Chương 5
Lộc Hàm nơm nớp lo sợ ngồi lên con xe Lamborghini của Ngô Thế Huân, cậu cảm thấy có lẽ là may mắn cả đời tích lũy của mình, đều dùng hết vào thời khắc này rồi.
Ngô Thế Huân thông qua kính chiếu hậu, nhìn về hướng Lộc Hàm đang ở ghế sau ngơ ngẩn ôm lấy cái balo của mình, hiển nhiên là cậu vẫn còn rất ngơ ngác không hiểu chuyện gì, vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Vừa nãy ở phòng vệ sinh, Ngô Thế Huân hỏi Lộc Hàm có muốn trở thành trợ lý tạm thời của anh không, Lộc Hàm trực tiếp kinh ngạc đến mức không thể nói thành lời.
Cái chức vị này cần gì phải hỏi? Bao nhiêu người muốn giành mà không được kìa, nhất là đối với người mới muốn đi con đường diễn viên như Lộc Hàm, cơ hội này không những có thể giúp cậu học tập được rất nhiều kinh nghiệm, mà còn có thể giúp cậu có cơ hội làm quen với rất nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí, đây chính là vui đến mức không kịp tiếp nhận.
Nhưng mà Lộc Hàm vẫn không hiểu là vì sao?
Đại khái là vì bị Hà Miễn quấy rầy quá lâu, cho nên cậu bắt đầu không dám tin tưởng có những sự tình cờ ngẫu nhiên đẹp đẽ đến thế, vì thế cậu cứ ngây cả ra.
“Tôi biết chuyện của cậu.” Ngô Thế Huân chậm rãi lái xe, tay đặt trên vô lăng, đôi mắt hướng về phía trước.
Lộc Hàm giật mình, giương mắt lên nhìn vào sau gáy của Ngô Thế Huân.
“Có thể kiên trì lâu như vậy, thật ra tôi rất bội phục cậu.”
Lộc Hàm cuối cùng cũng xác định được Ngô Thế Huân không phải nói đến chuyện khác, mà chính là chuyện giữa cậu và gã Hà Miễn kia. Đôi mắt cậu cụp xuống, những ngón táy bấu chặt vào balo, Lộc Hàm vô cùng khẩn trương.
Ngô Thế Huân dừng lại một chút, lại nói: “A, không nói cái này nữa. Tôi trước tiên đưa cậu đến ký túc mới đã!”
Cho nên Ngô Thế Huân nhanh chóng lái xe, trên đường đi còn gọi điện cho Lâm Tranh để anh sắp xếp đồ dùng cần thiết cho ký túc mới của Lộc Hàm, sau đó lại thông qua kính chiếu hậu, nhìn cậu khẽ cười, nói: “Sao lúc nào nhìn cậu cũng khẩn trương thế? Tôi cũng đâu có dữ dằn như cái gã Hà Thịnh, cậu cũng sợ tôi sao?”
Lộc Hàm miễn cường cười, nói: “Không!”
Cậu quả thật quá an tĩnh, Ngô Thế Huân căn bản là không tìm được chủ đề để cả hai cùng nói chuyện, cho nên 20 phút sau trong hành trình lái xe, hai người đều rơi vào trầm mặc.
Lộc Hàm lôi điện thoại ra, âm thầm mở weibo.
Trên weibo của cậu số người cậu follow cũng không nhiều lắm, đa số đều là các tiền bối có tiếng của công ty, trong đó có cả Ngô Thế Huân.
Cậu mở trang chủ weibo của Ngô Thế Huân lên, liền nhìn thấy lượng người follow của anh đã lên đến mấy chục triệu người, bài weibo mới nhất là ảnh chụp chung giữa anh và đạo diễn của bộ phim《Phong Mang》vào ngày diễn ra buổi họp báo.
Trên người Ngô Thế Huân mặc áo khoác màu xanh đậm, chiếc quần ôm gọn lấy đôi chân càng tôn lên dáng vẻ cho đôi chân dài của anh, mái tóc thuần đen nghiêm túc chỉnh tề, anh đang nhìn về ống kính mỉm cười.
Lộc Hàm so sánh một chút giữa người trong bức ảnh kia và người đang lái xe ở trước mặt.
Ngô Thế Huân đột nhiên hơi khẽ động bờ vai, Lộc Hàm cho là anh muốn quay đầu vì thế lập tức cúi đầu xuống, giả vờ như đang nghịch điện thoại, tai cũng ửng đỏ cả lên.
Ánh mắt Ngô Thế Huân rơi vào kính chiếu hậu, khoé miệng hơi khẽ nhếch lên.
Đến dưới chân ký túc, Ngô Thế Huân đỗ xe đàng hoàng, lại nhìn lên trên tầng, rồi mới quay đầu nhìn Lộc Hàm, lúc này cậu cũng đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Ngô Thế Huân: “Chính là ở đây, cậu ở phòng 206.”
Lộc Hàm khẽ ừ một tiếng, còn đang nhìn chăm chú bên ngoài, chân mày cậu thậm chí còn hơi cau lại.
Ngô Thế Huân không chú ý đến biểu tình nhỏ trên khuôn mặt Lộc Hàm, cho nên nói tiếp: “Trên tầng sẽ có nhiều người tôi quen, cho nên tôi không lên nữa, cậu tự lên đi!”
“Đợi đã…” Lộc Hàm bỗng nhiên mở lời.
Ngô Thế Huân nghe thấy thì quay ra nhìn, đúng lúc Lộc Hàm cũng đang nhìn anh.
“Ừ?”
“Tại sao lại là tôi?” Lộc Hàm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ngô Thế Huân một bộ dạng dường như đã lấy ra hết dũng khí sẵn sàng anh dũng hy sinh nói.
Cuối cùng cũng nói ra được câu hỏi đắn đo nhất.
Ngô Thế Huân vốn nghĩ muốn đem sự thật nói cho Lộc Hàm, nhưng rốt cuộc lại suy nghĩ thế nào mà nghiêm túc nói: “Không biết, là do Lâm Tranh sắp xếp.”
Vốn dĩ đang ngồi ở công ty là Lâm Tranh không hiểu sao tự nhiên hắt xì một cái, còn đang ngây ngất cùng người khác nghiên cứu đống ảnh tạo hình trong bộ phim sắp tới của Ngô Thế Huân kìa.
Lộc Hàm nghe thấy lý do như vậy thì cũng không biết nói gì nữa, nếu như đã là sắp xếp của người đại diện, đại khái chắc là đề phòng cậu đem địa chỉ nhà Ngô Thế Huân ra ngoài nói lung tung.
Cứ nghĩ như thế, Lộc Hàm trong lòng lại cảm giác có chút mất mát. Nhưng mà dù sao cũng thoát khỏi khống chế của Hà Thịnh, nói thế nào cũng là chuyện tốt.
Cậu mím mím môi, mở cửa xe rồi bước xuống.
Cuối cùng đứng trước cửa ghế phụ, đối với Ngô Thế Huân đang ngồi trong xe kia lại cúi gập người chào, nói một câu cảm ơn rồi ôm theo balo đi lên tầng.
Nơi này không thể dừng lâu, Ngô Thế Huân nhìn thấy bóng dáng Lộc Hàm đã biến mất sau cầu thang, bèn khởi động xe nghênh ngang mà quay về.
Lộc Hàm đi đến vị trí ở giữa cầu thang tầng một và tầng hai, thông qua cửa số nhìn xuống phía dưới, dưới đường đã không còn bóng dáng chiếc xe đó, toàn bộ chỉ là mảng trống rỗng, sau đó cậu lại cúi đầu xuống, tiếp tục chậm rãi đi lên.
————————————————
Lộc Hàm đã tìm được bảng phòng 206, cầm chìa khoá tra vào ổ mở cửa ra, phản ứng đầu tiên chính là kinh ngạc.
Lúc cậu ở công ty làm thực tập sinh vẫn luôn là một mình một phòng nhỏ, chỉ có thể đặt được một cái giường, giá sách và một cái bàn gỗ, thêm một chút là liền thấy lộn xộn.
Nhưng mà ở đây, từ ánh mắt đầu tiên đã nhận ra nơi nay phải to gấp ba bốn lần phòng cũ, trong phòng trang trí đơn giản chủ yếu là lấy vật liệu gỗ đơn thuần của đồ gia dụng làm chủ đạo, trên sàn nhà cũng là màu nâu của gỗ.
Lộc Hàm cởi giày từ từ bước vào, cậu ngó nghiêng bốn phía, ngón tay khẽ chạm qua cái tủ rồi đến giấy dán tường.
Căn phòng không có mùi hương của đồ gia dụng mới, mà lại tản mát một mùi hương tinh khiết. Cho nên có thể nhận biết được đồ đạc mới tinh ở đây không hề rẻ tiền, nơi này vốn đáng lẽ không phải dành cho một trợ lý tạm thời được ở.
Lộc Hàm đi vào phòng ngủ, đặt balo lên giường lại lôi điện thoại ra, nhìn vào số điện thoại riêng của Ngô Thế Huân cho cậu.
Cậu không hiểu đây có nghĩa là gì.
Nếu như chỉ là sợ cậu tiết lộ nơi ở của ảnh đế, căn bản đâu cần phí công tốn sức như vậy, lại còn cho cậu ở nơi tử tế như thế này.
Thế là vì tại sao?
Căn cứ vào những kinh nghiệm đã qua, Lộc Hàm chỉ có thể nghĩ đến ba từ “quy tắc ngầm”, nghĩ ra như thế cậu đột nhiên lại thấy hoảng sợ.
Nếu như đây lại là một âm mưu, chẳng qua là đổi phương pháp dùng cách ôn nhu hơn, chứ không phải cưỡng ép giống như Hà Miễn, vậy thì kết cục có gì khác biệt?
Nghĩ đến đây, Lộc Hàm lại thở dài nặng nề, đôi mắt cụp xuống, lấy tay vò vò tóc mình rồi nhắm chặt mắt lại.
——————————————————
Đang ngủ mơ mơ màng màng lại cảm thấy có người tiến đến gần, Lộc Hàm cố sức mở mắt ra chớp chớp.
Đột nhiên phát hiện trên thân mình có một bóng dáng cao lớn đè lên, Lộc Hàm sợ đến mức muốn lùi lại nhưng phát hiện mình đang nằm trên giường, căn bản không thể lùi.
“Sao lúc nào trông cậu cũng như sợ tôi vậy?”
Người đó nói chuyện, thanh âm trầm thấp, là Ngô Thế Huân.
“Ngô…A…” Lộc Hàm vừa muốn mở miệng gọi anh, nhưng trên cổ lại thấy nhói đau. Ngô Thế Huân đang cắn lấy cổ Lộc Hàm để lại dấu hôn, cắn xong lại hôn, rồi thấp giọng nói: “Bọn họ làm gì có tư cách động vào cậu!”
Lộc Hàm cứng đờ cả người, dường như chỉ có thể bất động như thế không cử động nổi. Đôi mắt to tròn mở thật to, cảm thấy thật không thể tin nổi mà nhìn Ngô Thế Huân.
Muốn giơ tay lên đẩy Ngô Thế Huân ra, nhưng ngay tạm lúc muốn chạm vào lồng ngực anh để đẩy ra thì tay lại bị giữ lấy. Sau đó Ngô Thế Huân ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Lộc Hàm, lôi tay cậu kề cận đôi môi của mình cuối cùng là nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay giữa, giống như có dòng điện đánh thẳng vào trái tim mỗi tế bào trong con người Lộc Hàm đều cảm thấy tê rần.
“Ha…”
Lộc Hàm mạnh mẽ trừng mắt, khuôn ngừng phập phồng nhìn chằm chằm lên trần nhà.
…….
Phải mất một lúc lâu cậu mới tỉnh dần lại, phát hiện ra tư thế ngủ của mình vô cùng khó coi, tay và cổ Lộc Hàm đều tê rần.
Lộc Hàm giơ tay phải lên, từ từ nhìn ngắm ngón tay chả mình, trong đại não lại xẹt qua hình ảnh khuôn mặt của Ngô Thế Huân không rõ ràng trong bóng tối, đôi môi gợi cảm cùng ánh mắt nóng bỏng.
Đây là cái gì? Tự mình yy ư?
Cuối cùng Lộc Hàm tự tát cho mình một cái, “pa” một tiếng lại vùi đầu vào trong gối, tay không ngừng đấm thùm thụp xuống chăn.
Qua được một lúc, Lộc Hàm cảm thấy mình gần đây quá kỳ lạ cho nên cậu quyết định gọi điện cho cậu bạn Mục Dương Dương đang ở xa của mình. Ấn nút gọi xong cậu đã áp điện thoại lên tai nghe, yên lặng đợi kết nối.
—————————————————
“Cho nên anh thấy thế nào?” Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tranh, tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy vai nam thứ của bộ phim này phù hợp với cậu ấy!”
Lâm Tranh giơ tay ra với lấy đống tài liệu, cẩn thận đọc, sau đó lại giơ tay lên xoa xoa cằm mình xem chừng có điều suy nghĩ.
Lâm Tranh: “Để tôi nói thẳng, nếu như cậu thật muốn để Lộc Hàm đóng phim, vậy thì có thể cùng cậu đối diễn.”
Ngô Thế Huân nhìn anh, nói: “Tôi?”
Lâm Trang gật đầu, tiếp tục nói: “Dù sao cậu có danh tiếng, trên mạng đã nói chỉ cần dựa vào cậu sẽ nổi tiếng. Vai nam thứ của bộ phim này quả thật phù hợp với cậu ấy, nhưng mà nam chính lại chưa chắc phù hợp với cậu. Cậu có thể để cậu ấy đóng những vai cameo để lộ diện trước đã, giữ một chút cảm giác thần bí, đợi đến khi có kịch bản thích hợp thì cậu nâng đỡ cậu ấy cũng chưa muộn.”
Lâm Tranh nói mãi nói mãi, đột nhiên dừng lại vài giây, biểu tình cổ quái mà nhìn Ngô Thế Huân, hỏi: “Chúng ta đang làm gì thế này?”
Ngô Thế Huân: “Hả?”
Lâm Tranh: “Tôi là đại diện cho ảnh đế! Còn cậu là ảnh đế, thế tại sao chúng ta lại ngồi ở đây bàn bạc tương lai cho một người mới đến một tác phẩm cũng không có?”
Ngô Thế Huân không biết phải làm sao, hít hít mũi nhắm mắt lại nói: “Tin tôi đi, cậu ấy nhất định sẽ nổi tiếng.”
Lâm Tranh một mặt ghét bỏ.
Ngô Thế Huân: “Anh đã từng nghe thấy giọng nói của cậu ấy rồi phải không? Thằng nhóc nay tuy là không thích nói chuyện, nhưng quả thật giọng nói rất hay lại là học chuyên nghành biểu diễn, khả năng phát triển rất lớn.”
Ngô Thế Huân lại như nhớ ra điều gì bỗng nhiên cười hai tiếng, rồi nói: “Hà Thịnh là người thế nào anh còn không biết sao? Lộc Hàm bị chèn ép gần hai năm mà vẫn không bị quy tắc ngầm, anh nghĩ là cậu ấy là loại người ngốc nghếch sao?”
Lâm Tranh chẳng có gì để nói nhưng nhìn thấy bộ dáng Ngô Thế Huân, “nghiêm túc” và “lý trí” kia anh lại cảm thấy người này nhất định động cơ không thuần khiết cho nên đối với chuyện nâng đỡ Lộc Hàm vẫn có hơi hướng bài xích.
Nhưng khách quan mà nói, trình độ của Lộc Hàm mà đúng như thầy giáo môn biểu diễn nhận xét, cùng với nhan sắc và thực lực như thế thì người mới như cậu ấy quả thật không nhiều, bị giấu đi tài năng lâu như vậy quả là cũng có đáng tiếc.
Lâm Tranh thở dài, nhìn Ngô Thế Huân đang tuỳ ý lật giở kịch bản, nói: “Tôi cho cậu ấy cơ hội, thành công hay không xem bản thân cậu ấy đi!”
“Người tôi đã nhìn trúng, tuyệt đối…, ồ, đợi chút, có điện thoại.” Điện thoại của Ngô Thế Huân đột nhiên vang lên, anh liền cầm lên rồi nhìn xuống màn hình.
“Sao lại không nghe thế? Ai vậy?” Lâm Tranh vừa uống nước vừa hỏi.
Ngô Thế Huân tiếp tục nhìn vào màn hình, khuôn mặt dị thường nói: “Lộc Hàm?”
Lâm Tranh cũng không ngờ, âm thầm nhìn lên đồng hồ treo tường hiện tại đã là 2h sáng, có biết bao người đã dùng cách này mà câu dẫn cao tầng cùng tiền bối trong cái giới này đây? Không cần vòng vèo, vào thẳng vấn đề giả vờ như là gọi nhầm điện thoại.
Lâm Tranh đột nhiên cảm thấy Lộc Hàm không đơn giản, cho nên ngón tay khẽ gõ lên bàn cười cười, hỏi: “Cậu có tin cậu ấy sẽ nói “tôi gọi nhầm rồi” không?”
Khuôn mặt Ngô Thế Huân lạnh lùng cùng trầm mặc, chuyện trong giới anh cũng biết, loại kịch bản này…
Nhưng sao Lộc Hàm lại có thể thế chứ…
“Alo?”
“Dương Dương…” giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ lười nhác giống như đang làm tổ trong chăn mà nói chuyện.
“Ừ? Tiểu Lộc?”
Lộc Hàm ở đầu dây bên kia như thể đã hoàn toàn tỉnh táo, sau đó vô cùng gấp gáp nói: “Tiền bối xin lỗi! Tôi, tôi gọi nhầm rồi!”
Lâm Tranh đắc ý cười, lại từ từ uống một hụm nước, sau đó đôi mắt đầy hàm ý nhìn khuôn mặt âm trầm của Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân thông qua kính chiếu hậu, nhìn về hướng Lộc Hàm đang ở ghế sau ngơ ngẩn ôm lấy cái balo của mình, hiển nhiên là cậu vẫn còn rất ngơ ngác không hiểu chuyện gì, vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Vừa nãy ở phòng vệ sinh, Ngô Thế Huân hỏi Lộc Hàm có muốn trở thành trợ lý tạm thời của anh không, Lộc Hàm trực tiếp kinh ngạc đến mức không thể nói thành lời.
Cái chức vị này cần gì phải hỏi? Bao nhiêu người muốn giành mà không được kìa, nhất là đối với người mới muốn đi con đường diễn viên như Lộc Hàm, cơ hội này không những có thể giúp cậu học tập được rất nhiều kinh nghiệm, mà còn có thể giúp cậu có cơ hội làm quen với rất nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí, đây chính là vui đến mức không kịp tiếp nhận.
Nhưng mà Lộc Hàm vẫn không hiểu là vì sao?
Đại khái là vì bị Hà Miễn quấy rầy quá lâu, cho nên cậu bắt đầu không dám tin tưởng có những sự tình cờ ngẫu nhiên đẹp đẽ đến thế, vì thế cậu cứ ngây cả ra.
“Tôi biết chuyện của cậu.” Ngô Thế Huân chậm rãi lái xe, tay đặt trên vô lăng, đôi mắt hướng về phía trước.
Lộc Hàm giật mình, giương mắt lên nhìn vào sau gáy của Ngô Thế Huân.
“Có thể kiên trì lâu như vậy, thật ra tôi rất bội phục cậu.”
Lộc Hàm cuối cùng cũng xác định được Ngô Thế Huân không phải nói đến chuyện khác, mà chính là chuyện giữa cậu và gã Hà Miễn kia. Đôi mắt cậu cụp xuống, những ngón táy bấu chặt vào balo, Lộc Hàm vô cùng khẩn trương.
Ngô Thế Huân dừng lại một chút, lại nói: “A, không nói cái này nữa. Tôi trước tiên đưa cậu đến ký túc mới đã!”
Cho nên Ngô Thế Huân nhanh chóng lái xe, trên đường đi còn gọi điện cho Lâm Tranh để anh sắp xếp đồ dùng cần thiết cho ký túc mới của Lộc Hàm, sau đó lại thông qua kính chiếu hậu, nhìn cậu khẽ cười, nói: “Sao lúc nào nhìn cậu cũng khẩn trương thế? Tôi cũng đâu có dữ dằn như cái gã Hà Thịnh, cậu cũng sợ tôi sao?”
Lộc Hàm miễn cường cười, nói: “Không!”
Cậu quả thật quá an tĩnh, Ngô Thế Huân căn bản là không tìm được chủ đề để cả hai cùng nói chuyện, cho nên 20 phút sau trong hành trình lái xe, hai người đều rơi vào trầm mặc.
Lộc Hàm lôi điện thoại ra, âm thầm mở weibo.
Trên weibo của cậu số người cậu follow cũng không nhiều lắm, đa số đều là các tiền bối có tiếng của công ty, trong đó có cả Ngô Thế Huân.
Cậu mở trang chủ weibo của Ngô Thế Huân lên, liền nhìn thấy lượng người follow của anh đã lên đến mấy chục triệu người, bài weibo mới nhất là ảnh chụp chung giữa anh và đạo diễn của bộ phim《Phong Mang》vào ngày diễn ra buổi họp báo.
Trên người Ngô Thế Huân mặc áo khoác màu xanh đậm, chiếc quần ôm gọn lấy đôi chân càng tôn lên dáng vẻ cho đôi chân dài của anh, mái tóc thuần đen nghiêm túc chỉnh tề, anh đang nhìn về ống kính mỉm cười.
Lộc Hàm so sánh một chút giữa người trong bức ảnh kia và người đang lái xe ở trước mặt.
Ngô Thế Huân đột nhiên hơi khẽ động bờ vai, Lộc Hàm cho là anh muốn quay đầu vì thế lập tức cúi đầu xuống, giả vờ như đang nghịch điện thoại, tai cũng ửng đỏ cả lên.
Ánh mắt Ngô Thế Huân rơi vào kính chiếu hậu, khoé miệng hơi khẽ nhếch lên.
Đến dưới chân ký túc, Ngô Thế Huân đỗ xe đàng hoàng, lại nhìn lên trên tầng, rồi mới quay đầu nhìn Lộc Hàm, lúc này cậu cũng đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Ngô Thế Huân: “Chính là ở đây, cậu ở phòng 206.”
Lộc Hàm khẽ ừ một tiếng, còn đang nhìn chăm chú bên ngoài, chân mày cậu thậm chí còn hơi cau lại.
Ngô Thế Huân không chú ý đến biểu tình nhỏ trên khuôn mặt Lộc Hàm, cho nên nói tiếp: “Trên tầng sẽ có nhiều người tôi quen, cho nên tôi không lên nữa, cậu tự lên đi!”
“Đợi đã…” Lộc Hàm bỗng nhiên mở lời.
Ngô Thế Huân nghe thấy thì quay ra nhìn, đúng lúc Lộc Hàm cũng đang nhìn anh.
“Ừ?”
“Tại sao lại là tôi?” Lộc Hàm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ngô Thế Huân một bộ dạng dường như đã lấy ra hết dũng khí sẵn sàng anh dũng hy sinh nói.
Cuối cùng cũng nói ra được câu hỏi đắn đo nhất.
Ngô Thế Huân vốn nghĩ muốn đem sự thật nói cho Lộc Hàm, nhưng rốt cuộc lại suy nghĩ thế nào mà nghiêm túc nói: “Không biết, là do Lâm Tranh sắp xếp.”
Vốn dĩ đang ngồi ở công ty là Lâm Tranh không hiểu sao tự nhiên hắt xì một cái, còn đang ngây ngất cùng người khác nghiên cứu đống ảnh tạo hình trong bộ phim sắp tới của Ngô Thế Huân kìa.
Lộc Hàm nghe thấy lý do như vậy thì cũng không biết nói gì nữa, nếu như đã là sắp xếp của người đại diện, đại khái chắc là đề phòng cậu đem địa chỉ nhà Ngô Thế Huân ra ngoài nói lung tung.
Cứ nghĩ như thế, Lộc Hàm trong lòng lại cảm giác có chút mất mát. Nhưng mà dù sao cũng thoát khỏi khống chế của Hà Thịnh, nói thế nào cũng là chuyện tốt.
Cậu mím mím môi, mở cửa xe rồi bước xuống.
Cuối cùng đứng trước cửa ghế phụ, đối với Ngô Thế Huân đang ngồi trong xe kia lại cúi gập người chào, nói một câu cảm ơn rồi ôm theo balo đi lên tầng.
Nơi này không thể dừng lâu, Ngô Thế Huân nhìn thấy bóng dáng Lộc Hàm đã biến mất sau cầu thang, bèn khởi động xe nghênh ngang mà quay về.
Lộc Hàm đi đến vị trí ở giữa cầu thang tầng một và tầng hai, thông qua cửa số nhìn xuống phía dưới, dưới đường đã không còn bóng dáng chiếc xe đó, toàn bộ chỉ là mảng trống rỗng, sau đó cậu lại cúi đầu xuống, tiếp tục chậm rãi đi lên.
————————————————
Lộc Hàm đã tìm được bảng phòng 206, cầm chìa khoá tra vào ổ mở cửa ra, phản ứng đầu tiên chính là kinh ngạc.
Lúc cậu ở công ty làm thực tập sinh vẫn luôn là một mình một phòng nhỏ, chỉ có thể đặt được một cái giường, giá sách và một cái bàn gỗ, thêm một chút là liền thấy lộn xộn.
Nhưng mà ở đây, từ ánh mắt đầu tiên đã nhận ra nơi nay phải to gấp ba bốn lần phòng cũ, trong phòng trang trí đơn giản chủ yếu là lấy vật liệu gỗ đơn thuần của đồ gia dụng làm chủ đạo, trên sàn nhà cũng là màu nâu của gỗ.
Lộc Hàm cởi giày từ từ bước vào, cậu ngó nghiêng bốn phía, ngón tay khẽ chạm qua cái tủ rồi đến giấy dán tường.
Căn phòng không có mùi hương của đồ gia dụng mới, mà lại tản mát một mùi hương tinh khiết. Cho nên có thể nhận biết được đồ đạc mới tinh ở đây không hề rẻ tiền, nơi này vốn đáng lẽ không phải dành cho một trợ lý tạm thời được ở.
Lộc Hàm đi vào phòng ngủ, đặt balo lên giường lại lôi điện thoại ra, nhìn vào số điện thoại riêng của Ngô Thế Huân cho cậu.
Cậu không hiểu đây có nghĩa là gì.
Nếu như chỉ là sợ cậu tiết lộ nơi ở của ảnh đế, căn bản đâu cần phí công tốn sức như vậy, lại còn cho cậu ở nơi tử tế như thế này.
Thế là vì tại sao?
Căn cứ vào những kinh nghiệm đã qua, Lộc Hàm chỉ có thể nghĩ đến ba từ “quy tắc ngầm”, nghĩ ra như thế cậu đột nhiên lại thấy hoảng sợ.
Nếu như đây lại là một âm mưu, chẳng qua là đổi phương pháp dùng cách ôn nhu hơn, chứ không phải cưỡng ép giống như Hà Miễn, vậy thì kết cục có gì khác biệt?
Nghĩ đến đây, Lộc Hàm lại thở dài nặng nề, đôi mắt cụp xuống, lấy tay vò vò tóc mình rồi nhắm chặt mắt lại.
——————————————————
Đang ngủ mơ mơ màng màng lại cảm thấy có người tiến đến gần, Lộc Hàm cố sức mở mắt ra chớp chớp.
Đột nhiên phát hiện trên thân mình có một bóng dáng cao lớn đè lên, Lộc Hàm sợ đến mức muốn lùi lại nhưng phát hiện mình đang nằm trên giường, căn bản không thể lùi.
“Sao lúc nào trông cậu cũng như sợ tôi vậy?”
Người đó nói chuyện, thanh âm trầm thấp, là Ngô Thế Huân.
“Ngô…A…” Lộc Hàm vừa muốn mở miệng gọi anh, nhưng trên cổ lại thấy nhói đau. Ngô Thế Huân đang cắn lấy cổ Lộc Hàm để lại dấu hôn, cắn xong lại hôn, rồi thấp giọng nói: “Bọn họ làm gì có tư cách động vào cậu!”
Lộc Hàm cứng đờ cả người, dường như chỉ có thể bất động như thế không cử động nổi. Đôi mắt to tròn mở thật to, cảm thấy thật không thể tin nổi mà nhìn Ngô Thế Huân.
Muốn giơ tay lên đẩy Ngô Thế Huân ra, nhưng ngay tạm lúc muốn chạm vào lồng ngực anh để đẩy ra thì tay lại bị giữ lấy. Sau đó Ngô Thế Huân ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Lộc Hàm, lôi tay cậu kề cận đôi môi của mình cuối cùng là nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay giữa, giống như có dòng điện đánh thẳng vào trái tim mỗi tế bào trong con người Lộc Hàm đều cảm thấy tê rần.
“Ha…”
Lộc Hàm mạnh mẽ trừng mắt, khuôn ngừng phập phồng nhìn chằm chằm lên trần nhà.
…….
Phải mất một lúc lâu cậu mới tỉnh dần lại, phát hiện ra tư thế ngủ của mình vô cùng khó coi, tay và cổ Lộc Hàm đều tê rần.
Lộc Hàm giơ tay phải lên, từ từ nhìn ngắm ngón tay chả mình, trong đại não lại xẹt qua hình ảnh khuôn mặt của Ngô Thế Huân không rõ ràng trong bóng tối, đôi môi gợi cảm cùng ánh mắt nóng bỏng.
Đây là cái gì? Tự mình yy ư?
Cuối cùng Lộc Hàm tự tát cho mình một cái, “pa” một tiếng lại vùi đầu vào trong gối, tay không ngừng đấm thùm thụp xuống chăn.
Qua được một lúc, Lộc Hàm cảm thấy mình gần đây quá kỳ lạ cho nên cậu quyết định gọi điện cho cậu bạn Mục Dương Dương đang ở xa của mình. Ấn nút gọi xong cậu đã áp điện thoại lên tai nghe, yên lặng đợi kết nối.
—————————————————
“Cho nên anh thấy thế nào?” Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tranh, tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy vai nam thứ của bộ phim này phù hợp với cậu ấy!”
Lâm Tranh giơ tay ra với lấy đống tài liệu, cẩn thận đọc, sau đó lại giơ tay lên xoa xoa cằm mình xem chừng có điều suy nghĩ.
Lâm Tranh: “Để tôi nói thẳng, nếu như cậu thật muốn để Lộc Hàm đóng phim, vậy thì có thể cùng cậu đối diễn.”
Ngô Thế Huân nhìn anh, nói: “Tôi?”
Lâm Trang gật đầu, tiếp tục nói: “Dù sao cậu có danh tiếng, trên mạng đã nói chỉ cần dựa vào cậu sẽ nổi tiếng. Vai nam thứ của bộ phim này quả thật phù hợp với cậu ấy, nhưng mà nam chính lại chưa chắc phù hợp với cậu. Cậu có thể để cậu ấy đóng những vai cameo để lộ diện trước đã, giữ một chút cảm giác thần bí, đợi đến khi có kịch bản thích hợp thì cậu nâng đỡ cậu ấy cũng chưa muộn.”
Lâm Tranh nói mãi nói mãi, đột nhiên dừng lại vài giây, biểu tình cổ quái mà nhìn Ngô Thế Huân, hỏi: “Chúng ta đang làm gì thế này?”
Ngô Thế Huân: “Hả?”
Lâm Tranh: “Tôi là đại diện cho ảnh đế! Còn cậu là ảnh đế, thế tại sao chúng ta lại ngồi ở đây bàn bạc tương lai cho một người mới đến một tác phẩm cũng không có?”
Ngô Thế Huân không biết phải làm sao, hít hít mũi nhắm mắt lại nói: “Tin tôi đi, cậu ấy nhất định sẽ nổi tiếng.”
Lâm Tranh một mặt ghét bỏ.
Ngô Thế Huân: “Anh đã từng nghe thấy giọng nói của cậu ấy rồi phải không? Thằng nhóc nay tuy là không thích nói chuyện, nhưng quả thật giọng nói rất hay lại là học chuyên nghành biểu diễn, khả năng phát triển rất lớn.”
Ngô Thế Huân lại như nhớ ra điều gì bỗng nhiên cười hai tiếng, rồi nói: “Hà Thịnh là người thế nào anh còn không biết sao? Lộc Hàm bị chèn ép gần hai năm mà vẫn không bị quy tắc ngầm, anh nghĩ là cậu ấy là loại người ngốc nghếch sao?”
Lâm Tranh chẳng có gì để nói nhưng nhìn thấy bộ dáng Ngô Thế Huân, “nghiêm túc” và “lý trí” kia anh lại cảm thấy người này nhất định động cơ không thuần khiết cho nên đối với chuyện nâng đỡ Lộc Hàm vẫn có hơi hướng bài xích.
Nhưng khách quan mà nói, trình độ của Lộc Hàm mà đúng như thầy giáo môn biểu diễn nhận xét, cùng với nhan sắc và thực lực như thế thì người mới như cậu ấy quả thật không nhiều, bị giấu đi tài năng lâu như vậy quả là cũng có đáng tiếc.
Lâm Tranh thở dài, nhìn Ngô Thế Huân đang tuỳ ý lật giở kịch bản, nói: “Tôi cho cậu ấy cơ hội, thành công hay không xem bản thân cậu ấy đi!”
“Người tôi đã nhìn trúng, tuyệt đối…, ồ, đợi chút, có điện thoại.” Điện thoại của Ngô Thế Huân đột nhiên vang lên, anh liền cầm lên rồi nhìn xuống màn hình.
“Sao lại không nghe thế? Ai vậy?” Lâm Tranh vừa uống nước vừa hỏi.
Ngô Thế Huân tiếp tục nhìn vào màn hình, khuôn mặt dị thường nói: “Lộc Hàm?”
Lâm Tranh cũng không ngờ, âm thầm nhìn lên đồng hồ treo tường hiện tại đã là 2h sáng, có biết bao người đã dùng cách này mà câu dẫn cao tầng cùng tiền bối trong cái giới này đây? Không cần vòng vèo, vào thẳng vấn đề giả vờ như là gọi nhầm điện thoại.
Lâm Tranh đột nhiên cảm thấy Lộc Hàm không đơn giản, cho nên ngón tay khẽ gõ lên bàn cười cười, hỏi: “Cậu có tin cậu ấy sẽ nói “tôi gọi nhầm rồi” không?”
Khuôn mặt Ngô Thế Huân lạnh lùng cùng trầm mặc, chuyện trong giới anh cũng biết, loại kịch bản này…
Nhưng sao Lộc Hàm lại có thể thế chứ…
“Alo?”
“Dương Dương…” giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ lười nhác giống như đang làm tổ trong chăn mà nói chuyện.
“Ừ? Tiểu Lộc?”
Lộc Hàm ở đầu dây bên kia như thể đã hoàn toàn tỉnh táo, sau đó vô cùng gấp gáp nói: “Tiền bối xin lỗi! Tôi, tôi gọi nhầm rồi!”
Lâm Tranh đắc ý cười, lại từ từ uống một hụm nước, sau đó đôi mắt đầy hàm ý nhìn khuôn mặt âm trầm của Ngô Thế Huân.