Chương 10
“Này, này…”
Tống Thanh Sơn dùng cùi chỏ dùng sức chọc vào lưng Ngô Thế Huân, một bên đầu cúi xuống thấp, xuyên qua khe hở của kính râm nhìn xa xa. Ngô Thế Huân bị chọc một cú như thế thì đau vô cùng, cho nên không nhịn được mà mãnh liệt quay đầu lại xuyên qua kính râm trừng mắt nhìn Tống Thanh Sơn.
“Anh nhanh lên đi, tôi nhìn thấy bên kia đang có người chụp trộm chúng ta!” Tống Thanh Sơn nhỏ giọng nói.
Ngô Thế Huân nghe thấy vậy liền bĩu môi một cái rồi lại tiếp tục nhìn hàng xe lăn đang bày trước mắt, Lộc Hàm mới được an toàn đưa về biệt thự Tinh Hải của anh, hiện tại đoán rằng cậu còn đang ngủ, cho nên Ngô Thế Huân liền gọi Tống Thanh Sơn cùng mình đến trung tâm thương mại định bụng mua cho Lộc Hàm một cái xe lăn.
Thật đúng là từ lúc được Lộc Hàm cứu, Ngô Thế Huân ngày càng thích cậu ngày ngày hy vọng cậu mau bình phục.
“Tôi nói với anh, anh đáng lẽ ra không cần phải nhanh như thế đã mua xe lăn cho cậu ấy mới phải chứ?” Tống Thanh Sơn hướng Ngô Thế Huân nói.
“Anh xem đi, bây giờ anh mua cho cậu ấy xe lăn là cậu ấy có thể tự chạy lung tung, sau đó còn cần anh làm gì? Cần anh làm gì chứ?”
Mặt cậu ta vô cùng nghiêm túc mà nhìn Ngô Thế Huân, sau đó còn trợn mắt lên gật đầu tự “ừ” một tiếng.
Ngô Thế Huân trầm lặng nhìn Tống Thanh Sơn, sau đó hơi há miệng nói câu “xấu xa”.
Tống Thanh Sơn bất lực lắc lắc đầu, biểu thị ai đó đúng là không hiểu phong tình.
Cuối cùng Ngô Thế Huân cũng chọn được một cái xe lăn kiểu dáng mới nhất, lúc đi đến quầy thanh toán quẹt thẻ để tránh đi bị người khác chú ý, Tống Thanh Sơn không đi vào cùng mà đứng ngoài cửa nhìn điện thoại.
Nhân viên thu ngân nhìn thấy một người tuấn tú đứng trước mặt mình bèn nhất thời cứng họng.
Tám trăm năm một lần ca tối mới bán được cái xe lăn đắt như vậy là hạnh phúc rồi, hơn nữa lại còn được nhìn thấy nam thần quốc dân Ngô Thế Huân a!
Ngô Thế Huân cười dịu dàng, tiếp tục nói: “Tôi còn có việc, có thể quẹt thẻ nhanh một chút không!”
Em gái thu ngân mê muội vội vàng quẹt thẻ cho Ngô Thế Huân, cuối cùng hỏi một câu: “Bây giờ giao hàng giúp ngài luôn ạ?”
Ngô Thế Huân nghĩ một lúc, nội tâm không có một tia gợn sóng hết sức bình tĩnh nói: “Một tuần nữa mới gửi đi, đợi tôi liên lạc lại đã!” Nói xong, anh cười lịch sự rồi xoay người rời khỏi.
Hai người cùng vào xe, Tống Thanh Sơn phụ trách lái xe, còn đang nghĩ nên về nhà hay đi chỗ nào vui vui một chút, thì nghe thấy Ngô Thế Huân đột nhiên hỏi: “Em cậu về nước chưa?”
Tống Thanh Sơn ngạc nhiên nói: “Anh đang nói đến Thanh Thủy?”
Ngô Thế Huân nghe đến cái tên kia vẫn như cũ mà cảm thấy không thích hợp, tên kiểu quái gì!
Tống Thanh Sơn nghiêm túc giải thích ai mà biết được sau này trở thành đại minh tinh, cho nên nếu biết trước nhất định đã chọn một cái tên thật hay.
Ngô Thế Huân tiếp tục nói: “Nếu như cậu ấy về nước rồi, mấy ngày này gọi cậu ấy đến chăm sóc Tiểu Lộc đi, ngày kia tôi phải đi Hàn Quốc quay MV khả năng trong khoảng hai ngày sẽ không về được!”
Tống Thanh Sơn lại càng ngạc nhiên, hỏi tiếp: “Nhà anh không phải là không cho phép người khác ra vào lung tung sao? Sao lại đột nhiên một lúc cho hai người đến làm ầm ĩ vậy?”
“Tiểu Lộc sẽ không, em trai cậu còn đỡ lo hơn cậu!”
Từng câu từng chữ, câu nào cũng là chân lý.
Tống Thanh Sơn cảm thấy nhân cách của mình bị ô nhục, cho nên phản kháng nói: “Cũng thú vị đấy! Đỡ đáng lo hơn tôi? Em trai tôi là gay đó, anh yên tâm sao?”
Ngô Thế Huân cười một tiếng, dùng một loại biểu tình “cậu là đồ ngốc sao” nhìn Tống Thanh Sơn, rồi hỏi: “Xin hỏi một thụ cùng một thẳng nam, ở chung với nhau có thể kết tủa ra cái gì?”
Tống Thanh Sơn không còn gì để nói, đối với chuyện Ngô Thế Huân rõ ràng biết người ta là thẳng nam mà vẫn còn từng bước cám dỗ vô cùng khinh bỉ, cho nên không thoải mái lắm nói: “Thanh Thủy chưa về nước!”
Ngô Thế Huân đột nhiên lại cười lớn, rồi lôi điện thoại ra gọi cho Lâm Tranh.
Tống Thanh Sơn không giải thích được hành động này của Ngô Thế Huân, cho nên yên lặng nhìn anh, nghe xem là có việc gì.
Điện thoại vừa được kết nối, Ngô Thế Huân liền hỏi: “Đã ngủ chưa?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng gào thét: “Nửa đêm nửa hôm 4h sáng rồi, đầu cậu có cái hố à, ai mà không ngủ giờ này!”
Tống Thanh Sơn thật không hiểu nổi Ngô Thế Huân định làm gì.
Ngô Thế Huân cười cười lại hỏi: “Có phải anh hiện tại đang ở phòng tắm nghe điện thoại không?”
Lâm Tranh ở đầu dây bên kia trầm lặng không nói gì.
“Thanh Thủy đâu?”
Hai mắt Tống Thanh Sơn trợn to, càng đưa đầu dí sát điện thoại nghe ngóng.
Sau đó Lâm Tranh cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Ngủ từ sớm rồi, em ấy mà bị tỉnh giấc sẽ lại cáu kỉnh.”
Tống Thanh Sơn vẫn ngơ ngác như cũ.
“Được rồi, tôi biết rồi, ngủ ngon!”
Ngô Thế Huân cúp điện thoại, Tống Thanh Sơn nhìn anh chằm chằm. Ngô Thế Huân tự tin nhìn thẳng vào mắt cậu ta, còn phát ra âm thanh ừ hứ.
Cho nên hai người đó đã ở bên nhau rồi?
Tống Thanh Sơn thật không dám tin!
Ngô Thế Huân gật đầu, nói: “Vẫn luôn là Lâm Tranh, bạn trai thần bí của Thanh Thủy vẫn luôn là anh ấy!”
“AAAAAAAAA…Hai người mau đi chết đi! Có người đại diện thế nào thì có nghệ sĩ như thế mà, Thanh Thủy xinh đẹp như hoa của tôi mới có 21 tuổi, sao lại đi theo cái người già tồn kho Lâm Tranh 35 tuổi kia chứ!”
Tống Thanh Sơn bùng nổ nắm lấy bả vai của Ngô Thế Huân lắc tới lắc lui.
Ngô Thế Huân bình tĩnh xoa đầu Tống Thanh Sơn, nói: “Cậu phải hiểu, Lâm Tranh đang ở thời kỳ hoàng kim của đàn ông mà hàng tốt như thế thật sự không còn nhiều nữa!”
Tống Thanh Sơn thở dài, ngồi lại ghế của mình lảm nhảm nói: “Thằng nhóc con kia…tôi cứ nghĩ nó ở Mỹ lâu như vậy, sẽ tìm một người nước ngoài chứ! Thích hơn tuổi thì cũng hiểu được, nhưng mà thật không ngờ lại là người tôi quen biết lâu như vậy! Hai người đều là cầm thú, chuyên môn dụ dỗ mỹ thiếu nam, Thanh Thủy xinh đẹp như thế, Tiểu Lộc lại đáng yêu như thế. Hai người tuy rằng tính cách không xấu, lại có tiền, vốn dĩ tôi không có lý do ghét bỏ…Nhưng dựa vào cái gì mà các người thành công như vậy, tôi đường đường là thẳng nam siêu cấp đẹp trai lại chỉ có thể dựa vào em gái bàn tay…”
“Dừng lại dừng lại…” Ngô Thế Huân nhào lên bịt miệng Tống Thanh Sơn. Còn nói tiếp nữa thật không thích hợp rồi, Tống Thanh Sơn tuyệt vọng nhìn trời, âm thầm ước nguyện trời xanh ban cho mình một mỹ nhân tri kỷ.
————————————————
Ngô Thế Huân về đến nhà đã gần 5h sáng, bình thường phải chạy lịch trình thức đêm như thế cùng thành thói quen.
Anh nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ, ngắm nhìn người trên giường đang ngủ rất an ổn, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng tiến lại gần, cuối cùng quỳ xuống bên mép giường nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lộc Hàm.
Đôi môi của cậu đã gần trở lại bình thường như cũ, rất mềm mại, bởi vì ngủ say cho nên có một chút cong lên rất tự nhiên.
Sau đó nhìn thế nào cũng thật giống người đẹp ngủ say và đang chờ nụ hôn của hoàng tử đến đánh thức. Ngô Thế Huân chống tay lên mép giường, ngắm nhìn khuôn mặt chính diện của Lộc Hàm, sau đó anh nhẹ nhàng cúi xuống, đôi môi từ tốn chạm nhẹ lên trán Lộc Hàm thẳng đến khi đặt toàn bộ đôi môi lên đó.
Chỉ dừng lại có một giây, Ngô Thế Huân liền vội vàng tách ra. Đầu mới dời đi được một nửa đột nhiên nhìn thấy Lộc Hàm đang từ từ mở mắt, Ngô Thế Huân lo lắng đến độ không dám cử động, cảnh giác nhìn thẳng vào mắt Lộc Hàm, nhưng lại phát hiện cậu chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm anh một lúc không đến 10 giây sau lại từ từ nhắm mắt.
Ngô Thế Huân lúc này mới nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng cho khách.
Ngô Thế Huân không dám khẳng định Lộc Hàm hiện tại có phải thật sự là đơn thuần không hiểu gì vậy hay không, hay là cũng có tia hảo cảm với anh mà cậu chưa phát hiện ra, nhưng nếu như tùy tiện tiếp xúc thì sẽ chỉ tổn thương đến cậu ấy, ngộ nhỡ như dọa người chạy mất không dám ở đây nữa không phải là dã tràng xe cát sao. Nghĩ đến đấy trái tim Ngô Thế Huân lại đập rộn ràng, có chút khẩn trương mà lại ngó về phòng cho khách kia nhìn một chút. Tự nhủ với lòng đây không rõ là tự tạo nghiệp gì mà lại đi thích cái người đơn thuần trong suốt lại vô cùng cảnh giác với giới giải trí như vậy, hết lần này đến lần khác là cậu ấy đứng ở nơi cao hơn bức bách đại minh tinh, cũng hết lần này đến lần khác là cậu ấy khiến anh không thể ngừng yêu thích.
Hừ! Cho nên thà làm người xấu cũng phải đem người ta bẻ cong, mới có thể ôm được vợ về nhà!
Tống Thanh Sơn dùng cùi chỏ dùng sức chọc vào lưng Ngô Thế Huân, một bên đầu cúi xuống thấp, xuyên qua khe hở của kính râm nhìn xa xa. Ngô Thế Huân bị chọc một cú như thế thì đau vô cùng, cho nên không nhịn được mà mãnh liệt quay đầu lại xuyên qua kính râm trừng mắt nhìn Tống Thanh Sơn.
“Anh nhanh lên đi, tôi nhìn thấy bên kia đang có người chụp trộm chúng ta!” Tống Thanh Sơn nhỏ giọng nói.
Ngô Thế Huân nghe thấy vậy liền bĩu môi một cái rồi lại tiếp tục nhìn hàng xe lăn đang bày trước mắt, Lộc Hàm mới được an toàn đưa về biệt thự Tinh Hải của anh, hiện tại đoán rằng cậu còn đang ngủ, cho nên Ngô Thế Huân liền gọi Tống Thanh Sơn cùng mình đến trung tâm thương mại định bụng mua cho Lộc Hàm một cái xe lăn.
Thật đúng là từ lúc được Lộc Hàm cứu, Ngô Thế Huân ngày càng thích cậu ngày ngày hy vọng cậu mau bình phục.
“Tôi nói với anh, anh đáng lẽ ra không cần phải nhanh như thế đã mua xe lăn cho cậu ấy mới phải chứ?” Tống Thanh Sơn hướng Ngô Thế Huân nói.
“Anh xem đi, bây giờ anh mua cho cậu ấy xe lăn là cậu ấy có thể tự chạy lung tung, sau đó còn cần anh làm gì? Cần anh làm gì chứ?”
Mặt cậu ta vô cùng nghiêm túc mà nhìn Ngô Thế Huân, sau đó còn trợn mắt lên gật đầu tự “ừ” một tiếng.
Ngô Thế Huân trầm lặng nhìn Tống Thanh Sơn, sau đó hơi há miệng nói câu “xấu xa”.
Tống Thanh Sơn bất lực lắc lắc đầu, biểu thị ai đó đúng là không hiểu phong tình.
Cuối cùng Ngô Thế Huân cũng chọn được một cái xe lăn kiểu dáng mới nhất, lúc đi đến quầy thanh toán quẹt thẻ để tránh đi bị người khác chú ý, Tống Thanh Sơn không đi vào cùng mà đứng ngoài cửa nhìn điện thoại.
Nhân viên thu ngân nhìn thấy một người tuấn tú đứng trước mặt mình bèn nhất thời cứng họng.
Tám trăm năm một lần ca tối mới bán được cái xe lăn đắt như vậy là hạnh phúc rồi, hơn nữa lại còn được nhìn thấy nam thần quốc dân Ngô Thế Huân a!
Ngô Thế Huân cười dịu dàng, tiếp tục nói: “Tôi còn có việc, có thể quẹt thẻ nhanh một chút không!”
Em gái thu ngân mê muội vội vàng quẹt thẻ cho Ngô Thế Huân, cuối cùng hỏi một câu: “Bây giờ giao hàng giúp ngài luôn ạ?”
Ngô Thế Huân nghĩ một lúc, nội tâm không có một tia gợn sóng hết sức bình tĩnh nói: “Một tuần nữa mới gửi đi, đợi tôi liên lạc lại đã!” Nói xong, anh cười lịch sự rồi xoay người rời khỏi.
Hai người cùng vào xe, Tống Thanh Sơn phụ trách lái xe, còn đang nghĩ nên về nhà hay đi chỗ nào vui vui một chút, thì nghe thấy Ngô Thế Huân đột nhiên hỏi: “Em cậu về nước chưa?”
Tống Thanh Sơn ngạc nhiên nói: “Anh đang nói đến Thanh Thủy?”
Ngô Thế Huân nghe đến cái tên kia vẫn như cũ mà cảm thấy không thích hợp, tên kiểu quái gì!
Tống Thanh Sơn nghiêm túc giải thích ai mà biết được sau này trở thành đại minh tinh, cho nên nếu biết trước nhất định đã chọn một cái tên thật hay.
Ngô Thế Huân tiếp tục nói: “Nếu như cậu ấy về nước rồi, mấy ngày này gọi cậu ấy đến chăm sóc Tiểu Lộc đi, ngày kia tôi phải đi Hàn Quốc quay MV khả năng trong khoảng hai ngày sẽ không về được!”
Tống Thanh Sơn lại càng ngạc nhiên, hỏi tiếp: “Nhà anh không phải là không cho phép người khác ra vào lung tung sao? Sao lại đột nhiên một lúc cho hai người đến làm ầm ĩ vậy?”
“Tiểu Lộc sẽ không, em trai cậu còn đỡ lo hơn cậu!”
Từng câu từng chữ, câu nào cũng là chân lý.
Tống Thanh Sơn cảm thấy nhân cách của mình bị ô nhục, cho nên phản kháng nói: “Cũng thú vị đấy! Đỡ đáng lo hơn tôi? Em trai tôi là gay đó, anh yên tâm sao?”
Ngô Thế Huân cười một tiếng, dùng một loại biểu tình “cậu là đồ ngốc sao” nhìn Tống Thanh Sơn, rồi hỏi: “Xin hỏi một thụ cùng một thẳng nam, ở chung với nhau có thể kết tủa ra cái gì?”
Tống Thanh Sơn không còn gì để nói, đối với chuyện Ngô Thế Huân rõ ràng biết người ta là thẳng nam mà vẫn còn từng bước cám dỗ vô cùng khinh bỉ, cho nên không thoải mái lắm nói: “Thanh Thủy chưa về nước!”
Ngô Thế Huân đột nhiên lại cười lớn, rồi lôi điện thoại ra gọi cho Lâm Tranh.
Tống Thanh Sơn không giải thích được hành động này của Ngô Thế Huân, cho nên yên lặng nhìn anh, nghe xem là có việc gì.
Điện thoại vừa được kết nối, Ngô Thế Huân liền hỏi: “Đã ngủ chưa?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng gào thét: “Nửa đêm nửa hôm 4h sáng rồi, đầu cậu có cái hố à, ai mà không ngủ giờ này!”
Tống Thanh Sơn thật không hiểu nổi Ngô Thế Huân định làm gì.
Ngô Thế Huân cười cười lại hỏi: “Có phải anh hiện tại đang ở phòng tắm nghe điện thoại không?”
Lâm Tranh ở đầu dây bên kia trầm lặng không nói gì.
“Thanh Thủy đâu?”
Hai mắt Tống Thanh Sơn trợn to, càng đưa đầu dí sát điện thoại nghe ngóng.
Sau đó Lâm Tranh cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Ngủ từ sớm rồi, em ấy mà bị tỉnh giấc sẽ lại cáu kỉnh.”
Tống Thanh Sơn vẫn ngơ ngác như cũ.
“Được rồi, tôi biết rồi, ngủ ngon!”
Ngô Thế Huân cúp điện thoại, Tống Thanh Sơn nhìn anh chằm chằm. Ngô Thế Huân tự tin nhìn thẳng vào mắt cậu ta, còn phát ra âm thanh ừ hứ.
Cho nên hai người đó đã ở bên nhau rồi?
Tống Thanh Sơn thật không dám tin!
Ngô Thế Huân gật đầu, nói: “Vẫn luôn là Lâm Tranh, bạn trai thần bí của Thanh Thủy vẫn luôn là anh ấy!”
“AAAAAAAAA…Hai người mau đi chết đi! Có người đại diện thế nào thì có nghệ sĩ như thế mà, Thanh Thủy xinh đẹp như hoa của tôi mới có 21 tuổi, sao lại đi theo cái người già tồn kho Lâm Tranh 35 tuổi kia chứ!”
Tống Thanh Sơn bùng nổ nắm lấy bả vai của Ngô Thế Huân lắc tới lắc lui.
Ngô Thế Huân bình tĩnh xoa đầu Tống Thanh Sơn, nói: “Cậu phải hiểu, Lâm Tranh đang ở thời kỳ hoàng kim của đàn ông mà hàng tốt như thế thật sự không còn nhiều nữa!”
Tống Thanh Sơn thở dài, ngồi lại ghế của mình lảm nhảm nói: “Thằng nhóc con kia…tôi cứ nghĩ nó ở Mỹ lâu như vậy, sẽ tìm một người nước ngoài chứ! Thích hơn tuổi thì cũng hiểu được, nhưng mà thật không ngờ lại là người tôi quen biết lâu như vậy! Hai người đều là cầm thú, chuyên môn dụ dỗ mỹ thiếu nam, Thanh Thủy xinh đẹp như thế, Tiểu Lộc lại đáng yêu như thế. Hai người tuy rằng tính cách không xấu, lại có tiền, vốn dĩ tôi không có lý do ghét bỏ…Nhưng dựa vào cái gì mà các người thành công như vậy, tôi đường đường là thẳng nam siêu cấp đẹp trai lại chỉ có thể dựa vào em gái bàn tay…”
“Dừng lại dừng lại…” Ngô Thế Huân nhào lên bịt miệng Tống Thanh Sơn. Còn nói tiếp nữa thật không thích hợp rồi, Tống Thanh Sơn tuyệt vọng nhìn trời, âm thầm ước nguyện trời xanh ban cho mình một mỹ nhân tri kỷ.
————————————————
Ngô Thế Huân về đến nhà đã gần 5h sáng, bình thường phải chạy lịch trình thức đêm như thế cùng thành thói quen.
Anh nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ, ngắm nhìn người trên giường đang ngủ rất an ổn, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng tiến lại gần, cuối cùng quỳ xuống bên mép giường nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lộc Hàm.
Đôi môi của cậu đã gần trở lại bình thường như cũ, rất mềm mại, bởi vì ngủ say cho nên có một chút cong lên rất tự nhiên.
Sau đó nhìn thế nào cũng thật giống người đẹp ngủ say và đang chờ nụ hôn của hoàng tử đến đánh thức. Ngô Thế Huân chống tay lên mép giường, ngắm nhìn khuôn mặt chính diện của Lộc Hàm, sau đó anh nhẹ nhàng cúi xuống, đôi môi từ tốn chạm nhẹ lên trán Lộc Hàm thẳng đến khi đặt toàn bộ đôi môi lên đó.
Chỉ dừng lại có một giây, Ngô Thế Huân liền vội vàng tách ra. Đầu mới dời đi được một nửa đột nhiên nhìn thấy Lộc Hàm đang từ từ mở mắt, Ngô Thế Huân lo lắng đến độ không dám cử động, cảnh giác nhìn thẳng vào mắt Lộc Hàm, nhưng lại phát hiện cậu chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm anh một lúc không đến 10 giây sau lại từ từ nhắm mắt.
Ngô Thế Huân lúc này mới nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng cho khách.
Ngô Thế Huân không dám khẳng định Lộc Hàm hiện tại có phải thật sự là đơn thuần không hiểu gì vậy hay không, hay là cũng có tia hảo cảm với anh mà cậu chưa phát hiện ra, nhưng nếu như tùy tiện tiếp xúc thì sẽ chỉ tổn thương đến cậu ấy, ngộ nhỡ như dọa người chạy mất không dám ở đây nữa không phải là dã tràng xe cát sao. Nghĩ đến đấy trái tim Ngô Thế Huân lại đập rộn ràng, có chút khẩn trương mà lại ngó về phòng cho khách kia nhìn một chút. Tự nhủ với lòng đây không rõ là tự tạo nghiệp gì mà lại đi thích cái người đơn thuần trong suốt lại vô cùng cảnh giác với giới giải trí như vậy, hết lần này đến lần khác là cậu ấy đứng ở nơi cao hơn bức bách đại minh tinh, cũng hết lần này đến lần khác là cậu ấy khiến anh không thể ngừng yêu thích.
Hừ! Cho nên thà làm người xấu cũng phải đem người ta bẻ cong, mới có thể ôm được vợ về nhà!