Chương 15: Mạt thế là một trò chơi offline (15)
Anh dự đoán được dự đoán của cưng
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Lời tuyên bố mình là fan cp của Cố Kinh Bạch vừa nói ra lập tức làm cho bốn phía kinh ngạc, nhưng cũng làm cho người đại diện của phe Trấn Nam là Giai Giai bật cười thành tiếng. Đội viên của tiểu đội Z có xuất thân hỗn tạp, trong đó chiếm tỉ lệ phần trăm lớn nhất chính là người của Trấn Nam, bọn họ ít nhiều gì cũng đều có liên quan tới cuộc giải cứu năm đó. Trong nhiệm vụ đi tìm Cố Bạch lần này, gần như toàn bộ thành viên của phe Trấn Nam xung phong tham gia.
— không từ bỏ, không buông tay, từ giờ khắc này, chúng ta chính là “tỷ muội” không cùng cha cùng mẹ của nhau.
Đây chính là khẩu hiệu năm đó của Trấn Nam, cũng là lời cam kết cuối cùng mà bọn họ làm được. Không một ai mất mạng, tất cả mọi người đều an toàn thoát ra được khỏi Trấn Nam, có thể coi là một kỳ tích của thời tận thế.
Nguồn gốc của “tỷ muội” này là do có người nói bất luận nam nữ, mọi người sau này đều là “huynh đệ” một nhà, sau đó bị bác sĩ An Kỳ hỏi ngược lại: “Tại sao không thể là “tỷ muội”?”
Xã hội rất kỳ cục, nam tính hóa phụ nữ là một điều gì đó đáng tự hào nhưng nữ tính hóa đàn ông lại bị coi là sỉ nhục miệt thị.
Chẳng lẽ lúc hô “chúng ta là huynh đệ một nhà” nghe có vẻ khí thế hơn?
Vấn đề này không hẳn là nói mọi người đều có khuynh hướng trọng nam khinh nữ, chỉ là trải qua mấy ngàn năm bối cảnh của nó vẫn luôn như vậy nên đa số thời điểm mọi người không chú ý tới, nhưng câu này quả thực là không đúng lắm, cần phải sửa.
Vì vậy, sau khi được bác sĩ An Kỳ đề nghị, khẩu hiệu của Trấn Nam trôi chảy đổi thành “là tỷ muội”.
Trong đám “tỷ muội” này, những người có dị năng đều gia nhập tiểu đội Z, vào sinh ra tử với nhau, cống hiến sức lực. Những người bình thường tuy không thể ra ngoài làm nhiệm vụ nhưng cũng ra sức cống hiến, làm hậu phương vững chắc cho tiểu đội.
Gần như trong toàn bộ quá trình bọn họ đều vây xem mối tình tuyệt đẹp của Chương Thiên và bác sĩ An Kỳ, cảm thấy trêи thế gian không còn cặp tình nhân nào xứng đôi hơn hai người nữa.
Một tiếng “fan cp” này của Cố Kinh Bạch đã nói ra tiếng lòng của người Trấn Nam. Nội dung của “Kế hoạch Z” cũng như vậy, ban đầu sở dĩ Cố Bạch giấu giếm tình cảm của mình đối với Chương Thiên là vì cậu không muốn phá hoại Chương Thiên và bác sĩ An Kỳ, mãi cho đến khi hai người chia tay Cố Bạch mới có tâm tư khác.
Giai Giai thở dài một hơi, nói với Cố Kinh Bạch: “Có chuyện này em không thể không nói cho anh biết. Em biết sau khi nghe anh nhất định sẽ không chấp nhận nổi nhưng mà đế quốc Thiên Khải của chúng ta thực sự đã vong rồi.”
Cp của Chương Thiên và bác sĩ An Kỳ có tên là “Thiên Khải”.
Những người Trấn Nam khác cũng thay phiên nhau vỗ vai “Cố Bạch” an ủi, “Tôi hiểu cảm giác “tôi không tin đâu” của cậu, nhưng mà, người lớn rồi, thời thế cũng thay đổi theo. Chúng ta đều là những người từng trải, hãy kiên cường lên!”
Chương Thiên là người trong cuộc chỉ có thể dở khóc dở cười. Vị đội trưởng này chỉ có lúc làm nhiệm vụ là có quyền uy tuyệt đối, anh nói một không ai dám nói hai, còn bình thường rất bình dị gần gũi, bị đội viên trêu ghẹo cũng không tức giận, còn chân thành xin lỗi “Cố Bạch”: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, làm thuyền của cậu chìm mất rồi, tôi sẽ sớm đóng lại cho cậu con thuyền khác. Hay là bây giờ tôi làm fan cp của cậu và người yêu cậu nhé?”
Cố Kinh Bạch: “…..” Không đến mức phải hoàn trả lại như vậy đâu…
Lục Chỉ: Ô hô! Sáng suốt đấy!
“Cứ quyết định vậy đi.” Chương Thiên lớn tiếng tuyên bố, “Bắt đầu từ hôm nay tôi chính là fan cp của Tiểu Cố và người yêu cậu ấy, tôi còn muốn làm trưởng fanclub.”
Cố Kinh Bạch: Đội trưởng của mình mắc bệnh thần kinh từ bao giờ vậy nhỉ?
“Vậy em làm phó.” Giai Giai cũng hùa theo.
Một nhóm người vốn đã quen “Cố Bạch” từ trước, kể cả những người muốn làm quen với “Cố Bạch” cũng bắt đầu ồn ào huyên náo lên.
Dưới sức ép của tận thế, các hình thức giải trí bị thu hẹp lại, con đường tìm kiếm niềm vui rất chật hẹp, nhưng mà vẫn không được làm mất đi tinh thần lạc quan hài hước. Đây chính là một ý nghĩa quan trọng xuyên suốt toàn bộ “Kế hoạch Z”. Tiểu đội Mũ Sắt chính là như vậy, tiểu đội Z cũng như vậy.
Cố Kinh Bạch chỉ có thể âm thầm nói “f*ck!”.
Lục tổng nằm trong quan tài vui sướиɠ đến độ hận không thể dỏng đuôi lên vẫy, đáng tiếc là hắn không có đuôi.
Lâm Thư cảm nhận được từ trong quan tài truyền đến vài thay đổi vi diệu, nội tâm phức tạp. Nhưng mà gã căn bản không quan tâm, gã chỉ một lòng một dạ muốn nhanh chóng diệt trừ Tang Thi Vương và “kẻ phản bội nhân loại” Cố Bạch mà thôi. Nói lắm không bằng bạo lực, Lâm Thư quyết định trong ngày hôm nay phải động thủ, giết “Cố Bạch” một cách trở tay không kịp.
Vì vậy, sau khi phác thảo sơ bộ kế hoạch trong đầu, Lâm Thư lại bất ngờ mở miệng, làm khó dễ “Cố Bạch”: “Trong quan tài này của cậu không phải người chết mà là tang thi đúng không?”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ ngôi chùa lập tức yên lặng.
Bởi vì mọi người rất kiêng kỵ và thống hận tang thi. Rốt cuộc “Cố Bạch” đang cõng một người chết hay là cõng một tang thi, kết quả sẽ khiến mọi người có hai loại cảm giác khác biệt. Vế trước bọn họ không biết nên nói gì, chỉ có thể cảm khái một câu tình thâm khó bền, nhưng nếu là vế sau thì bọn họ không thể ngồi yên không để ý đến.
Người ở trong chùa này, có ai mà không trải qua nỗi đau nhìn người thân bạn bè của mình biến thành tang thi chứ? Thậm chí còn có không ít người phải dằn lòng tự tay kết thúc nỗi đau đó.
Tuy rằng rất tàn nhẫn nhưng một khi xảy ra chuyện thì không chỉ có mất mấy cái mạng là xong. Những ngày đầu tận thế, bởi vì không đành lòng giết chết những tang thi là người thân bạn bè biến thành mà dẫn đến rất nhiều vụ đẫm máu khác, nơi nào cũng có, sống động ngay trước mắt.
Mọi người không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng, bọn họ đang đợi đáp án từ phía “Cố Bạch”, rốt cuộc là phải hay không phải.
Cố Kinh Bạch cũng cảm thấy sự lo lắng của bọn họ là hợp lý. Nếu như y đứng ở góc độ của người bình thường cũng sẽ không thể nhìn một người cả ngày cõng theo tang thi làm bạn. Nhân từ với tang thi chính là tàn nhẫn với con người.
Cố Kinh Bạch không muốn chống chế, trực tiếp thừa nhận.
“Đúng, người yêu của tôi đã biến thành tang thi rồi.”
“Tôi sẽ không né tránh vấn đề này. Tôi và em ấy vẫn luôn sống ở khu riêng biệt, tận lực không tiếp xúc với người sống, vì sợ mang đến tai nạn cho người khác.”
“Nếu như nhất định phải tiếp xúc thì tôi sẽ khóa kỹ nắp quan tài, đeo cho Tuyết Mãn một cái vòng elizabeth, cắt sạch sẽ móng tay.”
“Nếu như vậy vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì trêи người tôi còn có thuốc loại trừ bệnh độc của tang thi, chỉ cần chưa triệt để biến thành tang thi thì vẫn có thể cứu được. Sau khi chữa khỏi cho người bị hại, tôi sẽ lấy cái chết tạ tội.”
“Mọi người không chấp nhận được, tôi hoàn toàn hiểu, có lẽ tôi nên rời đi luôn. Rất xin lỗi vì không nói rõ ràng ngay từ đầu.”
Cố Kinh Bạch đã suy xét toàn diện, cũng thẳng thắn thừa nhận, làm cho những người trong chùa nghẹn lời không biết phải nói gì. “Cố Bạch” nói hết ra những điều mà bọn họ lo lắng, đặt sự an toàn của họ lên hàng đầu, vậy thì bọn họ còn có thể nói gì đây? Nhưng chủ yếu nhất chính là sự chú ý của mọi người đã bị một chuyện quan trọng hơn dời đi — thuốc loại trừ bệnh độc tang thi!
Vậy là loại thuốc đó thực sự tồn tại, nghe nói trong đó chứa dị năng của bác sĩ An Kỳ.
Tất cả mọi người, kể cả Chương Thiên, sẽ không ai đặt câu hỏi làm cách nào “Cố Bạch” sở hữu loại thuốc đó. Chưa tính đến giao tình của “Cố Bạch” và bác sĩ An Kỳ, chỉ nói những công lao mà “Cố Bạch” cống hiến cho khu an toàn Ung Kỳ, trêи tay cậu có bao nhiêu loại thuốc cũng không làm cho người ngoài cảm thấy kỳ lạ.
Bọn họ chỉ là, chỉ là…
Rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nói ra thế nào, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài. Vận mệnh trêu ngươi, bọn họ muốn khuyên “Cố Bạch” buông tay nhưng lại hiểu rõ, với tài lực như vậy, nếu là bọn họ cũng sẽ không buông tay. Dưới thời tận thế, rất nhiều sự lựa chọn chỉ là bất đắc dĩ, lúc trước là không được chọn, bây giờ nếu như có thể thì đâu ai muốn mất đi người thân của mình chứ?
Cuộc tranh cãi về chủ đề rốt cuộc tang thi có còn là con người hay không vốn chưa hề có kết quả.
Có người kiên định với quan điểm tang thi đã không còn là con người, người thân của bọn họ đã chết ngay tại thời khắc bắt đầu bị tang thi hóa rồi, bao dung cho người thân dùng một phương thức khủng khϊế͙p͙ như vậy sống tạm ở nhân gian chính là đang vũ nhục những người đó.
Cũng có người ôm trong lòng niềm hi vọng, cảm thấy tang thi hóa chỉ là một loại bệnh, nếu là bệnh thì một ngày nào đó nhất định sẽ có thuốc chữa. Vẫn là câu nói kia, ai mà không có bạn bè người thân chứ? Nhiều người không thể chấp nhận được chuyện âm dương cách biệt với tình yêu của mình.
Đương nhiên cũng có những người đứng trung lập, nói chung là quan điểm của mỗi người mỗi khác.
Nhưng nhận thức chung nhất vẫn có, ví dụ như coi bác sĩ An Kỳ là niềm hy vọng cuối cùng, biết đâu cô ấy có thể nghiên cứu ra một loại thuốc cứu những người bị biến thành tang thi trở về làm người bình thường một lần nữa.
Nếu như một tang thi chưa từng làm tổn thương bất cứ người nào, trêи tay vẫn chưa nhiễm máu tươi thì cũng không hẳn là không thể tha thứ. Chỉ có điều mọi người đều ngầm hiểu rõ, tang thi không thể khắc chế ham muốn ăn thịt người của mình, chỉ có thể để một người bên cạnh canh giữ thật cẩn thận. Đương nhiên, tổ hợp đó không thể xuất hiện ở những nơi có người sống.
Chẳng ai ngờ có một ngày “Cố Bạch” cũng bị rơi vào tình cảnh này.
Nhưng một phần cũng là nhờ việc chân tướng bị vạch trần quá đột ngột và gây shock, làm cho thanh tiến độ nhiệm vụ “phải khiến cho cả thế giới tin rằng Cố Bạch không hề yêu Chương Thiên” của Cố Kinh Bạch được tăng thêm một đoạn dài.
Biểu hiện như vậy chính là tình yêu đích thực rồi, không cãi được nữa.
“Tôi đến đây chỉ là muốn báo với đội trưởng và mọi người rằng mình vẫn bình an, hoàn toàn khỏe mạnh. Tuy không ở trong khu an toàn Giang Tả nhưng nếu có chuyện gì mọi người cứ tìm tôi, đội phó Trương biết cách liên lạc với tôi.” Cố Kinh Bạch nói xong, đứng dậy đeo quan tài lên lưng, cầm dù chuẩn bị rời đi, “Thực sự rất xin lỗi, mang đến cho mọi người kinh hãi không cần thiết rồi.”
Lục Chỉ nằm trong quan tài bị cảm động đến rối tinh rối mù, đây chính là người yêu của hắn nha, vừa thiện lương vừa ấm áp, hi sinh vì hắn nhiều như vậy mà ngay cả một câu oán hờn cũng chưa từng nói với hắn.
Hắn tuyệt đối sẽ không phụ lòng người này!
Cố Kinh Bạch tỏ ra mình là một kẻ yếu thế, mọi người tuy rằng không muốn giữ y lại ở trong chùa nhưng ít nhiều trong lòng vẫn có cảm giác xúc động.
Cảm giác đau lòng kia rất nhanh chuyển hóa thành bực bội với Lâm Thư. Nếu không phải Lâm Thư một hai muốn làm rõ thì bọn họ căn bản sẽ không biết, không biết sẽ không sợ. Nhìn độ vững chắn của cái quan tài kia là biết trong buổi tối nay tang thi chắc chắn sẽ không chạy ra được, hơn nữa trêи tay “Cố Bạch” còn có thuốc, căn bản không cần thiết phải làm huyên náo khó coi lên như thế này.
Trong nháy mắt, Lâm Thư bị biến thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Lâm Thư cũng không ngờ “Cố Bạch” làm được tới bước này, thầm nghĩ, mình thực sự đã coi thường vị dị năng giả mạnh nhất hệ Thủy này rồi, nhưng mà không sao, gã vẫn còn chiêu khác.
“Tôi không hề muốn đuổi cậu đi.” Lâm Thư gọi Cố Kinh Bạch lại, “Chẳng qua tôi cảm thấy đây là một mầm họa, tôi biết ở gần đây còn có một nơi trú mưa khác, tôi có thể dẫn cậu đi. Tôi không sợ tang thi trong quan tài của cậu, tôi tin tưởng cậu.”
Những người vừa thầm trách Lâm Thư đột nhiên sững sờ, sau đó là lúng túng vì đã trách oan cho gã.
Lâm Thư là một cao thủ điều khiển lòng người, lần thứ hai đá quả bóng về phía Cố Kinh Bạch, “Cậu có đồng ý không?”
Kỹ năng diễn xuất của Cố Kinh Bạch cũng chẳng kém, quyết định thật nhanh rồi mở miệng, “Đồng ý, làm sao mà tôi không muốn được chứ? Thực sự cảm ơn anh vì đã tin tưởng tôi, tôi đảm bảo Tuyết Mãn sẽ không làm tổn thương người vô tội.”
“Tôi cũng tin tưởng cậu!” Chương Thiên và Giai Giai trăm miệng một lời, bộ dạng chính là muốn đi cùng.
Thật sự không thể trách Chương Thiên trong game dễ bị lừa, khả năng nói chuyện của Lâm Thư kết hợp với dị năng mang lại hiệu quả quá mạnh, dễ đầu độc tâm lý đối phương. Dù cho Cố Kinh Bạch muốn mở miệng ngăn cản tiểu đội Z đi cùng để đảm bảo an toàn thì họ cũng không thật sự hài lòng vì có cảm giác nếu bọn họ không đi chính là đang chứng minh bản thân ghét bỏ “Cố Bạch”.
“Làm sao cậu biết vẫn còn nơi khác?” Có người mở miệng hỏi Lâm Thư.
Lâm Thư thấp giọng giải thích, “Bởi vì tôi đã từng tình cờ cứu đại sư trụ trì của chùa Chân Tịnh này, ban nãy không nói cho mọi người biết là vì cảm thấy không cần thiết, không ngờ bây giờ sẽ có tác dụng.”
Mọi người đều bị sự thiện lương của Lâm Thư làm cho cảm động, cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra đây mới là nguyên nhân thực sự giúp bọn họ có thể vào chùa trú mưa, vậy mà Lâm Thư hoàn toàn không đề cập tới.
Làm việc tốt không lưu tên!
Chỉ có Cố Kinh Bạch hiểu Lâm Thư đang làm gì. Chủ động nói đến không thể bằng để người khác “tình cờ” phát hiện, dù cho không có Cố Kinh Bạch, ngày mai Lâm Thư cũng sẽ “âm thầm” làm cho mọi người biết mối quan hệ của gã và trụ trì, nhận hết công lao trong đêm mưa này về mình.
“Gần đây có một khối kiến trúc cổ trong lòng đất, trước tận thế đã bị phong tỏa, không có người nên cũng sẽ không có tang thi, rất an toàn.”
Cả tiểu đội cứ vậy mà di chuyển đến khu vực kiến trúc cổ kia.
Cố Kinh Bạch nhìn lối vào đi xuống lòng đất, nghĩ thầm, đây chính là lối vào duy nhất đi xuống mộ trưởng công chúa còn gì?
Ý đồ của Lâm Thư hết sức rõ ràng, giống hệt trong game, gã chuẩn bị lợi dụng hầm mộ này giết “Cố Bạch”. Gã phán đoán “Cố Bạch” nhất định đã sắp xếp mai phục ở Giang Tả, chuẩn bị xuống tay với gã, vậy thì đương nhiên gã phải tiên thủ hạ vi cường.
Còn điều Cố Kinh Bạch nghĩ là…
Dẫn cưng tới nghĩa địa nhất định không thể có hiệu quả tốt bằng cưng chủ động dẫn anh đi nha ~
Trong suốt quá trình, Bạch Trường Doanh dùng fly-cam quan sát hết toàn bộ, ngoại trừ bội phục thì chỉ có bái phục. Cái kiểu trà xanh quyết đấu đầy tính nghệ thuật anh dự đoán được dự đoán của cưng này hắn chịu thua, không làm nổi.
—
Lời tác giả:
Lục Chỉ: Cứ tưởng cuối cùng cũng đến lượt mình lên sàn tỏa sáng, không ngờ lại là màn quyết đấu của cậu ấy. [một tang thi nhỏ bé đáng thương chưa được thực hiện giấc mơ của mình.jpg]
P/s: trà xanh – bậc thầy trà xanh – trà xanh quyết đấu: đây chính là quá trình tiến hóa của một từ thông dụng 2333333 (ahahahahaha)
*** Hết chương 15
[Andy: đoạn cuối chắc là kiểu thi xem bên nào giả nai giỏi hơn nhỉ? =)))]
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Lời tuyên bố mình là fan cp của Cố Kinh Bạch vừa nói ra lập tức làm cho bốn phía kinh ngạc, nhưng cũng làm cho người đại diện của phe Trấn Nam là Giai Giai bật cười thành tiếng. Đội viên của tiểu đội Z có xuất thân hỗn tạp, trong đó chiếm tỉ lệ phần trăm lớn nhất chính là người của Trấn Nam, bọn họ ít nhiều gì cũng đều có liên quan tới cuộc giải cứu năm đó. Trong nhiệm vụ đi tìm Cố Bạch lần này, gần như toàn bộ thành viên của phe Trấn Nam xung phong tham gia.
— không từ bỏ, không buông tay, từ giờ khắc này, chúng ta chính là “tỷ muội” không cùng cha cùng mẹ của nhau.
Đây chính là khẩu hiệu năm đó của Trấn Nam, cũng là lời cam kết cuối cùng mà bọn họ làm được. Không một ai mất mạng, tất cả mọi người đều an toàn thoát ra được khỏi Trấn Nam, có thể coi là một kỳ tích của thời tận thế.
Nguồn gốc của “tỷ muội” này là do có người nói bất luận nam nữ, mọi người sau này đều là “huynh đệ” một nhà, sau đó bị bác sĩ An Kỳ hỏi ngược lại: “Tại sao không thể là “tỷ muội”?”
Xã hội rất kỳ cục, nam tính hóa phụ nữ là một điều gì đó đáng tự hào nhưng nữ tính hóa đàn ông lại bị coi là sỉ nhục miệt thị.
Chẳng lẽ lúc hô “chúng ta là huynh đệ một nhà” nghe có vẻ khí thế hơn?
Vấn đề này không hẳn là nói mọi người đều có khuynh hướng trọng nam khinh nữ, chỉ là trải qua mấy ngàn năm bối cảnh của nó vẫn luôn như vậy nên đa số thời điểm mọi người không chú ý tới, nhưng câu này quả thực là không đúng lắm, cần phải sửa.
Vì vậy, sau khi được bác sĩ An Kỳ đề nghị, khẩu hiệu của Trấn Nam trôi chảy đổi thành “là tỷ muội”.
Trong đám “tỷ muội” này, những người có dị năng đều gia nhập tiểu đội Z, vào sinh ra tử với nhau, cống hiến sức lực. Những người bình thường tuy không thể ra ngoài làm nhiệm vụ nhưng cũng ra sức cống hiến, làm hậu phương vững chắc cho tiểu đội.
Gần như trong toàn bộ quá trình bọn họ đều vây xem mối tình tuyệt đẹp của Chương Thiên và bác sĩ An Kỳ, cảm thấy trêи thế gian không còn cặp tình nhân nào xứng đôi hơn hai người nữa.
Một tiếng “fan cp” này của Cố Kinh Bạch đã nói ra tiếng lòng của người Trấn Nam. Nội dung của “Kế hoạch Z” cũng như vậy, ban đầu sở dĩ Cố Bạch giấu giếm tình cảm của mình đối với Chương Thiên là vì cậu không muốn phá hoại Chương Thiên và bác sĩ An Kỳ, mãi cho đến khi hai người chia tay Cố Bạch mới có tâm tư khác.
Giai Giai thở dài một hơi, nói với Cố Kinh Bạch: “Có chuyện này em không thể không nói cho anh biết. Em biết sau khi nghe anh nhất định sẽ không chấp nhận nổi nhưng mà đế quốc Thiên Khải của chúng ta thực sự đã vong rồi.”
Cp của Chương Thiên và bác sĩ An Kỳ có tên là “Thiên Khải”.
Những người Trấn Nam khác cũng thay phiên nhau vỗ vai “Cố Bạch” an ủi, “Tôi hiểu cảm giác “tôi không tin đâu” của cậu, nhưng mà, người lớn rồi, thời thế cũng thay đổi theo. Chúng ta đều là những người từng trải, hãy kiên cường lên!”
Chương Thiên là người trong cuộc chỉ có thể dở khóc dở cười. Vị đội trưởng này chỉ có lúc làm nhiệm vụ là có quyền uy tuyệt đối, anh nói một không ai dám nói hai, còn bình thường rất bình dị gần gũi, bị đội viên trêu ghẹo cũng không tức giận, còn chân thành xin lỗi “Cố Bạch”: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, làm thuyền của cậu chìm mất rồi, tôi sẽ sớm đóng lại cho cậu con thuyền khác. Hay là bây giờ tôi làm fan cp của cậu và người yêu cậu nhé?”
Cố Kinh Bạch: “…..” Không đến mức phải hoàn trả lại như vậy đâu…
Lục Chỉ: Ô hô! Sáng suốt đấy!
“Cứ quyết định vậy đi.” Chương Thiên lớn tiếng tuyên bố, “Bắt đầu từ hôm nay tôi chính là fan cp của Tiểu Cố và người yêu cậu ấy, tôi còn muốn làm trưởng fanclub.”
Cố Kinh Bạch: Đội trưởng của mình mắc bệnh thần kinh từ bao giờ vậy nhỉ?
“Vậy em làm phó.” Giai Giai cũng hùa theo.
Một nhóm người vốn đã quen “Cố Bạch” từ trước, kể cả những người muốn làm quen với “Cố Bạch” cũng bắt đầu ồn ào huyên náo lên.
Dưới sức ép của tận thế, các hình thức giải trí bị thu hẹp lại, con đường tìm kiếm niềm vui rất chật hẹp, nhưng mà vẫn không được làm mất đi tinh thần lạc quan hài hước. Đây chính là một ý nghĩa quan trọng xuyên suốt toàn bộ “Kế hoạch Z”. Tiểu đội Mũ Sắt chính là như vậy, tiểu đội Z cũng như vậy.
Cố Kinh Bạch chỉ có thể âm thầm nói “f*ck!”.
Lục tổng nằm trong quan tài vui sướиɠ đến độ hận không thể dỏng đuôi lên vẫy, đáng tiếc là hắn không có đuôi.
Lâm Thư cảm nhận được từ trong quan tài truyền đến vài thay đổi vi diệu, nội tâm phức tạp. Nhưng mà gã căn bản không quan tâm, gã chỉ một lòng một dạ muốn nhanh chóng diệt trừ Tang Thi Vương và “kẻ phản bội nhân loại” Cố Bạch mà thôi. Nói lắm không bằng bạo lực, Lâm Thư quyết định trong ngày hôm nay phải động thủ, giết “Cố Bạch” một cách trở tay không kịp.
Vì vậy, sau khi phác thảo sơ bộ kế hoạch trong đầu, Lâm Thư lại bất ngờ mở miệng, làm khó dễ “Cố Bạch”: “Trong quan tài này của cậu không phải người chết mà là tang thi đúng không?”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ ngôi chùa lập tức yên lặng.
Bởi vì mọi người rất kiêng kỵ và thống hận tang thi. Rốt cuộc “Cố Bạch” đang cõng một người chết hay là cõng một tang thi, kết quả sẽ khiến mọi người có hai loại cảm giác khác biệt. Vế trước bọn họ không biết nên nói gì, chỉ có thể cảm khái một câu tình thâm khó bền, nhưng nếu là vế sau thì bọn họ không thể ngồi yên không để ý đến.
Người ở trong chùa này, có ai mà không trải qua nỗi đau nhìn người thân bạn bè của mình biến thành tang thi chứ? Thậm chí còn có không ít người phải dằn lòng tự tay kết thúc nỗi đau đó.
Tuy rằng rất tàn nhẫn nhưng một khi xảy ra chuyện thì không chỉ có mất mấy cái mạng là xong. Những ngày đầu tận thế, bởi vì không đành lòng giết chết những tang thi là người thân bạn bè biến thành mà dẫn đến rất nhiều vụ đẫm máu khác, nơi nào cũng có, sống động ngay trước mắt.
Mọi người không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng, bọn họ đang đợi đáp án từ phía “Cố Bạch”, rốt cuộc là phải hay không phải.
Cố Kinh Bạch cũng cảm thấy sự lo lắng của bọn họ là hợp lý. Nếu như y đứng ở góc độ của người bình thường cũng sẽ không thể nhìn một người cả ngày cõng theo tang thi làm bạn. Nhân từ với tang thi chính là tàn nhẫn với con người.
Cố Kinh Bạch không muốn chống chế, trực tiếp thừa nhận.
“Đúng, người yêu của tôi đã biến thành tang thi rồi.”
“Tôi sẽ không né tránh vấn đề này. Tôi và em ấy vẫn luôn sống ở khu riêng biệt, tận lực không tiếp xúc với người sống, vì sợ mang đến tai nạn cho người khác.”
“Nếu như nhất định phải tiếp xúc thì tôi sẽ khóa kỹ nắp quan tài, đeo cho Tuyết Mãn một cái vòng elizabeth, cắt sạch sẽ móng tay.”
“Nếu như vậy vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì trêи người tôi còn có thuốc loại trừ bệnh độc của tang thi, chỉ cần chưa triệt để biến thành tang thi thì vẫn có thể cứu được. Sau khi chữa khỏi cho người bị hại, tôi sẽ lấy cái chết tạ tội.”
“Mọi người không chấp nhận được, tôi hoàn toàn hiểu, có lẽ tôi nên rời đi luôn. Rất xin lỗi vì không nói rõ ràng ngay từ đầu.”
Cố Kinh Bạch đã suy xét toàn diện, cũng thẳng thắn thừa nhận, làm cho những người trong chùa nghẹn lời không biết phải nói gì. “Cố Bạch” nói hết ra những điều mà bọn họ lo lắng, đặt sự an toàn của họ lên hàng đầu, vậy thì bọn họ còn có thể nói gì đây? Nhưng chủ yếu nhất chính là sự chú ý của mọi người đã bị một chuyện quan trọng hơn dời đi — thuốc loại trừ bệnh độc tang thi!
Vậy là loại thuốc đó thực sự tồn tại, nghe nói trong đó chứa dị năng của bác sĩ An Kỳ.
Tất cả mọi người, kể cả Chương Thiên, sẽ không ai đặt câu hỏi làm cách nào “Cố Bạch” sở hữu loại thuốc đó. Chưa tính đến giao tình của “Cố Bạch” và bác sĩ An Kỳ, chỉ nói những công lao mà “Cố Bạch” cống hiến cho khu an toàn Ung Kỳ, trêи tay cậu có bao nhiêu loại thuốc cũng không làm cho người ngoài cảm thấy kỳ lạ.
Bọn họ chỉ là, chỉ là…
Rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nói ra thế nào, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài. Vận mệnh trêu ngươi, bọn họ muốn khuyên “Cố Bạch” buông tay nhưng lại hiểu rõ, với tài lực như vậy, nếu là bọn họ cũng sẽ không buông tay. Dưới thời tận thế, rất nhiều sự lựa chọn chỉ là bất đắc dĩ, lúc trước là không được chọn, bây giờ nếu như có thể thì đâu ai muốn mất đi người thân của mình chứ?
Cuộc tranh cãi về chủ đề rốt cuộc tang thi có còn là con người hay không vốn chưa hề có kết quả.
Có người kiên định với quan điểm tang thi đã không còn là con người, người thân của bọn họ đã chết ngay tại thời khắc bắt đầu bị tang thi hóa rồi, bao dung cho người thân dùng một phương thức khủng khϊế͙p͙ như vậy sống tạm ở nhân gian chính là đang vũ nhục những người đó.
Cũng có người ôm trong lòng niềm hi vọng, cảm thấy tang thi hóa chỉ là một loại bệnh, nếu là bệnh thì một ngày nào đó nhất định sẽ có thuốc chữa. Vẫn là câu nói kia, ai mà không có bạn bè người thân chứ? Nhiều người không thể chấp nhận được chuyện âm dương cách biệt với tình yêu của mình.
Đương nhiên cũng có những người đứng trung lập, nói chung là quan điểm của mỗi người mỗi khác.
Nhưng nhận thức chung nhất vẫn có, ví dụ như coi bác sĩ An Kỳ là niềm hy vọng cuối cùng, biết đâu cô ấy có thể nghiên cứu ra một loại thuốc cứu những người bị biến thành tang thi trở về làm người bình thường một lần nữa.
Nếu như một tang thi chưa từng làm tổn thương bất cứ người nào, trêи tay vẫn chưa nhiễm máu tươi thì cũng không hẳn là không thể tha thứ. Chỉ có điều mọi người đều ngầm hiểu rõ, tang thi không thể khắc chế ham muốn ăn thịt người của mình, chỉ có thể để một người bên cạnh canh giữ thật cẩn thận. Đương nhiên, tổ hợp đó không thể xuất hiện ở những nơi có người sống.
Chẳng ai ngờ có một ngày “Cố Bạch” cũng bị rơi vào tình cảnh này.
Nhưng một phần cũng là nhờ việc chân tướng bị vạch trần quá đột ngột và gây shock, làm cho thanh tiến độ nhiệm vụ “phải khiến cho cả thế giới tin rằng Cố Bạch không hề yêu Chương Thiên” của Cố Kinh Bạch được tăng thêm một đoạn dài.
Biểu hiện như vậy chính là tình yêu đích thực rồi, không cãi được nữa.
“Tôi đến đây chỉ là muốn báo với đội trưởng và mọi người rằng mình vẫn bình an, hoàn toàn khỏe mạnh. Tuy không ở trong khu an toàn Giang Tả nhưng nếu có chuyện gì mọi người cứ tìm tôi, đội phó Trương biết cách liên lạc với tôi.” Cố Kinh Bạch nói xong, đứng dậy đeo quan tài lên lưng, cầm dù chuẩn bị rời đi, “Thực sự rất xin lỗi, mang đến cho mọi người kinh hãi không cần thiết rồi.”
Lục Chỉ nằm trong quan tài bị cảm động đến rối tinh rối mù, đây chính là người yêu của hắn nha, vừa thiện lương vừa ấm áp, hi sinh vì hắn nhiều như vậy mà ngay cả một câu oán hờn cũng chưa từng nói với hắn.
Hắn tuyệt đối sẽ không phụ lòng người này!
Cố Kinh Bạch tỏ ra mình là một kẻ yếu thế, mọi người tuy rằng không muốn giữ y lại ở trong chùa nhưng ít nhiều trong lòng vẫn có cảm giác xúc động.
Cảm giác đau lòng kia rất nhanh chuyển hóa thành bực bội với Lâm Thư. Nếu không phải Lâm Thư một hai muốn làm rõ thì bọn họ căn bản sẽ không biết, không biết sẽ không sợ. Nhìn độ vững chắn của cái quan tài kia là biết trong buổi tối nay tang thi chắc chắn sẽ không chạy ra được, hơn nữa trêи tay “Cố Bạch” còn có thuốc, căn bản không cần thiết phải làm huyên náo khó coi lên như thế này.
Trong nháy mắt, Lâm Thư bị biến thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Lâm Thư cũng không ngờ “Cố Bạch” làm được tới bước này, thầm nghĩ, mình thực sự đã coi thường vị dị năng giả mạnh nhất hệ Thủy này rồi, nhưng mà không sao, gã vẫn còn chiêu khác.
“Tôi không hề muốn đuổi cậu đi.” Lâm Thư gọi Cố Kinh Bạch lại, “Chẳng qua tôi cảm thấy đây là một mầm họa, tôi biết ở gần đây còn có một nơi trú mưa khác, tôi có thể dẫn cậu đi. Tôi không sợ tang thi trong quan tài của cậu, tôi tin tưởng cậu.”
Những người vừa thầm trách Lâm Thư đột nhiên sững sờ, sau đó là lúng túng vì đã trách oan cho gã.
Lâm Thư là một cao thủ điều khiển lòng người, lần thứ hai đá quả bóng về phía Cố Kinh Bạch, “Cậu có đồng ý không?”
Kỹ năng diễn xuất của Cố Kinh Bạch cũng chẳng kém, quyết định thật nhanh rồi mở miệng, “Đồng ý, làm sao mà tôi không muốn được chứ? Thực sự cảm ơn anh vì đã tin tưởng tôi, tôi đảm bảo Tuyết Mãn sẽ không làm tổn thương người vô tội.”
“Tôi cũng tin tưởng cậu!” Chương Thiên và Giai Giai trăm miệng một lời, bộ dạng chính là muốn đi cùng.
Thật sự không thể trách Chương Thiên trong game dễ bị lừa, khả năng nói chuyện của Lâm Thư kết hợp với dị năng mang lại hiệu quả quá mạnh, dễ đầu độc tâm lý đối phương. Dù cho Cố Kinh Bạch muốn mở miệng ngăn cản tiểu đội Z đi cùng để đảm bảo an toàn thì họ cũng không thật sự hài lòng vì có cảm giác nếu bọn họ không đi chính là đang chứng minh bản thân ghét bỏ “Cố Bạch”.
“Làm sao cậu biết vẫn còn nơi khác?” Có người mở miệng hỏi Lâm Thư.
Lâm Thư thấp giọng giải thích, “Bởi vì tôi đã từng tình cờ cứu đại sư trụ trì của chùa Chân Tịnh này, ban nãy không nói cho mọi người biết là vì cảm thấy không cần thiết, không ngờ bây giờ sẽ có tác dụng.”
Mọi người đều bị sự thiện lương của Lâm Thư làm cho cảm động, cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra đây mới là nguyên nhân thực sự giúp bọn họ có thể vào chùa trú mưa, vậy mà Lâm Thư hoàn toàn không đề cập tới.
Làm việc tốt không lưu tên!
Chỉ có Cố Kinh Bạch hiểu Lâm Thư đang làm gì. Chủ động nói đến không thể bằng để người khác “tình cờ” phát hiện, dù cho không có Cố Kinh Bạch, ngày mai Lâm Thư cũng sẽ “âm thầm” làm cho mọi người biết mối quan hệ của gã và trụ trì, nhận hết công lao trong đêm mưa này về mình.
“Gần đây có một khối kiến trúc cổ trong lòng đất, trước tận thế đã bị phong tỏa, không có người nên cũng sẽ không có tang thi, rất an toàn.”
Cả tiểu đội cứ vậy mà di chuyển đến khu vực kiến trúc cổ kia.
Cố Kinh Bạch nhìn lối vào đi xuống lòng đất, nghĩ thầm, đây chính là lối vào duy nhất đi xuống mộ trưởng công chúa còn gì?
Ý đồ của Lâm Thư hết sức rõ ràng, giống hệt trong game, gã chuẩn bị lợi dụng hầm mộ này giết “Cố Bạch”. Gã phán đoán “Cố Bạch” nhất định đã sắp xếp mai phục ở Giang Tả, chuẩn bị xuống tay với gã, vậy thì đương nhiên gã phải tiên thủ hạ vi cường.
Còn điều Cố Kinh Bạch nghĩ là…
Dẫn cưng tới nghĩa địa nhất định không thể có hiệu quả tốt bằng cưng chủ động dẫn anh đi nha ~
Trong suốt quá trình, Bạch Trường Doanh dùng fly-cam quan sát hết toàn bộ, ngoại trừ bội phục thì chỉ có bái phục. Cái kiểu trà xanh quyết đấu đầy tính nghệ thuật anh dự đoán được dự đoán của cưng này hắn chịu thua, không làm nổi.
—
Lời tác giả:
Lục Chỉ: Cứ tưởng cuối cùng cũng đến lượt mình lên sàn tỏa sáng, không ngờ lại là màn quyết đấu của cậu ấy. [một tang thi nhỏ bé đáng thương chưa được thực hiện giấc mơ của mình.jpg]
P/s: trà xanh – bậc thầy trà xanh – trà xanh quyết đấu: đây chính là quá trình tiến hóa của một từ thông dụng 2333333 (ahahahahaha)
*** Hết chương 15
[Andy: đoạn cuối chắc là kiểu thi xem bên nào giả nai giỏi hơn nhỉ? =)))]