Chương : 10
Gia đình Brigham sống trong ngôi nhà một tầng, ngoài sân chất đầy linh kiện xe hơi và đồ đạc cũ, phần lớn đều bị tháo tung rồi bỏ dở dang. Những túi nilon màu xanh lá cây đựng rác rưởi và lá mục đầy đến tràn cả ra ngoài nằm ngổn ngang giữa các món đồ chơi và dụng cụ hỏng hóc. Một con mèo người ngợm bong tróc thận trọng ngó ra từ cái ổ bên gốc nho của nó dưới một bờ rào cây cao quá khổ. Ả mèo quá lười biếng hoặc quá no bụng để bận tâm tới một con chuột màu xám mập tròn chạy ngang qua. O’Neil đậu xe trên con đường rải sỏi, cách ngôi nhà chừng mười hai mét, rồi cùng Dance bước xuống khỏi chiếc xe mà không mang theo phù hiệu của MCSO.
Hai người quan sát khu vực xung quanh.
Nơi này giống như một khung cảnh của vùng nông thôn miền Nam, cây cối rậm rạp khắp nơi, không có ngôi nhà nào khác trong tầm mắt, hoàn toàn hoang vắng. Trạng thái xập xệ của ngôi nhà và mùi hôi nồng nặc cho biết sự tồn tại của một đường cống nước thải hoạt động không mấy hiệu quả ở ngay gần đó hoặc một đầm lầy, nó giải thích tại sao gia đình Brigham có thể sở hữu một mảnh đất riêng cho mình ở khu vực đắt đỏ như thế này của tiểu bang.
Khi họ bắt đầu tiến về phía ngôi nhà, Dance nhận ra bàn tay cô đang đặt gần báng khẩu súng ngắn, còn áo vest của cô đã mở khuy.
Cô đang dè chừng, cảnh giác cao độ.
Dù vậy, nếu cậu nhóc tấn công thì hành động đó vẫn làm cô bị sốc.
Khi cả hai vừa đi qua một vạt cỏ lơ thơ xơ xác cạnh nhà để xe nằm tách biệt lệch góc với gian chính, Dance quay sang O’Neil và thấy anh cứng đờ khi nhìn qua sau lưng cô. Người thanh tra giơ cánh tay lên nắm lấy áo vest của cô, kéo cô đổ ập xuống phía trước.
“Michael!” cô kêu lên.
Hòn đá bay vèo qua đầu Dance, chỉ chệch vài phân, rồi đập vỡ tan một khung cửa sổ nhà để xe. Hòn đá thứ hai nối tiếp theo sau. O’Neil đã phải nhào vội người xuống để tránh bị ném trúng. Người anh va vào một thân cây gầy guộc.
“Cô không sao chứ?” anh vội hỏi.
Cô gật đầu. “Anh thấy chúng từ đâu tới không?”
“Không.”
Đôi bên đưa mắt nhìn về phía những bụi cây rậm rạp bao quanh khu nhà.
“Đằng kia!” cô kêu lên, chỉ tay về phía cậu thiếu niên mặc đồ nỉ và đội mũ len ôm sát đầu. Cậu ta quay người bỏ chạy.
Dance do dự trong khoảnh khắc. Không ai trong hai người mang theo bộ đàm vì cuộc viếng thăm đã không được lên kế hoạch như một chuyến công tác nghiệp vụ. Quay lại xe O’Neil để gọi điện yêu cầu phát lệnh truy nã sẽ mất quá nhiều thời gian. Họ vẫn còn một cơ hội để bắt giữ Travis lúc này. Cả hai theo bản năng đuổi theo cậu nhóc với tốc độ nước rút.
Các nhân viên của CBI đều được học về kỹ năng chiến đấu giáp lá cà cơ bản - cho dù phần lớn trong số họ, kể cả Dance, chưa bao giờ phải thực sự lâm trận. Họ cũng được yêu cầu kiểm tra tổng quát về thể chất theo định kỳ. Dance có thể lực khá ổn, không phải nhờ vào chế độ của CBI mà do những chuyến điền dã tới những vùng hoang vu để tìm nhạc cho trang web của cô. Bất chấp trang phục đang mặc lúc này không hợp chút nào cho việc chạy bộ - váy đen và áo sơ mi - cô vẫn dễ dàng vượt lên trước O’Neil khi hai người lao vụt vào vạt rừng để đuổi theo cậu nhóc.
Cậu thiếu niên vẫn chạy nhanh hơn họ một chút.
O’Neil lấy điện thoại di động của mình ra, vừa hổn hển không ra hơi vừa gọi điện yêu cầu hỗ trợ.
Cả hai người họ đều đang thở dốc, Dance tự hỏi làm cách nào văn phòng Điều động lực lượng có thể hiểu được những gì anh nói.
Cậu nhóc biến mất trong thoáng chốc buộc hai cảnh sát chạy chậm lại. Rồi Dance hô lớn, “Bên kia,” khi nhận ra cậu ta xuất hiện từ sau mấy bụi cây cách họ chừng mười lăm mét. “Vũ khí ư?” cô thốt lên thất thanh. Cậu thiếu niên cầm vật gì đó sẫm màu trong tay.
“Tôi không rõ nữa.”
Có thể là một khẩu súng, cho dù rất có khả năng là một ống tuýp hay một con dao.
Dù là gì đi nữa...
Cậu ta biến mất vào vạt rừng rậm rạp, xa hơn nữa Dance chỉ có thể thấy loáng thoáng một ao nước màu xanh lục. Có lẽ là nguồn gốc gây ra mùi khó ngửi.
O’Neil đưa mắt nhìn Dance.
Cô thở dài và gật đầu. Cả hai đồng loạt rút khẩu Glock ra.
Họ lại tiếp tục bước tới.
Dance cùng O’Neil đã từng cùng nhau điều tra nhiều vụ án và theo bản năng họ luôn có thể phối hợp với đối phương một cách ăn ý. Tuy nhiên mặt mạnh nhất của cả hai là giải quyết những câu đố hóc búa về mặt trí tuệ chứ không phải chơi trò lính chiến.
Cô phải tự nhắc nhở mình: Ngón trỏ để cách xa khỏi cò súng, không bao giờ di chuyển ra trước vũ khí của đồng nghiệp và nâng nòng súng lên cao nếu đồng nghiệp ngang qua phía trước, chỉ bắn khi bị đe dọa, kiểm tra sau lưng, bắn thành loạt ba phát liền, luôn đếm từng viên đạn.
Dance ghét chuyện này.
Thế nhưng đây lại là cơ hội để ngăn chặn kẻ tấn công trong vụ Cây thập tự ven đường. Nhớ tới đôi mắt kinh hoàng của Tammy Foster, Dance hối hả băng qua vạt rừng.
Cậu nhóc lại biến mất thêm lần nữa. Cô cùng O’Neil dừng lại ở nơi hai con đường mòn tách ra. Travis nhiều khả năng đã chọn một vì ở đây cây cối mọc rất dày, nhiều chỗ không thể đi qua nổi. O’Neil im lặng chỉ về phía trái, sau đó về phía phải và nhướng một bên mày lên.
Chẳng khác gì trò tung đồng xu, cô thầm nghĩ, bực bội và cảm thấy bất an vì phải tách khỏi O’Neil. Cô hất hàm về phía trái.
Họ bắt đầu thận trọng tiến bước theo con đường đã định của mỗi người.
Dance đang di chuyển qua giữa các bụi cây, thầm nghĩ mình không thích hợp để sắm vai này đến mức nào. Thế giới của cô là thế giới của từ ngữ, biểu cảm và những sắc thái trong cử chỉ. Không phải là nghiệp vụ thực địa như lúc này.
Cô biết người ta có thể bị thương, bị chết như thế nào khi bước chân ra khỏi môi trường quen thuộc. Một linh cảm chẳng lành lan khắp cơ thể cô.
Dừng lại, cô tự nhủ. Tìm Michael, quay lại xe và đợi tăng viện.
Quá muộn.
Ngay lúc đó Dance nghe thấy tiếng loạt soạt ở dưới chân, cô đưa mắt nhìn xuống vừa kịp để thấy cậu thiếu niên, nấp trong bụi cây ngay bên cạnh, vừa phi một cành cây to về phía cô. Cành cây đập thẳng vào bàn chân trong khi cô cố gắng nhảy qua nó. Dance nặng nề nhào xuống, xoay người, cố lấy thăng bằng để khỏi ngã.
Hành động đó làm cổ tay cô mất kiểm soát.
Và gây ra một hậu quả nữa: Khẩu Glock màu đen vuông thành sắc cạnh tuột khỏi bàn tay Dance và biến mất trong bụi rậm.
Chỉ mấy giây sau, Dance nghe thấy tiếng loạt soạt vang lên lần nữa trong các bụi cây khi cậu nhóc, hiển nhiên đã đợi để chắc chắn cô chỉ có một mình để xông ra.
~*~
Thật bất cẩn, Michael O’Neil bực bội nghĩ.
Anh đang chạy theo hướng vang lên tiếng kêu của Dance, nhưng rồi nhận ra mình không hề biết cô đang ở đâu.
Đáng lẽ họ phải ở cạnh nhau. Thật bất cẩn khi tách lẻ ra. Phải, quyết định đó hoàn toàn có lý để có thể lùng soát được tối đa diện tích xung quanh, nhưng đó là khi anh đã trải qua vài cuộc đấu súng và đôi lần rượt đuổi trên đường phố, còn Kathryn Dance không hề có chút kinh nghiệm nào.
Nếu có chuyện gì xảy đến với cô...
Phía xa, tiếng còi hú vang lên mỗi lúc một to. Tăng viện đang tới gần. O’Neil bước chậm lại, cẩn thận lắng nghe. Dường như vừa có tiếng loạt soạt trong mấy bụi cây kế bên. Cũng có thể là không.
Càng bất cẩn hơn nữa khi Travis hẳn biết rõ khu vực này như trong lòng bàn tay. Đây là sân sau nhà cậu ta, theo đúng nghĩa đen. Cậu nhóc biết có thể trốn ở đâu, cần tẩu thoát theo con đường nào.
Khẩu súng, nhẹ như không trong bàn tay to lớn, chĩa ra phía trước mũi O’Neil trong lúc anh tìm kiếm kẻ tấn công.
Thật điên rồ.
Người thanh tra tiến lên phía trước thêm sáu mét nữa. Cuối cùng đánh bạo lên tiếng. “Kathryn?” anh khẽ gọi.
Không có câu trả lời.
Anh gọi lớn hơn, “Kathryn?”
Gió thổi lào xào qua các thân cây và bụi cây.
“Michael, ở đây!” một âm thanh tắc nghẹn. Từ gần đó, O’Neil hối hả chạy về phía phát ra tiếng gọi của Dance cho đến khi thấy cô phía trước, nơi lối mòn, đang quỳ trên đầu gối và chống hai tay. Đầu cô cúi gằm xuống. Anh nghe thấy tiếng thở dốc. Dance có bị thương không? Liệu có phải Travis đã dùng một ống tuýp đánh cô không? Hay đâm cô bằng dao?
O’Neil phải kìm nén thôi thúc muốn lao ngay đến chỗ Dance để xem cô bị thương nghiêm trọng đến mức nào. Bản thân hiểu rõ cần phải làm gì, anh chạy lại gần hơn, đứng cạnh cô, mắt không ngừng quan sát, quay người tìm kiếm một mục tiêu.
Cuối cùng, ở cách đó một quãng, anh nhìn thấy bóng lưng Travis đang khuất dần.
“Nó chạy rồi,” Dance nói, nhặt súng từ trong một bụi rậm ra và đứng dậy. “Theo hướng đó.”
“Cô có bị thương không?”
“Chỉ bị đau thôi.”
Quả thực trông Dance có vẻ không bị tổn thương gì, nhưng cô đang phủi bụi đất bám trên trang phục theo một cách không khỏi làm anh áy náy. Cô đang có vẻ bị chấn động, mất phương hướng đến mức bất thường. Anh cũng khó lòng trách được cô. Song Kathryn Dance vẫn luôn là một chỗ dựa vững chắc anh có thể trông cậy, là thước đo để anh đánh giá cách ứng xử của chính mình. Hành động của cô nhắc anh nhớ rằng ở đây họ đang vượt ra ngoài lĩnh vực quen thuộc của mình, rằng vụ án này không phải là một vụ thanh toán băng đảng điển hình hay một nhóm buôn lậu vũ khí dọc tuyến Xa lộ Liên bang 101.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” O’Neil hỏi.
“Cậu ta đánh tôi, rồi bỏ chạy. Michael, cậu nhóc này không phải là Travis.”
“Cái gì?”
“Tôi đã thoáng nhìn thấy cậu ta. Cậu ta tóc vàng.” Dance nhăn mặt nhìn một vết rách trên váy, dừng việc chỉnh đốn trang phục. Cô bắt đầu quan sát mặt đất. “Cậu nhóc đã đánh rơi thứ gì đó... Ồ, kia rồi.” Cô nhặt vật đó lên. Một hộp sơn xịt.
“Tất cả chuyện này là cái quái gì vậy?” O’Neil lên tiếng.
Dance đút súng vào bao đựng bên hông và quay trở lại phía ngôi nhà. “Chúng ta hãy đi tìm hiểu xem.”
Cả hai quay lại căn hộ của gia đình Brigham cùng lúc với đội tăng viện - hai xe tuần cảnh của cảnh sát thành phố Pacific Grove. Là cư dân lâu năm, Dance biết rõ các nhân viên cảnh sát ở đây và vẫy tay chào.
Bọn họ tiến đến bên cô và O’Neil.
“Không sao chứ, Kathryn?” một người cảnh sát hỏi khi trông thấy mái tóc rối tung và bộ váy dính đầy bụi đất của cô.
“Ổn cả.”
Nữ đặc vụ tường thuật cho họ biết về vụ tấn công và cuộc truy đuổi. Một người cảnh sát dùng chiếc bộ đàm hiệu Motorola đang đeo trên vai để báo cáo lại sự việc.
Dance và O’Neil vừa tới trước nhà thì giọng một phụ nữ vang lên từ bên trong, “Các vị có bắt được nó không?” Cánh cửa mở toang, người nói bước ra đứng trên ngưỡng cửa. Bà ta có thân hình đầy đặn và khuôn mặt tròn vành vạnh, Dance đoán bà ta chừng ngoài bốn mươi. Bà ta mặc một chiếc quần jean rách tả tơi và một cái áo sơ mi xám nhàu nhĩ với vết ố màu tam giác ở bụng. Kathryn Dance nhận thấy đôi giày đế mềm màu kem của người phụ nữ đã trở nên méo mó tróc sờn thảm hại vì phải chịu đựng sức nặng của chủ nhân. Và cả sự thờ ơ nữa.
Dance và O’Neil lần lượt tự giới thiệu. Người phụ nữ tên là Sonia Brigham, là mẹ Travis.
“Các vị có bắt được nó không?” bà ta khăng khăng hỏi.
“Bà có biết cậu thiếu niên đó là ai không, tại sao cậu ta lại tấn công chúng tôi?”
“Không phải nó tấn công các người,” Sonia nói. “Có khi thằng nhóc đó còn chẳng thấy các người nữa. Nó đang nhằm vào các cửa sổ. Bọn chúng đã ném vỡ ba miếng kính rồi.”
Một người cảnh sát Pacific Grove giải thích, “Gia đình Brigham gần đây đã trở thành mục tiêu tấn công phá hoại.”
“Bà nói là ‘thằng nhóc’,” Dance hỏi. “Bà biết cậu ta là ai chứ?”
“Thằng đó thì không. Chúng có cả một đám.”
“Một đám ư?” O’Neil ngạc nhiên.
“Chúng liên tục mò đến. Ném đá, ném gạch, sơn vẽ linh tinh lên tường và nhà để xe. Đó là tình cảnh chúng tôi phải chịu đựng.” Một cái phẩy tay khinh bỉ, có vẻ là về phía kẻ phá hoại đã biến mất. “Sau khi thiên hạ bắt đầu nói những lời xấu xa về Travis. Hôm trước, có đứa ném cả hòn gạch qua cửa sổ phòng khách, thiếu chút nữa trúng con trai út của tôi. Và nhìn xem.” Bà ta chỉ vào một từ viết nguệch ngoạc bằng sơn xịt màu xanh lục trên vách một nhà kho lớn xiêu vẹo nằm ở góc sân bên cạnh gian chính, cách đó chừng mười lăm mét.
KILL3R[1]!
[1. Killer: Kẻ sát nhân.]
Ngôn từ teen, Dance thầm ghi nhận.
Dance đưa hộp sơn xịt cho một nhân viên cảnh sát Pacific Grove, anh này nói họ sẽ điều tra thêm về nó. Cô mô tả lại cậu thiếu niên trông có vẻ là một trong số năm trăm học sinh trung học của khu vực này. Hai người cảnh sát lập một bản lấy lời khai từ cả Dance và O’Neil, cũng như từ mẹ Travis, sau đó quay lại xe của họ và ra về.
“Chúng đang săn lùng con trai tôi. Còn thằng bé chẳng hề làm gì cả! Chuyện này cũng giống như đám Ku Klux Klan[2] chết tiệt vậy! Hòn gạch đó thiếu chút nữa đã trúng Sammy. Thằng bé có chút rắc rối. Nó nổi điên. Từng có tiền án.”
[2. Khởi đầu là tên gọi một tổ chức cực hữu phân biệt chủng tộc phát triển mạnh ở miền nam Hoa Kỳ vào thời kỳ sau nội chiến. Phong trào này lắng xuống vào cuối những năm 1871, sau đó có hai trào lưu cực hữu cũng sử dụng danh xưng này, hình thành vào những năm 1920 và sau thế chiến thứ ha.]
Các Thiên Thần Báo Thù, Dance nhớ lại. Hành động bắt nạt không còn diễn ra trên mạng nữa mà đã chuyển từ thế giới ảo sang thế giới thực.
Một cậu nhóc tuổi vị thành niên có khuôn mặt tròn trịa xuất hiện trên ngưỡng cửa. Nụ cười cảnh giác làm cậu ta trông có vẻ chậm chạp, song đôi mắt dường như hiểu rõ mọi chuyện khi cậu nhìn thấy hai người. “Có chuyện gì thế, có chuyện gì thế?” giọng của cậu bé rất gấp gáp.
“Không sao cả, Sammy. Quay vào trong đi. Về phòng của con ngay đi.”
“Họ là ai vậy?”
“Quay lại phòng của con đi. Ở yên trong đó. Đừng có ra chỗ cái ao nữa.”
“Con muốn đến chỗ cái ao.”
“Không phải bây giờ. Đang có ai đó ở ngoài đấy.”
Cậu thiếu niên thong thả trở vào trong nhà.
Michael O’Neil lên tiếng, “Bà Brigham, tối qua vừa có một tội ác xảy ra, một vụ mưu sát. Nạn nhân là người từng đăng bài bình luận chống lại Travis trên một blog.”
“À, mớ rác rưởi của lão Chilton đó!” Sonia nhổ nước bọt qua hai hàm răng vàng xỉn đã bị lão hóa còn nhanh hơn cả khuôn mặt của bà ta. “Chính đống rác ấy đã khơi mào tất cả. Đáng ra ai đó nên ném gạch vào cửa sổ nhà lão ta. Bây giờ thì dân tình xúm lại hành con trai tôi. Và thằng bé chẳng làm gì hết. Tại sao ai cũng nghĩ nó đã làm chuyện xấu? Bọn họ nói thằng bé lấy trộm xe của mẹ tôi và lái đến chỗ ngọn Hải Đăng, như những gì các người nghe thấy, vạch của quý ra. Thế đấy, mẹ tôi đã bán xe của bà ấy bốn năm trước rồi. Toàn bộ mọi thứ bọn họ biết là thế đấy.”
Sau một hơi dài, Sonia chợt nghĩ ngợi gì đó và liền chuyển sang cảnh giác. “Ồ, đợi đã, có phải là cô gái trong cốp xe, suýt nữa bị chết đuối không?”
“Đúng thế.”
“Được lắm, tôi sẽ nói cho các người biết ngay bây giờ, con trai tôi không bao giờ làm chuyện gì như thế. Tôi thề với Chúa! Các người không định bắt nó đấy chứ?” bà ta có vẻ hoảng hốt.
Dance tự nhủ: Có phải quá hoảng hốt không? Có phải bà ta thực sự đang nghi ngờ con trai mình?
“Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu ấy thôi.”
Bà ta đột nhiên trở nên bối rối. “Chồng tôi không có nhà.”
“Chỉ mình bà cũng được rồi. Không cần thiết phải đủ mặt cả bố lẫn mẹ,” nhưng Dance có thể thấy vấn đề là người phụ nữ này không muốn gánh trách nhiệm.
“À, vả lại Travis cũng không có đây.”
“Con trai bà sẽ sớm quay về chứ?”
“Nó làm việc bán thời gian ở Bagel Express[3] để kiếm tiền tiêu vặt. Cũng sắp đến ca làm của nó rồi. Thằng bé sẽ phải quay về đây để thay đồng phục.”
[3. Tên một hệ thống nhà hàng bán đồ ăn nhanh.]
“Hiện tại cậu ấy đang ở đâu?”
Sonia nhún vai. “Đôi khi nó đến trung tâm trò chơi điện tử.” Bà ta chợt im bặt, có lẽ đang nghĩ tốt hơn không nên nói gì cả. “Chồng tôi sắp quay về rồi.”
Dance chú ý đến âm sắc mà Sonia sử dụng để nói ra hai từ “Chồng tôi”.
“Tối qua Travis có ra khỏi nhà không? Vào khoảng nửa đêm?”
“Không,” câu trả lời được đưa ra quá nhanh.
“Bà chắc chứ?” Dance hỏi với giọng kiên quyết. Sonia thể hiện vẻ khó chịu khi đảo mắt nhìn đi hướng khác và không ngừng đưa tay lên, chạm vào mũi, một cử chỉ Dance không hề thấy trước đó.
Sonia nuốt khan. “Có lẽ nó đã ở đây. Tôi không biết chính xác. Tối qua tôi ngủ sớm. Travis thức đến tận gần sáng. Cũng có thể nó đã ra ngoài. Nhưng tôi không nghe thấy gì hết.”
“Thế còn chồng bà?”
Cô đã nhận thấy âm sắc khác lạ trong câu nói của bà ta khi nhắc đến giờ đi ngủ của mình. “Ông ấy có nhà vào khoảng thời gian đó không?”
“Thỉnh thoảng chồng tôi có chơi poker. Tôi nghĩ lúc đó ông ấy đang ngồi sòng.”
O’Neil lên tiếng, “Chúng tôi thực sự cần phải… ”
Câu nói của anh ngừng lại giữa chừng vì một cậu con trai tuổi vị thành niên cao lênh khênh gầy gò, vai rộng, hai chân dang ra, xuất hiện phía ngoài sân cạnh nhà. Chiếc quần jean đen của cậu ta đã bạc phếch, để lộ những vệt màu xám, và một chiếc áo khoác quân dụng màu ô liu được khoác bên ngoài chiếc áo nỉ màu đen. Dance thấy nó không có mũ trùm đầu. Cậu thiếu niên đột ngột dừng lại, ngạc nhiên chớp mắt nhìn các vị khách. Thêm một cái liếc mắt về chiếc xe không số hiệu của CBI, một vật thể bất kỳ ai đã từng xem qua một bộ phim truyền hình nào về cảnh sát được chiếu trên tivi trong mười năm qua đều có thể biết.
Dance nhận ra trong cử chỉ và thái độ của cậu ta, thứ phản xạ điển hình của một người vừa nhìn thấy lực lượng thực thi pháp luật, cho dù mình có tội hay không: Thận trọng... và vội vàng cân nhắc.
“Travis, con yêu, lại đây nào.”
Cậu thiếu niên vẫn đứng nguyên ở chỗ của mình, Dance cảm thấy O’Neil đang căng người lên.
Song họ không cần đến một cuộc đuổi bắt thứ hai. Không để lộ bất cứ cảm xúc nào, cậu thiếu niên buông thõng hai vai xuống và bước tới chỗ họ.
“Hai người này là cảnh sát,” Sonia nói, “Họ có chuyện muốn nói với con.”
“Con cũng đoán thế. Về chuyện gì vậy?” giọng nói đầy vẻ hững hờ, bình thản. Cậu ta buông thõng hai cánh tay lơ lửng bên sườn. Hai bàn tay cậu ta đều bẩn, các móng tay cáu ghét. Dẫu vậy, mái tóc cậu ta dường như lại vừa được gội. Dance đoán cậu ta làm chuyện này thường xuyên để chiến đấu với đám mụn trứng cá lan đầy trên khuôn mặt.
Dance và O’Neil lên tiếng chào Travis và đưa thẻ công vụ của họ ra. Cậu ta chăm chú nhìn chúng hồi lâu. Để câu giờ chăng? Dance tự hỏi.
“Đã có một thằng đến đây,” Sonia nói với con trai bà, hất hàm về phía chữ viết bằng sơn xịt. “Và ném vỡ thêm mấy khung kính cửa sổ nữa.”
Travis không thể hiện cảm xúc nào trước tin tức vừa nhận được từ mẹ. Cậu ta hỏi, “Sammy thế nào?”
”Nó không thấy gì.”
O’Neil lên tiếng, “Cậu không phiền nếu chúng ta vào trong nhà chứ?”
Cậu thiếu niên nhún vai, và họ bước vào một gian phòng nồng mùi ẩm mốc và khói thuốc lá. Trong nhà ngăn nắp nhưng đầy bụi bẩn. Các món nội thất chẳng có gì tương đồng dường như đều là đồ cũ, tấm vải bọc đệm ghế đã mòn và những chân bàn đã tróc véc ni. Những bức ảnh tối mờ treo đầy trên các bức tường, phần lớn là ảnh trang trí. Dance có thể thấy một phần biểu tượng của tạp chí National Geographic[4] ngay dưới khung một bức ảnh Venice. Có vài bức chụp gia đình. Hai cậu con trai, và một hai bức của Sonia khi bà ta còn trẻ.
[4. Tạp chí của Hội địa lý Quốc gia Mỹ.]
Sammy xuất hiện, hệt như lúc trước, tròn trịa, bước đi thật nhanh, cười hết cỡ.
“Travis!” cậu ta chạy vụt tới chỗ anh mình. “Anh mang kẹo về cho em chứ?”
“Của mày đây.” Travis thò tay vào túi lấy một gói M&M[5] đưa cho đứa em.
[5. Một loại kẹo sô cô la]
“Hoan hô!” Sammy cẩn thận mở gói kẹo ra, nhìn vào trong. Sau đó đưa mắt nhìn anh trai. “Ao hôm nay rất tuyệt.”
“Thật thế à?”
“Vâng,” Sammy quay lại phòng, cầm chặt gói kẹo trong tay.
Travis nói, “Trông nó không ổn lắm. Nó đã uống thuốc chưa?”
Mẹ cậu ta đưa mắt nhìn đi chỗ khác. “Thuốc...”
“Bố không mua tiếp vì giá thuốc tăng. Đúng thế không?”
“Bố con không nghĩ những viên thuốc đó giúp được gì nhiều.”
“Chúng rất có ích, mẹ. Mẹ biết em con trở thành thế nào khi nó không uống thuốc còn gì.”
Dance liếc mắt nhìn vào phòng Sammy và thấy trên bàn của cậu nhóc bày đầy những linh kiện điện tử phức tạp, các cấu kiện máy tính và dụng cụ, cùng với những món đồ chơi dành cho những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn nhiều. Cậu ta ngồi thõng vai trên chiếc ghế và đọc một cuốn truyện tranh Nhật Bản. Sammy ngước mắt lên nhìn chăm chú về phía Dance như muốn tìm hiểu cô. Cậu ta hơi mỉm cười và hất hàm về phía quyển truyện. Dance mỉm cười đáp lại cử chỉ bí ẩn đó. Cậu ta quay lại đọc truyện. Đôi môi mấp máy.
Cô còn để ý thấy trên một cái bàn dài có một giỏ đựng đồ giặt chất đầy quần áo. Cô gõ nhẹ lên cánh tay O’Neil và đưa mắt về phía một chiếc áo nỉ màu xám để trên cùng. Đó là một chiếc áo có mũ trùm đầu.
O’Neil gật đầu.
“Em cảm thấy thế nào?” Dance hỏi. “Sau vụ tai nạn ấy?”
“Ổn thôi, em đoán là vậy.”
“Hẳn phải khủng khiếp lắm.”
“Vâng.”
“Nhưng em không bị thương nặng?”
“Không thực sự. Nhờ túi khí, chị biết đấy. Và em cũng đâu có đi quá nhanh… Trish và Van,” cậu thiếu niên cau mặt. “Nếu hai bạn ấy thắt dây an toàn, chắc cũng không sao.”
Sonia nhắc lại, “Bố thằng bé có thể về bất cứ lúc nào.”
O’Neil tiếp tục nói với giọng đều đều, “Chỉ vài câu hỏi thôi.” Sau đó anh lùi trở ra góc phòng khách, nhường việc đặt câu hỏi lại cho Dance.
Nữ đặc vụ bắt đầu, “Em đang học lớp mấy?”
“Em vừa học xong năm đầu trung học.”
“Trường Robert Louis Stevenson, đúng không?”
“Vâng.”
“Em đang học gì?”
“Em không biết nữa, nhiều thứ. Em thích Công nghệ máy tính và Toán, tiếng Tây Ban Nha. Chị biết đấy, chỉ là những môn mọi người đều học. ”
“Trường Stevenson thế nào?”
“Cũng ổn. Tốt hơn Monterey Public hay Junipero,” cậu ta đang trả lời chân thành, mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
Ở trường Junipera Serra, học sinh bị buộc phải mặc đồng phục. Dance đoán quy định về trang phục, còn hơn cả nội quy trên mức nghiêm khắc kiểu Jesuit[6] và những giờ làm bài tập về nhà dài dằng dặc, là thứ bị ghét nhất về ngôi trường này.
[6. Người theo đạo Thiên Chúa.]
“Thế còn các băng nhóm thì sao?”
“Nó không tham gia băng nhóm nào cả,” bà mẹ ngắt lời. Với giọng gần như thể ước gì con trai bà làm điều đó.
Tuy nhiên tất cả đều tảng lờ bà.
“Không đến nỗi tệ,” Travis đáp. “Họ để bọn em yên. Không giống ở Salinas.”
Mục đích của những câu hỏi đó không phải là xã giao. Dance đang đưa ra chúng để xác định vạch ranh giới phản ứng của cậu ta. Sau vài phút với những câu hỏi vô thưởng vô phạt, Dance đã có cảm nhận rõ rệt về cách xử sự của cậu ta ở trạng thái không nói dối. Bây giờ cô đã sẵn sàng để hỏi về vụ tấn công.
“Travis, em biết Tammy Foster đúng không?”
“Cô gái trong cốp xe. Chuyện đó xuất hiện suốt trên các bản tin. Bạn ấy cũng học ở Stevenson. Bọn em chưa từng nói chuyện hay có gì khác. Có thể cả hai đã cùng học chung lớp năm đầu vào trường,” Travis nhìn thẳng vào mắt Dance. Bàn tay thỉnh thoảng lại vuốt qua trên mặt nhưng cô không dám chắc đó có phải là một cử chỉ che chắn, đồng nghĩa với nói dối hay không, hoặc đó chỉ là do cậu ta xấu hổ vì trứng cá. “Bạn ấy có viết vài thứ về em trên Bản tin Chilton. Những điều đó không đúng.”
“Cô bé đã nói gì?” Dance hỏi, cho dù cô vẫn còn nhớ bài bình luận kể lại chuyện cậu nhóc định chụp ảnh phòng thay đồ của đám con gái sau khi đội hoạt náo viên luyện tập.
Travis ngần ngừ, như thể tự hỏi liệu có phải người cảnh sát đang cố giăng bẫy mình hay không. “Bạn ấy nói em đã chụp ảnh. Chị biết đấy, đám con gái.” Khuôn mặt cậu ta tối sầm lại. “Nhưng lúc đó em chỉ đang dùng điện thoại, để nói chuyện.”
“Thật đấy,” bà mẹ chen ngang. “Bob sắp về nhà bất cứ lúc nào. Tôi nghĩ nên đợi thì hơn.”
Nhưng Dance cảm thấy một cơn thôi thúc giục cô tiếp tục. Cô biết chắc nếu Sonia muốn đợi chồng bà về, chắc chắn ông chồng sẽ làm cuộc thẩm vấn chấm hết một cách nhanh chóng.
Travis hỏi, “Bạn ấy sẽ ổn chứ? Tammy ấy?”
“Có vẻ là thế.”
Cậu ta liếc mắt nhìn chiếc bàn cà phê sứt sẹo, nơi có để một cái gạt tàn trống rỗng nhưng ố bẩn. Dance không nghĩ cô từng nhìn thấy cái gạt tàn nào trong một phòng khách từ nhiều năm qua. “Chị cho rằng em đã làm chuyện đó? Tìm cách săn lùng bạn ấy?”
Đôi mắt đen của cậu ta nằm thật sâu dưới đôi lông mày, đón nhận cái nhìn của cô thật dễ dàng làm sao.
“Không, bọn chị chỉ đang hỏi chuyện tất cả những người có thể biết thông tin về tình hình.”
“Tình hình?” cậu ta hỏi.
“Tối qua em đã ở đâu? Vào lúc giữa mười một giờ và một giờ?”
Thêm một cái vuốt tóc nữa. “Em đến chỗ Game Shed khoảng mười giờ ba mươi.”
“Đó là nơi nào vậy?”
“Là chỗ chị có thể chơi điện tử. Giống như nơi đặt máy chơi xèng ấy. Thỉnh thoảng em cũng hay tới đó chơi. Chị biết nó ở đâu không? Ở cạnh Kinko’s. Chỗ ấy ngày trước là một rạp chiếu phim cũ nhưng đã bị phá đi, và người ta dựng thứ này lên. Chỗ ấy cũng không phải hạng nhất, đường truyền không tốt lắm, nhưng lại là chỗ duy nhất mở cửa muộn.”
Dance nhận thấy dấu hiệu nói lan man dài dòng. Cô hỏi, “Em chỉ có một mình à?”
“À, ừm, ở đó còn những đứa khác nữa. Nhưng em đã chơi một mình.”
“Mẹ cứ nghĩ con đã ở nhà,” Sonia nói.
Travis nhún vai. “Lúc trước thì có. Sau đó con ra ngoài. Con không ngủ được.”
“Ở Game Shed em có vào mạng không?” Dance hỏi.
“Ừm, không. Em chơi pinball[7], không phải RPG[8].”
[7. Trò chơi dùng cần gạt bắn bóng vào địch để ghi điểm.]
[8. Viết tắt của role-playing game: Trò chơi nhập vai.]
“Không phải gì cơ?”
“Trò chơi nhập vai. Để chơi bắn súng, pinball và lái xe, chị không cần phải vào mạng,” Travis giải thích một cách kiên nhẫn, cho dù dường như cậu ta rất ngạc nhiên về chuyện cô không biết sự khác biệt.
“Vậy là em không vào mạng?”
“Thì đó là những gì em đang nói mà.”
“Con đã ở đó bao lâu?” bà mẹ tham gia vào.
“Con không biết, một hoặc hai giờ.”
“Mấy thứ trò chơi đó tốn bao nhiêu? Năm mươi cent[9] hay một đô la cho vài ba phút hả?”
[9. 1cent = 1/100 đô la]
Vậy ra đó là mối bận tâm của Sonia. Tiền.
“Nếu mẹ chơi giỏi, nó sẽ cho mẹ tiếp tục chơi. Cả tối con mất ba đô la. Con dùng tiền con kiếm được. Con cũng mua ít đồ ăn và hai lon Red Bull[10].”
[10. Tên một loại nước uống tăng lực.]
“Travis, em có thể nhớ ra ai đó nhìn thấy em tại chỗ ấy không?”
“Em không biết. Có thể. Em cần phải nghĩ về chuyện đó.” Đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm xuống sàn.
“Tốt. Và em về nhà lúc nào?”
“Một giờ ba mươi. Có thể là hai giờ. Em không biết.”
Cô hỏi thêm nhiều câu hỏi về tối thứ Hai, sau đó về trường học và bạn học của Travis. Cô vẫn chưa thể đi đến kết luận liệu có phải cậu ta đang nói thật hay không, vì Travis vẫn chưa dao động nhiều khỏi vạch ranh giới của cậu ta. Cô lại nghĩ tới những gì Jon Boling đã nói với cô về thế giới ảo. Nếu tâm trí Travis vẫn để cả trong đó, chứ không phải ở thế giới thực, việc phân tích vạch ranh giới có thể sẽ là vô ích. Có lẽ những người như Travis Brigham tương ứng với một tập hợp những quy tắc hoàn toàn khác.
Rồi đột nhiên, đôi mắt bà mẹ liếc về phía cửa ra vào. Cả cậu con trai cũng vậy.
Dance và O’Neil quay lại, nhìn thấy một người đàn ông to con bước vào, cao lớn, vạm vỡ. Ông ta mặc áo liền quần của công nhân dính đầy vết bẩn, trên ngực áo thêu dòng chữ “Thắng cảnh bờ biển Trung tâm”. Người đàn ông chậm rãi quan sát tất cả mọi người có mặt trong phòng. Đôi mắt tối sầm, bất động, thù địch dưới mái tóc dày màu nâu.
“Bob, đây là cảnh sát...”
“Bọn họ không phải đến đây mang theo thông cáo dành cho bảo hiểm đấy chứ?”
“Không, họ...”
“Các người có lệnh khám nhà không?”
“Họ đến đây để...”
“Tôi đang nói chuyện với cô ta,” ông ta hất hàm về phía Dance.
“Tôi là đặc vụ Dance tại Cục Điều tra California,” cô đưa ra tấm thẻ công vụ ông ta chẳng buồn nhìn đến. “Và đây là thanh tra O’Neil, Sở Cảnh sát hạt Monterey. Chúng tôi đang hỏi con trai ông vài câu hỏi về một tội ác.”
“Chẳng có tội ác nào hết. Đó là một vụ tai nạn. Tất cả những gì đã xảy ra chỉ có thế.”
“Chúng tôi đến đây vì một vụ việc khác. Một người từng đăng bài bình luận về Travis đã bị tấn công.”
“À, cái blog thối tha đó,” người đàn ông gầm lên. “Gã Chilton đó là một mối nguy cho xã hội. Hắn như một con rắn độc chết tiệt.”
Ông ta quay sang bà vợ. “Joey, ở dưới bến tàu, tôi thiếu chút nữa đã vả vào mồm hắn vì những gì hắn nói về tôi. Xúi giục những đứa nhóc khác. Chỉ vì tôi là bố thằng bé. Chúng không chịu đọc báo, chúng không đọc Newsweek. Nhưng chúng lại đọc thứ rác rưởi của Chilton. Ai đó cần phải...” giọng ông ta hạ xuống. Ông ta quay về phía cậu con trai. “Tao đã nói với mày đừng có nói lời nào với bất cứ ai nếu chúng ta không có một luật sư. Có đúng tao đã bảo mày thế không nào? Mày nói một điều ngu ngốc với đối tượng không nên nói, và chúng ta bị kiện cáo. Bọn chúng cướp đi ngôi nhà và nửa tấm séc trả lương của tao trong suốt phần đời còn lại.” Ông ta hạ giọng. “Và em trai mày chui vào một ngôi nhà.”
“Ông Brigham, chúng tôi không đến đây vì vụ tai nạn,” O’Neil nhắc nhở ông ta. “Chúng tôi đang điều tra vụ tấn công tối hôm qua.”
“Đâu có khác gì, phải không nào? Mọi thứ vẫn bị ghi lại và đưa vào hồ sơ.”
Ông ta có vẻ quan ngại về trách nhiệm với vụ tai nạn hơn khả năng cậu con trai có thể bị bắt vì mưu toan giết người.
Hoàn toàn tảng lờ hai người cảnh sát, ông chủ nhà nói với bà vợ, “Sao cô lại cho bọn họ vào? Đây đâu phải là nước Đức thời Quốc xã, vẫn chưa đâu. Cô có thể bảo bọn họ cuốn xéo đi.”
“Em nghĩ...”
“Không, cô không hề. Cô chẳng nghĩ gì hết,” ông ta quay sang O’Neil, “Bây giờ, tôi sẽ yêu cầu các người rời khỏi đây. Và nếu các người quay lại, tốt hơn nên cầm theo lệnh khám xét.”
“Bố!” Sammy reo lên, lao từ trong phòng của cậu bé ra, làm Dance giật mình. “Nó chạy rồi! Con muốn cho bố xem!” cậu bé đang cầm trên tay một bảng mạch với dây nối tua tủa ra ngoài.
Vẻ cộc cằn của Brigham biến mất ngay lập tức. Ông ta ôm lấy đứa con trai út và dịu dàng nói, “Chúng ta sẽ xem nó sau nhé, sau khi ăn tối.”
Dance quan sát đôi mắt Travis, lúc này đang sững lại trước cử chỉ thể hiện tình cảm dành cho em trai cậu ta.
“Tốt thôi,” Sammy do dự, sau đó ra ngoài qua cửa sau và nặng nề giậm chân bước theo lối đi hướng về phía nhà kho.
“Đừng đi xa đấy con,” Sonia gọi với theo.
Dance nhận thấy bà ta vẫn chưa nói gì với ông chồng về những hành động phá hoại vừa mới xảy ra. Sonia sợ phải nói ra tin xấu. Tuy thế, bà ta vẫn nói về Sammy, “Có lẽ nó nên tiếp tục uống thuốc.” Đôi mắt nhìn về mọi hướng trừ ông chồng.
“Mấy viên thuốc đó chỉ là một trò đốt tiền, với giá của chúng. Mà chẳng lẽ cô không buồn nghe tôi nói sao? Mà để làm gì chứ, nếu nó ở nhà suốt ngày?”
“Nhưng nó đâu có ở nhà suốt ngày. Đó...”
“Vì Travis không chịu trông coi thằng bé như nó cần.”
Travis dửng dưng lắng nghe, không chút cảm xúc trước lời trách móc.
O’Neil nói với Bob Brigham, “Một tội ác nghiêm trọng đã diễn ra. Chúng tôi cần nói chuyện với tất cả những ai có khả năng liên quan. Và con trai ông có liên quan. Ông có thể xác nhận cậu ấy đã ở Game Shed tối qua không?”
“Tôi ra ngoài. Nhưng đó không phải chuyện của các người. Và hãy nghe đây, con trai tôi không dính dáng gì đến bất cứ vụ tấn công nào hết. Việc các người nấn ná ở đây là xâm nhập tư gia, phải không nào?” Ông ta nhướng một bên lông mày rậm lên trong lúc châm một điếu thuốc lá, vẩy tắt que diêm và ném nó rơi chính xác vào gạt tàn. “Còn mày,” ông ta gắt lên với Travis. “Mày sắp muộn làm rồi đấy.”
Cậu ta đi vào phòng của mình.
Dance ngao ngán thất vọng. Cậu ta chính là đối tượng nghi vấn hàng đầu của họ, nhưng cô chỉ đơn giản là không thể đoán biết được những gì đang diễn ra trong đầu Travis.
Travis quay trở ra, cầm theo một chiếc áo khoác đồng phục kẻ sọc màu nâu và be đang treo vào mắc áo. Cậu ta cuộn nó lại và nhét vào trong ba lô.
“Không,” Brigham gắt lên. “Mẹ mày đã là nó tử tế. Mặc nó vào người. Đừng có vo viên nó lại như thế.”
“Con không muốn mặc nó bây giờ.”
“Hãy thể hiện chút tôn trọng với mẹ mày, sau tất cả những gì bà ấy đã làm.”
“Đó là một tiệm bánh. Ai bận tâm chứ?”
“Vấn đề không phải ở đó. Mặc cái áo vào. Làm như tao bảo.”
Cậu con trai cứng người lại. Dance gấp gáp trong từng hơi thở khi nhìn thấy khuôn mặt Travis. Mắt mở to, vai gồng lên. Đôi môi cậu ta co lại như một con vật đang nhe răng. Travis gầm lên với ông bố, “Đó là một cái áo đồng phục ngu ngốc mắc dịch. Con mặc nó trên phố và bọn chúng cười vào mặt con!”
Ông bố cúi người ra trước. “Đừng giở giọng đó ra với tao, và tuyệt đối không làm thế trước mặt người khác!”
“Con đã bị chế nhạo thế là đủ rồi. Con sẽ không mặc nó! Bố không có chút thấu hiểu chết tiệt nào hết!”
Dance thấy đôi mắt cuồng loạn của Travis đảo quanh phòng và dừng lại ở cái gạt tàn, một thứ có thể dùng làm vũ khí. O’Neil cũng nhận ra điều đó và căng người lên, sẵn sàng cho trường hợp một cuộc ẩu đả nổ ra.
Cậu ta đã trở thành một con người hoàn toàn khác, bị cơn phẫn nộ điều khiển.
Xu hướng bạo lực ở giới trẻ hầu như luôn xuất phát từ phẫn nộ, không phải từ phim ảnh hay truyền hình...
“Con chẳng làm gì sai hết!” Travis gầm lên, quay ngoắt lại và lao qua cửa trước, đóng sầm lại thật mạnh. Cậu ta hối hả bước ra khoảnh sân bên hông nhà, vồ lấy chiếc xe đạp đang dựa vào một hàng rào đổ, dắt xuống con đường mòn đi xuyên qua vạt rừng mọc ôm lấy sân sau.
“Còn quý vị, xin cảm ơn vì đã làm hỏng cả ngày của chúng tôi. Giờ các người hãy xéo đi.”
Với những lời chào tạm biệt được nói ra bằng giọng đều đều, Dance và O’Neil quay ra phía cửa, Sonia hướng ánh nhìn xin lỗi dè dặt về phía họ. Bố Travis sải chân bước vào trong bếp. Dance nghe thấy tiếng cửa tủ lạnh mở rồi một nắp chai được bật ra.
Ra đến bên ngoài, cô hỏi, “Anh thế nào?”
“Không đến nỗi tệ, tôi nghĩ vậy,” O’Neil nói và giơ lên một mảnh nhỏ xíu màu xám. Anh đã lấy nó từ chiếc áo nỉ trong giỏ đồ giặt khi quay đi để Dance thực hiện thẩm vấn.
Họ ngồi xuống băng ghế trước chiếc xe địa hình của O’Neil. Hai cánh cửa cùng đồng thời đóng sập lại. “Tôi sẽ đưa mẫu sợi vải cho Peter Bennington.”
Việc đó không được phép vì họ không có lệnh khám nhà, nhưng ít nhất nó cũng có thể cho họ hay Travis là đối tượng nghi vấn nhiều hay ít.
“Nếu trùng khớp, sẽ cho theo dõi cậu ta chứ?” cô hỏi.
O’Neil gật đầu. “Tôi sẽ dừng lại ở chỗ tiệm bánh. Nếu xe đạp của cậu ta dựng bên ngoài, tôi có thể lấy một mẫu đất từ bánh xe. Tôi nghĩ quan tòa sẽ cho lệnh khám xét nếu mẫu đất khớp với hiện trường trên bãi biển.”
Anh quay sang nhìn Dance. “Linh cảm à? Cô nghĩ cậu ta làm chuyện đó không?”
Dance băn khoăn. “Tất cả những gì tôi có thể nói là tôi đã nhận rõ hai lần tín hiệu không thành thật.”
“Lúc nào vậy?”
“Lần đầu khi cậu ta nói cậu ta có mặt ở Game Shed tối qua.”
“Còn lần thứ hai?”
“Khi cậu ta nói không làm gì sai cả.”
Hai người quan sát khu vực xung quanh.
Nơi này giống như một khung cảnh của vùng nông thôn miền Nam, cây cối rậm rạp khắp nơi, không có ngôi nhà nào khác trong tầm mắt, hoàn toàn hoang vắng. Trạng thái xập xệ của ngôi nhà và mùi hôi nồng nặc cho biết sự tồn tại của một đường cống nước thải hoạt động không mấy hiệu quả ở ngay gần đó hoặc một đầm lầy, nó giải thích tại sao gia đình Brigham có thể sở hữu một mảnh đất riêng cho mình ở khu vực đắt đỏ như thế này của tiểu bang.
Khi họ bắt đầu tiến về phía ngôi nhà, Dance nhận ra bàn tay cô đang đặt gần báng khẩu súng ngắn, còn áo vest của cô đã mở khuy.
Cô đang dè chừng, cảnh giác cao độ.
Dù vậy, nếu cậu nhóc tấn công thì hành động đó vẫn làm cô bị sốc.
Khi cả hai vừa đi qua một vạt cỏ lơ thơ xơ xác cạnh nhà để xe nằm tách biệt lệch góc với gian chính, Dance quay sang O’Neil và thấy anh cứng đờ khi nhìn qua sau lưng cô. Người thanh tra giơ cánh tay lên nắm lấy áo vest của cô, kéo cô đổ ập xuống phía trước.
“Michael!” cô kêu lên.
Hòn đá bay vèo qua đầu Dance, chỉ chệch vài phân, rồi đập vỡ tan một khung cửa sổ nhà để xe. Hòn đá thứ hai nối tiếp theo sau. O’Neil đã phải nhào vội người xuống để tránh bị ném trúng. Người anh va vào một thân cây gầy guộc.
“Cô không sao chứ?” anh vội hỏi.
Cô gật đầu. “Anh thấy chúng từ đâu tới không?”
“Không.”
Đôi bên đưa mắt nhìn về phía những bụi cây rậm rạp bao quanh khu nhà.
“Đằng kia!” cô kêu lên, chỉ tay về phía cậu thiếu niên mặc đồ nỉ và đội mũ len ôm sát đầu. Cậu ta quay người bỏ chạy.
Dance do dự trong khoảnh khắc. Không ai trong hai người mang theo bộ đàm vì cuộc viếng thăm đã không được lên kế hoạch như một chuyến công tác nghiệp vụ. Quay lại xe O’Neil để gọi điện yêu cầu phát lệnh truy nã sẽ mất quá nhiều thời gian. Họ vẫn còn một cơ hội để bắt giữ Travis lúc này. Cả hai theo bản năng đuổi theo cậu nhóc với tốc độ nước rút.
Các nhân viên của CBI đều được học về kỹ năng chiến đấu giáp lá cà cơ bản - cho dù phần lớn trong số họ, kể cả Dance, chưa bao giờ phải thực sự lâm trận. Họ cũng được yêu cầu kiểm tra tổng quát về thể chất theo định kỳ. Dance có thể lực khá ổn, không phải nhờ vào chế độ của CBI mà do những chuyến điền dã tới những vùng hoang vu để tìm nhạc cho trang web của cô. Bất chấp trang phục đang mặc lúc này không hợp chút nào cho việc chạy bộ - váy đen và áo sơ mi - cô vẫn dễ dàng vượt lên trước O’Neil khi hai người lao vụt vào vạt rừng để đuổi theo cậu nhóc.
Cậu thiếu niên vẫn chạy nhanh hơn họ một chút.
O’Neil lấy điện thoại di động của mình ra, vừa hổn hển không ra hơi vừa gọi điện yêu cầu hỗ trợ.
Cả hai người họ đều đang thở dốc, Dance tự hỏi làm cách nào văn phòng Điều động lực lượng có thể hiểu được những gì anh nói.
Cậu nhóc biến mất trong thoáng chốc buộc hai cảnh sát chạy chậm lại. Rồi Dance hô lớn, “Bên kia,” khi nhận ra cậu ta xuất hiện từ sau mấy bụi cây cách họ chừng mười lăm mét. “Vũ khí ư?” cô thốt lên thất thanh. Cậu thiếu niên cầm vật gì đó sẫm màu trong tay.
“Tôi không rõ nữa.”
Có thể là một khẩu súng, cho dù rất có khả năng là một ống tuýp hay một con dao.
Dù là gì đi nữa...
Cậu ta biến mất vào vạt rừng rậm rạp, xa hơn nữa Dance chỉ có thể thấy loáng thoáng một ao nước màu xanh lục. Có lẽ là nguồn gốc gây ra mùi khó ngửi.
O’Neil đưa mắt nhìn Dance.
Cô thở dài và gật đầu. Cả hai đồng loạt rút khẩu Glock ra.
Họ lại tiếp tục bước tới.
Dance cùng O’Neil đã từng cùng nhau điều tra nhiều vụ án và theo bản năng họ luôn có thể phối hợp với đối phương một cách ăn ý. Tuy nhiên mặt mạnh nhất của cả hai là giải quyết những câu đố hóc búa về mặt trí tuệ chứ không phải chơi trò lính chiến.
Cô phải tự nhắc nhở mình: Ngón trỏ để cách xa khỏi cò súng, không bao giờ di chuyển ra trước vũ khí của đồng nghiệp và nâng nòng súng lên cao nếu đồng nghiệp ngang qua phía trước, chỉ bắn khi bị đe dọa, kiểm tra sau lưng, bắn thành loạt ba phát liền, luôn đếm từng viên đạn.
Dance ghét chuyện này.
Thế nhưng đây lại là cơ hội để ngăn chặn kẻ tấn công trong vụ Cây thập tự ven đường. Nhớ tới đôi mắt kinh hoàng của Tammy Foster, Dance hối hả băng qua vạt rừng.
Cậu nhóc lại biến mất thêm lần nữa. Cô cùng O’Neil dừng lại ở nơi hai con đường mòn tách ra. Travis nhiều khả năng đã chọn một vì ở đây cây cối mọc rất dày, nhiều chỗ không thể đi qua nổi. O’Neil im lặng chỉ về phía trái, sau đó về phía phải và nhướng một bên mày lên.
Chẳng khác gì trò tung đồng xu, cô thầm nghĩ, bực bội và cảm thấy bất an vì phải tách khỏi O’Neil. Cô hất hàm về phía trái.
Họ bắt đầu thận trọng tiến bước theo con đường đã định của mỗi người.
Dance đang di chuyển qua giữa các bụi cây, thầm nghĩ mình không thích hợp để sắm vai này đến mức nào. Thế giới của cô là thế giới của từ ngữ, biểu cảm và những sắc thái trong cử chỉ. Không phải là nghiệp vụ thực địa như lúc này.
Cô biết người ta có thể bị thương, bị chết như thế nào khi bước chân ra khỏi môi trường quen thuộc. Một linh cảm chẳng lành lan khắp cơ thể cô.
Dừng lại, cô tự nhủ. Tìm Michael, quay lại xe và đợi tăng viện.
Quá muộn.
Ngay lúc đó Dance nghe thấy tiếng loạt soạt ở dưới chân, cô đưa mắt nhìn xuống vừa kịp để thấy cậu thiếu niên, nấp trong bụi cây ngay bên cạnh, vừa phi một cành cây to về phía cô. Cành cây đập thẳng vào bàn chân trong khi cô cố gắng nhảy qua nó. Dance nặng nề nhào xuống, xoay người, cố lấy thăng bằng để khỏi ngã.
Hành động đó làm cổ tay cô mất kiểm soát.
Và gây ra một hậu quả nữa: Khẩu Glock màu đen vuông thành sắc cạnh tuột khỏi bàn tay Dance và biến mất trong bụi rậm.
Chỉ mấy giây sau, Dance nghe thấy tiếng loạt soạt vang lên lần nữa trong các bụi cây khi cậu nhóc, hiển nhiên đã đợi để chắc chắn cô chỉ có một mình để xông ra.
~*~
Thật bất cẩn, Michael O’Neil bực bội nghĩ.
Anh đang chạy theo hướng vang lên tiếng kêu của Dance, nhưng rồi nhận ra mình không hề biết cô đang ở đâu.
Đáng lẽ họ phải ở cạnh nhau. Thật bất cẩn khi tách lẻ ra. Phải, quyết định đó hoàn toàn có lý để có thể lùng soát được tối đa diện tích xung quanh, nhưng đó là khi anh đã trải qua vài cuộc đấu súng và đôi lần rượt đuổi trên đường phố, còn Kathryn Dance không hề có chút kinh nghiệm nào.
Nếu có chuyện gì xảy đến với cô...
Phía xa, tiếng còi hú vang lên mỗi lúc một to. Tăng viện đang tới gần. O’Neil bước chậm lại, cẩn thận lắng nghe. Dường như vừa có tiếng loạt soạt trong mấy bụi cây kế bên. Cũng có thể là không.
Càng bất cẩn hơn nữa khi Travis hẳn biết rõ khu vực này như trong lòng bàn tay. Đây là sân sau nhà cậu ta, theo đúng nghĩa đen. Cậu nhóc biết có thể trốn ở đâu, cần tẩu thoát theo con đường nào.
Khẩu súng, nhẹ như không trong bàn tay to lớn, chĩa ra phía trước mũi O’Neil trong lúc anh tìm kiếm kẻ tấn công.
Thật điên rồ.
Người thanh tra tiến lên phía trước thêm sáu mét nữa. Cuối cùng đánh bạo lên tiếng. “Kathryn?” anh khẽ gọi.
Không có câu trả lời.
Anh gọi lớn hơn, “Kathryn?”
Gió thổi lào xào qua các thân cây và bụi cây.
“Michael, ở đây!” một âm thanh tắc nghẹn. Từ gần đó, O’Neil hối hả chạy về phía phát ra tiếng gọi của Dance cho đến khi thấy cô phía trước, nơi lối mòn, đang quỳ trên đầu gối và chống hai tay. Đầu cô cúi gằm xuống. Anh nghe thấy tiếng thở dốc. Dance có bị thương không? Liệu có phải Travis đã dùng một ống tuýp đánh cô không? Hay đâm cô bằng dao?
O’Neil phải kìm nén thôi thúc muốn lao ngay đến chỗ Dance để xem cô bị thương nghiêm trọng đến mức nào. Bản thân hiểu rõ cần phải làm gì, anh chạy lại gần hơn, đứng cạnh cô, mắt không ngừng quan sát, quay người tìm kiếm một mục tiêu.
Cuối cùng, ở cách đó một quãng, anh nhìn thấy bóng lưng Travis đang khuất dần.
“Nó chạy rồi,” Dance nói, nhặt súng từ trong một bụi rậm ra và đứng dậy. “Theo hướng đó.”
“Cô có bị thương không?”
“Chỉ bị đau thôi.”
Quả thực trông Dance có vẻ không bị tổn thương gì, nhưng cô đang phủi bụi đất bám trên trang phục theo một cách không khỏi làm anh áy náy. Cô đang có vẻ bị chấn động, mất phương hướng đến mức bất thường. Anh cũng khó lòng trách được cô. Song Kathryn Dance vẫn luôn là một chỗ dựa vững chắc anh có thể trông cậy, là thước đo để anh đánh giá cách ứng xử của chính mình. Hành động của cô nhắc anh nhớ rằng ở đây họ đang vượt ra ngoài lĩnh vực quen thuộc của mình, rằng vụ án này không phải là một vụ thanh toán băng đảng điển hình hay một nhóm buôn lậu vũ khí dọc tuyến Xa lộ Liên bang 101.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” O’Neil hỏi.
“Cậu ta đánh tôi, rồi bỏ chạy. Michael, cậu nhóc này không phải là Travis.”
“Cái gì?”
“Tôi đã thoáng nhìn thấy cậu ta. Cậu ta tóc vàng.” Dance nhăn mặt nhìn một vết rách trên váy, dừng việc chỉnh đốn trang phục. Cô bắt đầu quan sát mặt đất. “Cậu nhóc đã đánh rơi thứ gì đó... Ồ, kia rồi.” Cô nhặt vật đó lên. Một hộp sơn xịt.
“Tất cả chuyện này là cái quái gì vậy?” O’Neil lên tiếng.
Dance đút súng vào bao đựng bên hông và quay trở lại phía ngôi nhà. “Chúng ta hãy đi tìm hiểu xem.”
Cả hai quay lại căn hộ của gia đình Brigham cùng lúc với đội tăng viện - hai xe tuần cảnh của cảnh sát thành phố Pacific Grove. Là cư dân lâu năm, Dance biết rõ các nhân viên cảnh sát ở đây và vẫy tay chào.
Bọn họ tiến đến bên cô và O’Neil.
“Không sao chứ, Kathryn?” một người cảnh sát hỏi khi trông thấy mái tóc rối tung và bộ váy dính đầy bụi đất của cô.
“Ổn cả.”
Nữ đặc vụ tường thuật cho họ biết về vụ tấn công và cuộc truy đuổi. Một người cảnh sát dùng chiếc bộ đàm hiệu Motorola đang đeo trên vai để báo cáo lại sự việc.
Dance và O’Neil vừa tới trước nhà thì giọng một phụ nữ vang lên từ bên trong, “Các vị có bắt được nó không?” Cánh cửa mở toang, người nói bước ra đứng trên ngưỡng cửa. Bà ta có thân hình đầy đặn và khuôn mặt tròn vành vạnh, Dance đoán bà ta chừng ngoài bốn mươi. Bà ta mặc một chiếc quần jean rách tả tơi và một cái áo sơ mi xám nhàu nhĩ với vết ố màu tam giác ở bụng. Kathryn Dance nhận thấy đôi giày đế mềm màu kem của người phụ nữ đã trở nên méo mó tróc sờn thảm hại vì phải chịu đựng sức nặng của chủ nhân. Và cả sự thờ ơ nữa.
Dance và O’Neil lần lượt tự giới thiệu. Người phụ nữ tên là Sonia Brigham, là mẹ Travis.
“Các vị có bắt được nó không?” bà ta khăng khăng hỏi.
“Bà có biết cậu thiếu niên đó là ai không, tại sao cậu ta lại tấn công chúng tôi?”
“Không phải nó tấn công các người,” Sonia nói. “Có khi thằng nhóc đó còn chẳng thấy các người nữa. Nó đang nhằm vào các cửa sổ. Bọn chúng đã ném vỡ ba miếng kính rồi.”
Một người cảnh sát Pacific Grove giải thích, “Gia đình Brigham gần đây đã trở thành mục tiêu tấn công phá hoại.”
“Bà nói là ‘thằng nhóc’,” Dance hỏi. “Bà biết cậu ta là ai chứ?”
“Thằng đó thì không. Chúng có cả một đám.”
“Một đám ư?” O’Neil ngạc nhiên.
“Chúng liên tục mò đến. Ném đá, ném gạch, sơn vẽ linh tinh lên tường và nhà để xe. Đó là tình cảnh chúng tôi phải chịu đựng.” Một cái phẩy tay khinh bỉ, có vẻ là về phía kẻ phá hoại đã biến mất. “Sau khi thiên hạ bắt đầu nói những lời xấu xa về Travis. Hôm trước, có đứa ném cả hòn gạch qua cửa sổ phòng khách, thiếu chút nữa trúng con trai út của tôi. Và nhìn xem.” Bà ta chỉ vào một từ viết nguệch ngoạc bằng sơn xịt màu xanh lục trên vách một nhà kho lớn xiêu vẹo nằm ở góc sân bên cạnh gian chính, cách đó chừng mười lăm mét.
KILL3R[1]!
[1. Killer: Kẻ sát nhân.]
Ngôn từ teen, Dance thầm ghi nhận.
Dance đưa hộp sơn xịt cho một nhân viên cảnh sát Pacific Grove, anh này nói họ sẽ điều tra thêm về nó. Cô mô tả lại cậu thiếu niên trông có vẻ là một trong số năm trăm học sinh trung học của khu vực này. Hai người cảnh sát lập một bản lấy lời khai từ cả Dance và O’Neil, cũng như từ mẹ Travis, sau đó quay lại xe của họ và ra về.
“Chúng đang săn lùng con trai tôi. Còn thằng bé chẳng hề làm gì cả! Chuyện này cũng giống như đám Ku Klux Klan[2] chết tiệt vậy! Hòn gạch đó thiếu chút nữa đã trúng Sammy. Thằng bé có chút rắc rối. Nó nổi điên. Từng có tiền án.”
[2. Khởi đầu là tên gọi một tổ chức cực hữu phân biệt chủng tộc phát triển mạnh ở miền nam Hoa Kỳ vào thời kỳ sau nội chiến. Phong trào này lắng xuống vào cuối những năm 1871, sau đó có hai trào lưu cực hữu cũng sử dụng danh xưng này, hình thành vào những năm 1920 và sau thế chiến thứ ha.]
Các Thiên Thần Báo Thù, Dance nhớ lại. Hành động bắt nạt không còn diễn ra trên mạng nữa mà đã chuyển từ thế giới ảo sang thế giới thực.
Một cậu nhóc tuổi vị thành niên có khuôn mặt tròn trịa xuất hiện trên ngưỡng cửa. Nụ cười cảnh giác làm cậu ta trông có vẻ chậm chạp, song đôi mắt dường như hiểu rõ mọi chuyện khi cậu nhìn thấy hai người. “Có chuyện gì thế, có chuyện gì thế?” giọng của cậu bé rất gấp gáp.
“Không sao cả, Sammy. Quay vào trong đi. Về phòng của con ngay đi.”
“Họ là ai vậy?”
“Quay lại phòng của con đi. Ở yên trong đó. Đừng có ra chỗ cái ao nữa.”
“Con muốn đến chỗ cái ao.”
“Không phải bây giờ. Đang có ai đó ở ngoài đấy.”
Cậu thiếu niên thong thả trở vào trong nhà.
Michael O’Neil lên tiếng, “Bà Brigham, tối qua vừa có một tội ác xảy ra, một vụ mưu sát. Nạn nhân là người từng đăng bài bình luận chống lại Travis trên một blog.”
“À, mớ rác rưởi của lão Chilton đó!” Sonia nhổ nước bọt qua hai hàm răng vàng xỉn đã bị lão hóa còn nhanh hơn cả khuôn mặt của bà ta. “Chính đống rác ấy đã khơi mào tất cả. Đáng ra ai đó nên ném gạch vào cửa sổ nhà lão ta. Bây giờ thì dân tình xúm lại hành con trai tôi. Và thằng bé chẳng làm gì hết. Tại sao ai cũng nghĩ nó đã làm chuyện xấu? Bọn họ nói thằng bé lấy trộm xe của mẹ tôi và lái đến chỗ ngọn Hải Đăng, như những gì các người nghe thấy, vạch của quý ra. Thế đấy, mẹ tôi đã bán xe của bà ấy bốn năm trước rồi. Toàn bộ mọi thứ bọn họ biết là thế đấy.”
Sau một hơi dài, Sonia chợt nghĩ ngợi gì đó và liền chuyển sang cảnh giác. “Ồ, đợi đã, có phải là cô gái trong cốp xe, suýt nữa bị chết đuối không?”
“Đúng thế.”
“Được lắm, tôi sẽ nói cho các người biết ngay bây giờ, con trai tôi không bao giờ làm chuyện gì như thế. Tôi thề với Chúa! Các người không định bắt nó đấy chứ?” bà ta có vẻ hoảng hốt.
Dance tự nhủ: Có phải quá hoảng hốt không? Có phải bà ta thực sự đang nghi ngờ con trai mình?
“Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu ấy thôi.”
Bà ta đột nhiên trở nên bối rối. “Chồng tôi không có nhà.”
“Chỉ mình bà cũng được rồi. Không cần thiết phải đủ mặt cả bố lẫn mẹ,” nhưng Dance có thể thấy vấn đề là người phụ nữ này không muốn gánh trách nhiệm.
“À, vả lại Travis cũng không có đây.”
“Con trai bà sẽ sớm quay về chứ?”
“Nó làm việc bán thời gian ở Bagel Express[3] để kiếm tiền tiêu vặt. Cũng sắp đến ca làm của nó rồi. Thằng bé sẽ phải quay về đây để thay đồng phục.”
[3. Tên một hệ thống nhà hàng bán đồ ăn nhanh.]
“Hiện tại cậu ấy đang ở đâu?”
Sonia nhún vai. “Đôi khi nó đến trung tâm trò chơi điện tử.” Bà ta chợt im bặt, có lẽ đang nghĩ tốt hơn không nên nói gì cả. “Chồng tôi sắp quay về rồi.”
Dance chú ý đến âm sắc mà Sonia sử dụng để nói ra hai từ “Chồng tôi”.
“Tối qua Travis có ra khỏi nhà không? Vào khoảng nửa đêm?”
“Không,” câu trả lời được đưa ra quá nhanh.
“Bà chắc chứ?” Dance hỏi với giọng kiên quyết. Sonia thể hiện vẻ khó chịu khi đảo mắt nhìn đi hướng khác và không ngừng đưa tay lên, chạm vào mũi, một cử chỉ Dance không hề thấy trước đó.
Sonia nuốt khan. “Có lẽ nó đã ở đây. Tôi không biết chính xác. Tối qua tôi ngủ sớm. Travis thức đến tận gần sáng. Cũng có thể nó đã ra ngoài. Nhưng tôi không nghe thấy gì hết.”
“Thế còn chồng bà?”
Cô đã nhận thấy âm sắc khác lạ trong câu nói của bà ta khi nhắc đến giờ đi ngủ của mình. “Ông ấy có nhà vào khoảng thời gian đó không?”
“Thỉnh thoảng chồng tôi có chơi poker. Tôi nghĩ lúc đó ông ấy đang ngồi sòng.”
O’Neil lên tiếng, “Chúng tôi thực sự cần phải… ”
Câu nói của anh ngừng lại giữa chừng vì một cậu con trai tuổi vị thành niên cao lênh khênh gầy gò, vai rộng, hai chân dang ra, xuất hiện phía ngoài sân cạnh nhà. Chiếc quần jean đen của cậu ta đã bạc phếch, để lộ những vệt màu xám, và một chiếc áo khoác quân dụng màu ô liu được khoác bên ngoài chiếc áo nỉ màu đen. Dance thấy nó không có mũ trùm đầu. Cậu thiếu niên đột ngột dừng lại, ngạc nhiên chớp mắt nhìn các vị khách. Thêm một cái liếc mắt về chiếc xe không số hiệu của CBI, một vật thể bất kỳ ai đã từng xem qua một bộ phim truyền hình nào về cảnh sát được chiếu trên tivi trong mười năm qua đều có thể biết.
Dance nhận ra trong cử chỉ và thái độ của cậu ta, thứ phản xạ điển hình của một người vừa nhìn thấy lực lượng thực thi pháp luật, cho dù mình có tội hay không: Thận trọng... và vội vàng cân nhắc.
“Travis, con yêu, lại đây nào.”
Cậu thiếu niên vẫn đứng nguyên ở chỗ của mình, Dance cảm thấy O’Neil đang căng người lên.
Song họ không cần đến một cuộc đuổi bắt thứ hai. Không để lộ bất cứ cảm xúc nào, cậu thiếu niên buông thõng hai vai xuống và bước tới chỗ họ.
“Hai người này là cảnh sát,” Sonia nói, “Họ có chuyện muốn nói với con.”
“Con cũng đoán thế. Về chuyện gì vậy?” giọng nói đầy vẻ hững hờ, bình thản. Cậu ta buông thõng hai cánh tay lơ lửng bên sườn. Hai bàn tay cậu ta đều bẩn, các móng tay cáu ghét. Dẫu vậy, mái tóc cậu ta dường như lại vừa được gội. Dance đoán cậu ta làm chuyện này thường xuyên để chiến đấu với đám mụn trứng cá lan đầy trên khuôn mặt.
Dance và O’Neil lên tiếng chào Travis và đưa thẻ công vụ của họ ra. Cậu ta chăm chú nhìn chúng hồi lâu. Để câu giờ chăng? Dance tự hỏi.
“Đã có một thằng đến đây,” Sonia nói với con trai bà, hất hàm về phía chữ viết bằng sơn xịt. “Và ném vỡ thêm mấy khung kính cửa sổ nữa.”
Travis không thể hiện cảm xúc nào trước tin tức vừa nhận được từ mẹ. Cậu ta hỏi, “Sammy thế nào?”
”Nó không thấy gì.”
O’Neil lên tiếng, “Cậu không phiền nếu chúng ta vào trong nhà chứ?”
Cậu thiếu niên nhún vai, và họ bước vào một gian phòng nồng mùi ẩm mốc và khói thuốc lá. Trong nhà ngăn nắp nhưng đầy bụi bẩn. Các món nội thất chẳng có gì tương đồng dường như đều là đồ cũ, tấm vải bọc đệm ghế đã mòn và những chân bàn đã tróc véc ni. Những bức ảnh tối mờ treo đầy trên các bức tường, phần lớn là ảnh trang trí. Dance có thể thấy một phần biểu tượng của tạp chí National Geographic[4] ngay dưới khung một bức ảnh Venice. Có vài bức chụp gia đình. Hai cậu con trai, và một hai bức của Sonia khi bà ta còn trẻ.
[4. Tạp chí của Hội địa lý Quốc gia Mỹ.]
Sammy xuất hiện, hệt như lúc trước, tròn trịa, bước đi thật nhanh, cười hết cỡ.
“Travis!” cậu ta chạy vụt tới chỗ anh mình. “Anh mang kẹo về cho em chứ?”
“Của mày đây.” Travis thò tay vào túi lấy một gói M&M[5] đưa cho đứa em.
[5. Một loại kẹo sô cô la]
“Hoan hô!” Sammy cẩn thận mở gói kẹo ra, nhìn vào trong. Sau đó đưa mắt nhìn anh trai. “Ao hôm nay rất tuyệt.”
“Thật thế à?”
“Vâng,” Sammy quay lại phòng, cầm chặt gói kẹo trong tay.
Travis nói, “Trông nó không ổn lắm. Nó đã uống thuốc chưa?”
Mẹ cậu ta đưa mắt nhìn đi chỗ khác. “Thuốc...”
“Bố không mua tiếp vì giá thuốc tăng. Đúng thế không?”
“Bố con không nghĩ những viên thuốc đó giúp được gì nhiều.”
“Chúng rất có ích, mẹ. Mẹ biết em con trở thành thế nào khi nó không uống thuốc còn gì.”
Dance liếc mắt nhìn vào phòng Sammy và thấy trên bàn của cậu nhóc bày đầy những linh kiện điện tử phức tạp, các cấu kiện máy tính và dụng cụ, cùng với những món đồ chơi dành cho những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn nhiều. Cậu ta ngồi thõng vai trên chiếc ghế và đọc một cuốn truyện tranh Nhật Bản. Sammy ngước mắt lên nhìn chăm chú về phía Dance như muốn tìm hiểu cô. Cậu ta hơi mỉm cười và hất hàm về phía quyển truyện. Dance mỉm cười đáp lại cử chỉ bí ẩn đó. Cậu ta quay lại đọc truyện. Đôi môi mấp máy.
Cô còn để ý thấy trên một cái bàn dài có một giỏ đựng đồ giặt chất đầy quần áo. Cô gõ nhẹ lên cánh tay O’Neil và đưa mắt về phía một chiếc áo nỉ màu xám để trên cùng. Đó là một chiếc áo có mũ trùm đầu.
O’Neil gật đầu.
“Em cảm thấy thế nào?” Dance hỏi. “Sau vụ tai nạn ấy?”
“Ổn thôi, em đoán là vậy.”
“Hẳn phải khủng khiếp lắm.”
“Vâng.”
“Nhưng em không bị thương nặng?”
“Không thực sự. Nhờ túi khí, chị biết đấy. Và em cũng đâu có đi quá nhanh… Trish và Van,” cậu thiếu niên cau mặt. “Nếu hai bạn ấy thắt dây an toàn, chắc cũng không sao.”
Sonia nhắc lại, “Bố thằng bé có thể về bất cứ lúc nào.”
O’Neil tiếp tục nói với giọng đều đều, “Chỉ vài câu hỏi thôi.” Sau đó anh lùi trở ra góc phòng khách, nhường việc đặt câu hỏi lại cho Dance.
Nữ đặc vụ bắt đầu, “Em đang học lớp mấy?”
“Em vừa học xong năm đầu trung học.”
“Trường Robert Louis Stevenson, đúng không?”
“Vâng.”
“Em đang học gì?”
“Em không biết nữa, nhiều thứ. Em thích Công nghệ máy tính và Toán, tiếng Tây Ban Nha. Chị biết đấy, chỉ là những môn mọi người đều học. ”
“Trường Stevenson thế nào?”
“Cũng ổn. Tốt hơn Monterey Public hay Junipero,” cậu ta đang trả lời chân thành, mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
Ở trường Junipera Serra, học sinh bị buộc phải mặc đồng phục. Dance đoán quy định về trang phục, còn hơn cả nội quy trên mức nghiêm khắc kiểu Jesuit[6] và những giờ làm bài tập về nhà dài dằng dặc, là thứ bị ghét nhất về ngôi trường này.
[6. Người theo đạo Thiên Chúa.]
“Thế còn các băng nhóm thì sao?”
“Nó không tham gia băng nhóm nào cả,” bà mẹ ngắt lời. Với giọng gần như thể ước gì con trai bà làm điều đó.
Tuy nhiên tất cả đều tảng lờ bà.
“Không đến nỗi tệ,” Travis đáp. “Họ để bọn em yên. Không giống ở Salinas.”
Mục đích của những câu hỏi đó không phải là xã giao. Dance đang đưa ra chúng để xác định vạch ranh giới phản ứng của cậu ta. Sau vài phút với những câu hỏi vô thưởng vô phạt, Dance đã có cảm nhận rõ rệt về cách xử sự của cậu ta ở trạng thái không nói dối. Bây giờ cô đã sẵn sàng để hỏi về vụ tấn công.
“Travis, em biết Tammy Foster đúng không?”
“Cô gái trong cốp xe. Chuyện đó xuất hiện suốt trên các bản tin. Bạn ấy cũng học ở Stevenson. Bọn em chưa từng nói chuyện hay có gì khác. Có thể cả hai đã cùng học chung lớp năm đầu vào trường,” Travis nhìn thẳng vào mắt Dance. Bàn tay thỉnh thoảng lại vuốt qua trên mặt nhưng cô không dám chắc đó có phải là một cử chỉ che chắn, đồng nghĩa với nói dối hay không, hoặc đó chỉ là do cậu ta xấu hổ vì trứng cá. “Bạn ấy có viết vài thứ về em trên Bản tin Chilton. Những điều đó không đúng.”
“Cô bé đã nói gì?” Dance hỏi, cho dù cô vẫn còn nhớ bài bình luận kể lại chuyện cậu nhóc định chụp ảnh phòng thay đồ của đám con gái sau khi đội hoạt náo viên luyện tập.
Travis ngần ngừ, như thể tự hỏi liệu có phải người cảnh sát đang cố giăng bẫy mình hay không. “Bạn ấy nói em đã chụp ảnh. Chị biết đấy, đám con gái.” Khuôn mặt cậu ta tối sầm lại. “Nhưng lúc đó em chỉ đang dùng điện thoại, để nói chuyện.”
“Thật đấy,” bà mẹ chen ngang. “Bob sắp về nhà bất cứ lúc nào. Tôi nghĩ nên đợi thì hơn.”
Nhưng Dance cảm thấy một cơn thôi thúc giục cô tiếp tục. Cô biết chắc nếu Sonia muốn đợi chồng bà về, chắc chắn ông chồng sẽ làm cuộc thẩm vấn chấm hết một cách nhanh chóng.
Travis hỏi, “Bạn ấy sẽ ổn chứ? Tammy ấy?”
“Có vẻ là thế.”
Cậu ta liếc mắt nhìn chiếc bàn cà phê sứt sẹo, nơi có để một cái gạt tàn trống rỗng nhưng ố bẩn. Dance không nghĩ cô từng nhìn thấy cái gạt tàn nào trong một phòng khách từ nhiều năm qua. “Chị cho rằng em đã làm chuyện đó? Tìm cách săn lùng bạn ấy?”
Đôi mắt đen của cậu ta nằm thật sâu dưới đôi lông mày, đón nhận cái nhìn của cô thật dễ dàng làm sao.
“Không, bọn chị chỉ đang hỏi chuyện tất cả những người có thể biết thông tin về tình hình.”
“Tình hình?” cậu ta hỏi.
“Tối qua em đã ở đâu? Vào lúc giữa mười một giờ và một giờ?”
Thêm một cái vuốt tóc nữa. “Em đến chỗ Game Shed khoảng mười giờ ba mươi.”
“Đó là nơi nào vậy?”
“Là chỗ chị có thể chơi điện tử. Giống như nơi đặt máy chơi xèng ấy. Thỉnh thoảng em cũng hay tới đó chơi. Chị biết nó ở đâu không? Ở cạnh Kinko’s. Chỗ ấy ngày trước là một rạp chiếu phim cũ nhưng đã bị phá đi, và người ta dựng thứ này lên. Chỗ ấy cũng không phải hạng nhất, đường truyền không tốt lắm, nhưng lại là chỗ duy nhất mở cửa muộn.”
Dance nhận thấy dấu hiệu nói lan man dài dòng. Cô hỏi, “Em chỉ có một mình à?”
“À, ừm, ở đó còn những đứa khác nữa. Nhưng em đã chơi một mình.”
“Mẹ cứ nghĩ con đã ở nhà,” Sonia nói.
Travis nhún vai. “Lúc trước thì có. Sau đó con ra ngoài. Con không ngủ được.”
“Ở Game Shed em có vào mạng không?” Dance hỏi.
“Ừm, không. Em chơi pinball[7], không phải RPG[8].”
[7. Trò chơi dùng cần gạt bắn bóng vào địch để ghi điểm.]
[8. Viết tắt của role-playing game: Trò chơi nhập vai.]
“Không phải gì cơ?”
“Trò chơi nhập vai. Để chơi bắn súng, pinball và lái xe, chị không cần phải vào mạng,” Travis giải thích một cách kiên nhẫn, cho dù dường như cậu ta rất ngạc nhiên về chuyện cô không biết sự khác biệt.
“Vậy là em không vào mạng?”
“Thì đó là những gì em đang nói mà.”
“Con đã ở đó bao lâu?” bà mẹ tham gia vào.
“Con không biết, một hoặc hai giờ.”
“Mấy thứ trò chơi đó tốn bao nhiêu? Năm mươi cent[9] hay một đô la cho vài ba phút hả?”
[9. 1cent = 1/100 đô la]
Vậy ra đó là mối bận tâm của Sonia. Tiền.
“Nếu mẹ chơi giỏi, nó sẽ cho mẹ tiếp tục chơi. Cả tối con mất ba đô la. Con dùng tiền con kiếm được. Con cũng mua ít đồ ăn và hai lon Red Bull[10].”
[10. Tên một loại nước uống tăng lực.]
“Travis, em có thể nhớ ra ai đó nhìn thấy em tại chỗ ấy không?”
“Em không biết. Có thể. Em cần phải nghĩ về chuyện đó.” Đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm xuống sàn.
“Tốt. Và em về nhà lúc nào?”
“Một giờ ba mươi. Có thể là hai giờ. Em không biết.”
Cô hỏi thêm nhiều câu hỏi về tối thứ Hai, sau đó về trường học và bạn học của Travis. Cô vẫn chưa thể đi đến kết luận liệu có phải cậu ta đang nói thật hay không, vì Travis vẫn chưa dao động nhiều khỏi vạch ranh giới của cậu ta. Cô lại nghĩ tới những gì Jon Boling đã nói với cô về thế giới ảo. Nếu tâm trí Travis vẫn để cả trong đó, chứ không phải ở thế giới thực, việc phân tích vạch ranh giới có thể sẽ là vô ích. Có lẽ những người như Travis Brigham tương ứng với một tập hợp những quy tắc hoàn toàn khác.
Rồi đột nhiên, đôi mắt bà mẹ liếc về phía cửa ra vào. Cả cậu con trai cũng vậy.
Dance và O’Neil quay lại, nhìn thấy một người đàn ông to con bước vào, cao lớn, vạm vỡ. Ông ta mặc áo liền quần của công nhân dính đầy vết bẩn, trên ngực áo thêu dòng chữ “Thắng cảnh bờ biển Trung tâm”. Người đàn ông chậm rãi quan sát tất cả mọi người có mặt trong phòng. Đôi mắt tối sầm, bất động, thù địch dưới mái tóc dày màu nâu.
“Bob, đây là cảnh sát...”
“Bọn họ không phải đến đây mang theo thông cáo dành cho bảo hiểm đấy chứ?”
“Không, họ...”
“Các người có lệnh khám nhà không?”
“Họ đến đây để...”
“Tôi đang nói chuyện với cô ta,” ông ta hất hàm về phía Dance.
“Tôi là đặc vụ Dance tại Cục Điều tra California,” cô đưa ra tấm thẻ công vụ ông ta chẳng buồn nhìn đến. “Và đây là thanh tra O’Neil, Sở Cảnh sát hạt Monterey. Chúng tôi đang hỏi con trai ông vài câu hỏi về một tội ác.”
“Chẳng có tội ác nào hết. Đó là một vụ tai nạn. Tất cả những gì đã xảy ra chỉ có thế.”
“Chúng tôi đến đây vì một vụ việc khác. Một người từng đăng bài bình luận về Travis đã bị tấn công.”
“À, cái blog thối tha đó,” người đàn ông gầm lên. “Gã Chilton đó là một mối nguy cho xã hội. Hắn như một con rắn độc chết tiệt.”
Ông ta quay sang bà vợ. “Joey, ở dưới bến tàu, tôi thiếu chút nữa đã vả vào mồm hắn vì những gì hắn nói về tôi. Xúi giục những đứa nhóc khác. Chỉ vì tôi là bố thằng bé. Chúng không chịu đọc báo, chúng không đọc Newsweek. Nhưng chúng lại đọc thứ rác rưởi của Chilton. Ai đó cần phải...” giọng ông ta hạ xuống. Ông ta quay về phía cậu con trai. “Tao đã nói với mày đừng có nói lời nào với bất cứ ai nếu chúng ta không có một luật sư. Có đúng tao đã bảo mày thế không nào? Mày nói một điều ngu ngốc với đối tượng không nên nói, và chúng ta bị kiện cáo. Bọn chúng cướp đi ngôi nhà và nửa tấm séc trả lương của tao trong suốt phần đời còn lại.” Ông ta hạ giọng. “Và em trai mày chui vào một ngôi nhà.”
“Ông Brigham, chúng tôi không đến đây vì vụ tai nạn,” O’Neil nhắc nhở ông ta. “Chúng tôi đang điều tra vụ tấn công tối hôm qua.”
“Đâu có khác gì, phải không nào? Mọi thứ vẫn bị ghi lại và đưa vào hồ sơ.”
Ông ta có vẻ quan ngại về trách nhiệm với vụ tai nạn hơn khả năng cậu con trai có thể bị bắt vì mưu toan giết người.
Hoàn toàn tảng lờ hai người cảnh sát, ông chủ nhà nói với bà vợ, “Sao cô lại cho bọn họ vào? Đây đâu phải là nước Đức thời Quốc xã, vẫn chưa đâu. Cô có thể bảo bọn họ cuốn xéo đi.”
“Em nghĩ...”
“Không, cô không hề. Cô chẳng nghĩ gì hết,” ông ta quay sang O’Neil, “Bây giờ, tôi sẽ yêu cầu các người rời khỏi đây. Và nếu các người quay lại, tốt hơn nên cầm theo lệnh khám xét.”
“Bố!” Sammy reo lên, lao từ trong phòng của cậu bé ra, làm Dance giật mình. “Nó chạy rồi! Con muốn cho bố xem!” cậu bé đang cầm trên tay một bảng mạch với dây nối tua tủa ra ngoài.
Vẻ cộc cằn của Brigham biến mất ngay lập tức. Ông ta ôm lấy đứa con trai út và dịu dàng nói, “Chúng ta sẽ xem nó sau nhé, sau khi ăn tối.”
Dance quan sát đôi mắt Travis, lúc này đang sững lại trước cử chỉ thể hiện tình cảm dành cho em trai cậu ta.
“Tốt thôi,” Sammy do dự, sau đó ra ngoài qua cửa sau và nặng nề giậm chân bước theo lối đi hướng về phía nhà kho.
“Đừng đi xa đấy con,” Sonia gọi với theo.
Dance nhận thấy bà ta vẫn chưa nói gì với ông chồng về những hành động phá hoại vừa mới xảy ra. Sonia sợ phải nói ra tin xấu. Tuy thế, bà ta vẫn nói về Sammy, “Có lẽ nó nên tiếp tục uống thuốc.” Đôi mắt nhìn về mọi hướng trừ ông chồng.
“Mấy viên thuốc đó chỉ là một trò đốt tiền, với giá của chúng. Mà chẳng lẽ cô không buồn nghe tôi nói sao? Mà để làm gì chứ, nếu nó ở nhà suốt ngày?”
“Nhưng nó đâu có ở nhà suốt ngày. Đó...”
“Vì Travis không chịu trông coi thằng bé như nó cần.”
Travis dửng dưng lắng nghe, không chút cảm xúc trước lời trách móc.
O’Neil nói với Bob Brigham, “Một tội ác nghiêm trọng đã diễn ra. Chúng tôi cần nói chuyện với tất cả những ai có khả năng liên quan. Và con trai ông có liên quan. Ông có thể xác nhận cậu ấy đã ở Game Shed tối qua không?”
“Tôi ra ngoài. Nhưng đó không phải chuyện của các người. Và hãy nghe đây, con trai tôi không dính dáng gì đến bất cứ vụ tấn công nào hết. Việc các người nấn ná ở đây là xâm nhập tư gia, phải không nào?” Ông ta nhướng một bên lông mày rậm lên trong lúc châm một điếu thuốc lá, vẩy tắt que diêm và ném nó rơi chính xác vào gạt tàn. “Còn mày,” ông ta gắt lên với Travis. “Mày sắp muộn làm rồi đấy.”
Cậu ta đi vào phòng của mình.
Dance ngao ngán thất vọng. Cậu ta chính là đối tượng nghi vấn hàng đầu của họ, nhưng cô chỉ đơn giản là không thể đoán biết được những gì đang diễn ra trong đầu Travis.
Travis quay trở ra, cầm theo một chiếc áo khoác đồng phục kẻ sọc màu nâu và be đang treo vào mắc áo. Cậu ta cuộn nó lại và nhét vào trong ba lô.
“Không,” Brigham gắt lên. “Mẹ mày đã là nó tử tế. Mặc nó vào người. Đừng có vo viên nó lại như thế.”
“Con không muốn mặc nó bây giờ.”
“Hãy thể hiện chút tôn trọng với mẹ mày, sau tất cả những gì bà ấy đã làm.”
“Đó là một tiệm bánh. Ai bận tâm chứ?”
“Vấn đề không phải ở đó. Mặc cái áo vào. Làm như tao bảo.”
Cậu con trai cứng người lại. Dance gấp gáp trong từng hơi thở khi nhìn thấy khuôn mặt Travis. Mắt mở to, vai gồng lên. Đôi môi cậu ta co lại như một con vật đang nhe răng. Travis gầm lên với ông bố, “Đó là một cái áo đồng phục ngu ngốc mắc dịch. Con mặc nó trên phố và bọn chúng cười vào mặt con!”
Ông bố cúi người ra trước. “Đừng giở giọng đó ra với tao, và tuyệt đối không làm thế trước mặt người khác!”
“Con đã bị chế nhạo thế là đủ rồi. Con sẽ không mặc nó! Bố không có chút thấu hiểu chết tiệt nào hết!”
Dance thấy đôi mắt cuồng loạn của Travis đảo quanh phòng và dừng lại ở cái gạt tàn, một thứ có thể dùng làm vũ khí. O’Neil cũng nhận ra điều đó và căng người lên, sẵn sàng cho trường hợp một cuộc ẩu đả nổ ra.
Cậu ta đã trở thành một con người hoàn toàn khác, bị cơn phẫn nộ điều khiển.
Xu hướng bạo lực ở giới trẻ hầu như luôn xuất phát từ phẫn nộ, không phải từ phim ảnh hay truyền hình...
“Con chẳng làm gì sai hết!” Travis gầm lên, quay ngoắt lại và lao qua cửa trước, đóng sầm lại thật mạnh. Cậu ta hối hả bước ra khoảnh sân bên hông nhà, vồ lấy chiếc xe đạp đang dựa vào một hàng rào đổ, dắt xuống con đường mòn đi xuyên qua vạt rừng mọc ôm lấy sân sau.
“Còn quý vị, xin cảm ơn vì đã làm hỏng cả ngày của chúng tôi. Giờ các người hãy xéo đi.”
Với những lời chào tạm biệt được nói ra bằng giọng đều đều, Dance và O’Neil quay ra phía cửa, Sonia hướng ánh nhìn xin lỗi dè dặt về phía họ. Bố Travis sải chân bước vào trong bếp. Dance nghe thấy tiếng cửa tủ lạnh mở rồi một nắp chai được bật ra.
Ra đến bên ngoài, cô hỏi, “Anh thế nào?”
“Không đến nỗi tệ, tôi nghĩ vậy,” O’Neil nói và giơ lên một mảnh nhỏ xíu màu xám. Anh đã lấy nó từ chiếc áo nỉ trong giỏ đồ giặt khi quay đi để Dance thực hiện thẩm vấn.
Họ ngồi xuống băng ghế trước chiếc xe địa hình của O’Neil. Hai cánh cửa cùng đồng thời đóng sập lại. “Tôi sẽ đưa mẫu sợi vải cho Peter Bennington.”
Việc đó không được phép vì họ không có lệnh khám nhà, nhưng ít nhất nó cũng có thể cho họ hay Travis là đối tượng nghi vấn nhiều hay ít.
“Nếu trùng khớp, sẽ cho theo dõi cậu ta chứ?” cô hỏi.
O’Neil gật đầu. “Tôi sẽ dừng lại ở chỗ tiệm bánh. Nếu xe đạp của cậu ta dựng bên ngoài, tôi có thể lấy một mẫu đất từ bánh xe. Tôi nghĩ quan tòa sẽ cho lệnh khám xét nếu mẫu đất khớp với hiện trường trên bãi biển.”
Anh quay sang nhìn Dance. “Linh cảm à? Cô nghĩ cậu ta làm chuyện đó không?”
Dance băn khoăn. “Tất cả những gì tôi có thể nói là tôi đã nhận rõ hai lần tín hiệu không thành thật.”
“Lúc nào vậy?”
“Lần đầu khi cậu ta nói cậu ta có mặt ở Game Shed tối qua.”
“Còn lần thứ hai?”
“Khi cậu ta nói không làm gì sai cả.”