Chương : 2
Trước khi tan việc nhận được điện thoại của Tiêu Tiêu, vừa đúng lúc Ôn Vãn cần xả nỗi bực tức trong lòng, hai người bèn hẹn gặp nhau ở một quán ăn Nhật. Lúc Ôn Vãn tới, đã thấy Tiêu Tiêu ngồi ngay ngắn, mút mút thức ăn, tặng cô nụ cười tươi rói, miệng liên tục bắn ra những âm thanh giòn giã: "Giời ơi! Nhìn sắc mặt u ám của cậu kìa, khó trách Cố Minh Sâm ở bên ngoài nuôi dưỡng tình nhân nhỏ bé. Bình thường đi ra đường, cậu không soi gương à?"
Mấy lời độc địa của cô bạn thân, Ôn Vãn nghe đã nghe nhàm tai, lười so đo cùng cô nàng. Chuyện liên quan đến Cố Minh Sâm, người bên ngoài đã biết rõ, không thiếu những kẻ thầm cười nhạo báng ở sau lưng Ôn Vãn, thậm chí có vài người còn là bằng hữu của cô. Cô ngồi yên lặng một lúc mới ấp úng nói: "Cậu biết rõ vấn đề giữa tớ và anh ta, đâu chỉ đơn giản như vậy."
Tiêu Tiêu và Ôn Vãn đã làm bạn mười mấy năm, chuyện tình dây dưa của Ỗn Vãn và Cố Minh Sâm, Tiêu Tiêu là người rõ nhất, đó chính là vết sẹo sâu nhất trong lòng Ôn Vãn. Tiêu Tiêu thở dài, hất mấy lọn tóc xoăn xõa bên vai ra sau lưng, cầm đũa gắp miếng cá hồi: "Khi đó, cậu không nên chấp nhận lấy anh ta. Giờ thì tốt rồi, vẫn là “hàng đóng gói” nguyên vẹn, chỉ là tự dưng gánh thêm cái danh ô uế: người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ. Về sau muốn gả cho người khác cũng khó." (À, nữ chính sạch, còn nam chính thì không)
Ôn Vãn làm sao không hiểu ý của Tiêu Tiêu, hễ nhắc đến Cố Minh Sâm thì ngực cô liền nhói đau. Tuổi trẻ của mỗi người luôn tồn tại một cá nhân nào đấy, đóng vai trò thử thách và chứng mình sự khờ dại cùng khiếm khuyết của chúng ta. Cố Minh Sâm đã xuất hiện vào lúc Ôn Vãn chỉ vừa bước sang ngưỡng tuổi của một thiếu nữ ngây thơ, trong sáng.
"Chuyện ly hôn, cậu tính thế nào?"
Tất nhiên tâm tư của Ôn Vãn chưa kịp chuyển sang vấn đề này, sau một lúc lâu mới hồi hồn: "Cái gì?"
Tiêu Tiêu liếc nhìn cô một cái, cho rằng cô muốn tiếp tục giả ngu: "Tớ cảnh cáo cậu, lần này tuyệt đối không được do dự nữa. Vì anh ta, cậu đã trả giánhiều rôi. Cái tên ấy có gì hay ho ngoài sự khốn nạn không giới hạn. Giờ cứ phí sức vào mấy em tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ….cho lắm vào. Sau này mắc bệnh gì thì cho chúng ôm nhau mà khóc ."
Ôn Vãn cảm thấy buồn cười, Cố Minh Sâm không thích cô. Đối với anh ta, ly hôn giống như một sự giải thoát, cứu rỗi cho tâm hồn được tự do phiêu lãng.
Thấy Ôn Vãn vẫn chưa tỏ rõ lập trường, Tiêu Tiêu nhíu nhíu hai đầu lông mày, đại khái còn đang thay cô, rủa xả cái gã đan ông kia vài trận, sau đó, trái suy phải xét, nghiêm túc nhắc nhở bạn: "Hiện tại tài sản trong nhà, đều đứng tên của hắn ta? Bà cụ vốn luôn đối xử tốt, thương yêu cậu, về sau nhớ khéo léo nhắc nhở, giành lấy những thứ thuộc về mình."
Ôn Vãn không muốn đề cập đến những việc này. Cô cùng Cố Minh Sâm ly hôn, kéo theo rất nhiều hệ lụy, việc quan hệ tới bà cụ, tạm thời chưa nói rõ được.
Đầu bỗng dưng nhức nhối, cô nắn vuốt mi tâm, không nhịn được, lãng tránh sang chuyện khác: "Cậu biết gì về Hạ gia không? Nói cho tớ biết với"
Tiêu Tiêu làm trong ngành truyền thông , hai năm trước, chuyển sang làm phóng viên, phụ trách chuyên mục về ngành giải trí. Mấy người độc mồm độc miệng thường hay gọi cô nàng và những đồng nghiệp là “bọn chó săn”. Đối với những ông tai to mặt lớn ở Thanh Châu, Tiêu Tiêu gần như hiểu biết khá đầy đủ.
Nghe Ôn Vãn nói xong, động tác của Tiêu Tiêu khẽ khựng lại: "Vì sao đột nhiên nhắc đến Hạ gia?"
Ôn Vãn nhàn nhạt liếc nhìn cô nàng, đắn đo nên mở miệng thế nào. Tiêu Tiêu thể hiện bản lãnh của một phóng viên: đầu óc nhạy bén, trực giác siêu chuẩn, hai con ngươi đen xoay vòng trong đôi mắt, ép sát Ôn Vãn, hỏi: "Có phải người của Hạ gia gặp chuyện không may, nhập viện vào khoa của cậu hả ?"
Hào môn vốn sâu như biển, ẩn chứa bao điều đen tối cùng những lời gièm pha của người đời. Ôn Vãn mím môi không đáp, cười cười lắc đầu.
Tiêu Tiêu không để ý, ánh mắt dấy lên đốm lửa sáng ngời như chộp được của quý, tay chống cắm, cười tít mắt: "Để tớ đoán thử xem, có phải là….Hạ Đình Diễn không?”
Ôn Vãn giật mình thon thót, như thể đang đối diện một bà đồng cái gì cũng biết, nhưng vẫn không quên dè chừng cô nàng: "Không được tăm tia thằng bé. Nó còn nhỏ, cậu đừng ác nhân ác đức đến mức lấy nó làm tư liệu sống."
Tiêu Tiêu bật tiếng cười giễu cợt, cảm hứng đang dâng trào bỗng dưng bị cắt ngang, ngã người về lại ghế dựa: "Tớ chẳng hứng thú với thằng bé đó đâu. Chuyện của Hạ Đình Diễn đã bị giới truyền thông đào bới đến tận gốc rễ, còn cái gì để viết nữa ."
Ôn Vãn không bao giờ xem những tạp chí lá cải, nghe Tiêu Tiêu nói như vậy, đầu óc vẫn mờ mịt như cũ.
Tiêu Tiêu bực bội, nhìn cô bằng cặp mắt ghét bỏ: "Cho nên mới nói, mọi người đừng quá thiển cận mà xem thường công việc của chúng tớ. Những tin tức chúng tớ khai thác được, so với chương trình thời sự buổi tối còn chân thật, chính xác hơn.”
Ôn Vãn cúi đầu, tiếp tục ăn, mặc cô bạn thao thao bất tuyệt, tô tô vẽ vẽ cho ngành nghề của bản thân, lát sau mới hỏi: "Vì sao làm như vậy? Hạ Đình Diễn còn rất nhỏ, mắc phải chứng bệnh đấy là bất hạnh của nó, ai thấy cũng mủi lòng tội nghiệp."
Tiêu Tiêu chống cằm, hai mắt dần đăm chiêu, đặt đũa xuống bàn: "Như vậy nè, thân thế của Hạ Đình Diên không hề đơn giản. Mọi người đều nói cậu ta là con trai của trưởng nam nhà họ Hạ - Hạ Phong, và mồ côi cha khi còn trong bụng mẹ. Nhưng theo chúng tớ điều tra được, sự thật không phải như vậy."
Ôn Vãn sửng sốt, Tiêu Tiêu hạ thấp giọng: "Cậu biết Hạ Trầm không? Là con trai thứ ba của Hạ gia, nghe nói Hạ Đình Diễn là con của anh ta."
Theo phản xạ, Ôn Vãn nhớ tới cặp mắt sâu đen trong bệnh viện, cô chau mày, chần chờhỏi: "Nhưng sự việc đó và căn bệnh của thằng bé, có liên quan gì nhau?"
Tiêu Tiêu có chút khó xử, bởi vì những điều sâu xa hơn chưa từng được công bố ra ngoài ánh sáng: "Hạ Đình Diễn đã từng công khai nói rằng, con của Hạ Phong có liên quan đến Hạ Trầm, việc này gây nên sự ồn ào chấn động. Người đàn ông như Hạ Trầm, làm sao cho phép xuất hiện những nhân tố làm tổn hại đến lợi ích của anh ta. Cho dù là con ruột của mình, một khi đã cùng tiền tài đặt lên bàn cân, thì cũng là vật ngoài thân.”
Ôn Vãn nhớ tới sự e dè của Hạ Đình Diễn khi nhìn thấy Hạ Trầm, và những lời cảnh cáo của anh ta với cậu bé. Trong đầu cô bất giác tưởng tượng ra những khả năng kinh hoàng—— chẳng lẽ Hạ Đình Diễn không hề mắc bệnh, cậu bé bị tống vào viện tâm thần, nguyên nhân là do biết rõ những bí mật liên quan đến Hạ Trầm?
Giả sử cậu bé là con ruột của Hạ Trầm, thì thật sự cái tên Hạ Trầm này. . . . . . không bằng cầm thú.
-
Sau khi ăn xong, Tiêu Tiêu rủ Ôn Vãn đi đến những quán ăn vặt. Ôn Vãn lấy cớ vẫn còn quá nhiều công việc chưa làm xong để từ chối.
Tiêu Tiêu ngồi trong chiếc xe thể thao màu đỏ, vẻ mặt khinh thường: "Tớ bảo này, cậu sẽ sớm khôi phục cuộc sống độc thân. Trước khi cái tên kia đi thêm bước nữa, cậu nên nhanh chóng tìm cho mình một người đàn ông tốt để gả đi. Đây là vấn đền liên quan đến mặt mũi đấy nhé"
Ôn Vãn chẳng hứng thú với loại việc này, cô không muốn dùng những cách hồ đồ để lấy lại mặt mũi: "Tớ chưa gặp được người đàn ông nào, khiến tớ an tâm giao phó đời mình cho họ."
"Ít nhất hormastory trong cơ thể cậu cũng bình thường như bao người khác." Tiêu Tiêu nói chuyện luôn không biết điểm dừng, nghĩ gì thì cứ nói huỵt toẹt ra. Cô nàngnhìn Ôn Vãn bằng ánh mắt mập mờ, ám muội, "Cậu đã là bà già 28 tuổi, lại chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ, tớ không tin, ở độ tuổi này mà cậu không thèm muốn đàn ông."
Ôn Vãn nóng mặt, cố gắng duy trì trấn tĩnh: "Cuộc sống lẫn sinh hoạt hiện giờ của tớ rất tốt."
Tiêu Tiêu bày ra biểu tình “cậu đi lừa quỷ đi”, tay khởi động xe, đầu lại ló ra ngoài, dõi theo Ôn Vãn: "Tiểu Vãn."
Tiêu Tiêu hiếm khi gọi cô như vậy, mỗi lần dùng xưng hô này, chắc chắc cô nàng có điều đặc biệt cần nhấn mạnh. Ngọn đèn đường chiếu xuống khuôn mặt thanh tú của Ôn Vãn, lộ ra biểu tình hốt hoảng.
Lần gần đây nhất, Tiêu Tiêu gọi cô như vậy, hình như là cái đêm trước khi cô quyết định kết hôn với Cố Minh Sâm .
Thời gian trôi qua cực nhanh, hai năm chỉ giống như một cái chớp mắt.
"Đã quyết định thì đừng bao giờ mềm lòng nữa. Cậu và Cố Minh Sâm, không chỉ là cách lòng mà còn——" Tiêu Tiêu thu vẻ mặt trơ trơ của mọi ngày, thở dài xa xăm, "Lời này hai năm trước, tớ đã từng nói, bây giờ tiếp tục nhắc lại. Giữa hai người chỉ đơn giản là đoạn nghiệt duyên, hãy sớm chặt đứt để giải thoát cho tất cả."
Những lời nói của Tiêu Tiêu, tựa như lưỡi dao sắc bén, rạch nát lớp màn che dấu những chuyện cũ tàn khốc và đau đớn của Ôn Vãn với Cố Minh Sâm.
Ôn Vãn thường hay bụng bảo dạ, cô và Cố Minh Sâm là sự kết hợp tréo ngoe của hai cực trái dấu, là sản phẩm của vận mệnh trêu đùa….
Đuôi xe của Tiêu Tiêu từ từ biến mất trong màn đêm. Làn gió đêm bất ngờ tập kích, Ôn Vãn rùng cả mình, hai tay vội nhét vào túi, vừa vặn chạm được chiếc điện thoại đang rung bần bật.
Điện thoại của bà cụ gọi tới, không một lời dư thừa, trực tiếp bảo cô lập tức về nhà.
-
Sau khi kết hôn, Ôn Vãn và Cố Minh Sâm luôn ở riêng, nhưng vào những ngày cuối tuần và những ngày nghỉ lễ, hai người vẫn mang theo tâm trạng “bằng mặt không bằng lòng”, cùng nhau xuất hiện trong nhà chính. Bà cụ vốn dễ bị đánh lừa, không hề phát hiện vấn đề của hai người. Hôm nay, giọng nói của bà trong điện thoại vô cùng uy nghiêm, khiến Ôn Vãn có chút hồi hộp, căng thẳng.
Quản gia mở cửa cho cô, đè thấp giọng, lén nói cho cô biết: "Hôm nay, bà cụ nhận được một tin nhắn ——"
Không khó để Ôn Vãn đoán được nội dung tin nhắn, xem ra, cô ả tình nhân đương nhiệm của Cố Minh Sâm không được thông minh cho lắm. Cô liếc mắt về hướng phòng khách. Quản gia hiểu ý lắc đầu, dùng khẩu hình miệng: "Đang ở phòng ngủ."
Ôn Vãn chau mày, hỏi: "Minh Sâm đã biết chưa ạ?"
"Đã gọi điện rồi, chắc lát nữa sẽ về."
Ôn Vãn đành chấp hành mệnh lệnh, thẳng bước lên lầu. Việc đã đổ bề, thôi thì cứ ăn ngay nói thật, dù sớm hay muộn, cuối cùng bà cụ cũng biết chuyện hai người ly hôn.
Chu Nhĩ Lam dựa người vào giường, hai tay ôm cuốn album cũ, lật giở, ngắm nghía từng tấm hình. Lúc Ôn Vãn vào phòng, bà không ngẩng đầu, ngược lại thở dài chán nản.
Ôn Vãn đến gần mới phát hiện, bà đang nhìn tấm hình lúc hai vợ chồng bà và cha mẹ Ôn Vãn khi còn trẻ, bốn người chụp chung với nhau. Trong lòng cô dâng nỗi xót xa, giọng khàn khàn: "Mẹ ——"
Chu Nhĩ Lam đóng cuốn album ảnh, cẩn thận cất kỹ vào ngăn kéo, nhướn mắt nhìn cô, mở miệng hỏi vấn đề không liên quan: "Con tới Thanh Châu được bao lâu rồi?"
Ôn Vãn không suy nghĩ nhiều, trả lời nhanh chóng: "Mười hai năm ạ."
"Con ở Cố gia cũng chừng đấy năm." Chu Nhĩ Lam cảm thán một câu, cười thầmlắc đầu, "Mẹ thật lòng mong muốn được thay cha mẹ con, quan tâm chiếu cố đến con. Hiện tại mới biết, mẹ không làm tròn nhiệm vụ, đã để con phải một mình chịu nhiều ấm ức."
Ôn Vãn ngơ ngẩn, cô không nghĩbà cụ lại nhắc đến vấn đề này. Bà là người sống tình cảm, luôn coi trọng nghĩa tình, lúc này biết chuyện của Cố Minh Sâm bao nuôi.... Chỉ sợ trong lòng bà đang thầm áy náy, tự trách.
Ôn Vãn lặng thinh ngồi xuống, thật lâu sau mới nói: "Con cùng Cố Minh Sâm không hợp nhau, vấn đề không chỉ ở anh ấy, bản thân con cũng có cái sai."
Đáy mắt Chu Nhĩ Lam trào dâng nỗi buồn thương, khóe môi khẽ nhúc nhích: "Con mẹ sinh ra, mẹ hiểu rõ. Ngày xưa còn trẻ dại, nó đã luôn ức hiếp con, lúc đấy, có thể châm chước bảo là còn nhỏ chưa hiều chuyện. Nhưng việc hôm nay thì khác, sao nó có thể làm như vậy, lương tâm của nó đâu mất rồi.”.
Ôn Vãn nghe thấy tiếng máy xe càng lúc càng gần, biết Cố Minh Sâm sắp về. Cô nắm chặt những ngón tay già nua của bà, nhỏ giọng an ủi: "Mẹ à! Minh Sâm không tệ đến thế đâu. Anh ấy chỉ không thể yêu con. Ngày xưa, anh ấy cũng đối xử với con rất tốt, chắc là mọi người không nhìn thấy."
Chu Nhĩ Lam chau mày, xua xua tay: "Tính tình con hiền lành như vậy thì làm được việc gì ra hồn. Thôi ra ngoài trước đi, mọi việc còn có bà già này ra mặt giúp con."
Ôn Vãn khuyên nhủ không được, đành nghe lời bà ra ngoài, đi lên phòng tìm Cố Minh Sâm.
Người đàn ông vừa nói chuyện điện thoại vừa giơ tay tháo cà vạt, đôi đồng tử tối đen khẽ liếc nhìn cô, đầu mày chau chặt, động tác vẫn không đình chỉ: "Quyết định của tôi sẽ không thay đổi, cứ làm theo lời tôi bảo."
Tựa như Ôn Vãn là kẻ vô hình, Cố Minh Sâm cúp điện thoại, định tiến vào phòng ngủ . Ôn Vãn mở miệng gọi anh ta, ngữ điệu cực kì bình tĩnh: "Mẹ ở trong phòng chờ anh."
Cố Minh Sâm đăm chiêu ngoái đầu, ánh mắt rơi trên cửa phòng ngủ của bà cụ.
Ôn Vãn biết anh ta luôn bỏ ngoài tai những lời cô nói, chẳng buồn nói nhiều, trực tiếp cầm khay xuống lầu. Vừa đến phòng bếp liền nghe thấy tiếng gào thét to lớn.Trong căn phòng kia, đang có cuộc giằng co giữa hai thế hệ, chắc chắn sẽ xuất hiện những quan điểm bất đồng trái ngược . Bà cụ đã già, tính tình cũng thay đổi theo năm tháng. Lúc bà nhận được tin nhắn chướng mắt kia, ngay lập tức gọi con trai trở về. Cố Minh Sâm lại cố tình kì kèo thời gian, thái độ bàng quang chần chừ, gián tiếp đổ dầu vào lửa, khiến cơn giận của bà bùng phát mạnh mẽ.
Đồng hồ trên tường điểm đúng 11 giờ. Làn gió đêm lượn lờ trên con đường dài bên ngoài cửa sổ. Đầu thu thường có sương mù đậm, một màu trắng xóa như tấm vải trắng, phủ lên cảnh sắc ngoài trời.
Ôn Vãn đứng bên cửa sổ, ánh mắt vô hồn, nhìn về nơi xa xôi. Sau khi dọn dẹp xong phòng bếp, mấy người làm đều đã đi nghỉ ngơi. Lúc này, dẫu có nghe được cũng giống như không nghe được, cả ngôi nhà lặng im không tiếng động, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng tranh cãi trên lầu.
Cố Minh Sâm là đứa con hiếu thuận, nói hai mẹ con khắc khẩu thì hơi quá, phần lớn là bà cụ giáo huấn anh ta đủ chuyện trên trời dưới đất.
"Gây ra chuyện động trời như vậy, anh muốn tôi tức chết sao?"
"Nói đi, rốt cuộc anh tính thế nào…….Lập tức cắt đứt quan hệ với ả đàn bà kia cho tôi ——"
Khí thế của bà vẫn vẹn tròn mười phần, có điều âm lượng của giọng nói càng lúc càng nhỏ. Ôn Vãn thầm nghĩ, chắc Cố Minh Sâm đã có biện pháp xoa dịu lòng bà.
Ôn Vãn đặt ly sữa xuống, tựa người vào tủ ly, chẳng muốn lên lầu. Không lâu sau, từ trên lầu, truyền xuống tiếng bước chân trầm ổn. Ôn Vãn co chặt nắm đấm, xoay người tránh chỗ khác.
Vài giây sau, Cố Minh Sâm đứng trước mặt cô với hai hốc mắt đỏ ngầu. Anh ta ít khi chủ động nói chuyện với cô. Giây phút này, đối mặt với cô, anh ta như thể đang cuồng nộ muốn ăn thịt người, đáy mắt bắn ra những tia châm biếm, mỉa mai: "Cứ như vậy mà ly hôn?"
Mấy lời độc địa của cô bạn thân, Ôn Vãn nghe đã nghe nhàm tai, lười so đo cùng cô nàng. Chuyện liên quan đến Cố Minh Sâm, người bên ngoài đã biết rõ, không thiếu những kẻ thầm cười nhạo báng ở sau lưng Ôn Vãn, thậm chí có vài người còn là bằng hữu của cô. Cô ngồi yên lặng một lúc mới ấp úng nói: "Cậu biết rõ vấn đề giữa tớ và anh ta, đâu chỉ đơn giản như vậy."
Tiêu Tiêu và Ôn Vãn đã làm bạn mười mấy năm, chuyện tình dây dưa của Ỗn Vãn và Cố Minh Sâm, Tiêu Tiêu là người rõ nhất, đó chính là vết sẹo sâu nhất trong lòng Ôn Vãn. Tiêu Tiêu thở dài, hất mấy lọn tóc xoăn xõa bên vai ra sau lưng, cầm đũa gắp miếng cá hồi: "Khi đó, cậu không nên chấp nhận lấy anh ta. Giờ thì tốt rồi, vẫn là “hàng đóng gói” nguyên vẹn, chỉ là tự dưng gánh thêm cái danh ô uế: người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ. Về sau muốn gả cho người khác cũng khó." (À, nữ chính sạch, còn nam chính thì không)
Ôn Vãn làm sao không hiểu ý của Tiêu Tiêu, hễ nhắc đến Cố Minh Sâm thì ngực cô liền nhói đau. Tuổi trẻ của mỗi người luôn tồn tại một cá nhân nào đấy, đóng vai trò thử thách và chứng mình sự khờ dại cùng khiếm khuyết của chúng ta. Cố Minh Sâm đã xuất hiện vào lúc Ôn Vãn chỉ vừa bước sang ngưỡng tuổi của một thiếu nữ ngây thơ, trong sáng.
"Chuyện ly hôn, cậu tính thế nào?"
Tất nhiên tâm tư của Ôn Vãn chưa kịp chuyển sang vấn đề này, sau một lúc lâu mới hồi hồn: "Cái gì?"
Tiêu Tiêu liếc nhìn cô một cái, cho rằng cô muốn tiếp tục giả ngu: "Tớ cảnh cáo cậu, lần này tuyệt đối không được do dự nữa. Vì anh ta, cậu đã trả giánhiều rôi. Cái tên ấy có gì hay ho ngoài sự khốn nạn không giới hạn. Giờ cứ phí sức vào mấy em tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ….cho lắm vào. Sau này mắc bệnh gì thì cho chúng ôm nhau mà khóc ."
Ôn Vãn cảm thấy buồn cười, Cố Minh Sâm không thích cô. Đối với anh ta, ly hôn giống như một sự giải thoát, cứu rỗi cho tâm hồn được tự do phiêu lãng.
Thấy Ôn Vãn vẫn chưa tỏ rõ lập trường, Tiêu Tiêu nhíu nhíu hai đầu lông mày, đại khái còn đang thay cô, rủa xả cái gã đan ông kia vài trận, sau đó, trái suy phải xét, nghiêm túc nhắc nhở bạn: "Hiện tại tài sản trong nhà, đều đứng tên của hắn ta? Bà cụ vốn luôn đối xử tốt, thương yêu cậu, về sau nhớ khéo léo nhắc nhở, giành lấy những thứ thuộc về mình."
Ôn Vãn không muốn đề cập đến những việc này. Cô cùng Cố Minh Sâm ly hôn, kéo theo rất nhiều hệ lụy, việc quan hệ tới bà cụ, tạm thời chưa nói rõ được.
Đầu bỗng dưng nhức nhối, cô nắn vuốt mi tâm, không nhịn được, lãng tránh sang chuyện khác: "Cậu biết gì về Hạ gia không? Nói cho tớ biết với"
Tiêu Tiêu làm trong ngành truyền thông , hai năm trước, chuyển sang làm phóng viên, phụ trách chuyên mục về ngành giải trí. Mấy người độc mồm độc miệng thường hay gọi cô nàng và những đồng nghiệp là “bọn chó săn”. Đối với những ông tai to mặt lớn ở Thanh Châu, Tiêu Tiêu gần như hiểu biết khá đầy đủ.
Nghe Ôn Vãn nói xong, động tác của Tiêu Tiêu khẽ khựng lại: "Vì sao đột nhiên nhắc đến Hạ gia?"
Ôn Vãn nhàn nhạt liếc nhìn cô nàng, đắn đo nên mở miệng thế nào. Tiêu Tiêu thể hiện bản lãnh của một phóng viên: đầu óc nhạy bén, trực giác siêu chuẩn, hai con ngươi đen xoay vòng trong đôi mắt, ép sát Ôn Vãn, hỏi: "Có phải người của Hạ gia gặp chuyện không may, nhập viện vào khoa của cậu hả ?"
Hào môn vốn sâu như biển, ẩn chứa bao điều đen tối cùng những lời gièm pha của người đời. Ôn Vãn mím môi không đáp, cười cười lắc đầu.
Tiêu Tiêu không để ý, ánh mắt dấy lên đốm lửa sáng ngời như chộp được của quý, tay chống cắm, cười tít mắt: "Để tớ đoán thử xem, có phải là….Hạ Đình Diễn không?”
Ôn Vãn giật mình thon thót, như thể đang đối diện một bà đồng cái gì cũng biết, nhưng vẫn không quên dè chừng cô nàng: "Không được tăm tia thằng bé. Nó còn nhỏ, cậu đừng ác nhân ác đức đến mức lấy nó làm tư liệu sống."
Tiêu Tiêu bật tiếng cười giễu cợt, cảm hứng đang dâng trào bỗng dưng bị cắt ngang, ngã người về lại ghế dựa: "Tớ chẳng hứng thú với thằng bé đó đâu. Chuyện của Hạ Đình Diễn đã bị giới truyền thông đào bới đến tận gốc rễ, còn cái gì để viết nữa ."
Ôn Vãn không bao giờ xem những tạp chí lá cải, nghe Tiêu Tiêu nói như vậy, đầu óc vẫn mờ mịt như cũ.
Tiêu Tiêu bực bội, nhìn cô bằng cặp mắt ghét bỏ: "Cho nên mới nói, mọi người đừng quá thiển cận mà xem thường công việc của chúng tớ. Những tin tức chúng tớ khai thác được, so với chương trình thời sự buổi tối còn chân thật, chính xác hơn.”
Ôn Vãn cúi đầu, tiếp tục ăn, mặc cô bạn thao thao bất tuyệt, tô tô vẽ vẽ cho ngành nghề của bản thân, lát sau mới hỏi: "Vì sao làm như vậy? Hạ Đình Diễn còn rất nhỏ, mắc phải chứng bệnh đấy là bất hạnh của nó, ai thấy cũng mủi lòng tội nghiệp."
Tiêu Tiêu chống cằm, hai mắt dần đăm chiêu, đặt đũa xuống bàn: "Như vậy nè, thân thế của Hạ Đình Diên không hề đơn giản. Mọi người đều nói cậu ta là con trai của trưởng nam nhà họ Hạ - Hạ Phong, và mồ côi cha khi còn trong bụng mẹ. Nhưng theo chúng tớ điều tra được, sự thật không phải như vậy."
Ôn Vãn sửng sốt, Tiêu Tiêu hạ thấp giọng: "Cậu biết Hạ Trầm không? Là con trai thứ ba của Hạ gia, nghe nói Hạ Đình Diễn là con của anh ta."
Theo phản xạ, Ôn Vãn nhớ tới cặp mắt sâu đen trong bệnh viện, cô chau mày, chần chờhỏi: "Nhưng sự việc đó và căn bệnh của thằng bé, có liên quan gì nhau?"
Tiêu Tiêu có chút khó xử, bởi vì những điều sâu xa hơn chưa từng được công bố ra ngoài ánh sáng: "Hạ Đình Diễn đã từng công khai nói rằng, con của Hạ Phong có liên quan đến Hạ Trầm, việc này gây nên sự ồn ào chấn động. Người đàn ông như Hạ Trầm, làm sao cho phép xuất hiện những nhân tố làm tổn hại đến lợi ích của anh ta. Cho dù là con ruột của mình, một khi đã cùng tiền tài đặt lên bàn cân, thì cũng là vật ngoài thân.”
Ôn Vãn nhớ tới sự e dè của Hạ Đình Diễn khi nhìn thấy Hạ Trầm, và những lời cảnh cáo của anh ta với cậu bé. Trong đầu cô bất giác tưởng tượng ra những khả năng kinh hoàng—— chẳng lẽ Hạ Đình Diễn không hề mắc bệnh, cậu bé bị tống vào viện tâm thần, nguyên nhân là do biết rõ những bí mật liên quan đến Hạ Trầm?
Giả sử cậu bé là con ruột của Hạ Trầm, thì thật sự cái tên Hạ Trầm này. . . . . . không bằng cầm thú.
-
Sau khi ăn xong, Tiêu Tiêu rủ Ôn Vãn đi đến những quán ăn vặt. Ôn Vãn lấy cớ vẫn còn quá nhiều công việc chưa làm xong để từ chối.
Tiêu Tiêu ngồi trong chiếc xe thể thao màu đỏ, vẻ mặt khinh thường: "Tớ bảo này, cậu sẽ sớm khôi phục cuộc sống độc thân. Trước khi cái tên kia đi thêm bước nữa, cậu nên nhanh chóng tìm cho mình một người đàn ông tốt để gả đi. Đây là vấn đền liên quan đến mặt mũi đấy nhé"
Ôn Vãn chẳng hứng thú với loại việc này, cô không muốn dùng những cách hồ đồ để lấy lại mặt mũi: "Tớ chưa gặp được người đàn ông nào, khiến tớ an tâm giao phó đời mình cho họ."
"Ít nhất hormastory trong cơ thể cậu cũng bình thường như bao người khác." Tiêu Tiêu nói chuyện luôn không biết điểm dừng, nghĩ gì thì cứ nói huỵt toẹt ra. Cô nàngnhìn Ôn Vãn bằng ánh mắt mập mờ, ám muội, "Cậu đã là bà già 28 tuổi, lại chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ, tớ không tin, ở độ tuổi này mà cậu không thèm muốn đàn ông."
Ôn Vãn nóng mặt, cố gắng duy trì trấn tĩnh: "Cuộc sống lẫn sinh hoạt hiện giờ của tớ rất tốt."
Tiêu Tiêu bày ra biểu tình “cậu đi lừa quỷ đi”, tay khởi động xe, đầu lại ló ra ngoài, dõi theo Ôn Vãn: "Tiểu Vãn."
Tiêu Tiêu hiếm khi gọi cô như vậy, mỗi lần dùng xưng hô này, chắc chắc cô nàng có điều đặc biệt cần nhấn mạnh. Ngọn đèn đường chiếu xuống khuôn mặt thanh tú của Ôn Vãn, lộ ra biểu tình hốt hoảng.
Lần gần đây nhất, Tiêu Tiêu gọi cô như vậy, hình như là cái đêm trước khi cô quyết định kết hôn với Cố Minh Sâm .
Thời gian trôi qua cực nhanh, hai năm chỉ giống như một cái chớp mắt.
"Đã quyết định thì đừng bao giờ mềm lòng nữa. Cậu và Cố Minh Sâm, không chỉ là cách lòng mà còn——" Tiêu Tiêu thu vẻ mặt trơ trơ của mọi ngày, thở dài xa xăm, "Lời này hai năm trước, tớ đã từng nói, bây giờ tiếp tục nhắc lại. Giữa hai người chỉ đơn giản là đoạn nghiệt duyên, hãy sớm chặt đứt để giải thoát cho tất cả."
Những lời nói của Tiêu Tiêu, tựa như lưỡi dao sắc bén, rạch nát lớp màn che dấu những chuyện cũ tàn khốc và đau đớn của Ôn Vãn với Cố Minh Sâm.
Ôn Vãn thường hay bụng bảo dạ, cô và Cố Minh Sâm là sự kết hợp tréo ngoe của hai cực trái dấu, là sản phẩm của vận mệnh trêu đùa….
Đuôi xe của Tiêu Tiêu từ từ biến mất trong màn đêm. Làn gió đêm bất ngờ tập kích, Ôn Vãn rùng cả mình, hai tay vội nhét vào túi, vừa vặn chạm được chiếc điện thoại đang rung bần bật.
Điện thoại của bà cụ gọi tới, không một lời dư thừa, trực tiếp bảo cô lập tức về nhà.
-
Sau khi kết hôn, Ôn Vãn và Cố Minh Sâm luôn ở riêng, nhưng vào những ngày cuối tuần và những ngày nghỉ lễ, hai người vẫn mang theo tâm trạng “bằng mặt không bằng lòng”, cùng nhau xuất hiện trong nhà chính. Bà cụ vốn dễ bị đánh lừa, không hề phát hiện vấn đề của hai người. Hôm nay, giọng nói của bà trong điện thoại vô cùng uy nghiêm, khiến Ôn Vãn có chút hồi hộp, căng thẳng.
Quản gia mở cửa cho cô, đè thấp giọng, lén nói cho cô biết: "Hôm nay, bà cụ nhận được một tin nhắn ——"
Không khó để Ôn Vãn đoán được nội dung tin nhắn, xem ra, cô ả tình nhân đương nhiệm của Cố Minh Sâm không được thông minh cho lắm. Cô liếc mắt về hướng phòng khách. Quản gia hiểu ý lắc đầu, dùng khẩu hình miệng: "Đang ở phòng ngủ."
Ôn Vãn chau mày, hỏi: "Minh Sâm đã biết chưa ạ?"
"Đã gọi điện rồi, chắc lát nữa sẽ về."
Ôn Vãn đành chấp hành mệnh lệnh, thẳng bước lên lầu. Việc đã đổ bề, thôi thì cứ ăn ngay nói thật, dù sớm hay muộn, cuối cùng bà cụ cũng biết chuyện hai người ly hôn.
Chu Nhĩ Lam dựa người vào giường, hai tay ôm cuốn album cũ, lật giở, ngắm nghía từng tấm hình. Lúc Ôn Vãn vào phòng, bà không ngẩng đầu, ngược lại thở dài chán nản.
Ôn Vãn đến gần mới phát hiện, bà đang nhìn tấm hình lúc hai vợ chồng bà và cha mẹ Ôn Vãn khi còn trẻ, bốn người chụp chung với nhau. Trong lòng cô dâng nỗi xót xa, giọng khàn khàn: "Mẹ ——"
Chu Nhĩ Lam đóng cuốn album ảnh, cẩn thận cất kỹ vào ngăn kéo, nhướn mắt nhìn cô, mở miệng hỏi vấn đề không liên quan: "Con tới Thanh Châu được bao lâu rồi?"
Ôn Vãn không suy nghĩ nhiều, trả lời nhanh chóng: "Mười hai năm ạ."
"Con ở Cố gia cũng chừng đấy năm." Chu Nhĩ Lam cảm thán một câu, cười thầmlắc đầu, "Mẹ thật lòng mong muốn được thay cha mẹ con, quan tâm chiếu cố đến con. Hiện tại mới biết, mẹ không làm tròn nhiệm vụ, đã để con phải một mình chịu nhiều ấm ức."
Ôn Vãn ngơ ngẩn, cô không nghĩbà cụ lại nhắc đến vấn đề này. Bà là người sống tình cảm, luôn coi trọng nghĩa tình, lúc này biết chuyện của Cố Minh Sâm bao nuôi.... Chỉ sợ trong lòng bà đang thầm áy náy, tự trách.
Ôn Vãn lặng thinh ngồi xuống, thật lâu sau mới nói: "Con cùng Cố Minh Sâm không hợp nhau, vấn đề không chỉ ở anh ấy, bản thân con cũng có cái sai."
Đáy mắt Chu Nhĩ Lam trào dâng nỗi buồn thương, khóe môi khẽ nhúc nhích: "Con mẹ sinh ra, mẹ hiểu rõ. Ngày xưa còn trẻ dại, nó đã luôn ức hiếp con, lúc đấy, có thể châm chước bảo là còn nhỏ chưa hiều chuyện. Nhưng việc hôm nay thì khác, sao nó có thể làm như vậy, lương tâm của nó đâu mất rồi.”.
Ôn Vãn nghe thấy tiếng máy xe càng lúc càng gần, biết Cố Minh Sâm sắp về. Cô nắm chặt những ngón tay già nua của bà, nhỏ giọng an ủi: "Mẹ à! Minh Sâm không tệ đến thế đâu. Anh ấy chỉ không thể yêu con. Ngày xưa, anh ấy cũng đối xử với con rất tốt, chắc là mọi người không nhìn thấy."
Chu Nhĩ Lam chau mày, xua xua tay: "Tính tình con hiền lành như vậy thì làm được việc gì ra hồn. Thôi ra ngoài trước đi, mọi việc còn có bà già này ra mặt giúp con."
Ôn Vãn khuyên nhủ không được, đành nghe lời bà ra ngoài, đi lên phòng tìm Cố Minh Sâm.
Người đàn ông vừa nói chuyện điện thoại vừa giơ tay tháo cà vạt, đôi đồng tử tối đen khẽ liếc nhìn cô, đầu mày chau chặt, động tác vẫn không đình chỉ: "Quyết định của tôi sẽ không thay đổi, cứ làm theo lời tôi bảo."
Tựa như Ôn Vãn là kẻ vô hình, Cố Minh Sâm cúp điện thoại, định tiến vào phòng ngủ . Ôn Vãn mở miệng gọi anh ta, ngữ điệu cực kì bình tĩnh: "Mẹ ở trong phòng chờ anh."
Cố Minh Sâm đăm chiêu ngoái đầu, ánh mắt rơi trên cửa phòng ngủ của bà cụ.
Ôn Vãn biết anh ta luôn bỏ ngoài tai những lời cô nói, chẳng buồn nói nhiều, trực tiếp cầm khay xuống lầu. Vừa đến phòng bếp liền nghe thấy tiếng gào thét to lớn.Trong căn phòng kia, đang có cuộc giằng co giữa hai thế hệ, chắc chắn sẽ xuất hiện những quan điểm bất đồng trái ngược . Bà cụ đã già, tính tình cũng thay đổi theo năm tháng. Lúc bà nhận được tin nhắn chướng mắt kia, ngay lập tức gọi con trai trở về. Cố Minh Sâm lại cố tình kì kèo thời gian, thái độ bàng quang chần chừ, gián tiếp đổ dầu vào lửa, khiến cơn giận của bà bùng phát mạnh mẽ.
Đồng hồ trên tường điểm đúng 11 giờ. Làn gió đêm lượn lờ trên con đường dài bên ngoài cửa sổ. Đầu thu thường có sương mù đậm, một màu trắng xóa như tấm vải trắng, phủ lên cảnh sắc ngoài trời.
Ôn Vãn đứng bên cửa sổ, ánh mắt vô hồn, nhìn về nơi xa xôi. Sau khi dọn dẹp xong phòng bếp, mấy người làm đều đã đi nghỉ ngơi. Lúc này, dẫu có nghe được cũng giống như không nghe được, cả ngôi nhà lặng im không tiếng động, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng tranh cãi trên lầu.
Cố Minh Sâm là đứa con hiếu thuận, nói hai mẹ con khắc khẩu thì hơi quá, phần lớn là bà cụ giáo huấn anh ta đủ chuyện trên trời dưới đất.
"Gây ra chuyện động trời như vậy, anh muốn tôi tức chết sao?"
"Nói đi, rốt cuộc anh tính thế nào…….Lập tức cắt đứt quan hệ với ả đàn bà kia cho tôi ——"
Khí thế của bà vẫn vẹn tròn mười phần, có điều âm lượng của giọng nói càng lúc càng nhỏ. Ôn Vãn thầm nghĩ, chắc Cố Minh Sâm đã có biện pháp xoa dịu lòng bà.
Ôn Vãn đặt ly sữa xuống, tựa người vào tủ ly, chẳng muốn lên lầu. Không lâu sau, từ trên lầu, truyền xuống tiếng bước chân trầm ổn. Ôn Vãn co chặt nắm đấm, xoay người tránh chỗ khác.
Vài giây sau, Cố Minh Sâm đứng trước mặt cô với hai hốc mắt đỏ ngầu. Anh ta ít khi chủ động nói chuyện với cô. Giây phút này, đối mặt với cô, anh ta như thể đang cuồng nộ muốn ăn thịt người, đáy mắt bắn ra những tia châm biếm, mỉa mai: "Cứ như vậy mà ly hôn?"