Chương 6
21.
Chúng tôi cắn ngón ngón tay. Tôi là người cuối cùng cắn nát ngón tay, nhỏ máu xuống giá cắm nến. Đây là bước quan trọng nhất trong nghi thức, phải nhỏ máu của người quen để dẫn đường cho người chết.
Đến giờ tôi mới hiểu được, tại sao lớp trưởng sống chết không chịu để chúng tôi rời khỏi đây.
Cây nến được đốt lên, Quan Sơn Nguyệt nhắm hai mắt lại, bấm tay.
Mấy người đàn ông mút đầu ngón tay nhìn chằm chằm cô ấy. Rất lâu sau, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên dưới thì Quan Sơn Nguyệt lên tiếng: "Cô ấy tới rồi!"
Chúng tôi nhìn bốn phía xung quanh, không có gì cả.
"Ở đâu cơ?"
"Sau lưng tôi!" Từ đâu đến cuối Quan Sơn Nguyệt vẫn luôn nhắm mắt. Khuôn mặt cô ấy không thể hiện bất cứ cảm xúc gì giống như cô ấy đang ở một chiều không gian khác vậy.
"Bây giờ, mọi người có thể hỏi rồi!"
"Cái đó... tôi muốn hỏi một câu... Là Tiểu Du sao?" Nhị Ngũ Tử là người lên tiếng đầu tiên.
Yên lặng thật lâu.
"Ừ!"
Lần này, Quan Sơn Nguyệt phát ra âm thanh nhưng không hề lên tiếng, giống như cô ấy đã mất đi sự sống vậy.
"Em, em còn sống không?"
"Không!"
"Cái này... sao giống như đang làm trò vậy nhỉ?"
Nhị Ngũ Tử giơ tay định chạm vào Quan Sơn Nguyệt nhưng lại bị lớp trưởng giữ tay lại, Nhị Ngũ Tử bị đau đành phải buông ra.
"Nếu bây giờ cậu không muốn nói chuyện nữa thì có thể cút rồi!" lớp trưởng hung ác nhìn cậu ta: "Không ai thèm quan tâm đến sự sống chết của cậu đâu!"
Nhị Ngũ Tử che tay, không dám lên tiếng. Tôi ngồi im tại chỗ nhìn bọn họ. Tôi không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì nhưng lại dùng danh nghĩa của Tiểu Du để giở trò này, có thể nhịn tới giờ đã là cực hạn của tôi.
22.
Thật ra thì để vạch trần bọn họ rất đơn giản thôi.
Có quá nhiều bí mật chỉ có tôi và cô ấy biết.
"Tiểu Du!"
Ánh mắt tôi nhìn ánh đèn hư vô sau lưng Quan Sơn Nguyệt.
"Buổi chiều ngày mồng 2 tháng 7 năm 2004, em ngồi ở hành lang đúng không?"
"Ừ!"
"Lúc đó em đang ăn gì đó đúng không?"
"Không!"
Tôi sửng sốt một chút.
"Em nghe nhạc?"
"Không!"
"Em...tự sát?"
"Ừ!"
"Trên cổ tay em có tổng cộng ba vết rạch?"
"Không!"
"Năm vết?"
"Ừ!"
Ngón tay tôi không tự chủ mà run lên.
Không... không đúng, Tiểu Du đã kể cho chúng tôi nghe về cuộc sống của cô ấy, ai cũng có thể biết về chi tiết này.
"Sáng sớm ngày 7 tháng 7 năm 2004, em tới trường học tìm anh đúng không?"
"Ừ!"
"Em nói cảm ơn với anh?"
"Ừ!"
"Em bảo để trả thù bọn họ thì cần làm thành tích kém đi?"
"Không!"
"Em bảo anh hôn em?"
"Ừ!"
Trái tim tôi điên cuồng nhảy loạn lên.
"Buổi chiều ngày 27 tháng 7 năm 2004, trời mưa, anh dụ Kiến ca đi chỗ khác thì bị anh ta đánh?"
"Ừ!"
"Sau đó em đi tới trước mặt anh?"
"Ừ!"
"Em nói cảm ơn với anh?"
"Không!"
"Em nói anh bị điên, nói anh xen vào việc của người khác!"
"Ừ!"
"Sau đó, em vứt dao đi! Em muốn dành dụm tiền, cùng học một trường đại học với anh. Em nói em phải sống thì mới gặp lại anh ở đó được!"
"..."
"Ừ!"
Trái tim tôi giống như hơn ngừng lại.
Vết thương, trường học, tôi còn có thể lý giải được nhưng những việc trong mưa kia, ngoại trừ tôi và Tiểu Du thì trên thế giới này chẳng còn ai biết nữa.
"Tiểu Du, em thích anh!"
"Ừ!"
"Em hận anh!"
"Ừ!"
"Bởi vì sáng sớm ngày hôm đó..."
Tôi cúi mắt xuống, không thể nào nói tiếp được nữa.
[Bởi vì sáng sớm ngày hôm đó, vì trời mưa nên anh không đi tìm em....]
"..."
Quan Sơn Nguyệt ngoài ý muốn hơi dừng lại một chút.
"Ừ!" Cô ấy nói.
[Tiểu Du... Em trở lại rồi đúng không?]
Đầu óc trống rỗng, môi mấp máy, định nói thêm gì đó, tôi đứng lên nhưng cuối cùng chỉ vô tình chạm phải chai rượu khiến nó rơi xuống đất vỡ vụn.
23.
Lớp trưởng vỗ tay một cái, khôi phục lại dáng vẻ con buôn lõi đời trước kia.
"Anh Vũ, tôi cũng biết mời cậu tới là đúng mà!"
Cậu ta đi tới, đập vai tôi.
"Tôi nói thật cho cậu biết nhé, kỳ thực tôi cũng sợ sẽ thu hút cả những cô hồn dã quỷ. Cậu biết đấy, cái trò này mời thần thì dễ đuổi đi thì khó..."
Chẳng qua tôi chỉ nhìn chằn chằm về phía Quan Sơn Nguyệt muốn đi tới nhưng lớp trưởng lại đè vai tôi lại, nhỏ giọng trơ trẽn nói với tôi: "Biết cậu nhớ Tiểu Du nhưng đó là vợ tôi, cho cậu chút thể diện cũng đừng quá đáng!"
Tôi hoàn hồn lại, lẳng lặng ngồi xuống.
Kiến ca ngồi im ở bên cạnh nhìn tôi, vẻ mặt khiếp sợ, cả người cứng đờ.
"Không thể nào, đây không thể nào là Tiểu Du được!" Cậu ta hoàn toàn không thể nào tiếp nhận được chuyện này.
"Kêu Lục Vũ hôn cô ấy? Tiểu Du sao có thể nói loại yêu cầu này với cậu chứ?" Nếu như không phải là lớp trưởng ngăn cản thì chắc chắn cậu ta đã tới bóp cổ tôi: "Giả, chắc chắn là giả!"
Tôi căn bản không rảnh để quan tâm đến cậu ta/ Lớp trưởng nhìn cậu ta với ánh mắt đồng tình.
"Kiến ca, hay cậu cũng hỏi thử đi?"
"Tôi dĩ nhiên muốn hỏi!"
Nhưng Kiến ca vừa nói nhưng lại có chút sợ hãi: "Tiểu Du..." Kiến ca nhìn sang vị trí sau lưng Quan Sơn Nguyệt.
"Năm đó, em có từng thích tôi không? Cho dù chỉ một chút xíu thôi?" Đây cũng là vấn đề đầu tiên cậu ta hỏi.
"Không!" Câu trả lời cực kỳ chắc chắn.
Kiến ca giống như bị đánh trực diện.
"Có phải vì năm đó tôi không học hành... nếu như năm đó tôi cũng là sinh viên đại học..." Giọng nói của Kiến ca giống như có chút khao khát.
"Không!" Câu trả lời vẫn chắc chắn như cũ.
"... Nếu như năm đó anh không gây phiền toái cho Lục Vũ..."
"Không!"
"Được, được rồi! Không nhắc đến thích nữa. Vậy ít nhất có phải chúng ta cũng có cơ hội làm bạn..."
"Không!" Lần này, trong giọng nói kia đã có khí phách hơn nhiều.
Tất cả mọi người đều lúng túng khi nhìn Kiến ca. Chỉ thấy cậu ta ngây ngốc mở một chai bia, chỉ trong vài giây đã uống hết.
"...Là Tiểu Du!" Giọng nói ảm đạm lại đầy mệt mỏi của cậu ta vang lên: "Là cô ấy!"
"Kiến ca, cậu thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt đó!" Nhị Ngũ Tử đánh giá.
24.
Lớp trưởng vỗ tay một cái rồi rót thêm cho mỗi người một ly.
"Tôi hôm nay, có cả người sống lẫn người chết!" Lớp trưởng giơ ly: "Đây con mẹ nó mới gọi là tụ hội, con mẹ nó mới đúng là bạn bè!"
"Nào, kính bạn cũ của của Tiểu Du một ly!"
Lớp trưởng uống một hơi cạn sạch, chúng tôi cũng đều giơ ly lên.
"Chị Du!" Lớp trưởng nói: "Tôi vẫn còn nhớ lúc làm thêm vào nghỉ hè năm đó. Mặc dù không có tiền nhưng mọi người đều vây quanh cậu, tất cả mọi người đều vui vẻ! Bây giờ mặc dù có tiền hơn nhưng không vui vẻ nữa. Cuộc sống này..."
Lớp trưởng không nhớ chuyện quá khứ nữa: "Tôi không nói nữa. Chị Du à, rốt cuộc tối nay cậu muốn nói gì với mọi người thì cứ nói ra đi. Chỉ là hi vọng sau này, chị nhớ thực hiện lời hứa..."
"Mời chị Du nói với mọi người mấy lời!" Lớp trưởng là người vỗ tay đầu tiên.
Ban đêm, dưới ánh đèn mờ ảo và yên tĩnh, trong phòng học đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt thật sự kì dị.
25.
Quan Sơn Nguyệt cau mày, giống như đang cố lắng nghe. Hồi lâu, cô ấy cuối cùng cũng mở miệng. Nhưng lại mang đến cho chúng tôi một tin tức chấn động.
"Năm 2004 có một cô gái!" Cô ấy nói.
"Cô ấy bị người ta đánh vỡ đầu... Nhưng mà, nhiều năm như vậy cô ấy không thể nào đầu thai được. Bởi vì, kẻ giết cô ấy vẫn còn đang sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Bởi vì người giết cô ấy đến tận bây giờ vẫn không chịu sự trừng phạt nào cả."
Chúng tôi cắn ngón ngón tay. Tôi là người cuối cùng cắn nát ngón tay, nhỏ máu xuống giá cắm nến. Đây là bước quan trọng nhất trong nghi thức, phải nhỏ máu của người quen để dẫn đường cho người chết.
Đến giờ tôi mới hiểu được, tại sao lớp trưởng sống chết không chịu để chúng tôi rời khỏi đây.
Cây nến được đốt lên, Quan Sơn Nguyệt nhắm hai mắt lại, bấm tay.
Mấy người đàn ông mút đầu ngón tay nhìn chằm chằm cô ấy. Rất lâu sau, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên dưới thì Quan Sơn Nguyệt lên tiếng: "Cô ấy tới rồi!"
Chúng tôi nhìn bốn phía xung quanh, không có gì cả.
"Ở đâu cơ?"
"Sau lưng tôi!" Từ đâu đến cuối Quan Sơn Nguyệt vẫn luôn nhắm mắt. Khuôn mặt cô ấy không thể hiện bất cứ cảm xúc gì giống như cô ấy đang ở một chiều không gian khác vậy.
"Bây giờ, mọi người có thể hỏi rồi!"
"Cái đó... tôi muốn hỏi một câu... Là Tiểu Du sao?" Nhị Ngũ Tử là người lên tiếng đầu tiên.
Yên lặng thật lâu.
"Ừ!"
Lần này, Quan Sơn Nguyệt phát ra âm thanh nhưng không hề lên tiếng, giống như cô ấy đã mất đi sự sống vậy.
"Em, em còn sống không?"
"Không!"
"Cái này... sao giống như đang làm trò vậy nhỉ?"
Nhị Ngũ Tử giơ tay định chạm vào Quan Sơn Nguyệt nhưng lại bị lớp trưởng giữ tay lại, Nhị Ngũ Tử bị đau đành phải buông ra.
"Nếu bây giờ cậu không muốn nói chuyện nữa thì có thể cút rồi!" lớp trưởng hung ác nhìn cậu ta: "Không ai thèm quan tâm đến sự sống chết của cậu đâu!"
Nhị Ngũ Tử che tay, không dám lên tiếng. Tôi ngồi im tại chỗ nhìn bọn họ. Tôi không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì nhưng lại dùng danh nghĩa của Tiểu Du để giở trò này, có thể nhịn tới giờ đã là cực hạn của tôi.
22.
Thật ra thì để vạch trần bọn họ rất đơn giản thôi.
Có quá nhiều bí mật chỉ có tôi và cô ấy biết.
"Tiểu Du!"
Ánh mắt tôi nhìn ánh đèn hư vô sau lưng Quan Sơn Nguyệt.
"Buổi chiều ngày mồng 2 tháng 7 năm 2004, em ngồi ở hành lang đúng không?"
"Ừ!"
"Lúc đó em đang ăn gì đó đúng không?"
"Không!"
Tôi sửng sốt một chút.
"Em nghe nhạc?"
"Không!"
"Em...tự sát?"
"Ừ!"
"Trên cổ tay em có tổng cộng ba vết rạch?"
"Không!"
"Năm vết?"
"Ừ!"
Ngón tay tôi không tự chủ mà run lên.
Không... không đúng, Tiểu Du đã kể cho chúng tôi nghe về cuộc sống của cô ấy, ai cũng có thể biết về chi tiết này.
"Sáng sớm ngày 7 tháng 7 năm 2004, em tới trường học tìm anh đúng không?"
"Ừ!"
"Em nói cảm ơn với anh?"
"Ừ!"
"Em bảo để trả thù bọn họ thì cần làm thành tích kém đi?"
"Không!"
"Em bảo anh hôn em?"
"Ừ!"
Trái tim tôi điên cuồng nhảy loạn lên.
"Buổi chiều ngày 27 tháng 7 năm 2004, trời mưa, anh dụ Kiến ca đi chỗ khác thì bị anh ta đánh?"
"Ừ!"
"Sau đó em đi tới trước mặt anh?"
"Ừ!"
"Em nói cảm ơn với anh?"
"Không!"
"Em nói anh bị điên, nói anh xen vào việc của người khác!"
"Ừ!"
"Sau đó, em vứt dao đi! Em muốn dành dụm tiền, cùng học một trường đại học với anh. Em nói em phải sống thì mới gặp lại anh ở đó được!"
"..."
"Ừ!"
Trái tim tôi giống như hơn ngừng lại.
Vết thương, trường học, tôi còn có thể lý giải được nhưng những việc trong mưa kia, ngoại trừ tôi và Tiểu Du thì trên thế giới này chẳng còn ai biết nữa.
"Tiểu Du, em thích anh!"
"Ừ!"
"Em hận anh!"
"Ừ!"
"Bởi vì sáng sớm ngày hôm đó..."
Tôi cúi mắt xuống, không thể nào nói tiếp được nữa.
[Bởi vì sáng sớm ngày hôm đó, vì trời mưa nên anh không đi tìm em....]
"..."
Quan Sơn Nguyệt ngoài ý muốn hơi dừng lại một chút.
"Ừ!" Cô ấy nói.
[Tiểu Du... Em trở lại rồi đúng không?]
Đầu óc trống rỗng, môi mấp máy, định nói thêm gì đó, tôi đứng lên nhưng cuối cùng chỉ vô tình chạm phải chai rượu khiến nó rơi xuống đất vỡ vụn.
23.
Lớp trưởng vỗ tay một cái, khôi phục lại dáng vẻ con buôn lõi đời trước kia.
"Anh Vũ, tôi cũng biết mời cậu tới là đúng mà!"
Cậu ta đi tới, đập vai tôi.
"Tôi nói thật cho cậu biết nhé, kỳ thực tôi cũng sợ sẽ thu hút cả những cô hồn dã quỷ. Cậu biết đấy, cái trò này mời thần thì dễ đuổi đi thì khó..."
Chẳng qua tôi chỉ nhìn chằn chằm về phía Quan Sơn Nguyệt muốn đi tới nhưng lớp trưởng lại đè vai tôi lại, nhỏ giọng trơ trẽn nói với tôi: "Biết cậu nhớ Tiểu Du nhưng đó là vợ tôi, cho cậu chút thể diện cũng đừng quá đáng!"
Tôi hoàn hồn lại, lẳng lặng ngồi xuống.
Kiến ca ngồi im ở bên cạnh nhìn tôi, vẻ mặt khiếp sợ, cả người cứng đờ.
"Không thể nào, đây không thể nào là Tiểu Du được!" Cậu ta hoàn toàn không thể nào tiếp nhận được chuyện này.
"Kêu Lục Vũ hôn cô ấy? Tiểu Du sao có thể nói loại yêu cầu này với cậu chứ?" Nếu như không phải là lớp trưởng ngăn cản thì chắc chắn cậu ta đã tới bóp cổ tôi: "Giả, chắc chắn là giả!"
Tôi căn bản không rảnh để quan tâm đến cậu ta/ Lớp trưởng nhìn cậu ta với ánh mắt đồng tình.
"Kiến ca, hay cậu cũng hỏi thử đi?"
"Tôi dĩ nhiên muốn hỏi!"
Nhưng Kiến ca vừa nói nhưng lại có chút sợ hãi: "Tiểu Du..." Kiến ca nhìn sang vị trí sau lưng Quan Sơn Nguyệt.
"Năm đó, em có từng thích tôi không? Cho dù chỉ một chút xíu thôi?" Đây cũng là vấn đề đầu tiên cậu ta hỏi.
"Không!" Câu trả lời cực kỳ chắc chắn.
Kiến ca giống như bị đánh trực diện.
"Có phải vì năm đó tôi không học hành... nếu như năm đó tôi cũng là sinh viên đại học..." Giọng nói của Kiến ca giống như có chút khao khát.
"Không!" Câu trả lời vẫn chắc chắn như cũ.
"... Nếu như năm đó anh không gây phiền toái cho Lục Vũ..."
"Không!"
"Được, được rồi! Không nhắc đến thích nữa. Vậy ít nhất có phải chúng ta cũng có cơ hội làm bạn..."
"Không!" Lần này, trong giọng nói kia đã có khí phách hơn nhiều.
Tất cả mọi người đều lúng túng khi nhìn Kiến ca. Chỉ thấy cậu ta ngây ngốc mở một chai bia, chỉ trong vài giây đã uống hết.
"...Là Tiểu Du!" Giọng nói ảm đạm lại đầy mệt mỏi của cậu ta vang lên: "Là cô ấy!"
"Kiến ca, cậu thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt đó!" Nhị Ngũ Tử đánh giá.
24.
Lớp trưởng vỗ tay một cái rồi rót thêm cho mỗi người một ly.
"Tôi hôm nay, có cả người sống lẫn người chết!" Lớp trưởng giơ ly: "Đây con mẹ nó mới gọi là tụ hội, con mẹ nó mới đúng là bạn bè!"
"Nào, kính bạn cũ của của Tiểu Du một ly!"
Lớp trưởng uống một hơi cạn sạch, chúng tôi cũng đều giơ ly lên.
"Chị Du!" Lớp trưởng nói: "Tôi vẫn còn nhớ lúc làm thêm vào nghỉ hè năm đó. Mặc dù không có tiền nhưng mọi người đều vây quanh cậu, tất cả mọi người đều vui vẻ! Bây giờ mặc dù có tiền hơn nhưng không vui vẻ nữa. Cuộc sống này..."
Lớp trưởng không nhớ chuyện quá khứ nữa: "Tôi không nói nữa. Chị Du à, rốt cuộc tối nay cậu muốn nói gì với mọi người thì cứ nói ra đi. Chỉ là hi vọng sau này, chị nhớ thực hiện lời hứa..."
"Mời chị Du nói với mọi người mấy lời!" Lớp trưởng là người vỗ tay đầu tiên.
Ban đêm, dưới ánh đèn mờ ảo và yên tĩnh, trong phòng học đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt thật sự kì dị.
25.
Quan Sơn Nguyệt cau mày, giống như đang cố lắng nghe. Hồi lâu, cô ấy cuối cùng cũng mở miệng. Nhưng lại mang đến cho chúng tôi một tin tức chấn động.
"Năm 2004 có một cô gái!" Cô ấy nói.
"Cô ấy bị người ta đánh vỡ đầu... Nhưng mà, nhiều năm như vậy cô ấy không thể nào đầu thai được. Bởi vì, kẻ giết cô ấy vẫn còn đang sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Bởi vì người giết cô ấy đến tận bây giờ vẫn không chịu sự trừng phạt nào cả."