Chương 12
43.
Mưa dần tạnh. Kiến ca cũng ngừng chảy máu, trên cổ lớp trưởng có quấn lớp băng gạc còn Kiến ca canh chừng Nhị Ngũ Tử.
Lớp trưởng cúi người nhìn gầm bàn, nằm sấp hẳn ra đất mà nhìn rốt cuộc cũng tim được. Cậu ta lật ngược lại chiếc bàn kia để lộ phần đáy. Trên đó có chữ viết đã nhạt của Tiểu Du, chỉ còn mấy dấu tay hơi mờ in trên đó. Cậu ta nhẹ nhàng vuốt ve dấu tay của mình.
"Thật xin lỗi!"
Lúc tôi tỉnh lại thì thấy lớp trưởng đang xoay lưng về phía tôi, nói với tôi câu này.
"Buổi sáng hôm đó ngăn không để cậu đi tìm Tiểu Du!" Cậu ta nói.
"Nói gì vậy chứ?" Tôi nhìn hạt mưa rơi tí tách bên ngoài, nói.
Nói đi nói lại thì cũng chỉ có thể tự trách bản thân thôi.
44.
Quan Sơn Nguyệt nói với tôi mọi chuyện khá may mắn chỉ ngâm nước một chút nữa thôi thì máy ghi âm sẽ hỏng hoàn toàn rồi.
Cô ấy nói lúc đó cô ấy rất lo lắng, lo sợ tôi sẽ nhặt máy điện thoại PHS về. Nếu như vậy, chuyện mà Nhị Ngũ Tử đã làm với Tiểu Du thì vĩnh viễn sẽ không thể định tội được. Mà tôi nhất định sẽ giết hắn ta sẽ biến thành kẻ sát nhân.
Tôi đang đắp tấm rèm tương đối khô ráo, nằm trên mấy chiếc bàn được ghép sát lại.
Quan Sơn Nguyệt ngồi trên bàn học, mắt nhìn xuống tôi.
"Không có nước nóng, uống chút nước khoáng không?" Cô nói.
Tôi nói: "Chiêu hồn, là thật sao?"
"Canh rùa biên một lần nữa nào!" Cô ấy nhìn tôi giống như muốn nhìn thấu linh hồn tôi.
"Năm 2004 có một chàng thiếu niên, anh ấy hoàn toàn ngây thơ luôn nghĩ mình là một nghệ thuật gia! Nhưng anh ấy rất nghĩa khí, khi anh em mình bị đánh, anh ấy luôn là người đầu tiên xông lên trước!"
Gió thổi làm tung bay tấm rèm còn sót lại, giọng nói của cô ấy rất an tĩnh.
"Cậu thiếu niên kia vì giúp bạn cùng bàn tìm một cô gái vào buổi trưa làm việc. Ai có thể ngờ rằng cô gái đó đã chết chứ? Anh ấy bị bọn chúng ép buộc thừa nhận bản thân là kẻ sát nhân giết chết cô ấy. Anh ấy cho rằng anh em của anh ấy sẽ tìm cách rửa sách nỗi oan cho anh ấy nhưng không!"
"Sau đó, anh ấy nghĩ rằng anh em sẽ đến nhà tù thăm anh ấy nhưng một lần cũng không!"
"Rất nhiều năm sau, anh ấy trưởng thành rồi, bị biến thành kẻ sát nhân, anh ấy bị mọi người bỏ mặc, giấc mộng tan tành. Anh ấy tự sát!"
"Gia đình mời pháp sư làm lễ cúng cho anh ấy. Đó là lần đầu tiên em gái anh ấy gặp pháp sư. Người anh này rất có nghĩa khí, luôn đối xử tốt với cô em gái này! Có đồ ăn ngon luôn dành cho cô ấy, khi ba mẹ đánh sẽ chịu đòn thay cô ấy... Còn rất nhiều chuyện nữa,,,"
"Tốt đến mức, cô ấy không biết nên báo đáp như thế nào!"
"Em gái biết anh ấy bị oan nhưng cô ấy có thể làm gì chứ? Thậm chí, cô ấy còn chẳng biết hung thủ là ai! Mãi cho đến khi gặp pháp sư vào ngày đó, cô ấy có một suy nghĩ. Bước đầu tiên của ý tưởng kia là muốn tìm được mấy người năm đó, rồi tìm cách có được sự tín nhiệm của anh ta. Thậm chí là... cho dù biết anh ta đang nợ nần nhưng vẫn trở thành bạn gái." Cô ấy giải thích đến đoạn này thì dừng lại.
Tôi nhìn cô ấy.
"Người em gái kia là cô sao?" Tôi nói.
"Ừ!"
"Cho nên không có ba câu hỏi cấm kỵ, chiêu hồn cũng là giả sao?"
"Ừ!"
"Cô chỉ muốn giả vờ chiêu hồn ép hung thủ xuất hiện sao?"
"Ừ!"
"Bởi vì người sợ Tiểu Du mở miệng nhất định sẽ tới!"
"Ừ!"
"Bởi vì người nào sợ Tiểu Du mở miệng nhất thì đó chính là hung thủ!"
"Ừ!"
"Cô giấu máy ghi âm vào người!"
"Ừ!"
"Cô muộn tối nay lợi dụng mọi người sợ hãi khi chiêu hồn ép hung thủ nói ra sự thật!"
"..."
"Không phải!"
Tôi sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại: "Bởi vì cô không có cách nào biết trước được rốt cuộc tối nay sẽ phát sinh chuyện gì!"
"Ừ!"
"Nhưng có một việc là cô có thể buộc nó phải xảy ra!"
"Ừ!"
"Để cho hung thủ sợ quỷ hồn của Tiểu Du, để cho hung thủ sợ hãi cô nói ra thân phận của hắn ta. Để cho hung thủ sợ hãi cô giả vờ có vấn đề thứ ba!"
"Ừ!"
"Nếu như hung thủ muốn sống cũng có thể lựa chọn trước khi hỏi vấn đề thứ ba thì giết cô!"
"Ừ!"
"Như vậy thì có cơ hội định tội cho hung thủ một lần nữa!"
"..."
"Ừ!"
Cô ấy kết thúc trò chơi này rồi nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cuối cùng chúng ta vẫn lấy được máy ghi âm rồi.
"Lục Vũ!" Cô ấy nói với tôi: "Anh và anh trai tôi, chờ đợi ngày này bao lâu rồi?"
45.
Mười hai năm.
Năm 2016, ngày hôm đó trời vẫn đang mưa nhưng nước ở bờ bê đang rút dần, có cảnh sát đang trên đường tới.
"Đã không phải là năm 2004 nữa rồi!" Quan Sơn Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Yên tâm đi!"
"Cứ như vậy mà chia tay, có phải quá tàn nhẫn với anh ấy không nhỉ?..." Cô ấy lẩm bẩm.
Nhưng phát hiện tầm mắt tôi chưa bao giờ rời đi.
"Cô tại sao? Lại có thể biết những việc riêng tư giữa tôi và cô ấy như vậy?" Tôi nhìn cô ấy yếu ớt nói.
"Phần lớn là hỏi thăm!" Cô ấy nói: "Một phần nhỏ thì tôi cũng không rõ. Tự nhiên cảm thấy là nên trả lời như vậy thôi!"
"Không có gì kì lạ cả!" Cô ấy nói: "Tôi vì đêm này, vẫn luôn tìm hiểu tất cả câu chuyện của mọi người, có chút trực giác là điều bình thường."
Thật ra thì cố gắng đến tận bây giờ, tinh thần của tôi đã có chút hoảng hốt.
"Thật ra thì, chuyện cô chiêu hồn là thật đúng không?"
Cô ấy nghe tôi hỏi vấn đề này một lần nữa.
"Không phải!" Cô ấy đáp theo bản năng.
"Chuyện chiêu hồn là thật đúng không?"
Cô ấy yên lặng.
"Chiêu hồn, là thật, đúng không..."
Thật lâu.
"Ừ!" Cô ấy nói.
"Tiểu Du, là em trở về sao?"
"Ừ!"
"..."
"Em sẽ hận anh sao? Buổi sáng ngày mưa đó, anh không bỏ việc mà đi tìm em!" Tôi nói.
Tôi nhìn vào khoảng không sau lưng cô ấy.
Tôi biết, cô ấy không hề nhập vào ai.
Tôi biết dù tôi ở trên mặt nước, người tôi nhìn thấy thật sự là cô ấy.
Cô ấy đã đi theo chiếc máy điện thoại PHS kia rời đi không bao giờ trở lại nữa.
Tôi biết, tôi biết cả nhưng mà thật xin lỗi. Thật xin lỗi.
Quan Sơn Nguyệt nhìn tôi.
Rất nhiều năm sau, tôi thi đậu cảnh sát gặp rất nhiều người giống như tôi, không có thể nào quên được ‘Tiểu Du’ của mình.
Nhưng điều khiến tôi có thể kiên trì tồn tại đó chính là nhờ câu trả lời của Quan Sơn Nguyệt ngày hôm đó.
Cô ấy nhìn mông lung, loáng thoáng nhìn thấy bóng hình mờ ảo của anh trai cô ấy.
Cô ấy nói: "Em tha thứ cho anh!"
46.
Năm 2016.
Cô ấy tha thứ cho tôi rồi!
- Toàn văn hoàn-
Mưa dần tạnh. Kiến ca cũng ngừng chảy máu, trên cổ lớp trưởng có quấn lớp băng gạc còn Kiến ca canh chừng Nhị Ngũ Tử.
Lớp trưởng cúi người nhìn gầm bàn, nằm sấp hẳn ra đất mà nhìn rốt cuộc cũng tim được. Cậu ta lật ngược lại chiếc bàn kia để lộ phần đáy. Trên đó có chữ viết đã nhạt của Tiểu Du, chỉ còn mấy dấu tay hơi mờ in trên đó. Cậu ta nhẹ nhàng vuốt ve dấu tay của mình.
"Thật xin lỗi!"
Lúc tôi tỉnh lại thì thấy lớp trưởng đang xoay lưng về phía tôi, nói với tôi câu này.
"Buổi sáng hôm đó ngăn không để cậu đi tìm Tiểu Du!" Cậu ta nói.
"Nói gì vậy chứ?" Tôi nhìn hạt mưa rơi tí tách bên ngoài, nói.
Nói đi nói lại thì cũng chỉ có thể tự trách bản thân thôi.
44.
Quan Sơn Nguyệt nói với tôi mọi chuyện khá may mắn chỉ ngâm nước một chút nữa thôi thì máy ghi âm sẽ hỏng hoàn toàn rồi.
Cô ấy nói lúc đó cô ấy rất lo lắng, lo sợ tôi sẽ nhặt máy điện thoại PHS về. Nếu như vậy, chuyện mà Nhị Ngũ Tử đã làm với Tiểu Du thì vĩnh viễn sẽ không thể định tội được. Mà tôi nhất định sẽ giết hắn ta sẽ biến thành kẻ sát nhân.
Tôi đang đắp tấm rèm tương đối khô ráo, nằm trên mấy chiếc bàn được ghép sát lại.
Quan Sơn Nguyệt ngồi trên bàn học, mắt nhìn xuống tôi.
"Không có nước nóng, uống chút nước khoáng không?" Cô nói.
Tôi nói: "Chiêu hồn, là thật sao?"
"Canh rùa biên một lần nữa nào!" Cô ấy nhìn tôi giống như muốn nhìn thấu linh hồn tôi.
"Năm 2004 có một chàng thiếu niên, anh ấy hoàn toàn ngây thơ luôn nghĩ mình là một nghệ thuật gia! Nhưng anh ấy rất nghĩa khí, khi anh em mình bị đánh, anh ấy luôn là người đầu tiên xông lên trước!"
Gió thổi làm tung bay tấm rèm còn sót lại, giọng nói của cô ấy rất an tĩnh.
"Cậu thiếu niên kia vì giúp bạn cùng bàn tìm một cô gái vào buổi trưa làm việc. Ai có thể ngờ rằng cô gái đó đã chết chứ? Anh ấy bị bọn chúng ép buộc thừa nhận bản thân là kẻ sát nhân giết chết cô ấy. Anh ấy cho rằng anh em của anh ấy sẽ tìm cách rửa sách nỗi oan cho anh ấy nhưng không!"
"Sau đó, anh ấy nghĩ rằng anh em sẽ đến nhà tù thăm anh ấy nhưng một lần cũng không!"
"Rất nhiều năm sau, anh ấy trưởng thành rồi, bị biến thành kẻ sát nhân, anh ấy bị mọi người bỏ mặc, giấc mộng tan tành. Anh ấy tự sát!"
"Gia đình mời pháp sư làm lễ cúng cho anh ấy. Đó là lần đầu tiên em gái anh ấy gặp pháp sư. Người anh này rất có nghĩa khí, luôn đối xử tốt với cô em gái này! Có đồ ăn ngon luôn dành cho cô ấy, khi ba mẹ đánh sẽ chịu đòn thay cô ấy... Còn rất nhiều chuyện nữa,,,"
"Tốt đến mức, cô ấy không biết nên báo đáp như thế nào!"
"Em gái biết anh ấy bị oan nhưng cô ấy có thể làm gì chứ? Thậm chí, cô ấy còn chẳng biết hung thủ là ai! Mãi cho đến khi gặp pháp sư vào ngày đó, cô ấy có một suy nghĩ. Bước đầu tiên của ý tưởng kia là muốn tìm được mấy người năm đó, rồi tìm cách có được sự tín nhiệm của anh ta. Thậm chí là... cho dù biết anh ta đang nợ nần nhưng vẫn trở thành bạn gái." Cô ấy giải thích đến đoạn này thì dừng lại.
Tôi nhìn cô ấy.
"Người em gái kia là cô sao?" Tôi nói.
"Ừ!"
"Cho nên không có ba câu hỏi cấm kỵ, chiêu hồn cũng là giả sao?"
"Ừ!"
"Cô chỉ muốn giả vờ chiêu hồn ép hung thủ xuất hiện sao?"
"Ừ!"
"Bởi vì người sợ Tiểu Du mở miệng nhất định sẽ tới!"
"Ừ!"
"Bởi vì người nào sợ Tiểu Du mở miệng nhất thì đó chính là hung thủ!"
"Ừ!"
"Cô giấu máy ghi âm vào người!"
"Ừ!"
"Cô muộn tối nay lợi dụng mọi người sợ hãi khi chiêu hồn ép hung thủ nói ra sự thật!"
"..."
"Không phải!"
Tôi sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại: "Bởi vì cô không có cách nào biết trước được rốt cuộc tối nay sẽ phát sinh chuyện gì!"
"Ừ!"
"Nhưng có một việc là cô có thể buộc nó phải xảy ra!"
"Ừ!"
"Để cho hung thủ sợ quỷ hồn của Tiểu Du, để cho hung thủ sợ hãi cô nói ra thân phận của hắn ta. Để cho hung thủ sợ hãi cô giả vờ có vấn đề thứ ba!"
"Ừ!"
"Nếu như hung thủ muốn sống cũng có thể lựa chọn trước khi hỏi vấn đề thứ ba thì giết cô!"
"Ừ!"
"Như vậy thì có cơ hội định tội cho hung thủ một lần nữa!"
"..."
"Ừ!"
Cô ấy kết thúc trò chơi này rồi nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cuối cùng chúng ta vẫn lấy được máy ghi âm rồi.
"Lục Vũ!" Cô ấy nói với tôi: "Anh và anh trai tôi, chờ đợi ngày này bao lâu rồi?"
45.
Mười hai năm.
Năm 2016, ngày hôm đó trời vẫn đang mưa nhưng nước ở bờ bê đang rút dần, có cảnh sát đang trên đường tới.
"Đã không phải là năm 2004 nữa rồi!" Quan Sơn Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Yên tâm đi!"
"Cứ như vậy mà chia tay, có phải quá tàn nhẫn với anh ấy không nhỉ?..." Cô ấy lẩm bẩm.
Nhưng phát hiện tầm mắt tôi chưa bao giờ rời đi.
"Cô tại sao? Lại có thể biết những việc riêng tư giữa tôi và cô ấy như vậy?" Tôi nhìn cô ấy yếu ớt nói.
"Phần lớn là hỏi thăm!" Cô ấy nói: "Một phần nhỏ thì tôi cũng không rõ. Tự nhiên cảm thấy là nên trả lời như vậy thôi!"
"Không có gì kì lạ cả!" Cô ấy nói: "Tôi vì đêm này, vẫn luôn tìm hiểu tất cả câu chuyện của mọi người, có chút trực giác là điều bình thường."
Thật ra thì cố gắng đến tận bây giờ, tinh thần của tôi đã có chút hoảng hốt.
"Thật ra thì, chuyện cô chiêu hồn là thật đúng không?"
Cô ấy nghe tôi hỏi vấn đề này một lần nữa.
"Không phải!" Cô ấy đáp theo bản năng.
"Chuyện chiêu hồn là thật đúng không?"
Cô ấy yên lặng.
"Chiêu hồn, là thật, đúng không..."
Thật lâu.
"Ừ!" Cô ấy nói.
"Tiểu Du, là em trở về sao?"
"Ừ!"
"..."
"Em sẽ hận anh sao? Buổi sáng ngày mưa đó, anh không bỏ việc mà đi tìm em!" Tôi nói.
Tôi nhìn vào khoảng không sau lưng cô ấy.
Tôi biết, cô ấy không hề nhập vào ai.
Tôi biết dù tôi ở trên mặt nước, người tôi nhìn thấy thật sự là cô ấy.
Cô ấy đã đi theo chiếc máy điện thoại PHS kia rời đi không bao giờ trở lại nữa.
Tôi biết, tôi biết cả nhưng mà thật xin lỗi. Thật xin lỗi.
Quan Sơn Nguyệt nhìn tôi.
Rất nhiều năm sau, tôi thi đậu cảnh sát gặp rất nhiều người giống như tôi, không có thể nào quên được ‘Tiểu Du’ của mình.
Nhưng điều khiến tôi có thể kiên trì tồn tại đó chính là nhờ câu trả lời của Quan Sơn Nguyệt ngày hôm đó.
Cô ấy nhìn mông lung, loáng thoáng nhìn thấy bóng hình mờ ảo của anh trai cô ấy.
Cô ấy nói: "Em tha thứ cho anh!"
46.
Năm 2016.
Cô ấy tha thứ cho tôi rồi!
- Toàn văn hoàn-