Chương 10
35.
"Xảy ra chuyện gì?" Kiến ca hỏi.
"Cậu ta điên rồi! Tự cậu ta làm bỏng mà!"
"Cậu ta nghiện rượu nhưng không hút thuốc lá!"
"Cậu ta cướp của tôi rồi tự làm bỏng mình!"
Kiến ca nhìn kĩ vết bỏng trên tay tôi rồi hoài nghi nhìn Nhị Ngũ Tử.
"Nếu như tự làm mình bị thương thì vết bỏng sẽ hơi nghiêng còn có hình vòng cung nhỏ. Vết thương này là hình tròn thẳng đứng... chứng tỏ do người khác dí trực tiếp thì mới tạo thành hình như vậy!"
Nói đến cũng thật châm chọc, cách lấy thuốc lá dí vào tay người khác là do Nhị Ngũ Tử bắt chước cách của Kiến ca hồi trước.
"Cậu ta, tên học lúc này đã nghĩ ra cách vui oan giá họa cho tôi từ sáng sớm hôm nay rồi. Dĩ nhiên cậu ta sẽ cố tình làm bỏng mình..." Nhị Ngũ Tử phản bác không còn mạnh mẽ như trước nữa.
"Tao đã nghĩ cách đổ tội cho mày từ sớm? Từ sáng sớm rồi sao?" Tôi cười lạnh, nói.
"Đúng vậy!"
"Hôm nay, có ai thấy Nhị Ngũ Tử hút thuốc ở trong phòng học này không?"
Nhị Ngũ Tử sửng sốt một chút.
"Chúng ta nhiều năm không liên lạc với nhau, Wechat cũng không có. Tao còn chẳng biết mày mang thuốc lá đi!" Tôi nói: "Vậy mà từ sớm tao đã nghĩ được cách cướp điếu thuốc của mày rồi vu oan cho mày à? Nhị Ngũ Tử, mày lộ rồi!"
Nhị Ngũ Tử lui về sau vài bước. Bước chân dường như cũng có chút lảo đảo.
"Tao cảm thấy tao cần một lời giải thích!" Kiến ca nhìn hắn ta.
Đây chính là lựa chọn tôi dành cho hắn ta. Hoặc là thừa nhận tội trạng của hắn lúc trước, vứt bỏ thể diện khó khăn lắm hắn ta mới cứu vãn được.
Hoặc là nếu như kết thúc ngày hôm nay không thể ép hắn ta khai nhận thì tôi sẽ bắt đầu việc rêu rao về hắn ta.
"Tao..." Nhị Ngũ Tử chán nản ngồi xuống ghế: "Tao ghen tị với nó! Ghen tị nó trước đây tốt hơn tao!"
"Nhưng bây giờ cuộc sống của mày khá hơn cậu ta rất nhiều rồi mà!"
Tôi biết rằng Kiến ca rất nghi ngờ và điều này chẳng khác nào như con dao cắm trong ngực Nhị Ngũ Tử vậy.
"Bởi vì tao không thể nào quên được! Tao vẫn luôn hận cuộc sống của nó trước kia tốt hơn tao rất nhiều. Hài lòng chưa hả?"
"Cho nên, cậu ta nói..." Kiến ca khó tin nhìn chúng tôi.
"Là tao không cam tâm. Dù sao tao cũng giống mày, tại sao cô ấy có thể thích nó chứ? Tại sao tất cả mấy người có thể trở thành bạn bè chứ?" Ánh mắt Nhị Ngũ Tử ửng đỏ: "Tao muốn tranh thủ lúc cuộc sống của tao tốt hơn chúng mày mà chèn ép chúng mày! Nhưng mà tao không giết người!"
"Chẳng qua tao chỉ dí tàn thuốc vào tay nó, làm nhục nó một chút. Chính vì thế nó giận quá nên muốn giết tao. Đây chính là bản tính của thằng họ Lục này!"
"Nhị Ngũ Tử à!" Tôi lắc người, dựa vào tường, lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: "Từ đầu đến giờ lời giải thích của mày vẫn thay đổi. Lúc đầu thì bảo tao nổi điên rồi lại bảo tao bị chọc giận. Lúc thì bảo là tao tự làm bỏng rồi lại bảo do mày trả thù! Rốt cuộc mày chẳng nói câu nào thật cả!"
Dưới tầng lại có tia lửa lóe lên. Trong tòa nhà dạy học vang lên tiếng động cơ chậm dần rồi tắt hẳn. Bóng tối tràn ngập mọi nơi. Toàn bộ trấn nhỏ cũng bị cúp điện.
"Những điều này cũng không quan trọng!"
Trong phòng học chỉ có một ngọn nến chập chờn trong đêm tối.
"Bởi vì vừa rồi chính mày tự thừa nhận một điều!" Tôi nhìn Nhị Ngũ Tử, nói: "Chính là động cơ của mày! Năm xưa, trong mấy người chúng ta, chỉ có mày có động cơ giết người thôi!"
[Nhị Ngũ Tử, tao lừa mày đó. Đề bài tao cho mày chính là đề thi trắc nghiệm!]
36.
Cả người Nhị Ngũ Tử lảo đảo suýt ngã nhào trên đất.
Vẻ mặt lớp trưởng vẫn khó tin: "Đợi một chút, chúng ta có cần thử không?"
"Không cần!" Lúc này, Quan Sơn Nguyệt lại nói chuyện: "Cô ấy trở lại rồi!"
Quan Sơn Nguyệt nhắm mắt lại, giọng nói lại trở nên vô cảm, không có sức sống như lúc trước.
37.
"Rất đơn giản!"
Kiến ca giữ bả vai Nhị Ngũ Tử nhưng thật ra đang đè chặt nó: "Hỏi một lượt thì cái gì cũng biết mà thôi! Là người nào thì tự giác hỏi vấn đề thứ ba thôi"
"Hung thủ, có phải là anh hay không?" Tôi nhìn đằng sau lưng Quan Sơn Nguyệt.
"Không phải!"
"Hung thủ, có phải là Nhị Ngũ Tử, Gia Đống hay không?"
...
Một tiếng thét thê lương chói tai vang lên từ miệng của Nhị Ngũ Tử. Tôi kinh ngạc quay đầu lại, Nhị Ngũ Tử đã tránh thoát được Kiến ca, trong tay cầm một mảnh vỡ của chai bia.
Kiến ca cúi đầu xuống nhìn vết thương trên bụng mình, máu đang tràn ra từ trong đó. Hóa ra vừa rồi Nhị Ngũ Tử giả vờ ngã nhào xuống là để nhặt miếng vỡ này.
"Ừ!"
Trong bóng tối, Quan Sơn Nguyệt không lộ vẻ gì, thản nhiên đáp, giống như khẳng định tội trạng. Nhưng Nhị Ngũ Tử đã xông tới trước mặt Quan Sơn Nguyệt.
Tôi giãy giụa nhưng bị trói quá chặt không thể động đậy được. Chân của Kiến ca đã mềm nhũn, chỉ còn lớp trưởng.
Cậu ta xông tới, mạnh mẽ lao tới chặn hắn ta lại nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. lớp trưởng va phải bàn, ngã lăn ra đất.
Nhị Ngũ Tử lồm cồm bò dậy, mảnh vỡ của chai bia kề vào cổ của Quan Sơn Nguyệt.
"Cậu nể mặt tôi đi, đó là vợ tôi mà!... Hay là cậu đưa Lục Vũ đi đi, cậu xem cậu ta đã bị trói như vậy rồi còn gì?"
Lớp trưởng lảo đảo đứng dậy nhưng không dám đứng lên.
"Tao không tin trên thế giới này có ma quỷ!" Nhị Ngũ Tử ác độc nhìn chúng tôi.
"Không phải!" Vẻ mặt Quan Sơn Nguyệt khôi phục lại như cũ nhưng vẫn mở miệng đáp.
"Trên thế giới này không có ma quỷ!"
"Nếu như anh không tin thì chẳng việc gì phải kề mảnh vỡ này vào cổ tôi đâu!"
Nhị Ngũ Tử run rẩy đột nhiên hô lớn: "Âm sai, Tiểu Du ở đây này. Nếu mấy người muốn bắt Tiểu Du, thì ở ngay tại đây, mau tới bắt cô ta đi!"
Thằng khốn nạn!
Một tiếng sấm nổ vang trên bầu trời. Ngoài cửa sổ là tiếng gió gào thét.
Nhị Ngũ Tử nhìn chúng tôi cười như điên: "Chúng mày biết thì sao chứ? Chúng mày có cách gì nào? Bằng chứng không còn nữa. Từ trên xuống dưới ở Cục Công an đều là họ hàng nhà tao, tụi mày định lật lại vụ án này kiểu gì nào?"
Tiếng gió gào thét bên ngoài khiến cửa sổ mở tung khiến nước mưa hắt vào trong phòng học.
"Anh, không sợ quỷ thần sao?" Quan Sơn Nguyệt nói.
Ánh đèn leo lắt của ngọn nến phản chiếu trên khuôn mặt của Quan Sơn Nguyệt khiến cô ấy giống như phán quan dưới địa ngục vậy.
"Tao đã gọi tên của Tiểu Du!" Nhị Ngũ Tử cười điên cuồng: "Trước kia tao lấy gạch đập chết nó thì bây giờ tao sẽ để cho âm sai thịt nó! Tối nay ông đây tới đây là để nói cho chúng mày biết rằng ông đây muốn phá hủy chúng mày, chúng mày vĩnh viễn sẽ bị tao giẫm trên đầu trên cổ thôi!"
Nhưng mà không còn ai chú ý đến hắn ta nữa.
38.
Nước mưa hắt vào, làm tắt cả ngọn nến duy nhất trong căn phòng. Một thứ ánh sáng màu đỏ yếu ớt, trông không khác nào trái tim của của ác quỷ nhấp nháy theo quy luật.
Đến giờ mọi người đều biết — Quan Sơn Nguyệt giấu một chiếc máy ghi âm ở trong áo.
Cho nên khi cô ấy hỏi vấn đề cuối cùng mới có thể giống như phán quan.
Nhị Ngũ Tử cúi đầu xuống, ngẩn người: "Chúng mày lại dám chơi tao, dám chơi tao!"
Hắn ta vội vàng lao về phía Quan Sơn Nguyệt, liều mạng kéo áo cô ấy.
Quan Sơn Nguyệt giữ chặt cổ áo lại.
"Tao giết mày..." Lớp trưởng trừng lớn mắt như muốn nứt ra rồi.
Mắt thấy lớp trưởng và Kiến ca đều đang tiến lại gần, Nhị Ngũ Tử luống cuống, mảnh vỡ của chai bia đâm vào da của Quan Sơn Nguyệt khiến máu rỉ ra.
Cuối cùng, Quan Sơn Nguyệt vẫn bị Nhị Ngũ Tử kéo dậy, lôi ra ngoài.
"Cái máy điện thoại PHS kia đâu?" Tôi nhìn bóng dáng anh ta hỏi.
Chiếc máy điện thoại PHS mà cô ấy mua cho tôi vào ngày trời mưa định mệnh đó, đâu rồi?
Hắn ta không để ý đến tôi.
"Tin nhắn mà cô ây gửi cho tao là gì?" Tôi dường như cầu xin hắn ta.
"Không cần phải hỏi!" Nhị Ngũ Tử cười lên: "Qua đêm nay, tao sẽ để cho chúng mày ngồi tù hết!"
Nhị Ngũ Tử giữ lấy Quan Sơn Nguyệt đi lùi ra khỏi phòng học.
Lớp trưởng gào lên: "Vợ ơi!" rồi lảo đảo đuổi theo.
"Xảy ra chuyện gì?" Kiến ca hỏi.
"Cậu ta điên rồi! Tự cậu ta làm bỏng mà!"
"Cậu ta nghiện rượu nhưng không hút thuốc lá!"
"Cậu ta cướp của tôi rồi tự làm bỏng mình!"
Kiến ca nhìn kĩ vết bỏng trên tay tôi rồi hoài nghi nhìn Nhị Ngũ Tử.
"Nếu như tự làm mình bị thương thì vết bỏng sẽ hơi nghiêng còn có hình vòng cung nhỏ. Vết thương này là hình tròn thẳng đứng... chứng tỏ do người khác dí trực tiếp thì mới tạo thành hình như vậy!"
Nói đến cũng thật châm chọc, cách lấy thuốc lá dí vào tay người khác là do Nhị Ngũ Tử bắt chước cách của Kiến ca hồi trước.
"Cậu ta, tên học lúc này đã nghĩ ra cách vui oan giá họa cho tôi từ sáng sớm hôm nay rồi. Dĩ nhiên cậu ta sẽ cố tình làm bỏng mình..." Nhị Ngũ Tử phản bác không còn mạnh mẽ như trước nữa.
"Tao đã nghĩ cách đổ tội cho mày từ sớm? Từ sáng sớm rồi sao?" Tôi cười lạnh, nói.
"Đúng vậy!"
"Hôm nay, có ai thấy Nhị Ngũ Tử hút thuốc ở trong phòng học này không?"
Nhị Ngũ Tử sửng sốt một chút.
"Chúng ta nhiều năm không liên lạc với nhau, Wechat cũng không có. Tao còn chẳng biết mày mang thuốc lá đi!" Tôi nói: "Vậy mà từ sớm tao đã nghĩ được cách cướp điếu thuốc của mày rồi vu oan cho mày à? Nhị Ngũ Tử, mày lộ rồi!"
Nhị Ngũ Tử lui về sau vài bước. Bước chân dường như cũng có chút lảo đảo.
"Tao cảm thấy tao cần một lời giải thích!" Kiến ca nhìn hắn ta.
Đây chính là lựa chọn tôi dành cho hắn ta. Hoặc là thừa nhận tội trạng của hắn lúc trước, vứt bỏ thể diện khó khăn lắm hắn ta mới cứu vãn được.
Hoặc là nếu như kết thúc ngày hôm nay không thể ép hắn ta khai nhận thì tôi sẽ bắt đầu việc rêu rao về hắn ta.
"Tao..." Nhị Ngũ Tử chán nản ngồi xuống ghế: "Tao ghen tị với nó! Ghen tị nó trước đây tốt hơn tao!"
"Nhưng bây giờ cuộc sống của mày khá hơn cậu ta rất nhiều rồi mà!"
Tôi biết rằng Kiến ca rất nghi ngờ và điều này chẳng khác nào như con dao cắm trong ngực Nhị Ngũ Tử vậy.
"Bởi vì tao không thể nào quên được! Tao vẫn luôn hận cuộc sống của nó trước kia tốt hơn tao rất nhiều. Hài lòng chưa hả?"
"Cho nên, cậu ta nói..." Kiến ca khó tin nhìn chúng tôi.
"Là tao không cam tâm. Dù sao tao cũng giống mày, tại sao cô ấy có thể thích nó chứ? Tại sao tất cả mấy người có thể trở thành bạn bè chứ?" Ánh mắt Nhị Ngũ Tử ửng đỏ: "Tao muốn tranh thủ lúc cuộc sống của tao tốt hơn chúng mày mà chèn ép chúng mày! Nhưng mà tao không giết người!"
"Chẳng qua tao chỉ dí tàn thuốc vào tay nó, làm nhục nó một chút. Chính vì thế nó giận quá nên muốn giết tao. Đây chính là bản tính của thằng họ Lục này!"
"Nhị Ngũ Tử à!" Tôi lắc người, dựa vào tường, lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: "Từ đầu đến giờ lời giải thích của mày vẫn thay đổi. Lúc đầu thì bảo tao nổi điên rồi lại bảo tao bị chọc giận. Lúc thì bảo là tao tự làm bỏng rồi lại bảo do mày trả thù! Rốt cuộc mày chẳng nói câu nào thật cả!"
Dưới tầng lại có tia lửa lóe lên. Trong tòa nhà dạy học vang lên tiếng động cơ chậm dần rồi tắt hẳn. Bóng tối tràn ngập mọi nơi. Toàn bộ trấn nhỏ cũng bị cúp điện.
"Những điều này cũng không quan trọng!"
Trong phòng học chỉ có một ngọn nến chập chờn trong đêm tối.
"Bởi vì vừa rồi chính mày tự thừa nhận một điều!" Tôi nhìn Nhị Ngũ Tử, nói: "Chính là động cơ của mày! Năm xưa, trong mấy người chúng ta, chỉ có mày có động cơ giết người thôi!"
[Nhị Ngũ Tử, tao lừa mày đó. Đề bài tao cho mày chính là đề thi trắc nghiệm!]
36.
Cả người Nhị Ngũ Tử lảo đảo suýt ngã nhào trên đất.
Vẻ mặt lớp trưởng vẫn khó tin: "Đợi một chút, chúng ta có cần thử không?"
"Không cần!" Lúc này, Quan Sơn Nguyệt lại nói chuyện: "Cô ấy trở lại rồi!"
Quan Sơn Nguyệt nhắm mắt lại, giọng nói lại trở nên vô cảm, không có sức sống như lúc trước.
37.
"Rất đơn giản!"
Kiến ca giữ bả vai Nhị Ngũ Tử nhưng thật ra đang đè chặt nó: "Hỏi một lượt thì cái gì cũng biết mà thôi! Là người nào thì tự giác hỏi vấn đề thứ ba thôi"
"Hung thủ, có phải là anh hay không?" Tôi nhìn đằng sau lưng Quan Sơn Nguyệt.
"Không phải!"
"Hung thủ, có phải là Nhị Ngũ Tử, Gia Đống hay không?"
...
Một tiếng thét thê lương chói tai vang lên từ miệng của Nhị Ngũ Tử. Tôi kinh ngạc quay đầu lại, Nhị Ngũ Tử đã tránh thoát được Kiến ca, trong tay cầm một mảnh vỡ của chai bia.
Kiến ca cúi đầu xuống nhìn vết thương trên bụng mình, máu đang tràn ra từ trong đó. Hóa ra vừa rồi Nhị Ngũ Tử giả vờ ngã nhào xuống là để nhặt miếng vỡ này.
"Ừ!"
Trong bóng tối, Quan Sơn Nguyệt không lộ vẻ gì, thản nhiên đáp, giống như khẳng định tội trạng. Nhưng Nhị Ngũ Tử đã xông tới trước mặt Quan Sơn Nguyệt.
Tôi giãy giụa nhưng bị trói quá chặt không thể động đậy được. Chân của Kiến ca đã mềm nhũn, chỉ còn lớp trưởng.
Cậu ta xông tới, mạnh mẽ lao tới chặn hắn ta lại nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. lớp trưởng va phải bàn, ngã lăn ra đất.
Nhị Ngũ Tử lồm cồm bò dậy, mảnh vỡ của chai bia kề vào cổ của Quan Sơn Nguyệt.
"Cậu nể mặt tôi đi, đó là vợ tôi mà!... Hay là cậu đưa Lục Vũ đi đi, cậu xem cậu ta đã bị trói như vậy rồi còn gì?"
Lớp trưởng lảo đảo đứng dậy nhưng không dám đứng lên.
"Tao không tin trên thế giới này có ma quỷ!" Nhị Ngũ Tử ác độc nhìn chúng tôi.
"Không phải!" Vẻ mặt Quan Sơn Nguyệt khôi phục lại như cũ nhưng vẫn mở miệng đáp.
"Trên thế giới này không có ma quỷ!"
"Nếu như anh không tin thì chẳng việc gì phải kề mảnh vỡ này vào cổ tôi đâu!"
Nhị Ngũ Tử run rẩy đột nhiên hô lớn: "Âm sai, Tiểu Du ở đây này. Nếu mấy người muốn bắt Tiểu Du, thì ở ngay tại đây, mau tới bắt cô ta đi!"
Thằng khốn nạn!
Một tiếng sấm nổ vang trên bầu trời. Ngoài cửa sổ là tiếng gió gào thét.
Nhị Ngũ Tử nhìn chúng tôi cười như điên: "Chúng mày biết thì sao chứ? Chúng mày có cách gì nào? Bằng chứng không còn nữa. Từ trên xuống dưới ở Cục Công an đều là họ hàng nhà tao, tụi mày định lật lại vụ án này kiểu gì nào?"
Tiếng gió gào thét bên ngoài khiến cửa sổ mở tung khiến nước mưa hắt vào trong phòng học.
"Anh, không sợ quỷ thần sao?" Quan Sơn Nguyệt nói.
Ánh đèn leo lắt của ngọn nến phản chiếu trên khuôn mặt của Quan Sơn Nguyệt khiến cô ấy giống như phán quan dưới địa ngục vậy.
"Tao đã gọi tên của Tiểu Du!" Nhị Ngũ Tử cười điên cuồng: "Trước kia tao lấy gạch đập chết nó thì bây giờ tao sẽ để cho âm sai thịt nó! Tối nay ông đây tới đây là để nói cho chúng mày biết rằng ông đây muốn phá hủy chúng mày, chúng mày vĩnh viễn sẽ bị tao giẫm trên đầu trên cổ thôi!"
Nhưng mà không còn ai chú ý đến hắn ta nữa.
38.
Nước mưa hắt vào, làm tắt cả ngọn nến duy nhất trong căn phòng. Một thứ ánh sáng màu đỏ yếu ớt, trông không khác nào trái tim của của ác quỷ nhấp nháy theo quy luật.
Đến giờ mọi người đều biết — Quan Sơn Nguyệt giấu một chiếc máy ghi âm ở trong áo.
Cho nên khi cô ấy hỏi vấn đề cuối cùng mới có thể giống như phán quan.
Nhị Ngũ Tử cúi đầu xuống, ngẩn người: "Chúng mày lại dám chơi tao, dám chơi tao!"
Hắn ta vội vàng lao về phía Quan Sơn Nguyệt, liều mạng kéo áo cô ấy.
Quan Sơn Nguyệt giữ chặt cổ áo lại.
"Tao giết mày..." Lớp trưởng trừng lớn mắt như muốn nứt ra rồi.
Mắt thấy lớp trưởng và Kiến ca đều đang tiến lại gần, Nhị Ngũ Tử luống cuống, mảnh vỡ của chai bia đâm vào da của Quan Sơn Nguyệt khiến máu rỉ ra.
Cuối cùng, Quan Sơn Nguyệt vẫn bị Nhị Ngũ Tử kéo dậy, lôi ra ngoài.
"Cái máy điện thoại PHS kia đâu?" Tôi nhìn bóng dáng anh ta hỏi.
Chiếc máy điện thoại PHS mà cô ấy mua cho tôi vào ngày trời mưa định mệnh đó, đâu rồi?
Hắn ta không để ý đến tôi.
"Tin nhắn mà cô ây gửi cho tao là gì?" Tôi dường như cầu xin hắn ta.
"Không cần phải hỏi!" Nhị Ngũ Tử cười lên: "Qua đêm nay, tao sẽ để cho chúng mày ngồi tù hết!"
Nhị Ngũ Tử giữ lấy Quan Sơn Nguyệt đi lùi ra khỏi phòng học.
Lớp trưởng gào lên: "Vợ ơi!" rồi lảo đảo đuổi theo.