Chương 12
Hoa Hồng Đen, người phụ nữ quyến rũ trong từng ánh mắt đang ở phía bên kia, cùng vài gã đàn ông lắm tiền. Thỉnh thoảng Trí Minh thấy cô liếc sang nhìn anh, đôi môi đỏ căng mọng nhếch lên mỉm cười đầy thách thức. Kiểu gì mà anh luôn bị người phụ nữ này hút hồn mỗi lần gặp mặt. Đôi lúc anh nghi ngờ, tự hỏi bản thân mình không lẽ cũng như những gã đàn ông kia, bị nhan sắc và sự huyền bí của cô quyến rũ. Không, anh nào phải kẻ hai lòng, trước đây không phải, bây giờ càng không thể. Nhưng có một cái gì đó thôi thúc anh đến đây mỗi đêm, chờ đợi, chỉ để ngồi ngắm nhìn cô, rồi mang tâm trạng bức rức đến khó tả mỗi khi thấy cô ra về cùng một người đàn ông khác.
- Đừng cố tỏ ra thanh cao nữa, mày cũng bắt đầu mê cô ấy rồi phải không?
Đức Trọng vừa nâng ly rượu lên vừa cười đắc ý.
- Nói nhảm.
Trí Minh chạm ly với Đức Trọng vừa buông lời đáp cụt ngủn, nhưng ngay sau đó lại tự giấu nụ cười như kẻ vụn trộm, vì anh phát hiện ra hình như Đức Trọng nói không sai, chỉ có mỗi anh là không thừa nhận mà thôi. Cái sự mâu thuẫn trong lòng anh ngày càng lớn. Càng không biết lấy gì để biện hộ cho những hành động hiện ra lồ lộ của anh. Đức Trọng ngán ngẩm lắc đầu trước thằng bạn già đời đầu sắp hai lứa tóc vẫn như một cậu nhóc mới lớn cứ chối đây đẩy tình cảm của mình trước các bậc phụ huynh. Nhưng suy cho cùng thì đúng thật trước nay Đức Trọng chưa từng nhìn thấy Trí Minh si mê một cô gái nào cả bất kể xung quanh anh kiểu nhan sắc nào cũng có, trình độ nào cũng có. Từ thời đi học, con gái trong trường đã luôn xếp hàng ngưỡng mộ Trí Minh. Mà anh thì đều ngó lơ tất cả. Nay không lẽ anh lại ưng mắt một người phụ nữ.. Mà biết đâu, gu phụ nữ có thể thay đổi theo tuổi tác. Nhất là sau khi bị vợ bỏ như Trí Minh. Đức Trọng thầm nghĩ rồi cười khẩy. Trí Minh cũng chẳng buồn quan tâm đến hắn. Anh đang chau mày theo dõi đôi tay bẩn thỉu của gã đàn ông bên kia, một tay hắn ôm eo Hoa Hồng Đen lắc người theo điệu nhạc sập sình, một tay vờ như ra dấu cho kẻ cạnh bên. Bọn chúng vừa cho một viên gì đó vào ly rượu lắc lắc xoay vòng vài cái. Khốn nạn thật, chúng nó định dở trò đồi bại với một người phụ nữ sao? Mặt anh nóng bừng lên. Đức Trọng ngay lập tức nhận ra sắc mặt thằng bạn, liền lắc tay bạn.
- Bỏ đi, đừng có dại dột mà xen vào chuyện người ta. Bọn đó không vừa đâu.
* * *
- Cô ta cũng luôn đi qua đêm với bọn đó mà. Mày không cần phải..
Chưa dứt lời Trí Minh đã cầm ly rượu tiến thẳng đến bàn đối diện. Đức Trọng vội đi theo, miệng lẩm nhẩm "cái thằng điên này định gây chuyện thật sao?".
- Xin lỗi, cô là Hoa Hồng Đen phải không, tôi có vinh dự mời cô nhảy một bài không?
Vừa đưa ly rượu chạm môi, Hoa Hồng Đen liền ngạc nhiên hạ xuống, thoáng chốc sắc mặt cô có chút thay đổi nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái bình thường. Cô nhếch môi cười.
- Anh đây là..
Một tay Trí Minh bỏ vào túi, một tay nâng ly rượu lên đáp.
- Cứ xem tôi là một người hâm mộ cô đã lâu. - Anh quay sang hai gã đàn ông cùng bàn với Hoa Hồng Đen. – Tôi có thể mượn cô ấy một chút chứ?
Gã đàn ông lớn tuổi mặt biến sắc, nhếch mép khinh thường, đặt tay lên đôi chân trắng nõn của Hoa Hồng đen, vuốt vuốt vài cái rồi đáp.
- Xin lỗi, Hoa Hồng Đen đêm nay là của tôi rồi. Anh bạn thích thì hẹn dịp khác.
Trí Minh tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện gã, liếc mắt nhìn Hoa Hồng Đen, rồi nhìn sang gã buông từng lời chậm rãi và rõ ràng.
- Sao Hoa Hồng Đen lại là của anh? Không lẽ anh xem cô ấy như một món hàng mua vui thật sao? Tôi chỉ lịch sự hỏi anh một câu thôi. Anh không nghĩ đó là lời xin phép chứ? Hoa Hồng Đen, cô thấy thế nào?
Hoa Hồng Đen chưa kịp trả lời, gã đàn ông ngồi cạnh cô đã lập tức đứng dậy, quát vào mặt Trí Minh.
- Thằng nhãi này, mày ở đâu dám tới phá đám tao?
Ngay sau đó liền đấm vào mặt Trí Minh một cái rõ mạnh, Trí Minh lập tức té sõng soài xuống sàn. Gã đi cùng cũng nhào vô, kéo Trí Minh dậy đấm liên tiếp vào mặt và bụng anh. Đức Trọng hốt hoảng nhảy vào can ngăn cùng với vài người phục vụ của quán bar.
- Xin lỗi anh bạn, bạn tôi nó say rồi, anh thông cảm bỏ qua.
Vừa ôm lấy Trí Minh, Đức Trọng vừa thương lượng.
- Xin lỗi, để cáo lỗi, bữa tối hôm nay tôi trả cho hai anh, hai anh bỏ qua cho.
Hoa Hồng Đen nhìn mấy gã đàn ông nháo nhào vì mình, không những cô không chút hốt hoảng hay cảm động, ngược lại cô bỏ lại một nụ cười lạnh lùng rồi thong thả dời bước không nói một lời nào.
Hai gã đàn ông bị Trí Minh phá đám làm cho mất hứng, phủi tay hằng học.
- Mày liệu đừng có để tao thấy bản mặt của mày lần nữa.
- Cảm ơn mấy anh.
Đức Trọng liền kéo Trí Minh đi, thằng bạn này của anh xưa giờ chưa từng khùng như vậy. Vì lẽ nào vì một người không quen biết, một người phụ nữ làng chơi mà đi đắc tội với đám người này. Anh thật quá hối hận khi dẫn Trí Minh đên đây mà.
Trí Minh và Đức Trọng ra đến cửa liền gặp Hoa Hồng Đen đang thong thả đứng chờ xe. Trí Minh liền bước đến trước mặt cô, dù anh không biết mình định sẽ nói gì. Hoa Hồng Đen nhìn một lượt bộ dạng của Trí Minh, khóe môi anh ứa máu, mặt mũi cũng bầm vài chỗ, trong vô cùng thảm hại.
- Có gì muốn nói với tôi sao?
- Tôi.. - Trí Minh cứng miệng, rõ ràng là chẳng có gì để nói, cũng không biết nói gì, nhưng anh cứ làm ra bộ dạng khó hiểu.
Đức Trọng kéo Trí Minh lùi lại vài bước rồi tiến lên trước mặt Hoa Hồng Đen.
- Cô không có một từ cảm ơn à? Bọn tôi đã cứu cô một bàn thua trong thấy không phải sao?
Hoa Hồng Đen dửng dưng, đảo mắt sang khẽ nhíu mày với Trí Minh như thể "thật vậy à". Trí Minh kéo tay Đức Trọng.
- Thôi mày đi về đi.
- Cái gì, không cho tao nói à, mày thật sự si mê cô ta rồi sao?
- Tao đã nói mày đi về đi rồi mà.
Trí Minh dứt khoát đẩy Đức Trọng quay đi. Hắn đi vài bước còn quay lại nói.
- Mày về một mình được không đó?
Trí Minh gật đầu cười phẩy tay bảo hắn đi nhanh đi, đoạn nhăn mặt vì vết thương trên môi bị động. Quay sang Hoa Hồng Đen, anh cười trừ.
- Xin lỗi cô, bạn tôi..
Lời nói bỗng dưng bị cắt ngang, chiếc khăn trên tay Hoa Hồng Đen đã chạm nhẹ lên khóe môi đang ứa máu của anh, cô chậm rất khẽ rất khẽ, đôi tay dịu dàng như thể chỉ sợ mạnh một chút thôi sẽ khiến anh đau. Trí Minh bối rối trong chốc lát, tim anh loạn nhịp, không ổn, không ổn thật rồi. Cảm xúc của anh lúc này dường như đang vô cùng có lỗi với Minh Minh. Anh không phải, không phải đang dao động. Anh nên làm gì, nên cự tuyệt? Nhưng cái cảm giác lúc này tuyệt dịu đến nỗi.. không, anh cần phải tỉnh táo hơn trước người phụ nữ này. Trí Minh thụt lại một bước chân, đưa tay lên cầm lấy chiếc khăn trên tay Hoa Hồng Đen, giây phút vô tình chạm vào tay cô đột nhiên khiến tim anh nhói lên, bàn tay cô lạnh lẽo đến đáng sợ, không khác gì vẻ mặt lạnh lùng sắc sảo của cô mỗi đêm.
- Cảm ơn, để tự tôi.
Hoa Hồng Đen buông tay.
- Anh cũng nghĩ các anh đã cứu tôi một bàn thua?
Trí Minh nhíu mày đầy nghi hoặc.
- Vậy là cô biết?
- Tôi không phải ngày đầu tiên xuất hiện ở đây.
Câu nói thay cho câu trả lời rằng cô biết tất cả mọi trò bẩn thỉu mà bọn chúng bày ra.
- Vậy tại sao cô..
- Bởi vì tôi cũng muốn.
Trí Minh sốc toàn tập, dẫu biết cô là phụ nữ làng chơi, vẫn biết cô nổi tiếng thích qua đêm với những gã đàn ông lạ mặt chơi bời. Nhưng sao cô có thể..
- Dù sao cũng cảm ơn anh. Nhưng lần sau đừng ngu ngốc xen vào chuyện người khác nữa.
Hoa Hồng Đen quay lưng đi, từng bước từng bước cô độc dưới ngọn đèn đường vàng vọt.
Càng lúc Trí Minh càng trở nên mơ hồ, bóng dáng đó, cô độc, bất cần đời, bờ vai trần lạnh lẽo dười màn sương đêm. Bất giác, hình ảnh Minh Minh trong chiếc xe lúc nửa đêm hiện lên trong tâm trí anh. Trí Minh vội chạy theo Hoa Hồng Đen, hét lên.
- Minh Minh!
Trong màn sương đêm mờ ảo, cô dường như bị tiếng gọi của anh làm cho dừng bước, cô không ngoảnh lại, trong vài giây, dứt khoát bước lên chiếc xe taxi vừa rà tới.
Trí Minh khụy xuống trên lề đường. Anh điên rồi, đúng là bị cho người phụ nữ đầy mị lực đó làm cho điên loạn rồi. Cô làm sao có thể là Minh Minh được chứ. Minh Minh thuần khiết, mỏng manh nhưng cũng đầy kiêu ngạo như những cánh hồng nhung vươn mình trước mưa bão, tuyệt đối không phải Hoa Hồng Đen. Anh thấy mình cần gấp một bác sĩ tâm lý, thật sự rất cần
- Đừng cố tỏ ra thanh cao nữa, mày cũng bắt đầu mê cô ấy rồi phải không?
Đức Trọng vừa nâng ly rượu lên vừa cười đắc ý.
- Nói nhảm.
Trí Minh chạm ly với Đức Trọng vừa buông lời đáp cụt ngủn, nhưng ngay sau đó lại tự giấu nụ cười như kẻ vụn trộm, vì anh phát hiện ra hình như Đức Trọng nói không sai, chỉ có mỗi anh là không thừa nhận mà thôi. Cái sự mâu thuẫn trong lòng anh ngày càng lớn. Càng không biết lấy gì để biện hộ cho những hành động hiện ra lồ lộ của anh. Đức Trọng ngán ngẩm lắc đầu trước thằng bạn già đời đầu sắp hai lứa tóc vẫn như một cậu nhóc mới lớn cứ chối đây đẩy tình cảm của mình trước các bậc phụ huynh. Nhưng suy cho cùng thì đúng thật trước nay Đức Trọng chưa từng nhìn thấy Trí Minh si mê một cô gái nào cả bất kể xung quanh anh kiểu nhan sắc nào cũng có, trình độ nào cũng có. Từ thời đi học, con gái trong trường đã luôn xếp hàng ngưỡng mộ Trí Minh. Mà anh thì đều ngó lơ tất cả. Nay không lẽ anh lại ưng mắt một người phụ nữ.. Mà biết đâu, gu phụ nữ có thể thay đổi theo tuổi tác. Nhất là sau khi bị vợ bỏ như Trí Minh. Đức Trọng thầm nghĩ rồi cười khẩy. Trí Minh cũng chẳng buồn quan tâm đến hắn. Anh đang chau mày theo dõi đôi tay bẩn thỉu của gã đàn ông bên kia, một tay hắn ôm eo Hoa Hồng Đen lắc người theo điệu nhạc sập sình, một tay vờ như ra dấu cho kẻ cạnh bên. Bọn chúng vừa cho một viên gì đó vào ly rượu lắc lắc xoay vòng vài cái. Khốn nạn thật, chúng nó định dở trò đồi bại với một người phụ nữ sao? Mặt anh nóng bừng lên. Đức Trọng ngay lập tức nhận ra sắc mặt thằng bạn, liền lắc tay bạn.
- Bỏ đi, đừng có dại dột mà xen vào chuyện người ta. Bọn đó không vừa đâu.
* * *
- Cô ta cũng luôn đi qua đêm với bọn đó mà. Mày không cần phải..
Chưa dứt lời Trí Minh đã cầm ly rượu tiến thẳng đến bàn đối diện. Đức Trọng vội đi theo, miệng lẩm nhẩm "cái thằng điên này định gây chuyện thật sao?".
- Xin lỗi, cô là Hoa Hồng Đen phải không, tôi có vinh dự mời cô nhảy một bài không?
Vừa đưa ly rượu chạm môi, Hoa Hồng Đen liền ngạc nhiên hạ xuống, thoáng chốc sắc mặt cô có chút thay đổi nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái bình thường. Cô nhếch môi cười.
- Anh đây là..
Một tay Trí Minh bỏ vào túi, một tay nâng ly rượu lên đáp.
- Cứ xem tôi là một người hâm mộ cô đã lâu. - Anh quay sang hai gã đàn ông cùng bàn với Hoa Hồng Đen. – Tôi có thể mượn cô ấy một chút chứ?
Gã đàn ông lớn tuổi mặt biến sắc, nhếch mép khinh thường, đặt tay lên đôi chân trắng nõn của Hoa Hồng đen, vuốt vuốt vài cái rồi đáp.
- Xin lỗi, Hoa Hồng Đen đêm nay là của tôi rồi. Anh bạn thích thì hẹn dịp khác.
Trí Minh tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện gã, liếc mắt nhìn Hoa Hồng Đen, rồi nhìn sang gã buông từng lời chậm rãi và rõ ràng.
- Sao Hoa Hồng Đen lại là của anh? Không lẽ anh xem cô ấy như một món hàng mua vui thật sao? Tôi chỉ lịch sự hỏi anh một câu thôi. Anh không nghĩ đó là lời xin phép chứ? Hoa Hồng Đen, cô thấy thế nào?
Hoa Hồng Đen chưa kịp trả lời, gã đàn ông ngồi cạnh cô đã lập tức đứng dậy, quát vào mặt Trí Minh.
- Thằng nhãi này, mày ở đâu dám tới phá đám tao?
Ngay sau đó liền đấm vào mặt Trí Minh một cái rõ mạnh, Trí Minh lập tức té sõng soài xuống sàn. Gã đi cùng cũng nhào vô, kéo Trí Minh dậy đấm liên tiếp vào mặt và bụng anh. Đức Trọng hốt hoảng nhảy vào can ngăn cùng với vài người phục vụ của quán bar.
- Xin lỗi anh bạn, bạn tôi nó say rồi, anh thông cảm bỏ qua.
Vừa ôm lấy Trí Minh, Đức Trọng vừa thương lượng.
- Xin lỗi, để cáo lỗi, bữa tối hôm nay tôi trả cho hai anh, hai anh bỏ qua cho.
Hoa Hồng Đen nhìn mấy gã đàn ông nháo nhào vì mình, không những cô không chút hốt hoảng hay cảm động, ngược lại cô bỏ lại một nụ cười lạnh lùng rồi thong thả dời bước không nói một lời nào.
Hai gã đàn ông bị Trí Minh phá đám làm cho mất hứng, phủi tay hằng học.
- Mày liệu đừng có để tao thấy bản mặt của mày lần nữa.
- Cảm ơn mấy anh.
Đức Trọng liền kéo Trí Minh đi, thằng bạn này của anh xưa giờ chưa từng khùng như vậy. Vì lẽ nào vì một người không quen biết, một người phụ nữ làng chơi mà đi đắc tội với đám người này. Anh thật quá hối hận khi dẫn Trí Minh đên đây mà.
Trí Minh và Đức Trọng ra đến cửa liền gặp Hoa Hồng Đen đang thong thả đứng chờ xe. Trí Minh liền bước đến trước mặt cô, dù anh không biết mình định sẽ nói gì. Hoa Hồng Đen nhìn một lượt bộ dạng của Trí Minh, khóe môi anh ứa máu, mặt mũi cũng bầm vài chỗ, trong vô cùng thảm hại.
- Có gì muốn nói với tôi sao?
- Tôi.. - Trí Minh cứng miệng, rõ ràng là chẳng có gì để nói, cũng không biết nói gì, nhưng anh cứ làm ra bộ dạng khó hiểu.
Đức Trọng kéo Trí Minh lùi lại vài bước rồi tiến lên trước mặt Hoa Hồng Đen.
- Cô không có một từ cảm ơn à? Bọn tôi đã cứu cô một bàn thua trong thấy không phải sao?
Hoa Hồng Đen dửng dưng, đảo mắt sang khẽ nhíu mày với Trí Minh như thể "thật vậy à". Trí Minh kéo tay Đức Trọng.
- Thôi mày đi về đi.
- Cái gì, không cho tao nói à, mày thật sự si mê cô ta rồi sao?
- Tao đã nói mày đi về đi rồi mà.
Trí Minh dứt khoát đẩy Đức Trọng quay đi. Hắn đi vài bước còn quay lại nói.
- Mày về một mình được không đó?
Trí Minh gật đầu cười phẩy tay bảo hắn đi nhanh đi, đoạn nhăn mặt vì vết thương trên môi bị động. Quay sang Hoa Hồng Đen, anh cười trừ.
- Xin lỗi cô, bạn tôi..
Lời nói bỗng dưng bị cắt ngang, chiếc khăn trên tay Hoa Hồng Đen đã chạm nhẹ lên khóe môi đang ứa máu của anh, cô chậm rất khẽ rất khẽ, đôi tay dịu dàng như thể chỉ sợ mạnh một chút thôi sẽ khiến anh đau. Trí Minh bối rối trong chốc lát, tim anh loạn nhịp, không ổn, không ổn thật rồi. Cảm xúc của anh lúc này dường như đang vô cùng có lỗi với Minh Minh. Anh không phải, không phải đang dao động. Anh nên làm gì, nên cự tuyệt? Nhưng cái cảm giác lúc này tuyệt dịu đến nỗi.. không, anh cần phải tỉnh táo hơn trước người phụ nữ này. Trí Minh thụt lại một bước chân, đưa tay lên cầm lấy chiếc khăn trên tay Hoa Hồng Đen, giây phút vô tình chạm vào tay cô đột nhiên khiến tim anh nhói lên, bàn tay cô lạnh lẽo đến đáng sợ, không khác gì vẻ mặt lạnh lùng sắc sảo của cô mỗi đêm.
- Cảm ơn, để tự tôi.
Hoa Hồng Đen buông tay.
- Anh cũng nghĩ các anh đã cứu tôi một bàn thua?
Trí Minh nhíu mày đầy nghi hoặc.
- Vậy là cô biết?
- Tôi không phải ngày đầu tiên xuất hiện ở đây.
Câu nói thay cho câu trả lời rằng cô biết tất cả mọi trò bẩn thỉu mà bọn chúng bày ra.
- Vậy tại sao cô..
- Bởi vì tôi cũng muốn.
Trí Minh sốc toàn tập, dẫu biết cô là phụ nữ làng chơi, vẫn biết cô nổi tiếng thích qua đêm với những gã đàn ông lạ mặt chơi bời. Nhưng sao cô có thể..
- Dù sao cũng cảm ơn anh. Nhưng lần sau đừng ngu ngốc xen vào chuyện người khác nữa.
Hoa Hồng Đen quay lưng đi, từng bước từng bước cô độc dưới ngọn đèn đường vàng vọt.
Càng lúc Trí Minh càng trở nên mơ hồ, bóng dáng đó, cô độc, bất cần đời, bờ vai trần lạnh lẽo dười màn sương đêm. Bất giác, hình ảnh Minh Minh trong chiếc xe lúc nửa đêm hiện lên trong tâm trí anh. Trí Minh vội chạy theo Hoa Hồng Đen, hét lên.
- Minh Minh!
Trong màn sương đêm mờ ảo, cô dường như bị tiếng gọi của anh làm cho dừng bước, cô không ngoảnh lại, trong vài giây, dứt khoát bước lên chiếc xe taxi vừa rà tới.
Trí Minh khụy xuống trên lề đường. Anh điên rồi, đúng là bị cho người phụ nữ đầy mị lực đó làm cho điên loạn rồi. Cô làm sao có thể là Minh Minh được chứ. Minh Minh thuần khiết, mỏng manh nhưng cũng đầy kiêu ngạo như những cánh hồng nhung vươn mình trước mưa bão, tuyệt đối không phải Hoa Hồng Đen. Anh thấy mình cần gấp một bác sĩ tâm lý, thật sự rất cần