Chương 14: Lên đường một mình
Tưởng Du mở to hai mắt, có chút không dám tin tưởng nhìn Cố Ninh,
hốc mắt nhanh chóng ngưng tụ một tầng sương mù, nước mắt lập tức
liền chảy xuống: "Cố Ninh......"
"Chậc." Trang Thần vẫn luôn khoanh tay đứng ở một bên không nói
chuyện đột ngột ‘chậc’ một tiếng, lập tức liền thu hút ánh mắt của mọi
người, cô cười như không cười nhìn Tưởng Du nói: "Xem thế là đủ rồi."
Cô ấy không nói gì, lại vừa nghe liền biết ý vị trào phúng bên trong rất đậm.
Nước mắt Tưởng Du chảy xuống vốn là chọc người thương tiếc lại trở nên có chút buồn cười.
Lúc này, Lục Gia Tử vẫn luôn không nói gì rốt cuộc mở miệng, hắn
hơi hơi nhíu mày, nhìn Cố Ninh tựa hồ có chút không thể làm gì, lại tựa
hồ đang nhìn một đứa trẻ vô cớ gây rối: "Cố Ninh. Tình huống ngay lúc
đó, nếu em thật sự đã bị xác sống cắn, cho em lên xe, như vậy người trên xe đều không thể may mắn thoát khỏi......"
Trang Thần lại lần nữa lên tiếng, mang theo châm chọc: "Cho nên
mấy người liền ném em ấy xuống?"
Lục Gia Tử nhăn mày, có chút bất mãn liếc mắt nhìn Trang Thần một
cái, sau đó nói tiếp: "Nếu lúc ấy ở ngoài xe là bất luận ai khác, anh đều
sẽ làm ra quyết định như vậy.""Nếu lúc ấy tôi lên xe, dù cho tôi có bị xác sống cắn thật, nhưng biến đổi thành xác sống cần một khoảng thời gian, cũng đủ mấy người ứng phó. Nhưng anh thậm chí không thèm xác nhận tôi có phải thật sự bị xác sống cắn hay không, chỉ bởi vì anh không muốn mạo một chút nguy hiểm như vậy, cho nên liền để tôi tự đi tìm chết......"
Cố Ninh nói tới đây, âm thanh hơi hơi khựng lại, sau đó lạnh lùng nhìn hắn nói: "Tôi cũng không phải là bất cứ một người nào khác, tôi là Cố Ninh."
Cô nói xong, sau đó lại không cho Lục Gia Tử cơ hội nói chuyện, nói
tiếp: "Chắc là anh không quên chiếc xe này là do tôi tìm được đúng không?"
Lục Gia Tử đột nhiên có chút dự cảm chẳng lành, hắn đang muốn nói
chuyện, nhưng Cố Ninh không có cho hắn cơ hội, cô dùng con dao trong tay gõ gõ vài cái vào tay vịn, sau đó nói với mọi người trong xe:
"Hiện tại, mấy người đều cút xuống cho tôi!" Cô dừng một chút, ánh mắt ghim vào mặt Lục Gia Tử, Tưởng Du, Lâm Mỹ Phượng, ngay cả khi nhìn đến Tưởng Nhạc Châu, cũng không có một tia cảm xúc dư thừa, ánh mắt vô cùng lạnh băng: "Tất cả mọi người."
Trong xe tức khắc chính là một trận rối loạn, chột dạ trên mặt những
người đó lập tức liền biến mất không còn, hoàn toàn biến thành khủng
hoảng và phẫn nộ......
"Cố Ninh, sao cháu có thể nói như vậy? Cháu dựa vào cái gì bắt chúng
tôi xuống xe?" Một phụ nữ trung niên kích động đứng lên: "Chiếc xe này
lại không phải là của cháu!"
Lâm Mỹ Phượng chanh chua trào phúng nói: "Cố Ninh, ba cháu dạy
học nhiều năm như vậy, kết quả lại dạy một đứa con gái không hiểu
đạo lý như cháu sao?!"
Tất cả mọi người ngồi ở trên vị trí của chính mình, vẫn không nhúc
nhích, thậm chí có người còn mang theo khiêu khích, ý là chúng tao
không xuống xe, mày có thể làm gì chúng tao? Cũng có vài người không
dám đối diện với Cố Ninh, chỉ cúi đầu, không có ý tứ rời đi.
Ai cũng biết, nếu hiện tại không có chiếc xe này, hệ số nguy hiểm của bọn họ sẽ gia tăng rất nhiều, ở trước mặt sinh mệnh, thể diện có là cái gì chứ?
Bọn họ đắc ý dào dạt, cảm thấy Cố Ninh không làm được gì bọn họ,
đột nhiên! ‘Pằng’ một tiếng vang lớn! Là tiếng súng!
Mọi người, bao gồm cả Phương Pháp cũng khiếp sợ.
Không ít người trong xe đều sợ tới mức kêu lên.
Sau đó ánh mắt mọi người đều ngưng tụ ở trên tay Trang Thần, tay cô ấy
cầm súng, người vừa mới nổ súng chính là cô ấy, lúc này ở trên đỉnh đầu cô ấycó một cái lỗ màu đen, lại nhìn súng trong tay cô ấy, rất có tính uy hiếp.
Phương Pháp theo bản năng sờ bên hông mình, liền phát hiện
nơi đó trống không.
Trang Thần giơ súng, hơi hơi mỉm cười với người trong xe, tươi cười
kia thực sự mỹ lệ, nhưng xem ở trong mắt những người kia lại là lạnh
lùng đáng sợ, cô mỉm cười nói: "Các người nói xem, nếu hiện tại tôi giết
chết các người, có ai quản hay không?"
Miệng Phương Pháp giật giật, lại không có nói chuyện.
Tươi cười trên mặt Trang Thần chợt tắt, sau đó lạnh giọng nói: "Các
người có muốn thử xem tôi có dám giết người hay không không?" Nói
xong, cô giơ họng súng tối om nhất nhất xẹt qua trên mặt những người
kia, phàm là người bị họng súng chỉ qua đều nhanh chóng biến sắc, tất cả đều im như ve sầu mùa đông.
Trang Thần khinh miệt nói: "Cố Ninh, em thấy không, có người, trời
sinh chính là đê tiện, không thể giảng đạo lý cùng bọn họ, nhìn xem, bọn
họ không phải ngoan ngoãn nghe lời sao."
"Trang Thần, chị đã dọa bọn họ." Cố Ninh mỉm cười duỗi tay đè súng của Trang Thần xuống, sau đó nói: "Trong xe này đại đa số đều là trưởng bối nhìn em lớn lên, cũng không thể làm đến mức quá tuyệt được." Cô dừng một chút, nói: "Cũng đừng làm ô uế tay mình."
Trang Thần kinh ngạc nhướng mày.
Người trong xe lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, Lục Gia Tử lại nhìn nụ cười bên miệng Cố Ninh, trong lòng dâng lên một tia dự cảm chẳng lành.
Ngay sau đó, dao trong tay Cố Ninh trực tiếp đâm vào ô cửa sổ kính
gần cô nhất! Chỉ nghe thấy "Choang!" một tiếng giòn vang! Lực tay của
Cố Ninh vô cùng lớn, đánh nát cả quạt gió chỗ cửa sổ! Kính văng ra khắp nơi, người ngồi ở vị trí kia bị dao cọ qua trước mũi, sợ tới mức cả người đều mềm nhũn! Nằm liệt trên chỗ ngồi không dám thở.
Mà những người khác lại bị cách làm và bạo lực của Cố Ninh làm cho
chấn kinh!
Nhưng Cố Ninh cũng không có ý dừng lại, vẫn tiếp tục chọc vỡ cửa sổ đối diện!
Khi cô định động thủ phá ô cửa thứ ba, Lục Gia Tử rốt cuộc cũng phản ứng lại, định tiến lên ngăn cản, nhưng họng súng tối om đã nhắm ngay hắn, khuôn mặt Trang Thần sương lạnh, họng súng nháy mắt di động nhắm ngay đầu hắn, ngón tay ấn ở trên cò súng, tùy thời đều có khả năng ấn xuống.
Lục Gia Tử nhìn sát ý trong mắt Trang Thần, một cử động cũng không
dám.
Mà những người khác trong xe, vốn dĩ chỉ là một đám giỏi nói ngoài miệng, lúc này nơi nào còn dám nói nửa chữ.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Ninh đập nát từng ô cửa sổ. Ngay cả kính chắn gió ở phía trước Cố Ninh cũng không buông tha.
Bên này động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên khiến cho một vài người ở bên
ngoài chú ý, nhìn thấy Cố Ninh đập nát toàn bộ kính xe, đều nghĩ thầm
không biết cô gái này có thù bao lớn với những người trên xe.
Lúc này, một chiếc xe mất kính vậy tương đương mất đi lá chắn, lái ở trên đường không có nửa điểm an toàn gì đáng nói. Hoàn toàn tương đương với một chiếc xe hỏng.
Cố Ninh đập xong toàn bộ kính, mới cảm thấy có chút thống khoái,
cuối cùng cô lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Gia Tử và Tưởng Du một cái, sau đó từng câu từng chữ nói: "Mấy người tốt nhất từ giờ trở đi hãy cầu
nguyện cho ba mẹ tôi sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bằng
không lần sau gặp mặt tôi sẽ không còn tốt bụng như vậy." Cô nói xong
câu đó, khóe miệng hơi hơi nhếch lên một nụ cười trào phúng: "Chúc các người đi đường vui vẻ."
Cô nói xong, sắc mặt lạnh lẽo, không thèm liếc mắt nhìn những người này một cái, dẫm lên kính vỡ đầy sàn, từ trên xe đi xuống.
Trang Thần cười như không cười nhìn Lục Gia Tử nói: "Hy vọng anh
hiện tại không hối hận vì lúc trước đã ném Cố Ninh lại." Dứt lời, ánh mắt nhìn quét qua các mảnh cửa kính, vui sướng khi người gặp họa, học Cố Ninh nói: "Đi đường vui vẻ nhé."
Dứt lời liền đi xuống xe.
Phương Pháp chưa nói gì, chỉ là biểu cảm phức tạp liếc mắt nhìn Lục Gia Tử một cái, sau đó cũng đi theo Trang Thần xuống xe.
"Cố Ninh. Em làm gì vậy?" Phương Pháp vừa đến bên cạnh xe liền
nhìn thấy Cố Ninh đang đổ hết vật tư bên trong ba lô xuống ghế dựa,
xếp thành một ngọn núi nhỏ, chiếc ba lô này thoạt nhìn không phải đặc
biệt lớn, lại có dung lượng kinh người.
Chỉ thấy cô tùy tiện chọn một ít đồ ăn, lại lưu lại dược phẩm mà Trang Thần cần, nhét các đồ khác vào, sau đó nói với Phương Pháp và
Trang Thần: "Em hiện tại muốn trở lại đường cũ, vật tư để lại cho hai
người."
"Em có ý gì? Em chuẩn bị đi một mình?" Phương Pháp giật mình hỏi.
Trang Thần khoanh tay dựa nghiêng ở trên xe không nói gì."Đúng vậy." Cố Ninh gật đầu.
Phương Pháp nói: "Anh đã đáp ứng sẽ cùng em đi tìm ba mẹ em."
"Em không biết em sẽ phải tìm bao lâu, khả năng một tháng, hai
tháng? Nhưng em sẽ luôn tìm, thẳng đến khi tìm được mới thôi. Nếu
hiện tại anh lẻ loi một mình, em sẽ rất vui lòng để anh đi cùng em,
nhưng anh còn có ba mẹ ở trong nhà chờ anh." Cố Ninh nói, chuyển
hướng về phía Trang Thần: "Phương Pháp là người đáng giá tín nhiệm,
anh ấy vĩnh viễn sẽ không thọc một đao ở sau lưng chị. Chị đi thủ đô
đường xá xa xôi, một đồng bạn đáng giá tín nhiệm rất quan trọng."
Trang Thần nhìn thoáng qua Phương Pháp, gật gật đầu, sau đó nói:
"Chị trước đó đã đáp ứng giúp em tìm ba ngày, hôm nay mới chỉ là ngày
đầu tiên. Chị sẽ ở thành phố Nam Ninh chờ em hai ngày, sau hai ngày này nếu em không tới, chị sẽ không đợi tiếp."
Cố Ninh cười cười nói: "Cảm ơn."
"Em cũng nói, một đồng bạn đáng giá tín nhiệm rất quan trọng. Hơn
nữa so với anh cảnh sát này, chị cảm thấy em càng đáng giá cho chị tín
nhiệm hơn." Trang Thần nhún nhún vai nói.
Phương Pháp ở một bên cảm thấy cạn lời.
Cố Ninh chân thành nói: "Hy vọng còn có cơ hội đồng hành."
Trang Thần gật gật đầu, sau đó nói: "Thuận buồm xuôi gió." Tuy rằng
ở chung với Cố Ninh không đến một ngày, còn chưa có nói với nhau
được hơn một trăm câu, không biết lai lịch xuất thân của Cố Ninh, nhưng
cô lại ngoài ý muốn theo bản năng liền cảm thấy Cố Ninh là người đáng
giá để tin cậy."Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn." Phương Pháp nói.
Tuy anh ta cũng rất muốn đi theo Cố Ninh, nhưng Cố Ninh nói không sai, hắn còn có ba mẹ ở trong nhà chờ anh ta.
Cố Ninh khoác ba lô lên vai, xách theo dao, xua xua tay cùng bọn họ,
sau đó đi nhanh về phương hướng vừa đi đến, nện bước của cô rất
nhanh, mau chóng biến mất ở bên trong bóng đêm nặng nề.
Trang Thần và Phương Pháp nhìn theo Cố Ninh đi vào trong bóng tối,
rốt cuộc không nhìn thấy thân ảnh của cô, mới về tới trên xe, nhìn một
đống vật tư kia, đều không nói gì.
Cố Ninh bước chân rất nhanh, ở trên xe xóc nảy một ngày, nhưng cô
một chút cũng không có cảm thấy mệt, chỉ thấy đói, tuy rằng nửa giờ
trước đó cô vừa mới ăn một chén mì lớn, cô xé túi bánh mì, vừa đi vừa ăn, vẫn luôn ăn hết bốn cái mới cảm giác có chút no.
Nhưng Cố Ninh ẩn ẩn cảm giác được chính mình có khát vọng với
thịt, cô không khỏi có chút sầu lo, nếu đây là di chứng sau khi bị xác sống
cắn, cứ phát triển như vậy, liệu có một ngày cô cũng sẽ trở nên giống
xác sống cắn vật còn sống hay không?
Cố Ninh chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy có chút không rét mà run.
Nhưng không có bất luận phương pháp giải quyết nào, Cố Ninh cũng
không thể nấn ná, chỉ có thể tạm thời áp ý tưởng đáng sợ này xuống, suy
xét vấn đề hiện thực.
Bọn họ nói ba Cố mẹ Cố đi tìm cô, vậy khẳng định là quay trở về
theo đường cũ, hơn nữa chân của ba Cố bị thương, cũng sẽ chậm trễ
không ít thời gian, một đường cũng không có an toàn, Cố Ninh hoàn toàn
không tưởng tượng nổi, mẹ mang theo ba bị thương sẽ đi như thế nào,
bọn họ chính là mang theo tâm nguyện muốn cùng cô chết chung một chỗ
đi...... Cố Ninh không dám nghĩ tiếp, hít vào một hơi thật sâu, lại lần nữa
bước nhanh hơn.
6 giờ rưỡi sáng, chân trời mới xuất hiện một đường ánh sáng, mặc dù
là tận thế, mặt trời vẫn không có biến hóa, vẫn mọc ra từ phía đông.
Lúc này, nếu là niên đại hoà bình, đại khái đa số mọi người vẫn còn
đắm chìm trong giấc ngủ.
Nhưng đây là mạt thế, một tiếng tiếp theo một tiếng tiếng kêu sợ hãi
vang lên, đánh vỡ buổi sáng yên lặng an bình.
"Chạy mau, chạy mau, chạy mau! Đuổi theo!" Theo một tiếng tiếp
theo một tiếng kêu sợ hãi, một đám người ở trong gió lạnh sáng sớm liều
mạng chạy như điên, có thể nhìn thấy có trên trăm con xác sống đi theo
phía sau bọn họ, mà làm người càng thêm cảm thấy khủng bố chính là,
bên trong trăm con xác sống tựa hồ có mười con tốc độ đặc biệt nhanh,
không phải đi từng bước một, mà là đang chạy! Tốc độ chạy của xác sống
hơi chậm hơn con người một chút, nhưng đáng sợ chính là, bọn chúng
vĩnh không biết mệt mỏi, không có sự tình gì khủng bố hơn việc này!
Số lượng người chạy trốn nhiều hơn xác sống vài lần, nhưng không ai
có ý đồ dừng lại đánh nhau cùng xác sống, tất cả mọi người đều liều
mạng chạy, trong lòng bọn họ chỉ có một tín niệm, chạy! Chạy! Chạy!
Chỉ cần chạy đến nơi an toàn thì bọn họ sẽ được an toàn! Thỉnh thoảng
có người bị ném ở phía sau đội ngũ, bị xác sống bắt lấy, mấy con xác sống đều sẽ dừng lại cùng nhau ăn cơm, phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết! Tiếng kêu thảm thiết theo gió đêm truyền ra rất xa, làm người sởn tóc gáy!
"A!!!! Trình Minh! Cứu tớ!" Chỉ nghe được mặt sau đội ngũ có giọng
nữ sắc nhọn vang lên, Trình Minh nghe được tên của mình, theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy Hoàng Mộng Dao bị một con xác sống dáng người thấp bé tóm được mái tóc cực kỳ xinh đẹp của cô ta, trong khoảng thời gian ngắn không tránh thoát được, chỉ có thể liều mạng giãy giụa không cho con xác sống kia cắn được cô ta. Không ngừng có người chạy qua bên cạnh cô, nhưng không có ai vươn tay hỗ trợ.
Trình Minh chỉ do dự trong chớp mắt, cắn răng một cái liền quay trở
lại cứu người, vừa mới chạy không được hai bước đột nhiên liền bị
người chạy ở bên cạnh túm chặt, đạo trưởng Giả thấp giọng quát: "Cháu không muốn sống nữa sao, hiện tại cháu qua đó chính là cùng chết với cô ta!"
"Trình Minh!!!! Cứu mạng!!!" Bên kia, Hoàng Mộng Dao vẫn còn thét
chói tai, lại đưa tới càng nhiều xác sống vây quanh cô ta, cô ta nhìn về phía bên này, thấy Trình Minh bị đạo trưởng Giả giữ chặt, đại khái là cảm thấy Trình Minh sẽ không đi cứu cô ta, trong ánh mắt ngoại trừ mang theo nước mắt còn có tuyệt vọng.
Mà lúc này, Trình Minh dù có đi qua, cũng đã bất lực.
hốc mắt nhanh chóng ngưng tụ một tầng sương mù, nước mắt lập tức
liền chảy xuống: "Cố Ninh......"
"Chậc." Trang Thần vẫn luôn khoanh tay đứng ở một bên không nói
chuyện đột ngột ‘chậc’ một tiếng, lập tức liền thu hút ánh mắt của mọi
người, cô cười như không cười nhìn Tưởng Du nói: "Xem thế là đủ rồi."
Cô ấy không nói gì, lại vừa nghe liền biết ý vị trào phúng bên trong rất đậm.
Nước mắt Tưởng Du chảy xuống vốn là chọc người thương tiếc lại trở nên có chút buồn cười.
Lúc này, Lục Gia Tử vẫn luôn không nói gì rốt cuộc mở miệng, hắn
hơi hơi nhíu mày, nhìn Cố Ninh tựa hồ có chút không thể làm gì, lại tựa
hồ đang nhìn một đứa trẻ vô cớ gây rối: "Cố Ninh. Tình huống ngay lúc
đó, nếu em thật sự đã bị xác sống cắn, cho em lên xe, như vậy người trên xe đều không thể may mắn thoát khỏi......"
Trang Thần lại lần nữa lên tiếng, mang theo châm chọc: "Cho nên
mấy người liền ném em ấy xuống?"
Lục Gia Tử nhăn mày, có chút bất mãn liếc mắt nhìn Trang Thần một
cái, sau đó nói tiếp: "Nếu lúc ấy ở ngoài xe là bất luận ai khác, anh đều
sẽ làm ra quyết định như vậy.""Nếu lúc ấy tôi lên xe, dù cho tôi có bị xác sống cắn thật, nhưng biến đổi thành xác sống cần một khoảng thời gian, cũng đủ mấy người ứng phó. Nhưng anh thậm chí không thèm xác nhận tôi có phải thật sự bị xác sống cắn hay không, chỉ bởi vì anh không muốn mạo một chút nguy hiểm như vậy, cho nên liền để tôi tự đi tìm chết......"
Cố Ninh nói tới đây, âm thanh hơi hơi khựng lại, sau đó lạnh lùng nhìn hắn nói: "Tôi cũng không phải là bất cứ một người nào khác, tôi là Cố Ninh."
Cô nói xong, sau đó lại không cho Lục Gia Tử cơ hội nói chuyện, nói
tiếp: "Chắc là anh không quên chiếc xe này là do tôi tìm được đúng không?"
Lục Gia Tử đột nhiên có chút dự cảm chẳng lành, hắn đang muốn nói
chuyện, nhưng Cố Ninh không có cho hắn cơ hội, cô dùng con dao trong tay gõ gõ vài cái vào tay vịn, sau đó nói với mọi người trong xe:
"Hiện tại, mấy người đều cút xuống cho tôi!" Cô dừng một chút, ánh mắt ghim vào mặt Lục Gia Tử, Tưởng Du, Lâm Mỹ Phượng, ngay cả khi nhìn đến Tưởng Nhạc Châu, cũng không có một tia cảm xúc dư thừa, ánh mắt vô cùng lạnh băng: "Tất cả mọi người."
Trong xe tức khắc chính là một trận rối loạn, chột dạ trên mặt những
người đó lập tức liền biến mất không còn, hoàn toàn biến thành khủng
hoảng và phẫn nộ......
"Cố Ninh, sao cháu có thể nói như vậy? Cháu dựa vào cái gì bắt chúng
tôi xuống xe?" Một phụ nữ trung niên kích động đứng lên: "Chiếc xe này
lại không phải là của cháu!"
Lâm Mỹ Phượng chanh chua trào phúng nói: "Cố Ninh, ba cháu dạy
học nhiều năm như vậy, kết quả lại dạy một đứa con gái không hiểu
đạo lý như cháu sao?!"
Tất cả mọi người ngồi ở trên vị trí của chính mình, vẫn không nhúc
nhích, thậm chí có người còn mang theo khiêu khích, ý là chúng tao
không xuống xe, mày có thể làm gì chúng tao? Cũng có vài người không
dám đối diện với Cố Ninh, chỉ cúi đầu, không có ý tứ rời đi.
Ai cũng biết, nếu hiện tại không có chiếc xe này, hệ số nguy hiểm của bọn họ sẽ gia tăng rất nhiều, ở trước mặt sinh mệnh, thể diện có là cái gì chứ?
Bọn họ đắc ý dào dạt, cảm thấy Cố Ninh không làm được gì bọn họ,
đột nhiên! ‘Pằng’ một tiếng vang lớn! Là tiếng súng!
Mọi người, bao gồm cả Phương Pháp cũng khiếp sợ.
Không ít người trong xe đều sợ tới mức kêu lên.
Sau đó ánh mắt mọi người đều ngưng tụ ở trên tay Trang Thần, tay cô ấy
cầm súng, người vừa mới nổ súng chính là cô ấy, lúc này ở trên đỉnh đầu cô ấycó một cái lỗ màu đen, lại nhìn súng trong tay cô ấy, rất có tính uy hiếp.
Phương Pháp theo bản năng sờ bên hông mình, liền phát hiện
nơi đó trống không.
Trang Thần giơ súng, hơi hơi mỉm cười với người trong xe, tươi cười
kia thực sự mỹ lệ, nhưng xem ở trong mắt những người kia lại là lạnh
lùng đáng sợ, cô mỉm cười nói: "Các người nói xem, nếu hiện tại tôi giết
chết các người, có ai quản hay không?"
Miệng Phương Pháp giật giật, lại không có nói chuyện.
Tươi cười trên mặt Trang Thần chợt tắt, sau đó lạnh giọng nói: "Các
người có muốn thử xem tôi có dám giết người hay không không?" Nói
xong, cô giơ họng súng tối om nhất nhất xẹt qua trên mặt những người
kia, phàm là người bị họng súng chỉ qua đều nhanh chóng biến sắc, tất cả đều im như ve sầu mùa đông.
Trang Thần khinh miệt nói: "Cố Ninh, em thấy không, có người, trời
sinh chính là đê tiện, không thể giảng đạo lý cùng bọn họ, nhìn xem, bọn
họ không phải ngoan ngoãn nghe lời sao."
"Trang Thần, chị đã dọa bọn họ." Cố Ninh mỉm cười duỗi tay đè súng của Trang Thần xuống, sau đó nói: "Trong xe này đại đa số đều là trưởng bối nhìn em lớn lên, cũng không thể làm đến mức quá tuyệt được." Cô dừng một chút, nói: "Cũng đừng làm ô uế tay mình."
Trang Thần kinh ngạc nhướng mày.
Người trong xe lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, Lục Gia Tử lại nhìn nụ cười bên miệng Cố Ninh, trong lòng dâng lên một tia dự cảm chẳng lành.
Ngay sau đó, dao trong tay Cố Ninh trực tiếp đâm vào ô cửa sổ kính
gần cô nhất! Chỉ nghe thấy "Choang!" một tiếng giòn vang! Lực tay của
Cố Ninh vô cùng lớn, đánh nát cả quạt gió chỗ cửa sổ! Kính văng ra khắp nơi, người ngồi ở vị trí kia bị dao cọ qua trước mũi, sợ tới mức cả người đều mềm nhũn! Nằm liệt trên chỗ ngồi không dám thở.
Mà những người khác lại bị cách làm và bạo lực của Cố Ninh làm cho
chấn kinh!
Nhưng Cố Ninh cũng không có ý dừng lại, vẫn tiếp tục chọc vỡ cửa sổ đối diện!
Khi cô định động thủ phá ô cửa thứ ba, Lục Gia Tử rốt cuộc cũng phản ứng lại, định tiến lên ngăn cản, nhưng họng súng tối om đã nhắm ngay hắn, khuôn mặt Trang Thần sương lạnh, họng súng nháy mắt di động nhắm ngay đầu hắn, ngón tay ấn ở trên cò súng, tùy thời đều có khả năng ấn xuống.
Lục Gia Tử nhìn sát ý trong mắt Trang Thần, một cử động cũng không
dám.
Mà những người khác trong xe, vốn dĩ chỉ là một đám giỏi nói ngoài miệng, lúc này nơi nào còn dám nói nửa chữ.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Ninh đập nát từng ô cửa sổ. Ngay cả kính chắn gió ở phía trước Cố Ninh cũng không buông tha.
Bên này động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên khiến cho một vài người ở bên
ngoài chú ý, nhìn thấy Cố Ninh đập nát toàn bộ kính xe, đều nghĩ thầm
không biết cô gái này có thù bao lớn với những người trên xe.
Lúc này, một chiếc xe mất kính vậy tương đương mất đi lá chắn, lái ở trên đường không có nửa điểm an toàn gì đáng nói. Hoàn toàn tương đương với một chiếc xe hỏng.
Cố Ninh đập xong toàn bộ kính, mới cảm thấy có chút thống khoái,
cuối cùng cô lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Gia Tử và Tưởng Du một cái, sau đó từng câu từng chữ nói: "Mấy người tốt nhất từ giờ trở đi hãy cầu
nguyện cho ba mẹ tôi sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bằng
không lần sau gặp mặt tôi sẽ không còn tốt bụng như vậy." Cô nói xong
câu đó, khóe miệng hơi hơi nhếch lên một nụ cười trào phúng: "Chúc các người đi đường vui vẻ."
Cô nói xong, sắc mặt lạnh lẽo, không thèm liếc mắt nhìn những người này một cái, dẫm lên kính vỡ đầy sàn, từ trên xe đi xuống.
Trang Thần cười như không cười nhìn Lục Gia Tử nói: "Hy vọng anh
hiện tại không hối hận vì lúc trước đã ném Cố Ninh lại." Dứt lời, ánh mắt nhìn quét qua các mảnh cửa kính, vui sướng khi người gặp họa, học Cố Ninh nói: "Đi đường vui vẻ nhé."
Dứt lời liền đi xuống xe.
Phương Pháp chưa nói gì, chỉ là biểu cảm phức tạp liếc mắt nhìn Lục Gia Tử một cái, sau đó cũng đi theo Trang Thần xuống xe.
"Cố Ninh. Em làm gì vậy?" Phương Pháp vừa đến bên cạnh xe liền
nhìn thấy Cố Ninh đang đổ hết vật tư bên trong ba lô xuống ghế dựa,
xếp thành một ngọn núi nhỏ, chiếc ba lô này thoạt nhìn không phải đặc
biệt lớn, lại có dung lượng kinh người.
Chỉ thấy cô tùy tiện chọn một ít đồ ăn, lại lưu lại dược phẩm mà Trang Thần cần, nhét các đồ khác vào, sau đó nói với Phương Pháp và
Trang Thần: "Em hiện tại muốn trở lại đường cũ, vật tư để lại cho hai
người."
"Em có ý gì? Em chuẩn bị đi một mình?" Phương Pháp giật mình hỏi.
Trang Thần khoanh tay dựa nghiêng ở trên xe không nói gì."Đúng vậy." Cố Ninh gật đầu.
Phương Pháp nói: "Anh đã đáp ứng sẽ cùng em đi tìm ba mẹ em."
"Em không biết em sẽ phải tìm bao lâu, khả năng một tháng, hai
tháng? Nhưng em sẽ luôn tìm, thẳng đến khi tìm được mới thôi. Nếu
hiện tại anh lẻ loi một mình, em sẽ rất vui lòng để anh đi cùng em,
nhưng anh còn có ba mẹ ở trong nhà chờ anh." Cố Ninh nói, chuyển
hướng về phía Trang Thần: "Phương Pháp là người đáng giá tín nhiệm,
anh ấy vĩnh viễn sẽ không thọc một đao ở sau lưng chị. Chị đi thủ đô
đường xá xa xôi, một đồng bạn đáng giá tín nhiệm rất quan trọng."
Trang Thần nhìn thoáng qua Phương Pháp, gật gật đầu, sau đó nói:
"Chị trước đó đã đáp ứng giúp em tìm ba ngày, hôm nay mới chỉ là ngày
đầu tiên. Chị sẽ ở thành phố Nam Ninh chờ em hai ngày, sau hai ngày này nếu em không tới, chị sẽ không đợi tiếp."
Cố Ninh cười cười nói: "Cảm ơn."
"Em cũng nói, một đồng bạn đáng giá tín nhiệm rất quan trọng. Hơn
nữa so với anh cảnh sát này, chị cảm thấy em càng đáng giá cho chị tín
nhiệm hơn." Trang Thần nhún nhún vai nói.
Phương Pháp ở một bên cảm thấy cạn lời.
Cố Ninh chân thành nói: "Hy vọng còn có cơ hội đồng hành."
Trang Thần gật gật đầu, sau đó nói: "Thuận buồm xuôi gió." Tuy rằng
ở chung với Cố Ninh không đến một ngày, còn chưa có nói với nhau
được hơn một trăm câu, không biết lai lịch xuất thân của Cố Ninh, nhưng
cô lại ngoài ý muốn theo bản năng liền cảm thấy Cố Ninh là người đáng
giá để tin cậy."Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn." Phương Pháp nói.
Tuy anh ta cũng rất muốn đi theo Cố Ninh, nhưng Cố Ninh nói không sai, hắn còn có ba mẹ ở trong nhà chờ anh ta.
Cố Ninh khoác ba lô lên vai, xách theo dao, xua xua tay cùng bọn họ,
sau đó đi nhanh về phương hướng vừa đi đến, nện bước của cô rất
nhanh, mau chóng biến mất ở bên trong bóng đêm nặng nề.
Trang Thần và Phương Pháp nhìn theo Cố Ninh đi vào trong bóng tối,
rốt cuộc không nhìn thấy thân ảnh của cô, mới về tới trên xe, nhìn một
đống vật tư kia, đều không nói gì.
Cố Ninh bước chân rất nhanh, ở trên xe xóc nảy một ngày, nhưng cô
một chút cũng không có cảm thấy mệt, chỉ thấy đói, tuy rằng nửa giờ
trước đó cô vừa mới ăn một chén mì lớn, cô xé túi bánh mì, vừa đi vừa ăn, vẫn luôn ăn hết bốn cái mới cảm giác có chút no.
Nhưng Cố Ninh ẩn ẩn cảm giác được chính mình có khát vọng với
thịt, cô không khỏi có chút sầu lo, nếu đây là di chứng sau khi bị xác sống
cắn, cứ phát triển như vậy, liệu có một ngày cô cũng sẽ trở nên giống
xác sống cắn vật còn sống hay không?
Cố Ninh chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy có chút không rét mà run.
Nhưng không có bất luận phương pháp giải quyết nào, Cố Ninh cũng
không thể nấn ná, chỉ có thể tạm thời áp ý tưởng đáng sợ này xuống, suy
xét vấn đề hiện thực.
Bọn họ nói ba Cố mẹ Cố đi tìm cô, vậy khẳng định là quay trở về
theo đường cũ, hơn nữa chân của ba Cố bị thương, cũng sẽ chậm trễ
không ít thời gian, một đường cũng không có an toàn, Cố Ninh hoàn toàn
không tưởng tượng nổi, mẹ mang theo ba bị thương sẽ đi như thế nào,
bọn họ chính là mang theo tâm nguyện muốn cùng cô chết chung một chỗ
đi...... Cố Ninh không dám nghĩ tiếp, hít vào một hơi thật sâu, lại lần nữa
bước nhanh hơn.
6 giờ rưỡi sáng, chân trời mới xuất hiện một đường ánh sáng, mặc dù
là tận thế, mặt trời vẫn không có biến hóa, vẫn mọc ra từ phía đông.
Lúc này, nếu là niên đại hoà bình, đại khái đa số mọi người vẫn còn
đắm chìm trong giấc ngủ.
Nhưng đây là mạt thế, một tiếng tiếp theo một tiếng tiếng kêu sợ hãi
vang lên, đánh vỡ buổi sáng yên lặng an bình.
"Chạy mau, chạy mau, chạy mau! Đuổi theo!" Theo một tiếng tiếp
theo một tiếng kêu sợ hãi, một đám người ở trong gió lạnh sáng sớm liều
mạng chạy như điên, có thể nhìn thấy có trên trăm con xác sống đi theo
phía sau bọn họ, mà làm người càng thêm cảm thấy khủng bố chính là,
bên trong trăm con xác sống tựa hồ có mười con tốc độ đặc biệt nhanh,
không phải đi từng bước một, mà là đang chạy! Tốc độ chạy của xác sống
hơi chậm hơn con người một chút, nhưng đáng sợ chính là, bọn chúng
vĩnh không biết mệt mỏi, không có sự tình gì khủng bố hơn việc này!
Số lượng người chạy trốn nhiều hơn xác sống vài lần, nhưng không ai
có ý đồ dừng lại đánh nhau cùng xác sống, tất cả mọi người đều liều
mạng chạy, trong lòng bọn họ chỉ có một tín niệm, chạy! Chạy! Chạy!
Chỉ cần chạy đến nơi an toàn thì bọn họ sẽ được an toàn! Thỉnh thoảng
có người bị ném ở phía sau đội ngũ, bị xác sống bắt lấy, mấy con xác sống đều sẽ dừng lại cùng nhau ăn cơm, phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết! Tiếng kêu thảm thiết theo gió đêm truyền ra rất xa, làm người sởn tóc gáy!
"A!!!! Trình Minh! Cứu tớ!" Chỉ nghe được mặt sau đội ngũ có giọng
nữ sắc nhọn vang lên, Trình Minh nghe được tên của mình, theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy Hoàng Mộng Dao bị một con xác sống dáng người thấp bé tóm được mái tóc cực kỳ xinh đẹp của cô ta, trong khoảng thời gian ngắn không tránh thoát được, chỉ có thể liều mạng giãy giụa không cho con xác sống kia cắn được cô ta. Không ngừng có người chạy qua bên cạnh cô, nhưng không có ai vươn tay hỗ trợ.
Trình Minh chỉ do dự trong chớp mắt, cắn răng một cái liền quay trở
lại cứu người, vừa mới chạy không được hai bước đột nhiên liền bị
người chạy ở bên cạnh túm chặt, đạo trưởng Giả thấp giọng quát: "Cháu không muốn sống nữa sao, hiện tại cháu qua đó chính là cùng chết với cô ta!"
"Trình Minh!!!! Cứu mạng!!!" Bên kia, Hoàng Mộng Dao vẫn còn thét
chói tai, lại đưa tới càng nhiều xác sống vây quanh cô ta, cô ta nhìn về phía bên này, thấy Trình Minh bị đạo trưởng Giả giữ chặt, đại khái là cảm thấy Trình Minh sẽ không đi cứu cô ta, trong ánh mắt ngoại trừ mang theo nước mắt còn có tuyệt vọng.
Mà lúc này, Trình Minh dù có đi qua, cũng đã bất lực.