Chương 10
Lễ Phong bước xuống cầu thang, tới bậc cuối cùng thì quay đầu lại hỏi: "Giờ bé tính sao?"
Mặt Quý Minh Lan không chút biểu cảm, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn, khiến hắn bỗng thấy sợ hãi cực độ, sống lưng lạnh toát, không thốt lên lời.
Hắn chưa từng thấy mặt này của cô.
Quý Minh Lan vượt qua mặt hắn lên trước, Quý Trường Ca sợ hãi đẩy đẩy vai hắn, hắn mới giật mình chạy theo sau.
Hai người duy trì khoảng cách vừa phải với cô vừa để bảo toàn tính mạng.
Lúc đi qua giàn bìm bịp tím ở hầm đậu xe, Quý Minh Lan dừng chân chạm vào giàn hoa.
Trời trong không có gió nhưng cây cối xung quanh cứ phát ra tiếng xào xạc, tán lá đung đưa liên hồi. Giống như trong gió bão, nhưng trời xanh tĩnh lặng không một cơn gió. Có giọng nói vọng liên hồi vào đầu cô "bình tĩnh đi".
Chúng muốn cô bình tĩnh? Cô đang rất bình tĩnh mà? Cô đang cố kìm nén sự xúc động đây?
Quý Minh Lan bừng tỉnh, cây cối bị cảm xúc của cô ảnh hưởng?
Cô chạm nhẹ vào một chiếc lá, chợt thấy có gì đó đang len lỏi vào ngón tay cô, cảm giác như điện giật buộc cô phải rụt tay
Thử đặt tay lại, chỉ còn thấy hơi tê, nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng của cô.
Cô chợt nhận ra mình không còn bực tức như lúc nãy nữa, cảm xúc của cô đã ổn định hơn.
Vậy là cây cối bị cô tác động, mà cô cũng bị chúng ảnh hưởng?
Theo nghĩa tích cực, đây là một việc tốt. Cô sẽ cân bằng được cảm xúc.
Mà theo nghĩa tiêu cực, cô thấy khá khó chịu. Chúng đọc được cảm xúc.
Chỉ có những kẻ yếu đuối mới không che giấu được cảm xúc của mình.
Nhưng mà, năng lực này khá thú vị, cô không muốn mất nhanh vậy đâu.
Quý Minh Lan bèn mỉm cười, hôn nhẹ lên đoá bìm bịp tím rồi thì thầm: "Tôi không sao rồi, cảm ơn."
Dứt lời, bông hoa rơi nhẹ xuống chân cô. Cô nhặt lên bỏ vào túi áo trước ngực.
Sau này sẽ vui lắm đây.
Quý Minh Lan xoay người lại, tươi cười vẫy tay với hai người đằng xa: "Nhanh lên giùm, sắp một giờ rồi. Hai người không đói à?"
Quý Trường Ca và Lễ Phong mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, hai người đứng xa chỉ thấy cô chạm vào giàn cây leo trên tường, rồi một cơn gió vô hình thổi tới, sau đó là Quý Minh Lan vui vẻ cài hoa trên áo quay đầu giục bọn họ.
Hai người không hiểu gì, cảm xúc của phụ nữ đúng là khó hiểu ghê.
Trên xe về nhà, Quý Minh Lan mân mê bông hoa trên tay, trong miệng ngân nga một bài hát vui tươi. Quý Trường Ca với Lễ Phong không dám mở miệng bắt chuyện, giữ im lặng cả đường.
Về tới biệt thự, Lê Phong đỗ xe tạm bên đài phun nước rồi mới xách hành lý vào trong.
Quý Minh Lan bước vào từ cửa lớn, ngơ ngác khi thấy sảnh lớn toà nhà tràn đầy màu xanh. Nhất là ở cầu thang, hai bên thành vịn có những dây thường xuân leo. Cả đại sảnh chìm trong không khí vui tươi kì lạ mà ngoài cô ra không ai cảm nhận được.
Đứa nào làm trò này?
Quý Nhu Ngọc được thông báo cô đã về, bước nhanh xuống dưới nhảy bổ vào lòng cô, vui vẻ vung tay: "Chị thấy sao, có phải đầy màu xanh không?"
Cảm ơn em, chị thấy rất thanh thản.
Quý Trường Ca theo sau kéo vali vào, sửng sốt cực độ. Quý Nhu Ngọc thấy em trai về thì kinh ngạc, co rút khoé miệng: "E... Em về à?"
Thằng bé nhìn một vòng quanh sảnh lớn, ngạc nhiên chỉ vào đống dây thường xuân phủ gần hết thành vịn cầu thang: "Uầy chị làm hết à? Ngầu dữ!"
Quý Nhu Ngọc đập "bốp" vào vai thằng bé làm nó hơi chao đảo, phổng mũi tự hào: "Tất nhiên rồi, toàn bộ đều do chị chọn hết."
Hai đứa líu ríu kẻ xướng người hoạ ồn ào mà náo nhiệt lạ kì.
Lễ Phong bước vào cuối, hắn chỉ tò mò quan sát một hồi rồi không nói gì cả. Có người hầu giúp hắn mang đồ vào phòng cho khách.
Bấy giờ Quý Nhu Ngọc mới chú ý tới hắn, vui vẻ vẫy tay: "Anh Lễ Phong!"
Lễ Phong tiến lên xoa đầu con bé: "Nhu Ngọc càng lúc càng đáng yêu hơn rồi."
Quý Nhu Ngọc bĩu môi, nghiêng đầu thoát khỏi bàn tay to lớn: "Đừng xoa đầu em nữa, có còn là trẻ con đâu mà..."
Giọng càng lúc càng nhỏ lại, cô đứng bên góc chú ý thấy ánh mắt con bé là lạ. Cô đành ra hiệu cho người giúp việc bên cạnh, cô ta hiểu ý tiến lên nói: "Mời mọi người vào phòng ăn, bữa trưa đã được chuẩn bị xong."
Quý Minh Lan ôm cánh tay em gái, thân mật nói: "Đi thôi nào."
Cô ấn Nhu Ngọc ngồi xuống, còn mình ở bên cạnh. Quý Trường Ca với Lễ Phong ngồi ghế đối diện. Hai đứa em cô vẫn còn trò chuyện rôm rả với Lễ Phong, cuối cùng chỉ còn hai đứa tám với nhau, Lễ Phong chống cằm quan sát từng hành động của cô.
Ngón tay Quý Minh Lan dịu dàng vuốt ve lá hoa trong lọ hoa to trên bàn.
Nhịn mãi hắn mới mở miệng được: "Bé thích hoa cỏ nhỉ?"
Quý Minh Lan liếc mắt sang trái, rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, cười nhẹ.
"Em cũng nghĩ vậy."
Chẳng khớp với câu hỏi gì cả.
Nhưng ít nhất Lễ Phong cũng ra được quyết định: Quý Minh Lan không phải là một người bạn đời phù hợp với hắn.
Nếu là bạn bè hay người yêu thì có thể, nhưng không thể tiến xa hơn.
Lễ Phong không biết tại sao hắn lại có suy nghĩ này. Lần đầu thấy cô, hắn bị thu hút bởi gương mặt xinh đẹp. Lần đầu bắt chuyện, bị khí chất và tri thức của cô chinh phục. Hắn muốn có một người đồng hành cả đời giống cô.
Nhưng sau ngày hôm nay, hắn không còn trong mình ý định đó nữa.
Có lẽ ngay từ đầu đã chẳng phải quyết định đúng đắn gì, mà chen chân vào vị trí bên cạnh người phụ nữ đang ly thân còn sai trái hơn.
Lễ Phong tự giễu.
Đang nhắc về mấy cái cây trong nhà thì chợt Quý Trường Ca thắc mắc: "Mẹ đâu chị?"
Quý Nhu Ngọc nhún vai: "Chị không biết, tối qua mẹ vào viện thăm Tiểu Ý, chắc bây giờ vẫn ở đấy."
Thằng bé có vẻ tiếc nuối, "ò" một cái rồi lại tươi tỉnh nói mấy chuyện trên trời dưới biển.
Một lúc sau, người hầu đẩy xe đồ ăn bước vào. Từng người dọn đĩa lên trên bàn, mọi người cũng thôi nói chuyện, bắt đầu bữa ăn trong im lặng.
Trong lúc đợi mấy người giúp việc dọn đĩa và mang món tráng miệng lên, Quý Minh Lan nở nụ cười tươi rói, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm khăn lau của Lễ Phong: "Anh Lễ Phong, lát bọn em muốn nhờ anh việc này."
Quý Nhu Ngọc nghe vậy, ngẩng đầu lên khỏi đĩa risotto liếc em trai mình, trùng hợp chạm phải tầm mắt nó, hai người không để lộ cảm xúc gì, ngầm hiểu nhau cố gắng thu gọn cảm giác tồn tại.
Lễ Phong khựng lại đôi chút, lọ hoa to ở chính giữa ngăn cản hắn thấy mặt Quý Minh Lan, chỉ thấy lờ mờ qua các kẽ lá. Hắn gấp gọn khăn đặt sang bên, ma xui quỷ khiến thế nào mà đồng ý ngay tắp lự.
Quý Minh Lan cười càng tươi hơn, ăn sạch món mouse khoai môn mà cô vốn không thích.
Mặt Quý Minh Lan không chút biểu cảm, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn, khiến hắn bỗng thấy sợ hãi cực độ, sống lưng lạnh toát, không thốt lên lời.
Hắn chưa từng thấy mặt này của cô.
Quý Minh Lan vượt qua mặt hắn lên trước, Quý Trường Ca sợ hãi đẩy đẩy vai hắn, hắn mới giật mình chạy theo sau.
Hai người duy trì khoảng cách vừa phải với cô vừa để bảo toàn tính mạng.
Lúc đi qua giàn bìm bịp tím ở hầm đậu xe, Quý Minh Lan dừng chân chạm vào giàn hoa.
Trời trong không có gió nhưng cây cối xung quanh cứ phát ra tiếng xào xạc, tán lá đung đưa liên hồi. Giống như trong gió bão, nhưng trời xanh tĩnh lặng không một cơn gió. Có giọng nói vọng liên hồi vào đầu cô "bình tĩnh đi".
Chúng muốn cô bình tĩnh? Cô đang rất bình tĩnh mà? Cô đang cố kìm nén sự xúc động đây?
Quý Minh Lan bừng tỉnh, cây cối bị cảm xúc của cô ảnh hưởng?
Cô chạm nhẹ vào một chiếc lá, chợt thấy có gì đó đang len lỏi vào ngón tay cô, cảm giác như điện giật buộc cô phải rụt tay
Thử đặt tay lại, chỉ còn thấy hơi tê, nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng của cô.
Cô chợt nhận ra mình không còn bực tức như lúc nãy nữa, cảm xúc của cô đã ổn định hơn.
Vậy là cây cối bị cô tác động, mà cô cũng bị chúng ảnh hưởng?
Theo nghĩa tích cực, đây là một việc tốt. Cô sẽ cân bằng được cảm xúc.
Mà theo nghĩa tiêu cực, cô thấy khá khó chịu. Chúng đọc được cảm xúc.
Chỉ có những kẻ yếu đuối mới không che giấu được cảm xúc của mình.
Nhưng mà, năng lực này khá thú vị, cô không muốn mất nhanh vậy đâu.
Quý Minh Lan bèn mỉm cười, hôn nhẹ lên đoá bìm bịp tím rồi thì thầm: "Tôi không sao rồi, cảm ơn."
Dứt lời, bông hoa rơi nhẹ xuống chân cô. Cô nhặt lên bỏ vào túi áo trước ngực.
Sau này sẽ vui lắm đây.
Quý Minh Lan xoay người lại, tươi cười vẫy tay với hai người đằng xa: "Nhanh lên giùm, sắp một giờ rồi. Hai người không đói à?"
Quý Trường Ca và Lễ Phong mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, hai người đứng xa chỉ thấy cô chạm vào giàn cây leo trên tường, rồi một cơn gió vô hình thổi tới, sau đó là Quý Minh Lan vui vẻ cài hoa trên áo quay đầu giục bọn họ.
Hai người không hiểu gì, cảm xúc của phụ nữ đúng là khó hiểu ghê.
Trên xe về nhà, Quý Minh Lan mân mê bông hoa trên tay, trong miệng ngân nga một bài hát vui tươi. Quý Trường Ca với Lễ Phong không dám mở miệng bắt chuyện, giữ im lặng cả đường.
Về tới biệt thự, Lê Phong đỗ xe tạm bên đài phun nước rồi mới xách hành lý vào trong.
Quý Minh Lan bước vào từ cửa lớn, ngơ ngác khi thấy sảnh lớn toà nhà tràn đầy màu xanh. Nhất là ở cầu thang, hai bên thành vịn có những dây thường xuân leo. Cả đại sảnh chìm trong không khí vui tươi kì lạ mà ngoài cô ra không ai cảm nhận được.
Đứa nào làm trò này?
Quý Nhu Ngọc được thông báo cô đã về, bước nhanh xuống dưới nhảy bổ vào lòng cô, vui vẻ vung tay: "Chị thấy sao, có phải đầy màu xanh không?"
Cảm ơn em, chị thấy rất thanh thản.
Quý Trường Ca theo sau kéo vali vào, sửng sốt cực độ. Quý Nhu Ngọc thấy em trai về thì kinh ngạc, co rút khoé miệng: "E... Em về à?"
Thằng bé nhìn một vòng quanh sảnh lớn, ngạc nhiên chỉ vào đống dây thường xuân phủ gần hết thành vịn cầu thang: "Uầy chị làm hết à? Ngầu dữ!"
Quý Nhu Ngọc đập "bốp" vào vai thằng bé làm nó hơi chao đảo, phổng mũi tự hào: "Tất nhiên rồi, toàn bộ đều do chị chọn hết."
Hai đứa líu ríu kẻ xướng người hoạ ồn ào mà náo nhiệt lạ kì.
Lễ Phong bước vào cuối, hắn chỉ tò mò quan sát một hồi rồi không nói gì cả. Có người hầu giúp hắn mang đồ vào phòng cho khách.
Bấy giờ Quý Nhu Ngọc mới chú ý tới hắn, vui vẻ vẫy tay: "Anh Lễ Phong!"
Lễ Phong tiến lên xoa đầu con bé: "Nhu Ngọc càng lúc càng đáng yêu hơn rồi."
Quý Nhu Ngọc bĩu môi, nghiêng đầu thoát khỏi bàn tay to lớn: "Đừng xoa đầu em nữa, có còn là trẻ con đâu mà..."
Giọng càng lúc càng nhỏ lại, cô đứng bên góc chú ý thấy ánh mắt con bé là lạ. Cô đành ra hiệu cho người giúp việc bên cạnh, cô ta hiểu ý tiến lên nói: "Mời mọi người vào phòng ăn, bữa trưa đã được chuẩn bị xong."
Quý Minh Lan ôm cánh tay em gái, thân mật nói: "Đi thôi nào."
Cô ấn Nhu Ngọc ngồi xuống, còn mình ở bên cạnh. Quý Trường Ca với Lễ Phong ngồi ghế đối diện. Hai đứa em cô vẫn còn trò chuyện rôm rả với Lễ Phong, cuối cùng chỉ còn hai đứa tám với nhau, Lễ Phong chống cằm quan sát từng hành động của cô.
Ngón tay Quý Minh Lan dịu dàng vuốt ve lá hoa trong lọ hoa to trên bàn.
Nhịn mãi hắn mới mở miệng được: "Bé thích hoa cỏ nhỉ?"
Quý Minh Lan liếc mắt sang trái, rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, cười nhẹ.
"Em cũng nghĩ vậy."
Chẳng khớp với câu hỏi gì cả.
Nhưng ít nhất Lễ Phong cũng ra được quyết định: Quý Minh Lan không phải là một người bạn đời phù hợp với hắn.
Nếu là bạn bè hay người yêu thì có thể, nhưng không thể tiến xa hơn.
Lễ Phong không biết tại sao hắn lại có suy nghĩ này. Lần đầu thấy cô, hắn bị thu hút bởi gương mặt xinh đẹp. Lần đầu bắt chuyện, bị khí chất và tri thức của cô chinh phục. Hắn muốn có một người đồng hành cả đời giống cô.
Nhưng sau ngày hôm nay, hắn không còn trong mình ý định đó nữa.
Có lẽ ngay từ đầu đã chẳng phải quyết định đúng đắn gì, mà chen chân vào vị trí bên cạnh người phụ nữ đang ly thân còn sai trái hơn.
Lễ Phong tự giễu.
Đang nhắc về mấy cái cây trong nhà thì chợt Quý Trường Ca thắc mắc: "Mẹ đâu chị?"
Quý Nhu Ngọc nhún vai: "Chị không biết, tối qua mẹ vào viện thăm Tiểu Ý, chắc bây giờ vẫn ở đấy."
Thằng bé có vẻ tiếc nuối, "ò" một cái rồi lại tươi tỉnh nói mấy chuyện trên trời dưới biển.
Một lúc sau, người hầu đẩy xe đồ ăn bước vào. Từng người dọn đĩa lên trên bàn, mọi người cũng thôi nói chuyện, bắt đầu bữa ăn trong im lặng.
Trong lúc đợi mấy người giúp việc dọn đĩa và mang món tráng miệng lên, Quý Minh Lan nở nụ cười tươi rói, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm khăn lau của Lễ Phong: "Anh Lễ Phong, lát bọn em muốn nhờ anh việc này."
Quý Nhu Ngọc nghe vậy, ngẩng đầu lên khỏi đĩa risotto liếc em trai mình, trùng hợp chạm phải tầm mắt nó, hai người không để lộ cảm xúc gì, ngầm hiểu nhau cố gắng thu gọn cảm giác tồn tại.
Lễ Phong khựng lại đôi chút, lọ hoa to ở chính giữa ngăn cản hắn thấy mặt Quý Minh Lan, chỉ thấy lờ mờ qua các kẽ lá. Hắn gấp gọn khăn đặt sang bên, ma xui quỷ khiến thế nào mà đồng ý ngay tắp lự.
Quý Minh Lan cười càng tươi hơn, ăn sạch món mouse khoai môn mà cô vốn không thích.