Chương : 7
Isabel cưỡng lại thôi thúc quẳng vội tấm bưu thiếp trở lại giá. "Tôi chỉ so sánh nó với cái tương tự tôi đã thấy mới đây thôi. Cái ấy trên bức tượng ấn tượng hơn quá nhiều". Ôi, giờ thì đúng là nói dối.(hehe)
Ánh nắng mặt trời lấp loá trên đôi mắt kính khi anh ta cười. "Có vài tờ lịch khoả thân ở giá đằng sau kia, nếu cô quan tâm".
"Tôi chả quan tâm". Chị đặt tấm bưu thiếp vào chỗ cũ và đi lên đồi.
Anh ta nhảy vào ngay cạnh chị, di chuyển duyên dáng trong chiếc áo choàng lòng thòng cứ như anh vẫn mặc chúng hàng ngày, nhưng Lorenzo Gage đã quen mặc đồ này. "Nếu cô muốn xưng tội, tôi sẵn lòng nghe đây", anh ta nói.
"Tìm vài cậu học trò mà gạ gẫm đi".
"Sáng nay cô nhọn mỏ đấy, Fifi. Cô sẽ phải cầu Đức Mẹ hàng trăm lầnvì sỉ nhục người của Chúa đấy".
"Tôi báo cho anh biết, Mr Gage. Anh vi phạm luật Ý khi đóng giả thầy tu". Chị phát hiện người mẹ trẻ bận rộn nhô ra từ một cửa hàng với cặp sinh đôi trong tay và gọi cô ta.
"Signora! Gã này không phải là thầy tu! Gã là Lorenzo Gage, ngôi sao điện ảnh Mỹ".
Người phụ nữ nhìn Isabel cứ như chị bị điên, túm lấy bọn trẻ và vội vã lánh đi.
"Được đấy. Cô hẳn đã làm bọn trẻ chấn thương cả đời rồi"
"Nếu điều đó không phạm luật, thì nên thế. Bộ râu ấy trông như một con nhện to lông lá chết cứng trên môi anh vậy. Và anh có nghĩ vết sẹo đó hơi quá không?"
"Chừng nào nó khiến tôi được đi lại thoải mái, thực lòng tôi chả để tâm".
"Nếu muốn ẩn danh, sao anh không ở nhà cho rồi?"
"Bởi tôi sinh ra đã là một kẻ lang thang".
Chị quan sát anh kỹ hơn. "Lần cuối tôi gặp anh, anh có vũ khí. Vậy có vũ khí nào dưới cái áo choàng đó không?"
"Không, nếu không tính chất nổ gắn trên ngực tôi".
"Tôi đã xem phim đó rồi. Thật kinh khủng. Cả phim đó là lời biện hộ cho bạo lực được ca ngợi và phô diễn cơ bắp của anh".
"Nhưng nó kiếm được một trăm năm mươi triệu đấy".
"Chứng minh giả thuyết của tôi về khẩu vị của công chúng Mỹ".
"Những người sống trong nhà kính, Tiến sĩ Favor..."
Giờ anh ta đã phát hiện ra chị là ai.
Anh ta đẩy cái kính gọng thép lên chiếc mũi hoàn hảo. "Tôi không quan tâm nhiều tới trào lưu tự lực, nhưng tôi đã nghe về cô. Học vị tiến sĩ là thật hay rởm thế?"
"Tôi có bằng Ph.D chính hiệu về tâm lý học, cho phép tôi có một chẩn đoán khá chính xác: Anh là một gã ngốc. Giờ, để tôi yên".
"OK, giờ tôi phải đi tiểu đã". Anh ta sải bước. "Tôi đã không tấn công cô tối đó, và tôi sẽ không xin lỗi đâu".
"Anh giả vờ là một gã trai bao!"
"Chỉ trong trí tưởng tượng sống động của cô thôi".
"Anh nói tiếng Ý"
"Cô nói tiếng Pháp".
"Cút đi. Không, chờ đã". Chị đi quanh anh ta. "Anh là chủ nhà của tôi, và tôi muốn có nước nóng".
Anh ta cúi chào hai phụ nữ già đang tản bộ tay trong tay, rồi làm dấu chữ thập cầu phúc cho họ, điều chị khá chắc sẽ khiến anh ta phải ăn năn hối lỗi cả thiên niên kỷ hay hơn nữa. Chị nhận ra mình đang đứng xem, điều khiến chị trở thành đồng lõa, và chị bắt đầu đi tiếp. Không may, anh ta cũng vậy.
"Tại sao cô không có nước nóng?" anh ta hỏi.
"Tôi không biết. Còn người làm thuê của anh chẳng làm gì cả".
"Đây là Ý mà. Cái gì cũng phải có thời gian".
"Vậy làm đi".
"Tôi sẽ xem làm gì được". Anh xoa cái sẹo giả trên má. "Tiến sĩ Isabel Favor... Thật khó tin tôi đã chung giường với kẻ canh gác đức hạnh của Thời đại Mới ở Mỹ".
"Tôi không thuộc trào lưu Thời đại Mới. Tôi là nhà đạo đức học lỗi thời, điều đó lý giải việc tôi nhận thấy điều đã làm với anh quá ghê tởm. Nhưng thay vì khoét sâu nó, tôi sẽ hàn gắn vết thương và cố tha thứ cho mình"
"Hôn phu bỏ cô và nghề nghiệp của cô xuống dốc không phanh. Điều đó cho phép cô tha thứ. Nhưng thực sự cô không nên trốn thuế".
"Gã kế toán của tôi là đồ lừa đảo".
"Cô có nghĩ người có bằng Ph.D về tâm lý học phải khôn ngoan hơn về những người cô ta thuê chứ".
"Anh nên nghĩ thì có. Nhưng như anh thấy đấy, tôi đã tạo ra một lỗ đen khi tới gần những kẻ khôn ngoan".
Điệu cười của anh ta có vẻ ma quỷ. "Cô có để nhiều đàn ông kiếm được cô không?"
"Cút đi".
"Tôi không phán xử, cô biết đấy, chỉ tò mò thôi". Anh chớp chớp đôi mắt đẹp khi họ ra khỏi con phố râm mát tiến vào quảng trường.
"Tôi chưa bao giờ để đàn ông kiếm được tôi cả. Không bao giờ! Tôi chỉ là.. tôi đã phát điên tối đó. Nếu tôi mà lây vài căn bệnh khủng khiếp từ anh..."
"Tôi bị cảm lạnh vài tuần trước đó, nhưng gì khác nữa thì..."
"Đừng khéo mồm. Tôi đã thấy lời trích dẫn quyến rũ của anh rồi. Chính anh đã thú nhận, anh đã... Xem nào, nói thế nào nhỉ? "Quan hệ với hơn năm trăm phụ nữ"? Thậm chí thừa nhận là anh đã phóng đại lên vài mức, anh vẫn là một bạn tình nguy cơ cao".
"Trích dẫn đó còn xa mới đến sự thật".
"Anh không nói thế chắc?"
"Xem nào, cô đã túm được tôi rồi".
Chị bắn cho anh ta cái nhìn mà chị hy vọng là giận dữ đầy khinh miệt, nhưng từ lúc không thực hành nhiều, có lẽ nó đã kém đi.
Anh ta ban phúc cho một con mèo đi ngang. "Tôi là một diễn viên trẻ cố khuấy động một ít công chúng khi tôi cho phóng viên trích dẫn đó. Này, người thì phải kiếm sống chứ".
Chị nóng lòng hỏi thật ra đã có bao nhiêu phụ nữ và cách duy nhất chị xoay sở để kìm mình lại là bước nhanh hơn.
"Tối đa là một trăm người".
"Tôi có hỏi đâu", chị bắt bẻ. "Và điều đó thật ghê tởm".
"Tôi đùa thôi. Tôi cũng không phải kẻ bừa bãi. Mấy người thuyết giảng các cô chả có tính hài hước gì cả"
"Tôi không phải là mấy người thuyết giảng nào cả, và tôi cực kỳ có tính hài hước. Sao tôi vẫn nói chuyện với anh nhỉ?"
"Nếu cô không muốn bị phán xử bởi những gì xảy ra tối đó, cô không nên phán xử tôi theo cách đó". Anh chộp lấy túi của chị và thọc tay vào trong. "Gì thế ?"
"Bánh tạc. Và nó là của tôi. Này!" chị nhìn anh cắn một miếng tướng.
"Ngon" Anh nói với một miệng đầy. "Như Fig Newton hoa quả (bánh cuộn nhân vả). Muốn một ít không?"
"Không, cảm ơn. Tự lo cho mình đi".
"Thiệt cho cô rồi". Anh phá huỷ cái bánh. "Ở Mỹ thức ăn chưa bao giờ ngon như ở đây cả. Cô có thấy thế không?" Chị có, nhưng chị đã tới cửa hàng rau và chị lờ anh ta đi.
Anh ta không theo chị vào trong. Thay vào đó chị nhìn qua cửa sổ khi anh ta quỳ xuống vuốt ve một con chó già thong thả đi xuống bậc cấp để mừng anh ta. Người bán hàng thân thiện tặng chị bình mật không thấy đâu. Ở chỗ đó là một người đàn ông già hơn khoác chiếc tạp dề. Ông ta nhìn chị chằm chằm khi chị chỉ tay vào danh sách chị đã làm với sự trợ giúp của từ điển Ý. Chị nhận ra rằng người thân thiện duy nhất chị gặp suốt cả ngày hôm nay là Lorenzo Gage. Một suy nghĩ đáng sợ.
Anh dựa vào hông nhà đọc một tờ báo Ý khi chị bước ra. Anh kẹp nó vào nách và đỡ lấy những túi rau .
"Không được. Anh sẽ ăn mọi thứ mất". Chị hướng về phía phố bên, nơi chị để xe.
"Tôi nên đuổi cô đi".
"Vì lý do gì nhỉ?"
"Vì - nói thế nào nhỉ?- ồ, phải... ác ý".
"Chỉ với anh thôi". Chị lên giọng hướng về người đàn ông đang sưởi nắng trên chiếc ghế dài. "Signore! Người đàn ông này không phải thầy tu. Anh ta..."
Gage chộp lấy những túi rau và nói gì đó bằng tiếng Ý với người đàn ông, ông ta tặc lưỡi với chị.
"Anh nói gì với ông ấy?"
"Rằng cô vừa mắc chứng cuồng phóng hoả vừa là kẻ móc túi. Tôi luôn để những từ đó cùng nhau".
"Anh không hài hước đâu". Thực tế, anh có và nếu anh là ai khác chị đã phá lên cười. "Sao anh cứ lén lút theo tôi thế? Tôi chắc có hàng tá phụ nữ thèm khát trong thị trấn thích sự bầu bạn của anh". Một người đàn ông bảnh bao trên ngưỡng cửa một cửa hàng ảnh nhìn chị chằm chặp.
"Tôi không lén lút theo. Tôi chán. Và cô là sự giải trí thú vị nhất trong thị trấn. Phòng khi cô không để ý, mọi người ở đây dường như không thích cô".
"Tôi biết chứ".
"Đó là bởi trông cô khinh khỉnh kiêu kỳ ".
"Tôi không kiêu kỳ tí nào. Họ chỉ khép lại những thứ bậc xã hội của họ để bảo vệ chính họ thôi".
"Cô trông hơi kiêu kỳ".
"Nếu tôi là anh, tôi sẽ đề nghị xem báo cáo thuê căn nhà nông trại".
"Chính là điều tôi muốn làm trong kỳ nghỉ này".
"Có gì lén lút đang diễn ra và tôi nghĩ tôi biết chính xác đó là gì".
"Tôi cảm thấy khá hơn rồi".
"Anh có muốn nghe không?"
"Không".
"Ngôi nhà nông trại sẵn sàng cho thuê, phải không?"
"Chắc vậy".
"Nếu anh kiểm tra, tôi nghĩ anh sẽ phát hiện chuyện đó không xảy ra".
"Và cô ngứa ngáy muốn nói với tôi tại sao".
"Bởi Marta xem ngôi nhà đó là của mình, và bà âý không muốn chia xẻ với ai khác".
"Chị của lão Paolo đã qua đời?"
Isabel gật đầu. "Mọi người trong những thị trấn nhỏ gắn bó với nhau chống lại người ngoài. Họ biết bà ấy cảm thấy thế nào và họ đang bảo vệ bà ấy. Tôi sẽ ngạc nhiên nếu bà ấy từng trả anh một cắc tiền thuê chỗ ấy, dù không phải anh cần nó".
"Đó là một lỗ hổng lớn trong giả thiết đầy âm mưu của cô. Nếu bà ta giữ ngôi nhà không cho thuê, làm sao cô tới..."
"Một dạng lộn xộn".
"Ok, tôi sẽ xuống đó và ném bà ta ra. Tôi có phải giết bà ấy trước không?"
"Anh không dám ném bà ấy ra ngoài đâu, dù tôi không thích bà ấy. Và tốt hơn anh đừng bắt đầu tính tiền thuê nhà. Anh nên trả tiền cho bà ấy. Khu vườn đẹp đến khó tin". Chị cau mày khi túm lấy một trong những túi rau và bắt đầu mò mẫm. "Vấn đề tôi đang cố làm..."
"Ở đây còn tí bánh ngọt nào nữa không?"
Chị vứt túi lại. "Chuyện là tôi là bên vô tội. Tôi thuê căn nhà nông trại một cách đàng hoàng và tôi hy vọng sẽ có lại nước nóng".
"Tôi đã nói sẽ quan tâm đến chuyện này".
"Và tôi không kiêu kỳ. Họ thù địch bất cứ ai thuê căn nhà đó".
"Ta có thể trở lại chuyện đó sau chứ?"
Chị không thích sự tự mãn của anh. Chị đã nổi danh điềm đạm, nhưng nếu so với anh, chị cảm thấy thật...xốc nổi. Chị quất lại trả đũa. "Thật là một vết sẹo thú vị trên má".
"Cô lại dùng cái giọng rụt rè của mình đấy hả?"
"Tôi tự hỏi cái sẹo này chắc có tính biểu tượng"
"Nghĩa là?"
"Sự phô bày những vết sẹo anh mang đâu đó trong mình. Những vết sẹo gây ra bởi- ồ, tôi không biết- phóng đãng, trụy lạc, trác táng? Hay có thể là một lương tâm tội lỗi?"
Chị đang nghĩ về cách anh ta đối xử với chị, nhưng khi sự thích thú nhạt đi, chị nhận ra mình đã khía vào nỗi đau, và chị ngờ nỗi đau ấy đã viết tên Karli Swenson trên đó. Chị thực tâm đã cố quên vụ tự vẫn của nữ nghệ sĩ. Gage rõ ràng không quên, và khoé miệng anh căng ra.
"Chỉ là một mánh lới nghệ sĩ thôi".
Chị cảm thấy anh ta đã tự tạo khoảng cách, điều chính xác chị muốn, nhưng nỗi đau không kìm chế được chị thoáng thấy trên mặt anh trước khi anh giấu nó đi làm chị bận lòng. Chị có nhiều lỗi lầm nhưng ác ý không phải là một trong số đó. "Tôi không có ý..."
Anh nhìn đồng hồ. "Giờ là lúc tôi phải nghe xưng tội rồi. Ciao, Fifi".
Khi anh quay người đi xa, chị tự nhắc mình rằng anh đã chọc chị cả chục lần, nên chị không có lý do nào để làm khác cả. Ngoại trừ cú chọc đó của chị làm rỉ máu, và chị bẩm sinh là kẻ hàn gắn vết thương, không phải tên đao phủ. Chị vẫn còn mất tinh thần khi nghe mình gọi với theo anh ta.
"Tôi sẽ đến thăm quan Volterra sáng mai ".
Anh nhìn lại, nhướng mày. "Đó là một lời mời à?"
Không! Nhưng lương tâm chị đã thắng ham muốn cá nhân. "Đó là món hối lộ để tôi lại có nước nóng".
"Được thôi, tôi chấp nhận"
"Hay đấy". Chị tự rủa mình. Chắc phải có cách tốt hơn để sửa chữa chứ.
"Tôi sẽ lái xe", chị hậm hực nói . "Tôi sẽ đón anh lúc 10 h".
"Buổi sáng chứ?"
"Có vấn đề à?". Vấn đề đối với chị. Theo thời khoá biểu chị phải viết lúc 10h.
"Cô đùa phải không? Lúc đó mới sớm tinh mơ".
"Tiếc là anh không quyết định được. Có lẽ lúc khác vậy".
"Ok, tôi sẽ sẵn sàng". Anh ta đi tiếp rồi nhìn lại. "Cô sẽ không trả tiền tôi để ngủ cùng cô nữa đấy chứ?"
"Tôi sẽ cố hết sức cưỡng lại cám dỗ ấy".
"Cô gái ngoan, Fifi. Gặp lại cô lúc bình minh".
Chị leo vào xe và đóng cửa. Khi chị rầu rĩ nhìn qua cần gạt nước, chị tự nhủ chị đã có bằng Ph.D. về tâm lý học, cho phép chị chẩn bệnh khá chính xác:
Chị đúng là con ngốc.
*
Ren gọi một tách cà phê hơi tại quầy ba trên quảng trường. Anh mang theo cái cốc nhỏ tới chiếc bàn đá tròn và ngồi xuống thưởng thức sự sung sướng của việc không bị quấy rầy nơi công cộng. Sau khi chờ vài phút cho đồ uống nguội, anh uống một ngụm như nonna (bà) anh vẫn làm. Nó đậm và đắng, đúng kiểu anh thích.
Anh ước đã không để tiến sĩ Favor nóng tính túm được anh lúc cuối. Anh đã cặp kè với những kẻ bợ đỡ quá lâu đến mức quên mất quan tâm là thế nào, nhưng nếu anh có ý định chăng nó quanh cô, tốt hơn anh nên trở lại thói quen cũ. Cô ta chắc chắn không ấn tượng bởi danh tiếng của anh. Khỉ thật, cô còn không thích phim của anh. Và cái khung đạo đức trói buộc cô quá nặng nề tới mức cô không đứng thẳng dậy được. Nên anh có thực lòng muốn dành cả ngày mai với cô không?
Có, anh thực sự muốn. Làm sao để anh lại có cô trần truồng như trước?
Anh cười và nghịch cái cốc. Ý tưởng đó nảy ra đúng vào lúc anh nhìn thấy cô với tấm bưu thiếp. Trán cô nhăn lại tập trung và cô bặm vào đôi môi đầy đặn mà cô cố giảm bớt bằng thỏi son chán ngắt. Mái tóc vàng óng với những lọn màu gọn gàng như một quả ky ngoại trừ một lọn bướng bỉnh loăn xoăn ngang má. Không phải chiếc áo len nhỏ đắt tiền cô khoác quanh vai hay cái váy màu vàng sậm cài kín mít đã che giấu thân thể, mà đó là cách quá lươn lẹo để uổng phí một nhà cải cách lý tưởng.
Anh đá vào ghế và để ý tưởng đó ngấm vào. Có gì đó trục trặc trong lần đầu anh và nàng tiến sĩ tử tế này ngủ với nhau, nhưng anh chắc chắn sẽ không sai lầm lần nữa, có nghĩa anh phải làm điều đó chậm hơn anh muốn một chút.
Trái ngược với ý kiến chung, anh có lương tâm và anh làm một lượt kiểm tra nhanh. Không. Không có chút cắn rứt nào. Tiến sĩ Fifi là một người trưởng thành, và nếu cô không bị anh cuốn hút, cô cũng không đi với anh tối đó. Cô vẫn đang kháng cự lại anh lúc này, và anh có muốn làm nhiều điều để vượt qua chuyện đó không?.
Phải, tại sao không? Cô ta đã làm anh ngạc nhiên, thích thú. Bất chấp miệng lưỡi sắc bén, cô có một sự đoan trang tao nhã hấp dẫn một cách kỳ cục, và anh đánh cược cả nông trại ấy rằng cô tin vào điều cô thuyết giảng. Điều đó có nghĩa rằng - không như lần trước - cô sẽ mong đợi vài dạng quan hệ trước đã.
Chúa ơi, anh ghét từ này. Anh không thích tạo dựng quan hệ, ít nhất là không với bất cứ mức độ chân thực nào. Nhưng nếu anh đủ thẳng thắn mà vẫn không lơi lỏng sự phòng vệ của mình dù chỉ một giây- tất nhiên không cần nói ra- và ranh ma mọi lúc, hẳn anh có thể lướt qua thứ quan hệ này.
Đã lâu rồi từ khi anh ở gần một phụ nữ hấp dẫn anh, không nói đến những kẻ chào mời sự tiêu khiển đích thực. Tối qua, lần đầu tiên anh đã ngủ ngon trong nhiều tháng và hôm nay anh không còn muốn rút điếu thuốc dự phòng ra nữa. Bên cạnh đó bất cứ ai cũng có thể thấy rằng tiến sĩ Fifi sẽ có lợi từ sự hư hỏng nho nhỏ. Và anh chính là người đàn ông dành cho việc này.
*
Dòng nước nóng bỏng chào đón Isabel sáng hôm sau. Chị say sưa trong làn nước ấm, chậm rãi gội đầu và cạo sạch chân. Nhưng lòng biết hơn của chị dành cho chủ nhà nhạt dần khi máy sấy tóc không làm việc, và chị phát hiện căn nhà này không có điện.
Chị nhìn chằm chằm vào mái tóc lau khô dựng đứng trong gương. Những lọn vàng óng loăn xoăn đã bắt đầu hình thành ở tai chị. Không có máy sấy tóc và lược, chị sẽ kết thúc với một mái đầu xoăn tít mà mọi thứ gel và nước xả trên thế giới không thể chế ngự đnổi. Trong 20 phút chị sẽ trông giống một mớ lộn xộn như mẹ chị thường thấy khi bà trở về nhà sau một giờ dạy ngoại khoá với một sinh viên chưa tốt nghiệp cần mẫn.
Không cần đào xới sâu để thấy nguồn gốc tâm lý đằng sau nhu cầu trật tự của Isabel. Là người đam mê ngăn nắp là kết quả khá dễ đoán đối với những người lớn lên trong sự hỗn độn. Chị cân nhắc việc gọi điện tới biệt thự và huỷ bỏ chuyến đi, nhưng Gage sẽ nghĩ chị sợ anh ta. Bên cạnh đó, chị không bị loạn thần kinh về tóc. Chị chỉ không thích sự lộn xộn của nó tác động đến cảm giác của mình thôi.
Bù lại chị mặc một chiếc váy cổ giả màu đen giản dị lộ vai trần. Với đôi dép đế mỏng, chiếc vòng tay vàng có chứ HÍT THỞ và chiếc mũ cói tự nhiên chụp sâu xuống những lọn tóc xoăn, chị sẵn sàng lên đường. Chị ước có thể thiền vào sáng nay để làm mình bình tâm lại trước nhưng tâm trí chị khước từ yên tĩnh.
Mặc dù lên kế hoạch tới biệt thự chậm 15 phút, chỉ vì thích thú để Ngài Ngôi Sao Màn Bạc chờ, chị vẫn đúng giờ theo thói quen và đúng 10h05 chị bắt đầu thở gấp và phải đi tới xe. Chị liếc vào gương chiếu hậu khi đi tới lối vào của biệt thự. Những lọn tóc xoăn chòi ra dưới chiếc mũ làm chị muốn đâm bổ về căn nhà trang viên và vén gọn lại.
Chị thấy một người đàn ông lẩn trong bụi cây, một du khách ăn mặc rất tệ - bởi vẻ ngoài của anh ta. Chị cảm thấy một tia cảm thông bất ngờ với Gage. Bất chấp việc cải trang hôm qua, anh không thể giữ bí mật nơi ẩn náu của mình khỏi những người hâm mộ.
Người này mặc một chiếc sơ mi thể thao xấu xí, chiếc quần sóc Bermuda lùng thùng gần trùm tới gối và một đôi xăng đan đế kếp dày với tất trắng. Chiếc mũ Lakers che khuất mặt anh ta và chiếc máy ảnh lủng lẳng trên dây treo quanh cổ. Cái túi màu tím đỏ xệ xuống như một quả thận thâm xịt đeo ngang eo. Anh ta thấy xe của chị và bắt đầu tiến về phía nó, đảo từ bên nọ sang bên kia theo dáng đi vụng về của người thừa cân phục phịch.
Chị chuẩn bị cho cuộc đối đầu, rồi quan sát kỹ hơn. Với tiếng rên rỉ chị giộng trán vào mặt bánh lái.
Anh thò đầu vào cửa xe và nhăn nhở. "Chào buổi sáng, Fifi".
Ánh nắng mặt trời lấp loá trên đôi mắt kính khi anh ta cười. "Có vài tờ lịch khoả thân ở giá đằng sau kia, nếu cô quan tâm".
"Tôi chả quan tâm". Chị đặt tấm bưu thiếp vào chỗ cũ và đi lên đồi.
Anh ta nhảy vào ngay cạnh chị, di chuyển duyên dáng trong chiếc áo choàng lòng thòng cứ như anh vẫn mặc chúng hàng ngày, nhưng Lorenzo Gage đã quen mặc đồ này. "Nếu cô muốn xưng tội, tôi sẵn lòng nghe đây", anh ta nói.
"Tìm vài cậu học trò mà gạ gẫm đi".
"Sáng nay cô nhọn mỏ đấy, Fifi. Cô sẽ phải cầu Đức Mẹ hàng trăm lầnvì sỉ nhục người của Chúa đấy".
"Tôi báo cho anh biết, Mr Gage. Anh vi phạm luật Ý khi đóng giả thầy tu". Chị phát hiện người mẹ trẻ bận rộn nhô ra từ một cửa hàng với cặp sinh đôi trong tay và gọi cô ta.
"Signora! Gã này không phải là thầy tu! Gã là Lorenzo Gage, ngôi sao điện ảnh Mỹ".
Người phụ nữ nhìn Isabel cứ như chị bị điên, túm lấy bọn trẻ và vội vã lánh đi.
"Được đấy. Cô hẳn đã làm bọn trẻ chấn thương cả đời rồi"
"Nếu điều đó không phạm luật, thì nên thế. Bộ râu ấy trông như một con nhện to lông lá chết cứng trên môi anh vậy. Và anh có nghĩ vết sẹo đó hơi quá không?"
"Chừng nào nó khiến tôi được đi lại thoải mái, thực lòng tôi chả để tâm".
"Nếu muốn ẩn danh, sao anh không ở nhà cho rồi?"
"Bởi tôi sinh ra đã là một kẻ lang thang".
Chị quan sát anh kỹ hơn. "Lần cuối tôi gặp anh, anh có vũ khí. Vậy có vũ khí nào dưới cái áo choàng đó không?"
"Không, nếu không tính chất nổ gắn trên ngực tôi".
"Tôi đã xem phim đó rồi. Thật kinh khủng. Cả phim đó là lời biện hộ cho bạo lực được ca ngợi và phô diễn cơ bắp của anh".
"Nhưng nó kiếm được một trăm năm mươi triệu đấy".
"Chứng minh giả thuyết của tôi về khẩu vị của công chúng Mỹ".
"Những người sống trong nhà kính, Tiến sĩ Favor..."
Giờ anh ta đã phát hiện ra chị là ai.
Anh ta đẩy cái kính gọng thép lên chiếc mũi hoàn hảo. "Tôi không quan tâm nhiều tới trào lưu tự lực, nhưng tôi đã nghe về cô. Học vị tiến sĩ là thật hay rởm thế?"
"Tôi có bằng Ph.D chính hiệu về tâm lý học, cho phép tôi có một chẩn đoán khá chính xác: Anh là một gã ngốc. Giờ, để tôi yên".
"OK, giờ tôi phải đi tiểu đã". Anh ta sải bước. "Tôi đã không tấn công cô tối đó, và tôi sẽ không xin lỗi đâu".
"Anh giả vờ là một gã trai bao!"
"Chỉ trong trí tưởng tượng sống động của cô thôi".
"Anh nói tiếng Ý"
"Cô nói tiếng Pháp".
"Cút đi. Không, chờ đã". Chị đi quanh anh ta. "Anh là chủ nhà của tôi, và tôi muốn có nước nóng".
Anh ta cúi chào hai phụ nữ già đang tản bộ tay trong tay, rồi làm dấu chữ thập cầu phúc cho họ, điều chị khá chắc sẽ khiến anh ta phải ăn năn hối lỗi cả thiên niên kỷ hay hơn nữa. Chị nhận ra mình đang đứng xem, điều khiến chị trở thành đồng lõa, và chị bắt đầu đi tiếp. Không may, anh ta cũng vậy.
"Tại sao cô không có nước nóng?" anh ta hỏi.
"Tôi không biết. Còn người làm thuê của anh chẳng làm gì cả".
"Đây là Ý mà. Cái gì cũng phải có thời gian".
"Vậy làm đi".
"Tôi sẽ xem làm gì được". Anh xoa cái sẹo giả trên má. "Tiến sĩ Isabel Favor... Thật khó tin tôi đã chung giường với kẻ canh gác đức hạnh của Thời đại Mới ở Mỹ".
"Tôi không thuộc trào lưu Thời đại Mới. Tôi là nhà đạo đức học lỗi thời, điều đó lý giải việc tôi nhận thấy điều đã làm với anh quá ghê tởm. Nhưng thay vì khoét sâu nó, tôi sẽ hàn gắn vết thương và cố tha thứ cho mình"
"Hôn phu bỏ cô và nghề nghiệp của cô xuống dốc không phanh. Điều đó cho phép cô tha thứ. Nhưng thực sự cô không nên trốn thuế".
"Gã kế toán của tôi là đồ lừa đảo".
"Cô có nghĩ người có bằng Ph.D về tâm lý học phải khôn ngoan hơn về những người cô ta thuê chứ".
"Anh nên nghĩ thì có. Nhưng như anh thấy đấy, tôi đã tạo ra một lỗ đen khi tới gần những kẻ khôn ngoan".
Điệu cười của anh ta có vẻ ma quỷ. "Cô có để nhiều đàn ông kiếm được cô không?"
"Cút đi".
"Tôi không phán xử, cô biết đấy, chỉ tò mò thôi". Anh chớp chớp đôi mắt đẹp khi họ ra khỏi con phố râm mát tiến vào quảng trường.
"Tôi chưa bao giờ để đàn ông kiếm được tôi cả. Không bao giờ! Tôi chỉ là.. tôi đã phát điên tối đó. Nếu tôi mà lây vài căn bệnh khủng khiếp từ anh..."
"Tôi bị cảm lạnh vài tuần trước đó, nhưng gì khác nữa thì..."
"Đừng khéo mồm. Tôi đã thấy lời trích dẫn quyến rũ của anh rồi. Chính anh đã thú nhận, anh đã... Xem nào, nói thế nào nhỉ? "Quan hệ với hơn năm trăm phụ nữ"? Thậm chí thừa nhận là anh đã phóng đại lên vài mức, anh vẫn là một bạn tình nguy cơ cao".
"Trích dẫn đó còn xa mới đến sự thật".
"Anh không nói thế chắc?"
"Xem nào, cô đã túm được tôi rồi".
Chị bắn cho anh ta cái nhìn mà chị hy vọng là giận dữ đầy khinh miệt, nhưng từ lúc không thực hành nhiều, có lẽ nó đã kém đi.
Anh ta ban phúc cho một con mèo đi ngang. "Tôi là một diễn viên trẻ cố khuấy động một ít công chúng khi tôi cho phóng viên trích dẫn đó. Này, người thì phải kiếm sống chứ".
Chị nóng lòng hỏi thật ra đã có bao nhiêu phụ nữ và cách duy nhất chị xoay sở để kìm mình lại là bước nhanh hơn.
"Tối đa là một trăm người".
"Tôi có hỏi đâu", chị bắt bẻ. "Và điều đó thật ghê tởm".
"Tôi đùa thôi. Tôi cũng không phải kẻ bừa bãi. Mấy người thuyết giảng các cô chả có tính hài hước gì cả"
"Tôi không phải là mấy người thuyết giảng nào cả, và tôi cực kỳ có tính hài hước. Sao tôi vẫn nói chuyện với anh nhỉ?"
"Nếu cô không muốn bị phán xử bởi những gì xảy ra tối đó, cô không nên phán xử tôi theo cách đó". Anh chộp lấy túi của chị và thọc tay vào trong. "Gì thế ?"
"Bánh tạc. Và nó là của tôi. Này!" chị nhìn anh cắn một miếng tướng.
"Ngon" Anh nói với một miệng đầy. "Như Fig Newton hoa quả (bánh cuộn nhân vả). Muốn một ít không?"
"Không, cảm ơn. Tự lo cho mình đi".
"Thiệt cho cô rồi". Anh phá huỷ cái bánh. "Ở Mỹ thức ăn chưa bao giờ ngon như ở đây cả. Cô có thấy thế không?" Chị có, nhưng chị đã tới cửa hàng rau và chị lờ anh ta đi.
Anh ta không theo chị vào trong. Thay vào đó chị nhìn qua cửa sổ khi anh ta quỳ xuống vuốt ve một con chó già thong thả đi xuống bậc cấp để mừng anh ta. Người bán hàng thân thiện tặng chị bình mật không thấy đâu. Ở chỗ đó là một người đàn ông già hơn khoác chiếc tạp dề. Ông ta nhìn chị chằm chằm khi chị chỉ tay vào danh sách chị đã làm với sự trợ giúp của từ điển Ý. Chị nhận ra rằng người thân thiện duy nhất chị gặp suốt cả ngày hôm nay là Lorenzo Gage. Một suy nghĩ đáng sợ.
Anh dựa vào hông nhà đọc một tờ báo Ý khi chị bước ra. Anh kẹp nó vào nách và đỡ lấy những túi rau .
"Không được. Anh sẽ ăn mọi thứ mất". Chị hướng về phía phố bên, nơi chị để xe.
"Tôi nên đuổi cô đi".
"Vì lý do gì nhỉ?"
"Vì - nói thế nào nhỉ?- ồ, phải... ác ý".
"Chỉ với anh thôi". Chị lên giọng hướng về người đàn ông đang sưởi nắng trên chiếc ghế dài. "Signore! Người đàn ông này không phải thầy tu. Anh ta..."
Gage chộp lấy những túi rau và nói gì đó bằng tiếng Ý với người đàn ông, ông ta tặc lưỡi với chị.
"Anh nói gì với ông ấy?"
"Rằng cô vừa mắc chứng cuồng phóng hoả vừa là kẻ móc túi. Tôi luôn để những từ đó cùng nhau".
"Anh không hài hước đâu". Thực tế, anh có và nếu anh là ai khác chị đã phá lên cười. "Sao anh cứ lén lút theo tôi thế? Tôi chắc có hàng tá phụ nữ thèm khát trong thị trấn thích sự bầu bạn của anh". Một người đàn ông bảnh bao trên ngưỡng cửa một cửa hàng ảnh nhìn chị chằm chặp.
"Tôi không lén lút theo. Tôi chán. Và cô là sự giải trí thú vị nhất trong thị trấn. Phòng khi cô không để ý, mọi người ở đây dường như không thích cô".
"Tôi biết chứ".
"Đó là bởi trông cô khinh khỉnh kiêu kỳ ".
"Tôi không kiêu kỳ tí nào. Họ chỉ khép lại những thứ bậc xã hội của họ để bảo vệ chính họ thôi".
"Cô trông hơi kiêu kỳ".
"Nếu tôi là anh, tôi sẽ đề nghị xem báo cáo thuê căn nhà nông trại".
"Chính là điều tôi muốn làm trong kỳ nghỉ này".
"Có gì lén lút đang diễn ra và tôi nghĩ tôi biết chính xác đó là gì".
"Tôi cảm thấy khá hơn rồi".
"Anh có muốn nghe không?"
"Không".
"Ngôi nhà nông trại sẵn sàng cho thuê, phải không?"
"Chắc vậy".
"Nếu anh kiểm tra, tôi nghĩ anh sẽ phát hiện chuyện đó không xảy ra".
"Và cô ngứa ngáy muốn nói với tôi tại sao".
"Bởi Marta xem ngôi nhà đó là của mình, và bà âý không muốn chia xẻ với ai khác".
"Chị của lão Paolo đã qua đời?"
Isabel gật đầu. "Mọi người trong những thị trấn nhỏ gắn bó với nhau chống lại người ngoài. Họ biết bà ấy cảm thấy thế nào và họ đang bảo vệ bà ấy. Tôi sẽ ngạc nhiên nếu bà ấy từng trả anh một cắc tiền thuê chỗ ấy, dù không phải anh cần nó".
"Đó là một lỗ hổng lớn trong giả thiết đầy âm mưu của cô. Nếu bà ta giữ ngôi nhà không cho thuê, làm sao cô tới..."
"Một dạng lộn xộn".
"Ok, tôi sẽ xuống đó và ném bà ta ra. Tôi có phải giết bà ấy trước không?"
"Anh không dám ném bà ấy ra ngoài đâu, dù tôi không thích bà ấy. Và tốt hơn anh đừng bắt đầu tính tiền thuê nhà. Anh nên trả tiền cho bà ấy. Khu vườn đẹp đến khó tin". Chị cau mày khi túm lấy một trong những túi rau và bắt đầu mò mẫm. "Vấn đề tôi đang cố làm..."
"Ở đây còn tí bánh ngọt nào nữa không?"
Chị vứt túi lại. "Chuyện là tôi là bên vô tội. Tôi thuê căn nhà nông trại một cách đàng hoàng và tôi hy vọng sẽ có lại nước nóng".
"Tôi đã nói sẽ quan tâm đến chuyện này".
"Và tôi không kiêu kỳ. Họ thù địch bất cứ ai thuê căn nhà đó".
"Ta có thể trở lại chuyện đó sau chứ?"
Chị không thích sự tự mãn của anh. Chị đã nổi danh điềm đạm, nhưng nếu so với anh, chị cảm thấy thật...xốc nổi. Chị quất lại trả đũa. "Thật là một vết sẹo thú vị trên má".
"Cô lại dùng cái giọng rụt rè của mình đấy hả?"
"Tôi tự hỏi cái sẹo này chắc có tính biểu tượng"
"Nghĩa là?"
"Sự phô bày những vết sẹo anh mang đâu đó trong mình. Những vết sẹo gây ra bởi- ồ, tôi không biết- phóng đãng, trụy lạc, trác táng? Hay có thể là một lương tâm tội lỗi?"
Chị đang nghĩ về cách anh ta đối xử với chị, nhưng khi sự thích thú nhạt đi, chị nhận ra mình đã khía vào nỗi đau, và chị ngờ nỗi đau ấy đã viết tên Karli Swenson trên đó. Chị thực tâm đã cố quên vụ tự vẫn của nữ nghệ sĩ. Gage rõ ràng không quên, và khoé miệng anh căng ra.
"Chỉ là một mánh lới nghệ sĩ thôi".
Chị cảm thấy anh ta đã tự tạo khoảng cách, điều chính xác chị muốn, nhưng nỗi đau không kìm chế được chị thoáng thấy trên mặt anh trước khi anh giấu nó đi làm chị bận lòng. Chị có nhiều lỗi lầm nhưng ác ý không phải là một trong số đó. "Tôi không có ý..."
Anh nhìn đồng hồ. "Giờ là lúc tôi phải nghe xưng tội rồi. Ciao, Fifi".
Khi anh quay người đi xa, chị tự nhắc mình rằng anh đã chọc chị cả chục lần, nên chị không có lý do nào để làm khác cả. Ngoại trừ cú chọc đó của chị làm rỉ máu, và chị bẩm sinh là kẻ hàn gắn vết thương, không phải tên đao phủ. Chị vẫn còn mất tinh thần khi nghe mình gọi với theo anh ta.
"Tôi sẽ đến thăm quan Volterra sáng mai ".
Anh nhìn lại, nhướng mày. "Đó là một lời mời à?"
Không! Nhưng lương tâm chị đã thắng ham muốn cá nhân. "Đó là món hối lộ để tôi lại có nước nóng".
"Được thôi, tôi chấp nhận"
"Hay đấy". Chị tự rủa mình. Chắc phải có cách tốt hơn để sửa chữa chứ.
"Tôi sẽ lái xe", chị hậm hực nói . "Tôi sẽ đón anh lúc 10 h".
"Buổi sáng chứ?"
"Có vấn đề à?". Vấn đề đối với chị. Theo thời khoá biểu chị phải viết lúc 10h.
"Cô đùa phải không? Lúc đó mới sớm tinh mơ".
"Tiếc là anh không quyết định được. Có lẽ lúc khác vậy".
"Ok, tôi sẽ sẵn sàng". Anh ta đi tiếp rồi nhìn lại. "Cô sẽ không trả tiền tôi để ngủ cùng cô nữa đấy chứ?"
"Tôi sẽ cố hết sức cưỡng lại cám dỗ ấy".
"Cô gái ngoan, Fifi. Gặp lại cô lúc bình minh".
Chị leo vào xe và đóng cửa. Khi chị rầu rĩ nhìn qua cần gạt nước, chị tự nhủ chị đã có bằng Ph.D. về tâm lý học, cho phép chị chẩn bệnh khá chính xác:
Chị đúng là con ngốc.
*
Ren gọi một tách cà phê hơi tại quầy ba trên quảng trường. Anh mang theo cái cốc nhỏ tới chiếc bàn đá tròn và ngồi xuống thưởng thức sự sung sướng của việc không bị quấy rầy nơi công cộng. Sau khi chờ vài phút cho đồ uống nguội, anh uống một ngụm như nonna (bà) anh vẫn làm. Nó đậm và đắng, đúng kiểu anh thích.
Anh ước đã không để tiến sĩ Favor nóng tính túm được anh lúc cuối. Anh đã cặp kè với những kẻ bợ đỡ quá lâu đến mức quên mất quan tâm là thế nào, nhưng nếu anh có ý định chăng nó quanh cô, tốt hơn anh nên trở lại thói quen cũ. Cô ta chắc chắn không ấn tượng bởi danh tiếng của anh. Khỉ thật, cô còn không thích phim của anh. Và cái khung đạo đức trói buộc cô quá nặng nề tới mức cô không đứng thẳng dậy được. Nên anh có thực lòng muốn dành cả ngày mai với cô không?
Có, anh thực sự muốn. Làm sao để anh lại có cô trần truồng như trước?
Anh cười và nghịch cái cốc. Ý tưởng đó nảy ra đúng vào lúc anh nhìn thấy cô với tấm bưu thiếp. Trán cô nhăn lại tập trung và cô bặm vào đôi môi đầy đặn mà cô cố giảm bớt bằng thỏi son chán ngắt. Mái tóc vàng óng với những lọn màu gọn gàng như một quả ky ngoại trừ một lọn bướng bỉnh loăn xoăn ngang má. Không phải chiếc áo len nhỏ đắt tiền cô khoác quanh vai hay cái váy màu vàng sậm cài kín mít đã che giấu thân thể, mà đó là cách quá lươn lẹo để uổng phí một nhà cải cách lý tưởng.
Anh đá vào ghế và để ý tưởng đó ngấm vào. Có gì đó trục trặc trong lần đầu anh và nàng tiến sĩ tử tế này ngủ với nhau, nhưng anh chắc chắn sẽ không sai lầm lần nữa, có nghĩa anh phải làm điều đó chậm hơn anh muốn một chút.
Trái ngược với ý kiến chung, anh có lương tâm và anh làm một lượt kiểm tra nhanh. Không. Không có chút cắn rứt nào. Tiến sĩ Fifi là một người trưởng thành, và nếu cô không bị anh cuốn hút, cô cũng không đi với anh tối đó. Cô vẫn đang kháng cự lại anh lúc này, và anh có muốn làm nhiều điều để vượt qua chuyện đó không?.
Phải, tại sao không? Cô ta đã làm anh ngạc nhiên, thích thú. Bất chấp miệng lưỡi sắc bén, cô có một sự đoan trang tao nhã hấp dẫn một cách kỳ cục, và anh đánh cược cả nông trại ấy rằng cô tin vào điều cô thuyết giảng. Điều đó có nghĩa rằng - không như lần trước - cô sẽ mong đợi vài dạng quan hệ trước đã.
Chúa ơi, anh ghét từ này. Anh không thích tạo dựng quan hệ, ít nhất là không với bất cứ mức độ chân thực nào. Nhưng nếu anh đủ thẳng thắn mà vẫn không lơi lỏng sự phòng vệ của mình dù chỉ một giây- tất nhiên không cần nói ra- và ranh ma mọi lúc, hẳn anh có thể lướt qua thứ quan hệ này.
Đã lâu rồi từ khi anh ở gần một phụ nữ hấp dẫn anh, không nói đến những kẻ chào mời sự tiêu khiển đích thực. Tối qua, lần đầu tiên anh đã ngủ ngon trong nhiều tháng và hôm nay anh không còn muốn rút điếu thuốc dự phòng ra nữa. Bên cạnh đó bất cứ ai cũng có thể thấy rằng tiến sĩ Fifi sẽ có lợi từ sự hư hỏng nho nhỏ. Và anh chính là người đàn ông dành cho việc này.
*
Dòng nước nóng bỏng chào đón Isabel sáng hôm sau. Chị say sưa trong làn nước ấm, chậm rãi gội đầu và cạo sạch chân. Nhưng lòng biết hơn của chị dành cho chủ nhà nhạt dần khi máy sấy tóc không làm việc, và chị phát hiện căn nhà này không có điện.
Chị nhìn chằm chằm vào mái tóc lau khô dựng đứng trong gương. Những lọn vàng óng loăn xoăn đã bắt đầu hình thành ở tai chị. Không có máy sấy tóc và lược, chị sẽ kết thúc với một mái đầu xoăn tít mà mọi thứ gel và nước xả trên thế giới không thể chế ngự đnổi. Trong 20 phút chị sẽ trông giống một mớ lộn xộn như mẹ chị thường thấy khi bà trở về nhà sau một giờ dạy ngoại khoá với một sinh viên chưa tốt nghiệp cần mẫn.
Không cần đào xới sâu để thấy nguồn gốc tâm lý đằng sau nhu cầu trật tự của Isabel. Là người đam mê ngăn nắp là kết quả khá dễ đoán đối với những người lớn lên trong sự hỗn độn. Chị cân nhắc việc gọi điện tới biệt thự và huỷ bỏ chuyến đi, nhưng Gage sẽ nghĩ chị sợ anh ta. Bên cạnh đó, chị không bị loạn thần kinh về tóc. Chị chỉ không thích sự lộn xộn của nó tác động đến cảm giác của mình thôi.
Bù lại chị mặc một chiếc váy cổ giả màu đen giản dị lộ vai trần. Với đôi dép đế mỏng, chiếc vòng tay vàng có chứ HÍT THỞ và chiếc mũ cói tự nhiên chụp sâu xuống những lọn tóc xoăn, chị sẵn sàng lên đường. Chị ước có thể thiền vào sáng nay để làm mình bình tâm lại trước nhưng tâm trí chị khước từ yên tĩnh.
Mặc dù lên kế hoạch tới biệt thự chậm 15 phút, chỉ vì thích thú để Ngài Ngôi Sao Màn Bạc chờ, chị vẫn đúng giờ theo thói quen và đúng 10h05 chị bắt đầu thở gấp và phải đi tới xe. Chị liếc vào gương chiếu hậu khi đi tới lối vào của biệt thự. Những lọn tóc xoăn chòi ra dưới chiếc mũ làm chị muốn đâm bổ về căn nhà trang viên và vén gọn lại.
Chị thấy một người đàn ông lẩn trong bụi cây, một du khách ăn mặc rất tệ - bởi vẻ ngoài của anh ta. Chị cảm thấy một tia cảm thông bất ngờ với Gage. Bất chấp việc cải trang hôm qua, anh không thể giữ bí mật nơi ẩn náu của mình khỏi những người hâm mộ.
Người này mặc một chiếc sơ mi thể thao xấu xí, chiếc quần sóc Bermuda lùng thùng gần trùm tới gối và một đôi xăng đan đế kếp dày với tất trắng. Chiếc mũ Lakers che khuất mặt anh ta và chiếc máy ảnh lủng lẳng trên dây treo quanh cổ. Cái túi màu tím đỏ xệ xuống như một quả thận thâm xịt đeo ngang eo. Anh ta thấy xe của chị và bắt đầu tiến về phía nó, đảo từ bên nọ sang bên kia theo dáng đi vụng về của người thừa cân phục phịch.
Chị chuẩn bị cho cuộc đối đầu, rồi quan sát kỹ hơn. Với tiếng rên rỉ chị giộng trán vào mặt bánh lái.
Anh thò đầu vào cửa xe và nhăn nhở. "Chào buổi sáng, Fifi".