Chương : 6
Tháng 10 năm nay quả là là tháng nhiều chuyện đối với gia đình Henderson. Edward vừa ký được 1 hợp đồng có lợi. những hoạt động mới khiến ông như trẻ ra. Ngày nào ông cũng đến văn phòng John Watson, ngồi hàng giờ trong phòng họp, vậy quanh là những luật sư, những chủ nhà băng.
Olivia thì bận rộn với bao bạn bè, ở đâu họ cũng muốn mời cô tới, cô chạy hết tiệc trưa, tiệc ngoài trời lại tiệc trà … Rất hiếm khi Victoria đi cùng cô tới những nơi đó. Cô em khăng khăng rằng cần tham dự đầy đủ tất cả các cuộc thảo luận của hiệp hội toàn quốc vì quyền bầu cử của phụ nữ. Olivia đoán chừng còn có lý do khác. Linh cảm mach bảo cô rằng Victoria vẫn bí mật gặp gỡ Tobias Whitticomb. Olivia đã không đả động đến chủ đề này nữa, nhưng cô vẫn luôn lo lắng, bứt rứt không yên. Những ngay gần đây, 1 sự im lặng nặng nề đã dựng lên giữa 2 chị em. Giống như 1 bức tường không thể vượt qua tách biệt Victoria khỏi mọi sự xung quanh. Một đôii lần, Olivia cố dò hỏi nhưng chỉ nhận được vài câu trả lời mơ hồ. Theo lời Victoria thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Olivia đếm từng ngày chờ đợi lúc được trở về Croton, ở đó cô sẽ dễ dàng nắm bắt em gái mình hơn. Cô sẽ biết chữa lành căn bệnh sung bái Toby thái quá của nó. Ngôi nhà thôn quê thiếu vắng với cô biết bao. Khốn thay, cuối tháng 10, ba cô thông báo rằng việc làm ăn của ông còn giữ họ lại New York đến lễ Tạ ơn. Cùng sự giúp đỡ của các luật sư, ông đang đàm phán vụ bán nhà máy thép. Ông nghĩ 2 cô con gái ông đang vui vẻ khi sống ở thành phố, nơi bây giờ chúng đã có nhiều bạn bè. New York sẽ đem đến cho chúng cơ hội tìm thấy những người chồng tương lai. Và dù sao đi nữa, chúng cũng được vui chơi nhiều hơn ở Croton. Còn Olivia, nó rạng rỡ tựa 1 bông hồng đang khoe sắc. Cô gái như được bao bọc giữa quầng sáng huyền bí của 1 hạnh phúc lớn lao. Cô kiểu cách hơn, tinh tế hơn bao giờ hết. Trong nhà không ai nói ra, nhưng tất cả đều nhận thấy điều đó. Olivia đã đi đến kết luận cô em sinh đôi đang muốn tạo 1 hình ảnh riêng để quyến rũ hơn trong mắt Toby … Cô không biết rằng 2 người vẫn gặp nhau tất cả các buổi sáng trong ngôi nhà ngoại ô. Tuy nhiên cô cảm thấy mối quan hệ giữa Victoria và Toby đang thay đổi … theo hướng sâu sắc hơn. Victoria khéo léo tránh né chị với đủ những lý do khác nhau, nhưng dù thế này hay thế kia thì đều rất khả nghi trong mắt Olivia.
- Cô vẫn chưa mệt mỏi vì thành phố của chúng tôi sao? – một hôm, Charles hỏi cô.
Lúc ấy, chàng luật sư trẻ đến liên hệ với Edward, và Olivia ghé qua văn phòng xem những người hầu chuẩn bị trà nước chu đáo chưa. 2 người đàn ông đã kết thúc cuộc tranh luận, cha cô bảo cô ngồi lại.
- Có, 1 chút thôi, - cô mỉm cười thú nhận, - tôi rất yêu thành phố này, nhưng mùa thu ở nông thôn đẹp tuyệt vời …
- Chúng ta sẽ sớm về đó, - ba cô nói và nhìn con biết ơn.
Từ 2 tháng nay, Olivia đã quán xuyến mọi việc trong dinh thự New York này 1 cách hoàn hảo.
- Anh phải đưa Geoffrey về chơi Croton, - cô nồng nhiệt nói với Charles, tiếc rằng vẫn chưa biết mặt cậu bé.
- Vâng, nó sẽ vui lắm.
- Cháu có biết cỡi ngựa không? – Thấy Charles lắc đầu, cô tiếp: - Tôi sẽ dạy cho.
- Thế thì nó sướng điên đấy.
- Rất cuộc chiều nay em con đi đâu nhỉ? – Edward cắt ngang câu chuyện giữa 2 người, ngạc nhiên vì sự vắng mặt liên tục của Victoria.
- Chỗ mấy người bạn ạ. Hoặc có thể sẽ là thư viện. Con cũng không chắc, nhưng có lẽ em con sẽ không về muộn đâu …
- Thời gian này nó đi chơi nhiều, - Edward nhận xét.
Nói vậy nhưng trong thâm tâm ông vẫn nghĩ mọi việc đang diễn ra tốt đẹp. Các con gái ông thích New York và New York ngưỡng mộ chúng.
Lát say, Charles ra về. Victoria đang chạy lên bậc thềm đúng lúc anh đi xuống. Không ai để ý đến 1 chiếc ô tô vừa phóng đi. Charles nói dăm ba câu với Victoria. Đôi mắt cô mơ màng, cái nhìn xa xăm. Lại thêm 1 lần, anh bị xúc động vì cô giống hệt chị gái. Nhưng dường như lúc nào cũng có 1 điều gì rất bí hiểm, 1 cái gì rất sâu xa, rất kín đáo làm nhòa bớt sự giống nhau ấy. Hôm nay ít hơn, vì gần như suốt lúc nói chuyện, anh không nhận ra được. Anh nghĩ miên man lúc lái xe về nhà, nơi con trai anh đang ngóng đợi. lễ Tạ ơn đang đến gần. Noel cũng không còn xa nữa. Charles sợ những ngày lễ. Những ngày này năm trước, không có Susan, thực sự là 1 cơn ác mộng.
Tối hôm ấy, cha con nhà Henderson đến buổi hòa nhạc ở Carnegie gặp gỡ nhiều người quen biết, có cả Tobias Whitticomb. Anh ta ngồi chung với 1 vài người bạn. Không thấy vợ anh ta trong số đó. 1 người nói chị ấy bị ốm, người khác cười cười bảo không phải và ngụ ý rằng cô ấy đang chờ đón sự kiện hạnh phúc.
Victoria cố giấu nụ cười. Cô tin mình biết hơn ai hết nguyên nhân sự vắng mặt này. Chồng của phu nhân Whitticomb sắp từ bỏ bà ta. Có thể họ đã cùng quyết định rằng tốt hơn anh nên đi 1 mình … Cả buổi tối đó Victoria và Toby chỉ dõi mắt nhìn nhau.
Edward Henderson nhận ra hành động của họ. Ông không nói lời nói lời nào. Ông hy vọng rằng gã Tobias Whitticomb không chọn con gái ông làm mục tiêu.
- Ba đã thấy chuyện gì diễn ra tối nay rồi đấy, - Olivia cảnh cáo khi 2 chị em đang thay đồ trong phòng.
Victoria vẻ kiêu hãnh làm ngơ. Điều đó đã trở thành thói quen khiến Olivia não lòng. Hố ngăn cách giữa 2 chị em không chỉ ngày càng sâu thêm mà cô còn thấy từ đó 1 nỗi lo sợ khủng khiếp, 1 nỗi đau thấu tận tâm can.
- Ba không biết đâu, - Victoria khẳng định với vẻ chắc chắn.
- Vậy chính xác là ba phải biết điều gì? – Olivia khẽ khàng hỏi.
Những móng vuốt sợ hãi đang cào cấu tim cô. Bỗng nhiên cô hoảng hốt tự hỏi liệu rồi gã ong bướm giả đò trong sáng kia sẽ đi tới đâu. Tối hôm ấy, 2 chị em đều như trong ác mộng.
Và, sáng hôm sau, cơn ác mộng thực sự đến.
Từ sớm, John Watson đã gọi tới hỏi xem ông có thể qua đó 1 lúc trước khi tới văn phòng không. Những cuộc viếng thăm như thế cũng không quá bất thường. Edward luôn vui lòng được gặp ông bạn già của mình.
Bertie mang cà phê vào thư viện cho họ. 1 sự im lặng kéo dài. John Watson nheo mắt quan sát Edward vừa nghĩ đến sức khỏe mong manh, đến quả tim yếu bệnh của ông bạn già … Than ôi, ông đâu có quyền lựa chọn. Cần phải nói cho ông bạn chuyện đó. Ông phải làm như vậy.
- Tôi sợ rằng có tin xấu cho ông, John Watson bắt đầu.
2 người đàn ông nhìn nhau. Giống như 1 chiếc cửa đã mở ra trước 1 khó khăn mà cả 2 đều muốn tránh.
- Chuyện bán xưởng thép trượt rồi sao?
Edward có vẻ thất vọng nhưng không choáng váng. John Watson lắc đầu.
- Không. Khổ thay, đây là việc hoàn toàn riêng tư. Đây là chuyện đã làm tôi rất buồn và sẽ làm ông đau khổ rất nhiều. Tối qua tôi đã nói chuyện rất lâu với Martha. Chúng tôi cùng thống nhất rằng: ông phải biết. Là Victoria, Edward … có vẻ như …
Ông luật sư dừng lại. Ông không nói được hết câu.
- Có vẻ như nó có quan hệ với Tobias Whitticomb …nghiêm trọng đấy … tôi rất lấy làm tiếc.
1 lần nữa, mắt họ nhìn nhau, trong những đối thoại câm lặng.
- Có vẻ là, chúng đã gặo gỡ ở 1 ngôi nhà nhỏ ở phía Bắc thành phố … Bà quản gia của 1 người bạn tôi đã thấy ngày nào 2 người cũng tới đó suốt cả tháng rồi vừa rồi … Tôi tin chắc … chúng nó …, mà cuối cùng ông có thể tưởng tượng ra phần còn lại. Ôi, lạy Chúa, Edward, tôi nản quá, - ông ta dừng lời, nhìn người bạn già ngấn lệ.
Một lúc lâu, Edward Henderson vẫn im lặng.
- Ông có chắc chắn chuyện này không? Người đàn bà là thế nào? Tôi muốn nói chuyện với bà ta. Không phải là chuyện đặt điều sao?
- Ít có khả năng vậy. Căn cứ trên tiếng tăm của thằng đàn ông ấy, tôi buộc lòng phải tin bà ta. Tôi sẽ không ngồi đây nếu tôi không chắc chắn … Ông có muốn tôi nói chuyện với Toby không? Hay cả 2 chúng ta cùng nói chuyện với hắn?
- Nếu đúng như vậy, tôi sẽ giết hắn, Edward sa sầm. – Tôi không thể nào tin được 1 điều như vậy. Victoria là đứa bốc đồng, nó vui thích khi lái xe ô tô của tôi hay ăn trộm con ngựa mà tôi ưng ý nhất để băng quá cánh đồng … hoặc có thể dẫm nát cả khu vườn của tôi, nhưng không phải như thế này, John. Không, không phải vậy … Tôi không thể tin được.
- Tôi cũng không. Nhưng nó còn trẻ, rất ngây thơ. Và hắn, cực kỳ dày dạn kinh nghiệm, cực kỳ lão luyện. Theo lời người phụ nữ đã nhìn thấy chúng, hắn đã thuê ngôi nhà ngoại ô này dành riêng cho những cuộc hẹn hò và tán tỉnh.
- Tôi sẽ tống thằng này vào tù.
- Edward, nếu chuyện này hoàn toàn đúng như vậy, con gái ông sẽ ra sao đây? Hắn không thể cưới nó. Hắn ta đã lấy 1 phụ nữ rất cao giá, là cha của 3 đứa con và, theo lời Martha, vợ hắn đang mang thai đứa con thứ tư.
- Còn ai khác biết chuyện này không?
Edward đau đáu nhìn bạn. Với John Watson, điều tồi tệ nhất vẫn còn ở phía trước.
- Có hôm hắn huênh hoang với Liastoryl Matheson trong câu lạc bộ. 1 nhân viên của tôi đã kể cho tôi nghe chuyện đồn đại này. Tôi đã không muốn tin. Toby đúng là 1 gã bất lương nếu hắn còn cố tình làm tổn hại thanh danh của 1 cô gái trẻ. Hắn đã nói với Matheson rằng hắn đang cặp bồ với 1 con thiên nga trắng tuyệt vời, và rằng khi nào kết thúc hắn còn phải xong chuyện với cả cô chị em sinh đôi cũng rất xinh đẹp … Hắn ta không nói tên nhưng như thế cũng đã quá rõ rồi còn gì.
Khuôn mặt Edward trắng bệch như sáp.
John Watson cao giọng nói cái điều mà cả 2 đang nghĩ trong đầu.
- Ông cần phải làm gì đó. Nếu cái thằng cuồng này còn tiếp tục huyên thuyên, tin này sẽ lan rất nhanh đi khắp thành phố. Chẳng hạn, ông phải gửi Victoria sang châu Âu để tránh xa thằng đó. Sau đấy, ông hãy suy nghĩ nghiêm túc về tuong lai của cháu nó. Nếu danh tiếng nó bị tổn thương, nó sẽ không bao giờ lấy được chồng nữa, trong mọi trường hợp thì không có 1 người đàn ông trong tầng lớp của ông …
Ông biết ơn người bạn già vì sự thẳng thắn ấy. Và lòng ông quặn thắt.
- Tôi sẽ suy nghĩ. Ngay ngày mai tôi sẽ trả nó về Croton. Sau đó … tôi không biết. Tôi không chắc châu Âu sẽ là 1 giải pháp tốt nhất. Tôi sẽ buộc hắn phải cưới nó nếu không phải hắn ta đã kết hôn và làm cha của 1 gia đình. Được đấy! Tôi không biết làm gì nữa.
- Đập cho hắn ta 1 trận? – John Watson nhướng mày, ông cố làm cho bạn mình vui hơn. Edward gượng 1 nụ cười nhợt nhạt.
- Tôi muốn được thế lắm … Tôi tin rằng cần phải nói chuyện với hắn ta. Phải bắt hắn giải thích cho tôi việc gì đã xảy ra.
- Cần gì làm thế, Edward. Điều gì xảy ra thì đã hiển nhiên rồi. Ông tức giận cũng chẳng để làm gì. Cứ cho là Toby có tình cảm thật với Victoria đi, dù tôi nghi ngờ điều đó … thì cũng chẳng thay đổi gì cho Victoria. Hắn không thể cưới con bé … Hắn không thể bỏ Evangeline, nhất là nếu cô ấy đang đợi đứa con thứ tư. Vụ tai tiếng này sẽ chỉ tăng lên mà thôi … Không! Theo ý tôi, trước tiên cần phải để Victoria quên hắn đi.
- Sẽ không dễ dàng nếu nó đã quá say mê hắn ta. Tôi đã nhìn thấy chúng nhảy với nhau và thậm chí tán tỉnh nhau, nhưng từ đó đến việc nghĩ rằng … Ôi, Chúa ơi, tôi không bao giờ tưởng tượng được rằng chuyện đó lại đi xa đến thế. Đáng lẽ tôi phải nghi ngờ điều gì chứ. Nhưng đầu óc tôi đã để đâu ấy nhỉ? Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao nó cứ đi suốt thế …
- Edward, vặn vẹo đôi tay, lòng tràn ngập cảm giác phạm tội. Khi John Watson ra về, ông lại tự dày vò với nỗi ray rứt riêng. Hôm qua, tất cả vẫn còn tốt đẹp, hôm nay ông đang sống trong cơn ác mộng. 2 ông bạn già đã cùng thống nhất kế hoạch: John Watson sẽ gặp Tobias Whitticomb. Bước khởi động này có vẻ tế nhị hơn, chưa tính đến chuyện nếu Edward thử nói chuyện tay đôi hòng phân tích cho gã tình nhân của con gái mình hiểu, cuộc tranh luận có nguy cơ kết thúc như 1 thảm kịch.
Đúng theo thỏa thuận, khi rời nhà Henderson, ông luật sư đến thẳng văn phòng Toby. Hắn thường rất ít khi ở đó, nhưng may mắn thay hôm nay hắn lại có mặt. Victoria đã hẹn tới chỗ nha sĩ. Họ sẽ gặp nhau sau, ngay khi cô thoát khỏi sự kèm cặp của chị.
John Watson không vòng vèo. Ông đi thẳng vào chuyện 1 cách nhanh chóng không rào trước đón sau. Câu trả lời của Toby khiến ông sững sờ không nói lên lời. Rất lịch sự, rất xứng đáng, hắn chấp nhận từ bỏ cô gái trẻ. Vì vụ việc đã bùng phát trong 1 ngày và hắn cũng không có ý định làm tổn hại thanh danh cô gái. Họ chỉ chơi bời 1 chút, không hơn. Hắn ta nói thêm rằng cô gái rất đặc biệt. Theo lời Toby, cô đã khẳng định với hắn rằng cô không ngần ngại gì khi qua lại với những người đàn ông đã có vợ. Toby chưa bao giờ hứa hẹn với cô điều gì và cố giữ để 2 người ít ràng buộc nhất, vì Evangeline và hắn yêu nhau thắm thiết – bằng chứng là họ đang chờ đợi 1 bé con vào tháng 4 tới. Hắn không bao giờ có ý định bỏ vợ. Điều đó đương nhiên là vấn đề không cần bàn cãi. Tất cả chỉ là kết quả từ những lời bịa đặt của 1 cô gái trẻ, có thể vì quá yêu, nhưng cũng quá tưởng tượng. Toby không e dè tự thể hiện mình như nạn nhân của câu chuyện. Khẳng định rằng Victoria bỗng dưng tóm cổ hắn và đã làm tất cả để quyến rũ hắn.
John Watson không tin 1 lời nào hắn nói. Ngược lại ông càng khẳng định sự thật đúng như những gì ông được nghe về hắn từ đầu. Chính Victoria là nạn nhân. Toby chắc chắn đã hứa hẹn với cô những điều mà hắn biết sẽ không coi ra gì. Nói ngắn gọn, hắn đã quyến rũ con bé. Con bé đã gục ngã trước đầu óc xảo huyệt và vẻ hấp dẫn giả dối của hắn. Nó còn trẻ, khờ khạo, ngây thơ. Nó không biết phân biệt sự khác nhau giữa tình yêu và ham muốn. John Watson cúi gằm, não nề. Ông lo cho tương lai của Victoria.
Buổi trưa, ông trở lại nhà Henderson để thuật lại cuộc gặp gỡ cho Edward. Ông bỏ qua những chi tiết khiếm nhã nhất, nhưng sự việc vẫn không thay đổi. Victoria chắc chắn đã có quan hệ mật thiết với Tobias Whitticomb, hắn không yêu cầu gì hơn là cắt đứt, không muốn phiền nhiễu. Về mặt xã hội, Victoria đã đặt ra 1 vấn đề nghiêm trọng. Nếu gã tình nhân tiếp tục rêu rao về danh tiếng của cô, không 1 người đàn ông xứng đáng nào còn muốn gần cô.
Edward cảm ơn John Watson lần nữa trước khi bạn ra về. Lúc Olivia và Victoria từ nhà nha sĩ về, ông đã hoàn toàn suy sụp. Buổi sáng nay đặc biệt khủng khiếp đối với ông. Ông đang sống trong nỗi tuyệt vọng không lối thoát. Đứng sững ở lối vào thư viện, ông chờ các con gái tới gần.
- Ngày mai chúng ta sẽ về, Olivia, - ông gầm lên chiếu thẳng cái nhìn u uất về phía chúng.
Ông không thể không tự hỏi liệu Olivia có biết bí mật của em gái cô không.
- Xếp vali và khóa ngay cửa cái nhà này lại. Tất cả những gì chưa đóng gói hôm nay được Petrie và những người làm khác sẽ làm sau.
Olivia bắt đầu run vì vẻ quá nghiêm khắc của cha.
- Chúng ta sẽ về … hôm nay? … Đã về ư … nhưng con tưởng …, cô lắp bắp.
- Ba đã nói là đi, - ông hét lên, sa sầm vì đau đớn và phẫn uất.
Ông quay qua Victoria. Không nói 1 lời, ông làm hiệu lệnh cho cô đến gần. 2 chân lẩy bẩy, Victoria liếc nhìn chị lo lắng. Rõ ràng có 1 điều khủng khiếp đang tới.
- Chuyện gì vậy ạ? – Olivia khẽ hỏi.
Không có câu trả lời. Người cha vẫn đứng thnẳg lưng trước cửa thư viện chờ Victoria. Cô dè dặt bước từng bước. Khi cô vừa vào phòng, ông theo ngay sau và tiếp đó là 1 tiếng cửa đóng rầm. Olivia trân trối nhìn cánh cửa vừa đóng lại. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cha cô đã phát hiện Victoria gặp gỡ Toby? Ai đã nói cho ông? Và ngay cả nếu đó là thật, cô cũng không thể bị coi như đã phạm trọng tội … Vậy mà cha đã nhìn cô như kẻ đã phạm 1 lỗi lầm không thể tha thứ được. Olivia chưa bao giờ thấy cha cô giận dữ đến mức ấy.
Cô vội vã đi xuống bếp để nói với Bertie họ sắp quay về Croton ngay lập tức. Bà quản gia tròn mắt ngạc nhiên. 1 lát sau, 2 người bắt tay ngay vào việc, lôi các rương hòm, vali, sai bảo, chỉ dẫn người làm trong nhà. Không thể mang tất cả 1 lần được, nhưng mệnh lệnh cha Olivia đã ban ra không gì rõ ràng hơn. Họ sẽ khởi hành vào sáng mai. Những người khác sẽ lo nốt phần việc còn lại.
Trong khi cô gái đang đi lại rối rít trong nhà, trong bếp, tạp dề khoác ngoài, thì bi kịch đang diễn ra trong thư viện. Victoria khóc như mưa trước cái nhìn dữ tợn của cha.
- Tự mày đã gây khốn khổ cho mày, Victoria. Vậy là chấm hết tất cả. Mày không còn tương lai gì nữa. Tuyệt đối không còn gì nữa. Sẽ không có 1 thằng đàn ông tử tế nào muốn lấy mày.
Tim ông thắt lại khi phải nói những lời nặng nề như thế với con. Ông đã không hỏi thêm gì John Watson, ông không muốn đi vào chi tiết. Ông vẫn chỉ nghĩ con ông đã cư xử như 1 cô gái dễ dãi, nhẹ dạ. Gã ong bướm hẳn đã hứa hẹn với nó về đám cưới.
Bây giờ cô đang khóc nức nở và khi ngước mắt lên, cô nhìn cha bằng ánh mắt không thể lý giải nổi.
- Dù sao đi nữa con cũng không muốn lấy chồng mà, - cô nói với vẻ bướng bỉnh trẻ con.
Không muốn kết hôn là 1 chuyện, tự xếp mình ra ngoài lề xã hội lại là 1 chuyện khác.
- Đó có phải là lý do để mày cư xử quá đáng như vậy phải không? Nhưng mày chỉ liên quan đến tương lai của mày thôi chắc, mày đã nghĩ đến tương lai của chị mày chưa? Đến danh dự của gia đình chưa?
Cô chỉ lắc đầu và tiếp tục khóc, không trả lời.
- Nó đã hứa sẽ cưới mày sao, Victoria?
Cô gật đầu, mắt cụp xuống, nghẹn lời vì nước mắt, 2 bàn tay co quắp lại.
- Làm sao nó có thể chứ? Quân vô lại! đáng lẽ ta tuyệt đối không nên mời hắn đến nhà này. Tất cả lỗi là tại ta.
Ông nói ngay với con gái rằng Toby đã rêu rao dưới tất cả các mái nhà rằng hắn đã ngủ với cô. Và cứ theo như lời hắn ta thì chính cô mới là người đã mồi chài hắn.
Nước mắt dâng tràn khi nghe cha nói. Victoria thu hết có thể đảm thuật lại chuyện mình cho cha.
- Anh ấy nói rằng anh ấy chưa từng yêu 1 người phụ nữ nào như anh ấy yêu con. Anh ấy khăng khăng nói rằng họ sắp li dị. Rằng đó là 1 cuộc hôn nhân không có tình yêu. Rằng anh ấy sẽ rời bỏ Evangeline để cưới con.
Thế đấy, 1 con người vẫn đề cao tự do, độc lập, cuối cùng đã đi tới đồng ý kết hôn với anh ta. Mặc dù chưa đầy những tư tưởng tiên tiến, cô vẫn chỉ là 1 đứa trẻ, 1 cô bé lãng mạn.
- Và con đã tin hắn? – Cha cô kêu lên, kinh hãi. – Tại sao con dám đi chơi 1 mình với hắn?
Ông tự trách mình không để mắt hơn tới các con gái mình, kể cả Olivia – đứa dường như không cần 1 lời nhắc nhở nào.
- Con chỉ nghĩ rằng chỉ đi hóng gió 1 vòng bằng ô tô thôi … Con không … con không bao giờ có ý định … đáng lẽ con … ôi ba ơi.
Cô cố ngăn lại những lời tha khóc, không chỉ vì cô làm cho cha cô thất vọng, mà chính vì Toby đã phản bội cô. Tất cả những điều khủng khiếp mà anh ta nói với John Watson và được ba cô kể lại đang quay cuồng trong đầu cô. Toby đã xem chuyện tình đẹp của họ như trò qua đường, rằng chính cô là người đã bám theo anh ta với những lời ve vãn. Anh ấy đã không đả động gì đến những lời thề thốt, những lời hứa hẹn với cô về đám cưới. Ôi, cô mới ngu ngốc làm sao! Toby đúng như hình ảnh mà người ta đã nói. Anh ta cam đoan với cô rằng đó chỉ là những điều giả dối, giả dối từ đầu đến cuối. Và cô đã tin.
Bằng những thanh âm rung lên từ sâu thẳm nỗi thất vọng, cha cô đặt câu hỏi cuối cùng:
- Ba nghĩ rằng con sẽ không nói với ba sự thất, nhưng ba vẫn hỏi con. Chị con có biết chuyện con với hắn ta không, Victoria? Chị con có biết con đi đâu không?
Cô dường như không thể nói nên lời, nhưng cô vẫn phải thu hết tất cả sức lực và nhìn thẳng vào mắt cha:
- Không, - cô lí nhí, - chị ấy không biết gì hết. Chị ấy đã nhìn thấy bọn con khiêu vũ ở nhà Astor … 2 chị em con đã cãi nhau 1 trận dữ dội. Chị ấy đã cố mở mắt cho con, đã báo trước cho con tất cả những gì sau đó đã xảy ra. Con đã không muốn tin chị ấy … con đã không tâm sự chuyện gì với chị ấy cả. Hẳn chị ấy cũng nghĩ rằng con đã gặp Toby 1 đôi lần, nhưng … những chuyện còn lại thì …
Nước mắt, sự hổ thẹn làm cái nhìn mờ nhòa. Cô không dám nhìn cha mình nữa. Chẳng bao lâu cả thành phố sẽ biết câu chuyện phiêu lưu tồi tệ của cô, vì Toby chẳng ngại ngần mà nói toạc ra cả. Bỗng chốc, Croton trở thành con đường duy nhất – 1 nơi trú ẩn lý tưởng. Cô sẽ không bao giờ trở lại đây nữa. Không bao giờ. Lời đồn đại rằng 1 trong 2 cô gái sinh đôi sa vào lưới của gã đàn ông bỉ ổi nổi tiếng nhất thành phố này và sự vội vã trốn chạy về Croton của gia đình Henderson sẽ chẳng chậm trễ lan nhanh như dịch cúm. Cũng như con gái, Edward không dám đối mặt với việc trở lại New York sớm. Cuối cùng, rõ ràng thành phố này không hề mang lại cho ông những may mắn. Người vợ của ông đã chết ở đây; chuyến đi thăm New York lần đầu tiên của 3 cha con, ngay khi các con gái được giới thiệu với xã hội New York. Đã khơi dậy những sự tò mò khó chịu. Người ta chạy theo họ ngắm nghía cứ như chạy theo những gánh xiếc. và lần thứ 2 này đây, vòng quay đã dừng ở điểm tai họa. Ông e rằng khó có 1 ngày ông lại có thể từ Croton lên thành phố. Nhưng chăm chú quan sát Victoria, ông dường như thấy nó đang giấu 1 cái gì đó, tựa 1 bằng chứng rằng nó chưa chối bỏ hoàn toàn niềm đam mê. Ông buộc phải tuyên bố chấm dứt mọi việc:
- Ba cấm con không được gặp lại hắn ta, Victoria, rõ chưa? Thằng đàn ông đã khinh thường con quá đáng, đã chối từ con, đã giễu cợt con, bỏ rơi con. Nếu hắn nói với John Watson rằng con là tình yêu của đời hắn và rằng hắn không biết làm gì, điều đó lại đi 1 ngã khác. Và rồi dù 5 năm, 10 năm trôi qua, con sẽ không thể nào rũ bỏ loại hèn hạ ấy, bởi con tin chắc rằng hắn đã yêu con. Con sẽ bấu víu vào sự giả định ấy trong những giờ phút khó khăn nhất cuộc đời con. Nhưng đó, bây giờ con chỉ có thể bấu víu vào nỗi bất hạnh của đời con, những mảnh vụn của thanh danh con bị hủy hoại, nói đúng ra hắn đã sử dụng con mà chẳng chút băn khoăn ngần ngại. Ba muốn con phải nhớ lấy. Có thể thể 1 ngày con sẽ chuộc lại được mình. Nhưng trong thời gian ấy, đừng có ảo tưởng nào vể thằng đàn ông đó. Đừng quên, - ông gầm lên kết thúc, khiến Victoria rùng mình, - ba cấm con gặp lại hắn. Hiểu chưa?
- Vâng, thưa ba.
Cô sụt sịt, cố kìm cơn nứt nở, nó làm cô run lên. Rồi cô lại òa khóc. Những lời nói của ba cô đã quá rõ ràng rồi. Tương lai, đứng trước ông, cô không còn cách gì ẩn náu. Cuộc đời cô bỗng chốc đã rơi vào cơn ác mộng.
- Bây giờ, lên phòng và ở đó cho đến khi chúng ta khởi hành, sáng ngày mai.
Victoria lê bước khỏi thư viện và cắm đầu chạy lên cầu thang. May thay, không có ai ở sảnh. Bertie và Olivia đang hối hả trên gác mái, mở các rương hòm và xếp đồ dùng đầy vali. Lát sau, Victoria lại xuất hiện ở cầu thang, không 1 tiếng động và chạy nhanh ra cửa. Cô mặc 1 chiếc váy đen. 1 chiếc mũ có mạng, cũng màu đen, che đi nét mặt của cô. Những lời cha cô nói vẫn văng vẳng bên tai, nhưng cô muốn nghe nó từ chính miệng Toby. Không thể nào tin được. Có thể John Watson đã nói dối.
Cô gọi 1 chiếc taxi, đưa địa chỉ văn phòng Toby. Cô gần như xô anh ta trên bậc thềm, anh ta vừa từ bên trong bước ra. Trông anh quyến rũ hơn bao giờ hết … và không tỏ ra đặc biệt mừng rỡ khi gặp cô.
- Em cần nói chuyện với anh, - cô hổn hển, nuốt nước mắt.
Toby nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu.
- Tại sao cô không gởi đến 1 gã luật sư khác. Nhưng cô đang thử làm cái gì đấy hả? Tạo áp lực với tôi, đủ cho tôi vứt bỏ vợ mình trong 1 tuần chắc? Không có đám cháy ở đâu chứ, phải không?
- Chuyện ấy chẳng liên quan gì. 1 người nào đó đã nói với John Watson rằng anh có 1 nhận xét khó ưa về chuyện của em … Ông vội đến thuật lại cho ba em. Hơn nữa, có vẻ như có người nhìn thấy chúng ta trong ngôi nhà ngoại ô.
- Và sao nữa? Được rồi, em đã là 1 cô gái lớn, tiểu thư Hiện – đại – không – muốn – kết – hôn! Em biết chính xác cái gì sẽ xảy ra chứ. Nhưng vẫn cần phải bao bọc nó trong những mỹ từ.
Cô nhìn gã, mày nhíu lại, choáng váng vì sự tàn nhẫn ấy. Cô muốn tranh luận ở trong nhà hơn là ở ngoài phố thế này, nhưng anh ta không mời cô vào. Anh ta đứng sững trên bậc thềm.
- Toby, chuyện gì xảy ra vậy? Em không biết phải nghĩ điều gì nữa.
Cô nhìn anh, kinh sợ. Tấm mạng che đã giấu đi nước mắt đã nhòe mi, chầm chậm lăn trên gò má.
- Chẳng có gì xảy ra cả. Chúng ta đã dành cho nhau quãng thời gian tốt đẹp và đó là tất cả. Cả 2 chúng ta đều đã rất vui vẻ. Nhưng, những câu chuyện đẹp nhất thường ngắn nhất. Cô hóa ra cũng như tất cả những người khác! Tất cả những gì cô mơ ước là chiếc nhẫn ở ngón tay. Thế đấy! Em từng kể với anh rằng em là 1 phụ nữ tự do, nhưng em cũng như mọi người khác … Em sẽ không bao giờ ngủ với thằng đàn ông nào nếu không hy vọng là hắn sẽ cưới em: đấy, đó là sự thật! Đúng là em tưởng tôi sẽ rời bỏ Evangeline và 3 đứa con sao … bây giờ là 4? Cô ta sẽ để cho tôi đi sao? Rằng em là tình yêu lớn của tôi sao? Thật bí ẩn biết bao nếu như tôi lại nhận ra được điều đó trong 2 ngày! Làm sao mà em biết được. Em chẳng biết cái gì cả, ngoài việc cả 2 chúng ta muốn bay bổng 1 chút. Đừng kể chuyện cổ tích cho tôi nữa em yêu, đừng tỏ vẻ là bỗng nhiên bị mất tất cả như thế. Chúng ta đã vui vẻ và bây giờ là kết thúc. Đừng nói với tôi rằng em đã tin dù chỉ 1 giây phút ngắn ngủi là tôi sẽ bỏ vợ. Người nhà Astor sẽ giết tôi. Chúng ta đã chơi. Em cũng như tôi thôi. Những “anh yêu em” và “mãi mãi”, tất cả những cái đó đều là 1 phần của trò chơi. Nếu em nói, anh cũng sẽ nói. Tất cả mọi người đều biết rằng đó là 1 phi vụ trên giường … 1 phi vụ bằng vàng, bé em ạ!
Hắn búng nhẹ lên chóp mũ và bằng điệu bộ giễu cợt khẽ nghiêng mình chào kính cẩn. Hắn ưỡn thẳng lên với nụ cười độc ác trên môi. Victoria giang tay tát hết sức lực vào bộ mặt đáng ghê tởm ấy. 1 người qua đường quay lại.
- Anh là đồ rác rưởi, Tobias Whitticomb, - cô nói và không kìm giữ những dòng nước mắt nữa.
Cô chưa bao giờ nghe thấy những điều bỉ ổi hơn thế. Hắn ta đã lợi dụng cô và thậm chí hắn ta còn không đủ trung thực để thừa nhận điều đó. Ngược lại, hắn ta đã hạ nhục cô. Hắn ta ngờ vực những tình cảm mà cô dành cho hắn. Đau đớn nhất là cô đã thực sự yêu hắn say đắm. Cô giận mình vì cô đã cư xử như 1 con ngốc.
- Nhiều kẻ khác cũng gọi tôi như thế đấy, - hắn mỉm cười, - những kẻ được gọi là người lớn đã có kinh nghiệm ấy. Không phải những cô gái mới lớn.
Cô đã là 1 cô gái tuyệt đối khờ khạo. 1 miếng mồi lý tưởng. Hắn đã lợi dụng sự ngây thơ của cô, và giờ đây điều gì xảy ra với các nạn nhân của hắn cũng chẳng mấy quan trọng.
- Ngày mai chúng ta sẽ đi, - cô thều thào như điên dại, dường như cô vẫn chờ đợi Toby cố gằng níu kéo cô.
- Chúc chuyến đi tốt lành. Tôi sẽ còn phải chờ đón cuộc thăm viếng của cha cô nữa hay là ông ta sẽ vui lòng tống tôi cho cảnh sát?
- Anh không xứng đáng được hơn thế đâu.
Cô không thể hoàn toàn căm ghét nổi hắn. Hắn ta đã làm tan vỡ trái tim cô, nhưng 1 phần nào đó trong con người cô vẫn còn yêu hắn.
- Hãy đi đi và đừng oán hận gì, - hắn nói và dẫn nhanh cô về 1 chiếc taxi. – Chúng ta đã có 1 thời gian vui vẻ, Victoria. Dừng ở đó thôi. Đừng yêu cầu nhiều hơn những gì người ta có thể dành cho cô.
Đó chỉ là trò chơi đối với hắn, đúng như ngay từ đầu hắn đã nói rất rõ ràng.
- Anh nói là anh yêu tôi, - cô kêu lên, đôi mà ướt đẫm nước mắt. – Anh nói rằng anh chưa từng yêu ai như yêu tôi. Anh đã nói …
Hắn đã nói rằng hắn sẽ bỏ vợ, rằng hắn sẽ cưới cô, rằng họ sẽ sống suốt đời bên nhau, rằng hõ sẽ có những đứa con. Anh ta nói rằng họ sẽ cùng nhau trốn đi, rằng họ sẽ cùng sống ở Paris … Victoria khóc nức lên.
- Đúng, tôi biết. Tôi đã nói dối, - hắn vừa nói vừa ấn cô vào xe taxi. – Điều đó đâu còn quan trọng nữa.
Hắn nhìn cô. Lần đầu tiên hắn cảm nhận 1 chút thương hại. Chỉ 1 chút thôi. Cô ta chỉ là 1 đứa trẻ. Cô ta sẽ bình tâm lại thôi. Trò cờ bạc bịp ấy mà, nhưng thây kệ, đã kết thúc rồi.
- Về nhà em đi và quên tôi đi. Sẽ tới 1 ngày, em lấy 1 người nào đó tử tế. Tôi đánh cược rằng em sẽ không bao giờ quên những ngày ta quấn quýt bên nhau đâu.
Toby mỉm cười với cô, nanh ác, và cô muốn cào vào mặt hắn lần nữa. Nhưng để làm gì? Điều đó còn ý nghĩa nào nữa. Hết rồi. Không bao giờ hắn biết được những cảm xúc cô đã dâng hiến cho hắn. Hắn quá hời hợt, quá vô vị đến nỗi không có khả năng hiểu thế nào là tình yêu. Trái tin Victoria thắt lại khi cô nhận thức được điều đó, và cũng từ giây phút đó, dù rất chậm thôi nhưng cô chắc chắn rằng cô bắt đầu căm ghét hắn.
- Tôi biết, - hắn lầm bầm, mắt nhìn cô dường như để ghi nhớ gương mặt cô.
Ngay cả khi đang khóc, cô ta vẫn thật xinh đẹp. Tiếc là cô ta không già dặn thêm 1 chút, hắn nghĩ, vẫn muốn nấn ná thêm. Nhưng thôi! Chơi thế đủ rồi. Đây đúng là thời điểm nói lời tạm biệt.
- Tôi độc ác, - hắn tiếp. – Nó vậy đấy.
Hắn cho người lái xe địa chỉ của cô, rồi chui ra khỏi xe và đóng sập cửa lại. Rồi hắn bước dọc theo phố không 1 lần ngoái lại. Victoria Henderson đã là 1 quãng thời gian ngắn ngủi dễ chịu trong đời hắn. Cô ta đã đến, đã đi, và bây giờ hắn ta lại lên đường, tiếp tục thả mình vào những cuộc phiêu lưu tình ái mới.
Suốt đường về Victoria khóc. Cô cắn chặt răng để ngăn những tiếng nức nở. Về đến nhà, cô lên phòng bằng cầu thang phụ, cầu mong mọi người không ai nhận ra sự vắng mặt của mình. THực ra Olivia đã tạt qua phòng mang cà phê cho cô. Nhìn thấy căn phòng trống trơn cô đã hiểu ngay rằng Victoria đang lao bổ đến với Toby. Trong sâu thẳm trái tim cô cảm nhận được nỗi kinh hoàng của người em sinh đôi. Không nói 1 lời, cô đã khép cửa và quay lên tầng áp mái cùng Bertie.
Đến hết buổi chiều 2 chị em vẫn chưa gặp nhau. Olivia khe khẽ hé cửa. Lần này Victoria đã ở trong phòng. Ngồi trên ghế bành, khăn mùi soa nắm trong tay, Victoria dõi nhìn ra cửa sổ. lúc chị bước vào cô không quay lại. Vẻ não nề của em với Olivia như 1 hình phạt. Cô đến bên, khẽ đặt tay lên vai Victoria.
- Em sao rồi?
Mối bất hòa giữa 2 chị em đã chấm dứt. Họ đã lại tìm thấy nhau, Olivia biết. Victoria sẽ cần thời gian để bình phục. Cô chờ câu trả lời, rồi nó sẽ đến dù muộn. những giọt nước mắt tuôn trào nơi khóe mắt Victoria, lăn trên má, rơi xuống ngực áo, rớt trên những ngón tay cô.
- Em là 1 con ngốc. Tại sao em lại có thể ngốc nghếch đến thế? – Cô nói trong tiếng nấc nghẹn.
- Em đã muốn tin và hắn rất quyến rũ, hắn muốn em tin điều đó. Hắn ta nói dối hay lắm.
Thay vì khiến cô bình tĩnh lại, những lời ấy lại khiến Victoria khóc nấc lên. Olivia choàng tay ôm lấy em.
- Tất cả rồi sẽ ổn. Chúng ta sẽ về nhà, em sẽ không phải trông thấy hắn ta nữa … em sẽ quên hắn ta đi … tất cả mọi người sẽ quên hết. những chuyện như thế này sẽ không kéo dài mãi đâu.
- Làm sao chị biết được?
Victoria giàn giụa nước mắt, rin rẩy trong tay chị. Olivia mỉm cười với em. Cô yêu em biết bao nhiêu, cô chỉ ước sao có 1 cây đũa thần để quét sạch mọi đau đớn, buồn tủi, thất vọng mà em cô đang chịu đựng. Cô căm giận Tobias Whitticomb, nhưng nỗi căm giận ấy phần nào thuyên giảm bởi cảm giác an lòng. Victoria đã buộc phải rời xa hắn ta. Mới đây thôi, 2 chị em cô đã không còn là 1 thực thể thống nhất nữa. Toby đã quá thành công trong việc chia rẽ 2 chị em cô, nhưng không lâu đâu.
- Vì chị lớn hơn em mà, - Olivia dịu dàng an ủi. – Hãy tin chị. Em sẽ không phải đau khổ cả cuộc đời đâu.
- Em không bao giờ tưởng tượng rằng trên đời lại có những gã đàn ông như hắn … quá độc ác, quá vô nghĩa … Em căm thù bọn đàn ông.
- Ồ không, - Olivia âu yếm hôn lên trán em. Hãy chỉ căm thù mình hắn thôi, chỉ hắn thôi.
Victoria ngước nhìn lên, trong 1 giây, ánh mắt họ gặp nhau đồng cảm. Họ hiểu nhau quá rõ. Họ chia sẻ từng niềm vui, nỗi buồn, đau đớn trong từng phút. Thật đáng sợ bởi 1 tháng qua họ mất nhau. Nhưng Olivia biết rằng chuyện đó sẽ không kéo dài lâu. Mối dây kết nối 2 chị em cô quá mạnh mẽ, quá bền chặt. Nó đã bắt rễ trong sâu thẳm con người họ. Dường như họ có chung 1 trái tim. Không ai trong 2 người có thể cắt đứt được mối liên hệ ấy.
Ngày hôm sau, 2 chị em nắm tay nhau ngồi trên băng ghế sau chiếc xe đưa họ xa dần thành phố. Olivia dễ dàng đoàn được tình cảm của em lúc này: buồn, tiếc, hãi hùng, lo sợ vì không bao giờ nhìn thấy Toby nữa. và khi Victoria đang khóc thầm, nắm chặt tay chị trong bàn tay mình, cha họ, ngồi hàng ghế trước, không hé răng nói nửa lời.
Olivia thì bận rộn với bao bạn bè, ở đâu họ cũng muốn mời cô tới, cô chạy hết tiệc trưa, tiệc ngoài trời lại tiệc trà … Rất hiếm khi Victoria đi cùng cô tới những nơi đó. Cô em khăng khăng rằng cần tham dự đầy đủ tất cả các cuộc thảo luận của hiệp hội toàn quốc vì quyền bầu cử của phụ nữ. Olivia đoán chừng còn có lý do khác. Linh cảm mach bảo cô rằng Victoria vẫn bí mật gặp gỡ Tobias Whitticomb. Olivia đã không đả động đến chủ đề này nữa, nhưng cô vẫn luôn lo lắng, bứt rứt không yên. Những ngay gần đây, 1 sự im lặng nặng nề đã dựng lên giữa 2 chị em. Giống như 1 bức tường không thể vượt qua tách biệt Victoria khỏi mọi sự xung quanh. Một đôii lần, Olivia cố dò hỏi nhưng chỉ nhận được vài câu trả lời mơ hồ. Theo lời Victoria thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Olivia đếm từng ngày chờ đợi lúc được trở về Croton, ở đó cô sẽ dễ dàng nắm bắt em gái mình hơn. Cô sẽ biết chữa lành căn bệnh sung bái Toby thái quá của nó. Ngôi nhà thôn quê thiếu vắng với cô biết bao. Khốn thay, cuối tháng 10, ba cô thông báo rằng việc làm ăn của ông còn giữ họ lại New York đến lễ Tạ ơn. Cùng sự giúp đỡ của các luật sư, ông đang đàm phán vụ bán nhà máy thép. Ông nghĩ 2 cô con gái ông đang vui vẻ khi sống ở thành phố, nơi bây giờ chúng đã có nhiều bạn bè. New York sẽ đem đến cho chúng cơ hội tìm thấy những người chồng tương lai. Và dù sao đi nữa, chúng cũng được vui chơi nhiều hơn ở Croton. Còn Olivia, nó rạng rỡ tựa 1 bông hồng đang khoe sắc. Cô gái như được bao bọc giữa quầng sáng huyền bí của 1 hạnh phúc lớn lao. Cô kiểu cách hơn, tinh tế hơn bao giờ hết. Trong nhà không ai nói ra, nhưng tất cả đều nhận thấy điều đó. Olivia đã đi đến kết luận cô em sinh đôi đang muốn tạo 1 hình ảnh riêng để quyến rũ hơn trong mắt Toby … Cô không biết rằng 2 người vẫn gặp nhau tất cả các buổi sáng trong ngôi nhà ngoại ô. Tuy nhiên cô cảm thấy mối quan hệ giữa Victoria và Toby đang thay đổi … theo hướng sâu sắc hơn. Victoria khéo léo tránh né chị với đủ những lý do khác nhau, nhưng dù thế này hay thế kia thì đều rất khả nghi trong mắt Olivia.
- Cô vẫn chưa mệt mỏi vì thành phố của chúng tôi sao? – một hôm, Charles hỏi cô.
Lúc ấy, chàng luật sư trẻ đến liên hệ với Edward, và Olivia ghé qua văn phòng xem những người hầu chuẩn bị trà nước chu đáo chưa. 2 người đàn ông đã kết thúc cuộc tranh luận, cha cô bảo cô ngồi lại.
- Có, 1 chút thôi, - cô mỉm cười thú nhận, - tôi rất yêu thành phố này, nhưng mùa thu ở nông thôn đẹp tuyệt vời …
- Chúng ta sẽ sớm về đó, - ba cô nói và nhìn con biết ơn.
Từ 2 tháng nay, Olivia đã quán xuyến mọi việc trong dinh thự New York này 1 cách hoàn hảo.
- Anh phải đưa Geoffrey về chơi Croton, - cô nồng nhiệt nói với Charles, tiếc rằng vẫn chưa biết mặt cậu bé.
- Vâng, nó sẽ vui lắm.
- Cháu có biết cỡi ngựa không? – Thấy Charles lắc đầu, cô tiếp: - Tôi sẽ dạy cho.
- Thế thì nó sướng điên đấy.
- Rất cuộc chiều nay em con đi đâu nhỉ? – Edward cắt ngang câu chuyện giữa 2 người, ngạc nhiên vì sự vắng mặt liên tục của Victoria.
- Chỗ mấy người bạn ạ. Hoặc có thể sẽ là thư viện. Con cũng không chắc, nhưng có lẽ em con sẽ không về muộn đâu …
- Thời gian này nó đi chơi nhiều, - Edward nhận xét.
Nói vậy nhưng trong thâm tâm ông vẫn nghĩ mọi việc đang diễn ra tốt đẹp. Các con gái ông thích New York và New York ngưỡng mộ chúng.
Lát say, Charles ra về. Victoria đang chạy lên bậc thềm đúng lúc anh đi xuống. Không ai để ý đến 1 chiếc ô tô vừa phóng đi. Charles nói dăm ba câu với Victoria. Đôi mắt cô mơ màng, cái nhìn xa xăm. Lại thêm 1 lần, anh bị xúc động vì cô giống hệt chị gái. Nhưng dường như lúc nào cũng có 1 điều gì rất bí hiểm, 1 cái gì rất sâu xa, rất kín đáo làm nhòa bớt sự giống nhau ấy. Hôm nay ít hơn, vì gần như suốt lúc nói chuyện, anh không nhận ra được. Anh nghĩ miên man lúc lái xe về nhà, nơi con trai anh đang ngóng đợi. lễ Tạ ơn đang đến gần. Noel cũng không còn xa nữa. Charles sợ những ngày lễ. Những ngày này năm trước, không có Susan, thực sự là 1 cơn ác mộng.
Tối hôm ấy, cha con nhà Henderson đến buổi hòa nhạc ở Carnegie gặp gỡ nhiều người quen biết, có cả Tobias Whitticomb. Anh ta ngồi chung với 1 vài người bạn. Không thấy vợ anh ta trong số đó. 1 người nói chị ấy bị ốm, người khác cười cười bảo không phải và ngụ ý rằng cô ấy đang chờ đón sự kiện hạnh phúc.
Victoria cố giấu nụ cười. Cô tin mình biết hơn ai hết nguyên nhân sự vắng mặt này. Chồng của phu nhân Whitticomb sắp từ bỏ bà ta. Có thể họ đã cùng quyết định rằng tốt hơn anh nên đi 1 mình … Cả buổi tối đó Victoria và Toby chỉ dõi mắt nhìn nhau.
Edward Henderson nhận ra hành động của họ. Ông không nói lời nói lời nào. Ông hy vọng rằng gã Tobias Whitticomb không chọn con gái ông làm mục tiêu.
- Ba đã thấy chuyện gì diễn ra tối nay rồi đấy, - Olivia cảnh cáo khi 2 chị em đang thay đồ trong phòng.
Victoria vẻ kiêu hãnh làm ngơ. Điều đó đã trở thành thói quen khiến Olivia não lòng. Hố ngăn cách giữa 2 chị em không chỉ ngày càng sâu thêm mà cô còn thấy từ đó 1 nỗi lo sợ khủng khiếp, 1 nỗi đau thấu tận tâm can.
- Ba không biết đâu, - Victoria khẳng định với vẻ chắc chắn.
- Vậy chính xác là ba phải biết điều gì? – Olivia khẽ khàng hỏi.
Những móng vuốt sợ hãi đang cào cấu tim cô. Bỗng nhiên cô hoảng hốt tự hỏi liệu rồi gã ong bướm giả đò trong sáng kia sẽ đi tới đâu. Tối hôm ấy, 2 chị em đều như trong ác mộng.
Và, sáng hôm sau, cơn ác mộng thực sự đến.
Từ sớm, John Watson đã gọi tới hỏi xem ông có thể qua đó 1 lúc trước khi tới văn phòng không. Những cuộc viếng thăm như thế cũng không quá bất thường. Edward luôn vui lòng được gặp ông bạn già của mình.
Bertie mang cà phê vào thư viện cho họ. 1 sự im lặng kéo dài. John Watson nheo mắt quan sát Edward vừa nghĩ đến sức khỏe mong manh, đến quả tim yếu bệnh của ông bạn già … Than ôi, ông đâu có quyền lựa chọn. Cần phải nói cho ông bạn chuyện đó. Ông phải làm như vậy.
- Tôi sợ rằng có tin xấu cho ông, John Watson bắt đầu.
2 người đàn ông nhìn nhau. Giống như 1 chiếc cửa đã mở ra trước 1 khó khăn mà cả 2 đều muốn tránh.
- Chuyện bán xưởng thép trượt rồi sao?
Edward có vẻ thất vọng nhưng không choáng váng. John Watson lắc đầu.
- Không. Khổ thay, đây là việc hoàn toàn riêng tư. Đây là chuyện đã làm tôi rất buồn và sẽ làm ông đau khổ rất nhiều. Tối qua tôi đã nói chuyện rất lâu với Martha. Chúng tôi cùng thống nhất rằng: ông phải biết. Là Victoria, Edward … có vẻ như …
Ông luật sư dừng lại. Ông không nói được hết câu.
- Có vẻ như nó có quan hệ với Tobias Whitticomb …nghiêm trọng đấy … tôi rất lấy làm tiếc.
1 lần nữa, mắt họ nhìn nhau, trong những đối thoại câm lặng.
- Có vẻ là, chúng đã gặo gỡ ở 1 ngôi nhà nhỏ ở phía Bắc thành phố … Bà quản gia của 1 người bạn tôi đã thấy ngày nào 2 người cũng tới đó suốt cả tháng rồi vừa rồi … Tôi tin chắc … chúng nó …, mà cuối cùng ông có thể tưởng tượng ra phần còn lại. Ôi, lạy Chúa, Edward, tôi nản quá, - ông ta dừng lời, nhìn người bạn già ngấn lệ.
Một lúc lâu, Edward Henderson vẫn im lặng.
- Ông có chắc chắn chuyện này không? Người đàn bà là thế nào? Tôi muốn nói chuyện với bà ta. Không phải là chuyện đặt điều sao?
- Ít có khả năng vậy. Căn cứ trên tiếng tăm của thằng đàn ông ấy, tôi buộc lòng phải tin bà ta. Tôi sẽ không ngồi đây nếu tôi không chắc chắn … Ông có muốn tôi nói chuyện với Toby không? Hay cả 2 chúng ta cùng nói chuyện với hắn?
- Nếu đúng như vậy, tôi sẽ giết hắn, Edward sa sầm. – Tôi không thể nào tin được 1 điều như vậy. Victoria là đứa bốc đồng, nó vui thích khi lái xe ô tô của tôi hay ăn trộm con ngựa mà tôi ưng ý nhất để băng quá cánh đồng … hoặc có thể dẫm nát cả khu vườn của tôi, nhưng không phải như thế này, John. Không, không phải vậy … Tôi không thể tin được.
- Tôi cũng không. Nhưng nó còn trẻ, rất ngây thơ. Và hắn, cực kỳ dày dạn kinh nghiệm, cực kỳ lão luyện. Theo lời người phụ nữ đã nhìn thấy chúng, hắn đã thuê ngôi nhà ngoại ô này dành riêng cho những cuộc hẹn hò và tán tỉnh.
- Tôi sẽ tống thằng này vào tù.
- Edward, nếu chuyện này hoàn toàn đúng như vậy, con gái ông sẽ ra sao đây? Hắn không thể cưới nó. Hắn ta đã lấy 1 phụ nữ rất cao giá, là cha của 3 đứa con và, theo lời Martha, vợ hắn đang mang thai đứa con thứ tư.
- Còn ai khác biết chuyện này không?
Edward đau đáu nhìn bạn. Với John Watson, điều tồi tệ nhất vẫn còn ở phía trước.
- Có hôm hắn huênh hoang với Liastoryl Matheson trong câu lạc bộ. 1 nhân viên của tôi đã kể cho tôi nghe chuyện đồn đại này. Tôi đã không muốn tin. Toby đúng là 1 gã bất lương nếu hắn còn cố tình làm tổn hại thanh danh của 1 cô gái trẻ. Hắn đã nói với Matheson rằng hắn đang cặp bồ với 1 con thiên nga trắng tuyệt vời, và rằng khi nào kết thúc hắn còn phải xong chuyện với cả cô chị em sinh đôi cũng rất xinh đẹp … Hắn ta không nói tên nhưng như thế cũng đã quá rõ rồi còn gì.
Khuôn mặt Edward trắng bệch như sáp.
John Watson cao giọng nói cái điều mà cả 2 đang nghĩ trong đầu.
- Ông cần phải làm gì đó. Nếu cái thằng cuồng này còn tiếp tục huyên thuyên, tin này sẽ lan rất nhanh đi khắp thành phố. Chẳng hạn, ông phải gửi Victoria sang châu Âu để tránh xa thằng đó. Sau đấy, ông hãy suy nghĩ nghiêm túc về tuong lai của cháu nó. Nếu danh tiếng nó bị tổn thương, nó sẽ không bao giờ lấy được chồng nữa, trong mọi trường hợp thì không có 1 người đàn ông trong tầng lớp của ông …
Ông biết ơn người bạn già vì sự thẳng thắn ấy. Và lòng ông quặn thắt.
- Tôi sẽ suy nghĩ. Ngay ngày mai tôi sẽ trả nó về Croton. Sau đó … tôi không biết. Tôi không chắc châu Âu sẽ là 1 giải pháp tốt nhất. Tôi sẽ buộc hắn phải cưới nó nếu không phải hắn ta đã kết hôn và làm cha của 1 gia đình. Được đấy! Tôi không biết làm gì nữa.
- Đập cho hắn ta 1 trận? – John Watson nhướng mày, ông cố làm cho bạn mình vui hơn. Edward gượng 1 nụ cười nhợt nhạt.
- Tôi muốn được thế lắm … Tôi tin rằng cần phải nói chuyện với hắn ta. Phải bắt hắn giải thích cho tôi việc gì đã xảy ra.
- Cần gì làm thế, Edward. Điều gì xảy ra thì đã hiển nhiên rồi. Ông tức giận cũng chẳng để làm gì. Cứ cho là Toby có tình cảm thật với Victoria đi, dù tôi nghi ngờ điều đó … thì cũng chẳng thay đổi gì cho Victoria. Hắn không thể cưới con bé … Hắn không thể bỏ Evangeline, nhất là nếu cô ấy đang đợi đứa con thứ tư. Vụ tai tiếng này sẽ chỉ tăng lên mà thôi … Không! Theo ý tôi, trước tiên cần phải để Victoria quên hắn đi.
- Sẽ không dễ dàng nếu nó đã quá say mê hắn ta. Tôi đã nhìn thấy chúng nhảy với nhau và thậm chí tán tỉnh nhau, nhưng từ đó đến việc nghĩ rằng … Ôi, Chúa ơi, tôi không bao giờ tưởng tượng được rằng chuyện đó lại đi xa đến thế. Đáng lẽ tôi phải nghi ngờ điều gì chứ. Nhưng đầu óc tôi đã để đâu ấy nhỉ? Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao nó cứ đi suốt thế …
- Edward, vặn vẹo đôi tay, lòng tràn ngập cảm giác phạm tội. Khi John Watson ra về, ông lại tự dày vò với nỗi ray rứt riêng. Hôm qua, tất cả vẫn còn tốt đẹp, hôm nay ông đang sống trong cơn ác mộng. 2 ông bạn già đã cùng thống nhất kế hoạch: John Watson sẽ gặp Tobias Whitticomb. Bước khởi động này có vẻ tế nhị hơn, chưa tính đến chuyện nếu Edward thử nói chuyện tay đôi hòng phân tích cho gã tình nhân của con gái mình hiểu, cuộc tranh luận có nguy cơ kết thúc như 1 thảm kịch.
Đúng theo thỏa thuận, khi rời nhà Henderson, ông luật sư đến thẳng văn phòng Toby. Hắn thường rất ít khi ở đó, nhưng may mắn thay hôm nay hắn lại có mặt. Victoria đã hẹn tới chỗ nha sĩ. Họ sẽ gặp nhau sau, ngay khi cô thoát khỏi sự kèm cặp của chị.
John Watson không vòng vèo. Ông đi thẳng vào chuyện 1 cách nhanh chóng không rào trước đón sau. Câu trả lời của Toby khiến ông sững sờ không nói lên lời. Rất lịch sự, rất xứng đáng, hắn chấp nhận từ bỏ cô gái trẻ. Vì vụ việc đã bùng phát trong 1 ngày và hắn cũng không có ý định làm tổn hại thanh danh cô gái. Họ chỉ chơi bời 1 chút, không hơn. Hắn ta nói thêm rằng cô gái rất đặc biệt. Theo lời Toby, cô đã khẳng định với hắn rằng cô không ngần ngại gì khi qua lại với những người đàn ông đã có vợ. Toby chưa bao giờ hứa hẹn với cô điều gì và cố giữ để 2 người ít ràng buộc nhất, vì Evangeline và hắn yêu nhau thắm thiết – bằng chứng là họ đang chờ đợi 1 bé con vào tháng 4 tới. Hắn không bao giờ có ý định bỏ vợ. Điều đó đương nhiên là vấn đề không cần bàn cãi. Tất cả chỉ là kết quả từ những lời bịa đặt của 1 cô gái trẻ, có thể vì quá yêu, nhưng cũng quá tưởng tượng. Toby không e dè tự thể hiện mình như nạn nhân của câu chuyện. Khẳng định rằng Victoria bỗng dưng tóm cổ hắn và đã làm tất cả để quyến rũ hắn.
John Watson không tin 1 lời nào hắn nói. Ngược lại ông càng khẳng định sự thật đúng như những gì ông được nghe về hắn từ đầu. Chính Victoria là nạn nhân. Toby chắc chắn đã hứa hẹn với cô những điều mà hắn biết sẽ không coi ra gì. Nói ngắn gọn, hắn đã quyến rũ con bé. Con bé đã gục ngã trước đầu óc xảo huyệt và vẻ hấp dẫn giả dối của hắn. Nó còn trẻ, khờ khạo, ngây thơ. Nó không biết phân biệt sự khác nhau giữa tình yêu và ham muốn. John Watson cúi gằm, não nề. Ông lo cho tương lai của Victoria.
Buổi trưa, ông trở lại nhà Henderson để thuật lại cuộc gặp gỡ cho Edward. Ông bỏ qua những chi tiết khiếm nhã nhất, nhưng sự việc vẫn không thay đổi. Victoria chắc chắn đã có quan hệ mật thiết với Tobias Whitticomb, hắn không yêu cầu gì hơn là cắt đứt, không muốn phiền nhiễu. Về mặt xã hội, Victoria đã đặt ra 1 vấn đề nghiêm trọng. Nếu gã tình nhân tiếp tục rêu rao về danh tiếng của cô, không 1 người đàn ông xứng đáng nào còn muốn gần cô.
Edward cảm ơn John Watson lần nữa trước khi bạn ra về. Lúc Olivia và Victoria từ nhà nha sĩ về, ông đã hoàn toàn suy sụp. Buổi sáng nay đặc biệt khủng khiếp đối với ông. Ông đang sống trong nỗi tuyệt vọng không lối thoát. Đứng sững ở lối vào thư viện, ông chờ các con gái tới gần.
- Ngày mai chúng ta sẽ về, Olivia, - ông gầm lên chiếu thẳng cái nhìn u uất về phía chúng.
Ông không thể không tự hỏi liệu Olivia có biết bí mật của em gái cô không.
- Xếp vali và khóa ngay cửa cái nhà này lại. Tất cả những gì chưa đóng gói hôm nay được Petrie và những người làm khác sẽ làm sau.
Olivia bắt đầu run vì vẻ quá nghiêm khắc của cha.
- Chúng ta sẽ về … hôm nay? … Đã về ư … nhưng con tưởng …, cô lắp bắp.
- Ba đã nói là đi, - ông hét lên, sa sầm vì đau đớn và phẫn uất.
Ông quay qua Victoria. Không nói 1 lời, ông làm hiệu lệnh cho cô đến gần. 2 chân lẩy bẩy, Victoria liếc nhìn chị lo lắng. Rõ ràng có 1 điều khủng khiếp đang tới.
- Chuyện gì vậy ạ? – Olivia khẽ hỏi.
Không có câu trả lời. Người cha vẫn đứng thnẳg lưng trước cửa thư viện chờ Victoria. Cô dè dặt bước từng bước. Khi cô vừa vào phòng, ông theo ngay sau và tiếp đó là 1 tiếng cửa đóng rầm. Olivia trân trối nhìn cánh cửa vừa đóng lại. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cha cô đã phát hiện Victoria gặp gỡ Toby? Ai đã nói cho ông? Và ngay cả nếu đó là thật, cô cũng không thể bị coi như đã phạm trọng tội … Vậy mà cha đã nhìn cô như kẻ đã phạm 1 lỗi lầm không thể tha thứ được. Olivia chưa bao giờ thấy cha cô giận dữ đến mức ấy.
Cô vội vã đi xuống bếp để nói với Bertie họ sắp quay về Croton ngay lập tức. Bà quản gia tròn mắt ngạc nhiên. 1 lát sau, 2 người bắt tay ngay vào việc, lôi các rương hòm, vali, sai bảo, chỉ dẫn người làm trong nhà. Không thể mang tất cả 1 lần được, nhưng mệnh lệnh cha Olivia đã ban ra không gì rõ ràng hơn. Họ sẽ khởi hành vào sáng mai. Những người khác sẽ lo nốt phần việc còn lại.
Trong khi cô gái đang đi lại rối rít trong nhà, trong bếp, tạp dề khoác ngoài, thì bi kịch đang diễn ra trong thư viện. Victoria khóc như mưa trước cái nhìn dữ tợn của cha.
- Tự mày đã gây khốn khổ cho mày, Victoria. Vậy là chấm hết tất cả. Mày không còn tương lai gì nữa. Tuyệt đối không còn gì nữa. Sẽ không có 1 thằng đàn ông tử tế nào muốn lấy mày.
Tim ông thắt lại khi phải nói những lời nặng nề như thế với con. Ông đã không hỏi thêm gì John Watson, ông không muốn đi vào chi tiết. Ông vẫn chỉ nghĩ con ông đã cư xử như 1 cô gái dễ dãi, nhẹ dạ. Gã ong bướm hẳn đã hứa hẹn với nó về đám cưới.
Bây giờ cô đang khóc nức nở và khi ngước mắt lên, cô nhìn cha bằng ánh mắt không thể lý giải nổi.
- Dù sao đi nữa con cũng không muốn lấy chồng mà, - cô nói với vẻ bướng bỉnh trẻ con.
Không muốn kết hôn là 1 chuyện, tự xếp mình ra ngoài lề xã hội lại là 1 chuyện khác.
- Đó có phải là lý do để mày cư xử quá đáng như vậy phải không? Nhưng mày chỉ liên quan đến tương lai của mày thôi chắc, mày đã nghĩ đến tương lai của chị mày chưa? Đến danh dự của gia đình chưa?
Cô chỉ lắc đầu và tiếp tục khóc, không trả lời.
- Nó đã hứa sẽ cưới mày sao, Victoria?
Cô gật đầu, mắt cụp xuống, nghẹn lời vì nước mắt, 2 bàn tay co quắp lại.
- Làm sao nó có thể chứ? Quân vô lại! đáng lẽ ta tuyệt đối không nên mời hắn đến nhà này. Tất cả lỗi là tại ta.
Ông nói ngay với con gái rằng Toby đã rêu rao dưới tất cả các mái nhà rằng hắn đã ngủ với cô. Và cứ theo như lời hắn ta thì chính cô mới là người đã mồi chài hắn.
Nước mắt dâng tràn khi nghe cha nói. Victoria thu hết có thể đảm thuật lại chuyện mình cho cha.
- Anh ấy nói rằng anh ấy chưa từng yêu 1 người phụ nữ nào như anh ấy yêu con. Anh ấy khăng khăng nói rằng họ sắp li dị. Rằng đó là 1 cuộc hôn nhân không có tình yêu. Rằng anh ấy sẽ rời bỏ Evangeline để cưới con.
Thế đấy, 1 con người vẫn đề cao tự do, độc lập, cuối cùng đã đi tới đồng ý kết hôn với anh ta. Mặc dù chưa đầy những tư tưởng tiên tiến, cô vẫn chỉ là 1 đứa trẻ, 1 cô bé lãng mạn.
- Và con đã tin hắn? – Cha cô kêu lên, kinh hãi. – Tại sao con dám đi chơi 1 mình với hắn?
Ông tự trách mình không để mắt hơn tới các con gái mình, kể cả Olivia – đứa dường như không cần 1 lời nhắc nhở nào.
- Con chỉ nghĩ rằng chỉ đi hóng gió 1 vòng bằng ô tô thôi … Con không … con không bao giờ có ý định … đáng lẽ con … ôi ba ơi.
Cô cố ngăn lại những lời tha khóc, không chỉ vì cô làm cho cha cô thất vọng, mà chính vì Toby đã phản bội cô. Tất cả những điều khủng khiếp mà anh ta nói với John Watson và được ba cô kể lại đang quay cuồng trong đầu cô. Toby đã xem chuyện tình đẹp của họ như trò qua đường, rằng chính cô là người đã bám theo anh ta với những lời ve vãn. Anh ấy đã không đả động gì đến những lời thề thốt, những lời hứa hẹn với cô về đám cưới. Ôi, cô mới ngu ngốc làm sao! Toby đúng như hình ảnh mà người ta đã nói. Anh ta cam đoan với cô rằng đó chỉ là những điều giả dối, giả dối từ đầu đến cuối. Và cô đã tin.
Bằng những thanh âm rung lên từ sâu thẳm nỗi thất vọng, cha cô đặt câu hỏi cuối cùng:
- Ba nghĩ rằng con sẽ không nói với ba sự thất, nhưng ba vẫn hỏi con. Chị con có biết chuyện con với hắn ta không, Victoria? Chị con có biết con đi đâu không?
Cô dường như không thể nói nên lời, nhưng cô vẫn phải thu hết tất cả sức lực và nhìn thẳng vào mắt cha:
- Không, - cô lí nhí, - chị ấy không biết gì hết. Chị ấy đã nhìn thấy bọn con khiêu vũ ở nhà Astor … 2 chị em con đã cãi nhau 1 trận dữ dội. Chị ấy đã cố mở mắt cho con, đã báo trước cho con tất cả những gì sau đó đã xảy ra. Con đã không muốn tin chị ấy … con đã không tâm sự chuyện gì với chị ấy cả. Hẳn chị ấy cũng nghĩ rằng con đã gặp Toby 1 đôi lần, nhưng … những chuyện còn lại thì …
Nước mắt, sự hổ thẹn làm cái nhìn mờ nhòa. Cô không dám nhìn cha mình nữa. Chẳng bao lâu cả thành phố sẽ biết câu chuyện phiêu lưu tồi tệ của cô, vì Toby chẳng ngại ngần mà nói toạc ra cả. Bỗng chốc, Croton trở thành con đường duy nhất – 1 nơi trú ẩn lý tưởng. Cô sẽ không bao giờ trở lại đây nữa. Không bao giờ. Lời đồn đại rằng 1 trong 2 cô gái sinh đôi sa vào lưới của gã đàn ông bỉ ổi nổi tiếng nhất thành phố này và sự vội vã trốn chạy về Croton của gia đình Henderson sẽ chẳng chậm trễ lan nhanh như dịch cúm. Cũng như con gái, Edward không dám đối mặt với việc trở lại New York sớm. Cuối cùng, rõ ràng thành phố này không hề mang lại cho ông những may mắn. Người vợ của ông đã chết ở đây; chuyến đi thăm New York lần đầu tiên của 3 cha con, ngay khi các con gái được giới thiệu với xã hội New York. Đã khơi dậy những sự tò mò khó chịu. Người ta chạy theo họ ngắm nghía cứ như chạy theo những gánh xiếc. và lần thứ 2 này đây, vòng quay đã dừng ở điểm tai họa. Ông e rằng khó có 1 ngày ông lại có thể từ Croton lên thành phố. Nhưng chăm chú quan sát Victoria, ông dường như thấy nó đang giấu 1 cái gì đó, tựa 1 bằng chứng rằng nó chưa chối bỏ hoàn toàn niềm đam mê. Ông buộc phải tuyên bố chấm dứt mọi việc:
- Ba cấm con không được gặp lại hắn ta, Victoria, rõ chưa? Thằng đàn ông đã khinh thường con quá đáng, đã chối từ con, đã giễu cợt con, bỏ rơi con. Nếu hắn nói với John Watson rằng con là tình yêu của đời hắn và rằng hắn không biết làm gì, điều đó lại đi 1 ngã khác. Và rồi dù 5 năm, 10 năm trôi qua, con sẽ không thể nào rũ bỏ loại hèn hạ ấy, bởi con tin chắc rằng hắn đã yêu con. Con sẽ bấu víu vào sự giả định ấy trong những giờ phút khó khăn nhất cuộc đời con. Nhưng đó, bây giờ con chỉ có thể bấu víu vào nỗi bất hạnh của đời con, những mảnh vụn của thanh danh con bị hủy hoại, nói đúng ra hắn đã sử dụng con mà chẳng chút băn khoăn ngần ngại. Ba muốn con phải nhớ lấy. Có thể thể 1 ngày con sẽ chuộc lại được mình. Nhưng trong thời gian ấy, đừng có ảo tưởng nào vể thằng đàn ông đó. Đừng quên, - ông gầm lên kết thúc, khiến Victoria rùng mình, - ba cấm con gặp lại hắn. Hiểu chưa?
- Vâng, thưa ba.
Cô sụt sịt, cố kìm cơn nứt nở, nó làm cô run lên. Rồi cô lại òa khóc. Những lời nói của ba cô đã quá rõ ràng rồi. Tương lai, đứng trước ông, cô không còn cách gì ẩn náu. Cuộc đời cô bỗng chốc đã rơi vào cơn ác mộng.
- Bây giờ, lên phòng và ở đó cho đến khi chúng ta khởi hành, sáng ngày mai.
Victoria lê bước khỏi thư viện và cắm đầu chạy lên cầu thang. May thay, không có ai ở sảnh. Bertie và Olivia đang hối hả trên gác mái, mở các rương hòm và xếp đồ dùng đầy vali. Lát sau, Victoria lại xuất hiện ở cầu thang, không 1 tiếng động và chạy nhanh ra cửa. Cô mặc 1 chiếc váy đen. 1 chiếc mũ có mạng, cũng màu đen, che đi nét mặt của cô. Những lời cha cô nói vẫn văng vẳng bên tai, nhưng cô muốn nghe nó từ chính miệng Toby. Không thể nào tin được. Có thể John Watson đã nói dối.
Cô gọi 1 chiếc taxi, đưa địa chỉ văn phòng Toby. Cô gần như xô anh ta trên bậc thềm, anh ta vừa từ bên trong bước ra. Trông anh quyến rũ hơn bao giờ hết … và không tỏ ra đặc biệt mừng rỡ khi gặp cô.
- Em cần nói chuyện với anh, - cô hổn hển, nuốt nước mắt.
Toby nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu.
- Tại sao cô không gởi đến 1 gã luật sư khác. Nhưng cô đang thử làm cái gì đấy hả? Tạo áp lực với tôi, đủ cho tôi vứt bỏ vợ mình trong 1 tuần chắc? Không có đám cháy ở đâu chứ, phải không?
- Chuyện ấy chẳng liên quan gì. 1 người nào đó đã nói với John Watson rằng anh có 1 nhận xét khó ưa về chuyện của em … Ông vội đến thuật lại cho ba em. Hơn nữa, có vẻ như có người nhìn thấy chúng ta trong ngôi nhà ngoại ô.
- Và sao nữa? Được rồi, em đã là 1 cô gái lớn, tiểu thư Hiện – đại – không – muốn – kết – hôn! Em biết chính xác cái gì sẽ xảy ra chứ. Nhưng vẫn cần phải bao bọc nó trong những mỹ từ.
Cô nhìn gã, mày nhíu lại, choáng váng vì sự tàn nhẫn ấy. Cô muốn tranh luận ở trong nhà hơn là ở ngoài phố thế này, nhưng anh ta không mời cô vào. Anh ta đứng sững trên bậc thềm.
- Toby, chuyện gì xảy ra vậy? Em không biết phải nghĩ điều gì nữa.
Cô nhìn anh, kinh sợ. Tấm mạng che đã giấu đi nước mắt đã nhòe mi, chầm chậm lăn trên gò má.
- Chẳng có gì xảy ra cả. Chúng ta đã dành cho nhau quãng thời gian tốt đẹp và đó là tất cả. Cả 2 chúng ta đều đã rất vui vẻ. Nhưng, những câu chuyện đẹp nhất thường ngắn nhất. Cô hóa ra cũng như tất cả những người khác! Tất cả những gì cô mơ ước là chiếc nhẫn ở ngón tay. Thế đấy! Em từng kể với anh rằng em là 1 phụ nữ tự do, nhưng em cũng như mọi người khác … Em sẽ không bao giờ ngủ với thằng đàn ông nào nếu không hy vọng là hắn sẽ cưới em: đấy, đó là sự thật! Đúng là em tưởng tôi sẽ rời bỏ Evangeline và 3 đứa con sao … bây giờ là 4? Cô ta sẽ để cho tôi đi sao? Rằng em là tình yêu lớn của tôi sao? Thật bí ẩn biết bao nếu như tôi lại nhận ra được điều đó trong 2 ngày! Làm sao mà em biết được. Em chẳng biết cái gì cả, ngoài việc cả 2 chúng ta muốn bay bổng 1 chút. Đừng kể chuyện cổ tích cho tôi nữa em yêu, đừng tỏ vẻ là bỗng nhiên bị mất tất cả như thế. Chúng ta đã vui vẻ và bây giờ là kết thúc. Đừng nói với tôi rằng em đã tin dù chỉ 1 giây phút ngắn ngủi là tôi sẽ bỏ vợ. Người nhà Astor sẽ giết tôi. Chúng ta đã chơi. Em cũng như tôi thôi. Những “anh yêu em” và “mãi mãi”, tất cả những cái đó đều là 1 phần của trò chơi. Nếu em nói, anh cũng sẽ nói. Tất cả mọi người đều biết rằng đó là 1 phi vụ trên giường … 1 phi vụ bằng vàng, bé em ạ!
Hắn búng nhẹ lên chóp mũ và bằng điệu bộ giễu cợt khẽ nghiêng mình chào kính cẩn. Hắn ưỡn thẳng lên với nụ cười độc ác trên môi. Victoria giang tay tát hết sức lực vào bộ mặt đáng ghê tởm ấy. 1 người qua đường quay lại.
- Anh là đồ rác rưởi, Tobias Whitticomb, - cô nói và không kìm giữ những dòng nước mắt nữa.
Cô chưa bao giờ nghe thấy những điều bỉ ổi hơn thế. Hắn ta đã lợi dụng cô và thậm chí hắn ta còn không đủ trung thực để thừa nhận điều đó. Ngược lại, hắn ta đã hạ nhục cô. Hắn ta ngờ vực những tình cảm mà cô dành cho hắn. Đau đớn nhất là cô đã thực sự yêu hắn say đắm. Cô giận mình vì cô đã cư xử như 1 con ngốc.
- Nhiều kẻ khác cũng gọi tôi như thế đấy, - hắn mỉm cười, - những kẻ được gọi là người lớn đã có kinh nghiệm ấy. Không phải những cô gái mới lớn.
Cô đã là 1 cô gái tuyệt đối khờ khạo. 1 miếng mồi lý tưởng. Hắn đã lợi dụng sự ngây thơ của cô, và giờ đây điều gì xảy ra với các nạn nhân của hắn cũng chẳng mấy quan trọng.
- Ngày mai chúng ta sẽ đi, - cô thều thào như điên dại, dường như cô vẫn chờ đợi Toby cố gằng níu kéo cô.
- Chúc chuyến đi tốt lành. Tôi sẽ còn phải chờ đón cuộc thăm viếng của cha cô nữa hay là ông ta sẽ vui lòng tống tôi cho cảnh sát?
- Anh không xứng đáng được hơn thế đâu.
Cô không thể hoàn toàn căm ghét nổi hắn. Hắn ta đã làm tan vỡ trái tim cô, nhưng 1 phần nào đó trong con người cô vẫn còn yêu hắn.
- Hãy đi đi và đừng oán hận gì, - hắn nói và dẫn nhanh cô về 1 chiếc taxi. – Chúng ta đã có 1 thời gian vui vẻ, Victoria. Dừng ở đó thôi. Đừng yêu cầu nhiều hơn những gì người ta có thể dành cho cô.
Đó chỉ là trò chơi đối với hắn, đúng như ngay từ đầu hắn đã nói rất rõ ràng.
- Anh nói là anh yêu tôi, - cô kêu lên, đôi mà ướt đẫm nước mắt. – Anh nói rằng anh chưa từng yêu ai như yêu tôi. Anh đã nói …
Hắn đã nói rằng hắn sẽ bỏ vợ, rằng hắn sẽ cưới cô, rằng họ sẽ sống suốt đời bên nhau, rằng hõ sẽ có những đứa con. Anh ta nói rằng họ sẽ cùng nhau trốn đi, rằng họ sẽ cùng sống ở Paris … Victoria khóc nức lên.
- Đúng, tôi biết. Tôi đã nói dối, - hắn vừa nói vừa ấn cô vào xe taxi. – Điều đó đâu còn quan trọng nữa.
Hắn nhìn cô. Lần đầu tiên hắn cảm nhận 1 chút thương hại. Chỉ 1 chút thôi. Cô ta chỉ là 1 đứa trẻ. Cô ta sẽ bình tâm lại thôi. Trò cờ bạc bịp ấy mà, nhưng thây kệ, đã kết thúc rồi.
- Về nhà em đi và quên tôi đi. Sẽ tới 1 ngày, em lấy 1 người nào đó tử tế. Tôi đánh cược rằng em sẽ không bao giờ quên những ngày ta quấn quýt bên nhau đâu.
Toby mỉm cười với cô, nanh ác, và cô muốn cào vào mặt hắn lần nữa. Nhưng để làm gì? Điều đó còn ý nghĩa nào nữa. Hết rồi. Không bao giờ hắn biết được những cảm xúc cô đã dâng hiến cho hắn. Hắn quá hời hợt, quá vô vị đến nỗi không có khả năng hiểu thế nào là tình yêu. Trái tin Victoria thắt lại khi cô nhận thức được điều đó, và cũng từ giây phút đó, dù rất chậm thôi nhưng cô chắc chắn rằng cô bắt đầu căm ghét hắn.
- Tôi biết, - hắn lầm bầm, mắt nhìn cô dường như để ghi nhớ gương mặt cô.
Ngay cả khi đang khóc, cô ta vẫn thật xinh đẹp. Tiếc là cô ta không già dặn thêm 1 chút, hắn nghĩ, vẫn muốn nấn ná thêm. Nhưng thôi! Chơi thế đủ rồi. Đây đúng là thời điểm nói lời tạm biệt.
- Tôi độc ác, - hắn tiếp. – Nó vậy đấy.
Hắn cho người lái xe địa chỉ của cô, rồi chui ra khỏi xe và đóng sập cửa lại. Rồi hắn bước dọc theo phố không 1 lần ngoái lại. Victoria Henderson đã là 1 quãng thời gian ngắn ngủi dễ chịu trong đời hắn. Cô ta đã đến, đã đi, và bây giờ hắn ta lại lên đường, tiếp tục thả mình vào những cuộc phiêu lưu tình ái mới.
Suốt đường về Victoria khóc. Cô cắn chặt răng để ngăn những tiếng nức nở. Về đến nhà, cô lên phòng bằng cầu thang phụ, cầu mong mọi người không ai nhận ra sự vắng mặt của mình. THực ra Olivia đã tạt qua phòng mang cà phê cho cô. Nhìn thấy căn phòng trống trơn cô đã hiểu ngay rằng Victoria đang lao bổ đến với Toby. Trong sâu thẳm trái tim cô cảm nhận được nỗi kinh hoàng của người em sinh đôi. Không nói 1 lời, cô đã khép cửa và quay lên tầng áp mái cùng Bertie.
Đến hết buổi chiều 2 chị em vẫn chưa gặp nhau. Olivia khe khẽ hé cửa. Lần này Victoria đã ở trong phòng. Ngồi trên ghế bành, khăn mùi soa nắm trong tay, Victoria dõi nhìn ra cửa sổ. lúc chị bước vào cô không quay lại. Vẻ não nề của em với Olivia như 1 hình phạt. Cô đến bên, khẽ đặt tay lên vai Victoria.
- Em sao rồi?
Mối bất hòa giữa 2 chị em đã chấm dứt. Họ đã lại tìm thấy nhau, Olivia biết. Victoria sẽ cần thời gian để bình phục. Cô chờ câu trả lời, rồi nó sẽ đến dù muộn. những giọt nước mắt tuôn trào nơi khóe mắt Victoria, lăn trên má, rơi xuống ngực áo, rớt trên những ngón tay cô.
- Em là 1 con ngốc. Tại sao em lại có thể ngốc nghếch đến thế? – Cô nói trong tiếng nấc nghẹn.
- Em đã muốn tin và hắn rất quyến rũ, hắn muốn em tin điều đó. Hắn ta nói dối hay lắm.
Thay vì khiến cô bình tĩnh lại, những lời ấy lại khiến Victoria khóc nấc lên. Olivia choàng tay ôm lấy em.
- Tất cả rồi sẽ ổn. Chúng ta sẽ về nhà, em sẽ không phải trông thấy hắn ta nữa … em sẽ quên hắn ta đi … tất cả mọi người sẽ quên hết. những chuyện như thế này sẽ không kéo dài mãi đâu.
- Làm sao chị biết được?
Victoria giàn giụa nước mắt, rin rẩy trong tay chị. Olivia mỉm cười với em. Cô yêu em biết bao nhiêu, cô chỉ ước sao có 1 cây đũa thần để quét sạch mọi đau đớn, buồn tủi, thất vọng mà em cô đang chịu đựng. Cô căm giận Tobias Whitticomb, nhưng nỗi căm giận ấy phần nào thuyên giảm bởi cảm giác an lòng. Victoria đã buộc phải rời xa hắn ta. Mới đây thôi, 2 chị em cô đã không còn là 1 thực thể thống nhất nữa. Toby đã quá thành công trong việc chia rẽ 2 chị em cô, nhưng không lâu đâu.
- Vì chị lớn hơn em mà, - Olivia dịu dàng an ủi. – Hãy tin chị. Em sẽ không phải đau khổ cả cuộc đời đâu.
- Em không bao giờ tưởng tượng rằng trên đời lại có những gã đàn ông như hắn … quá độc ác, quá vô nghĩa … Em căm thù bọn đàn ông.
- Ồ không, - Olivia âu yếm hôn lên trán em. Hãy chỉ căm thù mình hắn thôi, chỉ hắn thôi.
Victoria ngước nhìn lên, trong 1 giây, ánh mắt họ gặp nhau đồng cảm. Họ hiểu nhau quá rõ. Họ chia sẻ từng niềm vui, nỗi buồn, đau đớn trong từng phút. Thật đáng sợ bởi 1 tháng qua họ mất nhau. Nhưng Olivia biết rằng chuyện đó sẽ không kéo dài lâu. Mối dây kết nối 2 chị em cô quá mạnh mẽ, quá bền chặt. Nó đã bắt rễ trong sâu thẳm con người họ. Dường như họ có chung 1 trái tim. Không ai trong 2 người có thể cắt đứt được mối liên hệ ấy.
Ngày hôm sau, 2 chị em nắm tay nhau ngồi trên băng ghế sau chiếc xe đưa họ xa dần thành phố. Olivia dễ dàng đoàn được tình cảm của em lúc này: buồn, tiếc, hãi hùng, lo sợ vì không bao giờ nhìn thấy Toby nữa. và khi Victoria đang khóc thầm, nắm chặt tay chị trong bàn tay mình, cha họ, ngồi hàng ghế trước, không hé răng nói nửa lời.