Chương : 10
Mặc dù thái độ e dè của Victoria, lễ noel đã diễn ra vui hơn thường lệ, nhờ sự có mặt của cha con nhà Dawson. Olivia sung sướng nhìn gương mặt non nớt của Geoffrey mỗi lúc 1 rạng rỡ hơn khi mở những món quà giáng sinh. Buổi sáng noel, họ cùng đi chơi bằng xe trượt tuyết. Hôm trước tuyết rơi rất nhiều, và sau thánh lễ, 1 chiếc áo choàng dày như nhung trắng đã khoác lên những triền đồi Hudson.
Olivia để Geoffrey điều khiển xe trượt. Họ khiêu chiến bằng những cục tuyết, ném Victoria và Charles tới tấp đến dộ 2 người buộc phải rút về trang trại. Olivia giúp cậu bé đắp 1 người tuyết, đến khi bóng tối buông xuống 2 người mới chịu về nhà. Chỉ duy nhất có 1 điểm đen trên bứa tranh tuyệt mỹ của dịp lễ: Edward bị cảm, ông phải nằm trên giường cho đến tận buổi giao thừa đón năm mới. Ông đã ngồi dậy để tham dự đêm vui được Olivia tổ chức với danh nghĩa mừng đôi vợ chồng sắp cưới: 1 buổi chiêu đãi tuyệt hảo đến từng chi tiết. Rượu sâm banh chảy như suối, khách mời thưởng thức đủ món ăn nhon, họ cười, họ nói. 1 ban nhạc chơi hết bản này đến bản khác, những đôi nhảy tao nhã nhanh chóng lấp đầt cả đại sảnh được bài trí chuyển thành phòng khiêu vũ.
Geoffrey được giới thiệu với tất cả mọi người, sau bữa ăn tối nó lên ngủ. Các khách mời nồng nhiệt hoan nghênh Victoria. Không lao xao dù chỉ 1 lời đàm tiếu nhỏ nhất. Vụ tai tiếng đã tắt, thanh danh của Victoria đã được cứu vãn, tương lai của cô đã được đảm bảo. Tất cả mọi vệic đều kết thúc tốt đẹp. Lễ đón năm mới, Victoria và Charles có vẻ hoàn toàn thoải mái cùng nhau. Có lẽ không như những đôi tình nhân nhưng là những người bạn tốt … Vẫn còn 1 gợn sạn nhỏ, Victoria cảm thấy khó xử khi có mặt Geoffrey, Olivia rất hiểu. Mỗi khi có thể, cô lại tách cậu bé ra xa Victoria, để không làm Charles nhận ra sự thờ ơ của người vợ sắp cưới với Geoffrey. Đồng thời cô khuyến khích Victoria gần gũi hơn với thằng bé.
- Đó chỉ là 1 đứa trẻ, 1 thằng bé mới 9t. Nó đã làm gì em? Hãy xem xem, đừng quá cứng nhắc thế!
- Nó ghét em, Victoria trả lời đơn giàn.
- Không đâu, nó không ghét em. Thậm chí nó rất thích em. Nó đã quen với em hơn, đó là tất cả. Nếu chúng ta tráo đổi vị trí cho nhau và chú ý 1 chút nó sẽ không nhận ra đâu.
Đó là 1 lời nói dối đầy thành ý. Cả 2 đều biết vậy.
Ngày đầu năm, như mọi hôm, Olivia lại đưa Geoffrey đi theo cô, để giữ câu cách xa em gái mình.
Mặc dù mặt đất nhiều nơi đã phủ 1 lớp băng giá, cô vẫn chọn những chú ngựa cho chuyến dạo chơi.
- Cô phải thận trọng đấy, - người giữ ngựa nhắc nhở. – Thời tiết này độc hại hơn người ta tưởng.
1 cơn bão tuyết đang vần vũ trên cao, sau những đám mây.
- Chúng tôi sẽ không đi xa đâu, Robert. Cảm ơn bác.
Cô lựa cho Geoffrey con ngựa hiền nhất. Còn cô cưỡi con ngựa đua cô vẫn yêu thích, 1 chú ngựa kiêu hãnh, tràn đầy sinh lực.
Suốt cả tuần, Olivia đã không thể cưỡi ngựa vì thời thiết quá xấu. Cô phi nước kiệu, luôn để mắt trông chừng Geoffrey và chỉ cho nó từng nơi cô yêu thích khi còn thơ ấu, cái chuồng nhỏ bằng ván nằm gần cây sồi lớn, khi rừng thưa bí mật mà cô thường trốn cùng em gái khi Bertie đi tìm.
Một lần, hồi mới 12t, Olivia kể, các cô đã ở ngoài suốt cả đêm. Cả 2 cô đã làm quá nhiều điều ngốc nghéch ở trường học, đến nỗi quá sợ cơn thịnh nộ của cha. Người cha hốt hoảng đã gọi cho ngài quận trưởng cảnh sát, ông ta đến ứng cứu ngay với bầy chó. Tất nhiên là ông ta tìm được 2 cô bé. 2 cô đang giàn giụa nước mắt, nhưng cha họ thậm chí không hề mắng mỏ. Ông luôn dành cho các cô sự yêu chiều và lòng vị tha vô bờ bến. Cho đến lần cư xử buông thả của Victoria ở New York. Lời đồn đại, vụ tai tiếng đã nhuốm bẩn tên tuổi ông, khiến ông trở thành hung dữ. Ông từ chối trở thành con tin cho những lầm lạc của con gái mình. Vì thế ọng dẵ buộc Victoria cưới Charles Dawson… Hiển nhiên, Olivia giữ lại không giải thích tất cả với cậu bé.
- Có bao giờ các cô bị ăn đòn không? – cậu bé tò mò.
Cô lằc đầu. Ông chưa bao giờ đưa tay đánh các cô.
- Cháu cũng không, - cậu bé nói, còn Olivia cảm thấy vui lòng.
2 cô cháu chơi trò những người cao tuổi và thổ dân. Thật không thể nghĩ rằng cô đã 20t chứ không phải lên 10 khi nhìn họ phi ngựa đuổi nhau hò hét hoang dại, nhảy qua những con khe và những con suối đóng băng. Olivia cho ngựa nhảy những bước dài qua những gốc cây, nhưng cô chú ý không để cho Geoffrey bị nguy hiểm. Khi họ trở lại con đường dẫn về điền trang, trời đã ngả sang chiều. Olivia chạy đuổi theo mấy con thỏ, chúng nhanh chân lủi vào trong tuyết khiến chú bé cười nắc nẻ. Họ còn vài bước nữa về tới chuồng thì tiếng sấm đầu tiên vang lên. 1 tia chớp sáng lòe xé tan bầu trời đen thẫm, tiếp đó là tiếng sấm thứ 2, và trước khi Olivia kịp phản ứng, con ngựa của Geoffrey đã tạt ngang. Cô chỉ có đủ thời gian nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ của cậu bé, còn con ngựa của cậu đã phi nước đại về phía đồng đất đang đóng băng.
- Geoffrey, giữ chặt nào, - cô thét lên trong gió, cầu mong cậu bé có thể nghe được. – Giữ chặt dây cương vào, cô đến dây!
Con ngựa già đã hàng năm trời ngủ gà gật trong chuồng nay bỗng nhiên biến thành 1 tia chớp. Olivia thúc ngựa chạy thật nhanh. Cô đã đến được ngang tầm Geoffrey và nghiêng mình, 1 tay giữ chặt vào yên con ngựa của mình, 1 tay túm lấy dây cương con ngựa đang hoảng sợ. bằng 1 động tác dứt khoát, táo bạo, cô đã buộc nó phải phi chậm lại. 1 tiếng sấm nữa vang lên làm con ngựa cô đang cưỡi chồm dậy, nó dựng đứng lên 2 chân sau. 2 chân trước khua loạn xạ trong không khí dưới những ánh chớp sáng. Olivia cố sức trấn an nó. Con ngựa của Geoffrey đã tỉnh trí, dường như nó đã mệt. Tiếng sấm sét hung bạo bùng bùng trên bầu trời. Con ngựa cất vó lên khỏi mặt đất lao vút qua hàng rào. Luống cuống, nữ kỵ sĩ buông tay cương. Cô ngã văng xuống đất 1 tiếng khô khốc, ngất xỉu.
- Cô Olivia! Cô Olivia!
Geoffrey òa khóc. Cậu không dám xuống ngựa, sợ rằng sẽ không thể trèo lên được. Nước mưa đã lấp xấp trên con đường về khi cậu bé nước mắt giàn giụa hướng về phía chuồng ngựa.
Cha cậu và người coi ngựa trông thấy cậu trở về, chân tay khua loạn xạ. Đúng lúc đó, con ngựa của Olivia phi vượt qua. Nó chạy thẳng về ô của mình. 2 người đàn ông nhìn nhau. Không có ai trên yên cương. Cậu bé thuật lại tai nạn … những tia chớp … tiếng sấm …con ngựa hốt hoảng … cú ngã … Robert đã đạt chân lên bàn đạp. Bác ta nhìn Charles.
- Anh biết cưỡi ngựa không?
Charles gật đầu, anh đỡ con trai anh xuống và dùng ngay con ngựa đó. Asnh phải cố hết sức để thúc con ngựa già mệt mỏi tiến lên phía trước, nhưng thời gian đang rất gấp. Họ sẽ mất những giây phút quý báu nếu đóng yên cương 1 con ngựa khác.
Robert đã đoán chừng vị trí xảy ra tai nạn. 2 người tới nơi dưới trời mưa tầm tã, tim Charles căng phồng. Thoạt đầu, suýt nữa họ bỏ qua Olivia. Cô chỉ còn là 1 đống xúm áo, với chiếc áo cưỡi ngựa màu nâu lẫn vào đất nhão, 1 mái tóc đen dài. Người coi ngựa xuống trước. Charles theo sau. Khuôn mặt Olivia trắng bệch như sáp. Cô dường như đã bất tỉnh. Nỗi kinh sợ lan tỏa khấp cơ thể, Charles tự hỏi không biết sẽ thông báo cho Geoffrey, cho cha Olivia và em gái cô thế nào đây cái tin khủng khiếp này.
- Cô ấy …, - anh lắp bắp.
Tiếng gió rít làm Robert không nghe thấy. Bác ta chỉ quay sang phía Charles để bảo rằng bác sẽ đi tìm 1 cái xe kéo.
- Anh hãy ở lại đây cùng cô ấy. 10 phút nữa tôi quay lại. Tôi sẽ gọi bác sĩ.
Charles quỳ bên cạnh Olivia. 1 hơi thở rất nhẹ khó có thể nhận ra khiến lồng ngực cô hơi biến động. Cô ấy vẫn còn thở nhưng đã mất ý thức. Anh cởi áo khoác che cho cô khỏi trận mưa rào và anh ngạc nhiên nhận ra nước mắt mình đang hòa lẫn với nước mưa. Cô ấy đã trả giá quá đắt cho sự bất cẩn của mình. Geoffrey cũng có thể ngã ở đây, thay vào vị trí cô, nhưng Charles biết rằng cô sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra. Vả lại, con ngựa của con trai anh đã quá già, quá mệt mỏi, nó sẽ không đủ sức để nhảy qua hàng rào. Charles nhìn cô, anh thấy mình đang run lên, 1 cái gì đó thật buồn bã, thật ấm áp làm anh nhớ tới Susan. Cũng như cảm xúcanh có khi nói về Susan, khi anh hoài niệm vẻ dịu dàng của cô, đôi mắt tươi cười của cô. Susan, anh đã mất cô 2 năm rồi và kỷ niệm về cô cứ nhòi lên trong anh như 1 lưỡi dao nhọn. Ánh mắt anh lại chăm chăm nhìn xuống Olivia. Geoffrey đúng. 2 chị em sinh đôi họ không hề như 1. Họ rất khác nhau. Victoria phóng túng, tự do, lạnh nhạt với những nỗi đau của người khác song lại rất đa tình … Anh muốn thuần phục cô, sở hữu cô, muốn kìm hãm cô trong vòng tay của anh, dù vẫn luôn biết rằng không bao giờ anh yêu cô. Nhưng người con gái đang nằm đây gợi lên trong anh bản năng được che chở. Đối với anh, quá khủng khiếp khi 1 chuyện như thế lại xảy ra, Victoria đại diện cho sự an toàn, trong lúc Olivia với anh là 1 sự thân thiết không thể chấp nhận nổi … và nếu bây giờ cô chết … nếu cô bỏ đi … anh sẽ không chịu đựng được. Không thể hơn 1 lần. Không thể tiếp tục thế nữa. Như thế thật quá không công bằng. Anh bỗng nhiên cảm nhận được những tình cảm hỗn độn mơ hồ anh dành cho cô … dù biết rằng, anh sẽ lấy em gái cô.
- Olivia …
Anh nghiêng xuống phía cô, gọi tên cô, gọi, gọi nữa, anh vuốt mái tóc cô, cầu mong cô đừng bị gãy xương sống. Cô vẫn thở.
- Olivia … hãy nói với tôi đi … Ollie … tôi xin cô đấy …
Anh khóc như 1 đứa trẻ. Anh bị nhận chìm trong 1 tình yêu thương dào dạt. Anh căm ghét mình vì sự yếu đuối ấy.
- Olivia …
Cái thân thể bất động bỗng khẽ rùng mình. Cô chớp chớp mi mắt, anh phải lấy lại tư thế đúng mực, phù hợp. Cô nhìn anh, hơi đờ đẫn, dường như cô không nhận ra anh.
- Đừng nhúc nhích. Cô vừa bị ngã nặng đấy, - anh kêu lên trong cơn mưa gió mạnh thổi bạt.
Họ đều như đã ướt tới tận xương tủy. Chiếc áo măng tô Charles đã dùng làm bạt che trên gương mặt Olivia. Khuôn mặt anh nhòe nhoẹt nước mưa lẫn nước mắt, nhưng Olivia đang bị sốc nên không thể nhận ra. Bất thần, cô chợt nhớ ra.
- Geoffrey sao rồi?
Cô khó nhọc phát âm từng từ, đầu óc quay đảo, 1 màn sương mờ che trước mắt cô. Lại 1 lần nữa, cô mở mắt nhìn người đàn ông đang cúi xuống. Cô chợt nhận thức rằng đó là Charles và cố nở 1 nụ cười nhợt nhạt, nụ cười ấy gần như làm cô bỗng rạng rỡ lên.
- Nó vẩn ổn. Nó đã gọi chúng tôi.
Cô cố gắng gật đầu, nhưng cơn đau làm cô rùng mình. Cô nhắm mắt lại dưới cái nhìn nôn nóng của Charles. Những tình cảm dành cho Olivia làm nảy sinh trong anh 1 nỗi khiếp hãi. Anh vẫn luôn tin rằng anh đúng khi cưới Victoria. Anh sẽ đạt mình trong mối nguy hiển quá lớn khi cho phép mình yêu 1 người con gái như thế này. Anh chưa bao giờ cảm thấy tình cảm mạnh mẽ như vậy đối với ai, trừ Susan … Đúng, Victoria là hiện thân của sự an toàn. Nguy hiểm theo cách của cô ta, nhưng không phải với anh, không phải đối với tâm hồn anh. Victoria làm anh lưu tâm, thích thú. Nhưng người con gái này, người đang nằm dưới đất như 1 con búp bê dễ vỡ, với tấm lòng thanh cao và sự dịu dàng, chính cô đã có thể tàn phá anh.
- Cô cảm thấy thế nào?
Cô nhìn anh mỉm cười yếu ớt. Anh đưa tay, khẽ vuốt gò má cô, kịch liệt chống trả những cảm xúc lạ đang xâm chiếm anh. Đó chỉ là giây phút duy nhất bộc phát trong cả cuộc đời, 1 sự nhầm lẫn thoáng qua.
- Anh có thể đỡ tôi đứng lên không? – cô đề nghị.
Cô không chắc mình có thể tự làm được điều đó.
- Đừng động đậy, rất nghiêm trọng đấy. Robert sẽ đến ngay bây giờ và mang theo xe kéo.
- Tôi không muốn ba tôi lo lắng.
- Cô có thể tự giết mình đấy, Olivia. Tôi van cô, hãy tỏ ra thận trọng hơn.
Anh không biết mình muốn trách mắng cô hay muốn ôm chặt cô vào lòng nữa.
- Tôi khỏe mà.
- Cô không có vẻ như vậy.
Anh mỉm cười, ánh mắt họ nhìn nhau chất chứa biết bao tình cảm không lý giải nổi. 1 không gian huyền bí rất riêng đang bao trùm quanh họ. Olivia đã quên đi tất cả, quá khứ và tương lai, chỉ còn lại hiện tại mà thôi. Cái giây phút quý báu này, dưới cơn mưa tầm tã, cô nằm trên nền đất lạnh ngắt, bàn tay Charles đặt trên má cô, đôi mắt Charles âu yếm nhìn cô, “Mình điên mất rồi”, cô nghĩ.
- Con ngựa của tôi không sao chứ?
- Quả thật, lòng vị tha của cô luôn làm tôi ngạc nhiên. Vâng, con ngựa già cũng có vẻ đáng yêu đấy. Nó khỏe hơn cô, dù trong bất cứ trường hợp nào.
Cô muốn ngồi dậy nhưng lải nằm xuống ngay lập tức, đầu cô như suýt nổ tung. Bóng dáng chiếc xe bò kéo đã hiện ra trên sườn đồi và trong khoảnh khắc, Charles ham muốn dữ dội được giấu Olivia khỏi Robert, được giữ cô lại bên anh đến trọn đời. Cả 2 đều biết rằng giờ phút này sẽ không bao giờ lập lại nữa. Họ sẽ không bao giờ gợi lại nó nữa. Cần phải quên nó đi. Đôi mắt họ đắm đuối tìm nhau, rồi như những cánh cửa đột ngột khép lại, mãi mãi.
- Cô ấy thế nào rồi? – Robert vừa nhảy từ trên xe xuống vừa hỏi.
- Tốt hơn rồi.
Charles cúi xuống, bằng 1 động tác nhanh gọn, anh bế xốc cô lên đặt vào chỗ ngồi. Cô ngã đầu lên thành xe, khẽ rên rỉ, khuôn mặt tái nhợt như xác chết. Không bị gãy ở đâu cả, anh nhận định. Cô đã bị 1 chấn động nghiêm trọng. Đến lượt mình, Charles trèo lên xe ngồi đối diện với người bị nạn. Robert buộc con ngựa Charles cưỡi đằng sau.
Trên đoạn đường ngắn ngủi về trang trại, Charles không rời mắt khỏi Olivia. Anh có ngàn điều muốn nói với cô, nhưng tốt hơn là giữ im lặng. Điều đó sẽ quá mạo hiểm. Anh đã trải qua bước ngoặt thiên định khi xảy ra cái chết của Susan. Bây giờ, anh đã chọn con đường cho mình. Cuộc hôn nhân của anh với Victoria sẽ không làm lu mờ đi chút gì tình yêu trọn vẹn của anh dành cho người vợ quá cố. Đó chỉ là 1 thỏa ước. 1 cuộc trao đổi. Olivia … lại là chuyện khác. Cô là ngọn lửa đe dọa sẽ nuốt gọn anh. Victoria chỉ là tàn lửa của lòng ham muốn, sự yêu thích. Olivia chứa đựng 1 điều gì đó mà anh từng biết đến và anh không bao giờ biết đến nữa … anh không dám biết đến nữa, anh sợ sẽ lại mất nó.
Olivia hé mở mắt. Cô chăm chú nhìn anh cứ như cô đã đoán được những gì anh đang nghĩ. Cô khẽ lắc đầu,. Cô đưa tay cho anh và anh nắm lấy những ngón tay lạnh giá của cô.
- Tôi rất tiếc, - anh thì thầm, tựa hồ anh đã nói to tất cả những suy nghĩ của mình.
Cô mỉm cười, trước khi khép mi lại. Cô tin rằng cô đang ở trong giấc mơ: Charles ở bên cạnh cô, giông bão, mưa gió, bàn tay anh nắm tay cô … Tất cả điều đó có vẻ quá phức tạp, quá khó khăn để hiểu nỏi. Cô quay cuồng tìm lý do của những cảm xúc lạ lùng này, rồi bỗng nhiên, Victoria xuất hiện … cùng với Bertie … cha cô … và bác sĩ. Olivia chóng mặt quá.
Mọi người đặt cô lên giường. Victoria ngồi ở đầu giường cô. Cô đòi được nhìn thấy Geoffrey, để nó không quá hoảng hốt. Cô nói với cậu bé rằng cô đã quá ngốc nghếch. Đáng lẽ họ không được đi chơi trong 1 thời tiết xấu như thế. Cậu bé gật đầu. Vâng, nó hiểu. Nó hứa sẽ quay lại thăm cô sớm. Rồi nó ôm hôn cô và cử chỉ ấy mơ hồ gợi cho cô nhớ lại 1 điều gì đó … dường như 1 ký ức đã rời bỏ cô. Cô không biết ai nữa … không biết khi nào nữa … Victoria đang ngồi bên cạnh cộ khi cô đang buồn ngủ trĩu mắt. Bertie đã định lay cô tỉnh dậy, nhưng Victoria phản đối … Olivia có vài chuyện cần nói với cô ấy … 1 vài chuyện quan trọng kinh khủng …
- Hãy yêu anh ấy, Victoria, cần phải thế … anh ấy cần em.
Cơn buồn ngủ lại nhấn chìm cô, và tất cả mọi người bỗng đang ở trên boong tàu thủy, Victoria trong bộ váy cô dâu, Charles đứng bên cạnh cô ấy và nói cạu gì đó mà Olivia không nghe thấy, Geoffrey đứng bên kia, nắm tay mẹ nó. Susan nhìn nhưng Victoria không nhận ra điều đó, vả lại không ái để ý đến điều đó, rồi con tàu bỗng dần chìm nghỉm trong im lặng.
Trưa hôm sau, cô tỉnh dậy. Đầu đau khủng khiếp, xuyên buốt 2 thái dương. Cô vẫn mệt như chưa hề chợp mắt đêm qua, dường như cô đã phải trải qua trận chiến trong ảo mộng với những con quỷ dữ. Victoria thông báo cha con nhà Dawson đã đi rồi. Geoffrey để 1 bó hoa cho cô, còn Charles để lại 1 dòng nhắn rằng anh rất lo lắng và mong cô mau chóng bình phục. Olivia nằm trên giường. Cô đọc đi đọc lại lời nhắn của Charles và tự hỏi không biết có phải cô đã mơ không. Cô đã nhận ra 1 điều gì đó trên nét mặt anh mà cô chưa từng thấy từ trước đến nay … hay sự tưởng tượng đã trêu đùa cô? Và làm sao để phân biệt sự thật và ảo giác?
- Chị đã bị 1 cú nặng vào đầu đấy, chị của em ạ! – Victoria tuyên bố và lấy đầy 1 tách trà, Olivia ngăn nhó nuốt.
- Chị tin là vậy. Chị đã gặp những cơn ác mộng!
Những suy nghĩ mông lung vẫn ám ảnh cô, cô vẫn chưa thể phân biệt được đâu là thật và đâu là mơ.
- Điều đó không làm em ngạc nhiên. Bác sĩ đã nói chị cần phải nghỉ ngơi trong vài ngày. Nhắm mắt lại và ngủ đi!
Người quan trọng nhất trên thế giới này đối với Victoria làa chị gái sinh đôi. Cô ngồi bên chị hàng giờ liền, suốt ngày hôm đó. Cô nhìn chị ngủ, vuốt mái tóc chị, nói chuyện với chị khi chị mở mắt. và 1 vài ngay sau, khi Olivia đã đứng lên được và vịn đi được vài bước, cô biết rằng những bóng ma trong giấc mơ của cô chỉ là kết quả của sự tưởng tượng từ chính cô … 1 sự tưởng tượng đôi khi làm cô bối rối. Dường như cô đã trông thấy Charles quỳ bên cô, bàn tay anh đặt lên má cô … và khi họ đi trên chuyến xe bò trở về trang trại, anh khóc …
- Chị cảm thấy khá hơn chưa? – Victoria hỏi, cô đang đỡ chị xuống cầu thang đến chỗ cha trong phòng ăn.
- Khá hơn nhiều rồi, - Olivia khẳng định bằng giọng nói vẫn còn run.
Cuối cùng cô đã dẹp bỏ được những ảo tưởng của mình. Cô không có thời gian lãng phí cho những mơ mộng ngốc nghếch.
- Và bây giờ, phải làm việc! – cô nhắc lại – Cần phải tổ chức đám cưới của em.
Victoria không trả lời. Còn Olivia, riêng phần cô, đang kiên quyết quét đi những hình ảnh mờ ảo của đêm tối. Cô sẽ tập trung vào nhiệm vụ của mình. Những chuyện còn lại, trong đó có cả nỗi đau rấm rứt trong tim cô lúc này, chẳng có gì quan trọng.
- Dáng vẻ của con tuyệt lắm rồi, Olivia! – người cha khen ngợi, vui mừng vì cô đã có thể đứng lên được.
Cô nở nụ cười đẹp nhất dành cho ông, sung sướng vì lại được nhìn thấy ông, hạnh phúc vì đã thoát khỏi những suy nghĩ đã cầm tù cô suốt mấy ngày nay, cô lập cô với thế giới bên ngoài.
- Cảm ơn ba, - cô nhẹ nhàng
2 chị em ngồi vào chỗ của mình 2 bên cạnh cha, bàn ăn cho bữa tối đã sẵn sàng.
Olivia để Geoffrey điều khiển xe trượt. Họ khiêu chiến bằng những cục tuyết, ném Victoria và Charles tới tấp đến dộ 2 người buộc phải rút về trang trại. Olivia giúp cậu bé đắp 1 người tuyết, đến khi bóng tối buông xuống 2 người mới chịu về nhà. Chỉ duy nhất có 1 điểm đen trên bứa tranh tuyệt mỹ của dịp lễ: Edward bị cảm, ông phải nằm trên giường cho đến tận buổi giao thừa đón năm mới. Ông đã ngồi dậy để tham dự đêm vui được Olivia tổ chức với danh nghĩa mừng đôi vợ chồng sắp cưới: 1 buổi chiêu đãi tuyệt hảo đến từng chi tiết. Rượu sâm banh chảy như suối, khách mời thưởng thức đủ món ăn nhon, họ cười, họ nói. 1 ban nhạc chơi hết bản này đến bản khác, những đôi nhảy tao nhã nhanh chóng lấp đầt cả đại sảnh được bài trí chuyển thành phòng khiêu vũ.
Geoffrey được giới thiệu với tất cả mọi người, sau bữa ăn tối nó lên ngủ. Các khách mời nồng nhiệt hoan nghênh Victoria. Không lao xao dù chỉ 1 lời đàm tiếu nhỏ nhất. Vụ tai tiếng đã tắt, thanh danh của Victoria đã được cứu vãn, tương lai của cô đã được đảm bảo. Tất cả mọi vệic đều kết thúc tốt đẹp. Lễ đón năm mới, Victoria và Charles có vẻ hoàn toàn thoải mái cùng nhau. Có lẽ không như những đôi tình nhân nhưng là những người bạn tốt … Vẫn còn 1 gợn sạn nhỏ, Victoria cảm thấy khó xử khi có mặt Geoffrey, Olivia rất hiểu. Mỗi khi có thể, cô lại tách cậu bé ra xa Victoria, để không làm Charles nhận ra sự thờ ơ của người vợ sắp cưới với Geoffrey. Đồng thời cô khuyến khích Victoria gần gũi hơn với thằng bé.
- Đó chỉ là 1 đứa trẻ, 1 thằng bé mới 9t. Nó đã làm gì em? Hãy xem xem, đừng quá cứng nhắc thế!
- Nó ghét em, Victoria trả lời đơn giàn.
- Không đâu, nó không ghét em. Thậm chí nó rất thích em. Nó đã quen với em hơn, đó là tất cả. Nếu chúng ta tráo đổi vị trí cho nhau và chú ý 1 chút nó sẽ không nhận ra đâu.
Đó là 1 lời nói dối đầy thành ý. Cả 2 đều biết vậy.
Ngày đầu năm, như mọi hôm, Olivia lại đưa Geoffrey đi theo cô, để giữ câu cách xa em gái mình.
Mặc dù mặt đất nhiều nơi đã phủ 1 lớp băng giá, cô vẫn chọn những chú ngựa cho chuyến dạo chơi.
- Cô phải thận trọng đấy, - người giữ ngựa nhắc nhở. – Thời tiết này độc hại hơn người ta tưởng.
1 cơn bão tuyết đang vần vũ trên cao, sau những đám mây.
- Chúng tôi sẽ không đi xa đâu, Robert. Cảm ơn bác.
Cô lựa cho Geoffrey con ngựa hiền nhất. Còn cô cưỡi con ngựa đua cô vẫn yêu thích, 1 chú ngựa kiêu hãnh, tràn đầy sinh lực.
Suốt cả tuần, Olivia đã không thể cưỡi ngựa vì thời thiết quá xấu. Cô phi nước kiệu, luôn để mắt trông chừng Geoffrey và chỉ cho nó từng nơi cô yêu thích khi còn thơ ấu, cái chuồng nhỏ bằng ván nằm gần cây sồi lớn, khi rừng thưa bí mật mà cô thường trốn cùng em gái khi Bertie đi tìm.
Một lần, hồi mới 12t, Olivia kể, các cô đã ở ngoài suốt cả đêm. Cả 2 cô đã làm quá nhiều điều ngốc nghéch ở trường học, đến nỗi quá sợ cơn thịnh nộ của cha. Người cha hốt hoảng đã gọi cho ngài quận trưởng cảnh sát, ông ta đến ứng cứu ngay với bầy chó. Tất nhiên là ông ta tìm được 2 cô bé. 2 cô đang giàn giụa nước mắt, nhưng cha họ thậm chí không hề mắng mỏ. Ông luôn dành cho các cô sự yêu chiều và lòng vị tha vô bờ bến. Cho đến lần cư xử buông thả của Victoria ở New York. Lời đồn đại, vụ tai tiếng đã nhuốm bẩn tên tuổi ông, khiến ông trở thành hung dữ. Ông từ chối trở thành con tin cho những lầm lạc của con gái mình. Vì thế ọng dẵ buộc Victoria cưới Charles Dawson… Hiển nhiên, Olivia giữ lại không giải thích tất cả với cậu bé.
- Có bao giờ các cô bị ăn đòn không? – cậu bé tò mò.
Cô lằc đầu. Ông chưa bao giờ đưa tay đánh các cô.
- Cháu cũng không, - cậu bé nói, còn Olivia cảm thấy vui lòng.
2 cô cháu chơi trò những người cao tuổi và thổ dân. Thật không thể nghĩ rằng cô đã 20t chứ không phải lên 10 khi nhìn họ phi ngựa đuổi nhau hò hét hoang dại, nhảy qua những con khe và những con suối đóng băng. Olivia cho ngựa nhảy những bước dài qua những gốc cây, nhưng cô chú ý không để cho Geoffrey bị nguy hiểm. Khi họ trở lại con đường dẫn về điền trang, trời đã ngả sang chiều. Olivia chạy đuổi theo mấy con thỏ, chúng nhanh chân lủi vào trong tuyết khiến chú bé cười nắc nẻ. Họ còn vài bước nữa về tới chuồng thì tiếng sấm đầu tiên vang lên. 1 tia chớp sáng lòe xé tan bầu trời đen thẫm, tiếp đó là tiếng sấm thứ 2, và trước khi Olivia kịp phản ứng, con ngựa của Geoffrey đã tạt ngang. Cô chỉ có đủ thời gian nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ của cậu bé, còn con ngựa của cậu đã phi nước đại về phía đồng đất đang đóng băng.
- Geoffrey, giữ chặt nào, - cô thét lên trong gió, cầu mong cậu bé có thể nghe được. – Giữ chặt dây cương vào, cô đến dây!
Con ngựa già đã hàng năm trời ngủ gà gật trong chuồng nay bỗng nhiên biến thành 1 tia chớp. Olivia thúc ngựa chạy thật nhanh. Cô đã đến được ngang tầm Geoffrey và nghiêng mình, 1 tay giữ chặt vào yên con ngựa của mình, 1 tay túm lấy dây cương con ngựa đang hoảng sợ. bằng 1 động tác dứt khoát, táo bạo, cô đã buộc nó phải phi chậm lại. 1 tiếng sấm nữa vang lên làm con ngựa cô đang cưỡi chồm dậy, nó dựng đứng lên 2 chân sau. 2 chân trước khua loạn xạ trong không khí dưới những ánh chớp sáng. Olivia cố sức trấn an nó. Con ngựa của Geoffrey đã tỉnh trí, dường như nó đã mệt. Tiếng sấm sét hung bạo bùng bùng trên bầu trời. Con ngựa cất vó lên khỏi mặt đất lao vút qua hàng rào. Luống cuống, nữ kỵ sĩ buông tay cương. Cô ngã văng xuống đất 1 tiếng khô khốc, ngất xỉu.
- Cô Olivia! Cô Olivia!
Geoffrey òa khóc. Cậu không dám xuống ngựa, sợ rằng sẽ không thể trèo lên được. Nước mưa đã lấp xấp trên con đường về khi cậu bé nước mắt giàn giụa hướng về phía chuồng ngựa.
Cha cậu và người coi ngựa trông thấy cậu trở về, chân tay khua loạn xạ. Đúng lúc đó, con ngựa của Olivia phi vượt qua. Nó chạy thẳng về ô của mình. 2 người đàn ông nhìn nhau. Không có ai trên yên cương. Cậu bé thuật lại tai nạn … những tia chớp … tiếng sấm …con ngựa hốt hoảng … cú ngã … Robert đã đạt chân lên bàn đạp. Bác ta nhìn Charles.
- Anh biết cưỡi ngựa không?
Charles gật đầu, anh đỡ con trai anh xuống và dùng ngay con ngựa đó. Asnh phải cố hết sức để thúc con ngựa già mệt mỏi tiến lên phía trước, nhưng thời gian đang rất gấp. Họ sẽ mất những giây phút quý báu nếu đóng yên cương 1 con ngựa khác.
Robert đã đoán chừng vị trí xảy ra tai nạn. 2 người tới nơi dưới trời mưa tầm tã, tim Charles căng phồng. Thoạt đầu, suýt nữa họ bỏ qua Olivia. Cô chỉ còn là 1 đống xúm áo, với chiếc áo cưỡi ngựa màu nâu lẫn vào đất nhão, 1 mái tóc đen dài. Người coi ngựa xuống trước. Charles theo sau. Khuôn mặt Olivia trắng bệch như sáp. Cô dường như đã bất tỉnh. Nỗi kinh sợ lan tỏa khấp cơ thể, Charles tự hỏi không biết sẽ thông báo cho Geoffrey, cho cha Olivia và em gái cô thế nào đây cái tin khủng khiếp này.
- Cô ấy …, - anh lắp bắp.
Tiếng gió rít làm Robert không nghe thấy. Bác ta chỉ quay sang phía Charles để bảo rằng bác sẽ đi tìm 1 cái xe kéo.
- Anh hãy ở lại đây cùng cô ấy. 10 phút nữa tôi quay lại. Tôi sẽ gọi bác sĩ.
Charles quỳ bên cạnh Olivia. 1 hơi thở rất nhẹ khó có thể nhận ra khiến lồng ngực cô hơi biến động. Cô ấy vẫn còn thở nhưng đã mất ý thức. Anh cởi áo khoác che cho cô khỏi trận mưa rào và anh ngạc nhiên nhận ra nước mắt mình đang hòa lẫn với nước mưa. Cô ấy đã trả giá quá đắt cho sự bất cẩn của mình. Geoffrey cũng có thể ngã ở đây, thay vào vị trí cô, nhưng Charles biết rằng cô sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra. Vả lại, con ngựa của con trai anh đã quá già, quá mệt mỏi, nó sẽ không đủ sức để nhảy qua hàng rào. Charles nhìn cô, anh thấy mình đang run lên, 1 cái gì đó thật buồn bã, thật ấm áp làm anh nhớ tới Susan. Cũng như cảm xúcanh có khi nói về Susan, khi anh hoài niệm vẻ dịu dàng của cô, đôi mắt tươi cười của cô. Susan, anh đã mất cô 2 năm rồi và kỷ niệm về cô cứ nhòi lên trong anh như 1 lưỡi dao nhọn. Ánh mắt anh lại chăm chăm nhìn xuống Olivia. Geoffrey đúng. 2 chị em sinh đôi họ không hề như 1. Họ rất khác nhau. Victoria phóng túng, tự do, lạnh nhạt với những nỗi đau của người khác song lại rất đa tình … Anh muốn thuần phục cô, sở hữu cô, muốn kìm hãm cô trong vòng tay của anh, dù vẫn luôn biết rằng không bao giờ anh yêu cô. Nhưng người con gái đang nằm đây gợi lên trong anh bản năng được che chở. Đối với anh, quá khủng khiếp khi 1 chuyện như thế lại xảy ra, Victoria đại diện cho sự an toàn, trong lúc Olivia với anh là 1 sự thân thiết không thể chấp nhận nổi … và nếu bây giờ cô chết … nếu cô bỏ đi … anh sẽ không chịu đựng được. Không thể hơn 1 lần. Không thể tiếp tục thế nữa. Như thế thật quá không công bằng. Anh bỗng nhiên cảm nhận được những tình cảm hỗn độn mơ hồ anh dành cho cô … dù biết rằng, anh sẽ lấy em gái cô.
- Olivia …
Anh nghiêng xuống phía cô, gọi tên cô, gọi, gọi nữa, anh vuốt mái tóc cô, cầu mong cô đừng bị gãy xương sống. Cô vẫn thở.
- Olivia … hãy nói với tôi đi … Ollie … tôi xin cô đấy …
Anh khóc như 1 đứa trẻ. Anh bị nhận chìm trong 1 tình yêu thương dào dạt. Anh căm ghét mình vì sự yếu đuối ấy.
- Olivia …
Cái thân thể bất động bỗng khẽ rùng mình. Cô chớp chớp mi mắt, anh phải lấy lại tư thế đúng mực, phù hợp. Cô nhìn anh, hơi đờ đẫn, dường như cô không nhận ra anh.
- Đừng nhúc nhích. Cô vừa bị ngã nặng đấy, - anh kêu lên trong cơn mưa gió mạnh thổi bạt.
Họ đều như đã ướt tới tận xương tủy. Chiếc áo măng tô Charles đã dùng làm bạt che trên gương mặt Olivia. Khuôn mặt anh nhòe nhoẹt nước mưa lẫn nước mắt, nhưng Olivia đang bị sốc nên không thể nhận ra. Bất thần, cô chợt nhớ ra.
- Geoffrey sao rồi?
Cô khó nhọc phát âm từng từ, đầu óc quay đảo, 1 màn sương mờ che trước mắt cô. Lại 1 lần nữa, cô mở mắt nhìn người đàn ông đang cúi xuống. Cô chợt nhận thức rằng đó là Charles và cố nở 1 nụ cười nhợt nhạt, nụ cười ấy gần như làm cô bỗng rạng rỡ lên.
- Nó vẩn ổn. Nó đã gọi chúng tôi.
Cô cố gắng gật đầu, nhưng cơn đau làm cô rùng mình. Cô nhắm mắt lại dưới cái nhìn nôn nóng của Charles. Những tình cảm dành cho Olivia làm nảy sinh trong anh 1 nỗi khiếp hãi. Anh vẫn luôn tin rằng anh đúng khi cưới Victoria. Anh sẽ đạt mình trong mối nguy hiển quá lớn khi cho phép mình yêu 1 người con gái như thế này. Anh chưa bao giờ cảm thấy tình cảm mạnh mẽ như vậy đối với ai, trừ Susan … Đúng, Victoria là hiện thân của sự an toàn. Nguy hiểm theo cách của cô ta, nhưng không phải với anh, không phải đối với tâm hồn anh. Victoria làm anh lưu tâm, thích thú. Nhưng người con gái này, người đang nằm dưới đất như 1 con búp bê dễ vỡ, với tấm lòng thanh cao và sự dịu dàng, chính cô đã có thể tàn phá anh.
- Cô cảm thấy thế nào?
Cô nhìn anh mỉm cười yếu ớt. Anh đưa tay, khẽ vuốt gò má cô, kịch liệt chống trả những cảm xúc lạ đang xâm chiếm anh. Đó chỉ là giây phút duy nhất bộc phát trong cả cuộc đời, 1 sự nhầm lẫn thoáng qua.
- Anh có thể đỡ tôi đứng lên không? – cô đề nghị.
Cô không chắc mình có thể tự làm được điều đó.
- Đừng động đậy, rất nghiêm trọng đấy. Robert sẽ đến ngay bây giờ và mang theo xe kéo.
- Tôi không muốn ba tôi lo lắng.
- Cô có thể tự giết mình đấy, Olivia. Tôi van cô, hãy tỏ ra thận trọng hơn.
Anh không biết mình muốn trách mắng cô hay muốn ôm chặt cô vào lòng nữa.
- Tôi khỏe mà.
- Cô không có vẻ như vậy.
Anh mỉm cười, ánh mắt họ nhìn nhau chất chứa biết bao tình cảm không lý giải nổi. 1 không gian huyền bí rất riêng đang bao trùm quanh họ. Olivia đã quên đi tất cả, quá khứ và tương lai, chỉ còn lại hiện tại mà thôi. Cái giây phút quý báu này, dưới cơn mưa tầm tã, cô nằm trên nền đất lạnh ngắt, bàn tay Charles đặt trên má cô, đôi mắt Charles âu yếm nhìn cô, “Mình điên mất rồi”, cô nghĩ.
- Con ngựa của tôi không sao chứ?
- Quả thật, lòng vị tha của cô luôn làm tôi ngạc nhiên. Vâng, con ngựa già cũng có vẻ đáng yêu đấy. Nó khỏe hơn cô, dù trong bất cứ trường hợp nào.
Cô muốn ngồi dậy nhưng lải nằm xuống ngay lập tức, đầu cô như suýt nổ tung. Bóng dáng chiếc xe bò kéo đã hiện ra trên sườn đồi và trong khoảnh khắc, Charles ham muốn dữ dội được giấu Olivia khỏi Robert, được giữ cô lại bên anh đến trọn đời. Cả 2 đều biết rằng giờ phút này sẽ không bao giờ lập lại nữa. Họ sẽ không bao giờ gợi lại nó nữa. Cần phải quên nó đi. Đôi mắt họ đắm đuối tìm nhau, rồi như những cánh cửa đột ngột khép lại, mãi mãi.
- Cô ấy thế nào rồi? – Robert vừa nhảy từ trên xe xuống vừa hỏi.
- Tốt hơn rồi.
Charles cúi xuống, bằng 1 động tác nhanh gọn, anh bế xốc cô lên đặt vào chỗ ngồi. Cô ngã đầu lên thành xe, khẽ rên rỉ, khuôn mặt tái nhợt như xác chết. Không bị gãy ở đâu cả, anh nhận định. Cô đã bị 1 chấn động nghiêm trọng. Đến lượt mình, Charles trèo lên xe ngồi đối diện với người bị nạn. Robert buộc con ngựa Charles cưỡi đằng sau.
Trên đoạn đường ngắn ngủi về trang trại, Charles không rời mắt khỏi Olivia. Anh có ngàn điều muốn nói với cô, nhưng tốt hơn là giữ im lặng. Điều đó sẽ quá mạo hiểm. Anh đã trải qua bước ngoặt thiên định khi xảy ra cái chết của Susan. Bây giờ, anh đã chọn con đường cho mình. Cuộc hôn nhân của anh với Victoria sẽ không làm lu mờ đi chút gì tình yêu trọn vẹn của anh dành cho người vợ quá cố. Đó chỉ là 1 thỏa ước. 1 cuộc trao đổi. Olivia … lại là chuyện khác. Cô là ngọn lửa đe dọa sẽ nuốt gọn anh. Victoria chỉ là tàn lửa của lòng ham muốn, sự yêu thích. Olivia chứa đựng 1 điều gì đó mà anh từng biết đến và anh không bao giờ biết đến nữa … anh không dám biết đến nữa, anh sợ sẽ lại mất nó.
Olivia hé mở mắt. Cô chăm chú nhìn anh cứ như cô đã đoán được những gì anh đang nghĩ. Cô khẽ lắc đầu,. Cô đưa tay cho anh và anh nắm lấy những ngón tay lạnh giá của cô.
- Tôi rất tiếc, - anh thì thầm, tựa hồ anh đã nói to tất cả những suy nghĩ của mình.
Cô mỉm cười, trước khi khép mi lại. Cô tin rằng cô đang ở trong giấc mơ: Charles ở bên cạnh cô, giông bão, mưa gió, bàn tay anh nắm tay cô … Tất cả điều đó có vẻ quá phức tạp, quá khó khăn để hiểu nỏi. Cô quay cuồng tìm lý do của những cảm xúc lạ lùng này, rồi bỗng nhiên, Victoria xuất hiện … cùng với Bertie … cha cô … và bác sĩ. Olivia chóng mặt quá.
Mọi người đặt cô lên giường. Victoria ngồi ở đầu giường cô. Cô đòi được nhìn thấy Geoffrey, để nó không quá hoảng hốt. Cô nói với cậu bé rằng cô đã quá ngốc nghếch. Đáng lẽ họ không được đi chơi trong 1 thời tiết xấu như thế. Cậu bé gật đầu. Vâng, nó hiểu. Nó hứa sẽ quay lại thăm cô sớm. Rồi nó ôm hôn cô và cử chỉ ấy mơ hồ gợi cho cô nhớ lại 1 điều gì đó … dường như 1 ký ức đã rời bỏ cô. Cô không biết ai nữa … không biết khi nào nữa … Victoria đang ngồi bên cạnh cộ khi cô đang buồn ngủ trĩu mắt. Bertie đã định lay cô tỉnh dậy, nhưng Victoria phản đối … Olivia có vài chuyện cần nói với cô ấy … 1 vài chuyện quan trọng kinh khủng …
- Hãy yêu anh ấy, Victoria, cần phải thế … anh ấy cần em.
Cơn buồn ngủ lại nhấn chìm cô, và tất cả mọi người bỗng đang ở trên boong tàu thủy, Victoria trong bộ váy cô dâu, Charles đứng bên cạnh cô ấy và nói cạu gì đó mà Olivia không nghe thấy, Geoffrey đứng bên kia, nắm tay mẹ nó. Susan nhìn nhưng Victoria không nhận ra điều đó, vả lại không ái để ý đến điều đó, rồi con tàu bỗng dần chìm nghỉm trong im lặng.
Trưa hôm sau, cô tỉnh dậy. Đầu đau khủng khiếp, xuyên buốt 2 thái dương. Cô vẫn mệt như chưa hề chợp mắt đêm qua, dường như cô đã phải trải qua trận chiến trong ảo mộng với những con quỷ dữ. Victoria thông báo cha con nhà Dawson đã đi rồi. Geoffrey để 1 bó hoa cho cô, còn Charles để lại 1 dòng nhắn rằng anh rất lo lắng và mong cô mau chóng bình phục. Olivia nằm trên giường. Cô đọc đi đọc lại lời nhắn của Charles và tự hỏi không biết có phải cô đã mơ không. Cô đã nhận ra 1 điều gì đó trên nét mặt anh mà cô chưa từng thấy từ trước đến nay … hay sự tưởng tượng đã trêu đùa cô? Và làm sao để phân biệt sự thật và ảo giác?
- Chị đã bị 1 cú nặng vào đầu đấy, chị của em ạ! – Victoria tuyên bố và lấy đầy 1 tách trà, Olivia ngăn nhó nuốt.
- Chị tin là vậy. Chị đã gặp những cơn ác mộng!
Những suy nghĩ mông lung vẫn ám ảnh cô, cô vẫn chưa thể phân biệt được đâu là thật và đâu là mơ.
- Điều đó không làm em ngạc nhiên. Bác sĩ đã nói chị cần phải nghỉ ngơi trong vài ngày. Nhắm mắt lại và ngủ đi!
Người quan trọng nhất trên thế giới này đối với Victoria làa chị gái sinh đôi. Cô ngồi bên chị hàng giờ liền, suốt ngày hôm đó. Cô nhìn chị ngủ, vuốt mái tóc chị, nói chuyện với chị khi chị mở mắt. và 1 vài ngay sau, khi Olivia đã đứng lên được và vịn đi được vài bước, cô biết rằng những bóng ma trong giấc mơ của cô chỉ là kết quả của sự tưởng tượng từ chính cô … 1 sự tưởng tượng đôi khi làm cô bối rối. Dường như cô đã trông thấy Charles quỳ bên cô, bàn tay anh đặt lên má cô … và khi họ đi trên chuyến xe bò trở về trang trại, anh khóc …
- Chị cảm thấy khá hơn chưa? – Victoria hỏi, cô đang đỡ chị xuống cầu thang đến chỗ cha trong phòng ăn.
- Khá hơn nhiều rồi, - Olivia khẳng định bằng giọng nói vẫn còn run.
Cuối cùng cô đã dẹp bỏ được những ảo tưởng của mình. Cô không có thời gian lãng phí cho những mơ mộng ngốc nghếch.
- Và bây giờ, phải làm việc! – cô nhắc lại – Cần phải tổ chức đám cưới của em.
Victoria không trả lời. Còn Olivia, riêng phần cô, đang kiên quyết quét đi những hình ảnh mờ ảo của đêm tối. Cô sẽ tập trung vào nhiệm vụ của mình. Những chuyện còn lại, trong đó có cả nỗi đau rấm rứt trong tim cô lúc này, chẳng có gì quan trọng.
- Dáng vẻ của con tuyệt lắm rồi, Olivia! – người cha khen ngợi, vui mừng vì cô đã có thể đứng lên được.
Cô nở nụ cười đẹp nhất dành cho ông, sung sướng vì lại được nhìn thấy ông, hạnh phúc vì đã thoát khỏi những suy nghĩ đã cầm tù cô suốt mấy ngày nay, cô lập cô với thế giới bên ngoài.
- Cảm ơn ba, - cô nhẹ nhàng
2 chị em ngồi vào chỗ của mình 2 bên cạnh cha, bàn ăn cho bữa tối đã sẵn sàng.