Chương : 11
Lục Vu đang nằm nghỉ, hai mắt nhắm chặt, trán cau lại tỏ vẻ đau đớn, nhưng nàng vẫn cắn răng cố gắng chịu đựng. Cánh tay phải đang được băng kín một lớp vải dày, trông giống hệt đòn bánh tét.
Thừa Hoan đang ở cạnh Lục Vu. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, hai tay tự đưa lên vỗ vỗ vào mặt mình. Nàng dáo dác nhìn quanh phòng một lượt, ròi mang tới gương đồng trên bàn trang điểm tới, quan sát kỹ lưỡng, vẻ mặt nghi hoặc rồi xoay người, kéo tay áo ta hỏi: “Cô cô, vì sao…?”
Lục Vu đang nằm đột nhiên mở to hai mắt, hướng nhìn về phía Thừa Hoan, ánh mắt lộ rõ tia mừng rỡ, bình tĩnh nhìn kỹ Thừa Hoan không muốn rời đi.
Thừa Hoan đứng lặng một chỗ, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ. Ánh mắt Lục Vu đang vui vẻ cũng sững lại, rồi sau thể hiện sự thương tâm tột cùng.
Ta nhoẻn nụ cười, muốn mở miệng khuyên giải thì Triệu Giai thị đã dẫn Ngự y vào tới. Nàng khẽ gật đầu với ta, rồi tới trước giường nói: “Tuệ Chi, ta đã thỉnh được thái y ở trong cung tới. Ngươi chịu đựng đã lâu, nên để thái y xem một chút.”
Lục Vu điềm đạm nói: “Cảm ơn tỷ tỷ.”
Thái y nhấc cánh tay của Lục Vu lên, nhìn kỹ hồi lâu nói: “Chỗ bị thương giờ đã thối rữa, chảy nước thấm ướt băng vải. Chắc chắn da thịt đã dính chặt vào vải. Lát nữa cần đem dược liệu đắp vào vết thương, ắt phải giật hết băng vải ra. Phúc tấn còn yếu, đau đớn như vậy sợ không chịu được.”
Lục Vu đưa mắt nhìn Thừa Hoan, khoé miệng cười yếu ớt, khẽ khàng nói: “Ta sẽ chịu được. Tỷ tỷ, nhờ tỷ mang cách cách đi ra ngoài, không nên để con trẻ hoảng sợ.”
Thừa Hoan ngẩng đầu yên lặng nhìn ta liếc mắt, nhẹ giọng nói: “Di nương, Thừa Hoan không sợ.”
Thoáng chốc, huyết sắc trên mặt Lục Vu biến mất, tái nhợt, đôi môi run rẩy. Thừa Hoan khẩn trương, kinh hoàng nhẹ giọng nói: “Cô cô, Thừa Hoan đã nói sai gì sao?”
Ta hơi lắc đầu, thở dài. Thừa Hoan từ nhỏ sống trong cung. Sau khi Lục Vu trở về từ Dưỡng Phong đường, cũng chỉ ở lại trong phủ vài tháng, dĩ nhiên Thừa Hoan sẽ không có khái niệm mẫu thân, càng không có ghi nhớ hình dáng của m thân. Thấy Thừa Hoan như vậy, ta có chút hối hận không đành.
Trời tuy lạnh nhưng trán của thái y lấm tấm mồ hồi. Thái y nói: “Ráng chịu một chút.” Lục Vu cười nói: “Làm phiền thái y, bắt đầu thôi.”
Thái y từ từ mở lớp băng vải, dùng lực mạnh giật ra, lớp vải cùng với máu thịt rời xuống. Cánh tay của Lục Vu huyết nhục không phân biệt nổi.
Ta không dám nhìn tiếp, Thừa Hoan kinh hãi hô to một tiếng, xoay người ôm chặt lấy chân của ta, cũng không dám quay đầu nhìn. Triệu Giai thị hai tròng mắt ứa lệ, hết nhìn Lục Vu lại nhìn sang Thừa Hoan.
Thái y cũng bị Lục Vu doạ cho hoảng sợ, trước giờ chưa từng thấy một nữ nhi kiên cường như thế nên tỏ vẻ ngạc nhiên. Bóc ra lớp vải băng, thái y bắt đầu dùng dược liệu rửa sạch và xoa lên vết thương.
Thoa thuốc xong, Thái y nói với Triệu Giai thị: “Vết thương của Trắc phúc tấn không thể băng bó, cần uống thuốc đúng giờ, thoa thuốc ngoài da, tĩnh dưỡng cho thật tốt.”
Lục Vu đã tỉnh táo trở lại, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào Thừa Hoan.
Thái y đóng lại hòm thuốc, căn dặn: “Phúc tấn không được động đậy cánh tay, cũng không được để cho va chạm lung tung. Tuy đã được thoa thuốc, nhưng sợ là huyết khí chưa thông, cần hết sức chăm sóc. Cách mấy canh giờ, phải cho người thoa thuốc nhẹ nhàng lên vết thương.”
Triệu Giai thị nói: “Ta ơn Thái y đã căn dặn.” Thái y xua xua tay nói: “Sao ta dám nhận chứ.” Hắn đi tới bên cạnh ta, nhìn sang một lát. Ta khẽ gật đầu, lúc này hắn mới xoay người đi.
Thừa Hoan lặng lẽ nhìn Lục Vu, rồi quay lại nhìn ta. Ta nói: “Thừa Hoan, để ta nói Xảo Tuệ trở lại.”
Triệu Giai thị tỏ vẻ căng thẳng, dùng ánh mắt ra hiệu cho ta. Ta đưa mắt về phía Lục Vu, nhưng Lục Vu vẫn yên lặng không nói.
Đi tới gian ngoài, hai người ngồi xuống. Nàng than thở: “Vương gia bị giam cầm suốt mười năm, bọn tỷ muội ở lại trong phủ cũng vô cùng khổ cực. Thế nhưng, sau khi được thả ra, Vương gia chỉ độc sủng một người. Hơn nữa, trong phủ, con cái tuy nhiều nhưng Vương gia chỉ để tâm đến mỗi Thừa Hoan, đương nhiên các nàng cảm thấy khó chịu, không phục. Vương gia dốc toàn tâm vào công việc triều đình, việc nhỏ trong phủ không để mắt tới. Tuệ Chi cho dù gặp chuyện uỷ khuất, nàng cũng không nói, Vương gia cũng không biết. Lần này, việc xảy ra hoàn toàn do cố ý, ta cũng đã biết ai là thủ phạm đứng sau màn, nhưng không có chứng cứ. Ta chỉ có thể xử phạt nha hoàn kia. Tuệ Chi một lần nữa gặp chuyện, nhưng cũng không nên gây chiến, cũng không nên nói rõ chân tướng với Vương gia.”
Suy nghĩ trong lòng ta cũng giống như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Sau chuyện ta bị bỏng lần trước, Xảo Tuệ cùng với nha đầu kia đã cùng nhau chăm sóc cho Tuệ Chi?”
Nàng im lặng một hồi, cười khổ nói: “Nên để Xảo Tuệ tiếp tục hầu hạ cách cách.”
Ta biết nàng lo lắng điều gi. Ta điềm đạm nói: “Ta sẽ ở lại đây mấy ngày rồi mới hồi cung, Xảo Tuệ sẽ đi theo ta. Không phải ta không tin tưởng các nha đầu trong phủ, chỉ là Xảo Tuệ tuổi tác cũng nhiều, chăm sóc người khác sẽ tỉ mỉ hơn.”
Nàng hơi lung túng, mặt đỏ bừng lên nói: “Vương gia nếu trở về…?”
Ta nói: “Người bị hại đã không truy cứu, ta đương nhiên sẽ không nhiều chuyện mà n lại, Vương gia có trở về cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.” Nàng gật đầu, đứng lên nói: “Ta để Hồng Ngọc ở lại đây.”
Qua vài hôm, vết thương của Lục Vu đã lên vảy. Ta để Xảo Tuệ ở lại chăm sóc Thừa Hoan, rồi mang theo Hồng Ngọc đi ra khỏi phủ.
Ven đường, tuyết đóng dày đến nửa thước, hoa tuyết từ trên trời vẫn bay xuống, rơi vào trên cây, trên nóc nhà,… Giữa ban ngày, ta nhìn không ra cửa hàng, quán rượu, thậm chí đường xá cũng đều trắng loá ánh tuyết, không thể phân định rõ.
Hồng Ngọc yên lặng đi theo đằng sau, hai người đi dạo vô chủ ý.
“Hiểu Văn cô nương.” Một tiếng gọi quen thuộc truyền đến, ta cười thầm trong bụng. Ta cùng hắn quả thật là có duyên, mỗi lần ta ra ngoài đều không hẹn mà gặp. Ta xoay người lại, Trương Dục Chi tươi tắn như mùa xuân đang đi tới.
Ba người vừa đi vừa bàn luận các cửa hàng hai bên, nhưng đa phần là Trương Dục Chi nói còn ta lắng nghe. Qua một lúc, hắn ngượng cười vì mình đã vô ý, nói: “Dong dài nhiều chuyện như vậy, cô nương chê cười rồi. Lần này cô nương ra ngoài là vì việc gì? Ta không có làm lỡ chuyện chứ?”
Ta cười nói: “Chỉ là đi dạo, không có việc gì để làm.”
Nghe vậy, hắn cười nói: “Đã thế, ta đây sẽ để các ngươi mở rông tầm mắt.”
Mấy người im lặn ngồi nhìn chậu than nhỏ trước mặt. Hắn thấy ta lộ vẻ tò mò, liền mỉm cười không nói, chỉ là vô cùng thuần thục đảo than qua lại, bắt chuyện cùng ta. Sau một hồi, chủ quán mang tới đặt lên chậu thân một nồi to. Nhìn kỹ, thì ra đó là bánh sủi cảo rất bình thường, vốn cho rằng sẽ được thưởng thức món ăn vặt vô cùng đặc sắc khác.
Hắn liếc mắt nhìn ta nói: “Nếm thử đi.”
Ta gắp một miếng bỏ vào trong miệng, lập tức cảm nhận được hương vị đặc biệt, liền liên tục ăn mấy miếng, rồi ngẩng đầu nói: “Thật là thơm ngon.”
Bàn bên cạnh xuất hiện mấy người mới tới. Trong lúc vô ý, ta thấy đó là hai thiếu niên vô cùng tuấn tú, khuôn mặt đẹp khiến ta nhận ra đó là nữ cải nam trang. Hai người kêu hai chén, chủ quán vội vã mang tới. Hai người cúi đầu ăn một mạch, ăn xong thì gọi tính tiền, rồi lập tức đi ra. Ta trông thấy vậy thì bật cười, quả nhiên là các cô nương.
Thấy ta như vậy, hắn nhìn theo bóng lưng của hai người họ rồi nó: “Đó là nhi nữ bảo bối của vị đại quan trong triều, chắc vừa lén ra khỏi phủ để tới thưởng thức sủi cảo ở đây.”
Bánh sủi cảo vốn được coi là mỹ thực nổi tiếng của Bắc Kinh.
Sắc trời tối dần, Hồng Ngọc đã đưa mắt ra hiệu cho ta vài lần, nhưng không dám mở miệng giục, vẻ mặt dần trở nên lo lắng.
Ta cười nói với Trương Dục Chi: “Trời đã tối rồi, chúng ta phải trở về phủ.”
Hắn ngẩng đầu nhìn trời nói: “Để ta tiễn các ngươi một đoạn. Là về Di thân vương phủ phải không?”
Ta nhẹ giọng ‘Dạ’ một tiếng, rồi ba người bước đi.
Cách cửa phủ một đoạn, hắn dừng bước rồi nói: “Phía trước đã là vương phủ, Trương Dục Chi không tiễn thêm.”
Ta nói lời cảm ơn, đang định bước đi thì hắn lại nói: “Nghe nói cung nữ đến năm hai lăm tuổi sẽ được thả ra khỏi cung.”
Ta chẳng rõ hắn muốn nói gì, nhưng vẫn cười gật đầu. Hắn dường như định nói thêm gì đó, nhưng do dự một lúc rồi lại nuốt trở vào, hai tay ôm quyền, xoay người bước đi.
Triệu Giai thị đang ngồi trong chính sảnh, Cao Vô Dung ngồi một bên. Thấy ta đi tới, hắn liền bước lên nói: “Lão nô tới đón cô nương hồi cung.”
Vì có Triệu Giai thị ở đây, ta cũng không tiện hỏi, chỉ nói: “Ta đi thăm trắc phúc tấn, công công xin chờ một chút.”
Cao Vô Dung cười nói: “Cô nương không cần vội, lão nô chờ được, trong cung cũng không có việc gì gấp.” Lòng ta liền được buông lỏng, mỉm cười rồi bước về phòng của Lục Vu.
Thừa Hoan ngồi ở đầu giường, bưng bát thuốc nhẹ nhàng thổi và nói: “Di nương, uống thuốc nào.”
Lục Vu trong mắt tràn đầy hạnh phúc. Ta đứng dựa ở bên cửa, im lặng nhìn một hồi, không muốn quấy rầy cảnh mẫu từ tử hiếu trước mắt. Đang định quay đi, Lục Vu đã nhìn thấy, cười nói: “Tới lâu rồi sao?”
Ta đi qua ngồi xuống bên giường, tiếp nhận bát thuốc trong tay Thừa Hoan nói: “Thừa Hoan, theo cô cô trở về.”
Thừa Hoan gật đầu nói: “Di nương, đợi Thừa Hoan trở lại.” Lục Vu gật đầu cười, Thừa Hoan xoay người đi ra ngoài. Lục Vu dõi theo đến khi không nhìn thấy bóng của Thừa Hoan.
Ta nói: “Ngươi có từng hối hận vì đã sinh ra hài tử này?”
Ánh mắt nàng lộ ra vẻ sủng nịnh, cười lắc đầu nói: “Sao lại hối hận được. Nàng là sinh mệnh kéo dài của Vương gia. Nàng kiếp này vĩnh viễn không nên biết ta là ngạch nương thân sinh của nàng, vĩnh viễn chỉ gọi ta là Di nương… Cho dù sau này nàng có biết, rồi hận ta, ta cũng sẽ không hối hận.”
Ta yên lặng ngồi trên xe ngựa, trong đầu vẫn vẩn vơ câu nói kia: “Nàng là sinh mệnh kéo dài của Vương gia…”, “ta cũng sẽ không hối hận.”
Thấm thoát, ngày Tết đã gần tới nhưng trong cung không hề có một chút không khí vui mừng nào.
Quả nhiên, mọi việc đã xảy ra đúng với sự ghi chép của các sử gia. Hoàng Lịch trên đường từ lễ tế thiên hồi cung đã bị người do Hoằng Thời phái tới tập kích. Mấy tên sát thủ đều đã bị Thập tam bắt đươc, và bọn chúng cũng đã nhận tội. Dận Chân tức giận, phái người giam lỏng Hoằng Thời, nghiêm cẩn canh giữ, lại còn hạ chỉ không cho tiếp xúc với bất kỳ ai.
Cơn giận của Dận Chân vẫn còn, trong cung ai ai cũng dè chừng, đề phòng cẩn thận, giọng nói cũng khẽ khàng, chỉ e lỡ lời gây hoạ.
Hôm nay, ta vốn đang ở trong phòng thêu túi hương cho hắn, nhưng trong lòng phiền muộn không yên khiến tay bị kim đâm vài lần. Ta đặt khung thêu sang một bên, ngơ ngác xuất thần nghỉ cách giúp hắn nguôi giận.
Suy nghĩ một hồi, ta cười tự giễu, hắn làm sao lại dễ dàng để người ta khuyên bảo. Điều hắn cần là thời gian, thời gian sẽ giúp xoá nhoà đi chuyện này. Ta đứng dậy bước tới cửa sổ, nhìn hoa tuyết theo gió cuốn tung bay khắp bầu trời, đột nhiên cảm thấy mình như hoa tuyết trong gió. Nếu đã không thể nào làm gì khác hơn, sao không thả trôi theo gió trôi đi, gió đưa đến đâu ta ở nơi đó. Cuộc sống trong cung đình lúc nào cũng phải lo lắng cho cái đầu trên cổ.
Một trần gió thổi tới khiến ta rung mình vì lạnh, vội đóng cửa rồi để nguyên y phục nằm xuống giường.
Qua một lúc, cửa phòng khẽ cạnh một tiếng, ta vẫn không nhúc nhích, vẫn nằm yên nhìn đỉnh màn. Hắn đi tới bên giường, yên lặng nhìn ta, ánh mắt chứa đầy nội tâm. Ta biết hắn vẫn khó chịu trong lòng, liền ôn nhu cười với hắn, dịch thân nằm vào phía trong.
Hắn cũng để nguyên y phục nằm xuống cạnh ta, yên lặng một hồi rồi trầm giọng nói: “Phải chăng nàng cảm thấy rằng ta đây rất tàn bạo, ngay cả con ruột của mình cũng không nương tay?”
Ta nghiêng người, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt hắn rồi nói: “Đây vốn là cuộc chiến trong hoàng thất, mọi chuyện đều bất đắc dĩ mà diễn ra, mỗi triều đại đều phát sinh chuyện tương tự. Chàng không chỉ là Hoàng A mã của hắn, chàng còn phải gánh vác hạnh phúc của bách tính, lo cho cuộc sống của người trong thiên hạ. Chàng làm như vậy là vì muốn bảo tồn giang sơn Đại Thanh này.”
Hắn nắm tay của ta, khoé miệng nở nụ cười buồn nói: “Nàng hiểu như v, ta đã an tâm rồi.”
Nói rồi, hắn quay đi chỗ khác, như cười như không. Sắc mặt mặc dù vẫn trầm lặng như mặt nước, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa đau xót. Ta cố gắng xoay hắn lại, theo dõi ánh mắt của hắn nói: “Nếu như chàng vẫn thấy khó chịu, đừng nên một mình chịu đựng.”
Hắn yên lặng một hồi, ôm ta thật chặt rồi nói: “Ta vốn cũng ít con nối dõi. Tam A ca vốn cũng rất tốt, địa vị của mẫu thân hắn cũng rất tôn quý, hắn có tham vọng đối với hoàng vị cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Tuy nhiên, hắn hành sự lỗ mãng, tâm tư ác độc, lại dễ bị người khác lung lạc, làm sao có thể đảm đương được trọng trách. Hắn cũng không có tài năng xuất chúng có thể làm rạng rỡ giang sơn Đại Thanh, ta không thể đem cơ nghiệp tổ tiên giao phó cho hắn. Hành vi lúc trước của hắn vốn đã không thể chấp nhận, ta cũng đã bao dung. Đến lần này, hắn dám hạ thủ với Tứ A ca, ta thật không thể tha thứ cho hắn.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Miệng thì nói không thể tha thứ, trong lòng phải chăng vẫn có chút luyến tiếc. Đã là như thế, sao không giao cho một người tin cậy quản thúc hắn, chí ít hắn cũng sẽ không phải chịu đói chịu rét, chịu nhiều dằn vặt.” Hắn ngưng mắt nhìn ta, thật lâu vẫn không nói lời nào.
Dận Chân sở dĩ không sủng ái Hoằng Thời, ngoại trừ là do tư chất và năng lực, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn nhiều. Mẫu thân của Hoằng Lịch vốn xuất thân trong dòng dõi Bát kỳ. Lập Hoằng Lịch làm thái tử, đây là chủ ý đoàn kết tầng lớp quý tộc người Mãn của Dận Chân, ổn định thế cục chính trị.
Trong lập tràn ngập tức khí, ta u ám thở dài nói: “Nếu như chúng ta có hài nhi, liệu có thể không đưa vào tông tịch, để cho chúng cũng giống như con cái nhà thường dân khác, không có quan hệ gì tới hoàng cung.”
Hắn nghe xong sửng sốt, ngồi dậy lật chăn ra, vỗ về bụng của ta tới lui vài lần, sau đó nghi ngờ hỏi ta: “Nàng đã chuẩn mạch chưa? Đã qua một tháng, sao vẫn chưa thấy gì?”
Ta đẩy hắn ra, kéo hắn nằm xuống rồi nói: “Ta chỉ nói là giả như, nếu như ta đây không cẩn thận sinh ra một tiểu hài nhi.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt toả ra tia sáng nói: “Nhược Hi, để cho thái y coi mạch một chút. Ta thấy nàng có vẻ yếu hơn lúc trước.”
Ta nhắm mắt, bướng bỉnh nói: “Không nói chuyện nữa, được không?”
Hắn xoa má của ta, nhìn chằm chằm, mím môi cười nói: “Có hay không cũng không thừa cơ mà.”
Trong lòng ta vừa thầm mừng rỡ, nhưng cũng có chút phiền muộn. Mừng rỡ là vì hắn đã không còn phiền muộn, tức giận, khúc mắc đã được tháo gỡ. Phiền muộn chính là hắn không thể cho ta một câu trả lời thuyết phục.
Hắn nhìn ta cười quái dị, khiến ta cảm thấy bực mình. Ta cố gắng đẩy hắn ra rồi xoay lưng lại phía hắn. Hắn mạnh mẽ xoay ta lại, khiến ta ngượng ngùng. Hắn cười to vài tiếng, rồi ôm chặt ta từ phía sau.
Từ hôm đó, hắn dường như cảm nhận được điều gì, mỗi ngày đều sớm trở về phòng, khiến ta không thể tiếp tục né tránh.
Toàn bộ sự việc cuối cùng đã được điều tra rõ. Hoàng Thời bị tước bỏ hoàng tịch, giao cho Thập nhị thúc của hắn là Duẫn Đào giam giữ. Cũng bởi chuyện này, còn hai ngày nữa là bước sang năm mới, trong cung vẫn không hề có chút không khí vui mừng, bọn cung nữ thái giám đều cẩn thận từ lời nói đến việc làm.
Trong lòng ta vẫn không vui, lững thững đi dạo trong cung.
Bỗng nhiên, tiếng trẻ con đùa giỡn trong trẻo như tiếng chuông bạc truyền đến, giống như giữa mùa đông thấy lò than ấm áp, sưởi ấm toàn thân.
Ta theo âm thanh tìm đến, thấy Thừa Hoan đang cùng một đám trẻ con đắp lên một đôi người tuyết. Ta nhẹ nhàng bước lại gần.
Những hài tử này đều là cách cách, bối lạc vào cung tham giữ hoàng gia lễ yến đêm trừ tịch. Vừa bước lại gần, Thừa Hoan nhìn thấy đã lao đến ta như một cơn gió.
Nàng khắp ống quần, giầy dép đều ướt đẫm, kết lên một lớp băng mỏng. Hai má của nàng bị hơi lạnh làm cho đỏ ửng. Ta cười trách mắng: “Nha đầu này, càng ngày càng không có dáng vẻ của một nữ nhi.”
Nàng bĩu môi, sau đó cười to nói: “Không giống dáng vẻ nữ nhi cũng là lỗi của cô cô. Cô cô của Thừa Hoan cũng đâu là một nữ nhi gia giáo.”
Nha đầu kia mồm miệng càng lúc càng nhanh nhẩu. Đang trong lúc không biết làm sao, phía sau đã vang lên tiếng cười nhạo: “Thừa Hoan nói không có sai.”
Ta trừng mắt đi tới bên cạnh Hoằng Lịch, cười trách mắng: “Mấy ngày nay không gặp, đã mang dáng vẻ này hay sao.”
Hắn thản nhiên cười nói, hỏi ngược lại: “Dáng vẻ này thế nào?” Thừa Hoan đi tới trước mặt hắn, ngẩng đầu lên nói: “Huynh nói chuyện không giữ lời. Huynh vốn nói khi nào về sẽ tới tìm ta, nhưng giờ mới đến.” Hoằng Lịch nhướng mày nhưng không nói lời nào. Ta cười cười, không thèm nói thêm.
Hắn sau khi từ Cảnh Lăng trở về, ta vẫn chưa gặp hắn, không biết hắn bị thương thế nào. Ta quan sát hắn từ trên xuống dưới vài lần, nhưng không phát hiện ra chỗ nào không thích hợp. Ánh mắt hắn buồn bã, cúi đầu im lặng, đang định nói điều gì đó thì Thừa Hoan đã chen vào: “Cần phải phạt huynh thật nặng mới được.”
Hoằng Lịch lại nhướng mày lên, khoé miệng ẩn chứa tia cười, rồi cố kìm lại, phụng phịu hỏi: “Nghiêm phạt là như thế nào?”
Thừa Hoan dường như đợi điều này đã lâu, lập tức tiếp lời nói: “Nghe các tỷ tỷ nói, năm trước tiết nguyên tiêu khắp kinh thành đều rực rỡ hoa đăng, rất đẹp, so với trong cung có phần đẹp hơn. Huynh đem ta cùng cô cô đi xem được không?”
Ta cùng Hoằng Lịch nhìn nhau cười, hai người hiểu ý không nói thêm. Thừa Hoan ngẩng đầu đợi, có chút không kiên nhẫn nói: “Có đi không đây?”
Hoằng Lịch đưa mắt nhìn ta hỏi ý. Ta suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu. Thừa Hoan vừa nhìn thấy, vui vẻ quay lại phía người tuyết nghịch ngợm. Ta nói với theo: “Ngươi nên chuyên tâm luyện đàn một chút.”
Thừa Hoan nhăn mặt lại, ta lắc đầu. Thừa Hoan bước đi thật nhanh, rồi tăng tốc chạy nhanh như chớp, vừa chạy vừa lớn tiếng nói: “Ta trở về luyện tập đây.”
Hoằng Lịch đứng ở phía sau cười to, nói: “Kỳ thực Thừa Hoan nói không có sai. Muội ấy không có chút dáng vẻ của một nữ nhi, phần lớn là do trách nhiệm của ngươi đó.”
Ta lại gần hắn nói: “Bị thương ở đâu vậy?”
Hắn vén tay áo lên, một băng vải thật dài quấn xung quanh từ khuỷu tay tới tận cổ tay, mỉm cười nói: “Chỉ là bị thương ngoài da thịt, không động đến gân cốt, không có gì quan trọng.”
Ta đột nhiên cảm thấy bi thương. Vết thương này là do tình thân trong Tử Cấm thành vốn không quan trọng bằng quyền vị. Quyền vị khiến người ta không để ý tới tình cha con, không để ý tới tình huynh đệ. Ngôi vị cửu ngũ chí tôn thực sự có sức hấp dẫn lớn như vậy thật sao?
Hắn im lặng nhìn ta một lúc, rồi cười rộ lên nói: “Ngươi có vẻ mặt này là vì ta?”
Ta bật thốt lên: “Ngươi thật có cao hứng đó nha. Tiền đồ sau này vô cùng sáng lạng.” Lời vừa nói ra, ta liền hối hận không kịp.
Sắc mặt hắn trong chớp mắt đỏ bừng, rồi hắn trầm giọng nói: “Thì ra ta trong mắt ngươi vốn tệ như vậy. Địa vị kia có khả năng sai khiến người ta. Người thông mình tất sẽ hiểu cần phải có năng lực thật sự, nếu không cho dù có đạt được, cũng không thể lâu bền. Vừa đúng lúc ta cũng hiểu rõ, biết chính mình cần phải làm cái gì.” Nói xong, hắn tức giận trừng mắt nhìn ta, cư nhiên phẩy tay áo bỏ đi. Ta kinh ngạc, cũng biết là lời nói không cố tình. Ta bước nhanh tới nói: “Là ta đã nói sai, ngươi đừng nóng giận như vậy.”
Hắn dừng lại, xoay người nhìn ta nói: “Có phải ngươi giận quá mất khôn, vì việc này đã làm Hoàng A mã bi thương, tìm không ra nơi trút giận, vừa đúng lúc ta xui xẻo đem đầu chạy đến?”
Ta biến sắc, bị hắn nói trúng tâm sự, mặt mũi đỏ bừng. Ta cúi đầu quay đi, hắn ở đằng sau cười nói: “Lễ hoa đăng tiết nguyên tiêu, ta sẽ bồi thường cho ngươi.”
Thừa Hoan nghiêm khắc trách phạt, hắn nghiêm túc bồi thương, ra cung một chuyến thật là thú vị. Lòng ta từ từ ấm dần trở lại, thầm nở nụ cười.
Ta chậm rãi trở về, trong đầu nhớ tới lời Hoằng Lịch nói. Hắn nói hắn là người thông minh, nhưng hắn đã hiểu rõ điều gì. Có đôi khi, ta rất khó lý giải những lời hắn nói, lúc khác lại như hoàn toàn không hiểu gì về hắn. Người trước mặt ta chưa chắc đã là con người đích thực của hắn. Lòng dạ hắn dường như rất thâm sâu, nhưng lại giống như một tờ giấy trắng. Sử sách đã ghi lại, hắn là một thiên tử phong lưu, lưu tình khắp nơi. Nhưng cho tới lúc này, từ lúc hắn mười hai tuổi tới nay, hắn chưa từng nhìn ngắm một cung nữ nào. Hi phi vì hắn an bài cung nữ A Tang bên cạnh hắn, nhưng qua mấy năm không hề nghe chuyện tình nam nữ của hắn.
Suy nghĩ mấy vòng, ta vấn nghĩ không ra nguyên cớ, liền lắc lắc đầu, nghĩ mình nhiều chuyện cứ mải suy đoán tâm tư của người khác. Cái bệnh này quả thật vô cùng khó chữa.
Cao Vô Dung đang từ phía đối diện đi tới, nhìn thấy ta vội chạy tới nói: “Cô nương, hoàng thượng đã sai Tiểu Thuận tử tới tây noãn phòng tìm người, nhưng người lại đang ở đây. Hoàng thượng đang đợi cô nương tại Dưỡng Tâm điện.” Thấy hắn lộ vẻ vui mừng, ta đột nhiên cảm thấy buồn bực.
Bước vào đại điện, ta thấy hắn ngẩng đầu, khẽ cười với ta.
Đưa mắt nhìn tấu chương trên bàn, ta nói: “Tìm ta có chuyện gì vậy?”
Hắn cười nhìn ta, ta bước lên bậc thềm, vòng qua bàn ngồi xuống bên cạnh hắn, cười nói: “Gọi ta tới không phải muốn ta nhìn chàng phê duyệt tấu chương đấy chứ?”
Nghe vậy, hắn lắc đầu, đặt lại quyển tấu chương, nhìn ta chằm chằm, ánh mắt hoà thuận vui vẻ. Chúng ta nhìn nhau một hồi, sắc mặt dần nóng lên, đành cúi đầu gục lên bàn.
Hắn cười khẽ bên tai ta, nói: “E thẹn như hoa, không phải nàng cố ý dụ dỗ ta đấy chứ.” Nghe hắn nói vậy, ta nhẹ nhõm hơn nhiều. Đã nhiều ngày qua hắn không có thoải mái như vậy, liền ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn cũng biết vì sao ta lại như vậy, khẽ cười, với tay lấy một hộp gấm mầu tím vô cùng tinh xảo đưa cho ta, đưa mắt ra hiệu cho ta mở ra.
Tất cả đáp án đều ở trong hộp này sao?
Ta nghi hoặc nhìn hắn, hắn khẽ gật đầu. Ta chậm rãi mở ra. Một đôi hoa tai vô cùng đặc biệt đang đặt trên một lớp lụa trắng.
Nói là rất đặc biệt, vì nó được làm vô cùng tinh xảo, khéo léo, hình dáng giống hệ sợi dây chuyền ngày trước. Sợi chỉ bạc mỏng như tóc xuyên qua một viên ngọc trai xinh xắn, rồi rủ xuống bên dưới. Mỗi sợi tua đều đính một đoá hoa ngọc lan nho nhỏ, từ mọi phía đều thấy một đoá hoa vô cùng hoàn chỉnh, xinh đẹp. Hơn nữa, dương chi bạch ngọc này không hề có một chút dị sắc, đúng là vật hiếm có. Ta nhìn ngắm đầy vẻ thích thú, lật qua lật lại, dường như không thể tin rằng ba trăm năm trước, Thanh triều có thợ thủ công làm ra vật tinh xảo cỡ này. Thảo nào, lúc nãy ta thấy Cao Vô Dung dẫn theo Tôn Thiên Hữu, cung kính như vậy, tin rằng ngoại trừ hắn không ai làm được như vậy.
Thấy ta ngơ ngác nhìn đôi hoa tai, hắn mừng rỡ rồi cầm lấy nhẹ nhàng đeo lên cho ta. Ta cảm giác được hắn cố tình cọ cọ vào cổ ta, khiến ta nóng bừng hai má. Hắn cố kìm nén cười không ra tiếng. Ta lúc này đã đỏ bừng đến tận mang tai, chỉ cảm thấy như bị hoả thiêu, muốn chạy đi thì thấy lỗ tai đau nhói, mới phát hiện hắn vẫn chưa đeo được. Suy nghĩ tới hành vi của hắn, ta thấy vô cùng ấm áp, vui vẻ.
Hẳn là hắn chưa bao giờ làm chuyện như vậy, loay hoay hồi lâu mới đeo được vào cho ta. Sau đó, hắn lui người lại, mỉm cười đánh giá ta một lát, gật gật đầu rồi nghiêm mặt nói: “Quả nhiên xin đẹp rạng rỡ.”
Nghe giọng nói của hắn hình như ta vốn vô cùng xấu xí, khiến ta buồn cười, lẽ nào lại đem ra để giải toả bản thân. Nhưng có thể làm hắn vui vẻ như vậy, ta cũng phối hợp, cười nói: “Ông trời tạo nên ta xấu xí như vậy, cũng là vì muốn xứng đôi với chàng.”
Hắn cúi đầu, lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn. Hắn cười nói: “Nàng nói đúng, xú nữ gả cho tiểu tử như ta, quả thật phù hợp.”
Ta mỉm cười nhìn tấu chương đặt trên bàn, nói: “Chàng mau làm việc đi, nếu không sẽ lại phải thức đêm đó.”
Hắn nhìn ta đầy ý vị, mím môi cười khẽ, cúi đầu xem tấu chương. Ta đứng lên định bước ra ngoài, hắn liền ngẩng đầu nói: “Ở lại với ta thêm một lúc.”
Ta nói: “Ta đi pha ấm trà.”
Ta bước tới hậu điện, cầm lên một bình trà, uống trước vài ngụm rồi lắc qua lắc lại. Hắn nhìn ta lắc lắc ấm trà, khinh hãi lắc đầu, thở dài.
Ta trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy làm bộ muốn đi ra ngoài. Hắn khẽ cười tỏ vẻ áy náy. Biểu hiện của hắn làm ta thoả lòng, cười cười ngồi xuống.
Hắn lại cúi đầu đọc tấu chương, ta cười cười, thầm cảm động. Đây là một người âm ngoan tàn khốc như mọi người vẫn nói hay sao?…
Đang mải suy nghĩ, Cao Vô Dung nhẹ nhàng đi vào điện, hành lễ rồi nói: “Hoàng thượng, Thái y đang đợi ở bên ngoài, có cần tuyên triệu luôn không?”
Dận Chân đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Tuyên.”
Ta sửng sốt, hắn vẫn làm như không có gì không thích hợp. Ta đứng lên, đang muốn hỏi thì thái y đã cúi đầu đi vào điện. Ta ngừng lại, dùng ánh mắt hỏi hắn, hắn nhìn ta nói: “Mấy ngày này, trẫm cảm thấy khó chịu, ngươi xem qua một chút.”
Thái y tiến lên, đặt tay lên cổ tay của Dận Chân, tỉ mỉ xem mạch. Ta chăm chú nhìn thần sắc của thái y, mong muốn từ trên mặt hắn nhìn ra một chút mánh khoé.
Dận Chân vẫn tiếp tục đọc tấu chương, dường như không để tâm đến việc thái y đang chuẩn bệnh.
Thái y lúc đầu nhíu chặt đôi lông mày, rồi từ từ giãn ra, tâm trạng của ta cũng theo đó mà buông lỏng. Thái y thối lui hai bước, khiêm cung nói: “Hoàng thượng thân thể không có gì đang lo ngại, chỉ là vất vả đã lâu, giấc ngủ không đầy đủ, thân thể hư nhược.”
Dận Chân nghe xong, khẽ hất hàm phân phó: “Nàng cũng có chút không được khoẻ, ngươi nhận tiện tới nhìn một chút.”
Thoáng chốc, ta hiểu rõ vì sao hắn lại làm như vậy, bất đắc dĩ than nhẹ. Thừa lúc thái y cúi đầu bắt mạch, dùng ánh mắt oán giận nhìn hắn. Hắn khẽ cười.
Thái y đứng dậy, quay lại hắn nói: “Cô nương tất cả đều khoẻ, không có chứng bệnh nào.”
Bản thân ta vốn hiểu rõ như vậy, liền tức giận nhìn sang hắn, bắt gặp hắn đang nhìn về phía thái y, ánh mắt có vẻ kích động mừng rõ. Ta thầm run lên, hơi giận càng lúc càng bốc lên.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, hướng thái y hỏi: “Xác định không có bệnh gì?”
Thái y gật đầu, ngẩng nhìn hắn một cái, rồi vội vàng lui xuống phía dưới, hoảng sợ nói: “Là do y thuật của thần không giỏi, vi thần xác định không hề mang bệnh.” Không đợi Dận Chân mở miệng, thái y nói tiếp: “Lần trước cô nương ho ra máu, chỉ là do tức giận quá độ, cũng không để lại di chứng.”
Buổi tối, trời lạnh như cắt da cắt thịt, ta cuộn tròn trong chăn không muốn đứng dậy. Bức rèm che nhẹ lay động, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên phía ngoài tấm bình phong. Ta vội rụt người sâu hơn vào trong chăn.
Hắn đứng ở bên ngoài, ngưng mắt nhìn ta chằm chằm, nói: “Cho dù không muốn gặp ta, cũng không nên trốn như vậy chứ.” Hắn đi đến bên giường, đưa tay lật người ta thẳng lại.
Mấy ngày qua là tiết đại hàn, khí lạnh khắp nơi, lại thêm độ ẩm rất cao, khiến ta cảm thấy trên người không có chút hơi ấm nào. Ta cũng muốn lại gần hắn để được sưởi ấm, nhưng lại có chỗ không tình nguyện, thế nên liền cuộn chặt thân thể, cuộn chăn thật chăn để chống lại cái rét.
Hắn khẽ thở dài: “Không phải là ta không muốn cùng nàng sinh một hài nhi. Đầu tiên là do ta rất lo lắng tới sức khoẻ của nàng. Thứ hai, chúng ta tuổi tác cách biệt, nếu không có hài nhi, đợi sau khi ta trăm tuổi, ai sẽ lo lắng chăm sóc cho nàng.”
Tâm ta chấn động, nghĩ tới “trăm tuổi” lại thấy bồi hồi không dứt.
Lặng im một lát, ta duỗi mình về phía hắn. Hắn kinh ngạc ôm ta vào lòng, vỗ về lưng ta: “Ta biết nàng lo lắng chuyện gì. Nàng hi vọng người ta sẽ tha cho hài nhi chúng ta một con đường. Nàng cũng biết rõ chỉ có Hoằng Lịch. Hoằng Thời đã không ra gì, Hoằng Nhật thì nhu nhược, Hoằng Lục thì còn quá nhỏ.”
Ta nói: “Ta đã chết qua một lần, nếu đã có thể sống lại làm người, vốn thầm nghĩ sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh chàng. Ta cũng muốn vì người mình yêu cùng sinh ra một đứa bé kháu khỉnh xinh đẹp. Thế nhưng, mỗi khi nghĩ tới số phận của mỗi hài nhi sinh ra trong hoàng tộc, ta không còn nghĩ được điều gì khác, chỉ biết lo lắng sợ hãi.”
Hắn cứng đờ toàn thân, ôm ta thật chặt, lặng im không nói.
Giao thừa, vốn là thời điểm chúc mừng gia đình đoàn viên.
Ta đứng ở cửa, nhìn theo hình bóng hắn dần xa rời, trái tim tràn ngập nỗi bi thương, không kìm nổi lòng, nước mắt lại chảy dọc hai má. Đây là lúc cả gia đình đoàn viên vui vẻ đầm ấm, nhưng đối với những người cô đơn thì lại là lúc tâm trạng lạc lõng, đau buồn nhất. Đột nhiên, ta chợt nghĩ tới việc sẽ không còn gặp mặt song thân được nữa.
Ngọn đèn hồng toả ánh sáng dịu nhẹ xuống hành lang theo gió lay động. Từng đợt tiếng cười, tiếng hoan hô từ bốn phương tám hướng vọng tới. Người người đều vui cười hưởng thụ không khí đoàn viên. Ta buồn bã đóng sập cửa lại, muốn tách biệt bản thân với thế giới bên ngoài.
Từ xa, tiếng trống báo canh ba mơ hồ vọng lại khiến ta giật mình. Nhìn gian nhà quạnh quẽ, ta thầm cười khổ, trong lòng dối mình: “Là do ngươi không muốn đến đó, đừng nên trách người khác.” Ta tiện tay cầm lên khung thêu, làm nốt cái túi hương. Đã không thể đi ngủ, tìm việc làm để giết thời gian cũng là ý tốt. Ta dần dần điều chỉnh lại được sự thanh tỉnh trong tâm hồn, cẩn thận tỉ mỉ thêu từng đường kim mũi chỉ.
Sắc trời bên ngoài dần sáng lên, nhìn lại túi hương đã hoàn thành, ta lại thấy nặng nề như trước. Ta thật không ngờ mình đã thức suốt một đêm trừ tịch, cô đơn một mình chào đón năm mới.
Soi gương vẽ lại lông mày, thoa lại phấn, tinh tế trang điểm lại gương mặt, tươi cười vui vẻ rồi đứng dậy bước ra bên ngoài.
Hoa tuyết lại rơi, vòm trời u ám một mầu. Đi một lúc, hoa tuyết đã trở nên nặng hạt, như phấn được rắc từ trên trời rơi thẳng xuống. Lúc này, từ mái ngói hoàng lưu ly, kỳ lân trước cửa viện đến mọi vật đều được phủ một lớp tuyết dày.
Kéo lại tấm áo choàng trên người, ta lững thững đi qua con ngõ nhỏ. Ta ngẩng đầu, nhắm mắt để cho tuyết tuỳ ý rơi vào mặt khiến hai má đau rát. Một lúc sau, tuyết trên mặt tan ra, chậm rãi chảy vào cổ.
“Hiểu Văn, ngươi đang làm gì vậy?” Ta vội mở mắt. Thập tam đang đứng trước mặt, lo lắng nhìn ta. Ta mím môi cười, hỏi lại: “Sức khoẻ Lục Vu đã khá hơn chưa?”
Hắn lẳng lặng quan sát ta nói: “Đến nụ cười cũng thấy đau khổ, lời nói lại không đúng với nội tâm. Ở trước mặt ta, ngươi không cần cố tỏ ra mạnh mẽ.” Lời hắn còn chưa dứt, nụ cười của ta đã đông cứng lại.
Hắn nói: “Ngươi có biết, tối hôm qua Hoàng huynh một mình ở lại Dưỡng Tâm điện xử lý chính sự cả đêm. Hiện tại, sắc mặt đang trắng bệch, vẫn tiếp tục phê duyệt tấu chương.”
Ta sửng sốt nói: “Không phải tối qua có gia yến hay sao?”
Thập tam nói: “Gia yến kết thúc, Tứ ca chỉ đến Khôn Trữ cung ngồi một lúc rồi trở lại Dưỡng Tâm điện. Điều này vốn không hợp với quy củ. Hoàng huynh vì sao lại làm như vậy, chắc hắn ngươi tự hiểu rõ.”
Trong lòng ta khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng không kiềm chế được niềm vui đang dâng lên. Thập tam thấy thế, mỉm cười lắc đầu.
Ta nóng bừng hai má nói: “Hiện tại, ta thật giống như một đố phụ.” (Phụ nữ nhỏ mọn, đố ki, ghen tức)
Thập tam than nhẹ một tiếng, cười nói: “Nếu quả thật ngươi là một đố phụ thì tốt rồi. Nếu như ngươi lại dùng hết thủ đoạn ra làm mưa làm gió, lẽ nào lại không buộc chặt hoàng huynh bên người được sao? Nhưng ngươi lại ngược đãi chính bản thân mình, biết là tự mình chuốc khổ. Ngươi cũng biết không thể nào thay đổi được tình hình hiện tại, nhưng lại bướng bỉnh không chịu thừa nhận. Cứ tiếp tục như vâỵ, đau lòng cũng chỉ có ngươi và hoàng huynh.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, chậm rãi mỉm cười, im lặng một hồi rồi nói tiếp: “Gia yến này, mặc dù hoàng huynh tiếng cười vang như gió, nhưng nếu tinh tế mà quan sát, ta phát hiện huynh ấy có chút hoảng hốt, dường như là lo lắng cho ngươi. Nghĩ lại, ngươi luôn khó chịu khi đối mặt với hậu cung phi tần, mà Tứ ca thì luôn yêu thương, quan tâm tới ngươi.”
Ta khẽ cắn môi dưới, cúi đầu im lặng suy nghĩ, ta nói: “Ta không đi, khó chịu cũng chỉ có ta và huynh ấy. Nếu như ta đi, chắc gì mọi người đã hài lòng.”
Thập tam khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cũng là do ta lo lắng cho ngươi cùng hoàng huynh, nhưng ngươi lại không suy nghĩ như vậy. Xem ra, tình cảm của hai ngươi người ta không thể lý giải được, cũng không thể tới được đích.” Ta chợt hiểu rõ vì sao hắn lại nói như vậy. Vẻ u sầu của ta biến mất, nhợt nhạt nói: “Lục Vu đã khoẻ hơn chưa?”
Thập tam ánh mắt buồn bã, đang muốn mở miệng thì nghe có tiếng bước chân đang tới gần.
Hi phi cùng mấy vị khác đang tiến lại gần. Mọi người đều chào hỏi lẫn nhau. Hi phi ung dung cười nói: “Cô nương vừa mới khoẻ, sao lại ra đây dầm sương dãi tuyết?”
Nàng vừa nói vừa phẩy đi tuyết dính trên áo của ta. Ta thản nhiên cười nói: “Ta đã khỏi hẳn rồi, tạ ơn nương nương đã quan tâm.”
Thập tam tiếp lời: “Hoàng tẩu đi đâu vậy?”
Hi phi nói: “Ta tính đi tới Khôn Trữ cung. Thập tam đệ, hôm tới dẫn bọn Ngọc Kiều vào cung một chuyến, đã lâu ta không gặp bọn họ. Còn có,… Tuệ Chi nữa, cũng nên đi theo.”
Thập tam mỉm cười gật đầu. Nàng lại xoay sang ta cười nói: “Đã qua mấy ngày, ta vẫn nhớ tới cô nương, muốn tới thăm một chuyến. Hôm nay ngẫu nhiên gặp mặt, ta có chuyện muốn nhờ cô nương cho ý kiến. “
Ta giật mình, nhưng chợt hiểu ra ý tứ của nàng, nói: “Ai được Tứ A ca để mắt thì sẽ tốt, còn do người khác chọn thì chưa chắc đã hợp ý của hắn.”
Nàng nắm chặt tay của ta, vẫn giữ nụ cười ấm áp nói: “Cô nương rất khéo nhìn người, nếu như đã lọt vào mắt của cô nương, Hoàng Lịch tất nhiên sẽ rất thích.”
Đứng yên nhìn đoàn người dần đi xa, ta có chút bất đắc dĩ, Thập tam nhìn theo nàng, cười nói: “Hoằng Lịch sớm thành hôn cũng tốt. Cứ như vậy, tất cả mọi người sẽ bớt lo lắng.”
Ta cười buồn: “Cũng phải do hắn chọn thì mới tốt. Nếu như phải do người khác chọn lựa hộ, ta cũng không thể hi vọng.”
Thập tam nói: “Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ngươi vẫn không thay đổi. Mỗi lần gặp phải chuyện tình cảm, ngươi luôn muốn hôn nhân phải xuất phát từ tình cảm đôi bên. Thế nhưng, việc này ở trong cung vốn là điều không thể. Kỳ thực, nhiều lúc ta cũng muốn dứt bỏ tất cả, đem theo Lục Vu ẩn thân giang hồ. Đã sinh ra là nam nhi trong hoàng gia, đâu phải chuyện gì cũng có thể theo ý nguyện?”
Hai người nhìn nhau cười, chậm rãi đi về phía trước.
Ta chớp mắt một cái, nói tiếp: “Mặc kệ là nói thế nào, chuyện sắp đặt uyên ương, ta không muốn làm.” Hắn khẽ lắc đầu, giương mắt nhìn trời rồi nói: “Tuyết càng lúc càng lớn, trở về thôi.”
Ta khẽ gật đầu, đi về phía Dưỡng Tâm điện. Hắn từ phía sau nói: “Bảo trọng thân thể. Vết xe đổ lần trước, ngươi phải ghi nhớ.” Ta nghe rồi thấy trong lòng ấm áp, nỗi lòng nặng nề đã vơi đi rất nhiều.
Phía trước có tiếng động, ta ngoảnh nhìn theo. Tiểu Thuận tử đang quỳ ở dưới đất, cúi đầu nói: “Cô cô, Hoàng thượng căn dạn, mời cô cô đi Dưỡng Tâm điện.” Hắn thấy ta gật đầu, vội chạy lại đỡ ta cùng đi.
‘Như vậy, mọi người cũng sẽ bớt lo’ – Mọi người đang lo lắng điều gì đây?
Lẽ nào lại lo Hoằng Lịch thích ta, nhưng làm sao có khả năng đó chứ. Đừng nói các phi tần, từ các A ca, Cách cách tới các cũng nữ, thái giám cũng đều rõ mối quan hệ của ta với Dân Chân, làm sao Hoằng Lịch có thể không biết được.
Bên trong đại điện, không khí ấm áp như ngày xuân. Ta yên lắng đứng giữa điện, không hề bước lên phía trước. Hắn cũng lẳng lặng quan sát vẻ mặt của ta, trong mắt có ánh lên một tia thương xót. Ta cũng yên lặng theo dõi hắn. Quả như Thập tam đã nói, hắn có vẻ mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch. Lòng ta chùng xuống, ngập tràn yêu thương.
Những oán giận buổi tối hôm qua trong nháy mắt biến mất. Ta mỉm cười với hắn, rồi bước lên đứng bên cạnh.
Hắn nói: “Đi đâu mà khiến ta cho người tìm nàng khắp nơi?”
Một đêm không ngủ, cũng chưa ăn sáng, ta cảm thấy khó chịu. Thấy góc bàn có bày một chén trà, ta cầm lấy uống một ngụm lớn. Hắn vui vẻ, kêu lên: “Cao Vô Dung”
Lời vừa dứt, Cao Vô Dung từ cửa đại điện vội vã tiến vào. Hắn nói: “Đưa lên một chút điểm tâm.” Cao Vô Dung dạ một tiếng, rồi lập tức rời đi.
Ta kéo tay hắn nói: “Chàng cũng nên nghỉ một lúc.”
Hắn cười nói: “Nàng vừa gặp Thập tam?” Ta gật đầu, hắn đứng dậy, mỉm cười nhìn ta, nhưng vẫn luyến tiếc nhìn đám tấu chương bày trên bàn.
Ta buông tay hắn, liếc mắt nhìn đám tấu chương rồi nói: “Đang nghĩ chuyện gì thì làm nốt, rồi trở về nghỉ sau.” Hắn cười cười, than nhẹ một tiếng, rồi kéo ta ngồi xuống bên cạnh hắn. Ta khẽ lắc đầu, lầm bầm nói: “Tựa đầu sánh vai.” (đoạn này ta ko hiểu, chém đó)
Hắn nhíu mày, nhìn ta hỏi lại: “Nàng nói gì vậy?” Ta cười nói: “Không có gì.”
Hắn bất đắc dĩ cười khẽ, tiện tay đưa cho ta 1 quyển tấu chương. Ta sửng sốt, mở ra đọc. Tổng đốc Vân Quý Ngạc Nhân Thái dâng sớ. Ta đọc lướt qua một lần. Ngạc Nhân Thái có nói, ba tỉnh biên giới Vân, Quý, Xuyên không chấp thuận tuân theo những quy định triều đình đưa ta. Để thống nhất quyền lực, thực hiện chế độ hành chính của người Hoa, Ngạc Nhân Thái yêu cầu cho quan lại địa phương tuỳ cơ ứng biến.
Hiển nhiên, từ xưa, các dân tộc thiểu số tại Vân Nam đều duy trì chế độ Thổ ty thống trị. Mỗi Thổ ty đều có lãnh thổ riêng, dân chúng sống trên lãnh thổ đó, nắm quyền sinh sát trong tay, quan niệm ‘chủ tớ phân định, muôn đời không đổi.’
Đến thời nhà Thanh, tất cả đều bị sát nhập, gọi chung là Trung Quốc.
Huống chi hiện tại, thổ ty đều có quân đội của chính mình. Bọn họ lợi dụng binh lính trấn áp dân bản xứ, kháng lệnh triều đình, phản loạn không dứt. Mặt khác, các thổ ty thường xuyên phát sinh tranh chấp, cướp đoạt thôn trại, lạm sát kẻ vô tội, không chỉ có dân phải chịu khổ, hơn nữa cũng ảnh hưởng đến sự ổn định vùng biên cương.
Dận Chân từ khi kế vị đã bắt đầu tiến hành cải tạo chính sách. Năm Ung Chính thứ tư hạ chỉ, chấm dứt binh quyền của các Thổ ty. Đầu tiên khiến cho bọn họ tự động đầu hàng, sau cũng lệnh cưỡng đoạt. Bọn họ chống lại, lập tức dùng quân đội khống chế, cùng với các thủ đoạn chính trị để giải quyết triệt để. Tới tháng năm, bình định xong cuộc phản loạn của Thổ ty Quý Châu, thiết lập địa giới hành chính. Không lâu sau, triều đình tuyên bố Quý Châu, Tứ Xuyên… thuộc sự quản lý của Vân Nam.
Thu hồi đất vùng biên vốn dĩ đã gióng trống khua chiên từ lâu, nhưng vẫn chưa đạt được hiệu quả như mong muốn. Ta không hiểu vì sao hắn lại có vẻ không yên tâm đến vậy, đây vốn không phải là tác phong của hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta đã làm hắn lo lắng, cũng không nên làm vướng tay vướng chân thêm. Ta suy nghĩ một nói nói: “Mọi chuyện có vẻ như không có gì là không thích hợp.” Hắn trầm ngâm một lúc nói: “Ta lo là trong quá trình thực hiện, nếu như không chu toàn, thổ ty các nơi liên thủ, triều đình sẽ lâm vào cảnh loạn trong giặc ngoài.” Thật là không thể lường hết mọi chuyện. Vốn nội bộ triều đình đã lục đục với nhau, lại phát sinh chuyện ở nơi xa, nếu như phát sinh phản loạn, cần có kế sách đối phó kịp thời.
Lục lọi lại mới kiến thức lịch sử có hạn trong đầu, ta vẫn không nhớ ra cách ứng phó.
Thấy hắn nhăn trán suy nghĩ, ta há mồm nói: “Có thể sai người đáng tin cậy bất ngờ ra tay, khiến kẻ địch sét đánh không kịp bưng tai, thật nhanh xuất kích, áp chế các thổ tý. Ai tự động giao nộp con dấu, hoàng thượng hạ chỉ ban cho một chức quan. Còn với kẻ kháng cự chống đối, cử trọng binh bao vây, bắt được sẽ nghiêm khắc trừng phạt, tịch thu tài sản… Những phần tử ngoan cố duy trì chế độ thổ ty, cần bắt đày đi nơi khác, cấp phòng ốc đơn sơ cho bọn họ sống đơn giản qua ngày. Ta thiết lập hệ thống quan lại hành chính, đồng thời sắp đặt quan binh trú lại địa phương, để năng ngừa các Thổ ty không cam lòng thất bại, sinh ra những rắc rối…”
Ta nói liền một hơi, chợt thấy hắn nhìn mình chằm chằm, trong lòng một phen hoảng hốt. Việc chính sự, sao ta có thể nói xen vào. Vội vàng đặt lại quyển tấu chương lên bàn, ta cười nói: “Đây là việc đại sự của triều đình, ta không nên nhiều lời mới phải.”
Hắn mỉm cười, kéo tay ta ngồi xuống cạnh hắn: “Ta phải cám ơn ông trời hậu đãi đã ban nàng cho ta. Nàng nhìn việc rất thấu đáo, dường như việc gì cũng biết rõ. Nàng nên hiểu, những gì nàng vừa nói, Thập ta cùng chúng ta cũng có nói qua. Cách nghĩ của nàng cũng không thua gì cách nghĩ của đám cựu thần kia.”
Lời hắn nói như sấm vang bên tai, lòng ta kinh sợ, nói lảng chuyện khác: “Chàng tìm ta có chuyện gì?”
Hắn nhìn ta nhàn nhạt nói: “Ngày đầu tiên của năm mới, nàng không muốn ở cùng ta sao?”
Hắn lộ vẻ xấy hổ, lòng ta chậm rãi hướng về. Hắn đối với phản ứng của ta đều hiểu rất rõ. Ta khẽ cắn môi dưới, nói: “Ngươi không ở lại Khôn Trữ cung hẳn là có lý do.”
Hắn yên lặng xem xét ta một hồi, lắc dầu, cúi đầu mở tấu chương ra phê duyệt nói: “Chờ ta xử lý xong chuyện khẩn yếu, chúng ta sẽ cùng trở về.”
Hắn đã nhìn rõ tâm sự của ta, cũng biết những lời ta nói không xuất phát từ thực tâm của ta.
Cao Vô Dung dâng lên canh bổ, rồi lặng yên lui xuống.
Ta uống một ngụm canh, hắn đột nhiên nói: “Việc này nói là dễ, nhưng thực tế khi tiến hành sẽ cần một tay chân tin cậy. Nếu như làm sai một việc, có thể sẽ khiến triều đình tổn thất trầm trọng.” Ta u ám thở dài, đối với chuyện chính sự, hắn luôn luôn quyết đoán. Việc ngày hôm nay, hắn lo lắng như vậy, cũng không thể giải quyết ngay được, ta lẳng lặng không lên tiếng.
Đã ăn hết bát canh, ta thấy sắc mặt hắn có vẻ khó kìm nén. Đưa tay nắm tay hắn, hắn liền khép lại tập tấu chương, cầm tay của ta đứng lên. Hai người ôm nhau đi ra ngoài.
Ra khỏi đại điện, gió thổi qua khiến cả hai không hẹn cùng rùng mình, ta bất giác ôm chặt lấy hắn. Tuyết đã rơi ít hơn buổi sáng, những hạt tuyết nặng đã biến thành hoa tuyết, nhẹ nhàng bay theo gói. Gió quá lớn, bầu trời đầy hoa tuyết bay, khiến người ta hoa cả mắt.
Hắn vòng tay qua lưng ôm cặt ta. Ta ngửa đầu kiều mị cười với hắn, thấy trên tóc hắn vướng đầy hoa tuyết. Trong lòng ta nghĩ tới một chuyện, liền nói: “Tết nguyên tiêu, ta sẽ cùng Hoằng Lịch và Thừa Hoan đi ra ngoài xem hoa đăng.” Hắn sửng sót, rồi nói: “Cũng tốt, nàng đỡ phải…”
Lời hắn còn chưa dứt, ta trong lòng đau xót, cũng không mở miệng đáp lại.
Thừa Hoan đang ở cạnh Lục Vu. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, hai tay tự đưa lên vỗ vỗ vào mặt mình. Nàng dáo dác nhìn quanh phòng một lượt, ròi mang tới gương đồng trên bàn trang điểm tới, quan sát kỹ lưỡng, vẻ mặt nghi hoặc rồi xoay người, kéo tay áo ta hỏi: “Cô cô, vì sao…?”
Lục Vu đang nằm đột nhiên mở to hai mắt, hướng nhìn về phía Thừa Hoan, ánh mắt lộ rõ tia mừng rỡ, bình tĩnh nhìn kỹ Thừa Hoan không muốn rời đi.
Thừa Hoan đứng lặng một chỗ, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ. Ánh mắt Lục Vu đang vui vẻ cũng sững lại, rồi sau thể hiện sự thương tâm tột cùng.
Ta nhoẻn nụ cười, muốn mở miệng khuyên giải thì Triệu Giai thị đã dẫn Ngự y vào tới. Nàng khẽ gật đầu với ta, rồi tới trước giường nói: “Tuệ Chi, ta đã thỉnh được thái y ở trong cung tới. Ngươi chịu đựng đã lâu, nên để thái y xem một chút.”
Lục Vu điềm đạm nói: “Cảm ơn tỷ tỷ.”
Thái y nhấc cánh tay của Lục Vu lên, nhìn kỹ hồi lâu nói: “Chỗ bị thương giờ đã thối rữa, chảy nước thấm ướt băng vải. Chắc chắn da thịt đã dính chặt vào vải. Lát nữa cần đem dược liệu đắp vào vết thương, ắt phải giật hết băng vải ra. Phúc tấn còn yếu, đau đớn như vậy sợ không chịu được.”
Lục Vu đưa mắt nhìn Thừa Hoan, khoé miệng cười yếu ớt, khẽ khàng nói: “Ta sẽ chịu được. Tỷ tỷ, nhờ tỷ mang cách cách đi ra ngoài, không nên để con trẻ hoảng sợ.”
Thừa Hoan ngẩng đầu yên lặng nhìn ta liếc mắt, nhẹ giọng nói: “Di nương, Thừa Hoan không sợ.”
Thoáng chốc, huyết sắc trên mặt Lục Vu biến mất, tái nhợt, đôi môi run rẩy. Thừa Hoan khẩn trương, kinh hoàng nhẹ giọng nói: “Cô cô, Thừa Hoan đã nói sai gì sao?”
Ta hơi lắc đầu, thở dài. Thừa Hoan từ nhỏ sống trong cung. Sau khi Lục Vu trở về từ Dưỡng Phong đường, cũng chỉ ở lại trong phủ vài tháng, dĩ nhiên Thừa Hoan sẽ không có khái niệm mẫu thân, càng không có ghi nhớ hình dáng của m thân. Thấy Thừa Hoan như vậy, ta có chút hối hận không đành.
Trời tuy lạnh nhưng trán của thái y lấm tấm mồ hồi. Thái y nói: “Ráng chịu một chút.” Lục Vu cười nói: “Làm phiền thái y, bắt đầu thôi.”
Thái y từ từ mở lớp băng vải, dùng lực mạnh giật ra, lớp vải cùng với máu thịt rời xuống. Cánh tay của Lục Vu huyết nhục không phân biệt nổi.
Ta không dám nhìn tiếp, Thừa Hoan kinh hãi hô to một tiếng, xoay người ôm chặt lấy chân của ta, cũng không dám quay đầu nhìn. Triệu Giai thị hai tròng mắt ứa lệ, hết nhìn Lục Vu lại nhìn sang Thừa Hoan.
Thái y cũng bị Lục Vu doạ cho hoảng sợ, trước giờ chưa từng thấy một nữ nhi kiên cường như thế nên tỏ vẻ ngạc nhiên. Bóc ra lớp vải băng, thái y bắt đầu dùng dược liệu rửa sạch và xoa lên vết thương.
Thoa thuốc xong, Thái y nói với Triệu Giai thị: “Vết thương của Trắc phúc tấn không thể băng bó, cần uống thuốc đúng giờ, thoa thuốc ngoài da, tĩnh dưỡng cho thật tốt.”
Lục Vu đã tỉnh táo trở lại, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào Thừa Hoan.
Thái y đóng lại hòm thuốc, căn dặn: “Phúc tấn không được động đậy cánh tay, cũng không được để cho va chạm lung tung. Tuy đã được thoa thuốc, nhưng sợ là huyết khí chưa thông, cần hết sức chăm sóc. Cách mấy canh giờ, phải cho người thoa thuốc nhẹ nhàng lên vết thương.”
Triệu Giai thị nói: “Ta ơn Thái y đã căn dặn.” Thái y xua xua tay nói: “Sao ta dám nhận chứ.” Hắn đi tới bên cạnh ta, nhìn sang một lát. Ta khẽ gật đầu, lúc này hắn mới xoay người đi.
Thừa Hoan lặng lẽ nhìn Lục Vu, rồi quay lại nhìn ta. Ta nói: “Thừa Hoan, để ta nói Xảo Tuệ trở lại.”
Triệu Giai thị tỏ vẻ căng thẳng, dùng ánh mắt ra hiệu cho ta. Ta đưa mắt về phía Lục Vu, nhưng Lục Vu vẫn yên lặng không nói.
Đi tới gian ngoài, hai người ngồi xuống. Nàng than thở: “Vương gia bị giam cầm suốt mười năm, bọn tỷ muội ở lại trong phủ cũng vô cùng khổ cực. Thế nhưng, sau khi được thả ra, Vương gia chỉ độc sủng một người. Hơn nữa, trong phủ, con cái tuy nhiều nhưng Vương gia chỉ để tâm đến mỗi Thừa Hoan, đương nhiên các nàng cảm thấy khó chịu, không phục. Vương gia dốc toàn tâm vào công việc triều đình, việc nhỏ trong phủ không để mắt tới. Tuệ Chi cho dù gặp chuyện uỷ khuất, nàng cũng không nói, Vương gia cũng không biết. Lần này, việc xảy ra hoàn toàn do cố ý, ta cũng đã biết ai là thủ phạm đứng sau màn, nhưng không có chứng cứ. Ta chỉ có thể xử phạt nha hoàn kia. Tuệ Chi một lần nữa gặp chuyện, nhưng cũng không nên gây chiến, cũng không nên nói rõ chân tướng với Vương gia.”
Suy nghĩ trong lòng ta cũng giống như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Sau chuyện ta bị bỏng lần trước, Xảo Tuệ cùng với nha đầu kia đã cùng nhau chăm sóc cho Tuệ Chi?”
Nàng im lặng một hồi, cười khổ nói: “Nên để Xảo Tuệ tiếp tục hầu hạ cách cách.”
Ta biết nàng lo lắng điều gi. Ta điềm đạm nói: “Ta sẽ ở lại đây mấy ngày rồi mới hồi cung, Xảo Tuệ sẽ đi theo ta. Không phải ta không tin tưởng các nha đầu trong phủ, chỉ là Xảo Tuệ tuổi tác cũng nhiều, chăm sóc người khác sẽ tỉ mỉ hơn.”
Nàng hơi lung túng, mặt đỏ bừng lên nói: “Vương gia nếu trở về…?”
Ta nói: “Người bị hại đã không truy cứu, ta đương nhiên sẽ không nhiều chuyện mà n lại, Vương gia có trở về cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.” Nàng gật đầu, đứng lên nói: “Ta để Hồng Ngọc ở lại đây.”
Qua vài hôm, vết thương của Lục Vu đã lên vảy. Ta để Xảo Tuệ ở lại chăm sóc Thừa Hoan, rồi mang theo Hồng Ngọc đi ra khỏi phủ.
Ven đường, tuyết đóng dày đến nửa thước, hoa tuyết từ trên trời vẫn bay xuống, rơi vào trên cây, trên nóc nhà,… Giữa ban ngày, ta nhìn không ra cửa hàng, quán rượu, thậm chí đường xá cũng đều trắng loá ánh tuyết, không thể phân định rõ.
Hồng Ngọc yên lặng đi theo đằng sau, hai người đi dạo vô chủ ý.
“Hiểu Văn cô nương.” Một tiếng gọi quen thuộc truyền đến, ta cười thầm trong bụng. Ta cùng hắn quả thật là có duyên, mỗi lần ta ra ngoài đều không hẹn mà gặp. Ta xoay người lại, Trương Dục Chi tươi tắn như mùa xuân đang đi tới.
Ba người vừa đi vừa bàn luận các cửa hàng hai bên, nhưng đa phần là Trương Dục Chi nói còn ta lắng nghe. Qua một lúc, hắn ngượng cười vì mình đã vô ý, nói: “Dong dài nhiều chuyện như vậy, cô nương chê cười rồi. Lần này cô nương ra ngoài là vì việc gì? Ta không có làm lỡ chuyện chứ?”
Ta cười nói: “Chỉ là đi dạo, không có việc gì để làm.”
Nghe vậy, hắn cười nói: “Đã thế, ta đây sẽ để các ngươi mở rông tầm mắt.”
Mấy người im lặn ngồi nhìn chậu than nhỏ trước mặt. Hắn thấy ta lộ vẻ tò mò, liền mỉm cười không nói, chỉ là vô cùng thuần thục đảo than qua lại, bắt chuyện cùng ta. Sau một hồi, chủ quán mang tới đặt lên chậu thân một nồi to. Nhìn kỹ, thì ra đó là bánh sủi cảo rất bình thường, vốn cho rằng sẽ được thưởng thức món ăn vặt vô cùng đặc sắc khác.
Hắn liếc mắt nhìn ta nói: “Nếm thử đi.”
Ta gắp một miếng bỏ vào trong miệng, lập tức cảm nhận được hương vị đặc biệt, liền liên tục ăn mấy miếng, rồi ngẩng đầu nói: “Thật là thơm ngon.”
Bàn bên cạnh xuất hiện mấy người mới tới. Trong lúc vô ý, ta thấy đó là hai thiếu niên vô cùng tuấn tú, khuôn mặt đẹp khiến ta nhận ra đó là nữ cải nam trang. Hai người kêu hai chén, chủ quán vội vã mang tới. Hai người cúi đầu ăn một mạch, ăn xong thì gọi tính tiền, rồi lập tức đi ra. Ta trông thấy vậy thì bật cười, quả nhiên là các cô nương.
Thấy ta như vậy, hắn nhìn theo bóng lưng của hai người họ rồi nó: “Đó là nhi nữ bảo bối của vị đại quan trong triều, chắc vừa lén ra khỏi phủ để tới thưởng thức sủi cảo ở đây.”
Bánh sủi cảo vốn được coi là mỹ thực nổi tiếng của Bắc Kinh.
Sắc trời tối dần, Hồng Ngọc đã đưa mắt ra hiệu cho ta vài lần, nhưng không dám mở miệng giục, vẻ mặt dần trở nên lo lắng.
Ta cười nói với Trương Dục Chi: “Trời đã tối rồi, chúng ta phải trở về phủ.”
Hắn ngẩng đầu nhìn trời nói: “Để ta tiễn các ngươi một đoạn. Là về Di thân vương phủ phải không?”
Ta nhẹ giọng ‘Dạ’ một tiếng, rồi ba người bước đi.
Cách cửa phủ một đoạn, hắn dừng bước rồi nói: “Phía trước đã là vương phủ, Trương Dục Chi không tiễn thêm.”
Ta nói lời cảm ơn, đang định bước đi thì hắn lại nói: “Nghe nói cung nữ đến năm hai lăm tuổi sẽ được thả ra khỏi cung.”
Ta chẳng rõ hắn muốn nói gì, nhưng vẫn cười gật đầu. Hắn dường như định nói thêm gì đó, nhưng do dự một lúc rồi lại nuốt trở vào, hai tay ôm quyền, xoay người bước đi.
Triệu Giai thị đang ngồi trong chính sảnh, Cao Vô Dung ngồi một bên. Thấy ta đi tới, hắn liền bước lên nói: “Lão nô tới đón cô nương hồi cung.”
Vì có Triệu Giai thị ở đây, ta cũng không tiện hỏi, chỉ nói: “Ta đi thăm trắc phúc tấn, công công xin chờ một chút.”
Cao Vô Dung cười nói: “Cô nương không cần vội, lão nô chờ được, trong cung cũng không có việc gì gấp.” Lòng ta liền được buông lỏng, mỉm cười rồi bước về phòng của Lục Vu.
Thừa Hoan ngồi ở đầu giường, bưng bát thuốc nhẹ nhàng thổi và nói: “Di nương, uống thuốc nào.”
Lục Vu trong mắt tràn đầy hạnh phúc. Ta đứng dựa ở bên cửa, im lặng nhìn một hồi, không muốn quấy rầy cảnh mẫu từ tử hiếu trước mắt. Đang định quay đi, Lục Vu đã nhìn thấy, cười nói: “Tới lâu rồi sao?”
Ta đi qua ngồi xuống bên giường, tiếp nhận bát thuốc trong tay Thừa Hoan nói: “Thừa Hoan, theo cô cô trở về.”
Thừa Hoan gật đầu nói: “Di nương, đợi Thừa Hoan trở lại.” Lục Vu gật đầu cười, Thừa Hoan xoay người đi ra ngoài. Lục Vu dõi theo đến khi không nhìn thấy bóng của Thừa Hoan.
Ta nói: “Ngươi có từng hối hận vì đã sinh ra hài tử này?”
Ánh mắt nàng lộ ra vẻ sủng nịnh, cười lắc đầu nói: “Sao lại hối hận được. Nàng là sinh mệnh kéo dài của Vương gia. Nàng kiếp này vĩnh viễn không nên biết ta là ngạch nương thân sinh của nàng, vĩnh viễn chỉ gọi ta là Di nương… Cho dù sau này nàng có biết, rồi hận ta, ta cũng sẽ không hối hận.”
Ta yên lặng ngồi trên xe ngựa, trong đầu vẫn vẩn vơ câu nói kia: “Nàng là sinh mệnh kéo dài của Vương gia…”, “ta cũng sẽ không hối hận.”
Thấm thoát, ngày Tết đã gần tới nhưng trong cung không hề có một chút không khí vui mừng nào.
Quả nhiên, mọi việc đã xảy ra đúng với sự ghi chép của các sử gia. Hoàng Lịch trên đường từ lễ tế thiên hồi cung đã bị người do Hoằng Thời phái tới tập kích. Mấy tên sát thủ đều đã bị Thập tam bắt đươc, và bọn chúng cũng đã nhận tội. Dận Chân tức giận, phái người giam lỏng Hoằng Thời, nghiêm cẩn canh giữ, lại còn hạ chỉ không cho tiếp xúc với bất kỳ ai.
Cơn giận của Dận Chân vẫn còn, trong cung ai ai cũng dè chừng, đề phòng cẩn thận, giọng nói cũng khẽ khàng, chỉ e lỡ lời gây hoạ.
Hôm nay, ta vốn đang ở trong phòng thêu túi hương cho hắn, nhưng trong lòng phiền muộn không yên khiến tay bị kim đâm vài lần. Ta đặt khung thêu sang một bên, ngơ ngác xuất thần nghỉ cách giúp hắn nguôi giận.
Suy nghĩ một hồi, ta cười tự giễu, hắn làm sao lại dễ dàng để người ta khuyên bảo. Điều hắn cần là thời gian, thời gian sẽ giúp xoá nhoà đi chuyện này. Ta đứng dậy bước tới cửa sổ, nhìn hoa tuyết theo gió cuốn tung bay khắp bầu trời, đột nhiên cảm thấy mình như hoa tuyết trong gió. Nếu đã không thể nào làm gì khác hơn, sao không thả trôi theo gió trôi đi, gió đưa đến đâu ta ở nơi đó. Cuộc sống trong cung đình lúc nào cũng phải lo lắng cho cái đầu trên cổ.
Một trần gió thổi tới khiến ta rung mình vì lạnh, vội đóng cửa rồi để nguyên y phục nằm xuống giường.
Qua một lúc, cửa phòng khẽ cạnh một tiếng, ta vẫn không nhúc nhích, vẫn nằm yên nhìn đỉnh màn. Hắn đi tới bên giường, yên lặng nhìn ta, ánh mắt chứa đầy nội tâm. Ta biết hắn vẫn khó chịu trong lòng, liền ôn nhu cười với hắn, dịch thân nằm vào phía trong.
Hắn cũng để nguyên y phục nằm xuống cạnh ta, yên lặng một hồi rồi trầm giọng nói: “Phải chăng nàng cảm thấy rằng ta đây rất tàn bạo, ngay cả con ruột của mình cũng không nương tay?”
Ta nghiêng người, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt hắn rồi nói: “Đây vốn là cuộc chiến trong hoàng thất, mọi chuyện đều bất đắc dĩ mà diễn ra, mỗi triều đại đều phát sinh chuyện tương tự. Chàng không chỉ là Hoàng A mã của hắn, chàng còn phải gánh vác hạnh phúc của bách tính, lo cho cuộc sống của người trong thiên hạ. Chàng làm như vậy là vì muốn bảo tồn giang sơn Đại Thanh này.”
Hắn nắm tay của ta, khoé miệng nở nụ cười buồn nói: “Nàng hiểu như v, ta đã an tâm rồi.”
Nói rồi, hắn quay đi chỗ khác, như cười như không. Sắc mặt mặc dù vẫn trầm lặng như mặt nước, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa đau xót. Ta cố gắng xoay hắn lại, theo dõi ánh mắt của hắn nói: “Nếu như chàng vẫn thấy khó chịu, đừng nên một mình chịu đựng.”
Hắn yên lặng một hồi, ôm ta thật chặt rồi nói: “Ta vốn cũng ít con nối dõi. Tam A ca vốn cũng rất tốt, địa vị của mẫu thân hắn cũng rất tôn quý, hắn có tham vọng đối với hoàng vị cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Tuy nhiên, hắn hành sự lỗ mãng, tâm tư ác độc, lại dễ bị người khác lung lạc, làm sao có thể đảm đương được trọng trách. Hắn cũng không có tài năng xuất chúng có thể làm rạng rỡ giang sơn Đại Thanh, ta không thể đem cơ nghiệp tổ tiên giao phó cho hắn. Hành vi lúc trước của hắn vốn đã không thể chấp nhận, ta cũng đã bao dung. Đến lần này, hắn dám hạ thủ với Tứ A ca, ta thật không thể tha thứ cho hắn.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Miệng thì nói không thể tha thứ, trong lòng phải chăng vẫn có chút luyến tiếc. Đã là như thế, sao không giao cho một người tin cậy quản thúc hắn, chí ít hắn cũng sẽ không phải chịu đói chịu rét, chịu nhiều dằn vặt.” Hắn ngưng mắt nhìn ta, thật lâu vẫn không nói lời nào.
Dận Chân sở dĩ không sủng ái Hoằng Thời, ngoại trừ là do tư chất và năng lực, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn nhiều. Mẫu thân của Hoằng Lịch vốn xuất thân trong dòng dõi Bát kỳ. Lập Hoằng Lịch làm thái tử, đây là chủ ý đoàn kết tầng lớp quý tộc người Mãn của Dận Chân, ổn định thế cục chính trị.
Trong lập tràn ngập tức khí, ta u ám thở dài nói: “Nếu như chúng ta có hài nhi, liệu có thể không đưa vào tông tịch, để cho chúng cũng giống như con cái nhà thường dân khác, không có quan hệ gì tới hoàng cung.”
Hắn nghe xong sửng sốt, ngồi dậy lật chăn ra, vỗ về bụng của ta tới lui vài lần, sau đó nghi ngờ hỏi ta: “Nàng đã chuẩn mạch chưa? Đã qua một tháng, sao vẫn chưa thấy gì?”
Ta đẩy hắn ra, kéo hắn nằm xuống rồi nói: “Ta chỉ nói là giả như, nếu như ta đây không cẩn thận sinh ra một tiểu hài nhi.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt toả ra tia sáng nói: “Nhược Hi, để cho thái y coi mạch một chút. Ta thấy nàng có vẻ yếu hơn lúc trước.”
Ta nhắm mắt, bướng bỉnh nói: “Không nói chuyện nữa, được không?”
Hắn xoa má của ta, nhìn chằm chằm, mím môi cười nói: “Có hay không cũng không thừa cơ mà.”
Trong lòng ta vừa thầm mừng rỡ, nhưng cũng có chút phiền muộn. Mừng rỡ là vì hắn đã không còn phiền muộn, tức giận, khúc mắc đã được tháo gỡ. Phiền muộn chính là hắn không thể cho ta một câu trả lời thuyết phục.
Hắn nhìn ta cười quái dị, khiến ta cảm thấy bực mình. Ta cố gắng đẩy hắn ra rồi xoay lưng lại phía hắn. Hắn mạnh mẽ xoay ta lại, khiến ta ngượng ngùng. Hắn cười to vài tiếng, rồi ôm chặt ta từ phía sau.
Từ hôm đó, hắn dường như cảm nhận được điều gì, mỗi ngày đều sớm trở về phòng, khiến ta không thể tiếp tục né tránh.
Toàn bộ sự việc cuối cùng đã được điều tra rõ. Hoàng Thời bị tước bỏ hoàng tịch, giao cho Thập nhị thúc của hắn là Duẫn Đào giam giữ. Cũng bởi chuyện này, còn hai ngày nữa là bước sang năm mới, trong cung vẫn không hề có chút không khí vui mừng, bọn cung nữ thái giám đều cẩn thận từ lời nói đến việc làm.
Trong lòng ta vẫn không vui, lững thững đi dạo trong cung.
Bỗng nhiên, tiếng trẻ con đùa giỡn trong trẻo như tiếng chuông bạc truyền đến, giống như giữa mùa đông thấy lò than ấm áp, sưởi ấm toàn thân.
Ta theo âm thanh tìm đến, thấy Thừa Hoan đang cùng một đám trẻ con đắp lên một đôi người tuyết. Ta nhẹ nhàng bước lại gần.
Những hài tử này đều là cách cách, bối lạc vào cung tham giữ hoàng gia lễ yến đêm trừ tịch. Vừa bước lại gần, Thừa Hoan nhìn thấy đã lao đến ta như một cơn gió.
Nàng khắp ống quần, giầy dép đều ướt đẫm, kết lên một lớp băng mỏng. Hai má của nàng bị hơi lạnh làm cho đỏ ửng. Ta cười trách mắng: “Nha đầu này, càng ngày càng không có dáng vẻ của một nữ nhi.”
Nàng bĩu môi, sau đó cười to nói: “Không giống dáng vẻ nữ nhi cũng là lỗi của cô cô. Cô cô của Thừa Hoan cũng đâu là một nữ nhi gia giáo.”
Nha đầu kia mồm miệng càng lúc càng nhanh nhẩu. Đang trong lúc không biết làm sao, phía sau đã vang lên tiếng cười nhạo: “Thừa Hoan nói không có sai.”
Ta trừng mắt đi tới bên cạnh Hoằng Lịch, cười trách mắng: “Mấy ngày nay không gặp, đã mang dáng vẻ này hay sao.”
Hắn thản nhiên cười nói, hỏi ngược lại: “Dáng vẻ này thế nào?” Thừa Hoan đi tới trước mặt hắn, ngẩng đầu lên nói: “Huynh nói chuyện không giữ lời. Huynh vốn nói khi nào về sẽ tới tìm ta, nhưng giờ mới đến.” Hoằng Lịch nhướng mày nhưng không nói lời nào. Ta cười cười, không thèm nói thêm.
Hắn sau khi từ Cảnh Lăng trở về, ta vẫn chưa gặp hắn, không biết hắn bị thương thế nào. Ta quan sát hắn từ trên xuống dưới vài lần, nhưng không phát hiện ra chỗ nào không thích hợp. Ánh mắt hắn buồn bã, cúi đầu im lặng, đang định nói điều gì đó thì Thừa Hoan đã chen vào: “Cần phải phạt huynh thật nặng mới được.”
Hoằng Lịch lại nhướng mày lên, khoé miệng ẩn chứa tia cười, rồi cố kìm lại, phụng phịu hỏi: “Nghiêm phạt là như thế nào?”
Thừa Hoan dường như đợi điều này đã lâu, lập tức tiếp lời nói: “Nghe các tỷ tỷ nói, năm trước tiết nguyên tiêu khắp kinh thành đều rực rỡ hoa đăng, rất đẹp, so với trong cung có phần đẹp hơn. Huynh đem ta cùng cô cô đi xem được không?”
Ta cùng Hoằng Lịch nhìn nhau cười, hai người hiểu ý không nói thêm. Thừa Hoan ngẩng đầu đợi, có chút không kiên nhẫn nói: “Có đi không đây?”
Hoằng Lịch đưa mắt nhìn ta hỏi ý. Ta suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu. Thừa Hoan vừa nhìn thấy, vui vẻ quay lại phía người tuyết nghịch ngợm. Ta nói với theo: “Ngươi nên chuyên tâm luyện đàn một chút.”
Thừa Hoan nhăn mặt lại, ta lắc đầu. Thừa Hoan bước đi thật nhanh, rồi tăng tốc chạy nhanh như chớp, vừa chạy vừa lớn tiếng nói: “Ta trở về luyện tập đây.”
Hoằng Lịch đứng ở phía sau cười to, nói: “Kỳ thực Thừa Hoan nói không có sai. Muội ấy không có chút dáng vẻ của một nữ nhi, phần lớn là do trách nhiệm của ngươi đó.”
Ta lại gần hắn nói: “Bị thương ở đâu vậy?”
Hắn vén tay áo lên, một băng vải thật dài quấn xung quanh từ khuỷu tay tới tận cổ tay, mỉm cười nói: “Chỉ là bị thương ngoài da thịt, không động đến gân cốt, không có gì quan trọng.”
Ta đột nhiên cảm thấy bi thương. Vết thương này là do tình thân trong Tử Cấm thành vốn không quan trọng bằng quyền vị. Quyền vị khiến người ta không để ý tới tình cha con, không để ý tới tình huynh đệ. Ngôi vị cửu ngũ chí tôn thực sự có sức hấp dẫn lớn như vậy thật sao?
Hắn im lặng nhìn ta một lúc, rồi cười rộ lên nói: “Ngươi có vẻ mặt này là vì ta?”
Ta bật thốt lên: “Ngươi thật có cao hứng đó nha. Tiền đồ sau này vô cùng sáng lạng.” Lời vừa nói ra, ta liền hối hận không kịp.
Sắc mặt hắn trong chớp mắt đỏ bừng, rồi hắn trầm giọng nói: “Thì ra ta trong mắt ngươi vốn tệ như vậy. Địa vị kia có khả năng sai khiến người ta. Người thông mình tất sẽ hiểu cần phải có năng lực thật sự, nếu không cho dù có đạt được, cũng không thể lâu bền. Vừa đúng lúc ta cũng hiểu rõ, biết chính mình cần phải làm cái gì.” Nói xong, hắn tức giận trừng mắt nhìn ta, cư nhiên phẩy tay áo bỏ đi. Ta kinh ngạc, cũng biết là lời nói không cố tình. Ta bước nhanh tới nói: “Là ta đã nói sai, ngươi đừng nóng giận như vậy.”
Hắn dừng lại, xoay người nhìn ta nói: “Có phải ngươi giận quá mất khôn, vì việc này đã làm Hoàng A mã bi thương, tìm không ra nơi trút giận, vừa đúng lúc ta xui xẻo đem đầu chạy đến?”
Ta biến sắc, bị hắn nói trúng tâm sự, mặt mũi đỏ bừng. Ta cúi đầu quay đi, hắn ở đằng sau cười nói: “Lễ hoa đăng tiết nguyên tiêu, ta sẽ bồi thường cho ngươi.”
Thừa Hoan nghiêm khắc trách phạt, hắn nghiêm túc bồi thương, ra cung một chuyến thật là thú vị. Lòng ta từ từ ấm dần trở lại, thầm nở nụ cười.
Ta chậm rãi trở về, trong đầu nhớ tới lời Hoằng Lịch nói. Hắn nói hắn là người thông minh, nhưng hắn đã hiểu rõ điều gì. Có đôi khi, ta rất khó lý giải những lời hắn nói, lúc khác lại như hoàn toàn không hiểu gì về hắn. Người trước mặt ta chưa chắc đã là con người đích thực của hắn. Lòng dạ hắn dường như rất thâm sâu, nhưng lại giống như một tờ giấy trắng. Sử sách đã ghi lại, hắn là một thiên tử phong lưu, lưu tình khắp nơi. Nhưng cho tới lúc này, từ lúc hắn mười hai tuổi tới nay, hắn chưa từng nhìn ngắm một cung nữ nào. Hi phi vì hắn an bài cung nữ A Tang bên cạnh hắn, nhưng qua mấy năm không hề nghe chuyện tình nam nữ của hắn.
Suy nghĩ mấy vòng, ta vấn nghĩ không ra nguyên cớ, liền lắc lắc đầu, nghĩ mình nhiều chuyện cứ mải suy đoán tâm tư của người khác. Cái bệnh này quả thật vô cùng khó chữa.
Cao Vô Dung đang từ phía đối diện đi tới, nhìn thấy ta vội chạy tới nói: “Cô nương, hoàng thượng đã sai Tiểu Thuận tử tới tây noãn phòng tìm người, nhưng người lại đang ở đây. Hoàng thượng đang đợi cô nương tại Dưỡng Tâm điện.” Thấy hắn lộ vẻ vui mừng, ta đột nhiên cảm thấy buồn bực.
Bước vào đại điện, ta thấy hắn ngẩng đầu, khẽ cười với ta.
Đưa mắt nhìn tấu chương trên bàn, ta nói: “Tìm ta có chuyện gì vậy?”
Hắn cười nhìn ta, ta bước lên bậc thềm, vòng qua bàn ngồi xuống bên cạnh hắn, cười nói: “Gọi ta tới không phải muốn ta nhìn chàng phê duyệt tấu chương đấy chứ?”
Nghe vậy, hắn lắc đầu, đặt lại quyển tấu chương, nhìn ta chằm chằm, ánh mắt hoà thuận vui vẻ. Chúng ta nhìn nhau một hồi, sắc mặt dần nóng lên, đành cúi đầu gục lên bàn.
Hắn cười khẽ bên tai ta, nói: “E thẹn như hoa, không phải nàng cố ý dụ dỗ ta đấy chứ.” Nghe hắn nói vậy, ta nhẹ nhõm hơn nhiều. Đã nhiều ngày qua hắn không có thoải mái như vậy, liền ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn cũng biết vì sao ta lại như vậy, khẽ cười, với tay lấy một hộp gấm mầu tím vô cùng tinh xảo đưa cho ta, đưa mắt ra hiệu cho ta mở ra.
Tất cả đáp án đều ở trong hộp này sao?
Ta nghi hoặc nhìn hắn, hắn khẽ gật đầu. Ta chậm rãi mở ra. Một đôi hoa tai vô cùng đặc biệt đang đặt trên một lớp lụa trắng.
Nói là rất đặc biệt, vì nó được làm vô cùng tinh xảo, khéo léo, hình dáng giống hệ sợi dây chuyền ngày trước. Sợi chỉ bạc mỏng như tóc xuyên qua một viên ngọc trai xinh xắn, rồi rủ xuống bên dưới. Mỗi sợi tua đều đính một đoá hoa ngọc lan nho nhỏ, từ mọi phía đều thấy một đoá hoa vô cùng hoàn chỉnh, xinh đẹp. Hơn nữa, dương chi bạch ngọc này không hề có một chút dị sắc, đúng là vật hiếm có. Ta nhìn ngắm đầy vẻ thích thú, lật qua lật lại, dường như không thể tin rằng ba trăm năm trước, Thanh triều có thợ thủ công làm ra vật tinh xảo cỡ này. Thảo nào, lúc nãy ta thấy Cao Vô Dung dẫn theo Tôn Thiên Hữu, cung kính như vậy, tin rằng ngoại trừ hắn không ai làm được như vậy.
Thấy ta ngơ ngác nhìn đôi hoa tai, hắn mừng rỡ rồi cầm lấy nhẹ nhàng đeo lên cho ta. Ta cảm giác được hắn cố tình cọ cọ vào cổ ta, khiến ta nóng bừng hai má. Hắn cố kìm nén cười không ra tiếng. Ta lúc này đã đỏ bừng đến tận mang tai, chỉ cảm thấy như bị hoả thiêu, muốn chạy đi thì thấy lỗ tai đau nhói, mới phát hiện hắn vẫn chưa đeo được. Suy nghĩ tới hành vi của hắn, ta thấy vô cùng ấm áp, vui vẻ.
Hẳn là hắn chưa bao giờ làm chuyện như vậy, loay hoay hồi lâu mới đeo được vào cho ta. Sau đó, hắn lui người lại, mỉm cười đánh giá ta một lát, gật gật đầu rồi nghiêm mặt nói: “Quả nhiên xin đẹp rạng rỡ.”
Nghe giọng nói của hắn hình như ta vốn vô cùng xấu xí, khiến ta buồn cười, lẽ nào lại đem ra để giải toả bản thân. Nhưng có thể làm hắn vui vẻ như vậy, ta cũng phối hợp, cười nói: “Ông trời tạo nên ta xấu xí như vậy, cũng là vì muốn xứng đôi với chàng.”
Hắn cúi đầu, lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn. Hắn cười nói: “Nàng nói đúng, xú nữ gả cho tiểu tử như ta, quả thật phù hợp.”
Ta mỉm cười nhìn tấu chương đặt trên bàn, nói: “Chàng mau làm việc đi, nếu không sẽ lại phải thức đêm đó.”
Hắn nhìn ta đầy ý vị, mím môi cười khẽ, cúi đầu xem tấu chương. Ta đứng lên định bước ra ngoài, hắn liền ngẩng đầu nói: “Ở lại với ta thêm một lúc.”
Ta nói: “Ta đi pha ấm trà.”
Ta bước tới hậu điện, cầm lên một bình trà, uống trước vài ngụm rồi lắc qua lắc lại. Hắn nhìn ta lắc lắc ấm trà, khinh hãi lắc đầu, thở dài.
Ta trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy làm bộ muốn đi ra ngoài. Hắn khẽ cười tỏ vẻ áy náy. Biểu hiện của hắn làm ta thoả lòng, cười cười ngồi xuống.
Hắn lại cúi đầu đọc tấu chương, ta cười cười, thầm cảm động. Đây là một người âm ngoan tàn khốc như mọi người vẫn nói hay sao?…
Đang mải suy nghĩ, Cao Vô Dung nhẹ nhàng đi vào điện, hành lễ rồi nói: “Hoàng thượng, Thái y đang đợi ở bên ngoài, có cần tuyên triệu luôn không?”
Dận Chân đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Tuyên.”
Ta sửng sốt, hắn vẫn làm như không có gì không thích hợp. Ta đứng lên, đang muốn hỏi thì thái y đã cúi đầu đi vào điện. Ta ngừng lại, dùng ánh mắt hỏi hắn, hắn nhìn ta nói: “Mấy ngày này, trẫm cảm thấy khó chịu, ngươi xem qua một chút.”
Thái y tiến lên, đặt tay lên cổ tay của Dận Chân, tỉ mỉ xem mạch. Ta chăm chú nhìn thần sắc của thái y, mong muốn từ trên mặt hắn nhìn ra một chút mánh khoé.
Dận Chân vẫn tiếp tục đọc tấu chương, dường như không để tâm đến việc thái y đang chuẩn bệnh.
Thái y lúc đầu nhíu chặt đôi lông mày, rồi từ từ giãn ra, tâm trạng của ta cũng theo đó mà buông lỏng. Thái y thối lui hai bước, khiêm cung nói: “Hoàng thượng thân thể không có gì đang lo ngại, chỉ là vất vả đã lâu, giấc ngủ không đầy đủ, thân thể hư nhược.”
Dận Chân nghe xong, khẽ hất hàm phân phó: “Nàng cũng có chút không được khoẻ, ngươi nhận tiện tới nhìn một chút.”
Thoáng chốc, ta hiểu rõ vì sao hắn lại làm như vậy, bất đắc dĩ than nhẹ. Thừa lúc thái y cúi đầu bắt mạch, dùng ánh mắt oán giận nhìn hắn. Hắn khẽ cười.
Thái y đứng dậy, quay lại hắn nói: “Cô nương tất cả đều khoẻ, không có chứng bệnh nào.”
Bản thân ta vốn hiểu rõ như vậy, liền tức giận nhìn sang hắn, bắt gặp hắn đang nhìn về phía thái y, ánh mắt có vẻ kích động mừng rõ. Ta thầm run lên, hơi giận càng lúc càng bốc lên.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, hướng thái y hỏi: “Xác định không có bệnh gì?”
Thái y gật đầu, ngẩng nhìn hắn một cái, rồi vội vàng lui xuống phía dưới, hoảng sợ nói: “Là do y thuật của thần không giỏi, vi thần xác định không hề mang bệnh.” Không đợi Dận Chân mở miệng, thái y nói tiếp: “Lần trước cô nương ho ra máu, chỉ là do tức giận quá độ, cũng không để lại di chứng.”
Buổi tối, trời lạnh như cắt da cắt thịt, ta cuộn tròn trong chăn không muốn đứng dậy. Bức rèm che nhẹ lay động, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên phía ngoài tấm bình phong. Ta vội rụt người sâu hơn vào trong chăn.
Hắn đứng ở bên ngoài, ngưng mắt nhìn ta chằm chằm, nói: “Cho dù không muốn gặp ta, cũng không nên trốn như vậy chứ.” Hắn đi đến bên giường, đưa tay lật người ta thẳng lại.
Mấy ngày qua là tiết đại hàn, khí lạnh khắp nơi, lại thêm độ ẩm rất cao, khiến ta cảm thấy trên người không có chút hơi ấm nào. Ta cũng muốn lại gần hắn để được sưởi ấm, nhưng lại có chỗ không tình nguyện, thế nên liền cuộn chặt thân thể, cuộn chăn thật chăn để chống lại cái rét.
Hắn khẽ thở dài: “Không phải là ta không muốn cùng nàng sinh một hài nhi. Đầu tiên là do ta rất lo lắng tới sức khoẻ của nàng. Thứ hai, chúng ta tuổi tác cách biệt, nếu không có hài nhi, đợi sau khi ta trăm tuổi, ai sẽ lo lắng chăm sóc cho nàng.”
Tâm ta chấn động, nghĩ tới “trăm tuổi” lại thấy bồi hồi không dứt.
Lặng im một lát, ta duỗi mình về phía hắn. Hắn kinh ngạc ôm ta vào lòng, vỗ về lưng ta: “Ta biết nàng lo lắng chuyện gì. Nàng hi vọng người ta sẽ tha cho hài nhi chúng ta một con đường. Nàng cũng biết rõ chỉ có Hoằng Lịch. Hoằng Thời đã không ra gì, Hoằng Nhật thì nhu nhược, Hoằng Lục thì còn quá nhỏ.”
Ta nói: “Ta đã chết qua một lần, nếu đã có thể sống lại làm người, vốn thầm nghĩ sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh chàng. Ta cũng muốn vì người mình yêu cùng sinh ra một đứa bé kháu khỉnh xinh đẹp. Thế nhưng, mỗi khi nghĩ tới số phận của mỗi hài nhi sinh ra trong hoàng tộc, ta không còn nghĩ được điều gì khác, chỉ biết lo lắng sợ hãi.”
Hắn cứng đờ toàn thân, ôm ta thật chặt, lặng im không nói.
Giao thừa, vốn là thời điểm chúc mừng gia đình đoàn viên.
Ta đứng ở cửa, nhìn theo hình bóng hắn dần xa rời, trái tim tràn ngập nỗi bi thương, không kìm nổi lòng, nước mắt lại chảy dọc hai má. Đây là lúc cả gia đình đoàn viên vui vẻ đầm ấm, nhưng đối với những người cô đơn thì lại là lúc tâm trạng lạc lõng, đau buồn nhất. Đột nhiên, ta chợt nghĩ tới việc sẽ không còn gặp mặt song thân được nữa.
Ngọn đèn hồng toả ánh sáng dịu nhẹ xuống hành lang theo gió lay động. Từng đợt tiếng cười, tiếng hoan hô từ bốn phương tám hướng vọng tới. Người người đều vui cười hưởng thụ không khí đoàn viên. Ta buồn bã đóng sập cửa lại, muốn tách biệt bản thân với thế giới bên ngoài.
Từ xa, tiếng trống báo canh ba mơ hồ vọng lại khiến ta giật mình. Nhìn gian nhà quạnh quẽ, ta thầm cười khổ, trong lòng dối mình: “Là do ngươi không muốn đến đó, đừng nên trách người khác.” Ta tiện tay cầm lên khung thêu, làm nốt cái túi hương. Đã không thể đi ngủ, tìm việc làm để giết thời gian cũng là ý tốt. Ta dần dần điều chỉnh lại được sự thanh tỉnh trong tâm hồn, cẩn thận tỉ mỉ thêu từng đường kim mũi chỉ.
Sắc trời bên ngoài dần sáng lên, nhìn lại túi hương đã hoàn thành, ta lại thấy nặng nề như trước. Ta thật không ngờ mình đã thức suốt một đêm trừ tịch, cô đơn một mình chào đón năm mới.
Soi gương vẽ lại lông mày, thoa lại phấn, tinh tế trang điểm lại gương mặt, tươi cười vui vẻ rồi đứng dậy bước ra bên ngoài.
Hoa tuyết lại rơi, vòm trời u ám một mầu. Đi một lúc, hoa tuyết đã trở nên nặng hạt, như phấn được rắc từ trên trời rơi thẳng xuống. Lúc này, từ mái ngói hoàng lưu ly, kỳ lân trước cửa viện đến mọi vật đều được phủ một lớp tuyết dày.
Kéo lại tấm áo choàng trên người, ta lững thững đi qua con ngõ nhỏ. Ta ngẩng đầu, nhắm mắt để cho tuyết tuỳ ý rơi vào mặt khiến hai má đau rát. Một lúc sau, tuyết trên mặt tan ra, chậm rãi chảy vào cổ.
“Hiểu Văn, ngươi đang làm gì vậy?” Ta vội mở mắt. Thập tam đang đứng trước mặt, lo lắng nhìn ta. Ta mím môi cười, hỏi lại: “Sức khoẻ Lục Vu đã khá hơn chưa?”
Hắn lẳng lặng quan sát ta nói: “Đến nụ cười cũng thấy đau khổ, lời nói lại không đúng với nội tâm. Ở trước mặt ta, ngươi không cần cố tỏ ra mạnh mẽ.” Lời hắn còn chưa dứt, nụ cười của ta đã đông cứng lại.
Hắn nói: “Ngươi có biết, tối hôm qua Hoàng huynh một mình ở lại Dưỡng Tâm điện xử lý chính sự cả đêm. Hiện tại, sắc mặt đang trắng bệch, vẫn tiếp tục phê duyệt tấu chương.”
Ta sửng sốt nói: “Không phải tối qua có gia yến hay sao?”
Thập tam nói: “Gia yến kết thúc, Tứ ca chỉ đến Khôn Trữ cung ngồi một lúc rồi trở lại Dưỡng Tâm điện. Điều này vốn không hợp với quy củ. Hoàng huynh vì sao lại làm như vậy, chắc hắn ngươi tự hiểu rõ.”
Trong lòng ta khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng không kiềm chế được niềm vui đang dâng lên. Thập tam thấy thế, mỉm cười lắc đầu.
Ta nóng bừng hai má nói: “Hiện tại, ta thật giống như một đố phụ.” (Phụ nữ nhỏ mọn, đố ki, ghen tức)
Thập tam than nhẹ một tiếng, cười nói: “Nếu quả thật ngươi là một đố phụ thì tốt rồi. Nếu như ngươi lại dùng hết thủ đoạn ra làm mưa làm gió, lẽ nào lại không buộc chặt hoàng huynh bên người được sao? Nhưng ngươi lại ngược đãi chính bản thân mình, biết là tự mình chuốc khổ. Ngươi cũng biết không thể nào thay đổi được tình hình hiện tại, nhưng lại bướng bỉnh không chịu thừa nhận. Cứ tiếp tục như vâỵ, đau lòng cũng chỉ có ngươi và hoàng huynh.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, chậm rãi mỉm cười, im lặng một hồi rồi nói tiếp: “Gia yến này, mặc dù hoàng huynh tiếng cười vang như gió, nhưng nếu tinh tế mà quan sát, ta phát hiện huynh ấy có chút hoảng hốt, dường như là lo lắng cho ngươi. Nghĩ lại, ngươi luôn khó chịu khi đối mặt với hậu cung phi tần, mà Tứ ca thì luôn yêu thương, quan tâm tới ngươi.”
Ta khẽ cắn môi dưới, cúi đầu im lặng suy nghĩ, ta nói: “Ta không đi, khó chịu cũng chỉ có ta và huynh ấy. Nếu như ta đi, chắc gì mọi người đã hài lòng.”
Thập tam khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cũng là do ta lo lắng cho ngươi cùng hoàng huynh, nhưng ngươi lại không suy nghĩ như vậy. Xem ra, tình cảm của hai ngươi người ta không thể lý giải được, cũng không thể tới được đích.” Ta chợt hiểu rõ vì sao hắn lại nói như vậy. Vẻ u sầu của ta biến mất, nhợt nhạt nói: “Lục Vu đã khoẻ hơn chưa?”
Thập tam ánh mắt buồn bã, đang muốn mở miệng thì nghe có tiếng bước chân đang tới gần.
Hi phi cùng mấy vị khác đang tiến lại gần. Mọi người đều chào hỏi lẫn nhau. Hi phi ung dung cười nói: “Cô nương vừa mới khoẻ, sao lại ra đây dầm sương dãi tuyết?”
Nàng vừa nói vừa phẩy đi tuyết dính trên áo của ta. Ta thản nhiên cười nói: “Ta đã khỏi hẳn rồi, tạ ơn nương nương đã quan tâm.”
Thập tam tiếp lời: “Hoàng tẩu đi đâu vậy?”
Hi phi nói: “Ta tính đi tới Khôn Trữ cung. Thập tam đệ, hôm tới dẫn bọn Ngọc Kiều vào cung một chuyến, đã lâu ta không gặp bọn họ. Còn có,… Tuệ Chi nữa, cũng nên đi theo.”
Thập tam mỉm cười gật đầu. Nàng lại xoay sang ta cười nói: “Đã qua mấy ngày, ta vẫn nhớ tới cô nương, muốn tới thăm một chuyến. Hôm nay ngẫu nhiên gặp mặt, ta có chuyện muốn nhờ cô nương cho ý kiến. “
Ta giật mình, nhưng chợt hiểu ra ý tứ của nàng, nói: “Ai được Tứ A ca để mắt thì sẽ tốt, còn do người khác chọn thì chưa chắc đã hợp ý của hắn.”
Nàng nắm chặt tay của ta, vẫn giữ nụ cười ấm áp nói: “Cô nương rất khéo nhìn người, nếu như đã lọt vào mắt của cô nương, Hoàng Lịch tất nhiên sẽ rất thích.”
Đứng yên nhìn đoàn người dần đi xa, ta có chút bất đắc dĩ, Thập tam nhìn theo nàng, cười nói: “Hoằng Lịch sớm thành hôn cũng tốt. Cứ như vậy, tất cả mọi người sẽ bớt lo lắng.”
Ta cười buồn: “Cũng phải do hắn chọn thì mới tốt. Nếu như phải do người khác chọn lựa hộ, ta cũng không thể hi vọng.”
Thập tam nói: “Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ngươi vẫn không thay đổi. Mỗi lần gặp phải chuyện tình cảm, ngươi luôn muốn hôn nhân phải xuất phát từ tình cảm đôi bên. Thế nhưng, việc này ở trong cung vốn là điều không thể. Kỳ thực, nhiều lúc ta cũng muốn dứt bỏ tất cả, đem theo Lục Vu ẩn thân giang hồ. Đã sinh ra là nam nhi trong hoàng gia, đâu phải chuyện gì cũng có thể theo ý nguyện?”
Hai người nhìn nhau cười, chậm rãi đi về phía trước.
Ta chớp mắt một cái, nói tiếp: “Mặc kệ là nói thế nào, chuyện sắp đặt uyên ương, ta không muốn làm.” Hắn khẽ lắc đầu, giương mắt nhìn trời rồi nói: “Tuyết càng lúc càng lớn, trở về thôi.”
Ta khẽ gật đầu, đi về phía Dưỡng Tâm điện. Hắn từ phía sau nói: “Bảo trọng thân thể. Vết xe đổ lần trước, ngươi phải ghi nhớ.” Ta nghe rồi thấy trong lòng ấm áp, nỗi lòng nặng nề đã vơi đi rất nhiều.
Phía trước có tiếng động, ta ngoảnh nhìn theo. Tiểu Thuận tử đang quỳ ở dưới đất, cúi đầu nói: “Cô cô, Hoàng thượng căn dạn, mời cô cô đi Dưỡng Tâm điện.” Hắn thấy ta gật đầu, vội chạy lại đỡ ta cùng đi.
‘Như vậy, mọi người cũng sẽ bớt lo’ – Mọi người đang lo lắng điều gì đây?
Lẽ nào lại lo Hoằng Lịch thích ta, nhưng làm sao có khả năng đó chứ. Đừng nói các phi tần, từ các A ca, Cách cách tới các cũng nữ, thái giám cũng đều rõ mối quan hệ của ta với Dân Chân, làm sao Hoằng Lịch có thể không biết được.
Bên trong đại điện, không khí ấm áp như ngày xuân. Ta yên lắng đứng giữa điện, không hề bước lên phía trước. Hắn cũng lẳng lặng quan sát vẻ mặt của ta, trong mắt có ánh lên một tia thương xót. Ta cũng yên lặng theo dõi hắn. Quả như Thập tam đã nói, hắn có vẻ mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch. Lòng ta chùng xuống, ngập tràn yêu thương.
Những oán giận buổi tối hôm qua trong nháy mắt biến mất. Ta mỉm cười với hắn, rồi bước lên đứng bên cạnh.
Hắn nói: “Đi đâu mà khiến ta cho người tìm nàng khắp nơi?”
Một đêm không ngủ, cũng chưa ăn sáng, ta cảm thấy khó chịu. Thấy góc bàn có bày một chén trà, ta cầm lấy uống một ngụm lớn. Hắn vui vẻ, kêu lên: “Cao Vô Dung”
Lời vừa dứt, Cao Vô Dung từ cửa đại điện vội vã tiến vào. Hắn nói: “Đưa lên một chút điểm tâm.” Cao Vô Dung dạ một tiếng, rồi lập tức rời đi.
Ta kéo tay hắn nói: “Chàng cũng nên nghỉ một lúc.”
Hắn cười nói: “Nàng vừa gặp Thập tam?” Ta gật đầu, hắn đứng dậy, mỉm cười nhìn ta, nhưng vẫn luyến tiếc nhìn đám tấu chương bày trên bàn.
Ta buông tay hắn, liếc mắt nhìn đám tấu chương rồi nói: “Đang nghĩ chuyện gì thì làm nốt, rồi trở về nghỉ sau.” Hắn cười cười, than nhẹ một tiếng, rồi kéo ta ngồi xuống bên cạnh hắn. Ta khẽ lắc đầu, lầm bầm nói: “Tựa đầu sánh vai.” (đoạn này ta ko hiểu, chém đó)
Hắn nhíu mày, nhìn ta hỏi lại: “Nàng nói gì vậy?” Ta cười nói: “Không có gì.”
Hắn bất đắc dĩ cười khẽ, tiện tay đưa cho ta 1 quyển tấu chương. Ta sửng sốt, mở ra đọc. Tổng đốc Vân Quý Ngạc Nhân Thái dâng sớ. Ta đọc lướt qua một lần. Ngạc Nhân Thái có nói, ba tỉnh biên giới Vân, Quý, Xuyên không chấp thuận tuân theo những quy định triều đình đưa ta. Để thống nhất quyền lực, thực hiện chế độ hành chính của người Hoa, Ngạc Nhân Thái yêu cầu cho quan lại địa phương tuỳ cơ ứng biến.
Hiển nhiên, từ xưa, các dân tộc thiểu số tại Vân Nam đều duy trì chế độ Thổ ty thống trị. Mỗi Thổ ty đều có lãnh thổ riêng, dân chúng sống trên lãnh thổ đó, nắm quyền sinh sát trong tay, quan niệm ‘chủ tớ phân định, muôn đời không đổi.’
Đến thời nhà Thanh, tất cả đều bị sát nhập, gọi chung là Trung Quốc.
Huống chi hiện tại, thổ ty đều có quân đội của chính mình. Bọn họ lợi dụng binh lính trấn áp dân bản xứ, kháng lệnh triều đình, phản loạn không dứt. Mặt khác, các thổ ty thường xuyên phát sinh tranh chấp, cướp đoạt thôn trại, lạm sát kẻ vô tội, không chỉ có dân phải chịu khổ, hơn nữa cũng ảnh hưởng đến sự ổn định vùng biên cương.
Dận Chân từ khi kế vị đã bắt đầu tiến hành cải tạo chính sách. Năm Ung Chính thứ tư hạ chỉ, chấm dứt binh quyền của các Thổ ty. Đầu tiên khiến cho bọn họ tự động đầu hàng, sau cũng lệnh cưỡng đoạt. Bọn họ chống lại, lập tức dùng quân đội khống chế, cùng với các thủ đoạn chính trị để giải quyết triệt để. Tới tháng năm, bình định xong cuộc phản loạn của Thổ ty Quý Châu, thiết lập địa giới hành chính. Không lâu sau, triều đình tuyên bố Quý Châu, Tứ Xuyên… thuộc sự quản lý của Vân Nam.
Thu hồi đất vùng biên vốn dĩ đã gióng trống khua chiên từ lâu, nhưng vẫn chưa đạt được hiệu quả như mong muốn. Ta không hiểu vì sao hắn lại có vẻ không yên tâm đến vậy, đây vốn không phải là tác phong của hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta đã làm hắn lo lắng, cũng không nên làm vướng tay vướng chân thêm. Ta suy nghĩ một nói nói: “Mọi chuyện có vẻ như không có gì là không thích hợp.” Hắn trầm ngâm một lúc nói: “Ta lo là trong quá trình thực hiện, nếu như không chu toàn, thổ ty các nơi liên thủ, triều đình sẽ lâm vào cảnh loạn trong giặc ngoài.” Thật là không thể lường hết mọi chuyện. Vốn nội bộ triều đình đã lục đục với nhau, lại phát sinh chuyện ở nơi xa, nếu như phát sinh phản loạn, cần có kế sách đối phó kịp thời.
Lục lọi lại mới kiến thức lịch sử có hạn trong đầu, ta vẫn không nhớ ra cách ứng phó.
Thấy hắn nhăn trán suy nghĩ, ta há mồm nói: “Có thể sai người đáng tin cậy bất ngờ ra tay, khiến kẻ địch sét đánh không kịp bưng tai, thật nhanh xuất kích, áp chế các thổ tý. Ai tự động giao nộp con dấu, hoàng thượng hạ chỉ ban cho một chức quan. Còn với kẻ kháng cự chống đối, cử trọng binh bao vây, bắt được sẽ nghiêm khắc trừng phạt, tịch thu tài sản… Những phần tử ngoan cố duy trì chế độ thổ ty, cần bắt đày đi nơi khác, cấp phòng ốc đơn sơ cho bọn họ sống đơn giản qua ngày. Ta thiết lập hệ thống quan lại hành chính, đồng thời sắp đặt quan binh trú lại địa phương, để năng ngừa các Thổ ty không cam lòng thất bại, sinh ra những rắc rối…”
Ta nói liền một hơi, chợt thấy hắn nhìn mình chằm chằm, trong lòng một phen hoảng hốt. Việc chính sự, sao ta có thể nói xen vào. Vội vàng đặt lại quyển tấu chương lên bàn, ta cười nói: “Đây là việc đại sự của triều đình, ta không nên nhiều lời mới phải.”
Hắn mỉm cười, kéo tay ta ngồi xuống cạnh hắn: “Ta phải cám ơn ông trời hậu đãi đã ban nàng cho ta. Nàng nhìn việc rất thấu đáo, dường như việc gì cũng biết rõ. Nàng nên hiểu, những gì nàng vừa nói, Thập ta cùng chúng ta cũng có nói qua. Cách nghĩ của nàng cũng không thua gì cách nghĩ của đám cựu thần kia.”
Lời hắn nói như sấm vang bên tai, lòng ta kinh sợ, nói lảng chuyện khác: “Chàng tìm ta có chuyện gì?”
Hắn nhìn ta nhàn nhạt nói: “Ngày đầu tiên của năm mới, nàng không muốn ở cùng ta sao?”
Hắn lộ vẻ xấy hổ, lòng ta chậm rãi hướng về. Hắn đối với phản ứng của ta đều hiểu rất rõ. Ta khẽ cắn môi dưới, nói: “Ngươi không ở lại Khôn Trữ cung hẳn là có lý do.”
Hắn yên lặng xem xét ta một hồi, lắc dầu, cúi đầu mở tấu chương ra phê duyệt nói: “Chờ ta xử lý xong chuyện khẩn yếu, chúng ta sẽ cùng trở về.”
Hắn đã nhìn rõ tâm sự của ta, cũng biết những lời ta nói không xuất phát từ thực tâm của ta.
Cao Vô Dung dâng lên canh bổ, rồi lặng yên lui xuống.
Ta uống một ngụm canh, hắn đột nhiên nói: “Việc này nói là dễ, nhưng thực tế khi tiến hành sẽ cần một tay chân tin cậy. Nếu như làm sai một việc, có thể sẽ khiến triều đình tổn thất trầm trọng.” Ta u ám thở dài, đối với chuyện chính sự, hắn luôn luôn quyết đoán. Việc ngày hôm nay, hắn lo lắng như vậy, cũng không thể giải quyết ngay được, ta lẳng lặng không lên tiếng.
Đã ăn hết bát canh, ta thấy sắc mặt hắn có vẻ khó kìm nén. Đưa tay nắm tay hắn, hắn liền khép lại tập tấu chương, cầm tay của ta đứng lên. Hai người ôm nhau đi ra ngoài.
Ra khỏi đại điện, gió thổi qua khiến cả hai không hẹn cùng rùng mình, ta bất giác ôm chặt lấy hắn. Tuyết đã rơi ít hơn buổi sáng, những hạt tuyết nặng đã biến thành hoa tuyết, nhẹ nhàng bay theo gói. Gió quá lớn, bầu trời đầy hoa tuyết bay, khiến người ta hoa cả mắt.
Hắn vòng tay qua lưng ôm cặt ta. Ta ngửa đầu kiều mị cười với hắn, thấy trên tóc hắn vướng đầy hoa tuyết. Trong lòng ta nghĩ tới một chuyện, liền nói: “Tết nguyên tiêu, ta sẽ cùng Hoằng Lịch và Thừa Hoan đi ra ngoài xem hoa đăng.” Hắn sửng sót, rồi nói: “Cũng tốt, nàng đỡ phải…”
Lời hắn còn chưa dứt, ta trong lòng đau xót, cũng không mở miệng đáp lại.