Chương : 8
Người hầu ở Blackmoore làm việc quả hiệu suất. Sylvia mới rời đi chưa đầy mười phút, đã có ngay một cô hầu gái vào phòng nhóm lò sưởi giúp tôi. Lúc này, nhờ ánh lửa tỏ, tôi đã trông rõ bốn bức tường lát ván đen thẫm, rèm nhung gợi sắc cỏ cây và ra giường khêu màu mận chín của thạch nam trên ngọn đồi hoang. Dạo bước quanh phòng, tôi rê tay trên lớp ván nhẵn, chạm vào tấm rèm nhung rồi kéo mở nó để nhìn ra cửa sổ.
Khung cửa kim loại đan chéo tạo thành những ô nhỏ hình thoi. Vất vả lắm tôi mới bật được cái chốt gài, cánh cửa ì ạch mở ra kèm tiếng ma sát rin rít chối tai. Tôi nhoài người qua bậu cửa, hết xoay phải lại nhìn sang trái. Bên phải góc nhà, tôi thấy ánh trăng chỗ mờ chỗ tỏ chiếu lấp lánh trên mặt biển. Bên trái, ngoài khuông viên ngôi nhà là bóng đen lay láy nhấp nhô trải dài của đồi hoang. Còn chính giữa, hai tầng lầu dưới ô cửa sổ, tôi thấy chỗ đất bằng phẳng mà có lẽ là bãi cỏ xanh mướt.
Gió xua giá lạnh vào phòng khiến ngọn nến nổ lép bép trên giá. Tôi vội vàng rụt cổ vào trong, sập ngay cửa, và cẩn thận cài chốt lại. Kéo đóng rèm nhung, tôi trở về với không gian nhỏ bé của mình trong căn nhà lớn. Dẫu đã cố sức quên đi, song câu nhắn vừa nãy của Sylvia vẫn bám rễ sâu vào tận tâm trí nơi tôi đang phải giằng co quyết liệt với những cảm xúc bị bản thân kìm hãm.
Tôi vốn quen với sự thù ghét của phu nhân Df, cũng đã đánh bạn với cảm giác người thừa từ lâu. Nhưng cấm tôi ra ngoài ngay trong buổi tối đầu tiên tôi đến, chỉ đơn thuần vì không muốn tôi cản trở việc việc kết thân của Henry và tiểu thư St. Claire thì… quả là sự xúc phạm ghê gớm – một điều sỉ nhục chẳng ai muốn nhận. Tôi chà mạnh tay lên chóp mũi, cố nén cơn xúc động chực dâng trào. Nhường lối mặc nó bùng nổ sẽ chỉ khiến tôi càng thêm hèn yếu ti tiện mà thôi. Tôi không được phép bận tâm đến sự tủi thân này.
Chưa thấy bữa tối đâu, tôi đành dỡ hành lý ra trước.
Bản nhạc, quần áo, và chiếc hộp đặt bức thư của cô Charlotte là tất cả những thứ giá trị mà tôi sở hữu. Tôi chăm chú mân mê bức khắc voi trên nắp chiếc hộp ngà trước khi mở nó ra và đọc lại bức thư mà sáu tháng trước tôi đã đọc lần đầu tiên.
Katherine yêu quý,
Cô tìm được chiếc hộp này trên kệ ở một cửa tiệm tại Luân Đôn. Nó đã mời gọi cô bước vào tiệm, tiến lại gần nó để khám phá bí mật ẩn giấu bên trong. Cô đã nghe theo và đã ngộ ra điều bí mật ấy – giấc mơ đã tồn tại từ lâu trong cô mà cô không hề hay biết, cho đến ngày nắm giữ chiếc hộp trên tay.
Katherine ạ, cô biết rằng cháu, và có lẽ chỉ mình cháu, sẽ đánh giá cao ý nghĩa của chiếc hộp này: Sự phiêu lưu! Ngay bây giờ cô muốn đưa cháu vào một chuyến đi, chuyến đi của trí tưởng tượng.
Hãy tưởng tượng cháu đang đứng trên boong thuyền, vây quanh bởi biển trời sóng nước. Tưởng tượng cháu lênh đênh nhờ gió biển hàng tháng trời. Nương lực tự nhiên, kiểm soát tự nhiên, và chính sức mạnh tự nhiên ấy sẽ đưa cháu đến với một cuộc sống khác. Tưởng tượng cháu đang thả buồm dọc Phi Châu. Những khung cảnh rừng rậm, bãi biển và sa mạc hiện ra trước mắt. Tưởng tượng con thuyền xuôi về nam, vòng qua mũi Hảo Vọng, thẳng lên phương Bắc rồi rẽ sang Đông. Hướng tới Ấn Độ! Bây giờ hãy tưởng tượng một miền đất mới mẻ và xa lạ, nơi mỗi ngày đều là một hành trình khám phá. Tưởng tượng về cuộc sống tự do trở thành bất cứ ai mà ta mong muốn. Tưởng tượng đất nước của sự khởi đầu vô tận, nơi ta có thể vất bỏ con người cũ như rắn lột bỏ da. Tưởng tượng đất nước với những làn gió nóng bóng, sắc màu sống động và hương thơm mới lạ. Hãy tưởng tượng cùng cô, Katherine, một cơ hội được sống và làm lại cuộc đời mới. Hãy tưởng tượng đến sức mạnh của việc nắm giữ tương lai – vượt khỏi ranh giới văn hóa của chúng ta.
Đó chẳng phải là chuyến đi của đời người ư? Nó chẳng sẽ thay đổi cháu mãi mãi ư?
Katherine nếu chuyến đi tưởng tượng ấy thu hút cháu dù chỉ là một chút xíu thôi, thì hãy nghe kỹ nhé! Trong nhiều năm qua, cô đã dành dụm phần tiền thừa kế mà chú Stanfford của cô để lại và còn đầu tư chút đỉnh. Bây giờ, sau khi có được một khoảng kha khá, cô đã quyết định sẽ làm gì với món tiền ấy. Cô muốn lên thuyền và thực hiện chuyến đi của đời mình. Đến Ấn Độ. Cô hy vọng cháu có thể đi cùng cô.
Cô tha thiết chờ đợi câu trả lời của cháu, và luôn luôn, với lòng yêu quý chân thành nhất.
Yêu cháu,
Cô Charlotte
Tôi cuộn bức thư lại và chờ cho niềm hy vọng lặng lẽ len vào tim. Cô Charlotte cần tôi. Cô ấy muốn có tôi đi cùng. Cô chính là hình mẫu mà tôi luôn hướng tới. Không lập gia đình, độc lập và hạnh phúc. Tôi sẽ nhanh chóng thực hiện xong thỏa thuận với mẹ để cùng cô dấn thân vào cuộc phiêu lưu mới, học cách sống hạnh phúc riêng mình. Đúng vậy. Đó chính là kế hoạch của tôi. Và giờ tôi đã ở đây, nơi này, để tiến gần hơn tới giấc mơ ấy. Đặt bức thư vào lại trong hộp, tôi thừ người nhìn quanh phòng, những mong mau chóng vực dậy tinh thần.
Nhưng khi đưa mắt nhìn quanh, tôi chợt nhận ra mình đang làm cái điều tương tự như đã làm cách đây đúng ba ngày ở chính nhà mình. Tự nhốt mình trong phòng và mơ ước vùng thoát tự do. Khi nhẽ ra Blackmoore phải là sự giải thoát thì ở đây, tôi vẫn cứ bị giam hãm trong bốn bức tường kín mít toàn những đá hệt như lúc ở nhà.
Sau nửa giờ mỏi mòn chờ đợi, cuối cùng bữa tối cũng được cô hầu gái đã nhóm lửa cho tôi bưng lên. Tôi lặng lẽ ăn tối trong tiếng tíc tắc nặng nề, điểm những giây phút cô đơn kéo dài của chiếc đồng hồ đặt trên lò sưởi. Cố không nghĩ đến cô tiểu thư St. Claire với đôi mắt to tròn mà mái tóc nâu vàng óng ánh. Cũng cố không nghĩ đến hình ảnh Henry nở nụ cười ấm áp và chăm chú lắng nghe những lời thủ thỉ của cô ta. Đột nhiên, tôi chẳng buồn nuốt nữa. Đẩy thức ăn sang bên, tôi đứng phắt dậy và cầm theo ngọn nến. Không được đến phòng khách, tôi cũng chẳng thể bắt mình nằm lỳ trong phòng cả buổi, mặc cho phu nhân Df hay Sylvia có nói gì chăng nữa.
Tôi rón rén ra khỏi phòng và khẽ khàng khép cửa lại, đợi đến khi mắt đã quen với ánh sáng lờ mờ của hành lang. Thấy bên trái là lối lúc nãy mình và Sylvia đi tới, tôi bèn rẽ phải. Một ánh nến leo lét chẳng đẩy lùi được bóng tối mịt mờ, chỉ cùng lắm là rọi một khoảng sáng nhỏ đủ để quan sát mà thôi. Sàn gỗ cất tiếng kẽo kẹt theo từng bước chân, ngọn lửa chập chờn rung động theo từng cơn gió lông bông trườn qua kẽ đá, hắt lên tường những chiếc bóng múa may mờ ảo. Tôi rợn người xoay sang phải lần dò, tìm kiếm những điều mới mẻ đang chờ đợi mình.
Sự im ắng ngột ngạt trùm kín cả dãy hành lang. Tôi chậm rãi cất bước, nhẹ nhàng đặt chân trên mặt sàn không thảm, cong quẹo và đổ dốc. Đi sát vào phía tường bên phải, tôi giơ cao ngọn nến để nhìn rõ hơn. Ngặt nỗi tôi chẳng biết chính xác mình đang tìm thứ gì. Dừng lại trước một bức chân dung, tôi giở nó lên và lăm lăm gí mặt nhìn vào khoảng trống trên tường trong khi cố giữ cho ngọn nến không thiêu cháy hàng mày.
Đoạn tôi thò tay sờ mó mặt tường bên dưới bức tranh. Nó trơn nhẵn như bất cứ mặt tường nào tôi từng sờ thử.
Đi tiếp một đoạn, tôi dừng lại trước một cánh cửa đóng kín. Đặt tay lên tay cầm, tôi đoan chắc nó sẽ mở ra một căn phòng trống. Song tôi lại ngần ngừ không dám. Hành lang tuy tối tăm lạnh lẽo thật đấy, nhưng chí ít nó cũng là một không gian mở. Còn tự đặt bản thân vào một gian phòng đóng kín đen mịt thì tôi chẳng gom góp đâu ra đủ dũng khí.
Đành tiếp tục đi dọc hành lang, tôi cần mẫn kiểm tra dưới mỗi bức tranh mình ngang qua, cho đến cuối dãy, nơi có một cánh cửa sổ kéo dài từ sàn đến tận trần. Tôi chăm chú nhìn qua khung kính nhưng chẳng thể thấy gì ngoài bóng đêm dày đặc. Xoay khỏi cửa sổ, tôi chuyển sang lần dò phía bên kia của hành lang, trượt tay dọc trên tường và ngừng lại ở bất cứ thứ gì có thể cất giấu cửa vào của một lối đi bí mật.
Tới phòng mình, tôi vẫn tiếp tục đi về phía trước và bắt gặp một ô cửa sổ khác. Ngay cạnh ô cửa sổ là một khoảng tường được phủ bằng tấm tranh thảm lớn. Đúng là nơi hoàn hảo để giấu cánh cửa bí mật.
Tôi giơ cao ngọn nến. Nhịp tim tăng tốc, rộn ràng khua khoắng trong lồng ngực khi nghĩ rằng mình sắp chạm tới điều ao ước bấy lâu. Tôi đặt tay lên cạnh bức tranh rồi trượt những ngón tay của mình ra sau nó, sờ soạng cố tìm một khe hở, chốt cài hay rãnh nhỏ - dấu hiệu cho thấy tôi đã tìm ra thứ muốn tìm. Rướn tay với ra xa, tôi xoa lòng bàn tay lên khắp mặt tường, tim vẫn dập dồn như trống trận. Thấy tấm thảm quá lớn. Tôi bèn chui hẳn vào trong, cẩn thận giữ ngọn nến sát chỗ tường đá, cách xa khỏi bức tranh phủ trên lưng, chăm chú tìm kiếm bất cứ thứ gì gợi đến một lối đi.
Bỗng một âm thanh khiến tôi chựng lại. Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ đó là tiếng gió. Nhưng sau đó tôi nhận thấy âm thanh này khẽ khàng hơn. Rầm rì và ngắt quãng. Bối rối ngóc đầu, tôi tập trung lắng nghe và lập tức ngộ ra. Đó là một giọng nói, một lời thì thầm hòa trong làn gió, tóc gáy của tôi bất giác dựng ngược lên.
Tay siết chặt ngọn nến, khói xộc vào khiến mũi đau xon xót, tôi cố sức giữ im lặng trong tiếng đập loạn của trái tim. Song dù lắng tai cách mấy tôi cũng chẳng phân biệt nổi lời thì thầm ấy mang ý nghĩ gì và xuất phát từ đâu – từ hành lang trước tấm thảm tôi đang náu mình, hay từ một con đường bí mật nào đó bên kia bức tường.
Lại thêm tiếng bước chân sột soạt vang lên, còn những tiếng thì thầm vẫn tiếp tục trêu ngươi khi cứ như treo lửng lơ trước mắt mà chẳng cho tôi được nắm bắt. Câu chuyện ma ám trong chái nhà này của Sylvia hiện lên vờn quanh tâm trí, khiến tôi rùng mình run rẩy.
Nỗi sợ hãi đột ngột túm chặt lấy tôi, chễm chệ chiếm ngự mọi ý nghĩ và sức lực của tôi. Tấm thảm phủ kín bỗng trở nên nặng nề ngột ngạt. Tôi sẩy tay đánh rơi ngón nến và hoảng hốt quỳ sụp xuống, điên cuồng hất đẩy tấm thảm treo để quẫy thoát. Khi đã lồm cồm bò ra được, tôi chống tay vào tường gượng đứng lên, thở hổn hển kinh hoàng. Hành lang vẫn tối thui như trước. Song tiếng thì thầm khiến tôi sợ hãi đã biến mất tăm. Mà thực ra, tôi cũng chẳng biết mình có thực sự nghe nó, hay chỉ đơn thuần là tiếng gió thổi hoặc một sản phẩm của trí tưởng tượng.
Đặt tay lên ngực, tôi cố điều hòa hơi thở hòng khiến bản thân tỉnh trí trở lại, quyết không để óc tưởng tượng dẫn lối thêm nữa. Xoay sang khung cửa sổ bên cạnh, tôi đưa mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Từ trên này nhìn xuống, tôi nom rõ ánh trăng khuyết đang lơ lửng trên mặt biển mênh mông.
Nước lấp lánh ánh trăng khiến lòng tôi tĩnh lặng. Sau vài phút, hô hấp của tôi được trở lại bình thường, đầu óc cũng rõ ràng hơn.
Tôi chỉ đang tự hù mình bởi cứ chăm chăm đi tìm lối đi bí mật. Chắc chắn là tôi đã tưởng tượng ra những tiếng thì thầm và bước chân, chứ chẳng ma quỷ gì ở đây cả. Cũng chẳng có thứ gì bị ám trong này hết. Nhưng khi tôi gần như đã thuyết phục được bản thân thì nó lại vang lên: tiếng bước chân. Tôi xoay người, nép lưng vào tường.
Tôi chỉ đang tự hù mình bởi cứ chăm chăm đi tìm lối đi bí mật. Chắc chắn là tôi đã tưởng tượng ra những tiếng thì thầm và bước chân, chứ chẳng ma quỷ gì ở đây cả. Cũng chẳng có thứ gì bị ám trong này hết. Nhưng khi tôi gần như đã thuyết phục được bản thân thì nó lại vang lên: tiếng bước chân. Tôi xoay người, nép lưng vào tường.
Lần này nó đến cùng ánh sáng – một ngọn nến đơn độc giơ cao, rọi vào gương mặt thân quen. Henry. Sự kinh hoảng rút nhanh khỏi tôi, nụ cười khẽ hé làm dịu đôi môi cứng đờ. Anh dừng lại và gõ vào cánh cửa đối diện với nơi tôi đang đứng. Đợi một lúc, anh nhẹ giọng gọi:
– Kate? Em còn thức đó không? – Rồi gõ tiếp.
Tôi hít sâu một hơi, cổ họng thít chặt với niềm xúc động nghẹn ngào. Anh lập tức ngoái đầu và nhìn thẳng vào tôi.
– Em đó à? – Ánh trăng dát lên tôi ánh bạc, ánh nến hắt lên Henry ánh vàng. Anh bước về phía tôi, mang theo ánh nến vàng cùng ánh trăng hòa trộn.
– Em làm gì mà đứng trong tối thế này? – Anh hỏi.
– Em có mang theo nến, – tôi đáp, như thể nó là lời giải thích cho tất cả. Sự căng thẳng vẫn rầm rập dạo quanh khiến hai tay tôi run rẩy. – Còn anh làm gì ở đây? Sao không ở dưới lầu tiếp chuyện với tiểu thư St. Claire?
Giọng điệu châm chích đến mức vừa lọt vào tai đã khiến tôi hối hận ngay tắp lự.
Anh ấy tựa một vai vào tường, người xoay về phía tôi, ngọn nến đặt trên bậu cửa.
– Anh đến xem em thế nào. Một mình trong chái tây này? Nếu là Sylvia, hẳn nó đã tự huyễn hoặc được bản thân với cả đống chuyện ma quái rồi.
– Em không phải Sylvia.
– Anh biết. – Giấu hiệu của cảm xúc – một tiếng cười – lẫn trong giọng anh.
– Nhưng, Henry à, hình như có gì đó trong ngôi nhà… à chái nhà này thật đấy. Em nghĩ rằng mình đã nghe thấy một tiếng thì thầm chỉ cách đây vài phút, lúc em đứng sau bức thảm tranh ấy.
Anh cao giọng hồ nghi:
– Tiếng thì thầm? Sau bức thảm tranh?
– Đúng vậy. Em đang đi tìm lối đi bí mật – không cần phải cười nham nhở vậy đâu. Anh biết thừa là em sẽ đi tìm thứ đó trước tiên mà. – và khi đang mò mẫm đằng sau bức tranh đó thì em bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ và những lời thì thầm khe khẽ, điên khùng lắm phải không?
Đáy mắt anh chẳng tiết lộ điều gì, gương mặt anh vẫn khoác cứng chiếc mặt nạ hoàn hảo.
– Có lẽ chỉ là tiếng gió thôi.
– Chắc vậy.
– Theo anh thấy, khám phá lối đi bí mật vào ban ngày thì tốt hơn đấy.
– Em biết. – Tôi mỉm cười yếu ớt. – Chỉ là em… muốn giết thời gian mà thôi.
Anh ấy cau mày.
– Giết thời gian? Thế sao em không xuống dưới cùng mọi người?
Tôi mím môi cân nhắc nên trả lời anh thế nào, cuối cùng tôi thay thế nó bằng một câu hỏi.
– Vì sao em lại ở đây, Henry? Đừng nói với em rằng mẹ anh mời em đến, vì rõ ràng là bà ấy chẳng muốn em có mặt chút nào. Em muốn biết sự thật. Xin anh đấy.
Anh ấy chăm chú nhìn tôi trong khi nhịp tim tôi đập loạn xạ liên hồi, lòng lặng lẽ van nài anh nói thật.
– Em ở đây, – cuối cùng anh đáp, – vì anh muốn thực hiện lời hứa với em.
– Và đây là cơ hội cuối cùng để anh thực hiện nó.
Ánh mắt anh chuyển sang vẻ nghi hoặc.
– Sao em lại nói vậy?
– Sylvia nói với em, bạn ấy bảo rằng anh định sẽ cầu hôn tiểu thư St. Claire.
Henry im lặng.
Tôi ho nhẹ, khẽ đổi chân trụ,
– Có thật vậy không? Anh sẽ cầu hôn à?
Anh ấy quan sát vẻ mặt của tôi thật lâu trước khi trả lời:
– Cũng có thể.
Tôi thở dài. Và lại thở dài.
– Em biết rồi.
– Giờ đến lượt em. Nói anh biết vì sao tối nay em không xuống lầu?
Tôi hít vào một hơi, đáp.
– Mẹ anh không muốn em xuống đó. Sylvia bảo rằng em nên ở lại phòng, để không làm phiền anh và tiểu thư St. Claire. Mà anh cũng biết em sẽ thấy thế nào nếu… cứ ở trong phòng rồi đấy. – Giọng tôi nhỏ dần, mặc cho nỗ lực tỏ ra bình thản của tôi.
Đầu Henry thoáng động, khẽ thôi nhưng cũng đủ cho ánh trăng soi tỏ vẻ giận dữ lóe trong mắt anh.
Tôi khịt mũi lảng tránh.
– Em chẳng kêu ca gì đâu. Thật ra em cũng thích ở một mình, và như em đã nói, em đang thám hiểm…
– Kate. – một câu gọi dịu dàng liền giật mạnh sợi dây mỏng manh tôi dùng để buộc mọi cảm xúc.
Tôi chà mạnh chóp mũi và xoay đi. Vấp vào thứ gì cưng cứng, tôi bèn cúi xuống xem thử thì thấy ngọn nến của mình đang nằm chỏng chơ dưới chân. Khẽ hắng giọng, tôi lí nhí lên tiếng:
– Em nên trả anh về với khách của mình thì hơn. – Rồi rảo chân băng qua hành lang, mở cửa phòng mình. Ánh lửa lò sưởi cùng ánh nến lập tức soi sáng hành lang tối tăm. Đoạn ngoái đầu toan cảm ơn sự quan tâm của Henry thì đã thấy anh cách tôi rất gần.
– Nghe này, – Anh lên tiếng, giọng chăm chú và mềm mỏng – Ở đây em là khách của anh, cũng như tiểu thư St. Claire hay bất kỳ vị khách nào khác. Em là khách của anh, Katherine Worthington. Blackmoore sẽ thuộc về anh chứ không phải mẹ. Nói đúng ra, bà chẳng có quyền hạn gì ở nơi này hết.
Tôi yêu chết cái câu: bà chẳng có quyền hạn gì ở nơi này hết. Song Henry đã lầm. Mẹ anh ấy có quyền lớn là đằng khác.
– Em có thể xuống dưới bất cứ khi nào em thích. – Henry chốt lại.
– Hoặc em có thể sục sọi tìm kiếm lối đi bí mật nếu muốn. – Anh giơ tay, dịu dàng vuốt má tôi, gạt đi giọt nước mắt ứa ra tự bao giờ mà tôi chẳng hay. Tôi thảng thốt nín thở. – Nhưng anh không thể chịu được việc em phải nhốt mình trong phòng, lặng lẽ rơi lệ vì điều mẹ anh nói hay làm. Cứ… lờ bà ấy hết mức có thể.
Tôi khẽ cười.
– Cảm ơn anh. Thực lòng mà nói, em cũng có ngồi yên trong phòng đâu. em đang thăm thú chái nhà này chứ chẳng hề khóc than gì cả.
Mắt anh sáng lên cùng nét dịu dàng.
– Ừ. Anh sẽ không nói vậy nữa.
Trái tim tôi nhích gần đến anh khiến tôi phải giật mạnh nó trở về dưới sự kiểm soát của mình. Tôi cúi đầu gắng che cảm xúc. Thông thường, tôi rất giỏi ở khoảng giấu giếm tình cảm của mình trước Henry.
Nhưng tối nay, trong ngôi nhà tăm tối nằm bên rìa thế giới này, tôi thấy như sự bình thường cách xa tôi cả dặm.
– Vậy, tiểu thư Kate, giờ em có muốn xuống lầu cùng đánh bài Whist với bọn anh không?
Tôi lắc đầu.
– Thôi. Chuyến thăm thú và không khóc than này đã vắt kiệt sức của em rồi.
– Chứ không phải việc chịu đựng tiếng ậm ừ suốt hai ngày đã đày ải em sao?
– Đúng vậy thật! – Tôi khùng khục cười. – Mà em thề là anh cũng rành âm thanh ậm ừ đó lắm. Phải không nào?
Anh tươi cười đáp:
– Xin từ chối trả lời. – Rồi đưa mắt vào căn phòng phía sau tôi, anh nói tiếp, – Một mình em ở trong chái tây này có được không? Anh có thể tìm cho em một căn phòng khác…
– Không cần đâu. Em thích căn phòng này lắm. – Và đúng là tôi thích nó thật. Tôi thích ván tường đen ngòm, tấm rèm nhung và cả sắc màu mang đậm dấu ấn đồi cỏ. Chính ra, trong căn phòng này, tôi đã bắt đầu nghĩ khác về đồng cỏ. Tình yêu nó dường như đang lớn dần trong tôi. – Em sẽ ở đây, đừng lo cho em.
Henry khẽ lắc đầu.
– Chẳng lúc nào anh thôi lo lắng cho em cả. – Anh lẩm bẩm nói. Đoạn Henry hít vào một hơi và chăm chú nhìn tôi như thể định nói điều gì. Song anh lại xoay lưng rời đi. Tôi dõi mắt nhìn anh băng qua hành lang để lấy cầm ngọn nến trên bậu cửa sổ.
“Henry này.”
Anh ngoái đầu nhưng chỉ đứng im.
– Chỉ là em muốn cảm ơn vì anh đã giữ lời hứa. Cảm ơn anh đã đưa em đến đây.
Anh mỉm cười, vừa cất bước vừa nói:
– Anh sẽ luôn giữ lời hứa với em. – Đoạn quay ngoắt sang trái bằng đôi chân dài của mình, anh rảo bước nom như đang chạy. Nến chập chờn cho đến khi anh biến mất khỏi hành lang.
Tôi đóng cửa phòng, thay váy ngủ rồi thả người phịch xuống giường, kéo chăn tận cằm, rụt cổ trốn hơi lạnh. Một tiếng rít khe khẽ len qua kẽ đá, làm xao động tấm rèm, tạo một gợn sóng, một nếp nhung nhăn. Tôi thầm hỏi đó là cơn gió thổi từ đồng hoang hay từ biển rộng. Cơn gió nào thốt tiếng rỉ rên và cơn gió nào tạo âm hú xiết? Khi ngoài cửa vọng tiếng kẽo kẹt, tôi lại thầm hỏi có ai đó bên ngoài, hay chăng gió mạnh ghé thăm chái nhà cũ.
Ánh lửa đỏ hắt bóng lên tường, rèm vẩn vơ lay động như có bàn tay ai khẽ giật. Tôi nhắm chặt mắt, tai vẫn đong đầy tiếng gió tỉ tê, tiếng gỗ cọt kẹt. Lâu sau, cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Khung cửa kim loại đan chéo tạo thành những ô nhỏ hình thoi. Vất vả lắm tôi mới bật được cái chốt gài, cánh cửa ì ạch mở ra kèm tiếng ma sát rin rít chối tai. Tôi nhoài người qua bậu cửa, hết xoay phải lại nhìn sang trái. Bên phải góc nhà, tôi thấy ánh trăng chỗ mờ chỗ tỏ chiếu lấp lánh trên mặt biển. Bên trái, ngoài khuông viên ngôi nhà là bóng đen lay láy nhấp nhô trải dài của đồi hoang. Còn chính giữa, hai tầng lầu dưới ô cửa sổ, tôi thấy chỗ đất bằng phẳng mà có lẽ là bãi cỏ xanh mướt.
Gió xua giá lạnh vào phòng khiến ngọn nến nổ lép bép trên giá. Tôi vội vàng rụt cổ vào trong, sập ngay cửa, và cẩn thận cài chốt lại. Kéo đóng rèm nhung, tôi trở về với không gian nhỏ bé của mình trong căn nhà lớn. Dẫu đã cố sức quên đi, song câu nhắn vừa nãy của Sylvia vẫn bám rễ sâu vào tận tâm trí nơi tôi đang phải giằng co quyết liệt với những cảm xúc bị bản thân kìm hãm.
Tôi vốn quen với sự thù ghét của phu nhân Df, cũng đã đánh bạn với cảm giác người thừa từ lâu. Nhưng cấm tôi ra ngoài ngay trong buổi tối đầu tiên tôi đến, chỉ đơn thuần vì không muốn tôi cản trở việc việc kết thân của Henry và tiểu thư St. Claire thì… quả là sự xúc phạm ghê gớm – một điều sỉ nhục chẳng ai muốn nhận. Tôi chà mạnh tay lên chóp mũi, cố nén cơn xúc động chực dâng trào. Nhường lối mặc nó bùng nổ sẽ chỉ khiến tôi càng thêm hèn yếu ti tiện mà thôi. Tôi không được phép bận tâm đến sự tủi thân này.
Chưa thấy bữa tối đâu, tôi đành dỡ hành lý ra trước.
Bản nhạc, quần áo, và chiếc hộp đặt bức thư của cô Charlotte là tất cả những thứ giá trị mà tôi sở hữu. Tôi chăm chú mân mê bức khắc voi trên nắp chiếc hộp ngà trước khi mở nó ra và đọc lại bức thư mà sáu tháng trước tôi đã đọc lần đầu tiên.
Katherine yêu quý,
Cô tìm được chiếc hộp này trên kệ ở một cửa tiệm tại Luân Đôn. Nó đã mời gọi cô bước vào tiệm, tiến lại gần nó để khám phá bí mật ẩn giấu bên trong. Cô đã nghe theo và đã ngộ ra điều bí mật ấy – giấc mơ đã tồn tại từ lâu trong cô mà cô không hề hay biết, cho đến ngày nắm giữ chiếc hộp trên tay.
Katherine ạ, cô biết rằng cháu, và có lẽ chỉ mình cháu, sẽ đánh giá cao ý nghĩa của chiếc hộp này: Sự phiêu lưu! Ngay bây giờ cô muốn đưa cháu vào một chuyến đi, chuyến đi của trí tưởng tượng.
Hãy tưởng tượng cháu đang đứng trên boong thuyền, vây quanh bởi biển trời sóng nước. Tưởng tượng cháu lênh đênh nhờ gió biển hàng tháng trời. Nương lực tự nhiên, kiểm soát tự nhiên, và chính sức mạnh tự nhiên ấy sẽ đưa cháu đến với một cuộc sống khác. Tưởng tượng cháu đang thả buồm dọc Phi Châu. Những khung cảnh rừng rậm, bãi biển và sa mạc hiện ra trước mắt. Tưởng tượng con thuyền xuôi về nam, vòng qua mũi Hảo Vọng, thẳng lên phương Bắc rồi rẽ sang Đông. Hướng tới Ấn Độ! Bây giờ hãy tưởng tượng một miền đất mới mẻ và xa lạ, nơi mỗi ngày đều là một hành trình khám phá. Tưởng tượng về cuộc sống tự do trở thành bất cứ ai mà ta mong muốn. Tưởng tượng đất nước của sự khởi đầu vô tận, nơi ta có thể vất bỏ con người cũ như rắn lột bỏ da. Tưởng tượng đất nước với những làn gió nóng bóng, sắc màu sống động và hương thơm mới lạ. Hãy tưởng tượng cùng cô, Katherine, một cơ hội được sống và làm lại cuộc đời mới. Hãy tưởng tượng đến sức mạnh của việc nắm giữ tương lai – vượt khỏi ranh giới văn hóa của chúng ta.
Đó chẳng phải là chuyến đi của đời người ư? Nó chẳng sẽ thay đổi cháu mãi mãi ư?
Katherine nếu chuyến đi tưởng tượng ấy thu hút cháu dù chỉ là một chút xíu thôi, thì hãy nghe kỹ nhé! Trong nhiều năm qua, cô đã dành dụm phần tiền thừa kế mà chú Stanfford của cô để lại và còn đầu tư chút đỉnh. Bây giờ, sau khi có được một khoảng kha khá, cô đã quyết định sẽ làm gì với món tiền ấy. Cô muốn lên thuyền và thực hiện chuyến đi của đời mình. Đến Ấn Độ. Cô hy vọng cháu có thể đi cùng cô.
Cô tha thiết chờ đợi câu trả lời của cháu, và luôn luôn, với lòng yêu quý chân thành nhất.
Yêu cháu,
Cô Charlotte
Tôi cuộn bức thư lại và chờ cho niềm hy vọng lặng lẽ len vào tim. Cô Charlotte cần tôi. Cô ấy muốn có tôi đi cùng. Cô chính là hình mẫu mà tôi luôn hướng tới. Không lập gia đình, độc lập và hạnh phúc. Tôi sẽ nhanh chóng thực hiện xong thỏa thuận với mẹ để cùng cô dấn thân vào cuộc phiêu lưu mới, học cách sống hạnh phúc riêng mình. Đúng vậy. Đó chính là kế hoạch của tôi. Và giờ tôi đã ở đây, nơi này, để tiến gần hơn tới giấc mơ ấy. Đặt bức thư vào lại trong hộp, tôi thừ người nhìn quanh phòng, những mong mau chóng vực dậy tinh thần.
Nhưng khi đưa mắt nhìn quanh, tôi chợt nhận ra mình đang làm cái điều tương tự như đã làm cách đây đúng ba ngày ở chính nhà mình. Tự nhốt mình trong phòng và mơ ước vùng thoát tự do. Khi nhẽ ra Blackmoore phải là sự giải thoát thì ở đây, tôi vẫn cứ bị giam hãm trong bốn bức tường kín mít toàn những đá hệt như lúc ở nhà.
Sau nửa giờ mỏi mòn chờ đợi, cuối cùng bữa tối cũng được cô hầu gái đã nhóm lửa cho tôi bưng lên. Tôi lặng lẽ ăn tối trong tiếng tíc tắc nặng nề, điểm những giây phút cô đơn kéo dài của chiếc đồng hồ đặt trên lò sưởi. Cố không nghĩ đến cô tiểu thư St. Claire với đôi mắt to tròn mà mái tóc nâu vàng óng ánh. Cũng cố không nghĩ đến hình ảnh Henry nở nụ cười ấm áp và chăm chú lắng nghe những lời thủ thỉ của cô ta. Đột nhiên, tôi chẳng buồn nuốt nữa. Đẩy thức ăn sang bên, tôi đứng phắt dậy và cầm theo ngọn nến. Không được đến phòng khách, tôi cũng chẳng thể bắt mình nằm lỳ trong phòng cả buổi, mặc cho phu nhân Df hay Sylvia có nói gì chăng nữa.
Tôi rón rén ra khỏi phòng và khẽ khàng khép cửa lại, đợi đến khi mắt đã quen với ánh sáng lờ mờ của hành lang. Thấy bên trái là lối lúc nãy mình và Sylvia đi tới, tôi bèn rẽ phải. Một ánh nến leo lét chẳng đẩy lùi được bóng tối mịt mờ, chỉ cùng lắm là rọi một khoảng sáng nhỏ đủ để quan sát mà thôi. Sàn gỗ cất tiếng kẽo kẹt theo từng bước chân, ngọn lửa chập chờn rung động theo từng cơn gió lông bông trườn qua kẽ đá, hắt lên tường những chiếc bóng múa may mờ ảo. Tôi rợn người xoay sang phải lần dò, tìm kiếm những điều mới mẻ đang chờ đợi mình.
Sự im ắng ngột ngạt trùm kín cả dãy hành lang. Tôi chậm rãi cất bước, nhẹ nhàng đặt chân trên mặt sàn không thảm, cong quẹo và đổ dốc. Đi sát vào phía tường bên phải, tôi giơ cao ngọn nến để nhìn rõ hơn. Ngặt nỗi tôi chẳng biết chính xác mình đang tìm thứ gì. Dừng lại trước một bức chân dung, tôi giở nó lên và lăm lăm gí mặt nhìn vào khoảng trống trên tường trong khi cố giữ cho ngọn nến không thiêu cháy hàng mày.
Đoạn tôi thò tay sờ mó mặt tường bên dưới bức tranh. Nó trơn nhẵn như bất cứ mặt tường nào tôi từng sờ thử.
Đi tiếp một đoạn, tôi dừng lại trước một cánh cửa đóng kín. Đặt tay lên tay cầm, tôi đoan chắc nó sẽ mở ra một căn phòng trống. Song tôi lại ngần ngừ không dám. Hành lang tuy tối tăm lạnh lẽo thật đấy, nhưng chí ít nó cũng là một không gian mở. Còn tự đặt bản thân vào một gian phòng đóng kín đen mịt thì tôi chẳng gom góp đâu ra đủ dũng khí.
Đành tiếp tục đi dọc hành lang, tôi cần mẫn kiểm tra dưới mỗi bức tranh mình ngang qua, cho đến cuối dãy, nơi có một cánh cửa sổ kéo dài từ sàn đến tận trần. Tôi chăm chú nhìn qua khung kính nhưng chẳng thể thấy gì ngoài bóng đêm dày đặc. Xoay khỏi cửa sổ, tôi chuyển sang lần dò phía bên kia của hành lang, trượt tay dọc trên tường và ngừng lại ở bất cứ thứ gì có thể cất giấu cửa vào của một lối đi bí mật.
Tới phòng mình, tôi vẫn tiếp tục đi về phía trước và bắt gặp một ô cửa sổ khác. Ngay cạnh ô cửa sổ là một khoảng tường được phủ bằng tấm tranh thảm lớn. Đúng là nơi hoàn hảo để giấu cánh cửa bí mật.
Tôi giơ cao ngọn nến. Nhịp tim tăng tốc, rộn ràng khua khoắng trong lồng ngực khi nghĩ rằng mình sắp chạm tới điều ao ước bấy lâu. Tôi đặt tay lên cạnh bức tranh rồi trượt những ngón tay của mình ra sau nó, sờ soạng cố tìm một khe hở, chốt cài hay rãnh nhỏ - dấu hiệu cho thấy tôi đã tìm ra thứ muốn tìm. Rướn tay với ra xa, tôi xoa lòng bàn tay lên khắp mặt tường, tim vẫn dập dồn như trống trận. Thấy tấm thảm quá lớn. Tôi bèn chui hẳn vào trong, cẩn thận giữ ngọn nến sát chỗ tường đá, cách xa khỏi bức tranh phủ trên lưng, chăm chú tìm kiếm bất cứ thứ gì gợi đến một lối đi.
Bỗng một âm thanh khiến tôi chựng lại. Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ đó là tiếng gió. Nhưng sau đó tôi nhận thấy âm thanh này khẽ khàng hơn. Rầm rì và ngắt quãng. Bối rối ngóc đầu, tôi tập trung lắng nghe và lập tức ngộ ra. Đó là một giọng nói, một lời thì thầm hòa trong làn gió, tóc gáy của tôi bất giác dựng ngược lên.
Tay siết chặt ngọn nến, khói xộc vào khiến mũi đau xon xót, tôi cố sức giữ im lặng trong tiếng đập loạn của trái tim. Song dù lắng tai cách mấy tôi cũng chẳng phân biệt nổi lời thì thầm ấy mang ý nghĩ gì và xuất phát từ đâu – từ hành lang trước tấm thảm tôi đang náu mình, hay từ một con đường bí mật nào đó bên kia bức tường.
Lại thêm tiếng bước chân sột soạt vang lên, còn những tiếng thì thầm vẫn tiếp tục trêu ngươi khi cứ như treo lửng lơ trước mắt mà chẳng cho tôi được nắm bắt. Câu chuyện ma ám trong chái nhà này của Sylvia hiện lên vờn quanh tâm trí, khiến tôi rùng mình run rẩy.
Nỗi sợ hãi đột ngột túm chặt lấy tôi, chễm chệ chiếm ngự mọi ý nghĩ và sức lực của tôi. Tấm thảm phủ kín bỗng trở nên nặng nề ngột ngạt. Tôi sẩy tay đánh rơi ngón nến và hoảng hốt quỳ sụp xuống, điên cuồng hất đẩy tấm thảm treo để quẫy thoát. Khi đã lồm cồm bò ra được, tôi chống tay vào tường gượng đứng lên, thở hổn hển kinh hoàng. Hành lang vẫn tối thui như trước. Song tiếng thì thầm khiến tôi sợ hãi đã biến mất tăm. Mà thực ra, tôi cũng chẳng biết mình có thực sự nghe nó, hay chỉ đơn thuần là tiếng gió thổi hoặc một sản phẩm của trí tưởng tượng.
Đặt tay lên ngực, tôi cố điều hòa hơi thở hòng khiến bản thân tỉnh trí trở lại, quyết không để óc tưởng tượng dẫn lối thêm nữa. Xoay sang khung cửa sổ bên cạnh, tôi đưa mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Từ trên này nhìn xuống, tôi nom rõ ánh trăng khuyết đang lơ lửng trên mặt biển mênh mông.
Nước lấp lánh ánh trăng khiến lòng tôi tĩnh lặng. Sau vài phút, hô hấp của tôi được trở lại bình thường, đầu óc cũng rõ ràng hơn.
Tôi chỉ đang tự hù mình bởi cứ chăm chăm đi tìm lối đi bí mật. Chắc chắn là tôi đã tưởng tượng ra những tiếng thì thầm và bước chân, chứ chẳng ma quỷ gì ở đây cả. Cũng chẳng có thứ gì bị ám trong này hết. Nhưng khi tôi gần như đã thuyết phục được bản thân thì nó lại vang lên: tiếng bước chân. Tôi xoay người, nép lưng vào tường.
Tôi chỉ đang tự hù mình bởi cứ chăm chăm đi tìm lối đi bí mật. Chắc chắn là tôi đã tưởng tượng ra những tiếng thì thầm và bước chân, chứ chẳng ma quỷ gì ở đây cả. Cũng chẳng có thứ gì bị ám trong này hết. Nhưng khi tôi gần như đã thuyết phục được bản thân thì nó lại vang lên: tiếng bước chân. Tôi xoay người, nép lưng vào tường.
Lần này nó đến cùng ánh sáng – một ngọn nến đơn độc giơ cao, rọi vào gương mặt thân quen. Henry. Sự kinh hoảng rút nhanh khỏi tôi, nụ cười khẽ hé làm dịu đôi môi cứng đờ. Anh dừng lại và gõ vào cánh cửa đối diện với nơi tôi đang đứng. Đợi một lúc, anh nhẹ giọng gọi:
– Kate? Em còn thức đó không? – Rồi gõ tiếp.
Tôi hít sâu một hơi, cổ họng thít chặt với niềm xúc động nghẹn ngào. Anh lập tức ngoái đầu và nhìn thẳng vào tôi.
– Em đó à? – Ánh trăng dát lên tôi ánh bạc, ánh nến hắt lên Henry ánh vàng. Anh bước về phía tôi, mang theo ánh nến vàng cùng ánh trăng hòa trộn.
– Em làm gì mà đứng trong tối thế này? – Anh hỏi.
– Em có mang theo nến, – tôi đáp, như thể nó là lời giải thích cho tất cả. Sự căng thẳng vẫn rầm rập dạo quanh khiến hai tay tôi run rẩy. – Còn anh làm gì ở đây? Sao không ở dưới lầu tiếp chuyện với tiểu thư St. Claire?
Giọng điệu châm chích đến mức vừa lọt vào tai đã khiến tôi hối hận ngay tắp lự.
Anh ấy tựa một vai vào tường, người xoay về phía tôi, ngọn nến đặt trên bậu cửa.
– Anh đến xem em thế nào. Một mình trong chái tây này? Nếu là Sylvia, hẳn nó đã tự huyễn hoặc được bản thân với cả đống chuyện ma quái rồi.
– Em không phải Sylvia.
– Anh biết. – Giấu hiệu của cảm xúc – một tiếng cười – lẫn trong giọng anh.
– Nhưng, Henry à, hình như có gì đó trong ngôi nhà… à chái nhà này thật đấy. Em nghĩ rằng mình đã nghe thấy một tiếng thì thầm chỉ cách đây vài phút, lúc em đứng sau bức thảm tranh ấy.
Anh cao giọng hồ nghi:
– Tiếng thì thầm? Sau bức thảm tranh?
– Đúng vậy. Em đang đi tìm lối đi bí mật – không cần phải cười nham nhở vậy đâu. Anh biết thừa là em sẽ đi tìm thứ đó trước tiên mà. – và khi đang mò mẫm đằng sau bức tranh đó thì em bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ và những lời thì thầm khe khẽ, điên khùng lắm phải không?
Đáy mắt anh chẳng tiết lộ điều gì, gương mặt anh vẫn khoác cứng chiếc mặt nạ hoàn hảo.
– Có lẽ chỉ là tiếng gió thôi.
– Chắc vậy.
– Theo anh thấy, khám phá lối đi bí mật vào ban ngày thì tốt hơn đấy.
– Em biết. – Tôi mỉm cười yếu ớt. – Chỉ là em… muốn giết thời gian mà thôi.
Anh ấy cau mày.
– Giết thời gian? Thế sao em không xuống dưới cùng mọi người?
Tôi mím môi cân nhắc nên trả lời anh thế nào, cuối cùng tôi thay thế nó bằng một câu hỏi.
– Vì sao em lại ở đây, Henry? Đừng nói với em rằng mẹ anh mời em đến, vì rõ ràng là bà ấy chẳng muốn em có mặt chút nào. Em muốn biết sự thật. Xin anh đấy.
Anh ấy chăm chú nhìn tôi trong khi nhịp tim tôi đập loạn xạ liên hồi, lòng lặng lẽ van nài anh nói thật.
– Em ở đây, – cuối cùng anh đáp, – vì anh muốn thực hiện lời hứa với em.
– Và đây là cơ hội cuối cùng để anh thực hiện nó.
Ánh mắt anh chuyển sang vẻ nghi hoặc.
– Sao em lại nói vậy?
– Sylvia nói với em, bạn ấy bảo rằng anh định sẽ cầu hôn tiểu thư St. Claire.
Henry im lặng.
Tôi ho nhẹ, khẽ đổi chân trụ,
– Có thật vậy không? Anh sẽ cầu hôn à?
Anh ấy quan sát vẻ mặt của tôi thật lâu trước khi trả lời:
– Cũng có thể.
Tôi thở dài. Và lại thở dài.
– Em biết rồi.
– Giờ đến lượt em. Nói anh biết vì sao tối nay em không xuống lầu?
Tôi hít vào một hơi, đáp.
– Mẹ anh không muốn em xuống đó. Sylvia bảo rằng em nên ở lại phòng, để không làm phiền anh và tiểu thư St. Claire. Mà anh cũng biết em sẽ thấy thế nào nếu… cứ ở trong phòng rồi đấy. – Giọng tôi nhỏ dần, mặc cho nỗ lực tỏ ra bình thản của tôi.
Đầu Henry thoáng động, khẽ thôi nhưng cũng đủ cho ánh trăng soi tỏ vẻ giận dữ lóe trong mắt anh.
Tôi khịt mũi lảng tránh.
– Em chẳng kêu ca gì đâu. Thật ra em cũng thích ở một mình, và như em đã nói, em đang thám hiểm…
– Kate. – một câu gọi dịu dàng liền giật mạnh sợi dây mỏng manh tôi dùng để buộc mọi cảm xúc.
Tôi chà mạnh chóp mũi và xoay đi. Vấp vào thứ gì cưng cứng, tôi bèn cúi xuống xem thử thì thấy ngọn nến của mình đang nằm chỏng chơ dưới chân. Khẽ hắng giọng, tôi lí nhí lên tiếng:
– Em nên trả anh về với khách của mình thì hơn. – Rồi rảo chân băng qua hành lang, mở cửa phòng mình. Ánh lửa lò sưởi cùng ánh nến lập tức soi sáng hành lang tối tăm. Đoạn ngoái đầu toan cảm ơn sự quan tâm của Henry thì đã thấy anh cách tôi rất gần.
– Nghe này, – Anh lên tiếng, giọng chăm chú và mềm mỏng – Ở đây em là khách của anh, cũng như tiểu thư St. Claire hay bất kỳ vị khách nào khác. Em là khách của anh, Katherine Worthington. Blackmoore sẽ thuộc về anh chứ không phải mẹ. Nói đúng ra, bà chẳng có quyền hạn gì ở nơi này hết.
Tôi yêu chết cái câu: bà chẳng có quyền hạn gì ở nơi này hết. Song Henry đã lầm. Mẹ anh ấy có quyền lớn là đằng khác.
– Em có thể xuống dưới bất cứ khi nào em thích. – Henry chốt lại.
– Hoặc em có thể sục sọi tìm kiếm lối đi bí mật nếu muốn. – Anh giơ tay, dịu dàng vuốt má tôi, gạt đi giọt nước mắt ứa ra tự bao giờ mà tôi chẳng hay. Tôi thảng thốt nín thở. – Nhưng anh không thể chịu được việc em phải nhốt mình trong phòng, lặng lẽ rơi lệ vì điều mẹ anh nói hay làm. Cứ… lờ bà ấy hết mức có thể.
Tôi khẽ cười.
– Cảm ơn anh. Thực lòng mà nói, em cũng có ngồi yên trong phòng đâu. em đang thăm thú chái nhà này chứ chẳng hề khóc than gì cả.
Mắt anh sáng lên cùng nét dịu dàng.
– Ừ. Anh sẽ không nói vậy nữa.
Trái tim tôi nhích gần đến anh khiến tôi phải giật mạnh nó trở về dưới sự kiểm soát của mình. Tôi cúi đầu gắng che cảm xúc. Thông thường, tôi rất giỏi ở khoảng giấu giếm tình cảm của mình trước Henry.
Nhưng tối nay, trong ngôi nhà tăm tối nằm bên rìa thế giới này, tôi thấy như sự bình thường cách xa tôi cả dặm.
– Vậy, tiểu thư Kate, giờ em có muốn xuống lầu cùng đánh bài Whist với bọn anh không?
Tôi lắc đầu.
– Thôi. Chuyến thăm thú và không khóc than này đã vắt kiệt sức của em rồi.
– Chứ không phải việc chịu đựng tiếng ậm ừ suốt hai ngày đã đày ải em sao?
– Đúng vậy thật! – Tôi khùng khục cười. – Mà em thề là anh cũng rành âm thanh ậm ừ đó lắm. Phải không nào?
Anh tươi cười đáp:
– Xin từ chối trả lời. – Rồi đưa mắt vào căn phòng phía sau tôi, anh nói tiếp, – Một mình em ở trong chái tây này có được không? Anh có thể tìm cho em một căn phòng khác…
– Không cần đâu. Em thích căn phòng này lắm. – Và đúng là tôi thích nó thật. Tôi thích ván tường đen ngòm, tấm rèm nhung và cả sắc màu mang đậm dấu ấn đồi cỏ. Chính ra, trong căn phòng này, tôi đã bắt đầu nghĩ khác về đồng cỏ. Tình yêu nó dường như đang lớn dần trong tôi. – Em sẽ ở đây, đừng lo cho em.
Henry khẽ lắc đầu.
– Chẳng lúc nào anh thôi lo lắng cho em cả. – Anh lẩm bẩm nói. Đoạn Henry hít vào một hơi và chăm chú nhìn tôi như thể định nói điều gì. Song anh lại xoay lưng rời đi. Tôi dõi mắt nhìn anh băng qua hành lang để lấy cầm ngọn nến trên bậu cửa sổ.
“Henry này.”
Anh ngoái đầu nhưng chỉ đứng im.
– Chỉ là em muốn cảm ơn vì anh đã giữ lời hứa. Cảm ơn anh đã đưa em đến đây.
Anh mỉm cười, vừa cất bước vừa nói:
– Anh sẽ luôn giữ lời hứa với em. – Đoạn quay ngoắt sang trái bằng đôi chân dài của mình, anh rảo bước nom như đang chạy. Nến chập chờn cho đến khi anh biến mất khỏi hành lang.
Tôi đóng cửa phòng, thay váy ngủ rồi thả người phịch xuống giường, kéo chăn tận cằm, rụt cổ trốn hơi lạnh. Một tiếng rít khe khẽ len qua kẽ đá, làm xao động tấm rèm, tạo một gợn sóng, một nếp nhung nhăn. Tôi thầm hỏi đó là cơn gió thổi từ đồng hoang hay từ biển rộng. Cơn gió nào thốt tiếng rỉ rên và cơn gió nào tạo âm hú xiết? Khi ngoài cửa vọng tiếng kẽo kẹt, tôi lại thầm hỏi có ai đó bên ngoài, hay chăng gió mạnh ghé thăm chái nhà cũ.
Ánh lửa đỏ hắt bóng lên tường, rèm vẩn vơ lay động như có bàn tay ai khẽ giật. Tôi nhắm chặt mắt, tai vẫn đong đầy tiếng gió tỉ tê, tiếng gỗ cọt kẹt. Lâu sau, cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ.