Chương 15: Lựa chọn
Những tin tức về sự mất tích của anh hiện lên càng nhiều, cái trang báo giật tích cứ vậy bàn tán về anh. Những kênh đài tôi thường hay nghe cũng chứa thông tin về sự việc của anh. Điều này càng làm tôi không biết nên làm thế nào nửa muốn quay báo với người nhà tôi đã tìm được anh nửa lại muốn anh ở cạnh mình.
Thật ích kỷ, chính tôi đã có suy nghĩ đó với người khác, thật chẳng công bằng vì ý nghĩ riêng của bản thân mình mà tôi lại làm như vậy.
Tôi khó chịu đến mức muốn nổ tung cả đầu, đã mấy hôm tôi không thể chợp mắt, túc trợ bên anh mỗi ngày chỉ hy vọng nhỏ nhoi anh tỉnh lại nhưng cố bao nhiêu cũng thành không. Anh vẫn chưa có ý định hoặc nói đúng hơn anh không muốn nhìn thấy tôi nữa rồi.
Màn hình đã hiện lên số điện thoại tôi muốn gọi nhưng tay cứ lập lửng không biết có nên bấm hay không bỗng phía sau có bàn tay vỗ nhẹ lên vai tôi. Bất giác tôi xoay người nhìn thì thấy ba mình đã xuất hiện ở đây.
Nhìn ba đang xách thức ăn mẹ làm vào cho tôi tự nhiên tôi không hiểu vì sao mình không kìm được lòng mà chạy đến ba và khóc. Gương mặt mếu đi vì nỗi u bầu, tuyến lệ cứ vậy mà tuôn.
Ba tôi vẫn đứng đó, vẫn nhẹ nhàng vỗ vai tôi rồi nói:
- Con gái của ba, sao còn lại khóc thế này.
Trên dãy hành lang đông đúc người qua lại, tôi và ba đang ngồi ở hàng ghế cuối. Ba đưa tôi khăn giấy và tôi lau đi những giọt nước rồi ba nói với tôi:
- Nếu cứ mãi đắng lòng suy nghĩ chi bằng cứ thuận theo tự nhiên. Ba cứ nghĩ nếu lúc đó mình không cứu thằng bé có lẽ con sẽ không mệt mỏi, u buồn như thế nhưng chợt ba nhận ra nếu ba không cứu cả đời này con sẽ đau thương, bi lụy mãi. Nhìn con gái ba khóc ba đau lắm vì ba chẳng thế giúp được gì cả.
Từng lời ba nói, những dòng suy tư được ba từng chút gửi gắm ra, tôi càng nghe càng không kìm lòng được cơ thể mềm yếu này của mình rồi suy nghĩ về chính mình của mấy hôm nay rồi chợt nói với ba:
- Con sẽ báo với người anh ấy. Ba ơi! Con sẽ bảo người nhà anh ấy đến đón anh về.
Vì ba tôi nói đúng, không ai lại không yêu thương con mình, ba tôi cũng đang thương tôi quan tâm tôi đến vậy cớ sao tôi lại giành đi phần tình thân máu mủ của người khác để suy nghĩ cho bản thân không. Ba mẹ anh ấy đúng là không thích tôi nhưng ông nội anh ấy lại rất quan tâm, yêu thương tôi và chính anh cũng đã từng nói với tôi rằng: "Trên đời này anh có hai người anh yêu quý trên đời đó chính ông nội và..."
Người cuối cùng anh nói là ai tôi chẳng nghe rõ vì lúc ấy đã quá mệt trong cuộc ái tình nhưng có lẽ nên như vậy vì tôi sợ mình lại chẳng nghe được tên mình.
............
- Câu nói sao? Đã tìm được Cao Minh? Nó ở đâu, mau đưa tôi đến đó.
Ông nội của Cao Minh - Cao Bắc khi nghe được tin tức đó liền bật dậy và hỏi rõ thư ký Thế Mạnh và nhận được câu trả lời hết sức vui mừng.
- Mau, nhanh lên đưa thằng bé về đây.
Ông thúc giục các vệ sĩ đưa cháu ông về nhanh nhưng tất cả mọi người đều chẳng dám nhúc nhích điều này làm ông tức giận mà quát ầm lên:
- Tôi nói các người không nghe sao? Mau đưa Cao Minh về đây.
Thế Mạnh im lặng hồi lâu rồi đi về phía ông và nói từng lời mà chính cậu cũng không thể tin được.
- Cậu chủ vẫn còn bất tỉnh ở bệnh viên của huyện Gò Vân. Tôi nghe bảo vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại vì cậu đã bị rơi xuống biển khi bị bắn một phát ngay tim.
Người đàn ông với mái tóc bạc cả đầu, chân đi chầm chậm phải kèm với chống gậy, lưng đã khù đi vài phần khi nghe được tin này không thể chịu được mà đã ngã ra ghế khiến bao người lo lắng và sợ hãi đến mức gọi cấp cứu.
.- Mau gọi cấp cứu nhanh đến đây.
..........
- Chính anh đã bắn anh ta? Sao anh lại làm vậy?
Ân Ân núp sao cánh cửa đã nghe rõ từng lời của thư ký Thế Mạnh nói với ông nội. Cô không ngờ sự việc ấy lại diễn ra vì cô biết kế hoạch này nhưng cô chẳng nghĩ mức độ nó lại nặng đến vậy.
- Chẳng phải anh nói chỉ làm anh ta sợ hãi chút thôi sao?
Cô vừa điện thoại vừa run rẩy không ngừng vì không thể tin vào việc Cao Minh lại có thể rơi vào tình trạng như thế. Từ khi nghe được cuộc đối thoại đó, cô đã không giữ được bình tĩnh mà gọi ngay đến số điện thoại của người đàn ông đó nhưng chỉ nhận lại được câu trả lời.
- Em nghĩ thằng đó nó sợ hãi gì nhất? Chẳng cái gì cả, anh làm thế là quá nhân nhượng với nó. Em không nhớ sao Ân Ân.
Lời nói ấy như đánh vào tâm lý của người con gái này vậy chính cô khi nghe xong những ký ức đấy lại tiếp tục hiện lên. Sự đau đầu kinh khủng của cú sốc ấy cứ lần lượt thức giấc khiến con người vừa mới thương xót cho Cao Minh lúc này lại trở nên đáng sợ, nguy hiểm hơn rất nhiều.
Thật ích kỷ, chính tôi đã có suy nghĩ đó với người khác, thật chẳng công bằng vì ý nghĩ riêng của bản thân mình mà tôi lại làm như vậy.
Tôi khó chịu đến mức muốn nổ tung cả đầu, đã mấy hôm tôi không thể chợp mắt, túc trợ bên anh mỗi ngày chỉ hy vọng nhỏ nhoi anh tỉnh lại nhưng cố bao nhiêu cũng thành không. Anh vẫn chưa có ý định hoặc nói đúng hơn anh không muốn nhìn thấy tôi nữa rồi.
Màn hình đã hiện lên số điện thoại tôi muốn gọi nhưng tay cứ lập lửng không biết có nên bấm hay không bỗng phía sau có bàn tay vỗ nhẹ lên vai tôi. Bất giác tôi xoay người nhìn thì thấy ba mình đã xuất hiện ở đây.
Nhìn ba đang xách thức ăn mẹ làm vào cho tôi tự nhiên tôi không hiểu vì sao mình không kìm được lòng mà chạy đến ba và khóc. Gương mặt mếu đi vì nỗi u bầu, tuyến lệ cứ vậy mà tuôn.
Ba tôi vẫn đứng đó, vẫn nhẹ nhàng vỗ vai tôi rồi nói:
- Con gái của ba, sao còn lại khóc thế này.
Trên dãy hành lang đông đúc người qua lại, tôi và ba đang ngồi ở hàng ghế cuối. Ba đưa tôi khăn giấy và tôi lau đi những giọt nước rồi ba nói với tôi:
- Nếu cứ mãi đắng lòng suy nghĩ chi bằng cứ thuận theo tự nhiên. Ba cứ nghĩ nếu lúc đó mình không cứu thằng bé có lẽ con sẽ không mệt mỏi, u buồn như thế nhưng chợt ba nhận ra nếu ba không cứu cả đời này con sẽ đau thương, bi lụy mãi. Nhìn con gái ba khóc ba đau lắm vì ba chẳng thế giúp được gì cả.
Từng lời ba nói, những dòng suy tư được ba từng chút gửi gắm ra, tôi càng nghe càng không kìm lòng được cơ thể mềm yếu này của mình rồi suy nghĩ về chính mình của mấy hôm nay rồi chợt nói với ba:
- Con sẽ báo với người anh ấy. Ba ơi! Con sẽ bảo người nhà anh ấy đến đón anh về.
Vì ba tôi nói đúng, không ai lại không yêu thương con mình, ba tôi cũng đang thương tôi quan tâm tôi đến vậy cớ sao tôi lại giành đi phần tình thân máu mủ của người khác để suy nghĩ cho bản thân không. Ba mẹ anh ấy đúng là không thích tôi nhưng ông nội anh ấy lại rất quan tâm, yêu thương tôi và chính anh cũng đã từng nói với tôi rằng: "Trên đời này anh có hai người anh yêu quý trên đời đó chính ông nội và..."
Người cuối cùng anh nói là ai tôi chẳng nghe rõ vì lúc ấy đã quá mệt trong cuộc ái tình nhưng có lẽ nên như vậy vì tôi sợ mình lại chẳng nghe được tên mình.
............
- Câu nói sao? Đã tìm được Cao Minh? Nó ở đâu, mau đưa tôi đến đó.
Ông nội của Cao Minh - Cao Bắc khi nghe được tin tức đó liền bật dậy và hỏi rõ thư ký Thế Mạnh và nhận được câu trả lời hết sức vui mừng.
- Mau, nhanh lên đưa thằng bé về đây.
Ông thúc giục các vệ sĩ đưa cháu ông về nhanh nhưng tất cả mọi người đều chẳng dám nhúc nhích điều này làm ông tức giận mà quát ầm lên:
- Tôi nói các người không nghe sao? Mau đưa Cao Minh về đây.
Thế Mạnh im lặng hồi lâu rồi đi về phía ông và nói từng lời mà chính cậu cũng không thể tin được.
- Cậu chủ vẫn còn bất tỉnh ở bệnh viên của huyện Gò Vân. Tôi nghe bảo vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại vì cậu đã bị rơi xuống biển khi bị bắn một phát ngay tim.
Người đàn ông với mái tóc bạc cả đầu, chân đi chầm chậm phải kèm với chống gậy, lưng đã khù đi vài phần khi nghe được tin này không thể chịu được mà đã ngã ra ghế khiến bao người lo lắng và sợ hãi đến mức gọi cấp cứu.
.- Mau gọi cấp cứu nhanh đến đây.
..........
- Chính anh đã bắn anh ta? Sao anh lại làm vậy?
Ân Ân núp sao cánh cửa đã nghe rõ từng lời của thư ký Thế Mạnh nói với ông nội. Cô không ngờ sự việc ấy lại diễn ra vì cô biết kế hoạch này nhưng cô chẳng nghĩ mức độ nó lại nặng đến vậy.
- Chẳng phải anh nói chỉ làm anh ta sợ hãi chút thôi sao?
Cô vừa điện thoại vừa run rẩy không ngừng vì không thể tin vào việc Cao Minh lại có thể rơi vào tình trạng như thế. Từ khi nghe được cuộc đối thoại đó, cô đã không giữ được bình tĩnh mà gọi ngay đến số điện thoại của người đàn ông đó nhưng chỉ nhận lại được câu trả lời.
- Em nghĩ thằng đó nó sợ hãi gì nhất? Chẳng cái gì cả, anh làm thế là quá nhân nhượng với nó. Em không nhớ sao Ân Ân.
Lời nói ấy như đánh vào tâm lý của người con gái này vậy chính cô khi nghe xong những ký ức đấy lại tiếp tục hiện lên. Sự đau đầu kinh khủng của cú sốc ấy cứ lần lượt thức giấc khiến con người vừa mới thương xót cho Cao Minh lúc này lại trở nên đáng sợ, nguy hiểm hơn rất nhiều.