Chương : 9
Người dịch: Bạch Nhật Mộng
Mùa hạ, cuối cùng cũng đến rồi sao?
Trong sân bay, Lãnh Tử Mộc cứ lật qua lật lại tờ vé máy bay trong tay, trên đó viết: 8.30 Prague. Trong sảnh soát vé rộng lớn, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay bên ngoài cửa sổ, xin lần nữa lưu giữ lại những hình ảnh này, tổ quốc của anh, bạn bè của anh, cha của anh, còn có …… “tiểu Vân” khi cái giọng khàn khàn của anh thốt nên hai từ ấy, tim anh như bị xé nát thành nhiều mảnh.
“Ma ma, con phải đi rồi!” Lăng Nguyên Vân đeo cặp lên vai, nhìn ma ma nặn ra một nụ cười, cảm giác vô cùng bất lực.
“Được rồi, đi sớm về sớm!” Ma ma đứng ở cửa mỉm cười nói, Lăng Nguyên Vân vừa mới bước ra khỏi cửa, lập tức một cơn nhức đầu chóng mặt ập đến, chân cậu vô lực quỳ sụp xuống mặt đất, máu phun ra từ mũi, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
“Tiểu Vân! Tiểu Vân!” Ma ma vội vàng xông đến, nhanh chóng đưa Lăng Nguyên Vân lên xe, thế giới …… mình cuối cùng cũng phải chia tay với thế giới này rồi sao? Vậy, mọi người nhất định không được khóc, ít nhất thì đừng khóc vì tôi, như vậy tôi mới cảm thấy bản thân còn hữu dụng được chút.
Trong bệnh viện, bác sĩ vừa bận rộn lại gấp rút, nhìn điện tâm đồ cứ từ từ yếu đi mà không thể làm gì hơn.
“Ma ma, con …… cần giấy bút!” Lăng Nguyên Vân cố gắng nói lớn, ma ma vội vàng lấy giấy bút cho cậu, cậu cố gắng chống đỡ, chậm rãi viết lên trên tờ giấy.
“Nhất định phải …… cho Lãnh Tử Mộc xem!” Cậu run rẩy đưa tờ giấy cho ma ma, ma ma đột nhiên bật khóc, Lăng Nguyên Vân lúc này đã mãn nguyện mà nhắm mắt, khóe môi vẽ nên một nụ cười khiến người ta xao lòng, nụ cười kiên cường đến nỗi khiến người ta cảm thấy đau đớn, tiểu Mộc, tha thứ cho em …… giọt nước mắt long lanh từ từ trượt xuống, vẽ nên một dấu chấm hết cho cuộc đời của cậu, hô hấp trong thoáng chốc cũng đã dừng hẳn.
Trong sân bay, Lãnh Tử Mộc đang đưa vé máy bay cho người soát vé, đột nhiên, di động của anh rung bần bật.
“Đây là lúc nào rồi, sao lại còn ……” Lãnh Tử Mộc vừa chửi vừa nhận điện thoại.
“Là …… tiểu Mộc phải không?” Tại sao giọng nói của bác gái lại đau khổ đến vậy?
“Bác gái, là con!” Lãnh Tử Mộc lễ phép trả lời.
“Con là người bạn tốt và quan trọng nhất của tiểu Vân, trước khi nó qua đời đã để lại cho con một bức thư, con hãy đến đây lấy đi!”
“Cái gì thế bác gái? Bác nói ai qua đời?” Lãnh Tử Mộc cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, anh hi vọng là mình nghe lầm.
“Kì thật, tiểu Vân bị mắc bệnh máu trắng, mà còn là thời kì cuối nữa!”
Như thể là sét đánh giữa trời quang, đem sự cứng cỏi của Lãnh Tử Mộc đánh tan thành từng mảnh. Nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, khuôn mặt cậu xanh xao, cũng như sắc mặt ở lần cuối cùng gặp nhau, còn có cách nói chuyện của cậu ấy …… Lãnh Tử Mộc sững sờ, anh điên cuồng chạy ra khỏi sân bay, đón một chiếc taxi, nhanh chóng chạy về phía bệnh viện, tiểu Vân, là em đang gạt anh sao? Em biết bản thân không có tương lai, cho nên mới đối xử lạnh lùng với anh như vậy sao?
Không có thời gian cho anh suy nghĩ nhiều, xe đã chạy đến bệnh viện rồi, anh bất chấp tất cả xông vào trong, từ xa đã nhìn thấy ma ma của Lăng Nguyên Vân đứng khóc trước cửa phòng bệnh, Lãnh Tử Mộc nhìn về phía đó, từng bước từng bước một tiến lại gần, anh sợ hãi, sợ tất cả đều là sự thật, anh thật sự phải vĩnh viễn tạm biệt tiểu Vân sao?
Trên giường bệnh trống rỗng, không có cái gì hết, chỉ có một màu trắng đơn thuần, dường như mùi hoa oải hương vẫn còn tràn ngập nơi đây, tiểu Vân, anh đến trễ rồi sao? Xin lỗi, anh đã đến trễ, xin lỗi, anh đã đến quá trễ mất rồi ……
Giở tờ giấy nhăn nhúm ấy ra, trên đó là nét chữ xiên xiên vẹo vẹo của cậu, nhưng vẫn được viết hoàn chỉnh. Lãnh Tử Mộc ngồi lên chiếc ghế mà tiểu Vân đã từng ngồi, đọc lá thư:
“Lãnh Tử Mộc! (Xin tha lỗi khi em gọi anh một cách bất lịch sự như thế này.) Anh biết không? Em sắp chết rồi. Nhất định là anh không biết phải không? Kì thật em chưa từng nghĩ sẽ để cho anh biết. Cám ơn, vô cùng cám ơn anh, cám ơn anh đã mang lại niềm hi vọng cho chuỗi ngày bình lặng chờ đợi cái chết của em, thế nhưng, hi vọng cũng chỉ ngắn ngủi như vậy thôi. Cho nên, những nỗi sợ hãi này hãy để mình em cán đáng, em hi vọng anh và ma ma hãy vui vẻ! Hóa ra em vẫn luôn nghĩ rằng, nếu như có một ngày em thật sự chết đi, thì liệu anh có đau lòng không? Xin thượng đế tha thứ cho chút ích kỉ này của con. Em hi vọng anh đừng đau lòng, hãy nhớ rõ, sinh mệnh rất ngắn ngủi, cũng giống như em vậy, nhất định phải sống cho thật tốt. Giữa hai chúng ta có một bí mật không thể nói, anh vĩnh viễn là bí mật không thể nói của em. Ha ha, đừng đau lòng nữa, chí ít cũng phải để em vui lòng mà rời khỏi chứ!!
Tạm biệt tiểu Mộc, em thật sự rất thích anh, em còn thích anh hơn là anh thích em, sau này đừng dễ dàng từ bỏ như thế nữa, chúc anh hạnh phúc!
—BY Lăng Nguyên Vân”
Nắng hè vẫn gay gắt như vậy, Lãnh Tử Mộc mang lá thư bỏ vào trong ngăn kéo, tia nắng chiếu vào khiến cho căn phòng trở nên vô cùng sáng sủa, cuộc sống của tôi cũng sẽ tươi sáng như thế này! Tiểu Vân, em cứ yên tâm đi! Anh sẽ giữ thật kĩ bí mật không thể nói này của chúng ta. Môi anh bất giác nhẹ nhàng mấp máy:
Cà phê lạnh đã rời khỏi tách, tôi bỏ lại cảm xúc của mình ở phía sau
Liều mạng muốn quay lại những ngày xưa cũ, để có thể nhìn thật rõ khuôn mặt em
Thứ đẹp nhất không phải ngày mưa, mà là mái hiên đã từng đứng trú mưa cùng em
Khung cảnh trong miền hồi ức ấy, giấc mộng đu đưa trên chiếc xích đu đã bắt đầu không còn ngọt ngào nữa rồi.
Tiểu Vân, em có nghe thấy chưa? Đây chính là bí mật không thể nói của chúng ta. Lãnh Tử Mộc che mặt lại, những giọt nước mắt lọt qua kẽ tay, rơi xuống. Trong mông lung, dường như khuôn mặt tươi cười của Lăng Nguyên Vân lại xuất hiện trước mặt anh, cậu mặc một bộ đồ trắng tinh tiệp với màu da, thân thể cậu như bay trong gió, đôi môi nhợt nhạt khẽ cử động, cậu đang nói: “Xuỵt! Đây là một bí mật không thể nói!”
THE END
Mùa hạ, cuối cùng cũng đến rồi sao?
Trong sân bay, Lãnh Tử Mộc cứ lật qua lật lại tờ vé máy bay trong tay, trên đó viết: 8.30 Prague. Trong sảnh soát vé rộng lớn, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay bên ngoài cửa sổ, xin lần nữa lưu giữ lại những hình ảnh này, tổ quốc của anh, bạn bè của anh, cha của anh, còn có …… “tiểu Vân” khi cái giọng khàn khàn của anh thốt nên hai từ ấy, tim anh như bị xé nát thành nhiều mảnh.
“Ma ma, con phải đi rồi!” Lăng Nguyên Vân đeo cặp lên vai, nhìn ma ma nặn ra một nụ cười, cảm giác vô cùng bất lực.
“Được rồi, đi sớm về sớm!” Ma ma đứng ở cửa mỉm cười nói, Lăng Nguyên Vân vừa mới bước ra khỏi cửa, lập tức một cơn nhức đầu chóng mặt ập đến, chân cậu vô lực quỳ sụp xuống mặt đất, máu phun ra từ mũi, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
“Tiểu Vân! Tiểu Vân!” Ma ma vội vàng xông đến, nhanh chóng đưa Lăng Nguyên Vân lên xe, thế giới …… mình cuối cùng cũng phải chia tay với thế giới này rồi sao? Vậy, mọi người nhất định không được khóc, ít nhất thì đừng khóc vì tôi, như vậy tôi mới cảm thấy bản thân còn hữu dụng được chút.
Trong bệnh viện, bác sĩ vừa bận rộn lại gấp rút, nhìn điện tâm đồ cứ từ từ yếu đi mà không thể làm gì hơn.
“Ma ma, con …… cần giấy bút!” Lăng Nguyên Vân cố gắng nói lớn, ma ma vội vàng lấy giấy bút cho cậu, cậu cố gắng chống đỡ, chậm rãi viết lên trên tờ giấy.
“Nhất định phải …… cho Lãnh Tử Mộc xem!” Cậu run rẩy đưa tờ giấy cho ma ma, ma ma đột nhiên bật khóc, Lăng Nguyên Vân lúc này đã mãn nguyện mà nhắm mắt, khóe môi vẽ nên một nụ cười khiến người ta xao lòng, nụ cười kiên cường đến nỗi khiến người ta cảm thấy đau đớn, tiểu Mộc, tha thứ cho em …… giọt nước mắt long lanh từ từ trượt xuống, vẽ nên một dấu chấm hết cho cuộc đời của cậu, hô hấp trong thoáng chốc cũng đã dừng hẳn.
Trong sân bay, Lãnh Tử Mộc đang đưa vé máy bay cho người soát vé, đột nhiên, di động của anh rung bần bật.
“Đây là lúc nào rồi, sao lại còn ……” Lãnh Tử Mộc vừa chửi vừa nhận điện thoại.
“Là …… tiểu Mộc phải không?” Tại sao giọng nói của bác gái lại đau khổ đến vậy?
“Bác gái, là con!” Lãnh Tử Mộc lễ phép trả lời.
“Con là người bạn tốt và quan trọng nhất của tiểu Vân, trước khi nó qua đời đã để lại cho con một bức thư, con hãy đến đây lấy đi!”
“Cái gì thế bác gái? Bác nói ai qua đời?” Lãnh Tử Mộc cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, anh hi vọng là mình nghe lầm.
“Kì thật, tiểu Vân bị mắc bệnh máu trắng, mà còn là thời kì cuối nữa!”
Như thể là sét đánh giữa trời quang, đem sự cứng cỏi của Lãnh Tử Mộc đánh tan thành từng mảnh. Nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, khuôn mặt cậu xanh xao, cũng như sắc mặt ở lần cuối cùng gặp nhau, còn có cách nói chuyện của cậu ấy …… Lãnh Tử Mộc sững sờ, anh điên cuồng chạy ra khỏi sân bay, đón một chiếc taxi, nhanh chóng chạy về phía bệnh viện, tiểu Vân, là em đang gạt anh sao? Em biết bản thân không có tương lai, cho nên mới đối xử lạnh lùng với anh như vậy sao?
Không có thời gian cho anh suy nghĩ nhiều, xe đã chạy đến bệnh viện rồi, anh bất chấp tất cả xông vào trong, từ xa đã nhìn thấy ma ma của Lăng Nguyên Vân đứng khóc trước cửa phòng bệnh, Lãnh Tử Mộc nhìn về phía đó, từng bước từng bước một tiến lại gần, anh sợ hãi, sợ tất cả đều là sự thật, anh thật sự phải vĩnh viễn tạm biệt tiểu Vân sao?
Trên giường bệnh trống rỗng, không có cái gì hết, chỉ có một màu trắng đơn thuần, dường như mùi hoa oải hương vẫn còn tràn ngập nơi đây, tiểu Vân, anh đến trễ rồi sao? Xin lỗi, anh đã đến trễ, xin lỗi, anh đã đến quá trễ mất rồi ……
Giở tờ giấy nhăn nhúm ấy ra, trên đó là nét chữ xiên xiên vẹo vẹo của cậu, nhưng vẫn được viết hoàn chỉnh. Lãnh Tử Mộc ngồi lên chiếc ghế mà tiểu Vân đã từng ngồi, đọc lá thư:
“Lãnh Tử Mộc! (Xin tha lỗi khi em gọi anh một cách bất lịch sự như thế này.) Anh biết không? Em sắp chết rồi. Nhất định là anh không biết phải không? Kì thật em chưa từng nghĩ sẽ để cho anh biết. Cám ơn, vô cùng cám ơn anh, cám ơn anh đã mang lại niềm hi vọng cho chuỗi ngày bình lặng chờ đợi cái chết của em, thế nhưng, hi vọng cũng chỉ ngắn ngủi như vậy thôi. Cho nên, những nỗi sợ hãi này hãy để mình em cán đáng, em hi vọng anh và ma ma hãy vui vẻ! Hóa ra em vẫn luôn nghĩ rằng, nếu như có một ngày em thật sự chết đi, thì liệu anh có đau lòng không? Xin thượng đế tha thứ cho chút ích kỉ này của con. Em hi vọng anh đừng đau lòng, hãy nhớ rõ, sinh mệnh rất ngắn ngủi, cũng giống như em vậy, nhất định phải sống cho thật tốt. Giữa hai chúng ta có một bí mật không thể nói, anh vĩnh viễn là bí mật không thể nói của em. Ha ha, đừng đau lòng nữa, chí ít cũng phải để em vui lòng mà rời khỏi chứ!!
Tạm biệt tiểu Mộc, em thật sự rất thích anh, em còn thích anh hơn là anh thích em, sau này đừng dễ dàng từ bỏ như thế nữa, chúc anh hạnh phúc!
—BY Lăng Nguyên Vân”
Nắng hè vẫn gay gắt như vậy, Lãnh Tử Mộc mang lá thư bỏ vào trong ngăn kéo, tia nắng chiếu vào khiến cho căn phòng trở nên vô cùng sáng sủa, cuộc sống của tôi cũng sẽ tươi sáng như thế này! Tiểu Vân, em cứ yên tâm đi! Anh sẽ giữ thật kĩ bí mật không thể nói này của chúng ta. Môi anh bất giác nhẹ nhàng mấp máy:
Cà phê lạnh đã rời khỏi tách, tôi bỏ lại cảm xúc của mình ở phía sau
Liều mạng muốn quay lại những ngày xưa cũ, để có thể nhìn thật rõ khuôn mặt em
Thứ đẹp nhất không phải ngày mưa, mà là mái hiên đã từng đứng trú mưa cùng em
Khung cảnh trong miền hồi ức ấy, giấc mộng đu đưa trên chiếc xích đu đã bắt đầu không còn ngọt ngào nữa rồi.
Tiểu Vân, em có nghe thấy chưa? Đây chính là bí mật không thể nói của chúng ta. Lãnh Tử Mộc che mặt lại, những giọt nước mắt lọt qua kẽ tay, rơi xuống. Trong mông lung, dường như khuôn mặt tươi cười của Lăng Nguyên Vân lại xuất hiện trước mặt anh, cậu mặc một bộ đồ trắng tinh tiệp với màu da, thân thể cậu như bay trong gió, đôi môi nhợt nhạt khẽ cử động, cậu đang nói: “Xuỵt! Đây là một bí mật không thể nói!”
THE END