Chương : 7
Người dịch: Bạch Nhật Mộng
Mùa xuân ưu nhã, giống như một cái bẩy thoắt ẩn thoắt hiện, bất cứ lúc nào cũng có thể lọt vào đó.
Màn đêm dang rộng vòng tay thanh bình của nó, trong sắc đen vô tận ấy trôi nổi vài đám mây màu đen. (Có mây màu đen sao?) Lãnh Tử Mộc buồn rầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời màu đen kia cũng giống như tâm tình u ám của anh vậy, đúng thật nên gọi là “Ngày thứ năm đen tối”, tự sát a! Người cha vẫn luôn trầm mặc giờ gấp tờ báo trong tay lại, đi đến bên cạnh cậu con trai.
“Tiểu Mộc, đang nghĩ gì thế hả?” Ông hiền từ hỏi.
“Lăng Nguyên Vân!” Lãnh Tử Mộc không hề thông qua não bộ suy nghĩ đã trực tiếp thốt ra, đến khi phát hiện mình lỡ lời thì cha đang mỉm cười nhìn anh.
“Thật hiếm khi có một người có thể khiến cho tiểu Mộc của chúng ta xem trọng a!” Cha anh cảm thán nói.
“Ai coi trọng cậu ta chứ!” Lại thốt ra mà không hề suy nghĩ.
“Vội vàng phủ định thường chính là khẳng định!” Cha anh cười một cách lão luyện, đúng là gừng càng già càng cay mà. Lãnh Tử Mộc bị đoán trúng tim đen thì càng thêm chán nản.
“Con trai, con quyết định chuyện gì ba ba đều không can thiệp vào, nhưng con nhất định phải dựa vào cách nghĩ của bản thân mà hành động, như vậy ba ba mới vui lòng được!” Cha anh thở dài với ý nghĩa sâu xa.
“Được rồi, con trai bảo bối à, đừng có nghĩ nữa, hôm nay đã làm món tôm chiên Nam Mỹ mà con thích ăn nhất này!” Trên khuôn mặt đã trải nhiều thăng trầm của cha anh viết đầy hai chữ yêu thương.
“A! Tôm!” Lãnh Tử Mộc vừa mới nghe tới món ngon là nhanh chóng quên đi những chuyện buồn phiền, bây giờ chỉ lo chạy vội đến phòng ăn, bụng của anh đã không cho phép anh tiếp tục buồn rầu nữa rồi.
Cùng lúc đó, tại nhà của Lăng Nguyên Vân.
“Tiểu Vân! Con không sao chứ?” Ma ma đang lo lắng nhìn Lăng Nguyên Vân do không cẩn thận bị vấp ngã làm trầy da mà máu chảy không ngừng.
“Mẹ, con ……” Sắc mặt của Lăng Nguyên Vân nhợt nhạt hơn so với bình thường, cậu cố gắng chống đỡ, không để bản thân biểu hiện ra chút đau đớn nào hết, nhưng người mẹ chu đáo đã phát hiện trên trán con mình phủ đầy mồ hôi, bà nắm chặt đôi tay của đứa con, cố hết sức không để bản thân rơi lệ. Mẹ con hai người vẫn đang nhịn, sự nhịn nhục này đau khổ hơn bất cứ điều gì khác.
“Không cần lo lắng cho con đâu.” Lăng Nguyên Vân an ủi mẹ mình, ma ma gật gật đầu, bà tin tưởng con trai mình. Lăng Nguyên Vân ấn nhẹ lên vết thương, đau hay không giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, cậu chỉ hy vọng có thể cầm máu, để ma ma đừng có đau lòng thêm nữa.
Ở trong phòng lấy vội miếng băng dán, một cánh tay ấn chặt vết thương, còn tay kia phụ trách phối hợp với miệng để xé miếng băng dán ra. Đột nhiên cậu cảm thấy bản thân như mất phương hướng, một cơn gió thổi vào phòng, cũng thổi lạnh đi trái tim của cậu. Cho dù có làm cách nào để cầm máu, thì cuối cùng cũng phải chết mà thôi! Cậu đứng ngẩn ngơ hết mười phút, cuối cùng nặng nề ngã trên mặt đất, hôn mê rồi.
Lúc tỉnh lại, cậu phát hiện tay trái mình gim đầy các ống kim tiêm, ma ma lặng lẽ ngồi cạnh bên, biểu tình bình tĩnh. Như đọc được thứ gì đó từ cái lưng bình tĩnh kia, cậu vội vàng ngồi dậy hỏi:
“Mẹ! Nói cho con biết! Con …… có phải sắp chết rồi không?” Cậu không biết tại sao mình lại có thể mở miệng nói ra từ “chết”.
“Mẹ không cho con nói bậy!” Ma ma cố gắng kìm nén dòng nước mắt đang chực chờ rơi.
“Nói cho con biết, ma ma!” Lăng Nguyên Vân đã bình tĩnh hơn chút, đôi tròng mắt màu nâu cũng đã sáng như cũ, ma ma do dự rồi, bà rất hiểu tính cách của con trai mình, nó là đứa miệng thì cứng nhưng tâm thì mềm, ngoài mặt giống như cục đá nhưng kì thật rất yếu ớt.
“Được rồi! Mẹ nói cho con biết!” Ma ma lấy ra thứ dũng khí lớn nhất trong suốt mười mấy năm qua, tâm trạng có cảm giác sắp cuộn lại thành một đống rồi, đến đây Lăng Nguyên Vân mới im lặng, cậu cũng đang lấy ra thứ dũng khí lớn nhất trong suốt mười mấy năm qua để ngồi yên lắng nghe.
“Con trai à, bác sĩ nói, con ……” Ma ma vẫn chưa mở miệng nói, nước mắt đã rơi đầy khuôn mặt.
“Con nhiều nhất, chỉ còn hai tuần nữa thôi ……” Nhiều nhất, chỉ còn hai tuần nữa thôi sao? Thời gian thật sự không buông tha cho mình a! Bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt đi cái sinh mệnh khinh bạc này của mình, cậu không biết rằng, sắc mặt của cậu đã không còn như người bình thường nữa rồi, đôi môi trắng xanh, khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên xanh xao còn hơn tờ giấy trắng, chỉ cần trên người bị trầy chút xíu thôi, cũng có thể mất mạng ngay.
Ánh mắt của Lăng Nguyên Vân trở nên trống rỗng, cậu hồi ức lại những chuyện từ thưở còn thơ đến nay, từng li từng tí, toàn bộ đều khắc sâu vào trong trí nhớ.
“Chuyện này, hình như tiểu Mộc vẫn chưa biết phải không? Con và nó là bạn, con cũng nên nói cho nó biết đi.”
Lời của ma ma khiến cho đầu của Lăng Nguyên Vân lại bắt đầu nhức nhối, tại sao vậy chứ? Tại sao khi nhắc đến anh, trong lòng lại cảm thấy lưu luyến đến vậy? Tại sao không muốn cho anh biết đến thế? Là sợ sẽ nhìn thấy bộ dáng đau lòng của anh sao? Hay là sợ anh ấy sẽ tránh xa bản thân? Lăng Nguyên Vân cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên hỗn loạn một cách nghiêm trọng, tên gia hỏa đó, thật sự sẽ quan tâm đến mình sao? Đáng ghét! Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ tới mấy chuyện không đâu! Lăng Nguyên Vân cứ nghĩ hoài nghĩ mãi, dòng nước mắt lạnh băng thuận theo khóe mắt rơi xuống.
Mùa xuân ưu nhã, giống như một cái bẩy thoắt ẩn thoắt hiện, bất cứ lúc nào cũng có thể lọt vào đó.
Màn đêm dang rộng vòng tay thanh bình của nó, trong sắc đen vô tận ấy trôi nổi vài đám mây màu đen. (Có mây màu đen sao?) Lãnh Tử Mộc buồn rầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời màu đen kia cũng giống như tâm tình u ám của anh vậy, đúng thật nên gọi là “Ngày thứ năm đen tối”, tự sát a! Người cha vẫn luôn trầm mặc giờ gấp tờ báo trong tay lại, đi đến bên cạnh cậu con trai.
“Tiểu Mộc, đang nghĩ gì thế hả?” Ông hiền từ hỏi.
“Lăng Nguyên Vân!” Lãnh Tử Mộc không hề thông qua não bộ suy nghĩ đã trực tiếp thốt ra, đến khi phát hiện mình lỡ lời thì cha đang mỉm cười nhìn anh.
“Thật hiếm khi có một người có thể khiến cho tiểu Mộc của chúng ta xem trọng a!” Cha anh cảm thán nói.
“Ai coi trọng cậu ta chứ!” Lại thốt ra mà không hề suy nghĩ.
“Vội vàng phủ định thường chính là khẳng định!” Cha anh cười một cách lão luyện, đúng là gừng càng già càng cay mà. Lãnh Tử Mộc bị đoán trúng tim đen thì càng thêm chán nản.
“Con trai, con quyết định chuyện gì ba ba đều không can thiệp vào, nhưng con nhất định phải dựa vào cách nghĩ của bản thân mà hành động, như vậy ba ba mới vui lòng được!” Cha anh thở dài với ý nghĩa sâu xa.
“Được rồi, con trai bảo bối à, đừng có nghĩ nữa, hôm nay đã làm món tôm chiên Nam Mỹ mà con thích ăn nhất này!” Trên khuôn mặt đã trải nhiều thăng trầm của cha anh viết đầy hai chữ yêu thương.
“A! Tôm!” Lãnh Tử Mộc vừa mới nghe tới món ngon là nhanh chóng quên đi những chuyện buồn phiền, bây giờ chỉ lo chạy vội đến phòng ăn, bụng của anh đã không cho phép anh tiếp tục buồn rầu nữa rồi.
Cùng lúc đó, tại nhà của Lăng Nguyên Vân.
“Tiểu Vân! Con không sao chứ?” Ma ma đang lo lắng nhìn Lăng Nguyên Vân do không cẩn thận bị vấp ngã làm trầy da mà máu chảy không ngừng.
“Mẹ, con ……” Sắc mặt của Lăng Nguyên Vân nhợt nhạt hơn so với bình thường, cậu cố gắng chống đỡ, không để bản thân biểu hiện ra chút đau đớn nào hết, nhưng người mẹ chu đáo đã phát hiện trên trán con mình phủ đầy mồ hôi, bà nắm chặt đôi tay của đứa con, cố hết sức không để bản thân rơi lệ. Mẹ con hai người vẫn đang nhịn, sự nhịn nhục này đau khổ hơn bất cứ điều gì khác.
“Không cần lo lắng cho con đâu.” Lăng Nguyên Vân an ủi mẹ mình, ma ma gật gật đầu, bà tin tưởng con trai mình. Lăng Nguyên Vân ấn nhẹ lên vết thương, đau hay không giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, cậu chỉ hy vọng có thể cầm máu, để ma ma đừng có đau lòng thêm nữa.
Ở trong phòng lấy vội miếng băng dán, một cánh tay ấn chặt vết thương, còn tay kia phụ trách phối hợp với miệng để xé miếng băng dán ra. Đột nhiên cậu cảm thấy bản thân như mất phương hướng, một cơn gió thổi vào phòng, cũng thổi lạnh đi trái tim của cậu. Cho dù có làm cách nào để cầm máu, thì cuối cùng cũng phải chết mà thôi! Cậu đứng ngẩn ngơ hết mười phút, cuối cùng nặng nề ngã trên mặt đất, hôn mê rồi.
Lúc tỉnh lại, cậu phát hiện tay trái mình gim đầy các ống kim tiêm, ma ma lặng lẽ ngồi cạnh bên, biểu tình bình tĩnh. Như đọc được thứ gì đó từ cái lưng bình tĩnh kia, cậu vội vàng ngồi dậy hỏi:
“Mẹ! Nói cho con biết! Con …… có phải sắp chết rồi không?” Cậu không biết tại sao mình lại có thể mở miệng nói ra từ “chết”.
“Mẹ không cho con nói bậy!” Ma ma cố gắng kìm nén dòng nước mắt đang chực chờ rơi.
“Nói cho con biết, ma ma!” Lăng Nguyên Vân đã bình tĩnh hơn chút, đôi tròng mắt màu nâu cũng đã sáng như cũ, ma ma do dự rồi, bà rất hiểu tính cách của con trai mình, nó là đứa miệng thì cứng nhưng tâm thì mềm, ngoài mặt giống như cục đá nhưng kì thật rất yếu ớt.
“Được rồi! Mẹ nói cho con biết!” Ma ma lấy ra thứ dũng khí lớn nhất trong suốt mười mấy năm qua, tâm trạng có cảm giác sắp cuộn lại thành một đống rồi, đến đây Lăng Nguyên Vân mới im lặng, cậu cũng đang lấy ra thứ dũng khí lớn nhất trong suốt mười mấy năm qua để ngồi yên lắng nghe.
“Con trai à, bác sĩ nói, con ……” Ma ma vẫn chưa mở miệng nói, nước mắt đã rơi đầy khuôn mặt.
“Con nhiều nhất, chỉ còn hai tuần nữa thôi ……” Nhiều nhất, chỉ còn hai tuần nữa thôi sao? Thời gian thật sự không buông tha cho mình a! Bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt đi cái sinh mệnh khinh bạc này của mình, cậu không biết rằng, sắc mặt của cậu đã không còn như người bình thường nữa rồi, đôi môi trắng xanh, khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên xanh xao còn hơn tờ giấy trắng, chỉ cần trên người bị trầy chút xíu thôi, cũng có thể mất mạng ngay.
Ánh mắt của Lăng Nguyên Vân trở nên trống rỗng, cậu hồi ức lại những chuyện từ thưở còn thơ đến nay, từng li từng tí, toàn bộ đều khắc sâu vào trong trí nhớ.
“Chuyện này, hình như tiểu Mộc vẫn chưa biết phải không? Con và nó là bạn, con cũng nên nói cho nó biết đi.”
Lời của ma ma khiến cho đầu của Lăng Nguyên Vân lại bắt đầu nhức nhối, tại sao vậy chứ? Tại sao khi nhắc đến anh, trong lòng lại cảm thấy lưu luyến đến vậy? Tại sao không muốn cho anh biết đến thế? Là sợ sẽ nhìn thấy bộ dáng đau lòng của anh sao? Hay là sợ anh ấy sẽ tránh xa bản thân? Lăng Nguyên Vân cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên hỗn loạn một cách nghiêm trọng, tên gia hỏa đó, thật sự sẽ quan tâm đến mình sao? Đáng ghét! Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ tới mấy chuyện không đâu! Lăng Nguyên Vân cứ nghĩ hoài nghĩ mãi, dòng nước mắt lạnh băng thuận theo khóe mắt rơi xuống.