Chương : 12
Thẩm Mục Phạm dẫn Bạch Chi Âm tới trước mặt chủ nhân của bữa tiệc, giới thiệu đôi bên với nhau. “Đây là chú Trần, nhân vật chính của hôm nay. Chú Trần, đây là Bạch Chi Âm.”
Thấy anh chỉ giới thiệu họ tên mà không có những thông tin kèm theo, trong lòng Trần Chấn nhanh chóng đoán được rằng thân thế của cô gái này không được hiển hách lắm, quan hệ giữa hai người có lẽ cũng chưa tới giai đoạn mà báo chí gọi là bạn trai bạn gái. Có điều, với tính cách cẩn thận và kín kẽ của Thẩm Mục Phạm, người có thể được anh dẫn tới tham gia yến tiệc thế này, cho dù không phải bạn gái đi nữa thì chắc quan hệ cũng không tầm thường, không thể tiếp đãi sơ sài.
“Cô Bạch, rất vui được gặp cô.” Trần Chấn vẫn giữ nụ cười ôn hòa gần gũi.
“Tôi cũng vậy.” Bạch Chi Âm mỉm cười, dâng tặng món quà mà Thẩm Mục Phạm đã chuẩn bị giúp cô. “Chút lễ mọn để thể hiện lòng thành, mong ông nhận cho.”
“Cô khách sáo quá rồi.” Trần Chấn cười, nhận lấy món quà, chuyển cho vợ của mình. “Lần đầu cô Bạch tới đây, mình phải tiếp chuyện cô ấy đấy.”
Bà Trần hiểu rằng chồng muốn mình đích thân tiếp khách, chứng tỏ người này rất được coi trọng. Bà mỉm cười khoác lấy cánh tay Bạch Chi Âm. “Đi thôi, tôi dẫn cô đi uống chút gì đó.”
Bạch Chi Âm nhìn Thẩm Mục Phạm, thấy anh gật đầu với mình, lúc ấy mới đi theo bà Trần. Kết quả vừa đi được hai bước thì đã nghe thấy anh nhẹ nhàng căn dặn. “Đừng uống rượu, chân em còn bị thương.”
Bà Trần chợt dừng bước, quay đầu lại trêu chọc. “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy giùm cậu.” Nói xong, bà còn thì thầm vào tai Bạch Chi Âm. “Cô xem kìa, cậu ấy lo cho cô biết bao.”
“Làm gì có chứ.’ Bạch Chi Âm cúi đầu, làm ra vẻ thẹn thùng, khiến cho bà Trần phải bật cười. “Còn thẹn gì nữa chứ…”
***
Nói là đi lấy thức uống nhưng thật ra bà Trần dẫn cô đi xung quanh, giới thiệu cô làm quen với những bà chủ khác mà bà thân thiết. Bạch Chi Âm đi theo bên cạnh bà Trần, không cần nói gì cả, chỉ cần giữ nụ cười trên môi. Khi mọi người thăm dò với vẻ nửa thật nửa đùa rằng: “Có phải vị này chính là bạn gái bí ẩn của chủ tịch Thẩm không?” thì cô cúi đầu, dùng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve để trả lời. “Không phải, chúng tôi chỉ là bạn mà thôi.”
Đều là những người tinh ý, thoáng chốc là đã hiểu ra rằng Bạch Chi Âm giải thích như thế, một nửa là vì xấu hổ, một nửa là vì quan hệ của hai người chưa xác định. Cho dù là vậy thì mọi người đều đối xử rất lịch sự với cô. Vài người có quan hệ hợp tác với Thẩm Thị còn nhiệt tình mời cô đến nhà họ chơi.
Bạch Chi Âm bị bọn họ vây quanh, cười đến nỗi mặt cứng đờ. Mãi đến khi người dẫn chương trình lên sân khấu dẫn chuyện thì các bà các cô mới bắt đầu tản ra đi tìm nửa kia của mình. Cô cố tình đi chậm một chút, nhân lúc không ai chú ý mới khom người xuống xoa xoa cái chân đang đau nhức.
Đang nghĩ ngợi xem có nên trốn vào nhà vệ sinh nghỉ ngơi một lát không thì Bạch Chi Âm nghe thấy bên cạnh vang lên lời thăm hỏi đầy quan tâm chăm sóc. “Đau chân sao?”
Cô quay đầu lại, thấy đó là Thẩm Mục Phạm thì chun chun mũi. “Đứng lâu quá nên hơi mệt.”
“Qua bên kia ngồi một lát đi.” Thẩm Mục Phạm nắm lấy cánh tay cô, dẫn cô tới khu vực nghỉ ngơi.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Chi Âm chột dạ nhìn vợ chồng Trần Chấn đang thể hiện màn vợ chồng thắm thiết trên sân khấu, cảm thấy mình chạy tới đây nghỉ ngơi trong khi chủ nhân bữa tiệc đang phát biểu là quá mất lịch sự nên đề nghị. “Hay là để mình tôi ở đây, còn anh qua đó đi.”
Thẩm Mục Phạm không trả lời, đôi mắt đen thẳm hơi cụp xuống, che đi ánh nhìn đầy khó hiểu. Ngay sau đó, anh đột nhiên quỳ một chân xuống, nhấc chân của cô lên đặt trên đầu gối mình.
Bạch Chi Âm ngẩn ngơ một lát, sau khi hoàn hồn lại thì lập tức rụt chân về. nhưng vì anh giữ quá chặt nên khi giằng co, cô đau đến nỗi xuýt xoa.
Thế nhưng Thẩm Mục Phạm chẳng những không thương hương tiếc ngọc thả cô ra mà còn ngước mắt lên liếc cô một cái, quát nhỏ như ra lệnh. “Đừng nhúc nhích.”
Bị anh nắm chân trước mặt bao nhiêu là người, cho dù Bạch Chi Âm có giỏi đóng kịch đến đâu thì cũng không thể bình tĩnh được, mặt cô lập tức nổi lên hai áng mây hồng, tai thì nóng như sắp bốc cháy.
Ngược lại với cô, Thẩm Mục Phạm hết sức bình tĩnh, nắm chân cô xoa xoa bóp bóp một lúc rồi mới chịu thả ra, từ tốn nói. “Máu chảy không thông, ngày mai tôi dẫn cô đến bác sĩ chấn thương chỉnh hình.
Bạch Chi Âm rút chân về, kéo lại váy, cố gắng giữ giọng nói cho có vẻ bình thường. “Anh biết xem trật khớp này nọ sao?”
“Trong nhà tôi có người học trung y.” Thẩm Mục Phạm nói.
Bạch Chi Âm đang định hỏi là ai thì đột nhiên hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Những người đang đang vây quanh sân khấu cũng từ từ giãn ra, tạo thành một vòng tròn. Ánh đèn trở nên tối dần, tiếng nhạc êm ái du dương vang lên, Trần Chấn dắt tay vợ mình bước vào sàn nhảy, mở màn cho buổi vũ hội. Sau điệu nhảy đầu tiên, những người còn lại cũng đồng loạt dắt bạn nhảy vào sàn nhảy.
Mím môi nhìn đám người đang nhún nhảy, Bạch Chi Âm thả hồn mơ về một nước Mỹ xa xôi. Nhớ năm ấy, cô và Nghiên Hi chính là những nữ hoàng trong các buổi khiêu vũ của đại học Dartmouth, không biết có bao nhiêu anh chàng phương Tây điển trai đã bị quyến rũ bởi điệu nhảy của họ. Tuy sau đó bọn họ không hề cặp kè với anh chàng nào nhưng bây giờ nhớ lại thì những tháng ngày thênh thang ấy chính là quãng thời gian vui vẻ nhất của bọn họ.
Bạch Chi Âm đang thầm cảm thán thời gian trôi quá nhanh thì bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Mục Phạm hỏi. “Muốn khiêu vũ không?”
Cô thu hồi lại tinh thần đang bay bổng phương xa của mình, chỉ vào chân. “Không nhảy được.”
“Ai nói chứ?” Thẩm Mục Phạm đỡ cô đứng dậy, dắt đến bên sàn nhảy, mắt ẩn chứa nụ cười. “Đừng căng thẳng, cứ bước theo tôi là được.”
Nếu là trước kia, đương nhiên Bạch Chi Âm sẽ không căng thẳng. Bản lĩnh của cô là học được từ một vũ sư rất nổi tiếng mà. Cô từng đại diện cho trường tham gia cuộc thi khiêu vũ thể thao của Bắc Mĩ, còn đoạt giải á quân ở bảng dành cho những người không chuyên nghiệp nữa. Còn quán quân chính là Nghiên Hi. Nhưng bây giờ chân cô bị thương, tuy đi đứng không thành vấn đề nhưng thật sự không dám khiêu chiến với mấy động tác khó như xoay người này nọ. Huống chi lúc nãy Thẩm Mục Phạm đã nói thẳng là máu chảy không thông, cô không muốn vì vui đùa nhất thời mà để lại di chứng.
“Thôi đi, tôi…” Cô còn chưa nói xong thì eo đã bị siết chặt, sau đó bị anh kéo vào sàn nhảy.
Bạch Chi Âm khẽ nhướng mày, thầm thở dài một hơi. Người đàn ông này đúng là ngang ngược, đã quyết định chuyện gì rồi thì hoàn toàn không cho người khác cự tuyệt.
Có lẽ là máu đam mê khiêu vũ vẫn chảy trong người cô nên cho dù chân không được hoạt bát lắm thì cô vẫn dần dần bắt được nhịp. Hơn nữa, sau mấy nhịp đầu, cô phát hiện Thẩm Mục Phạm nói không sai chút nào. Chỉ cần bước theo anh, chân bị thương hoàn toàn không là vấn đề, bởi vì anh quả là một bạn nhảy tuyệt vời, có lẽ đổi là một cô què nào đó thì vẫn có thể nhảy nhót như thường.
Anh dắt cô nhảy liền ba bản. Khi nhảy xong, trán của cô đã lấm tấm mồ hôi, mặt ửng hồng hồng, ánh mắt rất có hồn. “Đã lâu rồi tôi không được khiêu vũ.”
“Nhà của cô không tổ chức vũ hội sao?” Thẩm Mục Phạm mỉm cười nhìn ngắm cô, cảm thấy lúc này dường như cô có gì đó hơi khác so với thường ngày, nhưng anh lại không thể nói rõ ràng là khác ở chỗ nào.
“Có chứ.” Bạch Chi Âm bĩu môi. “Có điều tôi không có tư cách tham gia.”
Thẩm Mục Phạm tinh ý phát hiện ra khi cô nói những lời này thì không có chút không cam lòng hay uất ức, ngược lại chỉ lộ ra vẻ khinh thường. Vì thế, anh thử thăm dò. “Cô thích tham gia vũ hội?”
“Trước kia thì thích, sau đó thì không. Có điều…” Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp. “Đêm nay thì tôi thích.”
“Có gì khác những lần trước?” Thẩm Mục Phạm hỏi.
Bạch Chi Âm nhún vai. “Chơi vui nên đương nhiên thích thôi.”
Thẩm Mục Phạm suy ra. “Ý của cô là tối nay cô rất vui?”
Bạch Chi Âm nghiêng đầu liếc anh một lát, mỉm cười nói. “Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi được nở mày nở mặt thế mà.”
Cô cười rất rạng rỡ, trong mắt cũng toát ra ánh nhìn đầy hưng phấn, nhưng nụ cười ấy lại khiến cho Thẩm Mục Phạm cảm thấy buồn bực vô cớ, tâm trạng vui vẻ vừa rồi bỗng nhiên tan biến mất. “Cũng không còn sớm nữa, để tôi đưa cô về nhà.”
Bạch Chi Âm ngạc nhiên nhìn đồng hồ đeo tay. “Bây giờ mới có 8 giờ rưỡi mà.”
Tưởng rằng cô không nỡ ra về, Thẩm Mục Phạm khẽ nhướng đôi mày kiếm lên, giọng có vẻ hơi bực bội. “Sáng sớm mai còn có một cuộc họp tôi phải về xem tài liệu.”
Dù biết đây chỉ là cái cớ nhưng Bạch Chi Âm vẫn ngoan ngoãn nói. “Vậy thì đi thôi, tôi cũng mệt rồi.”
Khi ra về, bọn họ vẫn đi theo lối đi riêng, né tránh báo chí. Nhưng không biết tại sao, chỉ vài ngày sau, hình ảnh của cô và Thẩm Mục Phạm đã tràn ngập trên mục giải trí của các báo lớn báo nhỏ. Trong đó có một bức ảnh chụp cảnh anh quỳ một chân trước mặt cô. Họ còn chú thích cho bức ảnh đó mấy chữ ‘cầu hôn’, khiến người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Bạch Chi Âm cầm tờ báo, đang cảm thán rằng Thẩm Mục Phạm thật biết cách chọn góc chụp thì điện thoại đột nhiên vang lên, người gọi tới là Doãn Nghiên Hi. Cô nhấn nút nghe, còn chưa kịp nói alo thì đã nghe đầu bên kia xổ ra một tràng. “Mình nói này, hai người tiến triển với tốc độ của tên lửa hay sao mà mới đó đã cầu hôn rồi?”
Bạch Chi Âm đặt tờ báo xuống, hỏi không khách khí. “Doãn Nghiên Hi, chỉ số IQ của cậu trở nên thấp như thế từ khi nào vậy?”
“Sao mà thấp được chứ?” Doãn Nghiên Hi không phục.
“Không thấp sao cậu còn tin những lời nhảm nhí trên báo?” Bạch Chi Âm cười chế nhạo. “Cậu dùng đầu óc để nghĩ xem, số lần mình và anh ta gặp nhau đếm chưa hết mấy đầu ngón tay, sao anh ta có thể cầu hôn mình?”
“Biết đâu được chứ?” Doãn Nghiên Hi nhún vai. “Có thể anh ta đã bị cậu mê hoặc, gặp tiếng sét ái tình thì sao?”
“Được vậy đã tốt.” Bạch Chi Âm phàn nàn. “Người ta rất tỉnh táo cậu à, khi diễn kịch thì rất nhập tâm, diễn xong rồi thì game over thôi.”
Thấy trong lời của cô hình như còn có ẩn ý, Doãn Nghiên Hi thăm dò. “Sao thế? Anh ta không tìm cậu nữa à?”
Bạch Chi Âm bĩu môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Sau bữa tiệc đêm hôm đó, Thẩm Mục Phạm không chủ động liên lạc với cô nữa. Cho dù cô khéo léo nhắc nhở anh chuyện dẫn cô đi khám bác sĩ thì cũng bị anh lấy cớ là bận rộn quá. Cô càng nghĩ càng không hiểu đã xảy ra chuyện gì nên đành phải tự nhủ với mình là phải bình tĩnh, không được hoảng loạn.
Doãn Nghiên Hi nghe cô kể đầu đuôi xong thì cũng không tìm thấy nguyên nhân, chỉ có thể an ủi cô. “Đừng vội, tìm cơ hội tiếp cận anh ta sau vậy. Với trực giác của mình, cho dù anh ta chưa thích cậu thì ít nhiều gì cũng có chút hứng thú, nếu không sao lại chịu đóng kịch với cậu chứ?”
“Mình cũng an ủi bản thân như thế, nhưng mà…” Bạch Chi Âm thở dài một hơi. “Haiz, mình vẫn luôn cảm thấy mình rất biết diễn, rất giỏi ngụy trang, ngay cả ông già cũng bị mình gạt bao nhiêu năm nay nhưng trước mặt anh ta, mình cứ luôn lo sợ, lo rằng lỡ như không cẩn thận một chút thì sẽ để lộ sơ hở. Hơn nữa mình cảm thấy anh ta còn thâm sâu hơn cả mình, mình hoàn toàn không thể nhìn thấy những ý nghĩ của anh ta. Haiz…”
“Haiz cái gì mà haiz.” Doãn Nghiên Hi cắt đứt câu thở dài của cô. “Bạch Chi Âm, cậu phải phấn chấn lên cho mình. Lúc trước khi cậu chọn anh ta, chẳng phải đã dự đoán được là anh ta rất khó nắm bắt sao? Chẳng phải cậu đã nói nếu anh ta mà dễ câu thì cậu đã không chọn sao? Sao bây giờ cậu lại ở đó mà than vắn thở dài, lo chuyện này chuyện kia chứ?”
“Không phải, mình chỉ…”
“Chỉ gì mà chỉ?” Doãn Nghiên Hi hét lên thật hung dữ. “Chúng ta đã tốn bao nhiêu công sức, đợi bao nhiêu năm nay mới có được chút cơ hội này, cậu thử rút lui đi rồi biết tay mình.”
“Mình đâu có nói là sẽ rút lui.” Bạch Chi Âm ấm ức vẩu môi lên. “Mình chỉ lo là lỡ như anh ta không thích mình thì phải làm sao đây?”
“Không có lỡ như.” Doãn Nghiên Hi nói rất mạnh mẽ. “Anh ta không tìm cậu thì cậu phải nghĩ cách gặp anh ta, từ từ bồi dưỡng tình cảm không được thì cứ dứt khoát ngủ với anh ta cho xong.”
Bạch Chi Âm ngẩn ra. “Ngủ với anh ta?”
“Chiếm được thân thể của anh ta trước rồi chiếm lấy trái tim sau.” Doãn Nghiên Hi nói thẳng toẹt ra. “Thật ra trái tim cũng không quan trọng gì, dù sao chỉ cần anh ta giúp cậu rời khỏi nhà họ Bạch là được.”
Bạch Chi Âm nhíu mày im lặng giây lát rồi từ tốn nói. “Gửi cho mình một bản bí kíp xuân cung của cậu đi.”
Muốn dụ dỗ thì cũng phải có kỹ thuật mới được chứ…
Thấy anh chỉ giới thiệu họ tên mà không có những thông tin kèm theo, trong lòng Trần Chấn nhanh chóng đoán được rằng thân thế của cô gái này không được hiển hách lắm, quan hệ giữa hai người có lẽ cũng chưa tới giai đoạn mà báo chí gọi là bạn trai bạn gái. Có điều, với tính cách cẩn thận và kín kẽ của Thẩm Mục Phạm, người có thể được anh dẫn tới tham gia yến tiệc thế này, cho dù không phải bạn gái đi nữa thì chắc quan hệ cũng không tầm thường, không thể tiếp đãi sơ sài.
“Cô Bạch, rất vui được gặp cô.” Trần Chấn vẫn giữ nụ cười ôn hòa gần gũi.
“Tôi cũng vậy.” Bạch Chi Âm mỉm cười, dâng tặng món quà mà Thẩm Mục Phạm đã chuẩn bị giúp cô. “Chút lễ mọn để thể hiện lòng thành, mong ông nhận cho.”
“Cô khách sáo quá rồi.” Trần Chấn cười, nhận lấy món quà, chuyển cho vợ của mình. “Lần đầu cô Bạch tới đây, mình phải tiếp chuyện cô ấy đấy.”
Bà Trần hiểu rằng chồng muốn mình đích thân tiếp khách, chứng tỏ người này rất được coi trọng. Bà mỉm cười khoác lấy cánh tay Bạch Chi Âm. “Đi thôi, tôi dẫn cô đi uống chút gì đó.”
Bạch Chi Âm nhìn Thẩm Mục Phạm, thấy anh gật đầu với mình, lúc ấy mới đi theo bà Trần. Kết quả vừa đi được hai bước thì đã nghe thấy anh nhẹ nhàng căn dặn. “Đừng uống rượu, chân em còn bị thương.”
Bà Trần chợt dừng bước, quay đầu lại trêu chọc. “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy giùm cậu.” Nói xong, bà còn thì thầm vào tai Bạch Chi Âm. “Cô xem kìa, cậu ấy lo cho cô biết bao.”
“Làm gì có chứ.’ Bạch Chi Âm cúi đầu, làm ra vẻ thẹn thùng, khiến cho bà Trần phải bật cười. “Còn thẹn gì nữa chứ…”
***
Nói là đi lấy thức uống nhưng thật ra bà Trần dẫn cô đi xung quanh, giới thiệu cô làm quen với những bà chủ khác mà bà thân thiết. Bạch Chi Âm đi theo bên cạnh bà Trần, không cần nói gì cả, chỉ cần giữ nụ cười trên môi. Khi mọi người thăm dò với vẻ nửa thật nửa đùa rằng: “Có phải vị này chính là bạn gái bí ẩn của chủ tịch Thẩm không?” thì cô cúi đầu, dùng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve để trả lời. “Không phải, chúng tôi chỉ là bạn mà thôi.”
Đều là những người tinh ý, thoáng chốc là đã hiểu ra rằng Bạch Chi Âm giải thích như thế, một nửa là vì xấu hổ, một nửa là vì quan hệ của hai người chưa xác định. Cho dù là vậy thì mọi người đều đối xử rất lịch sự với cô. Vài người có quan hệ hợp tác với Thẩm Thị còn nhiệt tình mời cô đến nhà họ chơi.
Bạch Chi Âm bị bọn họ vây quanh, cười đến nỗi mặt cứng đờ. Mãi đến khi người dẫn chương trình lên sân khấu dẫn chuyện thì các bà các cô mới bắt đầu tản ra đi tìm nửa kia của mình. Cô cố tình đi chậm một chút, nhân lúc không ai chú ý mới khom người xuống xoa xoa cái chân đang đau nhức.
Đang nghĩ ngợi xem có nên trốn vào nhà vệ sinh nghỉ ngơi một lát không thì Bạch Chi Âm nghe thấy bên cạnh vang lên lời thăm hỏi đầy quan tâm chăm sóc. “Đau chân sao?”
Cô quay đầu lại, thấy đó là Thẩm Mục Phạm thì chun chun mũi. “Đứng lâu quá nên hơi mệt.”
“Qua bên kia ngồi một lát đi.” Thẩm Mục Phạm nắm lấy cánh tay cô, dẫn cô tới khu vực nghỉ ngơi.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Chi Âm chột dạ nhìn vợ chồng Trần Chấn đang thể hiện màn vợ chồng thắm thiết trên sân khấu, cảm thấy mình chạy tới đây nghỉ ngơi trong khi chủ nhân bữa tiệc đang phát biểu là quá mất lịch sự nên đề nghị. “Hay là để mình tôi ở đây, còn anh qua đó đi.”
Thẩm Mục Phạm không trả lời, đôi mắt đen thẳm hơi cụp xuống, che đi ánh nhìn đầy khó hiểu. Ngay sau đó, anh đột nhiên quỳ một chân xuống, nhấc chân của cô lên đặt trên đầu gối mình.
Bạch Chi Âm ngẩn ngơ một lát, sau khi hoàn hồn lại thì lập tức rụt chân về. nhưng vì anh giữ quá chặt nên khi giằng co, cô đau đến nỗi xuýt xoa.
Thế nhưng Thẩm Mục Phạm chẳng những không thương hương tiếc ngọc thả cô ra mà còn ngước mắt lên liếc cô một cái, quát nhỏ như ra lệnh. “Đừng nhúc nhích.”
Bị anh nắm chân trước mặt bao nhiêu là người, cho dù Bạch Chi Âm có giỏi đóng kịch đến đâu thì cũng không thể bình tĩnh được, mặt cô lập tức nổi lên hai áng mây hồng, tai thì nóng như sắp bốc cháy.
Ngược lại với cô, Thẩm Mục Phạm hết sức bình tĩnh, nắm chân cô xoa xoa bóp bóp một lúc rồi mới chịu thả ra, từ tốn nói. “Máu chảy không thông, ngày mai tôi dẫn cô đến bác sĩ chấn thương chỉnh hình.
Bạch Chi Âm rút chân về, kéo lại váy, cố gắng giữ giọng nói cho có vẻ bình thường. “Anh biết xem trật khớp này nọ sao?”
“Trong nhà tôi có người học trung y.” Thẩm Mục Phạm nói.
Bạch Chi Âm đang định hỏi là ai thì đột nhiên hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Những người đang đang vây quanh sân khấu cũng từ từ giãn ra, tạo thành một vòng tròn. Ánh đèn trở nên tối dần, tiếng nhạc êm ái du dương vang lên, Trần Chấn dắt tay vợ mình bước vào sàn nhảy, mở màn cho buổi vũ hội. Sau điệu nhảy đầu tiên, những người còn lại cũng đồng loạt dắt bạn nhảy vào sàn nhảy.
Mím môi nhìn đám người đang nhún nhảy, Bạch Chi Âm thả hồn mơ về một nước Mỹ xa xôi. Nhớ năm ấy, cô và Nghiên Hi chính là những nữ hoàng trong các buổi khiêu vũ của đại học Dartmouth, không biết có bao nhiêu anh chàng phương Tây điển trai đã bị quyến rũ bởi điệu nhảy của họ. Tuy sau đó bọn họ không hề cặp kè với anh chàng nào nhưng bây giờ nhớ lại thì những tháng ngày thênh thang ấy chính là quãng thời gian vui vẻ nhất của bọn họ.
Bạch Chi Âm đang thầm cảm thán thời gian trôi quá nhanh thì bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Mục Phạm hỏi. “Muốn khiêu vũ không?”
Cô thu hồi lại tinh thần đang bay bổng phương xa của mình, chỉ vào chân. “Không nhảy được.”
“Ai nói chứ?” Thẩm Mục Phạm đỡ cô đứng dậy, dắt đến bên sàn nhảy, mắt ẩn chứa nụ cười. “Đừng căng thẳng, cứ bước theo tôi là được.”
Nếu là trước kia, đương nhiên Bạch Chi Âm sẽ không căng thẳng. Bản lĩnh của cô là học được từ một vũ sư rất nổi tiếng mà. Cô từng đại diện cho trường tham gia cuộc thi khiêu vũ thể thao của Bắc Mĩ, còn đoạt giải á quân ở bảng dành cho những người không chuyên nghiệp nữa. Còn quán quân chính là Nghiên Hi. Nhưng bây giờ chân cô bị thương, tuy đi đứng không thành vấn đề nhưng thật sự không dám khiêu chiến với mấy động tác khó như xoay người này nọ. Huống chi lúc nãy Thẩm Mục Phạm đã nói thẳng là máu chảy không thông, cô không muốn vì vui đùa nhất thời mà để lại di chứng.
“Thôi đi, tôi…” Cô còn chưa nói xong thì eo đã bị siết chặt, sau đó bị anh kéo vào sàn nhảy.
Bạch Chi Âm khẽ nhướng mày, thầm thở dài một hơi. Người đàn ông này đúng là ngang ngược, đã quyết định chuyện gì rồi thì hoàn toàn không cho người khác cự tuyệt.
Có lẽ là máu đam mê khiêu vũ vẫn chảy trong người cô nên cho dù chân không được hoạt bát lắm thì cô vẫn dần dần bắt được nhịp. Hơn nữa, sau mấy nhịp đầu, cô phát hiện Thẩm Mục Phạm nói không sai chút nào. Chỉ cần bước theo anh, chân bị thương hoàn toàn không là vấn đề, bởi vì anh quả là một bạn nhảy tuyệt vời, có lẽ đổi là một cô què nào đó thì vẫn có thể nhảy nhót như thường.
Anh dắt cô nhảy liền ba bản. Khi nhảy xong, trán của cô đã lấm tấm mồ hôi, mặt ửng hồng hồng, ánh mắt rất có hồn. “Đã lâu rồi tôi không được khiêu vũ.”
“Nhà của cô không tổ chức vũ hội sao?” Thẩm Mục Phạm mỉm cười nhìn ngắm cô, cảm thấy lúc này dường như cô có gì đó hơi khác so với thường ngày, nhưng anh lại không thể nói rõ ràng là khác ở chỗ nào.
“Có chứ.” Bạch Chi Âm bĩu môi. “Có điều tôi không có tư cách tham gia.”
Thẩm Mục Phạm tinh ý phát hiện ra khi cô nói những lời này thì không có chút không cam lòng hay uất ức, ngược lại chỉ lộ ra vẻ khinh thường. Vì thế, anh thử thăm dò. “Cô thích tham gia vũ hội?”
“Trước kia thì thích, sau đó thì không. Có điều…” Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp. “Đêm nay thì tôi thích.”
“Có gì khác những lần trước?” Thẩm Mục Phạm hỏi.
Bạch Chi Âm nhún vai. “Chơi vui nên đương nhiên thích thôi.”
Thẩm Mục Phạm suy ra. “Ý của cô là tối nay cô rất vui?”
Bạch Chi Âm nghiêng đầu liếc anh một lát, mỉm cười nói. “Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi được nở mày nở mặt thế mà.”
Cô cười rất rạng rỡ, trong mắt cũng toát ra ánh nhìn đầy hưng phấn, nhưng nụ cười ấy lại khiến cho Thẩm Mục Phạm cảm thấy buồn bực vô cớ, tâm trạng vui vẻ vừa rồi bỗng nhiên tan biến mất. “Cũng không còn sớm nữa, để tôi đưa cô về nhà.”
Bạch Chi Âm ngạc nhiên nhìn đồng hồ đeo tay. “Bây giờ mới có 8 giờ rưỡi mà.”
Tưởng rằng cô không nỡ ra về, Thẩm Mục Phạm khẽ nhướng đôi mày kiếm lên, giọng có vẻ hơi bực bội. “Sáng sớm mai còn có một cuộc họp tôi phải về xem tài liệu.”
Dù biết đây chỉ là cái cớ nhưng Bạch Chi Âm vẫn ngoan ngoãn nói. “Vậy thì đi thôi, tôi cũng mệt rồi.”
Khi ra về, bọn họ vẫn đi theo lối đi riêng, né tránh báo chí. Nhưng không biết tại sao, chỉ vài ngày sau, hình ảnh của cô và Thẩm Mục Phạm đã tràn ngập trên mục giải trí của các báo lớn báo nhỏ. Trong đó có một bức ảnh chụp cảnh anh quỳ một chân trước mặt cô. Họ còn chú thích cho bức ảnh đó mấy chữ ‘cầu hôn’, khiến người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Bạch Chi Âm cầm tờ báo, đang cảm thán rằng Thẩm Mục Phạm thật biết cách chọn góc chụp thì điện thoại đột nhiên vang lên, người gọi tới là Doãn Nghiên Hi. Cô nhấn nút nghe, còn chưa kịp nói alo thì đã nghe đầu bên kia xổ ra một tràng. “Mình nói này, hai người tiến triển với tốc độ của tên lửa hay sao mà mới đó đã cầu hôn rồi?”
Bạch Chi Âm đặt tờ báo xuống, hỏi không khách khí. “Doãn Nghiên Hi, chỉ số IQ của cậu trở nên thấp như thế từ khi nào vậy?”
“Sao mà thấp được chứ?” Doãn Nghiên Hi không phục.
“Không thấp sao cậu còn tin những lời nhảm nhí trên báo?” Bạch Chi Âm cười chế nhạo. “Cậu dùng đầu óc để nghĩ xem, số lần mình và anh ta gặp nhau đếm chưa hết mấy đầu ngón tay, sao anh ta có thể cầu hôn mình?”
“Biết đâu được chứ?” Doãn Nghiên Hi nhún vai. “Có thể anh ta đã bị cậu mê hoặc, gặp tiếng sét ái tình thì sao?”
“Được vậy đã tốt.” Bạch Chi Âm phàn nàn. “Người ta rất tỉnh táo cậu à, khi diễn kịch thì rất nhập tâm, diễn xong rồi thì game over thôi.”
Thấy trong lời của cô hình như còn có ẩn ý, Doãn Nghiên Hi thăm dò. “Sao thế? Anh ta không tìm cậu nữa à?”
Bạch Chi Âm bĩu môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Sau bữa tiệc đêm hôm đó, Thẩm Mục Phạm không chủ động liên lạc với cô nữa. Cho dù cô khéo léo nhắc nhở anh chuyện dẫn cô đi khám bác sĩ thì cũng bị anh lấy cớ là bận rộn quá. Cô càng nghĩ càng không hiểu đã xảy ra chuyện gì nên đành phải tự nhủ với mình là phải bình tĩnh, không được hoảng loạn.
Doãn Nghiên Hi nghe cô kể đầu đuôi xong thì cũng không tìm thấy nguyên nhân, chỉ có thể an ủi cô. “Đừng vội, tìm cơ hội tiếp cận anh ta sau vậy. Với trực giác của mình, cho dù anh ta chưa thích cậu thì ít nhiều gì cũng có chút hứng thú, nếu không sao lại chịu đóng kịch với cậu chứ?”
“Mình cũng an ủi bản thân như thế, nhưng mà…” Bạch Chi Âm thở dài một hơi. “Haiz, mình vẫn luôn cảm thấy mình rất biết diễn, rất giỏi ngụy trang, ngay cả ông già cũng bị mình gạt bao nhiêu năm nay nhưng trước mặt anh ta, mình cứ luôn lo sợ, lo rằng lỡ như không cẩn thận một chút thì sẽ để lộ sơ hở. Hơn nữa mình cảm thấy anh ta còn thâm sâu hơn cả mình, mình hoàn toàn không thể nhìn thấy những ý nghĩ của anh ta. Haiz…”
“Haiz cái gì mà haiz.” Doãn Nghiên Hi cắt đứt câu thở dài của cô. “Bạch Chi Âm, cậu phải phấn chấn lên cho mình. Lúc trước khi cậu chọn anh ta, chẳng phải đã dự đoán được là anh ta rất khó nắm bắt sao? Chẳng phải cậu đã nói nếu anh ta mà dễ câu thì cậu đã không chọn sao? Sao bây giờ cậu lại ở đó mà than vắn thở dài, lo chuyện này chuyện kia chứ?”
“Không phải, mình chỉ…”
“Chỉ gì mà chỉ?” Doãn Nghiên Hi hét lên thật hung dữ. “Chúng ta đã tốn bao nhiêu công sức, đợi bao nhiêu năm nay mới có được chút cơ hội này, cậu thử rút lui đi rồi biết tay mình.”
“Mình đâu có nói là sẽ rút lui.” Bạch Chi Âm ấm ức vẩu môi lên. “Mình chỉ lo là lỡ như anh ta không thích mình thì phải làm sao đây?”
“Không có lỡ như.” Doãn Nghiên Hi nói rất mạnh mẽ. “Anh ta không tìm cậu thì cậu phải nghĩ cách gặp anh ta, từ từ bồi dưỡng tình cảm không được thì cứ dứt khoát ngủ với anh ta cho xong.”
Bạch Chi Âm ngẩn ra. “Ngủ với anh ta?”
“Chiếm được thân thể của anh ta trước rồi chiếm lấy trái tim sau.” Doãn Nghiên Hi nói thẳng toẹt ra. “Thật ra trái tim cũng không quan trọng gì, dù sao chỉ cần anh ta giúp cậu rời khỏi nhà họ Bạch là được.”
Bạch Chi Âm nhíu mày im lặng giây lát rồi từ tốn nói. “Gửi cho mình một bản bí kíp xuân cung của cậu đi.”
Muốn dụ dỗ thì cũng phải có kỹ thuật mới được chứ…