Chương 113 : , Vương Hàn Chi liền gặp người người sắp kéo hắn vào địa ngục, Lâm Nhiếp.
Lâm Nhiếp là công chính của áng văn này, đại công tử của tập đoàn Lâm thị, vừa tròn 18 tuổi, lại có độ tàn nhẫn âm hiểm không tương xứng với độ tuổi.
Lâm Nhiếp gặp Vương Hàn Chi trong một cuộc hội nghị, đối với Vương Hàn Chi nhất kiến chung tình.
Nói là nhất kiến chung tình, trên thực tế là cảm giác khi ác ma phát hiện ra con mồi có tính khiêu chiến, ham muốn chinh phục cứ như vậy bốc lên.
Tiếp theo, vì có được Vương Hàn Chi, Lâm Nhiếp sử dụng đủ loại thủ đoạn.
Tất cả đều là thủ đoạn thường thấy trong X văn --- ám chỉ trên ngôn ngữ, thâm tình theo đuổi, hạ dược, hãm hại, hiếp bức, chụp ** (chắc là ảnh?) quay video...
Những thủ đoạn này đặt trong thế giới hiện thực chưa chắc đã thành công, nhưng đây là thế giới X văn, tất cả đều là bàn tay vàng, rất dễ đắc thủ.
Vương Hàn Chi lúc đầu chỉ cho Lâm Nhiếp là đại thiếu gia nhà giàu bị chiều hư, vẫn chưa bảo trì cảnh giác, chờ đến khi cảm nhận được nguy hiểm đã không còn kịp rồi.
Cuối cùng, Vương Hàn Chi dưới Lâm Nhiếp ** (dâm uy?), sa đọa thành nô lệ tình yêu, mất đi hết thảy, bị Lâm Nhiếp cầm tù trong phòng dưới mặt đất hàng đêm thừa hoan, có khi thậm chí bị Lâm Nhiếp khẳng khái cho bạn làm ăn mượn để đùa bỡn.
...
Lý Việt Bạch vội vàng quét xong cốt truyện, chấn động đến nỗi toàn thân nổi da gà.
"Ký chủ, ngài chỉ có thể không qua, không thể rời khỏi." Hệ thống nhắc nhở: "Xin yên tâm, điều kiện thông qua của lần xuyên thứ bốn không khó khăn mấy, so sánh với lần xuyên thứ ba có thể gọi là cửa khẩu hưu nhàn rồi."
Đê ma ma cái cửa khẩu hưu nhàn, đây chính là X văn đó!
"Ở lần xuyên này, ngài không cần phải chiến đấu, giết người hoặc giết quỷ hút máu như ba lần xuyên trước." Hệ thống nói: "Điều kiện thông qua không huyết tinh bạo lực như ba lần xuyên trước."
"Điều kiện thông qua là gì?" Lý Việt Bạch cắn răng hỏi.
"Khiến Lâm Nhiếp yêu nhân vật của ngài." Hệ thống đáp.
Cái điều kiện thông qua này kỳ thật rất khó đạt được.
Yêu cùng chiếm hữu là hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau, thậm chí có thể nói là hoàn toàn tương phản.
Lâm Nhiếp đối với Vương Hàn Chi chẳng những tràn ngập ** (dục vọng?), còn mang theo cả ác ý sâu sắc, y kéo đối phương từ đám mây rơi xuống đống bùn, cảm thấy sung sướng từ thống khổ tuyệt vọng của đối phương, một mặt giẫm đạp lên tôn nghiêm của đối phương.
Muốn khiến người như vậy yêu mình...
"Được." Lý Việt Bạch nói: "Cho dù điều kiện là như vậy... Tao cũng sẽ thắng."
"Hệ thống phi thường tán thưởng dục vọng muốn thắng của ngài." Hệ thống nói: "Hiện tại xin ngài chuẩn bị một chút, cốt truyện chuẩn bị chạy."
Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh, đặt lực chú ý lên cảnh vật chung quanh.
Rất rõ ràng, hiện tại mình đang ở trong một căn phòng nghỉ, nhìn cách trang trí... Hẳn là phòng nghỉ của khách sạn.
Cửa phòng nghỉ mở ra, một nhân viên công tác mặc quần áo lao động đi đến, lễ phép nói với Lý Việt Bạch: "Tiên sinh, sắp tới lượt ngài nói rồi."
Dựa theo tiểu thuyết, đại sảnh bên cạnh phòng nghỉ đang tổ chức hội nghị, đúng là hội nghị Vương Hàn Chi gặp được Lâm Nhiếp.
Lý Việt Bạch mất tự nhiên gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ qua.
Kỳ thật hiện tại hắn hoàn toàn có thể xoay người đi, không tham gia hội nghị, như vậy sẽ không gặp phải Lâm Nhiếp, nguy hiểm kế tiếp cũng có thể hoàn toàn tránh được.
Nhưng mà nếu bỏ lỡ cơ hội gặp mặt... Cũng không thể đạt được điều kiện thông qua.
Cho nên đối mặt vẫn phải đối mặt.
Vậy đến đi.
Lý Việt Bạch sửa sang cổ áo lần cuối cùng trong gương, yên lặng cảm thán: Chẳng qua chỉ là một đứa nhóc mà thôi... Chẳng lẽ còn sợ y hay sao?
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m