Chương : 5
Chương 5: Đừng nói đạo lý với kẻ ngu ngốc.
Trần Nhất Luân thật sự suýt chút nữa là đã phát khóc!
Cố ý châm biếm Giang Bắc Minh? Thế mà cậu ta lại muốn cố tình
châm chọc Giang Bắc Minh. Nhưng hiện giờ tình thế cấp bách, thật sự
rất cần Giang Bắc Minh đi cứu người!
“Đó là sự thật! lúc này Trần Nhất Luân cũng không quan tâm đến
mặt mũi của mình nữa, vội vàng nói: “Buổi sáng hôm nay có một ông
già đến bệnh viện của chúng ta, tình hình của ông ấy không khác lắm
so với ngày hôm qua. Em làm động tác giống với Giang Bắc Minh,
cũng khẽ vỗ ông cụ kia một chút, ông cụ cũng không đỡ hơn. Em còn
tưởng em vỗ không đúng chỗ, nhưng ai biết được, đang vỗ ông ấy lại
ngất đi mất…”
“Thật sao?” Thẩm Thanh Lan nhăn mày hỏi, nhìn Trần Nhất Luân
như vậy xem ra không phải là đang nói dối.
“Đấy chính là sự thật mà!” Trần Nhất Luân gật mạnh đầu.
Giang Bắc Minh lúc này còn đang dùng khăn tay lau miệng, nhẹ
nhàng nói: “Cậu tìm nhầm người rồi, anh chỉ là một kẻ bỏ đi lại còn
yếu bóng vía, làm sao có thế cứu người được?”
“Giang Bắc Minh, anh giúp em lần này đi, anh chỉ cần thử xem anh
có thể làm được không? Anh giúp em lần này đi, nếu không thì em
xong đời mất đó” Trần Nhất Luân nhìn về phía Giang Bắc Minh như
thật sự đau khố mà cầu xin.
“Không phải là anh không giúp cậu!” nhìn Trần Nhất Luân nói: “Chỉ
là cậu là trưởng khoa, mà anh đây, chẳng qua chỉ là một kẻ không có
năng lực, là đồ bỏ đi. Cho dù trình độ của cậu không đủ đi chăng nữa,
nói không quá chứ so với kẻ bất lực như anh đây cậu cũng mạnh hơn
gấp trăm lần!”
Đây còn không phải nói Trần Nhất Luân lòng dạ hẹp hòi, mà là so
ra tính tình thật sự lợi hại, người nào hại người khác thì người ta cũng
hại lại mình.
Lúc trước khi nói những lời này, lời nói kiêu ngạo lớn tiếng bức ép
người khác, sao lại đã quên, mình cũng có lúc phải cầu xin người ta?
“Chuyện này..” Trần Nhất Luân không hề nghĩ tới lúc này Giang
Bắc Minh lại đem những lời nói tức giận ngày hôm qua của cậu ta nói
lại một lần nữa, trong phút chốc cậu hối hận đến mức muốn tìm một
chỗ để chui xuống trốn đi mới là tốt.
Ngày hôm qua khi nói những lời này, đâu thể biết trước được hôm
nay sẽ phải cầu xin anh ta, nếu biết trước, có đánh chết cậu cũng
không nói những lời này, phải nói sao bây giờ!
“Nếu là cậu đến cầu xin anh, vì sao lúc trước lại mang dáng vẻ
ngạo mạn như bức ép người khác? Làm anh còn nghĩ cậu đến tìm anh
để đánh nhau!” Giang Bắc Minh nói.
Trương Nhã là mẹ vợ của Giang Bắc Minh, lúc này vẻ mặt thật sự
rất thỏa mãn.
Thật sự không nghĩ tới, đứa con rể tội nghiệp lúc nào cũng phải
chịu uất ức của mình, hôm nay cũng có thế hãnh diện thở ra một hơi!
Bởi vì nhà họ Thẩm chỉ có hai người con rể là Trần Nhất Luân và
Giang Bắc Minh, Trần Nhất Luân này không biết đã ở trước mặt ức
hiếp Giang Bắc Minh không biết bao nhiêu lần, không nghĩ tới cuối
cùng hôm nay cũng đòi về được một chút.
“Bắc Minh, đi giúp cậu ấy đi” Thấm Thanh Lan nhìn về phía Giang
Bắc Minh nói.
Giang Bắc Minh liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Lan một cái, sau đó
gật gật đầu nói: “Được rồi, vậy anh đi nhìn xem thử!”
Thẩm Thanh Lan đã mở lời thế này rồi, dù sao anh vẫn phải nghe
theo, anh còn phải tiếp tục cố gắng rồi sẽ có ngày Thấm Thanh Lan
chủ động gọi anh lên giường!
Bệnh viện bây giờ đã loạn đến đỉnh điếm, ông cụ Tống bảy giờ
hôn mê không phải vì bệnh tật mà là vì quá đau đớn, quá đau nên mới
bị ngất đi.
Bây giờ tuy đã tỉnh lại, nhưng giống như đã phải chịu đau đớn cả
một đời, môi đều như bị cắn đứt, thậm chí không thế nhịn được đã
phải lớn tiếng kêu rên.
Viện trưởng, phỏ viện trưởng, chủ nhiệm khoa và các lãnh đạo từ
trên xuống dưới của bệnh viện đều đứng ở một bên vừa phải giải thích
với Tống Mạnh Cường, vừa phải chịu đựng cơn tức giận của Tống
Mạnh Cường!
“Đến rồi đến rồi đây!” Trần Nhất Luân dẳn theo Giang Bắc Minh
nhanh chóng chạy đến cứu giúp, quay sang phó viện trưởng nói: “Phó
viện trưởng Trương, tên bác sĩ… bác sĩ thiên tài đến rồi!”
“Nhanh vào đi!” Phó viện trưởng Trương vội vàng gọi Giang Tiểu
Bắc nói: “Bác sĩ thiên tài, mau vào nhìn xem giúp ông Tống một cái đi”
Mặc dù ông Tống đau đến chết đi sống lại, nhưng Giang Bắc Minh
chỉ thoáng nhìn qua đã xua xua tay nói: ” Không có chuyện gì to tát,
mọi người đều tránh ra đi!”
Nói xong liền tiến lên, giơ chân dùng sức một phát đạp mạnh vào
phía sau lưng của ông Tống.
“Ai”
Trong nháy mắt ông Tống hét thảm một tiếng.
Tuy nhiên, tiếng hét này chỉ kéo dài trong nửa phút, tiếp đó, vẻ mặt
ông Tống kinh ngạc hết sức.
Cố gắng thử xoay người hoạt động ông cụ kinh ngạc nói.
“Ổn rồi? Không còn đau nữa chứ?”
“Không có việc gì nữa!” Giang Bắc Minh xua tay nói.
“Trời ạ!” Ông Tống kinh ngạc vui vẻ nói: “Không ngờ bị người khác
đá một cái thì đã tốt rồi! Nhóc con, kỹ thuật điều trị của cậu thật đặc
biệt, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dùng chân đá làm phương
pháp đế chữa bệnh!”
Giang Bắc Minh cười nhẹ nói: “Bởi vì đấy là do xương cột sống
của ông bị lệch, không dùng sức lực thì không có cách nào khiến nó
trở về vị trí cũ, nhưng nếu ông bị cảm lạnh thì dù có đá mười cái chân
tôi nghĩ cũng không thế tốt lên đâu!”
Ngày hôm qua điều trị cho ông cụ Thấm chỉ cần dùng tay vỗ là
được, nhưng hôm nay không giống như vậy, chính vì bị Trần Nhất
Luân dùng tay vỗ mấy cái mới khiến xương cột sống càng lệch khỏi vị
trí cũ cho nên phải dùng chân đá lại mới được.
“Ha ha ha..” ông Tống bật cười thích thú trước sự hài hước của
Giang Bắc Minh.
Tống Mạnh Cường cũng bước tới, nắm lấy tay Giang Bắc Minh nói
“Cảm ơn cậu, bác sĩ, nếu không có cậu chỉ sợ ba tôi vẫn còn bị tra tấn!
Kỹ năng điều trị của cậu đúng thật là tuyệt vời, không giống như người
nào đó, dùng tay ra sức vỗ mấy cái đã chữa không khỏi, lại còn khiến
người bệnh chịu thêm đau đớn. Viện trưởng Lý, phó việc trưởng
Trương sau này hai người phải chú ý kiếm tra trình độ của các bác sĩ
một chút, có những người kỹ thuật điều trị thật sự kém cỏi, không thể
để những người ấy ra tay hại người!”
Những lời này chính là đang nói Trần Nhất Luân, vậy nên, Trần
Thuật cúi thật thấp đầu, không nói được một câu nào!
“Cậu chính là con rể của nhà họ Thấm sao?” Tống Mạnh Cường
nhìn Trần Nhất Luân nói
“Anh ta cũng là con rế của nhà họ Thấm..” Trần Nhất Luân cũng
chỉ vào Giang Bắc Minh nói
“Hừ, đều giống nhau là con rể của nhà họ Thẩm sao lại có khoảng
cách lớn như vậy!” Tổng Mạnh Cường tức giận nói.
Nghe thấy câu này, cơ thế Trần Nhất Luân chợt run lên, cậu ta đã
nghe câu nói này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần cũng đều là
nói đến Giang Bắc Minh, cho nên cậu ta tất nhiên đều rất vui vẻ.
Nhưng vào lúc này, cậu ta mới biết được, lời này nói ra có bao
nhiêu đau đớn và làm tổn thương người khác khiến cậu ta khó chịu
đến nhường nào!
Mãi cho đến khi rời khỏi, Tống Mạnh Cường mới nhớ ra, thế mà tự
nhiên mình lại quên không hỏi tên của Giang Bắc Minh. Nhưng nghĩ
lại chuyện này cũng không có vấn đề gì, bởi vì dù sao cũng là con rể
của nhà họ Thẩm, muốn đền tìm để cảm ơn Giang Bắc Minh cũng rất
dễ dàng!
“Bố nghe nói, bên phía nhà họ Thẩm đang cạnh tranh một đơn
hàng lớn với công ty chúng ta?” Ra khỏi bệnh viện ông Tống nhìn Tống
Mạnh Cường hỏi.
“Đúng vậy ạ!” Tống Mạnh Cường gật đầu nói. “Bố à, lúc trước con
không có ý định cho nhà họ Thấm, nhưng bây giờ lại nghĩ nên đưa dự
án này cho bên nhà họ Thấm dù sao người của nhà họ cũng là ân
nhân cứu mạng ba, chúng ta cũng phải cảm ơn mấy người họi”
“Đúng thế, làm người chịu ơn thì phải báo đáp. Bây giờ Bố đã
không có việc gì,ba sẽ tự mình trở về, con đi giải quyết việc này đi!”
ông Tống xua tay với Tống Mạnh Cường rồi lên xe, lái xe trở về nhà!
“Anh tự đón xe về đi! Tôi còn có chuyện gấp phải giải quyết!” Đi ra
khỏi phòng cấp cứu, Trần Nhất Luân phất tay áo không mặn không
nhạt nói với Giang Bắc Minh.
“Đây là muốn lừa người khác, định qua cầu rút ván sao, không tồi
lắm nhỉ!” Ánh mắt Giang Bắc Minh lạnh nhạt nhìn Trần Nhất Luân.
“Cái gì mà qua cầu rút ván? Tôi có thể đưa anh vào trong này đã
là tốt lắm rồi, Giang Bắc Minh, nếu anh muốn tôi đưa anh trở về cũng
được thôi, vậy anh chờ đến tối sau khi tôi tan làm đi, hoặc là tự anh
trở về!” Trần Nhất Luân giận dữ nói. Khi sự việc kết thúc, cậu ta nhớ
tới chính mình lúc trước cầu xin Giang Bắc Minh có bao nhiêu khép
nép khúm núm, khi đến bệnh viện lại bị Tống Mạnh Cường hạ nhục vì
Giang Bắc Minh. Việc này khiến cậu đối với Giang Bắc Minh vốn là
phải biết ơn nhưng ngược lại cậu lại càng thêm thù hận hơn.
Cậu ta cảm thấy Giang Bắc Minh đã cướp đi hết ánh hào quang
của cậu!”
“Ừm, để tôi tự đi về, Trần Nhất Luân, tốt nhất lần sau cậu đừng
cầu xin tôi!” Giang Bắc Minh xua tay với Trần Nhất Luân, sau đó xoay
người đi mất!
“Cầu xin anh? Anh chỉ là một kẻ bỏ đi, không phải là sử dụng một
chút thủ đoạn sao? Anh nghĩ mình thật sự tài giỏi đến thế sao?” Trần
Nhất Luân nhìn bóng dáng rời đi của Giang Bắc Minh nói.
Giang Bắc Minh nghe thấy những lời Trần Nhất Luân nói cũng chỉ
hờ hững nhún vai.
Cuộc đời này niềm vui lớn nhất chính là không thể cùng kẻ ngu
ngốc nói đạo lý!