Chương : 10
Chương 10: Anh hùng cứu mỹ nhân
Khi còn cách chiếc xe một chút, chiếc xe rung lắc càng mạnh hơn.
Lúc này, Giang Bắc Minh cũng nghe được một chút đoạn đổi thoại
trong xe.
“Lục Kỳ Yến. Tôi nói cho cô biết, cô rượu mời không muốn mà lại
muốn uống rượu phạt” Giọng nói với vẻ uy hiếp của một người đàn
ông vang lên, lớn tiếng nói: “Công ty chúng tôi có một bộ phim, cô
không muốn đóng cũng phải đóng. Nếu cô ngoan ngoãn nhận lời
đóng phim này, thì tôi cũng sẽ không thiếu cô một đồng thù lao này.
Nhưng nếu cô không nhận lời đóng phim thì cũng đừng trách những
tên đàn em của tôi, nói thật cho cô biết, mấy tên đàn em này của tôi
cũng không phải loại người tốt đẹp gì. Họ đã làm ra không ít những
thủ đoạn hèn hạ đâu, chúng tôi cũng dùng những thủ đoạn đó để đối
phó với không ít phụ nữ, nhưng một minh tỉnh như cô thì là lần đầu,
chúng tôi chưa từng thử qua cảm giác đó”
*Lục Kỳ Yến, cô phải biết rõ một điều, chúng tôi có làm gì cô thì
cùng lắm chỉ bị bắt khoảng tám tới chín năm là đã được thả. Nhưng
đối lại là cô, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì cô cũng sẽ không còn
cách nào để sống trên đời nữa. Bây giờ cô rất nổi tiếng, trong và ngoài
nước đều có rất nhiều người hảm một cô. Cô nói xem nếu tới lúc đó,
khi họ thấy được video cũng như hình ảnh của cô thì cô còn có chỗ
nào để đi nữa sao?”
*Lục Kỳ Yến, tôi nói thật, với tâm tư của một mình tôi mà nói thì tôi
cũng không hy vọng cô sẽ nhận lời đóng phim đó. Thôi, chúng tôi cho
cô ba mươi giây, cô suy nghĩ cẩn thận một chút, rốt cuộc là mình
muốn làm gì thì cứ làm như thế”
“Các anh, đây là các anh đang đe dọa tôi. Tôi sẽ báo cảnh sát”
Âm thanh hoảng sợ của một người phụ nữ vang lên, nhanh chóng
truyền đến tai Giang Bắc Minh. Và lúc này, Giang Bắc Minh đã đi tới
bên cạnh xe.
Đúng như anh nghĩ, đây chắc chắn không phải một vụ rung xe.
“Không, không, Lưu Kỳ Yến cô nói sai rồi” Người đàn ông kia
khoát tay, nói tiếp: “Uy hiếp sao? Ðe dọa sao? Cô là một em bé sao?
Cô đắc tội với đại ca của tôi như thế, điều này không phải là muốn đại
ca tôi bị mất mặt sao? Cô nên nhớ, chuyện hôm nay mà chúng tôi
phải làm đó chính là giết người, cô có hiếu không?”
“Anh, các anh…”
“Chúng tôi làm gì nào? Cô muốn báo cảnh sát sao? Được, thế thì
cô báo cảnh sát đi. Nơi đây là ở vùng ngoại ô, cảnh sát muốn đến
được đây cũng phải mất khoảng hai mươi phút, khoảng thời gian đó
đủ đế anh em chúng tôi làm không ít chuyện đâu. Hơn nữa, nếu cảnh
sát tới đây thì chuyện hôm nay sẽ được tra xét ngay lập tức. Cô đồng
ý sao?”
*Tôi…* Lục Kỳ Yến tức giận, cả người cô ta run rấy, nói: “Nhưng
kiếu phim tạp nham của anh, có đánh chết tôi cũng không đóng”
“Cái gì gọi là phim tạp nham?” Người đàn ông kia lại nói: “Lục Kỳ
Yến, chúng tôi sẽ không trả thiếu cô một đồng thù lao nào. Hơn nữa,
cứ cho là tạp nham đi thì cũng không cần cô phải trực tiếp đến đóng.
Còn có người đóng thế mà cô sợ gì chứ? Cô có thế kiếm được tiền,
chúng tôi thì có thế dựa vào danh tiếng của cô đế tăng doanh thu
phòng vé thôi mà. Đây là chuyện mà cả hai chúng ta cùng có lợi”
“Nhưng nếu tôi đồng ý tham gia phim của các anh thì danh tiếng
của tôi sẽ rơi xuống vực mất”
“Thế thì” Người đàn ông kia vỗ tay một cái, nói: “Nói cách khác,
cho dù cô có bị đánh chết thì cũng sẽ không đóng phim của chúng tôi
đúng không? Được thôi, các anh em hành động thôi. Hôm nay tôi sẽ
cho mọi người nếm thử mùi vị của một đại minh tỉnh”
Nghe được câu này, những người đàn ông kia nhanh chóng cảm
thấy hưng phấn, sau đó họ nhanh chóng vén tay áo lên, nhìn Lục Kỳ
‘Yến như đang nhìn con mồi vậy.
*A, các anh.. *
*Tôi nói cô nghe nhé. Một người phụ nữ sao có thế ngu ngốc như
thế chứ?” Giang Bắc Minh không thế nghe tiếp được, nhanh chóng
đứng dậy mở cửa xe ra, nói vào trong: “Cô đồng ý với họ thì mất mác
gì sao? Cứ tìm cách thoát thân trước đi. Cô không hiếu chuyện anh
hùng không sợ thiệt hại trước mắt sao? Không lẽ ngay cả phương
pháp trì hoãn cô cũng không biết được sao?”
7Ai đó?”
Người đàn ông kia nghe được âm thanh thì nhanh chóng giật
mình, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Sau khi nhìn thấy Giang Bắc Minh thì lên tiếng uy hiếp anh: “Cậu
nhóc, nếu không muốn chết thì cút mau cho tôi. Chuyện của anh em
tôi không cần cậu xen vào. Nếu không, cậu không giữ được cái mạng
nhỏ của mình đâu”
“Thật thú vị” Giang Bắc Minh nói: “Tôi đã xem vô số phim chính
nghĩa trên tivi. Tôi đã xem không ít cảnh anh hùng cứu mỹ nhân rồi
cuối cùng mỹ nhận sẽ lấy thân báo đáp anh hùng. Những phim đó
khiến tôi vô cùng hâm mộ, hôm nay lại gặp được chuyện như thế, hơn
nữa dáng vẻ của mỹ nữ này cũng không tệ, sao tôi lại lãng phí cơ hội
này chứ?”
Người đàn ông kia nhìn về phía Giang Bắc Minh, móc trong túi ra
một điếu thuốc rồi châm lửa hút
*Cậu nhóc, cậu thật sự muốn xen vào sao? Không sợ chết à?”
“Chết dưới tay mỹ nhân, thành quỷ phong lưu” Giang Bắc Minh
cười tươi, nói.
*Thế thì được” Người đàn ông kia gật đầu một cái, nói: “Nếu cậu
đã muốn chết thì anh em tôi sẽ thỏa mãn mong muốn này của cậu.
Mấy anh em, lên.”
Đoán chừng những người này là những tên côn đồ đánh đấm suốt
ngày. Khi người đàn ông kia đã lên tiếng, thì bọn họ bắt đầu rút dao ra
và đứng bật dậy khỏi ghế. Sau đó những người đó mở cửa xe, tiến về
phía Giang Bắc Minh.
Nhìn năm người đàn ông hung hãn đang đến gần mình, giống
dáng vẻ của những binh sĩ ra trận, nhưng Giang Bắc Minh chỉ cười
nhạt
Anh đường đường là một tiên tôn, mặc dù anh được tái sinh, mặc
dù anh không có thực lực nhưng lạc đà gầy so với ngựa khống lồ,
Giang Bắc Minh không hề đế tâm đến nhưng tên côn đồ hung hăn này.
Anh không lùi về sau để trốn chạy mà xông thẳng về phía năm
người đàn ông kia.
“Mẹ kiếp, đầu óc tên này có vấn đề à?” Mấy tên côn đồ kia ngẩn
người. Nhìn thấy năm người cầm dao thế mà không những không bỏ
chạy mà còn xông lên? Đây không phải là do đầu óc có vấn đề không
lẽ là chiến thần sao?
“Âm
“Ôi”
“Rắc”
Bên tai là một chuỗi âm thanh liên tiếp nhau, thậm chí người nghe
còn không hiểu đây rốt cuộc là âm thanh gì
Nhưng chỉ sau chưa đầy một phút, âm thanh phức tạp này cuối
cùng cũng dừng lại, chỉ còn những tiếng kêu rên đau đớn.
Quay đầu lại thì thấy lúc này, năm tên côn đồ cầm dao đều đang
nằm trên đất, vũ khí trên tay họ lúc nãy đã bị ném hết qua một bên. Và
cổ tay của năm người này đều trong những trạng thái méo mó rất khó
coi.
Hiến nhiên những chiếc cổ tay này đều là do có người dùng sức
bẻ cong.
Giang Bắc Minh rút một điếu thuốc cùng chiếc bật lửa từ trong túi
tên cầm đầu, châm một điếu thuốc, rồi nói: “Không tốn chút sức lực
nào cả. Mấy anh không ra tay sao?”
Ra tay?
Mấy tên côn đồ này quả thật rất muốn khóc, bọn họ thật sự rất
muốn ra tay, nhưng lại không có cơ hội. Họ còn chưa kịp phản ứng thì
đã bị Giang Bắc Minh bẻ gãy tay rồi.
“Được rồi, tôi chỉ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thôi, không
muốn giết người đâu.” Giang Bắc Minh khoát tay, nói: “Các anh mau
cút đi”