Chương : 12
"Đúng vậy, đúng là đấu khí nội liễm. Ta bây giờ có thể khống chế đấu khí ở mức kiếm thánh sơ cấp, ta nghĩ tới sau này hẳn là có thể chỉ lộ ra ngoài ở mức còn thấp hơn nữa." Diệp Cô Thành trả lời một cách rất kiên định.
"Thật không ngờ còn có hiệu quả kỳ lạ này nữa, nhưng việc này chỉ tốt với những người bụng dạ nham hiểm thôi à! Diệp Cô Thành, sự tình vụ Tạp Nặc ta kêu ngươi làm thế nào rồi?" Đoạn Vân thấy Diệp Cô Thành trở về rất muốn biết việc bán thuốc của mình diễn biến ra sao, nên vội vàng hỏi dồn Diệp Cô Thành. Diệp Cô Thành ngưng lời một chút, rồi nói tiếp: " Thiếu gia, ta dựa theo sự phân phó của Ngài đã đi tới nhà Tạp Nặc đấu giá, hơn nữa chiếu theo lời Ngài dặn dò ăn mặc giả trang, còn đeo mặt nạ nữa. Ta đem công hiệu về Tẩy tủy Đan của Ngài nói cho lão bản của Nhà đấu giá biết, sau đó …"
"Cái gì? Vân nhi, ngươi lại muốn bán vị thuốc thần kỳ này ra ngoài sao? Bại gia a! Ngươi thiếu tiền lắm hả? Thuốc đó có thể làm tăng lên thực lực đó! Thuốc này nếu như bị người ta biết, sẽ đưa tới cho ngươi rất nhiều thị phi không đếm xuể đâu! Hơn nữa, thuốc đó quá trân quý a! Tiếc lắm mà!" Lão đầu giật mình, vội vàng hỏi lại cho chắc ăn.
Đoạn Vân dùng một loại ánh mắt ý nói " Ngươi rất ngu ngốc " nhìn về phía lão, giải thích: " Lão đầu, ngươi cũng biết chính ta luyện ra thuốc đó. Ta cũng có thể sản xuất nhiều hơn nữa. Ta không bán nó thì ta lấy đâu ra cơm mà ăn đây? Với lại, ta chỉ muốn bán có mười lạp thôi a! Có cái gì mà kinh hãi vậy chứ!"
"Cái gì chỉ có bán mười lạp? Ta hỏi thật, cái món đồ độc đáo của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu viên?" Lão đầu càng giật mình hơn, cái gì mà chỉ bán có mười lạp, chỉ mười lạp kia thôi cũng sẽ tạo thành bao nhiêu cao thủ chứ?
"Không nhiều lắm, lần đầu tiên luyện dược có thiếu sót, mới ra được có năm mươi lạp ít ỏi thôi!" Đoạn Vân nói vẻ lạnh nhạt.
"Cái gì? Ý của ngươi là chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi có thể bao nhiêu có bấy nhiêu?" Lão đầu cơ hồ sắp điên lên rồi! Thật không ngờ nhận được một câu trả lời thuyết phục như vậy.
Nhìn thấy lão đầu kích động đến như vậy, Đoạn Vân cũng không muốn làm lão bị công kích quá đáng kẻo lên cơn nhồi máu cơ tim thì tội nghiệp, do đó hắn chỉnh sắc giảng giải: " Theo lý thuyết là như thế, bất quá phải có đủ tài liệu mới được. Hơn nữa ta cũng vừa thí luyện sơ sơ, không đủ kinh nghiệm, xác suất thành công cũng rất nhỏ. Lần này ta phải bỏ ra rất nhiều dược tài mới thành công đó. Hơn nữa ta cũng sẽ không dám liều mạng mà luyện nhiều, như vậy sẽ khiến cả thế giới đại chiến gì gì đó đâu. Dù sao ta còn biết nặng nhẹ mà. Do đó ta chỉ kêu Diệp Cô Thành hóa trang làm một thần bí nhân đi đấu giá. Hơn nữa, lão là sư phụ của ta, ta tin rằng lão sẽ không hại ta nên mới nói cho lão biết, ta hy vọng lão vì ta mà giữ bí mật. " Nói xong Đoạn Vân dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn lão đầu. Lão cũng nhìn lại Đoạn Vân, nói rất nghiêm trang: " Đó là tự nhiên! Ngươi kiểu gì cũng là đệ tử củata, đã là sư phó đương nhiên phải bảo vệ đệ tử của mình. Bất quá ta không hy vọng ngươi trở thành địch nhân của Thiên Long Đế Quốc đâu!"
"Đó là tự nhiên! Diệp Cô Thành ngươi nói tiếp đi!" Lão đầu là người mà Đoạn Vân có thể tin tưởng được, vì vậy hắn tiếp tục hỏi Diệp Cô Thành về việc buôn thuốc.
Diệp Cô Thành tiếp tục nói: " Ta đem công hiệu của Tẩy tủy Đan nói cho lão bản kia, lão ta liền tỏ vẻ nghi ngờ. Vì vậy ta chiếu theo phân phó của Ngài, thừa dịp hắn không chú ý bèn đè hắn ra bắt uống một viên. Chuyện kế tiếp thì coi như thuận lí thành chương rồi."
"Trước khi lão bản đó phục dược có thực lực như thế nào?" Đoạn Vân hỏi.
"Cao Cấp Kiếm Sư" Diệp Cô Thành đáp một cách chi tiết.
"Phục dược xong thì sao!"
"Đại Kiếm Sư! Thiếu gia! Thuốc của Ngài đã làm cho một kiếm sư trực tiếp nhảy cấp trở thành Đại Kiếm Sư " Diệp Cô Thành nhắc tới việc này cũng rất hưng phấn, càng nói càng kích động.
Đoạn Vân cười cười, đúng vậy, xem ra thuốc này ta nhất định phải uống rồi, chỉ có đồ ngu mới không uống thôi!
"Đấu giá vào ngày nào?" Đoạn Vân hỏi.
"Bảy ngày sau!" Diệp Cô Thành trả lời.
"Sao?"
OOo
Ngày thứ hai, Đoạn Vân nhìn Diệp Cô Thành và lão đầu đang đứng bên người mình, bi ai hỏi: " Nhất định phải làm như vậy sao?"
"Nhất định phải làm!"
"Đổi hôm khác được không?"
"Không được!"
"Được rồi! Ta cũng liều cái mạng này, chết thì chết!" Sau đó Đoạn Vân ngửa đầu uống ực một viên đan dược.
Nguyên lai là Đoạn Vân muốn phục dụng Tẩy tủy Đan! Vậy mà còn làm bộ làm tịch. Đúng là thằng khốn khiếp dối trá!
Hơn mười phút sau, Đoạn Vân cũng chật vật y như Diệp Cô Thành và lão đầu ngày hôm qua. Cả người hắn căng lên, bụng sôi lên ùng ục. May mà hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nào là nhà xí, nào là nước nóng... đều được để sẵn cho hắn. Lẳng lặng nằm trong bồn nước nóng, Đoạn Vân thư thái cảm thụ những biến hóa trên thân thể.
Thật sự là quá sung sướng a! Cảm giác thư giãn sảng khoái lan đến từng lỗ chân lông trên thân thể hắn, hơn nữa thính lực, thị lực còn được đề cao kinh người. Cả người trên dưới đều có một loại cảm giác thư thái như đang được tắm nắng sớm ban mai. Thật quá kỳ diệu!
Không đúng! Trong tiểu phúc sao lại có một loại cảm giác nằng nặng giống như ăn không tiêu nhỉ? Đoạn Vân lẳng lặng cảm thụ, cảm giác này lan khắp tiểu phúc, nơi đó chính là đan điền trong truyền thuyết. Khí công? Mình lại có khí công sao! Quả là bất khả tư nghị! Chẳng lẽ những gì hồi trước lão đầu trung y nói đều là thật sao? Nội công chân khí trong truyền thuyết thật sự tồn tại? Đoạn Vân im lặng dõi theo cảm giác nong nóng lan dần trong đan điền, chỉ cảm thấy nó càng ngày càng nhiều hơn, càng ngày càng rõ nét hơn, cơ hồ muốn phá tung lên mà chui ra ngoài, càng lúc càng nóng rẫy.
Đoạn Vân giật bắn mình, hấp tấp nhớ tới thổ nạp thuật mà lão đầu cẩn thận nhắc nhở hắn ngày trước: thổ nạp giả,hô hấp dã。xuy hư hô hấp,thổ cố nạp tân,vi thọ nhi dĩ hĩ。khí tụ tắc sanh,khí vong tắc tử。thiên địa vạn vật vô bất nhu khí dĩ sanh chi… (hít vào,thở ra. Thở khí độc ra, hít khí mới vào, để được sống lâu. Còn thở còn sống, hết thở tiêu đời. Thiên địa vạn vật không có gì mà không sinh ra từ khí….). Hắn không ngừng dùng ý niệm dẫn đạo nhiệt khí li ti kia, đưa nó liền lạc chạy khắp toàn thân, đến các gân mạch huyệt đạo, sau đó trở lại đan điền. Theo dòng khí lưu chuyển hết lần này đến lần khác làm biến đổi các huyệt đạo chủ yếu trên toàn thân, dòng khí lưu này vốn ban đầu rất nhỏ bé càng lúc càng lớn lên, kình khí vốn lúc nãy vô cùng nóng rực cuồng bạo cũng trở nên vô cùng ôn thuận, dường như đã trở thành một bộ phận của thân thể vậy. Cảm giác càng ngày càng thư sướng, Đoạn Vân cũng không biết đã thi triển ra bao nhiêu vòng tuần hoàn như thế, dần dần tiến vào một loại cảnh giới vong ngã rất vi diệu.
Rốt cục, Đoạn Vân cũng tỉnh lại! Mở mắt ra là thấy ngay Diệp Cô Thành và lão đầu với vẻ mặt vô cùng lo lắng, không dám cử động mạnh nữa, đứng sát bên. Đoạn Vân hiển nhiên biết bọn họ luôn luôn trông chừng cho an nguy của mình. Hắn rất cảm động, ho nhẹ một tiếng. Thấy Đoạn Vân tỉnh lại, lão đầu và Diệp Cô Thành rất hưng phấn gào rú lên: "Vân nhi! Thiếu gia! Ngươi rốt cục đã tỉnh rồi!"
Đoạn Vân khẽ gật đầu cảm kích: "E hèm, ta quả là vô ý! Tình huống phục dược lần này hơi lạ, bất quá cũng là chuyện tốt. Nhân họa đắc phúc! Ta nhập định bao lâu rồi?"
"Nhập định? Ngươi là nói chuyện ngươi hôn mê đó hả! Suốt một ngày rồi, ngươi từ sáng hôm qua vẫn giữ nguyên cái tư thế kỳ quái cho tới bây giờ. Đã là sang ngày thứ hai rồi đó." Lão đầu mặc dù không rõ cái gì gọi là nhập định, nên chỉ nói về tình huống đã trải qua của Đoạn Vân.
Thật không ngờ ta lại tiến vào cảnh giới vô ngã trong truyền thuyết, ai nha! Võ học thiên tài! Đoạn Vân rất cao hứng. Không ngờ nội công trong huyền thoại Trung Hoa thực sự là có tồn tại. Tại sao ở thế kỷ 21 chỉ còn truyền thuyết ảo tưởng mà thôi?
Kỳ thật, võ học không còn được duy trì trong thời buổi hiện đại là có nguyên nhân của nó. Số lượng nhân loại tăng trưởng quá nhanh, chiến tranh, các loại vũ khí mới với lực sát thương cường đại, điều này làm cho linh khí trên địa cầu càng ngày càng nhạt bớt đi. Hơn nữa ô nhiễm từ công nghiệp hiện đại ngày càng nghiêm trọng hủy hoại các tầng không khí, các loại thiên tài dị bảo cũng hiếm thấy, hơn nữa các loại độc tố tích áp trong cơ thể loài người cũng làm cho kinh mạch tắc nghẽn, căn bản không sinh ra được khí hoặc không cảm giác được sự tồn tại của khí. Đoạn Vân đã bài tiết ra hết các phế vật toàn thân, các gân mạch chính cũng bắt đầu mở rộng ra, lại trải qua những kích thích của linh khí tinh hoa trong Tẩy tủy Đan, lúc này mới sản sinh ra cảm giác.
Bất quá nếu Đoạn Vân không kịp thời dùng phương pháp thổ nạp của đạo gia, thì chân khí vừa sinh ra sẽ biến mất rất nhanh.