Chương 11-1: Kỹ năng diễn xuất
Mà lúc này, Bàn Tử đang ở ngay tại hiện trường tang lễ lại đang vô cùng phấn khích. Tuy rằng trong trường hợp này thì cảm xúc như vậy có chút không thích hợp nhưng anh ta lăn lộn trong giới lâu như vậy rồi mà đây cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy rất nhiều nhân vật cấp bậc đại thần đến như vậy.
Hơn nữa có quá nhiều ký giả truyền thông đến thăm dò tình huống của Trường Tuế, anh cũng không thể không tắt chuông điện thoại di động.
Anh vẫn luôn theo dõi động thái trên internet, tuy rằng không lên hotsearch, nhưng bởi vì lễ tang này rất được chú ý, cộng thêm đãi ngộ đặc biệt của Tần Nhất Xuyên đối với Trường Tuế nên độ thảo luận đã rất cao
Tại hiện trường lễ tang, Trường Tuế cũng nhận được rất nhiều sự chú ý.
Nguyên nhân là bởi vì có không ít người phát hiện vợ chồng đạo diễn Tần cùng với Tần Nhất Xuyên đối xử với cô gái trước đây chưa từng thấy qua này có vẻ hơi đặc biệt.
“Bà cụ Tần là người tốt, bà Tần lại quanh năm tín phật nên mang lại phúc đức cho người nhà. Khi bà cụ Tần xuống tới địa phủ sẽ được luân hồi chuyển thế, được đầu thai vào hoàn cảnh tốt nên gia đình không cần phải quá mức thương tâm.”
Trường Tuế nói.
Nghe cô nói như vậy, trong lòng đạo diễn Tần dễ chịu hơn nhiều.
Hai mí mắt ông ta sưng vù, đôi mắt đầy tia máu, có vẻ như mấy ngày nay cũng chưa từng ngủ nhưng ánh mắt có vẻ trong trẻo hơn không ít, sương mù xám trước đó bao phủ quanh thân ông ta lúc này đã nhạt đi rất nhiều.
Bà Tần hai mắt đỏ hoe kéo tay Trường Tuế: “Tiểu Khương, lần này thực sự là nhờ có cô.”
Mấy ngày nay bà và Tần Diệu Văn ngẫm lại, đều có chút sợ hãi.
Nếu không phải do Trường Tuế phát hiện ra sớm, chỉ sợ Tần Diệu Văn cũng đã xảy ra chuyện.
Bà Tần dường như nhớ ra cái gì đó liền quan tâm hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Xuyên nói với tôi là vì nó sơ suất nên cô mới bị thương, thương thế cũng rất nghiêm trọng, bây giờ cô sao rồi?”
Trường Tuế mỉm cười đáp: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, bà đừng để ở trong lòng.”
Cô cứ nhẹ nhàng bâng quơ như thế lại làm cho bà Tần băn khoăn hơn, vừa muốn nói gì đó, Từ Nghiêu đã dâng hương xong đi về phía bọn họ: “Đạo diễn Tần, chị dâu, xin hãy nén bi thương.”
Tần Diệu Văn bắt tay Từ Nghiêu, rồi ôm nhau một cái.
Hai người nói chuyện với nhau vài câu, ánh mắt Từ Nghiêu liền rơi vào trên người Trường Tuế.
Nói về diện mạo của Trường Tuế, ở trong giới giải trí này không tính là đứng đầu nhưng hơn người ở chỗ khí chất đặc biệt, ở trong giới còn chưa có hình mẫu nào như cô khiến cho người ta nhịn không được muốn nhìn lâu hơn một chút.
Đặc biệt là khi nhìn thấy bà Tần đang nắm lấy tay cô, Từ Nghiêu không khỏi tò mò về thân phận của cô.
Bà Tần ôm vai Trường Tuế nói: “Tiểu Khương, cô làm quen một chút, đây là đạo diễn Từ Nghiêu. Đạo diễn Từ, đây là Tiểu Khương, là một đứa cháu của tôi, cũng là một diễn viên đang chuẩn bị xuất đạo.”
Bà Tần nói tới đây, rõ ràng chính là đang đề cử Trường Tuế.
Điều này làm cho Từ Nghiêu cảm thấy kinh ngạc.
Trường Tuế lại thoải mái chào hỏi Từ Nghiêu: “Xin chào đạo diễn Từ.”
Từ Nghiêu gật đầu cười, sau đó liền nói: “Vừa lúc ở bên kia tôi cũng đang chuẩn bị quay một bộ phim, lúc nào cô rảnh có thể qua bên đó thử vai một chút.”
Địa vị của Từ Nghiêu ở trong giới có thấp hơn Tần Diệu Văn một chút nhưng cũng là một đạo diễn nổi tiếng.
Bàn Tử không nghĩ tới bà Tần vậy mà lại đề cử Trường Tuế cho Từ Nghiêu, nghe thấy Từ Nghiêu nói như vậy liền vội vàng từ bên cạnh đưa danh thiếp của mình qua: “Xin chào đạo diễn Từ, tôi là người đại diện của Tiểu Khương, đây là danh thiếp của tôi.”
Từ Nghiêu nhận lấy danh thiếp của anh, sau đó hỏi Tần Diệu Văn tình hình chuẩn bị cho bộ phim chuẩn bị quay như thế nào rồi.
Mặc dù đó là một lễ tang, nhưng chỉ cần ở nơi nào có người, ở đó sẽ có xã giao.
Ở cách đó không xa, nhà sản xuất Chu nhìn về phía này, chỉ liếc mắt liền nhận ra Trường Tuế: “A, đó không phải là cô gái lần trước đến thử vai hay sao? Tôi nhớ tên gọi còn rất đặc biệt, gọi là gì nhỉ?”
Triệu Thần An đang đứng ở bên cạnh thắp ba nén hương vái ba lạy rồi đem hương cắm vào trong lư hương, sau đó xoay người lại nhìn về phía bên kia, miệng phun ra ba chữ: “Khương Trường Tuế.”
Nhà sản xuất Chu lập tức nói: “Đúng đúng đúng! Chính là cô ấy. Sao cô ấy lại ở đây nhỉ?”
Triệu Thần An nhìn Trường Tuế đang rời đi một mình ở bên kia, có chút đăm chiêu.
…..
Trường Tuế đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn mọi người ra vào.
Hôm nay tất cả những người đến phúng viếng, tông màu chủ đạo đều là màu đen, bình thường mấy đại minh tinh nổi tiếng hôm nay đều rất khiêm tốn, phần lớn đều mang tấm che mặt, mặt không biểu tình.
Ở bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận xôn xao.
Từ trên chiếc Audi màu đen, một người đàn ông bước xuống.
Bất cứ ở nơi nào Hạ Luật xuất hiện đều rất khó có thể làm cho người ta không chú ý tới anh.
Cho dù anh cũng mặc một thân màu đen giống như mọi người nhưng anh vẫn là người mặc màu đen đẹp nhất.
Anh mặc áo sơ mi màu đen, quần tây màu đen, mặt không biểu tình, vẻ lạnh lùng không hề che dấu, khí tràng u ám lạnh lẽo quanh thân rất phù hợp với bầu không khí tang lễ.
Trường Tuế nhìn thấy anh đi về phía linh đường.
Thấy anh đang từng bước từng bước cách mình càng lúc càng gần, ánh mắt của anh chỉ khẽ đảo qua chỗ cô, không hề dừng lại chút nào, giống như cô chỉ là một gốc cây có hình người bày ở chỗ đó để trang trí, trong ánh mắt không hề nổi lên một tia gợn sóng, mắt nhìn thẳng lướt qua bên cạnh cô.
Trường Tuế lại ngửi thấy mùi thơm dễ chịu ở trên người anh, sạch sẽ, mát lành, giống như tuyết.
Lần trước Bàn Tử đã từng nhắc đến tên anh.
Tên là gì nhỉ?
Hạ Luật phải không?
Cô thích mùi ở trên người anh, còn có đôi mắt đẹp bị băng sương bao phủ kia nữa.
Chính là một thiên sát cô tinh lục thân không nhận.
Cùng với cô, quả thật chính là một đôi trời sinh.
Hơn nữa có quá nhiều ký giả truyền thông đến thăm dò tình huống của Trường Tuế, anh cũng không thể không tắt chuông điện thoại di động.
Anh vẫn luôn theo dõi động thái trên internet, tuy rằng không lên hotsearch, nhưng bởi vì lễ tang này rất được chú ý, cộng thêm đãi ngộ đặc biệt của Tần Nhất Xuyên đối với Trường Tuế nên độ thảo luận đã rất cao
Tại hiện trường lễ tang, Trường Tuế cũng nhận được rất nhiều sự chú ý.
Nguyên nhân là bởi vì có không ít người phát hiện vợ chồng đạo diễn Tần cùng với Tần Nhất Xuyên đối xử với cô gái trước đây chưa từng thấy qua này có vẻ hơi đặc biệt.
“Bà cụ Tần là người tốt, bà Tần lại quanh năm tín phật nên mang lại phúc đức cho người nhà. Khi bà cụ Tần xuống tới địa phủ sẽ được luân hồi chuyển thế, được đầu thai vào hoàn cảnh tốt nên gia đình không cần phải quá mức thương tâm.”
Trường Tuế nói.
Nghe cô nói như vậy, trong lòng đạo diễn Tần dễ chịu hơn nhiều.
Hai mí mắt ông ta sưng vù, đôi mắt đầy tia máu, có vẻ như mấy ngày nay cũng chưa từng ngủ nhưng ánh mắt có vẻ trong trẻo hơn không ít, sương mù xám trước đó bao phủ quanh thân ông ta lúc này đã nhạt đi rất nhiều.
Bà Tần hai mắt đỏ hoe kéo tay Trường Tuế: “Tiểu Khương, lần này thực sự là nhờ có cô.”
Mấy ngày nay bà và Tần Diệu Văn ngẫm lại, đều có chút sợ hãi.
Nếu không phải do Trường Tuế phát hiện ra sớm, chỉ sợ Tần Diệu Văn cũng đã xảy ra chuyện.
Bà Tần dường như nhớ ra cái gì đó liền quan tâm hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Xuyên nói với tôi là vì nó sơ suất nên cô mới bị thương, thương thế cũng rất nghiêm trọng, bây giờ cô sao rồi?”
Trường Tuế mỉm cười đáp: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, bà đừng để ở trong lòng.”
Cô cứ nhẹ nhàng bâng quơ như thế lại làm cho bà Tần băn khoăn hơn, vừa muốn nói gì đó, Từ Nghiêu đã dâng hương xong đi về phía bọn họ: “Đạo diễn Tần, chị dâu, xin hãy nén bi thương.”
Tần Diệu Văn bắt tay Từ Nghiêu, rồi ôm nhau một cái.
Hai người nói chuyện với nhau vài câu, ánh mắt Từ Nghiêu liền rơi vào trên người Trường Tuế.
Nói về diện mạo của Trường Tuế, ở trong giới giải trí này không tính là đứng đầu nhưng hơn người ở chỗ khí chất đặc biệt, ở trong giới còn chưa có hình mẫu nào như cô khiến cho người ta nhịn không được muốn nhìn lâu hơn một chút.
Đặc biệt là khi nhìn thấy bà Tần đang nắm lấy tay cô, Từ Nghiêu không khỏi tò mò về thân phận của cô.
Bà Tần ôm vai Trường Tuế nói: “Tiểu Khương, cô làm quen một chút, đây là đạo diễn Từ Nghiêu. Đạo diễn Từ, đây là Tiểu Khương, là một đứa cháu của tôi, cũng là một diễn viên đang chuẩn bị xuất đạo.”
Bà Tần nói tới đây, rõ ràng chính là đang đề cử Trường Tuế.
Điều này làm cho Từ Nghiêu cảm thấy kinh ngạc.
Trường Tuế lại thoải mái chào hỏi Từ Nghiêu: “Xin chào đạo diễn Từ.”
Từ Nghiêu gật đầu cười, sau đó liền nói: “Vừa lúc ở bên kia tôi cũng đang chuẩn bị quay một bộ phim, lúc nào cô rảnh có thể qua bên đó thử vai một chút.”
Địa vị của Từ Nghiêu ở trong giới có thấp hơn Tần Diệu Văn một chút nhưng cũng là một đạo diễn nổi tiếng.
Bàn Tử không nghĩ tới bà Tần vậy mà lại đề cử Trường Tuế cho Từ Nghiêu, nghe thấy Từ Nghiêu nói như vậy liền vội vàng từ bên cạnh đưa danh thiếp của mình qua: “Xin chào đạo diễn Từ, tôi là người đại diện của Tiểu Khương, đây là danh thiếp của tôi.”
Từ Nghiêu nhận lấy danh thiếp của anh, sau đó hỏi Tần Diệu Văn tình hình chuẩn bị cho bộ phim chuẩn bị quay như thế nào rồi.
Mặc dù đó là một lễ tang, nhưng chỉ cần ở nơi nào có người, ở đó sẽ có xã giao.
Ở cách đó không xa, nhà sản xuất Chu nhìn về phía này, chỉ liếc mắt liền nhận ra Trường Tuế: “A, đó không phải là cô gái lần trước đến thử vai hay sao? Tôi nhớ tên gọi còn rất đặc biệt, gọi là gì nhỉ?”
Triệu Thần An đang đứng ở bên cạnh thắp ba nén hương vái ba lạy rồi đem hương cắm vào trong lư hương, sau đó xoay người lại nhìn về phía bên kia, miệng phun ra ba chữ: “Khương Trường Tuế.”
Nhà sản xuất Chu lập tức nói: “Đúng đúng đúng! Chính là cô ấy. Sao cô ấy lại ở đây nhỉ?”
Triệu Thần An nhìn Trường Tuế đang rời đi một mình ở bên kia, có chút đăm chiêu.
…..
Trường Tuế đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn mọi người ra vào.
Hôm nay tất cả những người đến phúng viếng, tông màu chủ đạo đều là màu đen, bình thường mấy đại minh tinh nổi tiếng hôm nay đều rất khiêm tốn, phần lớn đều mang tấm che mặt, mặt không biểu tình.
Ở bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận xôn xao.
Từ trên chiếc Audi màu đen, một người đàn ông bước xuống.
Bất cứ ở nơi nào Hạ Luật xuất hiện đều rất khó có thể làm cho người ta không chú ý tới anh.
Cho dù anh cũng mặc một thân màu đen giống như mọi người nhưng anh vẫn là người mặc màu đen đẹp nhất.
Anh mặc áo sơ mi màu đen, quần tây màu đen, mặt không biểu tình, vẻ lạnh lùng không hề che dấu, khí tràng u ám lạnh lẽo quanh thân rất phù hợp với bầu không khí tang lễ.
Trường Tuế nhìn thấy anh đi về phía linh đường.
Thấy anh đang từng bước từng bước cách mình càng lúc càng gần, ánh mắt của anh chỉ khẽ đảo qua chỗ cô, không hề dừng lại chút nào, giống như cô chỉ là một gốc cây có hình người bày ở chỗ đó để trang trí, trong ánh mắt không hề nổi lên một tia gợn sóng, mắt nhìn thẳng lướt qua bên cạnh cô.
Trường Tuế lại ngửi thấy mùi thơm dễ chịu ở trên người anh, sạch sẽ, mát lành, giống như tuyết.
Lần trước Bàn Tử đã từng nhắc đến tên anh.
Tên là gì nhỉ?
Hạ Luật phải không?
Cô thích mùi ở trên người anh, còn có đôi mắt đẹp bị băng sương bao phủ kia nữa.
Chính là một thiên sát cô tinh lục thân không nhận.
Cùng với cô, quả thật chính là một đôi trời sinh.