Chương 15: Cô Sẽ Không Bảo Giờ Tỉnh Lại Được Nữa
Trương Minh Hoàng đã giải quyết vẫn đề của Thẩm Thiên Bạch đã xong anh lên xe mà chạy thẳng vào bệnh viện Thăng Hoa, 25 phút sau anh đã có mặt tại khoa cấp cứu theo sau anh là A Hào và A Hải, Trương Minh Phong từ xa thấy anh liền bước tới với anh, Trương Minh Phong chưa kịp nói thì anh đã lên tiếng " Phong, Tiểu Nhi sao rồi em " gương mặt của anh trong lúc khiến cho bọn A Hào và A Hải phải kinh ngạc, tụi anh chưa bao thấy vẻ mặt lo lắng và quan tâm này của anhTrương Minh Phong trả lời " Tiểu Nhi đang cấp cứu bác sĩ nói, Tiểu Nhi bị thương nặng quá, phần đầu của Tiểu Nhi lúc trước bị trấn thương vẫn còn chưa lần, lần này bị thương thêm nữa e rằng là Tiểu Nhi vẫn viễn sẽ không tỉnh lại nữa, còn nữa cánh tay và chân trái của bị gãy xương nặng vì có 1 lực đánh nào đó thật mạnh nên nó mới bị gãy xương nặng như vậy, bác sĩ kiểm tra lại thì thấy lưng và bụng và phần ngực đều bị thương nặng hết, phần mặt cũng bằm tím vài chỗ, nói chung là tất cả trên người của em ấy đều toàn là vết thương và vết bằm tím , bác sĩ đưa ra một tờ giấy là nếu người nhà bệnh nhân ký vào tờ giấy phẫu thuật này thì bác sĩ sẽ tiến hành phẫu thuật liền, còn nếu người nhà không ký thì tính mạng của em ấy e là bác sĩ cũng không cứu được , nếu ca phẫu thuật này thành công thì còn nếu người nhà không ký thì tính mạng của em e là không giữ được nữa, phần trăm tỉnh lại của em ấy sẽ là 50% , còn thất bại thì em ấy không bao giờ tỉnh lại được nữaCô bây giờ đang phải chiến đấu với bóng tối đang giam giữ cô, nhưng cô không còn một sức lực nào nữa, cô bây giờ đã quá mệt mỏi rồiTrương Minh Hoàng nghe em của mình báo cáo lại thì đột nhiên anh nghe một tiếng sét thật mạnh đi ngang qua lỗ tai của anh, anh thở một cách kho khăn khi nghe tin em gái yêu quý của đang phải chiến đấu với tử thần, để có thể sống sót, anh tức giận với bọn ả tất cả lỗi của Thẩm Thiên Bạch nếu không phải cô thì cô đã không sao rồi, anh nghĩ tới thì anh đã thật sự tức giận rồi anh nổi giận tới nỗi gân máu của anh đã hiện lên trên trán và bàn tay của mình, anh siết chặt và tạo ra một nắm đấm và cơn tức giận bùng nổi anh không kiểm soát được anh đã đấm một cú vào tường của bệnh viện khiến nó tạo ra một tiếng ĐÙNG thật lớn khiến cho tất cả mọi người ở đây đều giật mìnhAnh suy nghĩ giá như lúc đó anh tới kịp lúc thì chuyện này đã không xảy ra, thế là anh quyết định sẽ ký vào giấy phẫu thuật của bác sĩ đã đưa, anh sẽ thử chơi trò sinh tử này một lầnBác sĩ đã nhận được giấy và ở trong đó có chữ ký của anh đã đồng ý , 10 phút sau ca phẫu thuật bắt đầu tiến hành , bác sĩ và y tá kéo băng ca và để cô ở trên đó mà đi thẳng tới chỗ phẫu thuật , Trương Minh Vũ và Trương Minh Hoàng và Trương Minh Vỹ và Trương Minh Phong và A Hào và A Hải và Chú Lâm đã đi theo phía sau, đi tới chỗ phẫu thuật anh định theo vào trong nhưng y tá không cho và nói đứng ở ngoài chờ, nói xong đóng cửa phòng phẫu thuật lại, anh nhìn lên thì thấy đèn phẫu thuật đã chuyển qua màu xanh, còn màu đỏ thì ca phẫu thuật đã xong, hiện giờ là đèn màu xanh bắt đầu mở chứng tỏ là ca phẫu thuật này đang tiến hànhMọi người ở ngoài đều rất lo lắng, đứng ngồi không yên, ca phẫu thuật này đã làm được 30 phút rồi, mọi người cứ chờ mãi chờ mãi nhưng đèn màu xanh của ca phẫu thuật vẫn chưa chuyển qua màu đỏ, mọi người cứ ngồi đợi, cho đến 1 tiếng.......... 2 tiếng........... 3 tiếng.......... 4 tiếng.......... 5 tiếng........... thì cuối cùng đèn ca phẫu thuật này đã chuyển qua màu đỏ , Trương Minh Hoàng đã đi tới chỗ bác sĩ và nói " bác sĩ em của tôi sao rồi ạ, tôi vào thăm được ko ạ " : bác sĩ trả lời " chúc mừng mọi người ca phẫu thuật đã thành công, mọi người có thể vào thăm đừng làm cho bệnh nhân phải kích động ạ, mọi người có thể vào thăm ạ, tôi xin phép " :Mọi người nghe xong thì liền nở ra một nụ cười thật tươi , mọi người liền đứng dậy mà vào thăm cô, lúc này cô đang ngủ, thấy trên người cô toàn là vết thương và vết bằm tím khiến cho mọi người ở xung quanh đều đau lòngTrương Minh Hoàng đi tới giường bệnh người đang nằm ở đó là tứ tiểu thư độc nhất vô nhị của Trương, còn là em gái yêu quý của tam đại thiếu , còn là người con gái mà anh yêu , anh ngồi xuống ghế nắm lấy bàn tay của cô và đưa lên mặt bỗng trong miệng của anh có thứ gì đó rất mặn, anh đưa lên mặt của mình anh bất ngờ vì mình đang khóc, khóc vì không bảo vệ được người mà thương, khóc vì tại sao mình không đến sớm hơn để cứu cô, anh nghĩ trong đầu của, cả buổi hôm nay anh cứ dằn dặt chính mình vì không thể bảo vệ cô đượcMọi người ở phía sau lưng anh thấy chỗ tấm ga giường có một chỗ ướt bỗng mọi người giật mình, mọi người không nghĩ tới việc anh sẽ khóc, A Hào và A Hải rất bất ngờ khi thấy Boss của mình khóc, đi theo anh bao nhiêu năm lần đầu tiên thấy anh khóc, Trương Minh Vũ thấy như vậy ông cũng hiểu ra được vấn đề rồi, ông bước lên đặt tay của mình vào vai của anh mà vỗ lên mấy cái, giống như là ông đang an ủi anh vậy, anh thấy như vậy liền đưa tay của mình lên để lau nước mắt, anh nhìn qua ông mà lắc đầu , ông liền hiểu ý anh , anh không sao ông đừng có lo , ông hiểu ý mà gật đầu5 phút sau : bác sĩ mở cửa đi vào, theo sau là y tá đang đẩy 1 chiếc xe ở trên đó có rất nhiều loại như : ống chích, những lọ thuốc, kéo, bông gòn, vv..... vv, thêm 1 người nữa đang đi sau ở trên tay cầm 1 cây bút và 1 quyển sổ để ghi những điều về bệnh và vết thương của côBác sĩ đi tới khám cho cô, còn cô y tá thì đang thay bình nước biển cho cô, 30 phút sau, bác sĩ và y tá đã xong công việc của mình và báo cáo lại cho anh và mọi người, bác sĩ nói " bây giờ cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, nhưng mà phần đầu của cô ấy bị thương quá nặng vì vết thương cũ chưa lành hẳn đã bị vết thương mới nên là sau này cô ấy hay bị chóng mặt và đau đầu, còn về phần tay và chân của cô thì sẽ hồi phục sau 6 tháng nên mọi người yên tâm, còn mặt của cô ấy thì e là sẽ để lại sẹo, nhưng không sao chúng tôi sẽ cho người nhà 1 loại thuốc mỡ chuyên trị về vết sẹo ở trên mặt nên mọi người không cần phải lo lắng, còn những vết bằm đó mỗi lần chúng tôi tới khám cho cô ấy xong thì y tá sẽ bôi thuốc lên mấy vết bằm đó ạ , còn về phần cô ấy tỉnh lại thì sau 2 tiếng nữa ạ, chúng tôi đã khám cho cô ấy rồi ạ, chúng tôi xin phép "