Chương 7: Tránh mặt
****************
Mộ Hàn Chu tỉnh dậy thấy bản thân đang nằm trên giường, chính là phòng của Giang Tiêu.
Đầu đau như búa bổ, kí ức tối hôm qua hiện ra như một đoạn phim tua chậm.
Tối hôm qua khi nói những lời tỏ tình khi say, liền nôn mửa trên người Giang Tiêu.
Mộ Hàn Chu thật muốn tìm một cái hố nào chui xuống, cho đỡ mất mặt.
Ai lại vừa tỏ tình câu trước, câu sau liền tặng một bãi nôn vừa kì quái vừa khó chịu chứ?
Cánh cửa mở ra, Giang Tiêu bê cốc nước giải rượu vào trong phòng, thấy Mộ Hàn Chu đã tỉnh liền hỏi - Mộ Hàn Chu, em cảm thấy trong người thế nào rồi?
Mộ Hàn Chu lắc đầu né tránh, nói không sao. Giang Tiêu đưa cốc giải rượu liền nhận lấy, uống hết một hơi rồi trả lại.
Giang Tiêu cầm lấy cốc rỗng từ anh, nhìn biểu hiện bình thường trên khuôn mặt Mộ Hàn Chu hỏi - Chuyện tối qua, em có nhớ gì không??
Mộ Hàn Chu làm bộ dạng vừa yếu ớt vừa đáng thương, lắc đầu nói - Không nhớ, em bây giờ vẫn còn đau đầu. Không lẽ, hôm qua em uống say có làm ra chuyện xấu gì sao?
Giang Tiêu thấy câu nói kia không giống nói đùa, tạch lưỡi cho qua nói - Không có gì!! Em tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, khi nào tới giờ dạy tôi sẽ chở em tới trường.
Mộ Hàn Chu cười vui vẻ gật đầu - Dạ được ah~~~.
Giang Tiêu vừa bước ra khỏi phòng, cánh cửa vừa đóng lại Mộ Hàn Chu đã hét lớn - Ahhhh~ Year!!
Anh không nghĩ tới, Giang Tiêu lại dễ bị lừa gạt như vậy, chỉ tìm một cái cớ không cần suy nghĩ mà bịa ra cũng tin là thật.
Mộ Hàn Chu nhớ đến cảnh tượng tối qua, chùm chăn che đi khuôn mặt đỏ như trái gấc vì xấu hổ.
****************
Giang Tiêu ở bên ngoài nghe được, trên môi khẽ nhếch lên. Phòng ngủ của hắn không hề cách âm, bên trong làm gì, động tĩnh nhẹ cũng nghe thấy.
- Anh.... Hai người, đừng nói đã làm chuyện đó nha~~ Cậu ấy mới 17t, còn là trẻ vị thành niên, anh cho dù có dục vọng cũng không thể làm chuyện đó với một tên nhóc được?
Tiêu Lập Trình hôm nay định dẫn Giang Hà đi công viên nước, thấy Giang Tiêu bước ra khỏi phòng, trước đó còn nghe tiếng của Mộ Hàn Chu liền lên tiếng.
Giang Tiêu giật mình - Em tới đây khi nào??
Tiêu Lập Trình đáp - Vừa tới, trùng hợp thấy được tất cả, vừa hay..... lại thấy anh cười!
Giang Tiêu nói - Anh không có!! Anh.... làm sao có thể?
Tiêu Lập Trình cười ôm bụng nói - Em chỉ đùa một chút thôi mà, anh làm gì mà hốt hoảng dữ vậy? Bộ thật sự, anh và cậu ta..... sẩy ra chuyện gì rồi sao?
Giang Tiêu tức giận bỏ đi, để lại một câu - Ăn nói hàm hồ!!
Tiêu Lập Trình thấy Giang Tiêu đã đi ra ngoài liền thu lại nụ cười của mình, xoa cằm suy nghĩ.
"Anh ta..... chắc không phải động tình với Mộ Hàn Chu rồi đó chứ? Vậy.... có phải vừa nãy mình làm kì đà cản mũi?"
Giang Hà mở cửa phòng bước ra, thấy cậu như vậy liền gọi - Cậu ơi, cậu sao vậy? Không khỏe sao?
Tiêu Lập Trình nghe thấy gọi mà giật mình, quay đầu nhìn thì thấy Giang Hà đã bước ra, trên người còn mặc một chiếc đầm màu hồng xinh xắn.

Giang Hà tiến lại gần, chạm vào trán của Tiêu Lập Trình kiểm tra, nói - Không nóng cũng không sốt, cậu.... không muốn dẫn cháu đi chơi?
Tiêu Lập Trình khua khua tay đáp - Không, không, không!! Ý cậu là..... thấy tiểu tiên nữ xuất hiện, cậu quên mất nói chuyện!!
Giang Hà lạnh lùng hỏi - Thật sao?
Tiêu Lập Trình đáp - Thật mà!! Thật mà!!!
Giang Hà tạm thời không hỏi nữa, quay đầu đi chỉ để lại một câu - Coi như là vậy đi!! Có đi không??
Đúng là cha nào con nấy, cách hành xử vô cùng giống nhau, thích quay lưng nói chuyện sao?
Tiêu Lập Trình thở dài thoát được một kiếp, quay đầu nhìn cánh cửa phòng kia rồi chạy theo Giang Hà ra ngoài.
****************
Công viên quốc gia!!
Dù hôm nay là ngày trong tuần, công viên cũng không ít người qua lại. Cũng không biết hôm nay là ngày gì, sao nơi này đông trẻ con tới vậy?
Đi đâu cũng sẽ thấy tốp trẻ con tụ tập một chỗ để luân phiên chơi đùa, những trò chơi mạo hiểm sẽ có người lớn trông coi hoặc đi theo.
Không chỗ nào không có trẻ con, Tiêu Lập Trình nắm tay Giang Hà đi vào sạp mua vé.
Sau đó liền chơi rất nhiều trò chơi như vòng quay ngựa đua, đua xe, vòng xoay tử thần, tê giác cuồng nộ, Tàu Monorail,..... có vẻ như Giang Hà rất thích chơi những trò cảm giác mạnh.
Tiêu Lập Trình lúc đầu còn rất hăng hái chơi cùng, đến lượt chơi tàu lượn siêu tốc thì...
- Ahhhh~~~
Cậu hét lớn, ai không biết còn tưởng Tiêu Lập Trình đang hò hét vui sướng nhưng Giang Hà ở bên cạnh thì không buồn nói, mặt vẫn tỉnh bơ như không quen biết.
Cô biết Tiêu Lập Trình mắc chứng bệnh sợ độ cao, bệnh tim mạch còn rất dễ bị hoảng sợ mà mỗi lần như vậy đều sẽ mệt đến ngất xỉu.
Không ngoài dự đoán chơi Tàu lượn siêu tốc mất một tiếng đồng hồ, khi vừa xuống tàu Tiêu Lập Trình liền chạy đến ôm một gốc cây gần đó, nôn thốc nôn tháo.
Giang Hà từ từ đi tới, định vuốt lưng cậu nhưng.....
Một người đã chạy tới, vừa vuốt ve lưng Tiêu Lập Trình vừa đưa chai nước cho cậu uống, nói - Uống đi, cẩn thận sức khỏe!!!
Tiêu Lập Trình không để ý ai đưa chai nước cho mình, nôn xong liền cầm lấy nó ngửa cổ uống một hơi hết nửa chai.
Lúc định thần lại, liền quay đầu nói câu cảm ơn thì thấy khuôn mặt vô cùng đẹp trai nhưng biểu cảm vô tình, giật mình lùi lại hai bước suýt thì ngã ngửa - Ahhh~~
Một vòng tay ôm lấy eo Tiêu Lập Trình, không nghĩ nhiều búng trán cậu một cái nói - Nhóc con, cậu có vẻ rất thích hét nhỉ?? Tiếng hét như như bị chọc tiết lợn vừa nãy, chắc không phải.... phát ra từ cậu phải không??
Ánh nắng chiếu trực tiếp vào hình bóng của thiếu niên trước mặt thật đẹp, thật hảo soái, thật.... mê người!!
Tiêu Lập Trình mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, thoát ra khỏi vòng tay của ai kia.
Cậu gãi gãi đầu, xấu hổ đáp - Ha ha ha~~ Chắc vậy ha~~
Giang Hà thật sự muốn đào một cái hố cho Tiêu Lập Trình chui xuống, nếu cần thì cũng muốn đào một cái hố cho mình.
Tiêu Lập Trình cười một lúc, nhận thấy người này sao lại xuất hiện ở đây hỏi - Đào học trưởng, hôm nay anh không đến trường sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Đào Mộc Nhân lạnh lùng cho hai tay vô túi, đáp - Tôi xin nghỉ, còn tại tôi ở đây thì.... là đang đi xem mắt!!
Nhắc mới nhớ tới, ở trong trường Đào Mộc Nhân chính là Hoàng tử Lạnh lùng chỉ đứng sau học trưởng khoa y - Dịch Hành!!
Thân là con trai duy nhất của giảng viên Trường đại học Long Thành, ba là trưởng khoa khoa Quản trị kinh doanh - Đào Lâm, mẹ là giảng viên khoa Dịch Vụ kiêm luôn phó hiệu trưởng của trường.
Trường Đại học Long Thành có rất nhiều nữ sinh theo đuổi Đào Mộc Nhân từ khoa khôi giảng đường, nữ thần khoa Điện ảnh đến ngay cả lão sư trong trường cũng muốn tìm một chân cho con cháu họ hàng.
Nhưng.... chưa một ai thành công tiếp cận được anh, ai đến đều tránh, đều né, đều bơ như không thấy.
Vậy mà, bây giờ lại đồng ý đi xem mắt theo lời ba mẹ.
Tiêu Lập Trình thật sự muốn nhìn ai mà có thể lọt vào mắt xanh của ba mẹ Đào Mộc Nhân.
Không nhìn thì thôi, ánh mắt của Tiêu Lập Trình dừng lại tại chỗ Giang Hà đang đứng.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp, dịu dàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của mình, cúi đầu chào cậu.
Cậu đáp lại, mắt vẫn không rời khỏi khiến Đào Mộc Nhân nhăn mày không vui hỏi - Đẹp không?
Tiêu Lập Trình không kiềm chế được giơ cả hai ngón tay cái của mình hướng về phía Đào Mộc Nhân nói - Tuyệt phẩm giai nhân!! Đào học trưởng, anh thật có phúc!!
Đào Mộc Nhân nghe xong, sắc mặt ngày càng xấu không nói nữa liền quay đầu bỏ đi.
Tiêu Lập Trình thấy anh cứ đi như vậy, không hiểu gì thì tiếng nói lanh lảnh của cô gái kia phát ra - Anh ấy.... hình như rất tức giận?
Cậu giật mình, lùi lại hai bước tránh tiếp xúc thân mật với cô, ngạc nhiên hỏi - Anh ấy, tức giận sao? Không thể nào?
Cô gái che miệng cười, đáp - Xin chào, tôi là Cố Chi Dương, rất vui được gặp anh! Anh tên gì vậy, anh đẹp trai?
Tiêu Lập Trình cười xã giao, đáp - Xin chào, tôi tên Tiêu Lập Trình, rất vui được gặp tiểu thư xinh đẹp!!
Cố Chi Dương nói thêm vài câu, kết bạn wechat rồi mới bỏ đi.
Tiêu Lập Trình nhìn theo bóng dáng cô đi, ánh mắt vô cùng lưu luyến sau liền buồn bã nhìn Giang Hà hỏi - Cậu, thất tình rồi?
Giang Hà nói một câu lạnh tanh - Cháu thấy không chắc đâu? Cháu thấy, anh ta.... có ý với cậu đó, hãy cố gắng thêm!!
Lại quay đầu đi, nói vọng lại - Đi về thôi, cậu muốn ở đây ăn tối sao?
Tiêu Lập Trình thở dài rồi cũng chạy theo Giang Hà ra ngoài công viên, cùng nhau lên xe taxi phóng đi.
Ở một cửa hàng không xa, ngay đối diện với cửa công viên có một nam một nữ ngồi ngay cửa sổ tầng hai nhìn xuống.
Thấy hai người lên xe an toàn rời đi, Cố Chi Dương ngậm ống hút nhìn thiếu niên trước mặt cố tỏ vẻ bình tĩnh, nói - Đào ca ca~~ vị đó thật hảo soái, đúng gu em thích. Anh có thể giúp em cua tiểu ca ca đó không?
Đào Mộc Nhân nhăn mặt, chỉ được một lúc liền bình thường gã đầu đồng ý.
Cứ tưởng Cố Chi Dương sẽ vô cùng vui vẻ, ai ngờ cô lại cầm cả ly trà sữa đang uống dở hất thẳng vào mặt Đào Mộc Nhân.
Đập mạnh ly trên bàn, tức giận nói - Anh muốn như vậy đến khi nào? Cái gì cũng muốn nhường cho em, cái gì chỉ cần là em thích, là em muốn anh đều muốn buông tay sao? Đã mười năm rồi, mười năm rồi, anh định cứ như vậy sao?
Cố Chi Dương khoanh tay lại, hừ lạnh nói - Hừ~~ Chỉ vì năm đó, anh để lạc mất em, để em bị kẻ xấu bắt cóc sao? Chuyện này đâu ai muốn, chuyện này không phải là nỗi của anh, em chưa từng trách anh!!
Đào Mộc Nhân không nói gì, im lặng nghe những lời nói oán trách của Cố Chi Dương.
- Là anh tự trách bản thân mình!! Là anh.... lúc đó không trông coi em tốt, làm em bị kẻ xấu bắt cóc!!
Đào Mộc Nhân cười khổ nói tiếp - Anh thật sự không dám đối mặt với em, khi cứu em thoát khỏi lũ bắt cóc, anh đã hứa chỉ cần em muốn, em thích anh sẽ nhường, kể cả..... người anh thích!!
Cố Chi Dương muốn khóc nhưng không khóc được, mười năm qua chỉ cần là thứ cô muốn giành anh đều sẽ đoạt cho bằng được.
Thứ anh thích, nếu mình thật sự mở lời, anh ấy thật sự sẽ nhường!!
Mộ Hàn Chu tỉnh dậy thấy bản thân đang nằm trên giường, chính là phòng của Giang Tiêu.
Đầu đau như búa bổ, kí ức tối hôm qua hiện ra như một đoạn phim tua chậm.
Tối hôm qua khi nói những lời tỏ tình khi say, liền nôn mửa trên người Giang Tiêu.
Mộ Hàn Chu thật muốn tìm một cái hố nào chui xuống, cho đỡ mất mặt.
Ai lại vừa tỏ tình câu trước, câu sau liền tặng một bãi nôn vừa kì quái vừa khó chịu chứ?
Cánh cửa mở ra, Giang Tiêu bê cốc nước giải rượu vào trong phòng, thấy Mộ Hàn Chu đã tỉnh liền hỏi - Mộ Hàn Chu, em cảm thấy trong người thế nào rồi?
Mộ Hàn Chu lắc đầu né tránh, nói không sao. Giang Tiêu đưa cốc giải rượu liền nhận lấy, uống hết một hơi rồi trả lại.
Giang Tiêu cầm lấy cốc rỗng từ anh, nhìn biểu hiện bình thường trên khuôn mặt Mộ Hàn Chu hỏi - Chuyện tối qua, em có nhớ gì không??
Mộ Hàn Chu làm bộ dạng vừa yếu ớt vừa đáng thương, lắc đầu nói - Không nhớ, em bây giờ vẫn còn đau đầu. Không lẽ, hôm qua em uống say có làm ra chuyện xấu gì sao?
Giang Tiêu thấy câu nói kia không giống nói đùa, tạch lưỡi cho qua nói - Không có gì!! Em tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, khi nào tới giờ dạy tôi sẽ chở em tới trường.
Mộ Hàn Chu cười vui vẻ gật đầu - Dạ được ah~~~.
Giang Tiêu vừa bước ra khỏi phòng, cánh cửa vừa đóng lại Mộ Hàn Chu đã hét lớn - Ahhhh~ Year!!
Anh không nghĩ tới, Giang Tiêu lại dễ bị lừa gạt như vậy, chỉ tìm một cái cớ không cần suy nghĩ mà bịa ra cũng tin là thật.
Mộ Hàn Chu nhớ đến cảnh tượng tối qua, chùm chăn che đi khuôn mặt đỏ như trái gấc vì xấu hổ.
****************
Giang Tiêu ở bên ngoài nghe được, trên môi khẽ nhếch lên. Phòng ngủ của hắn không hề cách âm, bên trong làm gì, động tĩnh nhẹ cũng nghe thấy.
- Anh.... Hai người, đừng nói đã làm chuyện đó nha~~ Cậu ấy mới 17t, còn là trẻ vị thành niên, anh cho dù có dục vọng cũng không thể làm chuyện đó với một tên nhóc được?
Tiêu Lập Trình hôm nay định dẫn Giang Hà đi công viên nước, thấy Giang Tiêu bước ra khỏi phòng, trước đó còn nghe tiếng của Mộ Hàn Chu liền lên tiếng.
Giang Tiêu giật mình - Em tới đây khi nào??
Tiêu Lập Trình đáp - Vừa tới, trùng hợp thấy được tất cả, vừa hay..... lại thấy anh cười!
Giang Tiêu nói - Anh không có!! Anh.... làm sao có thể?
Tiêu Lập Trình cười ôm bụng nói - Em chỉ đùa một chút thôi mà, anh làm gì mà hốt hoảng dữ vậy? Bộ thật sự, anh và cậu ta..... sẩy ra chuyện gì rồi sao?
Giang Tiêu tức giận bỏ đi, để lại một câu - Ăn nói hàm hồ!!
Tiêu Lập Trình thấy Giang Tiêu đã đi ra ngoài liền thu lại nụ cười của mình, xoa cằm suy nghĩ.
"Anh ta..... chắc không phải động tình với Mộ Hàn Chu rồi đó chứ? Vậy.... có phải vừa nãy mình làm kì đà cản mũi?"
Giang Hà mở cửa phòng bước ra, thấy cậu như vậy liền gọi - Cậu ơi, cậu sao vậy? Không khỏe sao?
Tiêu Lập Trình nghe thấy gọi mà giật mình, quay đầu nhìn thì thấy Giang Hà đã bước ra, trên người còn mặc một chiếc đầm màu hồng xinh xắn.

Giang Hà tiến lại gần, chạm vào trán của Tiêu Lập Trình kiểm tra, nói - Không nóng cũng không sốt, cậu.... không muốn dẫn cháu đi chơi?
Tiêu Lập Trình khua khua tay đáp - Không, không, không!! Ý cậu là..... thấy tiểu tiên nữ xuất hiện, cậu quên mất nói chuyện!!
Giang Hà lạnh lùng hỏi - Thật sao?
Tiêu Lập Trình đáp - Thật mà!! Thật mà!!!
Giang Hà tạm thời không hỏi nữa, quay đầu đi chỉ để lại một câu - Coi như là vậy đi!! Có đi không??
Đúng là cha nào con nấy, cách hành xử vô cùng giống nhau, thích quay lưng nói chuyện sao?
Tiêu Lập Trình thở dài thoát được một kiếp, quay đầu nhìn cánh cửa phòng kia rồi chạy theo Giang Hà ra ngoài.
****************
Công viên quốc gia!!
Dù hôm nay là ngày trong tuần, công viên cũng không ít người qua lại. Cũng không biết hôm nay là ngày gì, sao nơi này đông trẻ con tới vậy?
Đi đâu cũng sẽ thấy tốp trẻ con tụ tập một chỗ để luân phiên chơi đùa, những trò chơi mạo hiểm sẽ có người lớn trông coi hoặc đi theo.
Không chỗ nào không có trẻ con, Tiêu Lập Trình nắm tay Giang Hà đi vào sạp mua vé.
Sau đó liền chơi rất nhiều trò chơi như vòng quay ngựa đua, đua xe, vòng xoay tử thần, tê giác cuồng nộ, Tàu Monorail,..... có vẻ như Giang Hà rất thích chơi những trò cảm giác mạnh.
Tiêu Lập Trình lúc đầu còn rất hăng hái chơi cùng, đến lượt chơi tàu lượn siêu tốc thì...
- Ahhhh~~~
Cậu hét lớn, ai không biết còn tưởng Tiêu Lập Trình đang hò hét vui sướng nhưng Giang Hà ở bên cạnh thì không buồn nói, mặt vẫn tỉnh bơ như không quen biết.
Cô biết Tiêu Lập Trình mắc chứng bệnh sợ độ cao, bệnh tim mạch còn rất dễ bị hoảng sợ mà mỗi lần như vậy đều sẽ mệt đến ngất xỉu.
Không ngoài dự đoán chơi Tàu lượn siêu tốc mất một tiếng đồng hồ, khi vừa xuống tàu Tiêu Lập Trình liền chạy đến ôm một gốc cây gần đó, nôn thốc nôn tháo.
Giang Hà từ từ đi tới, định vuốt lưng cậu nhưng.....
Một người đã chạy tới, vừa vuốt ve lưng Tiêu Lập Trình vừa đưa chai nước cho cậu uống, nói - Uống đi, cẩn thận sức khỏe!!!
Tiêu Lập Trình không để ý ai đưa chai nước cho mình, nôn xong liền cầm lấy nó ngửa cổ uống một hơi hết nửa chai.
Lúc định thần lại, liền quay đầu nói câu cảm ơn thì thấy khuôn mặt vô cùng đẹp trai nhưng biểu cảm vô tình, giật mình lùi lại hai bước suýt thì ngã ngửa - Ahhh~~
Một vòng tay ôm lấy eo Tiêu Lập Trình, không nghĩ nhiều búng trán cậu một cái nói - Nhóc con, cậu có vẻ rất thích hét nhỉ?? Tiếng hét như như bị chọc tiết lợn vừa nãy, chắc không phải.... phát ra từ cậu phải không??
Ánh nắng chiếu trực tiếp vào hình bóng của thiếu niên trước mặt thật đẹp, thật hảo soái, thật.... mê người!!
Tiêu Lập Trình mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, thoát ra khỏi vòng tay của ai kia.
Cậu gãi gãi đầu, xấu hổ đáp - Ha ha ha~~ Chắc vậy ha~~
Giang Hà thật sự muốn đào một cái hố cho Tiêu Lập Trình chui xuống, nếu cần thì cũng muốn đào một cái hố cho mình.
Tiêu Lập Trình cười một lúc, nhận thấy người này sao lại xuất hiện ở đây hỏi - Đào học trưởng, hôm nay anh không đến trường sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Đào Mộc Nhân lạnh lùng cho hai tay vô túi, đáp - Tôi xin nghỉ, còn tại tôi ở đây thì.... là đang đi xem mắt!!
Nhắc mới nhớ tới, ở trong trường Đào Mộc Nhân chính là Hoàng tử Lạnh lùng chỉ đứng sau học trưởng khoa y - Dịch Hành!!
Thân là con trai duy nhất của giảng viên Trường đại học Long Thành, ba là trưởng khoa khoa Quản trị kinh doanh - Đào Lâm, mẹ là giảng viên khoa Dịch Vụ kiêm luôn phó hiệu trưởng của trường.
Trường Đại học Long Thành có rất nhiều nữ sinh theo đuổi Đào Mộc Nhân từ khoa khôi giảng đường, nữ thần khoa Điện ảnh đến ngay cả lão sư trong trường cũng muốn tìm một chân cho con cháu họ hàng.
Nhưng.... chưa một ai thành công tiếp cận được anh, ai đến đều tránh, đều né, đều bơ như không thấy.
Vậy mà, bây giờ lại đồng ý đi xem mắt theo lời ba mẹ.
Tiêu Lập Trình thật sự muốn nhìn ai mà có thể lọt vào mắt xanh của ba mẹ Đào Mộc Nhân.
Không nhìn thì thôi, ánh mắt của Tiêu Lập Trình dừng lại tại chỗ Giang Hà đang đứng.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp, dịu dàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của mình, cúi đầu chào cậu.
Cậu đáp lại, mắt vẫn không rời khỏi khiến Đào Mộc Nhân nhăn mày không vui hỏi - Đẹp không?
Tiêu Lập Trình không kiềm chế được giơ cả hai ngón tay cái của mình hướng về phía Đào Mộc Nhân nói - Tuyệt phẩm giai nhân!! Đào học trưởng, anh thật có phúc!!
Đào Mộc Nhân nghe xong, sắc mặt ngày càng xấu không nói nữa liền quay đầu bỏ đi.
Tiêu Lập Trình thấy anh cứ đi như vậy, không hiểu gì thì tiếng nói lanh lảnh của cô gái kia phát ra - Anh ấy.... hình như rất tức giận?
Cậu giật mình, lùi lại hai bước tránh tiếp xúc thân mật với cô, ngạc nhiên hỏi - Anh ấy, tức giận sao? Không thể nào?
Cô gái che miệng cười, đáp - Xin chào, tôi là Cố Chi Dương, rất vui được gặp anh! Anh tên gì vậy, anh đẹp trai?
Tiêu Lập Trình cười xã giao, đáp - Xin chào, tôi tên Tiêu Lập Trình, rất vui được gặp tiểu thư xinh đẹp!!
Cố Chi Dương nói thêm vài câu, kết bạn wechat rồi mới bỏ đi.
Tiêu Lập Trình nhìn theo bóng dáng cô đi, ánh mắt vô cùng lưu luyến sau liền buồn bã nhìn Giang Hà hỏi - Cậu, thất tình rồi?
Giang Hà nói một câu lạnh tanh - Cháu thấy không chắc đâu? Cháu thấy, anh ta.... có ý với cậu đó, hãy cố gắng thêm!!
Lại quay đầu đi, nói vọng lại - Đi về thôi, cậu muốn ở đây ăn tối sao?
Tiêu Lập Trình thở dài rồi cũng chạy theo Giang Hà ra ngoài công viên, cùng nhau lên xe taxi phóng đi.
Ở một cửa hàng không xa, ngay đối diện với cửa công viên có một nam một nữ ngồi ngay cửa sổ tầng hai nhìn xuống.
Thấy hai người lên xe an toàn rời đi, Cố Chi Dương ngậm ống hút nhìn thiếu niên trước mặt cố tỏ vẻ bình tĩnh, nói - Đào ca ca~~ vị đó thật hảo soái, đúng gu em thích. Anh có thể giúp em cua tiểu ca ca đó không?
Đào Mộc Nhân nhăn mặt, chỉ được một lúc liền bình thường gã đầu đồng ý.
Cứ tưởng Cố Chi Dương sẽ vô cùng vui vẻ, ai ngờ cô lại cầm cả ly trà sữa đang uống dở hất thẳng vào mặt Đào Mộc Nhân.
Đập mạnh ly trên bàn, tức giận nói - Anh muốn như vậy đến khi nào? Cái gì cũng muốn nhường cho em, cái gì chỉ cần là em thích, là em muốn anh đều muốn buông tay sao? Đã mười năm rồi, mười năm rồi, anh định cứ như vậy sao?
Cố Chi Dương khoanh tay lại, hừ lạnh nói - Hừ~~ Chỉ vì năm đó, anh để lạc mất em, để em bị kẻ xấu bắt cóc sao? Chuyện này đâu ai muốn, chuyện này không phải là nỗi của anh, em chưa từng trách anh!!
Đào Mộc Nhân không nói gì, im lặng nghe những lời nói oán trách của Cố Chi Dương.
- Là anh tự trách bản thân mình!! Là anh.... lúc đó không trông coi em tốt, làm em bị kẻ xấu bắt cóc!!
Đào Mộc Nhân cười khổ nói tiếp - Anh thật sự không dám đối mặt với em, khi cứu em thoát khỏi lũ bắt cóc, anh đã hứa chỉ cần em muốn, em thích anh sẽ nhường, kể cả..... người anh thích!!
Cố Chi Dương muốn khóc nhưng không khóc được, mười năm qua chỉ cần là thứ cô muốn giành anh đều sẽ đoạt cho bằng được.
Thứ anh thích, nếu mình thật sự mở lời, anh ấy thật sự sẽ nhường!!