Chương : 6
Ta không biết tên tuổi của mama đó, đến nay cũng không nhớ được mặt của nàng, khi đó nàng đẩy cửa đi vào, ánh sáng phía sau nàng chiếu đến chói mắt, ta cố gắng nhìn, bất quá chỉ thấy một cái bóng mờ.
Thành Hóa năm thứ sáu, tháng bảy, hài tử của ta ra đời, mama mà ta gặp tất nhiên cũng đã rời đi nhân thế.
Đó là một nam hài, trong giấc mộng, hắn siết thật chặtquả đấm nho nhỏ, làn da mỏng mịn mà béo mập, thân thể bé nhỏ ấm áp mềm mại. Ta cọ cọ gò má của hắn, trong lòng đầy tràn xúc động.
Hài tử của ta, thân nhân của ta, máu mủ của ta.
Nhưng là, ta có thể bảo vệ hài tử bao lâu đây?
Ta căn bản không bảo vệ được hài tử.
Hắn mở mắt, một đôi con ngươi đen lay láy thẳng tắp nhìn ta, đầu ngón tay ta nắm thành quả đấm nho nhỏ không thả. Ta hi vọng có thể nghe được hắn gọi ta một tiếng"Mẫu thân" biết bao…
Hắn cái gì cũng không hiểu, đói bụng sẽ khóc, ăn no sẽ ngủ, tỉnh ngủ liền trợn tròn mắt nhìn chung quanh, tràn ngập tò mò đối với cái thế giới này.
Ta muốn dạy hắn biết đọc biết viết, nhìn hắn từng chút lớn lên, ta không cần hắn làm hoàng đế, chỉ hy vọng lúc hắn có được cuộc sống bình thường, hảo hảo mà sống xót.
Nhưng là nguyện vọng đơn giản như vậy lại khó có thể đạt thành.
Lần này đòi mạng của ta, không tưởng được, lại là Trương Mẫn.
Nhìn lại quá khứ, ta cười nhạt, "Làm chuyện ngươi nên làm thôi."
Hài tử mới vừa ăn no, ợ lên no nê, khóe miệng toát ra điểm màu trắng phao phao, ở trong lòng ta ngọ nguậy xong, lại muốn đi ngủ.
Trương Mẫn đứng yên thật lâu, rốt cuộc nhẹ nhàng một tiếng thở dài, đi về phía ta. Ta đè xuống nước mắt, giao hài tử đến trên tay Trương Mẫn.
"Hài tử để ở chỗ này không an toàn." Hắn nói xong, vỗ nhẹ nhẹ sau lưng hài tử, đáy mắt toát ra một tia ôn tình, "Giao cho ta, qua một thời gian ngắn, ngươi lại nhìn đến hắn."
Ta kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn rời đi.
Hắn làm như vậy sẽ liên lụy mạng của bản thân!
Ta không biết hắn làm như thế nào trả lời Vạn quý phi, nhưng hiển nhiên, hắn giấu đi rồi, nhưng là có thể giấu giếm bao lâu đây? Trong cung nhiều người nhiều miệng, một hài tử, ngày từng ngày lớn lên, làm sao có thể lừa gạt được đây?
Chuyện bại lộ, hắn cũng sẽ mất mạng .
Thời điểm ta lên tiếng, hắn cười nhạt, vươn tay trêu chọc hài tử, nhẹ giọng nói: "Đáng giá."
Thành Hóa năm thứ sáu, tháng bảy, hài tử của ta ra đời, mama mà ta gặp tất nhiên cũng đã rời đi nhân thế.
Đó là một nam hài, trong giấc mộng, hắn siết thật chặtquả đấm nho nhỏ, làn da mỏng mịn mà béo mập, thân thể bé nhỏ ấm áp mềm mại. Ta cọ cọ gò má của hắn, trong lòng đầy tràn xúc động.
Hài tử của ta, thân nhân của ta, máu mủ của ta.
Nhưng là, ta có thể bảo vệ hài tử bao lâu đây?
Ta căn bản không bảo vệ được hài tử.
Hắn mở mắt, một đôi con ngươi đen lay láy thẳng tắp nhìn ta, đầu ngón tay ta nắm thành quả đấm nho nhỏ không thả. Ta hi vọng có thể nghe được hắn gọi ta một tiếng"Mẫu thân" biết bao…
Hắn cái gì cũng không hiểu, đói bụng sẽ khóc, ăn no sẽ ngủ, tỉnh ngủ liền trợn tròn mắt nhìn chung quanh, tràn ngập tò mò đối với cái thế giới này.
Ta muốn dạy hắn biết đọc biết viết, nhìn hắn từng chút lớn lên, ta không cần hắn làm hoàng đế, chỉ hy vọng lúc hắn có được cuộc sống bình thường, hảo hảo mà sống xót.
Nhưng là nguyện vọng đơn giản như vậy lại khó có thể đạt thành.
Lần này đòi mạng của ta, không tưởng được, lại là Trương Mẫn.
Nhìn lại quá khứ, ta cười nhạt, "Làm chuyện ngươi nên làm thôi."
Hài tử mới vừa ăn no, ợ lên no nê, khóe miệng toát ra điểm màu trắng phao phao, ở trong lòng ta ngọ nguậy xong, lại muốn đi ngủ.
Trương Mẫn đứng yên thật lâu, rốt cuộc nhẹ nhàng một tiếng thở dài, đi về phía ta. Ta đè xuống nước mắt, giao hài tử đến trên tay Trương Mẫn.
"Hài tử để ở chỗ này không an toàn." Hắn nói xong, vỗ nhẹ nhẹ sau lưng hài tử, đáy mắt toát ra một tia ôn tình, "Giao cho ta, qua một thời gian ngắn, ngươi lại nhìn đến hắn."
Ta kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn rời đi.
Hắn làm như vậy sẽ liên lụy mạng của bản thân!
Ta không biết hắn làm như thế nào trả lời Vạn quý phi, nhưng hiển nhiên, hắn giấu đi rồi, nhưng là có thể giấu giếm bao lâu đây? Trong cung nhiều người nhiều miệng, một hài tử, ngày từng ngày lớn lên, làm sao có thể lừa gạt được đây?
Chuyện bại lộ, hắn cũng sẽ mất mạng .
Thời điểm ta lên tiếng, hắn cười nhạt, vươn tay trêu chọc hài tử, nhẹ giọng nói: "Đáng giá."