Chương 2
Hoá ra dòng người phía trước đột ngột ùn lại vì có người bị ngã.
Lương Tử Hưng dừng lại giúp một tay, đội fans vây quanh cũng dừng lại theo. Thời Dẫn nghe tiếng chụp ảnh tách tách tách khắp tứ phía, khéo chuyện này lại sắp lên top tìm kiếm rồi đấy.
Cậu lấy tiêu đề hộ luôn rồi: #Lương Tử Hưng – năng lực bạn trai Max#
Thời Dẫn ngẩng lên nhìn Dụ Duy Giang, thấy anh đã đeo khẩu trang vào.
“Cậu vẫn còn là học sinh phải không?” Dụ Duy Giang nhìn cậu, tiếng bị khẩu trang cản lại trở nên càng trầm, “Về nhà sớm đi.”
Dứt lời, anh kéo vali bước về hướng ít người.
Thời Dẫn ôm máy ảnh chạy theo: “Trợ lý của anh không tới đón anh ạ?”
“Hôm nay là lịch trình cá nhân.”
“Anh nhớ dùng mặt nạ xông hơi mắt kia nhé, hiệu quả giảm mệt mỏi tốt lắm.” Thời Dẫn dừng lại tại chỗ, vẫy tay với anh, “Tạm biệt, anh đi đường cẩn thận.”
Cậu thấy đuôi mắt Dụ Duy Giang hơi cong lên gần như chẳng nhận ra: “Ừ, tạm biệt.”
Nửa tiếng sau, Thời Dẫn mở weibo, quả nhiên, Lương Tử Hưng lên top tìm kiếm rồi. Vừa vào xem đã thấy ảnh chụp cậu ta đỡ bạn fan bị ngã dậy, còn có cả video, thể hiện đầy đủ vẻ đẹp trai và phong độ của cậu ở mọi góc.
Thời Dẫn mở bình luận đọc.
Nửa tiếng đồng hồ 3000+ bình luận. Hàng đầu đều là fans, mấy cái tiêu đề này không cần phải kiểm soát bình luận, trông mức độ phổ biến có vẻ cao nhưng theo như kinh nghiệm của cậu nhìn thì, tám chín phần mười cái top tìm kiếm này là công ty mua.
Thời Dẫn chậc khẽ một tiếng.
Có thị trường tốt thật đấy, công ty sẽ nhanh chóng tăng độ hot cho bạn.
Dụ Duy Giang quay về nơi ở.
Vừa kéo vali vào, điện thoại đã reo vang.
“Ba.” Dụ Duy Giang nghe điện thoại, bước tới ban công tưới cây.
“Về rồi à?”
“Vâng.”
“Sức khoẻ ông con thế nào rồi?”
“Có tinh thần lắm.”
Người đàn ông đầu bên kia điện thoại trầm giọng bảo: “Rỗi rãi thì qua chơi, bà con đi rồi. Ông còn một mình không thấy sa sút vì không nói ra miệng thôi.”
“Vâng, con nhận nuôi một con chó con cho ông rồi. Ông thích lắm.” Dụ Duy Giang cầm kéo tỉa mấy chiếc lá nhài úa.
“Ba tắt đây, giữ gìn sức khoẻ.”
“Vâng, tạm biệt ba.”
Tiếng chuông cửa vang, Dụ Duy Giang đặt bình tưới xuống, ra mở cửa.
Một cậu thanh niên gầy gầy mà nhanh nhẹn đi từ cửa vào. Cậu cắt tóc húi cua, mặt mũi hồng hào.
Hình Kiêu – quản lý kiêm trợ lý của Dụ Duy Giang. Năm đầu tiên, Dụ Duy Giang cũng có quản lý riêng. Tuy nhóm quản lý không đầy đủ nhưng không tệ đến nỗi quản lý và trợ lý đều là cùng một người.
Chỉ là sau này xảy ra chút biến cố, tài nguyên của anh giảm mạnh, nói trắng ra là bị công ty bỏ rơi, dần dà bị gạt ra ngoài.
Bao gồm cả Hình Kiêu – cậu trợ lý thực tập được công ty sắp xếp cho anh sau này. Cậu là một nhân viên cấp dưới không có lai lịch cũng bị công ty gạt ra.
Hình Kiêu đổi dép trong nhà: “Sao nay anh về không bảo em một tiếng? Chẳng có ai tới đón đúng không?”
“Có.” Dụ Duy Giang đáp.
“Có người đón á? Ai? Fan hả?”
Dụ Duy Giang không chắc chắn lắm: “Chắc vậy.”
“Chắc vậy là thế nào.”
“Một cậu bé.” Chẳng biết định kiến này hình thành trong Dụ Duy Giang từ khi nào, “Bây giờ mấy đứa học sinh nam cũng đu idol à?”
“Sao học sinh nam không được đu idol? Dạo này người thật sự tinh mắt không nhiều lắm đâu.” Nói xong, Hình Kiêu cầm một tập kịch bản trong túi ra, “Em mang kịch bản “Anh tôi” tới cho anh này. Thứ sáu tuần sau họp báo khai máy, anh biết rồi đúng không? Nhớ mặc đẹp trai vào đấy nhé, lấy mấy bộ cất dưới đáy tủ đồ ấy!”
Dụ Duy Giang nhận kịch bản, ừ một tiếng.
Hình Kiêu xoa hai tay vào nhau, dáng vẻ hừng hực khí thế nóng lòng muốn thử, “Nửa năm, cuối cùng cũng có phim mới rồi.”
Cơ hội thử vai cho “Anh tôi” là Hình Kiêu gắng hết sức mình mới giành được. Tuy chủ đề không chạy theo xu hướng của thị trường nhưng danh tiếng của đạo diễn cũng ok lắm. May mà Dụ Duy Giang chẳng thua kém ai, nắm chắc được nhân vật trong khi thử vai nên dù chìm nghỉm vẫn được đạo diễn chọn trúng.
Hình Kiêu uống một hụm nước, hỏi: “À, lần này anh ra nước ngoài làm gì đấy? Đi chơi à?”
“Sức khoẻ ông nội anh không tốt nên anh sang thăm xem thế nào.”
“Ông ở nước ngoài ạ?”
“Ừ.”
Điểm tốt duy nhất của việc bị gạt ra ngoài là tự do. Đi đâu cũng không lo gặp cảnh bị fan nhận ra, bình thường cũng không phải chạy show, đời sống nhàn nhã tự tại.
Nhưng làm ngành này sợ nhất là nhàn rỗi. Nhàn rỗi tức là sao?
Tức là bạn mờ nhạt, không có cơ hội phát triển trong tương lai.
Hình Kiêu là một quản lý non trẻ mới ra đời, dẫn theo một anh nghệ sĩ đẹp trai mạnh mẽ nhưng số phận bi đát khiến cậu còn trẻ mà đã có nguy cơ phải đối diện với cảnh đầu tóc vài sợi phất phơ.
Hình Kiêu lại mang một xấp tài liệu khác ra: “Mấy cái này là thông tin về các diễn viên trong đoàn phim em tìm cho anh. Anh tranh thủ thời gian xem qua nhé, biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.”
Dụ Duy Giang mở tài liệu xem qua. Hình Kiêu chỉ diễn viên ở trang đầu tiên, cũng chính là diễn viên đóng vai nam chính trong “Anh tôi”, bảo: “Anh biết Lương Tử Hưng không? Cùng công ty với chúng ta, là đàn em của anh ấy. Có hậu thuẫn đúng là khác hẳn, con cưng của tư bản, không qua trường lớp chính quy, không có kinh nghiệm đóng phim đã quyết định nội bộ làm nam chính luôn.”
Hình Kiêu đã lặn lội trong bãi nước đục showbiz này được một thời gian rồi, sớm nhìn thấu những mưu mô và quy tắc trong cái giới này. Hiện trạng không thể thay đổi, trong lòng khó chịu cũng chỉ có thể phàn nàn dăm câu: “Bây giờ mấy chương trình tuyển chọn tài năng có ai không có hậu thuẫn phía sau? Cái nào chẳng có kịch bản, có tính toán, tư bản muốn cho ai phất, người đó phất. Chúng ta…”
Hình Kiêu nhìn sang Dụ Duy Giang. Dụ Duy Giang cũng nhìn lại cậu, ánh mắt sáng trong.
Một gương mặt đẹp trai mù cả mắt.
Hình Kiêu thở dài, vỗ vai anh: “Anh, từ từ sẽ tới…”
Buổi chiều, Thời Dẫn cầm máy ảnh về kí túc xá.
Bạn cùng phòng đang chơi game, nghe tiếng động thì quay đầu lại: “Nay chủ tịch Thời nhanh thế.”
Thời Dẫn cười đi về giường mình: “Đón một chuyến bay thôi.”
“Tớ phải báo với chủ tịch Thời một tin không may mắn.” Bạn cùng phòng gõ bàn phím cành cạch, “Hôm nay cậu trốn học bị thầy Vương phát hiện. Ông ấy bảo chiều cậu tới văn phòng ổng đấy.”
Thời Dẫn ngẩng lên: “Gì?”
Tám phần mười là lên làm culi.
Trong lòng Thời Dẫn có dự cảm không may nhưng vẫn không chịu từ bỏ mà hỏi: “Gọi tớ lên làm gì?”
“Không biết, không thấy nói.”
“Chiều nay tớ còn không có tiết, má nó!” Thời Dẫn buồn phiền bảo, “Bao nhiêu người trốn học sao túm mỗi tớ thế.”
Bạn cùng phòng cười phớ lớ: “Ai bảo cậu tương lai xán lạn.”
Thời Dẫn chửi tục, đặt máy ảnh xuống, héo rũ nhét mấy quyển từ điển tiếng Đức vào balo, đoạn đeo lên rồi rời khỏi ký túc xá.
Quả nhiên là bị gọi tới làm culi.
Thời Dẫn khóc thét trong lòng. Lão Vương nhìn trúng một mình cậu mà ra sức bóc lột.
Lão Vương là giảng viên lớp viết tiếng Đức của Thời Dẫn, không có việc gì rất thích gọi Thời Dẫn tới văn phòng làm culi. Lại bởi Thời Dẫn đu idol, hay bùng học nên tỉ lệ bị sờ gáy là rất cao.
Thời Dẫn từng sinh sống ở Đức một thời gian khi còn nhỏ. Khả năng ngoại ngữ được vun đắp từ khi đó tạo điều kiện thuận lợi cho việc học sau này của cậu.
Thời Dẫn là con một, được gia đình chiều từ bé. Người lớn trong nhà không yêu cầu cao về mặt học tập với cậu. Lúc điền nguyện vọng thi đại học, mẹ Thời mong cậu có thể dễ thở hơn ở trường nên khuyên cậu chọn chuyên ngành tiếng Đức.
Cậu có nền tảng tiếng Đức, nội dung các môn chuyên ngành đại học với cậu mà nói cứ như đã học xong từ trước, nói chung là tương đối dễ thở.
Vì việc này mà bạn từ nhỏ của cậu còn bảo cậu là con trai cưng của mẹ, mẹ nói gì làm đấy.
Đương nhiên, cơ sở tiếng Đức vững chắc cũng là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới việc cậu bị Lão Vương bóc lột thường xuyên.
Nhân danh trừng phạt sinh viên trốn học, người này mang tài liệu học thuật tối nghĩa tới cho Thời Dẫn phiên dịch.
Thời Dẫn nhìn một xấp tài liệu tiếng Đức dày cộp trước mặt, thở dài thườn thượt.
Lão Vương cũng chỉ doạ Thời Dẫn thôi.
Để cậu làm khoảng một giờ ở đây là xong việc, nhân cơ hội này tăng trình tiếng Đức cho cậu một chút, không bắt cậu ở lâu.
Thời Dẫn vùi đầu phiên dịch. Lão Vương cầm bình giữ nhiệt, không có gì làm bèn tới sau cậu liếc xem.
Lão Vương nhấp một ngụm trà nóng, thở ra một hơi, hỏi: “Có tính tới chuyện học lên không? Hay là ra nước ngoài?”
“Chưa nghĩ tới, chắc là không học lên đâu ạ? Nước ngoài cũng không luôn.” Thời Dẫn đáp không xác định, “Bây giờ mới là kì một năm hai mà thầy. Thầy Vương nghĩ xa quá rồi.”
Lão Vương búng gáy cậu một cái: “Lêu lổng suốt ngày.”
“Đâu có, tại thầy bị thành kiến che mờ hai mắt đấy. Dĩ nhiên là lúc em nghiêm túc học tập có cho ai biết đâu.”
Tính cách Thời Dẫn khiến người ta thích. Nhìn là biết được chiều từ bé nhưng hoàn toàn không có tính thiếu gia.
Những lúc nghịch ngợm còn hay đùa với cả giảng viên.
Lão Vương không đáp mà lại gõ nhẹ vào đầu cậu một cái.
Thời Dẫn làm culi xong đã tới giờ cơm tối. Cậu ra ngoài trường kiếm một quán nào đó để tự chiêu đãi mình một bữa thật ngon, tiện đường qua tiệm làm tóc đổi kiểu tóc mới.
Là một thiếu nam điển trai đương tuổi xuân xanh, Thời Dẫn để ý hình tượng của mình lắm, thỉnh thoảng còn hơi có cảm giác gánh nặng thần tượng cơ.
Thân là trực nam, chẳng có mấy đứa con trai tuổi cậu sẽ chạy theo mốt hay trào lưu hiện hành. Cậu là một trong thiểu số, lại thêm ngoại hình hơn người, thỉnh thoảng còn làm màu trước mặt các em gái nên khi đứng giữa một đám nam sinh giản dị xung quanh, cậu thành nhân vật khác biệt hẳn trong mắt các cô gái.
Khi Thời Dẫn quay lại kí túc xá, wechat đã bị Nguyên Dập oanh tạc bùm bùm.
Thời Dẫn tạo một tài khoản weibo lúc mới bắt đầu đu idol – blog ảnh của Dụ Duy Giang. Ảnh hoạt động hay ảnh ở sân bay đều được đăng tại weibo này.
Nguyên Dập không thấy blog đăng ảnh ở sân bay hôm nay nên hỏi Thời Dẫn.
Nguyên Dập: Vẻ đẹp động lòng người của Giang nhà cậu đâu?
Thời Dẫn cầm điện thoại chụp mấy tấm xem trước mờ mờ từ màn hình máy ảnh rồi gửi cho Nguyên Dập.
Nguyên Dập:??? Sao chỉ có ảnh xem trước
Thời Dẫn: Xem đại đi, không có ngoại truyện đâu.
Nhớ tới câu nói hôm nay của Dụ Duy Giang ở sân bay, Thời Dẫn không khỏi bật cười.
Thời Dẫn: Giang nhà anh bảo hôm nay anh ấy xấu, không cho em đăng ảnh.
Nguyên Dập:? Cậu ta nói chuyện với cậu á
Nguyên Dập: Còn đời thường như thế?
Thời Dẫn:
Nguyên Dập: Đậu má, anh đu cậu ta cả năm trời mà còn chẳng nói được với cậu ta mấy câu??? Có lần anh còn nghĩ Giang nhà cậu không nói được đấy
Thời Dẫn cười ná thở.
Cậu nhắn lại: Giang nhà anh một năm hoạt động được mấy lần? Anh đu anh ấy được mấy lần?
Nói đến đây thì Thời Dẫn cũng không nói được mấy câu với Dụ Duy Giang.
Bởi Dụ Duy Giang rất ít hoạt động, Hơn nữa bản thân anh cũng trầm tính, không tương tác nhiều với người hâm mộ.
Nguyên Dập: Chậc, Giang nhà cậu trông mặt chọn người tương tác đúng không?
Nguyên Dập: Ghen tị khiến tui thay đổi hoàn toàn
Thời Dẫn cười đáp lại: Em đeo khẩu trang chú ạ
Nguyên Dập ba mươi tuổi nhưng tính tình chẳng khác nào trẻ con. Đôi lúc Thời Dẫn cảm giác y như bạn cùng trang lứa với cậu. Hơn nữa trông mặt mũi y cũng trẻ hơn tuổi, hoàn toàn không giống đã ba mươi chút nào.
Thời Dẫn: Đúng rồi, hôm nay em gặp Lương Tử Hưng ở sân bay, chiến trận hoành tráng lắm
Nguyên Dập: Thái tử gia mới phất của Tinh Dực mà, dạo này được công ty bọn họ yêu thương hết mực đấy
Thời Dẫn: Tinh Dực? Cùng công ty với Dụ Duy Giang?
Nguyên Dập: Ừ, tuần sau anh đi họp báo khai máy, gặp nhé
Thời Dẫn: Ok
Lương Tử Hưng dừng lại giúp một tay, đội fans vây quanh cũng dừng lại theo. Thời Dẫn nghe tiếng chụp ảnh tách tách tách khắp tứ phía, khéo chuyện này lại sắp lên top tìm kiếm rồi đấy.
Cậu lấy tiêu đề hộ luôn rồi: #Lương Tử Hưng – năng lực bạn trai Max#
Thời Dẫn ngẩng lên nhìn Dụ Duy Giang, thấy anh đã đeo khẩu trang vào.
“Cậu vẫn còn là học sinh phải không?” Dụ Duy Giang nhìn cậu, tiếng bị khẩu trang cản lại trở nên càng trầm, “Về nhà sớm đi.”
Dứt lời, anh kéo vali bước về hướng ít người.
Thời Dẫn ôm máy ảnh chạy theo: “Trợ lý của anh không tới đón anh ạ?”
“Hôm nay là lịch trình cá nhân.”
“Anh nhớ dùng mặt nạ xông hơi mắt kia nhé, hiệu quả giảm mệt mỏi tốt lắm.” Thời Dẫn dừng lại tại chỗ, vẫy tay với anh, “Tạm biệt, anh đi đường cẩn thận.”
Cậu thấy đuôi mắt Dụ Duy Giang hơi cong lên gần như chẳng nhận ra: “Ừ, tạm biệt.”
Nửa tiếng sau, Thời Dẫn mở weibo, quả nhiên, Lương Tử Hưng lên top tìm kiếm rồi. Vừa vào xem đã thấy ảnh chụp cậu ta đỡ bạn fan bị ngã dậy, còn có cả video, thể hiện đầy đủ vẻ đẹp trai và phong độ của cậu ở mọi góc.
Thời Dẫn mở bình luận đọc.
Nửa tiếng đồng hồ 3000+ bình luận. Hàng đầu đều là fans, mấy cái tiêu đề này không cần phải kiểm soát bình luận, trông mức độ phổ biến có vẻ cao nhưng theo như kinh nghiệm của cậu nhìn thì, tám chín phần mười cái top tìm kiếm này là công ty mua.
Thời Dẫn chậc khẽ một tiếng.
Có thị trường tốt thật đấy, công ty sẽ nhanh chóng tăng độ hot cho bạn.
Dụ Duy Giang quay về nơi ở.
Vừa kéo vali vào, điện thoại đã reo vang.
“Ba.” Dụ Duy Giang nghe điện thoại, bước tới ban công tưới cây.
“Về rồi à?”
“Vâng.”
“Sức khoẻ ông con thế nào rồi?”
“Có tinh thần lắm.”
Người đàn ông đầu bên kia điện thoại trầm giọng bảo: “Rỗi rãi thì qua chơi, bà con đi rồi. Ông còn một mình không thấy sa sút vì không nói ra miệng thôi.”
“Vâng, con nhận nuôi một con chó con cho ông rồi. Ông thích lắm.” Dụ Duy Giang cầm kéo tỉa mấy chiếc lá nhài úa.
“Ba tắt đây, giữ gìn sức khoẻ.”
“Vâng, tạm biệt ba.”
Tiếng chuông cửa vang, Dụ Duy Giang đặt bình tưới xuống, ra mở cửa.
Một cậu thanh niên gầy gầy mà nhanh nhẹn đi từ cửa vào. Cậu cắt tóc húi cua, mặt mũi hồng hào.
Hình Kiêu – quản lý kiêm trợ lý của Dụ Duy Giang. Năm đầu tiên, Dụ Duy Giang cũng có quản lý riêng. Tuy nhóm quản lý không đầy đủ nhưng không tệ đến nỗi quản lý và trợ lý đều là cùng một người.
Chỉ là sau này xảy ra chút biến cố, tài nguyên của anh giảm mạnh, nói trắng ra là bị công ty bỏ rơi, dần dà bị gạt ra ngoài.
Bao gồm cả Hình Kiêu – cậu trợ lý thực tập được công ty sắp xếp cho anh sau này. Cậu là một nhân viên cấp dưới không có lai lịch cũng bị công ty gạt ra.
Hình Kiêu đổi dép trong nhà: “Sao nay anh về không bảo em một tiếng? Chẳng có ai tới đón đúng không?”
“Có.” Dụ Duy Giang đáp.
“Có người đón á? Ai? Fan hả?”
Dụ Duy Giang không chắc chắn lắm: “Chắc vậy.”
“Chắc vậy là thế nào.”
“Một cậu bé.” Chẳng biết định kiến này hình thành trong Dụ Duy Giang từ khi nào, “Bây giờ mấy đứa học sinh nam cũng đu idol à?”
“Sao học sinh nam không được đu idol? Dạo này người thật sự tinh mắt không nhiều lắm đâu.” Nói xong, Hình Kiêu cầm một tập kịch bản trong túi ra, “Em mang kịch bản “Anh tôi” tới cho anh này. Thứ sáu tuần sau họp báo khai máy, anh biết rồi đúng không? Nhớ mặc đẹp trai vào đấy nhé, lấy mấy bộ cất dưới đáy tủ đồ ấy!”
Dụ Duy Giang nhận kịch bản, ừ một tiếng.
Hình Kiêu xoa hai tay vào nhau, dáng vẻ hừng hực khí thế nóng lòng muốn thử, “Nửa năm, cuối cùng cũng có phim mới rồi.”
Cơ hội thử vai cho “Anh tôi” là Hình Kiêu gắng hết sức mình mới giành được. Tuy chủ đề không chạy theo xu hướng của thị trường nhưng danh tiếng của đạo diễn cũng ok lắm. May mà Dụ Duy Giang chẳng thua kém ai, nắm chắc được nhân vật trong khi thử vai nên dù chìm nghỉm vẫn được đạo diễn chọn trúng.
Hình Kiêu uống một hụm nước, hỏi: “À, lần này anh ra nước ngoài làm gì đấy? Đi chơi à?”
“Sức khoẻ ông nội anh không tốt nên anh sang thăm xem thế nào.”
“Ông ở nước ngoài ạ?”
“Ừ.”
Điểm tốt duy nhất của việc bị gạt ra ngoài là tự do. Đi đâu cũng không lo gặp cảnh bị fan nhận ra, bình thường cũng không phải chạy show, đời sống nhàn nhã tự tại.
Nhưng làm ngành này sợ nhất là nhàn rỗi. Nhàn rỗi tức là sao?
Tức là bạn mờ nhạt, không có cơ hội phát triển trong tương lai.
Hình Kiêu là một quản lý non trẻ mới ra đời, dẫn theo một anh nghệ sĩ đẹp trai mạnh mẽ nhưng số phận bi đát khiến cậu còn trẻ mà đã có nguy cơ phải đối diện với cảnh đầu tóc vài sợi phất phơ.
Hình Kiêu lại mang một xấp tài liệu khác ra: “Mấy cái này là thông tin về các diễn viên trong đoàn phim em tìm cho anh. Anh tranh thủ thời gian xem qua nhé, biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.”
Dụ Duy Giang mở tài liệu xem qua. Hình Kiêu chỉ diễn viên ở trang đầu tiên, cũng chính là diễn viên đóng vai nam chính trong “Anh tôi”, bảo: “Anh biết Lương Tử Hưng không? Cùng công ty với chúng ta, là đàn em của anh ấy. Có hậu thuẫn đúng là khác hẳn, con cưng của tư bản, không qua trường lớp chính quy, không có kinh nghiệm đóng phim đã quyết định nội bộ làm nam chính luôn.”
Hình Kiêu đã lặn lội trong bãi nước đục showbiz này được một thời gian rồi, sớm nhìn thấu những mưu mô và quy tắc trong cái giới này. Hiện trạng không thể thay đổi, trong lòng khó chịu cũng chỉ có thể phàn nàn dăm câu: “Bây giờ mấy chương trình tuyển chọn tài năng có ai không có hậu thuẫn phía sau? Cái nào chẳng có kịch bản, có tính toán, tư bản muốn cho ai phất, người đó phất. Chúng ta…”
Hình Kiêu nhìn sang Dụ Duy Giang. Dụ Duy Giang cũng nhìn lại cậu, ánh mắt sáng trong.
Một gương mặt đẹp trai mù cả mắt.
Hình Kiêu thở dài, vỗ vai anh: “Anh, từ từ sẽ tới…”
Buổi chiều, Thời Dẫn cầm máy ảnh về kí túc xá.
Bạn cùng phòng đang chơi game, nghe tiếng động thì quay đầu lại: “Nay chủ tịch Thời nhanh thế.”
Thời Dẫn cười đi về giường mình: “Đón một chuyến bay thôi.”
“Tớ phải báo với chủ tịch Thời một tin không may mắn.” Bạn cùng phòng gõ bàn phím cành cạch, “Hôm nay cậu trốn học bị thầy Vương phát hiện. Ông ấy bảo chiều cậu tới văn phòng ổng đấy.”
Thời Dẫn ngẩng lên: “Gì?”
Tám phần mười là lên làm culi.
Trong lòng Thời Dẫn có dự cảm không may nhưng vẫn không chịu từ bỏ mà hỏi: “Gọi tớ lên làm gì?”
“Không biết, không thấy nói.”
“Chiều nay tớ còn không có tiết, má nó!” Thời Dẫn buồn phiền bảo, “Bao nhiêu người trốn học sao túm mỗi tớ thế.”
Bạn cùng phòng cười phớ lớ: “Ai bảo cậu tương lai xán lạn.”
Thời Dẫn chửi tục, đặt máy ảnh xuống, héo rũ nhét mấy quyển từ điển tiếng Đức vào balo, đoạn đeo lên rồi rời khỏi ký túc xá.
Quả nhiên là bị gọi tới làm culi.
Thời Dẫn khóc thét trong lòng. Lão Vương nhìn trúng một mình cậu mà ra sức bóc lột.
Lão Vương là giảng viên lớp viết tiếng Đức của Thời Dẫn, không có việc gì rất thích gọi Thời Dẫn tới văn phòng làm culi. Lại bởi Thời Dẫn đu idol, hay bùng học nên tỉ lệ bị sờ gáy là rất cao.
Thời Dẫn từng sinh sống ở Đức một thời gian khi còn nhỏ. Khả năng ngoại ngữ được vun đắp từ khi đó tạo điều kiện thuận lợi cho việc học sau này của cậu.
Thời Dẫn là con một, được gia đình chiều từ bé. Người lớn trong nhà không yêu cầu cao về mặt học tập với cậu. Lúc điền nguyện vọng thi đại học, mẹ Thời mong cậu có thể dễ thở hơn ở trường nên khuyên cậu chọn chuyên ngành tiếng Đức.
Cậu có nền tảng tiếng Đức, nội dung các môn chuyên ngành đại học với cậu mà nói cứ như đã học xong từ trước, nói chung là tương đối dễ thở.
Vì việc này mà bạn từ nhỏ của cậu còn bảo cậu là con trai cưng của mẹ, mẹ nói gì làm đấy.
Đương nhiên, cơ sở tiếng Đức vững chắc cũng là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới việc cậu bị Lão Vương bóc lột thường xuyên.
Nhân danh trừng phạt sinh viên trốn học, người này mang tài liệu học thuật tối nghĩa tới cho Thời Dẫn phiên dịch.
Thời Dẫn nhìn một xấp tài liệu tiếng Đức dày cộp trước mặt, thở dài thườn thượt.
Lão Vương cũng chỉ doạ Thời Dẫn thôi.
Để cậu làm khoảng một giờ ở đây là xong việc, nhân cơ hội này tăng trình tiếng Đức cho cậu một chút, không bắt cậu ở lâu.
Thời Dẫn vùi đầu phiên dịch. Lão Vương cầm bình giữ nhiệt, không có gì làm bèn tới sau cậu liếc xem.
Lão Vương nhấp một ngụm trà nóng, thở ra một hơi, hỏi: “Có tính tới chuyện học lên không? Hay là ra nước ngoài?”
“Chưa nghĩ tới, chắc là không học lên đâu ạ? Nước ngoài cũng không luôn.” Thời Dẫn đáp không xác định, “Bây giờ mới là kì một năm hai mà thầy. Thầy Vương nghĩ xa quá rồi.”
Lão Vương búng gáy cậu một cái: “Lêu lổng suốt ngày.”
“Đâu có, tại thầy bị thành kiến che mờ hai mắt đấy. Dĩ nhiên là lúc em nghiêm túc học tập có cho ai biết đâu.”
Tính cách Thời Dẫn khiến người ta thích. Nhìn là biết được chiều từ bé nhưng hoàn toàn không có tính thiếu gia.
Những lúc nghịch ngợm còn hay đùa với cả giảng viên.
Lão Vương không đáp mà lại gõ nhẹ vào đầu cậu một cái.
Thời Dẫn làm culi xong đã tới giờ cơm tối. Cậu ra ngoài trường kiếm một quán nào đó để tự chiêu đãi mình một bữa thật ngon, tiện đường qua tiệm làm tóc đổi kiểu tóc mới.
Là một thiếu nam điển trai đương tuổi xuân xanh, Thời Dẫn để ý hình tượng của mình lắm, thỉnh thoảng còn hơi có cảm giác gánh nặng thần tượng cơ.
Thân là trực nam, chẳng có mấy đứa con trai tuổi cậu sẽ chạy theo mốt hay trào lưu hiện hành. Cậu là một trong thiểu số, lại thêm ngoại hình hơn người, thỉnh thoảng còn làm màu trước mặt các em gái nên khi đứng giữa một đám nam sinh giản dị xung quanh, cậu thành nhân vật khác biệt hẳn trong mắt các cô gái.
Khi Thời Dẫn quay lại kí túc xá, wechat đã bị Nguyên Dập oanh tạc bùm bùm.
Thời Dẫn tạo một tài khoản weibo lúc mới bắt đầu đu idol – blog ảnh của Dụ Duy Giang. Ảnh hoạt động hay ảnh ở sân bay đều được đăng tại weibo này.
Nguyên Dập không thấy blog đăng ảnh ở sân bay hôm nay nên hỏi Thời Dẫn.
Nguyên Dập: Vẻ đẹp động lòng người của Giang nhà cậu đâu?
Thời Dẫn cầm điện thoại chụp mấy tấm xem trước mờ mờ từ màn hình máy ảnh rồi gửi cho Nguyên Dập.
Nguyên Dập:??? Sao chỉ có ảnh xem trước
Thời Dẫn: Xem đại đi, không có ngoại truyện đâu.
Nhớ tới câu nói hôm nay của Dụ Duy Giang ở sân bay, Thời Dẫn không khỏi bật cười.
Thời Dẫn: Giang nhà anh bảo hôm nay anh ấy xấu, không cho em đăng ảnh.
Nguyên Dập:? Cậu ta nói chuyện với cậu á
Nguyên Dập: Còn đời thường như thế?
Thời Dẫn:
Nguyên Dập: Đậu má, anh đu cậu ta cả năm trời mà còn chẳng nói được với cậu ta mấy câu??? Có lần anh còn nghĩ Giang nhà cậu không nói được đấy
Thời Dẫn cười ná thở.
Cậu nhắn lại: Giang nhà anh một năm hoạt động được mấy lần? Anh đu anh ấy được mấy lần?
Nói đến đây thì Thời Dẫn cũng không nói được mấy câu với Dụ Duy Giang.
Bởi Dụ Duy Giang rất ít hoạt động, Hơn nữa bản thân anh cũng trầm tính, không tương tác nhiều với người hâm mộ.
Nguyên Dập: Chậc, Giang nhà cậu trông mặt chọn người tương tác đúng không?
Nguyên Dập: Ghen tị khiến tui thay đổi hoàn toàn
Thời Dẫn cười đáp lại: Em đeo khẩu trang chú ạ
Nguyên Dập ba mươi tuổi nhưng tính tình chẳng khác nào trẻ con. Đôi lúc Thời Dẫn cảm giác y như bạn cùng trang lứa với cậu. Hơn nữa trông mặt mũi y cũng trẻ hơn tuổi, hoàn toàn không giống đã ba mươi chút nào.
Thời Dẫn: Đúng rồi, hôm nay em gặp Lương Tử Hưng ở sân bay, chiến trận hoành tráng lắm
Nguyên Dập: Thái tử gia mới phất của Tinh Dực mà, dạo này được công ty bọn họ yêu thương hết mực đấy
Thời Dẫn: Tinh Dực? Cùng công ty với Dụ Duy Giang?
Nguyên Dập: Ừ, tuần sau anh đi họp báo khai máy, gặp nhé
Thời Dẫn: Ok