Chương 4: Đồ Ngốc
Edit: jen?
Đêm hè mưa tí tách rơi, mang theo hương hoa lan thơm ngát.
Quý Nhược Thừa nhận được tin nhắn của Tư Trạm, bỏ lại mấy nghiên cứu viên khác, vội vã từ phòng thí nghiệm trở về.
Từ xa anh đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò trên ghế.
Khương Dao mặc một chiếc váy mỏng, thu mình thành một quả bóng nhỏ, cúi đầu, tóc ướt sũng nước mưa.
Quý Nhược Thừa hít sâu một hơi, bước nhanh đến bên cạnh Khương Dao, nhẹ nhàng vỗ cánh tay cô.
"Tỉnh lại đi."
Khương Dao chìm vào giấc ngủ sâu, không còn ý thức gì nữa.
Quý Nhược Thừa xoa xoa đầu ngón tay nước mưa, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng: "Lộn xộn!"
Làn da cô lạnh cóng vì mưa, chiếc váy dính sát vào người cô như một sợi dây thừng không thể rũ ra, càng lúc càng chặt.
Quý Nhược Thừa ném ô sang một bên, một tay vòng qua cổ Khương Dao, tay kia ôm chặt hai chân cô, dùng một chút lực bế cô lên.
Người cô nhẹ quá, Quý Nhược Thừa có chút mất mát.
Năm đó khi cô lao đến cưỡng hôn anh, dùng rất nhiều lực, mạnh đến mức khiến anh hơi run rẩy.
Bây giờ đứa nhỏ tròn trịa đã không còn nữa, người gầy như cây que, nơi cánh tay có thể chạm vào đều là xương cứng.
Cô đang rất khổ sở hay là yêu cầu nghề nghiệp của cô quá cao?
Quý Nhược Thừa chật vật một tay mở cửa, ôm Khương Dao vào phòng.
Cô vẫn chưa tỉnh lại, rúc đầu vào ngực Quý Nhược Thừa, cố gắng hấp thu nguồn nhiệt khó có được.
Quý Nhược Thừa thở dài, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cánh tay anh thậm chí có hơi không quen vì cảm giác trống rỗng đột ngột.
Anh thật sự không nỡ đánh thức cô, dường như cô đã uống rất nhiều rượu, trên cổ có chút ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt hơi nhăn, ngủ không ngon giấc.
Anh quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng gọi bên tai Khương Dao: "Khương Dao, dậy đi tắm đi, nếu không em sẽ bị ốm."
Anh ấy thậm chí còn lay mạnh hơn.
Nhưng người say làm sao còn sức dậy tắm rửa, Khương Dao mất kiên nhẫn quay người, miệng than thở không rõ ràng.
Quý Nhược Thừa bất đắc dĩ lắc đầu.
Dù sao anh cũng không thể giúp Khương Dao thay quần áo tắm rửa, điện thoại của Dao không biết đã hết pin từ lúc nào, muốn gọi người đại diện cũng không được.
Quý Nhược Thừa nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của cô một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Nửa đêm bên ngoài trời đang mưa, anh thực sự xấu hổ khi nhờ vợ thầy giúp đỡ.
Hơn nửa đêm rồi, bên ngoài lại đang mưa, anh thật sự hơi ngại khi nhờ vợ thầy Kỷ đến giúp đỡ.
Nhưng anh không đành lòng để Khương Dao mặc quần áo ướt mê man cả đêm.
Cô Kỷ rất vui vẻ, bà còn mang theo một ít đường đỏ và gừng từ nhà sang, dặn Quý Nhược Thừa khi nào có thời gian thì nấu cho cô.
Nhìn thân hình mảnh khảnh trên giường, cô Quý ẩn ý nói: "Cô gái này rất để ý đến em."
Quý Nhược Thừa hơi xấu hổ nhìn chỗ khác, không tự nhiên chớp mắt: "Em ấy... là học sinh cũ của em."
Cô Kỷ gật đầu: "Cô bé rất xinh đẹp, tiêu chuẩn cũng cao."
Quý Nhược Thừa ho nhẹ một tiếng, hàm hồ nói: "Em ấy còn quá trẻ..."
"Em giúp cô bế em ấy vào phòng tắm, cô sẽ tắm rửa thay quần áo cho em ấy."
"Vâng ạ, để em đi lấy quần áo cho em ấy."
Tủ quần áo của Quý Nhược Thừa chủ yếu là áo sơ mi trơn và áo phông, anh tùy ý nhìn, lấy một chiếc áo sơ mi chưa từng mặc đưa cho cô Kỷ.
"Làm phiền cô quá rồi ạ."
"Tiểu Quý, em đừng khách khí với cô."
Cô Kỷ giúp Khương Dao tắm rửa trong phòng tắm, Quý Nhược Thừa thì vào bếp nấu nước gừng cho cô.
Quý Nhược Thừa cắt gừng thành từng lát, trộn với đường đỏ, nhìn nhiệt độ trong nồi chậm rãi bốc lên, Quý Nhược Thừa cảm thấy rất không chân thật.
Hơi nước ấm áp tràn ngập không gian nhỏ, anh tắt bếp, đổ nước gừng ra rồi cẩn thận mang đến đầu giường trong phòng ngủ.
Vừa đặt chén sứ xuống, tiếng vòi hoa sen liền ngừng lại, một lúc sau, cô Kỷ bước ra, đỡ Khương Dao đang chân này đá chân kia.
Tóc Khương Dao rối rung, mặc áo sơ mi rộng rãi của Quý Nhược Thừa, đôi mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn khung cảnh xa lạ.
Quý Nhược Thừa quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt không tập trung của Khương Dao, lồng ngực có hơi chua xót.
"Cứ giao cho em ạ, cô đã vất vả rồi." Anh đỡ Khương Dao từ tay cô Kỷ, đỡ cô tựa vào giường.
"Vậy cô về trước nhé, cô bé uống nhiều quá, vừa khóc vừa cười." Cô Quý lau nước trên tay, cũng không ở lại lâu, đóng cửa giúp Quý Nhược Thừa.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Quý Nhược Thừa nhẹ lắc đầu, kiên nhẫn ngồi xổm bên cạnh Khương Dao, đưa tay cầm chén sứ.
Khương Dao ngồi phịch trên giường cuối cùng cũng phản ứng lại, chớp chớp đôi mắt hoa đào đỏ rực, dùng giọng mềm như bông gọi: "Quý Nhược Thừa..."
Quý Nhược Thừa đáp lời: "Ừ."
Khương Dao hình như không nghe thấy, yếu ớt tiếp tục nói: "Quý Nhược Thừa."
"Ừ."
"Quý Nhược Thừa."
"Ừ."
...
Cô gọi bao nhiêu lần Quý Nhược Thừa đều trả lời, cho đến khi bộ não chậm chạp của Khương Dao miễn cưỡng tiếp nhận hiện thực trước mắt.
"Uống nước gừng đi, đừng để sẽ ngã bệnh."
Quý Nhược Thừa rũ mắt, nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng, đưa chén cho Khương Dao.
Khương Dao cố chấp nhìn anh, không cầm.
Mãi đến khi Quý Nhược Thừa cho rằng sẽ không nhận được câu trả lời, anh mới nghe được Khương Dao chậm rãi nói: "Anh đút em đi."
Quý Nhược Thừa cứng đờ cả người, chiếc thìa vô tình chạm vào thành bát, phát ra âm thanh giòn tan.
Khương Dao nhẹ nhàng thở ra, lồng ngực phập phồng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Quý Nhược Thừa, vô tội mà bướng bỉnh.
Thôi.
Dù sao thì đến cuối cùng anh cũng sẽ luôn thỏa hiệp.
Quý Nhược Thừa cúi đầu, dùng thìa múc nước đường đỏ, đưa lên môi kiểm tra nhiệt độ, sau đó cẩn thận đưa cho Khương Dao.
"Anh đút em."
Khương Dao ngơ ngác nhìn anh, hé miệng một cách máy móc, cẩn thận thè lưỡi ra, liếm nước đường, cau mày.
Cô không thích mùi gừng, nhưng dù vậy cô vẫn thành thật uống.
Hết ngụm này đến ngụm khác, Quý Nhược Thừa đút vô cùng điêu luyện, cô uống hết một cách ngon lành.
Hai người đều không nói chuyện, có khi dựa gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
Quý Nhược Thừa kiên nhẫn đút cho Khương Dao hết chén nước đường, xác nhận cô không có dấu hiệu cảm lạnh mới đứng dậy đi rửa chén.
Khương Dao không ầm ĩ quậy phá, như thể cơ thể và linh hồn bị tách ra, nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Nhược Thừa cho đến khi đầu óc hỗn loạn, đôi mắt không thể chịu đựng được nữa.
Khi Quý Nhược Thừa quay lại, liền phát hiện Khương Dao đã nằm trên gối ôm ngủ say.
Mái tóc bồng bềnh che mất nửa khuôn mặt cô, trên chiếc cổ trắng nõn vẫn còn vết đỏ chưa phai, Quý Nhược Thừa bất giác đưa tay nhẹ nhàng sửa mái tóc rối của cô, sau đó ôm sau gáy, đặt đầu cô lên gối nằm.
Trên người cô có mùi sữa tắm anh dùng.
Quý Nhược Thừa hít một hơi thật sâu, gạt bỏ những tâm tư không nên có trong đầu, lấy cồn trong tủ đầu giường ra khử trùng đầu gối của Khương Dao thêm lần nữa.
Cô gái nhỏ này thật sự không quan tâm đến cơ thể chút nào, nếu vết thương vì mưa mà bị nhiễm trùng thì cô sẽ lại đau.
Cũng may Khương Dao đang ngủ ngon lành, miệng vết thương có chút đau nhức cũng không thể đánh thức cô. Làm xong, Quý Nhược Thừa kéo ghế ở thư phòng ngồi cạnh giường.
Khương Dao ngủ trên giường anh, không có nơi nào để đi nên anh mang máy tính tới, một bên trông Khương Dao, một bên xử lý email.
Tiếng gõ bàn phím nhỏ nhẹ, trong vô thức, lòng anh dịu hơn rất nhiều.
Khương Dao đang ngủ rất ngoan ngoãn, thở nhẹ, một cánh tay duỗi ra khỏi chăn, treo ở bên giường, ngón tay vẫn vô thức nắm chặt.
Quý Nhược Thừa căn bản không thể dồn hết lực chú ý vào email, hơi cúi người bắt lấy cổ tay Khương Dao, ánh mắt lại rơi vào chiếc vòng tay ngôi sao, trong mắt hiện lên một thoáng kinh ngạc.
Đó là món quà sinh nhật anh tặng Khương Dao bốn năm trước.
Lúc đó anh lỡ mất sinh nhật cô, còn mắng cô vì điểm số hơi thấp, vẻ mặt ấm ức, mất mát của cô khi ấy vẫn còn rõ như in trong tâm trí anh.
Anh không đành lòng, rốt cuộc phá lệ tặng cô một chiếc lắc tay treo hai ngôi sao nhỏ có đính kim cương ở giữa.
Vậy mà cô luôn luôn đeo bên mình.
Chiếc vòng tay này không đắt tiền, nhất là với người có gia thế và nghề nghiệp như Khương Dao, càng không có gì đặc biệt.
Sắc mặt Quý Nhược Thừa có chút phức tạp, anh vén chăn nhét cánh tay Khương Dao vào trong, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của Khương Dao hồi lâu, lẩm bẩm: "Đồ ngốc."
Ngay cả chính anh cũng không phát hiện, hai chữ "Đồ ngốc" này dường như còn phá lệ hơn chiếc vòng tay kia.
~
Cảnh trong mơ thật sự rất đẹp, nó cho người ta một không gian để trốn tránh hiện thực, một thế giới ảo để tự lừa dối bản thân, biết bao điều cầu mà không được, đêm đến đều được an ủi trong mơ.
Một Quý Nhược Thừa dịu dàng như nước, một Quý Nhược Thừa tính tình tốt bụng đút nước cho cô, một Quý Nhược Thừa không còn giữ khoảng cách với cô nữa.
Khoảnh khắc vui vẻ lướt qua trong phút chốc.
Khương Dao mở choàng mắt, thế giới trắng xóa cuối cùng cũng khôi phục màu sắc.
Cô chống tay ngồi thẳng dậy nhìn căn phòng xa lạ, nỗ lực tìm kiếm những ký ức trống rỗng.
"Em tỉnh rồi."
Quý Nhược Thừa bình tĩnh ngước mắt, duỗi thẳng eo đau nhức.
Anh đã thức cả đêm, ở bên giường trông chừng Khương Dao, sợ cô khó chịu muốn nôn.
Khương Dao nhìn Quý Nhược Thừa chớp chớp mắt, một bên mặt dần dần đỏ lên.
Cô mơ hồ nhớ mình đã uống rất nhiều rượu rồi lẻn ra khỏi khách sạn.
Cho nên cô đã đi tìm Quý Nhược Thừa?
Cô thực sự đến để gặp Quý Nhược Thừa!
Khương Dao thầm mắng trong lòng, sao cô lại vô liêm sỉ như vậy, dám chạy đến nhà Quý Nhược Thừa. Quý Nhược Thừa bây giờ nhất định rất chê cô, càng xem thường cô hơn.
"Em... em... hôm qua..." Cô cúi đầu nhìn thấy một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình rõ ràng không phải của mình, giờ phút này đang dán vào ngực cô, có thể nhìn thấy đường cong rõ ràng.
Khương Dao xấu hổ mặt đỏ bừng, rụt người lại, luống cuống ôm chăn.
Quý Nhược Thừa ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi: "Hôm qua em uống nhiều quá, ngủ gục trên ghế dựa trên đường, tôi nhờ giáo sư hàng xóm thay quần áo cho em."
"Ồ..." Khương Dao bất an liếm môi dưới, ánh mắt không biết phải làm sao nhìn xung quanh.
Cô uống rất nhiều nên không nhớ mình đã làm gì, nói gì, nếu lỡ khiến Quý Nhược Thừa mất tự nhiên, ba năm nhẫn nại của cô chẳng phải là uổng phí rồi sao?
"Quý Nhược Thừa, em nói hôm qua em đi dạo đêm ở đại học T, vô tình đến trước cửa nhà thầy, thầy tin không?" Dao dè dặt đánh giá sắc mặt Quý Nhược, bất an liếm môi dưới khô khốc của anh.
Quý Nhược Thừa hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn cuốn sách đang đọc dở, chậm rì rì lật sang trang, nói nhẹ hẫng: "Tư Trạm gọi điện cho tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Miểu: Anh nhớ phải giúp đỡ trong lúc em đi du học nha.
Tư Trạm: (buông tay)
Đêm hè mưa tí tách rơi, mang theo hương hoa lan thơm ngát.
Quý Nhược Thừa nhận được tin nhắn của Tư Trạm, bỏ lại mấy nghiên cứu viên khác, vội vã từ phòng thí nghiệm trở về.
Từ xa anh đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò trên ghế.
Khương Dao mặc một chiếc váy mỏng, thu mình thành một quả bóng nhỏ, cúi đầu, tóc ướt sũng nước mưa.
Quý Nhược Thừa hít sâu một hơi, bước nhanh đến bên cạnh Khương Dao, nhẹ nhàng vỗ cánh tay cô.
"Tỉnh lại đi."
Khương Dao chìm vào giấc ngủ sâu, không còn ý thức gì nữa.
Quý Nhược Thừa xoa xoa đầu ngón tay nước mưa, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng: "Lộn xộn!"
Làn da cô lạnh cóng vì mưa, chiếc váy dính sát vào người cô như một sợi dây thừng không thể rũ ra, càng lúc càng chặt.
Quý Nhược Thừa ném ô sang một bên, một tay vòng qua cổ Khương Dao, tay kia ôm chặt hai chân cô, dùng một chút lực bế cô lên.
Người cô nhẹ quá, Quý Nhược Thừa có chút mất mát.
Năm đó khi cô lao đến cưỡng hôn anh, dùng rất nhiều lực, mạnh đến mức khiến anh hơi run rẩy.
Bây giờ đứa nhỏ tròn trịa đã không còn nữa, người gầy như cây que, nơi cánh tay có thể chạm vào đều là xương cứng.
Cô đang rất khổ sở hay là yêu cầu nghề nghiệp của cô quá cao?
Quý Nhược Thừa chật vật một tay mở cửa, ôm Khương Dao vào phòng.
Cô vẫn chưa tỉnh lại, rúc đầu vào ngực Quý Nhược Thừa, cố gắng hấp thu nguồn nhiệt khó có được.
Quý Nhược Thừa thở dài, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cánh tay anh thậm chí có hơi không quen vì cảm giác trống rỗng đột ngột.
Anh thật sự không nỡ đánh thức cô, dường như cô đã uống rất nhiều rượu, trên cổ có chút ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt hơi nhăn, ngủ không ngon giấc.
Anh quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng gọi bên tai Khương Dao: "Khương Dao, dậy đi tắm đi, nếu không em sẽ bị ốm."
Anh ấy thậm chí còn lay mạnh hơn.
Nhưng người say làm sao còn sức dậy tắm rửa, Khương Dao mất kiên nhẫn quay người, miệng than thở không rõ ràng.
Quý Nhược Thừa bất đắc dĩ lắc đầu.
Dù sao anh cũng không thể giúp Khương Dao thay quần áo tắm rửa, điện thoại của Dao không biết đã hết pin từ lúc nào, muốn gọi người đại diện cũng không được.
Quý Nhược Thừa nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của cô một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Nửa đêm bên ngoài trời đang mưa, anh thực sự xấu hổ khi nhờ vợ thầy giúp đỡ.
Hơn nửa đêm rồi, bên ngoài lại đang mưa, anh thật sự hơi ngại khi nhờ vợ thầy Kỷ đến giúp đỡ.
Nhưng anh không đành lòng để Khương Dao mặc quần áo ướt mê man cả đêm.
Cô Kỷ rất vui vẻ, bà còn mang theo một ít đường đỏ và gừng từ nhà sang, dặn Quý Nhược Thừa khi nào có thời gian thì nấu cho cô.
Nhìn thân hình mảnh khảnh trên giường, cô Quý ẩn ý nói: "Cô gái này rất để ý đến em."
Quý Nhược Thừa hơi xấu hổ nhìn chỗ khác, không tự nhiên chớp mắt: "Em ấy... là học sinh cũ của em."
Cô Kỷ gật đầu: "Cô bé rất xinh đẹp, tiêu chuẩn cũng cao."
Quý Nhược Thừa ho nhẹ một tiếng, hàm hồ nói: "Em ấy còn quá trẻ..."
"Em giúp cô bế em ấy vào phòng tắm, cô sẽ tắm rửa thay quần áo cho em ấy."
"Vâng ạ, để em đi lấy quần áo cho em ấy."
Tủ quần áo của Quý Nhược Thừa chủ yếu là áo sơ mi trơn và áo phông, anh tùy ý nhìn, lấy một chiếc áo sơ mi chưa từng mặc đưa cho cô Kỷ.
"Làm phiền cô quá rồi ạ."
"Tiểu Quý, em đừng khách khí với cô."
Cô Kỷ giúp Khương Dao tắm rửa trong phòng tắm, Quý Nhược Thừa thì vào bếp nấu nước gừng cho cô.
Quý Nhược Thừa cắt gừng thành từng lát, trộn với đường đỏ, nhìn nhiệt độ trong nồi chậm rãi bốc lên, Quý Nhược Thừa cảm thấy rất không chân thật.
Hơi nước ấm áp tràn ngập không gian nhỏ, anh tắt bếp, đổ nước gừng ra rồi cẩn thận mang đến đầu giường trong phòng ngủ.
Vừa đặt chén sứ xuống, tiếng vòi hoa sen liền ngừng lại, một lúc sau, cô Kỷ bước ra, đỡ Khương Dao đang chân này đá chân kia.
Tóc Khương Dao rối rung, mặc áo sơ mi rộng rãi của Quý Nhược Thừa, đôi mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn khung cảnh xa lạ.
Quý Nhược Thừa quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt không tập trung của Khương Dao, lồng ngực có hơi chua xót.
"Cứ giao cho em ạ, cô đã vất vả rồi." Anh đỡ Khương Dao từ tay cô Kỷ, đỡ cô tựa vào giường.
"Vậy cô về trước nhé, cô bé uống nhiều quá, vừa khóc vừa cười." Cô Quý lau nước trên tay, cũng không ở lại lâu, đóng cửa giúp Quý Nhược Thừa.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Quý Nhược Thừa nhẹ lắc đầu, kiên nhẫn ngồi xổm bên cạnh Khương Dao, đưa tay cầm chén sứ.
Khương Dao ngồi phịch trên giường cuối cùng cũng phản ứng lại, chớp chớp đôi mắt hoa đào đỏ rực, dùng giọng mềm như bông gọi: "Quý Nhược Thừa..."
Quý Nhược Thừa đáp lời: "Ừ."
Khương Dao hình như không nghe thấy, yếu ớt tiếp tục nói: "Quý Nhược Thừa."
"Ừ."
"Quý Nhược Thừa."
"Ừ."
...
Cô gọi bao nhiêu lần Quý Nhược Thừa đều trả lời, cho đến khi bộ não chậm chạp của Khương Dao miễn cưỡng tiếp nhận hiện thực trước mắt.
"Uống nước gừng đi, đừng để sẽ ngã bệnh."
Quý Nhược Thừa rũ mắt, nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng, đưa chén cho Khương Dao.
Khương Dao cố chấp nhìn anh, không cầm.
Mãi đến khi Quý Nhược Thừa cho rằng sẽ không nhận được câu trả lời, anh mới nghe được Khương Dao chậm rãi nói: "Anh đút em đi."
Quý Nhược Thừa cứng đờ cả người, chiếc thìa vô tình chạm vào thành bát, phát ra âm thanh giòn tan.
Khương Dao nhẹ nhàng thở ra, lồng ngực phập phồng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Quý Nhược Thừa, vô tội mà bướng bỉnh.
Thôi.
Dù sao thì đến cuối cùng anh cũng sẽ luôn thỏa hiệp.
Quý Nhược Thừa cúi đầu, dùng thìa múc nước đường đỏ, đưa lên môi kiểm tra nhiệt độ, sau đó cẩn thận đưa cho Khương Dao.
"Anh đút em."
Khương Dao ngơ ngác nhìn anh, hé miệng một cách máy móc, cẩn thận thè lưỡi ra, liếm nước đường, cau mày.
Cô không thích mùi gừng, nhưng dù vậy cô vẫn thành thật uống.
Hết ngụm này đến ngụm khác, Quý Nhược Thừa đút vô cùng điêu luyện, cô uống hết một cách ngon lành.
Hai người đều không nói chuyện, có khi dựa gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
Quý Nhược Thừa kiên nhẫn đút cho Khương Dao hết chén nước đường, xác nhận cô không có dấu hiệu cảm lạnh mới đứng dậy đi rửa chén.
Khương Dao không ầm ĩ quậy phá, như thể cơ thể và linh hồn bị tách ra, nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Nhược Thừa cho đến khi đầu óc hỗn loạn, đôi mắt không thể chịu đựng được nữa.
Khi Quý Nhược Thừa quay lại, liền phát hiện Khương Dao đã nằm trên gối ôm ngủ say.
Mái tóc bồng bềnh che mất nửa khuôn mặt cô, trên chiếc cổ trắng nõn vẫn còn vết đỏ chưa phai, Quý Nhược Thừa bất giác đưa tay nhẹ nhàng sửa mái tóc rối của cô, sau đó ôm sau gáy, đặt đầu cô lên gối nằm.
Trên người cô có mùi sữa tắm anh dùng.
Quý Nhược Thừa hít một hơi thật sâu, gạt bỏ những tâm tư không nên có trong đầu, lấy cồn trong tủ đầu giường ra khử trùng đầu gối của Khương Dao thêm lần nữa.
Cô gái nhỏ này thật sự không quan tâm đến cơ thể chút nào, nếu vết thương vì mưa mà bị nhiễm trùng thì cô sẽ lại đau.
Cũng may Khương Dao đang ngủ ngon lành, miệng vết thương có chút đau nhức cũng không thể đánh thức cô. Làm xong, Quý Nhược Thừa kéo ghế ở thư phòng ngồi cạnh giường.
Khương Dao ngủ trên giường anh, không có nơi nào để đi nên anh mang máy tính tới, một bên trông Khương Dao, một bên xử lý email.
Tiếng gõ bàn phím nhỏ nhẹ, trong vô thức, lòng anh dịu hơn rất nhiều.
Khương Dao đang ngủ rất ngoan ngoãn, thở nhẹ, một cánh tay duỗi ra khỏi chăn, treo ở bên giường, ngón tay vẫn vô thức nắm chặt.
Quý Nhược Thừa căn bản không thể dồn hết lực chú ý vào email, hơi cúi người bắt lấy cổ tay Khương Dao, ánh mắt lại rơi vào chiếc vòng tay ngôi sao, trong mắt hiện lên một thoáng kinh ngạc.
Đó là món quà sinh nhật anh tặng Khương Dao bốn năm trước.
Lúc đó anh lỡ mất sinh nhật cô, còn mắng cô vì điểm số hơi thấp, vẻ mặt ấm ức, mất mát của cô khi ấy vẫn còn rõ như in trong tâm trí anh.
Anh không đành lòng, rốt cuộc phá lệ tặng cô một chiếc lắc tay treo hai ngôi sao nhỏ có đính kim cương ở giữa.
Vậy mà cô luôn luôn đeo bên mình.
Chiếc vòng tay này không đắt tiền, nhất là với người có gia thế và nghề nghiệp như Khương Dao, càng không có gì đặc biệt.
Sắc mặt Quý Nhược Thừa có chút phức tạp, anh vén chăn nhét cánh tay Khương Dao vào trong, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của Khương Dao hồi lâu, lẩm bẩm: "Đồ ngốc."
Ngay cả chính anh cũng không phát hiện, hai chữ "Đồ ngốc" này dường như còn phá lệ hơn chiếc vòng tay kia.
~
Cảnh trong mơ thật sự rất đẹp, nó cho người ta một không gian để trốn tránh hiện thực, một thế giới ảo để tự lừa dối bản thân, biết bao điều cầu mà không được, đêm đến đều được an ủi trong mơ.
Một Quý Nhược Thừa dịu dàng như nước, một Quý Nhược Thừa tính tình tốt bụng đút nước cho cô, một Quý Nhược Thừa không còn giữ khoảng cách với cô nữa.
Khoảnh khắc vui vẻ lướt qua trong phút chốc.
Khương Dao mở choàng mắt, thế giới trắng xóa cuối cùng cũng khôi phục màu sắc.
Cô chống tay ngồi thẳng dậy nhìn căn phòng xa lạ, nỗ lực tìm kiếm những ký ức trống rỗng.
"Em tỉnh rồi."
Quý Nhược Thừa bình tĩnh ngước mắt, duỗi thẳng eo đau nhức.
Anh đã thức cả đêm, ở bên giường trông chừng Khương Dao, sợ cô khó chịu muốn nôn.
Khương Dao nhìn Quý Nhược Thừa chớp chớp mắt, một bên mặt dần dần đỏ lên.
Cô mơ hồ nhớ mình đã uống rất nhiều rượu rồi lẻn ra khỏi khách sạn.
Cho nên cô đã đi tìm Quý Nhược Thừa?
Cô thực sự đến để gặp Quý Nhược Thừa!
Khương Dao thầm mắng trong lòng, sao cô lại vô liêm sỉ như vậy, dám chạy đến nhà Quý Nhược Thừa. Quý Nhược Thừa bây giờ nhất định rất chê cô, càng xem thường cô hơn.
"Em... em... hôm qua..." Cô cúi đầu nhìn thấy một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình rõ ràng không phải của mình, giờ phút này đang dán vào ngực cô, có thể nhìn thấy đường cong rõ ràng.
Khương Dao xấu hổ mặt đỏ bừng, rụt người lại, luống cuống ôm chăn.
Quý Nhược Thừa ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi: "Hôm qua em uống nhiều quá, ngủ gục trên ghế dựa trên đường, tôi nhờ giáo sư hàng xóm thay quần áo cho em."
"Ồ..." Khương Dao bất an liếm môi dưới, ánh mắt không biết phải làm sao nhìn xung quanh.
Cô uống rất nhiều nên không nhớ mình đã làm gì, nói gì, nếu lỡ khiến Quý Nhược Thừa mất tự nhiên, ba năm nhẫn nại của cô chẳng phải là uổng phí rồi sao?
"Quý Nhược Thừa, em nói hôm qua em đi dạo đêm ở đại học T, vô tình đến trước cửa nhà thầy, thầy tin không?" Dao dè dặt đánh giá sắc mặt Quý Nhược, bất an liếm môi dưới khô khốc của anh.
Quý Nhược Thừa hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn cuốn sách đang đọc dở, chậm rì rì lật sang trang, nói nhẹ hẫng: "Tư Trạm gọi điện cho tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Miểu: Anh nhớ phải giúp đỡ trong lúc em đi du học nha.
Tư Trạm: (buông tay)