Chương : 8
Vì vậy, cô đã dành một khoảng thời gian không mục đích trong ngôi làng nhỏ yên bình này. Ở đó, bất kể ngày nào trong tuần, thậm chí là thời gian cũng đã không còn quan trọng, Lâm Thanh có thể làm những việc mà cô chưa từng làm hoặc đã lâu không làm bất cứ lúc nào, chẳng hạn như ngâm dưa cải với bà ngoại. Tay nghề của bà thật sự rất tốt, A Tòng cầm hũ dưa cải đi về, ba ngày sau lại gửi một thùng trái cây qua, nói đầu bếp nữ trong vườn dùng dưa chua nấu với ruột già, dưa chua nấu với cá, mọi người đều rất thích, ngay cả người có khẩu vị thanh đạm như ông chủ của họ cũng ăn rất nhiều, ngày hôm sau còn cất công đi xuống hỏi đầu bếp nữ hôm nay có lại nấu hai món đó nữa không, Lâm Thanh nghe A Tòng miêu tả hăng say, trong lòng dâng lên một cảm giác vui mừng không giải thích được. Lại ví dụ như đi leo núi, khi còn bé cô đã học được cách phân biệt nấm trên núi, nấm nào ăn được, nấm nào có độc, mỗi lần hái một rổ nhỏ đem về, cho vào nồi nấu, ngon vô cùng. Thậm chí cô còn đi chợ, vào cửa hàng bán đồ văn phòng phẩm mua một ít màu nước, thử bắt đầu vẽ tranh. Cô đã từng rất thích vẽ, nhưng về sau không biết vì lý do gì, đã từ bỏ. Bây giờ cô lại cầm cọ vẽ lên. Tất nhiên là kỹ năng đã mai một đi nhiều, nhưng cô vẫn cứ thích đắm chìm trong thế giới nhỏ của riêng mình, cảm thấy rất thoải mái.
Tất nhiên, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đến thăm vườn trái cây. Chắc là mọi người ở đó cũng có chút ấn tượng về cô, khi nhìn thấy cô đến thì đều cười nói chào hỏi, rồi lại bận rộn việc của mình. A Tòng là người giao hàng, thường không ở trong vườn, hai người chỉ có thể thỉnh thoảng gặp nhau. Lâm Thanh ở trong vườn trái cây tự do đi dạo cả ngày, người gặp được nhiều nhất lại là cái người chủ vườn kia. Có lẽ là bởi vì bệnh của nho năm nay cực kỳ nghiêm trọng, những chuyên gia nông nghiệp ở thành phố đó đã đến mấy chuyến, xem ra hiện tại vẫn chưa có cải thiện lớn. Mỗi lần Lâm Thanh đi đến vườn nho đều thấy chủ vườn đang đứng ở một bên hút thuốc, như có điều suy nghĩ.
Lâm Thanh suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn cúi người bước về phía trước, còn có chút do dự không biết nên xưng hô như thế nào: “Ừm, ông chủ này…”
Chủ vườn quay đầu lại nhìn cô: “Hả?”
“Vấn đề này của nho, rất khó giải quyết sao?”
“Ừ.” Chủ vườn hút một hơi thuốc dài: “Quả ít, cũng không được ngon.”
“Về phương diện nông nghiệp, gặp phải những chuyện này, thu hoạch không tốt chắc là sẽ phiền hà lắm.” Lâm Thanh cũng không hiểu, nhưng lại cảm thấy dường như người đàn ông đang cau có này cần một ai đó an ủi một chút.
Chủ vườn ném tàn thuốc xuống dưới chân mình, dùng đôi ủng cao cổ đi mưa dụi vài cái: “Xem ra cần phải tìm thêm người đến đây xem thử.”
Lâm Thanh nhìn khu vườn nho rộng lớn này, quả thực đối với bất kỳ người chủ nào, nhìn thấy thành quả do mình chăm chỉ tạo ra có kết quả như vậy, đều sẽ thấp thỏm lo lắng. Trong lòng cô chợt lóe lên một ý: “Có lẽ tôi có thể giới thiệu cho anh một người chuyên về lĩnh vực này!”
Bạn học đại học, cũng là bạn tốt của Lâm Thanh, tên là Đổng Trinh. Sau khi tốt nghiệp cao học, cô ấy đã đến làm phụ đạo viên tại một trường cao đẳng nông nghiệp. Đại khái có thể hỏi cô ấy một chút.
Chủ vườn nhìn cô: “Cô biết người ở lĩnh vực này?”
“Để tôi hỏi thử giúp anh.” Lâm Thanh cũng không chắc mình có tìm được đúng hay không nữa.
Trên đường trở về nhà Lâm Thanh đã vài lần cảm thấy hối hận, mặc dù cô và Đổng Trinh có giao tình, có thể nhờ cô ấy giới thiệu giúp một chuyên gia, nhưng dù sao thì ở đây quá xa xôi, cho dù có tìm được chuyên gia thì chắc gì người kia đã nguyện ý đến. Hơn nữa cô nên nói với chủ vườn về chi phí như thế nào? Lỡ như quá tốn kém, chẳng phải là làm cho người ta khó xử hay sao?
Lâm Thanh loay hoay một hồi, còn đang băn khoăn không biết có nên nói cho chủ vườn biết là không tìm được ai hay không, nhưng cuối cùng lại cắn răng mở máy lên. Điện thoại di động đã bị cô tắt từ khi đến nhà bà. Khi bật nó lên, một vài tin nhắn cũng hiện lên. Có tin nhắn từ Vi Lâm: “Anh nghe nói em đã từ chức?” “Tại sao lại cứ luôn tắt máy?” Một người khác là quản lý nhân sự: “Cô có muốn quay lại nói chuyện không?”
Lâm Thanh lắc đầu, tìm số của Đổng Trinh, bấm số.
Đổng Trinh đồng ý rất thoải mái, nói sẽ giúp cô hỏi thử. Lâm Thanh do dự hỏi về chi phí, Đổng Trinh suy nghĩ một chút: “Vé máy bay khứ hồi, chỗ ăn ở ở địa phương đều phải được giải quyết. Về phần chi phí tư vấn, mình sẽ cố gắng tìm người dễ thương lượng giúp cậu.”
“Được, tìm được người thì nhớ báo cho mình biết. Mình sẽ đợi điện thoại của cậu.”
“Không vấn đề gì.” Đổng Trinh suy nghĩ một chút, hỏi: “Gần đây thế nào rồi?”
“Không có chuyện gì, mình rất ổn.” Hiện tại Lâm Thanh không muốn nói đến vấn đề này: “Sau này mình sẽ nói cho cậu biết.”
“Ừ, hay là đợi đến khi được nghỉ hè, mình đến đó tìm cậu nhé?”
Lâm Thanh nở nụ cười, đây chính là bạn bè: “Ừ.”
Tất nhiên, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đến thăm vườn trái cây. Chắc là mọi người ở đó cũng có chút ấn tượng về cô, khi nhìn thấy cô đến thì đều cười nói chào hỏi, rồi lại bận rộn việc của mình. A Tòng là người giao hàng, thường không ở trong vườn, hai người chỉ có thể thỉnh thoảng gặp nhau. Lâm Thanh ở trong vườn trái cây tự do đi dạo cả ngày, người gặp được nhiều nhất lại là cái người chủ vườn kia. Có lẽ là bởi vì bệnh của nho năm nay cực kỳ nghiêm trọng, những chuyên gia nông nghiệp ở thành phố đó đã đến mấy chuyến, xem ra hiện tại vẫn chưa có cải thiện lớn. Mỗi lần Lâm Thanh đi đến vườn nho đều thấy chủ vườn đang đứng ở một bên hút thuốc, như có điều suy nghĩ.
Lâm Thanh suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn cúi người bước về phía trước, còn có chút do dự không biết nên xưng hô như thế nào: “Ừm, ông chủ này…”
Chủ vườn quay đầu lại nhìn cô: “Hả?”
“Vấn đề này của nho, rất khó giải quyết sao?”
“Ừ.” Chủ vườn hút một hơi thuốc dài: “Quả ít, cũng không được ngon.”
“Về phương diện nông nghiệp, gặp phải những chuyện này, thu hoạch không tốt chắc là sẽ phiền hà lắm.” Lâm Thanh cũng không hiểu, nhưng lại cảm thấy dường như người đàn ông đang cau có này cần một ai đó an ủi một chút.
Chủ vườn ném tàn thuốc xuống dưới chân mình, dùng đôi ủng cao cổ đi mưa dụi vài cái: “Xem ra cần phải tìm thêm người đến đây xem thử.”
Lâm Thanh nhìn khu vườn nho rộng lớn này, quả thực đối với bất kỳ người chủ nào, nhìn thấy thành quả do mình chăm chỉ tạo ra có kết quả như vậy, đều sẽ thấp thỏm lo lắng. Trong lòng cô chợt lóe lên một ý: “Có lẽ tôi có thể giới thiệu cho anh một người chuyên về lĩnh vực này!”
Bạn học đại học, cũng là bạn tốt của Lâm Thanh, tên là Đổng Trinh. Sau khi tốt nghiệp cao học, cô ấy đã đến làm phụ đạo viên tại một trường cao đẳng nông nghiệp. Đại khái có thể hỏi cô ấy một chút.
Chủ vườn nhìn cô: “Cô biết người ở lĩnh vực này?”
“Để tôi hỏi thử giúp anh.” Lâm Thanh cũng không chắc mình có tìm được đúng hay không nữa.
Trên đường trở về nhà Lâm Thanh đã vài lần cảm thấy hối hận, mặc dù cô và Đổng Trinh có giao tình, có thể nhờ cô ấy giới thiệu giúp một chuyên gia, nhưng dù sao thì ở đây quá xa xôi, cho dù có tìm được chuyên gia thì chắc gì người kia đã nguyện ý đến. Hơn nữa cô nên nói với chủ vườn về chi phí như thế nào? Lỡ như quá tốn kém, chẳng phải là làm cho người ta khó xử hay sao?
Lâm Thanh loay hoay một hồi, còn đang băn khoăn không biết có nên nói cho chủ vườn biết là không tìm được ai hay không, nhưng cuối cùng lại cắn răng mở máy lên. Điện thoại di động đã bị cô tắt từ khi đến nhà bà. Khi bật nó lên, một vài tin nhắn cũng hiện lên. Có tin nhắn từ Vi Lâm: “Anh nghe nói em đã từ chức?” “Tại sao lại cứ luôn tắt máy?” Một người khác là quản lý nhân sự: “Cô có muốn quay lại nói chuyện không?”
Lâm Thanh lắc đầu, tìm số của Đổng Trinh, bấm số.
Đổng Trinh đồng ý rất thoải mái, nói sẽ giúp cô hỏi thử. Lâm Thanh do dự hỏi về chi phí, Đổng Trinh suy nghĩ một chút: “Vé máy bay khứ hồi, chỗ ăn ở ở địa phương đều phải được giải quyết. Về phần chi phí tư vấn, mình sẽ cố gắng tìm người dễ thương lượng giúp cậu.”
“Được, tìm được người thì nhớ báo cho mình biết. Mình sẽ đợi điện thoại của cậu.”
“Không vấn đề gì.” Đổng Trinh suy nghĩ một chút, hỏi: “Gần đây thế nào rồi?”
“Không có chuyện gì, mình rất ổn.” Hiện tại Lâm Thanh không muốn nói đến vấn đề này: “Sau này mình sẽ nói cho cậu biết.”
“Ừ, hay là đợi đến khi được nghỉ hè, mình đến đó tìm cậu nhé?”
Lâm Thanh nở nụ cười, đây chính là bạn bè: “Ừ.”