Chương : 6
Khi xe chạy vào vườn sinh thái xanh, Lâm Thanh như bước vào một thế giới hoàn toàn khác, trước mặt là tòa nhà văn phòng màu trắng, ngay cổng vườn sinh thái, vài người đàn ông mặc đồ công nhân đang hút tẩu thuốc ở cửa. Nhìn từ xa sẽ thấy một đồng cỏ, ở đó có rất nhiều bò đang gặm cỏ: “Anh Tòng, chỗ của các anh ở đây rộng thật.”
“Ừ rộng lắm, có rất nhiều loại trái cây, phải lên núi mới thấy được.” A Tòng tắt máy, xuống xe, Lâm Thanh đi theo sau.
Một công nhân cười hỏi: “A Tòng, đây là ai vậy?”
“Đi giao hàng sao lại có thể nhặt được mỹ nữ rồi?”
A Tòng cười ha ha: “Đây là khách từ thành phố, có người thân ở thôn Hạnh Phúc.” Rồi lại hỏi: “Ông chủ có ở đây không?”
“Ông chủ và các chuyên gia đang ở trong vườn nho.”
Lâm Thanh còn đang quan sát khắp nơi, A Tòng cười với cô, nói: “Cô đi theo tôi. Tôi đi tìm ông chủ giao phiếu giao hàng. Vừa vặn đưa cô đi xem vườn nho của chúng tôi luôn.”
Sau đó Lâm Thanh đi theo A Tòng qua đó. Dọc đường là những cây trái nặng trĩu cành khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng, A Tòng hái một quả nhỏ: “Đặc sản của chúng tôi ở đây ngon lắm.” A Tòng đi vài bước đến một vòi nước, anh ấy rửa xong thì đưa nó cho cô: “Này.”
Lâm Thanh cắn một miếng, nói: “Rất ngọt. Trình độ công nghệ kỹ thuật nông nghiệp hóa của các anh ở đây rất cao.”
“Hả? Cái gì hóa?”
Lâm Thanh cười: “Không có gì, ở đây rất đẹp.”
“Khẳng định rồi.” A Tòng cười cười, hướng về phía xa xa hô lên vài tiếng: “Ông chủ, ông chủ!”
Người đàn ông cao lớn đội mũ rơm ở đằng xa quay đầu nhìn về phía họ. A Tòng bước tới, Lâm Thanh cũng phải vội vàng theo sau.
“Ông chủ, đây là phiếu giao hàng. Họ nói rõ là ngày mai sẽ gửi tiền, ông chủ nhớ kiểm tra tài khoản nhé.” Bộ dạng của A Tòng giống như là đang tranh công.
Người đàn ông gật đầu: “Tôi biết rồi.” Rồi anh lại nhìn Lâm Thanh đang đứng bên cạnh.
A Tòng giới thiệu: “Đây là cô Lâm, ở thôn Hạnh Phúc. Cô ấy đến thăm chúng ta. Ông chủ, hôm đó anh đã cho cô ấy đi nhờ.”
Lâm Thanh lập tức nở nụ cười, người đàn ông ấy cũng cười, nói: “Ừ. Anh mang cô ấy đi tham quan đi.”
A Tòng cũng không rời đi ngay, đang nghe ông chủ và các chuyên gia thảo luận về vấn đề sâu bọ. Lâm Thanh đành phải tự mình đi vài bước để nhìn được vườn nho khổng lồ này.
Nơi này vượt xa tưởng tượng của Lâm Thanh về vườn cây ăn trái bình thường. Cô để ý thấy dọc đường có bò, có cây ăn quả, có ao cá, có thể xem như là trang trại sinh thái rất hiện đại, cô không ngờ có người lại xây dựng nên một thiên đường đẹp như vậy trên mảnh đất xa xôi này.
Lâm Thanh cứ đi như vậy, trong vô thức đã cách những người đó càng lúc càng xa. A Tòng từ phía sau hét lên: “Cô Lâm, trời sắp mưa rồi! Mau trở lại đi!”
Lâm Thanh ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy một đám mây đen từ phía đường chân trời đang càng lúc càng đến gần. Cô vội vàng chạy về, cứ chạy cứ chạy, tiếng sấm rền rĩ, trời thật sự sắp mưa rồi.
Nhiều công nhân đang hối hả hoàn thành công việc bảo vệ cây ăn quả, thậm chí ông chủ cũng tự tay làm. Lâm Thanh không biết mình nên làm gì, nhưng lại ngại không dám bỏ đi, đành phải đi theo để xem có giúp được gì hay không.
Sau một số quá trình khẩn trương và nhanh chóng, cuối cùng mưa cũng trút xuống. Lâm Thanh đứng ở một bên, một số công nhân mang theo giỏ lớn đi xuống, Lâm Thanh tránh một chút, vậy mà lại bị trượt chân.
“Cẩn thận.” Người bên cạnh nhẹ nhàng đỡ lấy cô, là chủ vườn trái cây.
Lâm Thanh ừ ừ, nói: “Cảm ơn!”
“Ừ rộng lắm, có rất nhiều loại trái cây, phải lên núi mới thấy được.” A Tòng tắt máy, xuống xe, Lâm Thanh đi theo sau.
Một công nhân cười hỏi: “A Tòng, đây là ai vậy?”
“Đi giao hàng sao lại có thể nhặt được mỹ nữ rồi?”
A Tòng cười ha ha: “Đây là khách từ thành phố, có người thân ở thôn Hạnh Phúc.” Rồi lại hỏi: “Ông chủ có ở đây không?”
“Ông chủ và các chuyên gia đang ở trong vườn nho.”
Lâm Thanh còn đang quan sát khắp nơi, A Tòng cười với cô, nói: “Cô đi theo tôi. Tôi đi tìm ông chủ giao phiếu giao hàng. Vừa vặn đưa cô đi xem vườn nho của chúng tôi luôn.”
Sau đó Lâm Thanh đi theo A Tòng qua đó. Dọc đường là những cây trái nặng trĩu cành khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng, A Tòng hái một quả nhỏ: “Đặc sản của chúng tôi ở đây ngon lắm.” A Tòng đi vài bước đến một vòi nước, anh ấy rửa xong thì đưa nó cho cô: “Này.”
Lâm Thanh cắn một miếng, nói: “Rất ngọt. Trình độ công nghệ kỹ thuật nông nghiệp hóa của các anh ở đây rất cao.”
“Hả? Cái gì hóa?”
Lâm Thanh cười: “Không có gì, ở đây rất đẹp.”
“Khẳng định rồi.” A Tòng cười cười, hướng về phía xa xa hô lên vài tiếng: “Ông chủ, ông chủ!”
Người đàn ông cao lớn đội mũ rơm ở đằng xa quay đầu nhìn về phía họ. A Tòng bước tới, Lâm Thanh cũng phải vội vàng theo sau.
“Ông chủ, đây là phiếu giao hàng. Họ nói rõ là ngày mai sẽ gửi tiền, ông chủ nhớ kiểm tra tài khoản nhé.” Bộ dạng của A Tòng giống như là đang tranh công.
Người đàn ông gật đầu: “Tôi biết rồi.” Rồi anh lại nhìn Lâm Thanh đang đứng bên cạnh.
A Tòng giới thiệu: “Đây là cô Lâm, ở thôn Hạnh Phúc. Cô ấy đến thăm chúng ta. Ông chủ, hôm đó anh đã cho cô ấy đi nhờ.”
Lâm Thanh lập tức nở nụ cười, người đàn ông ấy cũng cười, nói: “Ừ. Anh mang cô ấy đi tham quan đi.”
A Tòng cũng không rời đi ngay, đang nghe ông chủ và các chuyên gia thảo luận về vấn đề sâu bọ. Lâm Thanh đành phải tự mình đi vài bước để nhìn được vườn nho khổng lồ này.
Nơi này vượt xa tưởng tượng của Lâm Thanh về vườn cây ăn trái bình thường. Cô để ý thấy dọc đường có bò, có cây ăn quả, có ao cá, có thể xem như là trang trại sinh thái rất hiện đại, cô không ngờ có người lại xây dựng nên một thiên đường đẹp như vậy trên mảnh đất xa xôi này.
Lâm Thanh cứ đi như vậy, trong vô thức đã cách những người đó càng lúc càng xa. A Tòng từ phía sau hét lên: “Cô Lâm, trời sắp mưa rồi! Mau trở lại đi!”
Lâm Thanh ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy một đám mây đen từ phía đường chân trời đang càng lúc càng đến gần. Cô vội vàng chạy về, cứ chạy cứ chạy, tiếng sấm rền rĩ, trời thật sự sắp mưa rồi.
Nhiều công nhân đang hối hả hoàn thành công việc bảo vệ cây ăn quả, thậm chí ông chủ cũng tự tay làm. Lâm Thanh không biết mình nên làm gì, nhưng lại ngại không dám bỏ đi, đành phải đi theo để xem có giúp được gì hay không.
Sau một số quá trình khẩn trương và nhanh chóng, cuối cùng mưa cũng trút xuống. Lâm Thanh đứng ở một bên, một số công nhân mang theo giỏ lớn đi xuống, Lâm Thanh tránh một chút, vậy mà lại bị trượt chân.
“Cẩn thận.” Người bên cạnh nhẹ nhàng đỡ lấy cô, là chủ vườn trái cây.
Lâm Thanh ừ ừ, nói: “Cảm ơn!”