Chương : 8
Đến kinh thành rồi Thành Bái mới biết được Nhàn Vân Quan là một nơi rất khó lường. Diệp Pháp Sư là một nhân vật rất lợi hại.
Đương nhiên, khắp chốn kinh thành mà Thành Bái nhìn thấy đều cực kì khó lường, cực kì lợi hại.
Đường phố rộng lớn, lầu các hoa lệ, còn có người tóc đỏ, kẻ tóc vàng, mắt lam xanh biếc. Thành Bái nghĩ, cho dù mọc ra mười con mắt cũng không đủ nhìn.
Khi trông thấy hoàng cung nguy nga tráng lệ ở xa xa, nội tâm Thành Bái kích động không ngừng.
Hắn hỏi thăm người đi đường về Nhàn Vân Quan mới biết được, người bình thường không được vào Nhàn Vân Quan, hắn càng chớ nghĩ đến việc có thể gặp được Diệp Pháp Sư. Bởi vì Diệp Pháp Sư hiện nay là phương sĩ () được sủng tín () nhất của hoàng thượng, chỉ có hoàng thượng mới có thể gặp mặt.
() Phương sĩ (xưa gọi những người cầu tiên học đạo).
() Sủng tín: ưu ái, tín nhiệm.
Tuân theo lời hứa đối với ân công cứu mạng, Thành Bái vẫn chưa hết hi vọng mà muốn thử một lần, hắn một mình đi đến ngồi dưới cổng chào lớn hoa lệ “Sắc tạo () Nhàn Vân Quan”, kết quả là vì mặt mày dơ bẩn dính đầy bụi đất nên đã bị người ta đuổi đi không thương tiếc, đến cả đại môn của Nhàn Vân quan cũng chưa được sờ.
() Sắc tạo: Sắc chỉ của nhà vua ban ra thành lập Nhàn Vân Quan.
Một ông cụ mở sạp ở đầu đường nói với Thành Bái, Nhàn Vân quan vốn là một tiểu quán, điện thờ vẫn luôn hưng thịnh trong thời gian dài, vào mùng một, mười lăm, ngày lễ hoặc ngày tết mọi người đều đến đó thắp một nén hương cầu bình an, còn mấy bà nương () tới đó bái lạy để cầu con rể hoặc cầu con trai.
() Bà nương: Người phụ nữ đã có chồng.
Nhưng chẳng biết thế nào, dù hai năm qua ở phương diện trị quốc hoàng thượng rõ ràng thiên vị Nho gia hơn, nhưng lại đối với phương diện siêu trần thoát tục của Đạo gia ngày càng có hứng thú, thí dụ như là dưỡng khí, luyện chế thuốc các loại.
Lúc trước, có một đạo nhân gọi là Lê Bồng Tử, huyền pháp tinh diệu, sở trường cầu phúc cầu yên các tai họa, tinh thông luyện đan, nuôi dưỡng nguyên thuật, không đàm luận đến chính sự, hoàng đế rất sủng tín. Nhưng có một ngày, Lê Bồng Tử chào từ giã với hoàng thượng, ông nói kiếp số của ông sắp đến, chỉ có thể đi chu du tránh tai họa. Hoàng đế thập phần không muốn, Lê Bồng Tử liền tiến cử Diệp Pháp Sư, nói rằng người này đạo thuật cao hơn ông nhiều, dùng bạch hạc truyền tin mời Diệp Pháp Sư tới kinh thành, tạm ở tại Nhàn Vân Quan. Hoàng đế vừa thấy Diệp Pháp Sư, quả nhiên vô cùng yêu thích, sau khi Lê Bồng Tử rời đi, Diệp Pháp Sư thay thế vị trí trở thành người đứng đầu ngự tiền phương sĩ giải quyết những việc khó khăn, hoàng đế còn sủng tín hơn cả Lê Bồng Tử, phong y làm hộ quốc chân nhân. Nhàn Vân Quan cũng một bước lên mây, từ một đạo quán nho nhỏ, phút chốc trở thành một nơi rộng lớn như ngày hôm nay.
Thành Bái nghe được cảm thán không thôi, tự biết Nhàn Vân Quan nhất thì bán khắc () không vào được nên đối với kinh thành càng thêm một phần kính sợ, một ông cụ tầm thường mở sạp hàng đối với quốc sự cũng đã hiểu rõ như vậy, còn kiến giải sắc bén, càng làm hắn thêm mặc cảm tự ti.
() một thời nửa khắc.
Việc này thất bại, Thành Bái nhất thời rơi vào bế tắc, chẳng biết tiếp theo nên làm gì. Giấy chứng nhận thân phận của hắn đã bị mất, hắn muốn đi tìm vị bạn tốt của tổ phụ trong kinh thành, nhưng người đó tên gì, ở đâu, hắn đều không nhớ được. Dọc đường đi, hắn cũng đã thông hiểu được chút ít đạo lí đối nhân xử thế, dù mình nghĩ đến việc tìm tới tận cửa nhưng chỉ sợ không có bằng chứng gia nhân cũng sẽ không thừa nhận hắn, chi bằng trước tiên ổn định trước rồi sẽ viết một lá thư báo bình an gửi về nhà.
Hắn lấy hết cam đảm ở một nhà trọ tên là Kim Vạn Phúc, mướn một gian phòng gần góc hẻo lánh tăm tối xa chỗ khách trọ, lại đi dạo trên đường phố, vào một cửa tiệm bán y phục cũ trên người rồi mua hai kiện quần áo cũ, lại đến Liễu gia thư phường mua mấy quyển sách, tiện thể mua một ít giấy và bút.
Giá cả các mặt hàng ở kinh thành rất cao, mặc dù hắn không sợ đem xui đến cho người bên ngoài, hồ tiên tặng cho lộ phí, cũng không chống đỡ được lâu.
Thành Bái mang theo đồ đạc, vừa suy nghĩ làm thế nào để tiếp tục sống ở kinh thành vừa đi về phía trước vài bước, chợt thấy chỗ nào đó ở đằng trước vô cùng náo nhiệt. Thành Bái không kiềm nổi đi về chỗ tụ hợp, mọi người vây quanh một tòa tiểu lâu phi trù treo cẩm (). Thành Bái nhìn xuyên qua đoàn người, thấy trước lầu dựng thẳng một bảng thông cáo, vải đỏ chỉ ghi chữ vàng. Mọi người xung quanh hắn đều nghị luận, “Bây giờ thi Nho học thật vẻ vang”, “Xem ra sửa đổi độc tôn Nho giáo chỉ là lời tán nhảm”, “Ôi đáng tiếc, bây giờ trở lại con đường học hành, đạo minh minh đức cũng không còn kịp rồi”…
Thành Bái cố gắng chen lên phía trước để nhìn cho rõ, cuối cùng cũng thấy được rõ ràng. Bảng thông cáo này dĩ nhiên là do lễ bộ phụng chỉ hoàng thượng mà lập nên, nói về chuyện thi cử Nho học. Mười sáu tháng chín bắt đầu báo danh, sau khi báo danh thì sẽ xét tuyển lần đầu tiên, tập hợp những người đạt yêu cầu thi tài một lần nữa vào ngày mùng sáu tháng chạp, cả hai lần xét đều thông qua, mới có thể chính thức tham gia khoa thi vào tháng ba năm sau.
Trên cáo thị còn viết, người được tân định Nho học sẽ được hoàng thượng đặc biệt ban thưởng ân điển, phàm người nào báo danh tham dự tuyển chọn đều ban cho phần thưởng. Vòng thứ nhất lựa chọn người vượt qua, Lễ bộ thưởng cho một bộ điển tịch Nho học viết tay, một bộ văn phòng tứ bảo, một cái túi gấm. Vượt qua đợt thứ hai, được ngự ban một bộ áo cẩm bào, một đôi ngọc bội. Nếu xét không qua được cả hai lần cũng có thưởng, tặng cho kim ngân và một thước chặn giấy, một thanh phiến (cái quạt) và túi đựng phiến. Rớt vòng thi đầu được một bộ bút nghiên mực, một hộp hương mực.
Đủ loại vật phẩm ban thưởng bày trên trường án cạnh bảng cáo thị. Vài quan viên lễ bộ đứng sau án, tất cả mọi người đều tranh nhau nhìn, Thành Bái đi tới cuối trường án cũng lén nhìn. Báo danh là có thể có được bút nghiên mực và hương mực, vẫn tốt hơn so với hắn mua.
Một gã quan viên thấy mắt Thành Bái cứ nhìn vật phẩm ban thưởng cho vòng sơ khảo đầu tiên không lọt, liền cười nói: ”Vị thiếu niên này không cần thở dài, tuổi tác ngươi còn nhỏ, nếu thật có ý định tham gia Nho khảo thì bắt đầu từ hôm nay chăm chỉ học hành, tuyệt không được chậm trễ việc học. Cẩm bào ngọc bội cũng chỉ là một trong số đó. Phải trâm hoa vào triều mới là người có chí hướng.”
Thành Bái vội vàng khom người làm lễ nói: “Đa tạ đại nhân khích lệ. Học trò tự vỡ lòng, liền nhập làm môn hạ của Khổng thánh, nhưng trời sinh tính ngu dốt, đọc sách mấy năm chưa nhận ra sai lầm. Chẳng bao giờ dám suy nghĩ nhiều.”
Quan viên kinh ngạc: “Ngươi từ thuở nhỏ đã đi học Nho? Lần này thi khoa, đúng là cần những tú tài như ngươi. Ngươi đã là nho sinh thì nên biết, học là áp dụng, đã như vậy lại càng không nên khiếp rụt (). Ngươi tên là gì?”
() khiếp rụt: nhát gan sợ hãi.
Thành Bái cúi đầu nói: “Tạ đại nhân chiếu cố hỏi thăm, học trò là Thành Bái. Chỉ là…. Học trò thật không báo được khoa thi lần này….”
Ngay cả văn điệp thân phận cũng không có, lấy cái gì mà báo?
Thành Bái lại vội vã thi lễ: “Tạ đại nhân cổ vũ, nếu học trò có tư cách tham gia tất nhiên sẽ thử một lần… Học trò thỉnh tội, cáo từ trước….” Nói xong liền chui qua đoàn người.
Quan viên kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, cuối cùng lắc đầu.
Thành Bái quay lại trên đường, vừa vội đi mấy bước chợt nghe được chỗ bố cáo thi Nho truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Hóa ra là người quan sát quá nhiều, chen lấn nhau lên trước bàn, có vài người náo loạn sấn tới cướp vật phẩm ban thưởng. Mọi người tranh đoạt, các quan viên muốn dẹp yên tiếng động ồn ào, bọn thị vệ vội vàng bắt kẻ trộm, lại phải ổn định tình hình, lại phải bảo vệ các vị đại nhân khỏi sơ sót, hiện trường người người bao quanh loạn chuyển, thập phần không thể kiểm soát.
Thành Bái nhìn mà kinh hãi một trận.
Lẽ nào lão sư cũng đoán sai? Mình là dạng trời sinh tai tinh, ngay cả kinh thành và khoa cử cũng không thể trấn áp?
Hắn lại cúi đầu nhìn sách bút mực trên tay, không biết có nên tiếp tục không nữa.
Bên người bỗng nhiên có một thanh âm nói: “Huynh đài chớ sợ, chỉ là một trận tiểu loạn mà thôi.”
Thành Bái ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu niên so với hắn lớn hơn hai tuổi, đứng cao hơn hắn nhiều, tràn ngập thiện ý mà nhìn hắn.
Thành Bái vội lùi về sau vài bước: “Đa tạ huynh đài an ủi. Đệ cũng không phải là kinh sợ hỗn loạn. Tóm lại… Đệ đây mang điềm xấu trên người, mong rằng huynh đài đứng cách xa ta một chút.”
Thiếu niên kia thiêu mi: “Huynh đài nói như thế là ý gì?”
Thành Bái cười khổ: “Đệ nói là lời thật. Đệ từ nhỏ đã gây tai họa cho người khác, sống tạm đến ngày nay đã liên lụy vô số người, nghiệp chướng nặng nề. Nói thế này, có thể huynh đài nghe có chút không thể tưởng tượng nổi. Nhưng….. Trận nhiễu loạn này, chỉ sợ cũng là bởi vì bị đệ mang điều xấu đến mà gây ra.”
Thiếu niên hai mắt sáng lên: “Lại có loại sự tình này? Nhưng nhìn trên người huynh đài, cũng đâu có khí hắc ám. Kì thực tại hạ có hiểu sơ bói toán thuật số, chẳng hay huynh đài có thể nói ngày sinh tháng đẻ cho ta biết?”
Thành Bái lắc đầu: “Đa tạ ý tốt của huynh đài, thực không dám giấu diếm, lúc ta còn nhỏ có cao nhân phán số mệnh cho ta, còn từng muốn sửa lại, nhưng mà….”
Các trưởng lão hồ tộc đều nói không thể đổi được.
Lời này không thể nói với người xa lạ.
Thành Bái chỉ có thể tiếp tục nghiêm nghị nói: “Huynh đài nói chuyện với ta quá nhiều, sợ là đã bị ta nhiễm âm suy, thỉnh mau mau rời đi thôi. Ý quan tâm, thực sự cảm tạ.”
Thiếu niên cười: “Huynh đài nói như vậy, ta thực muốn chữa giúp cho huynh.” Y nắm lấy cánh tay của Thành Bái, “Huynh đài có thể cùng tại hạ qua bên trà lâu kia ngồi nghỉ chốc lát không?”
Thành Bái sửng sốt.
Trên đường đi, hắn đã nhìn thấy nhiều loại mánh khóe bịp người, thầy tướng số bắt ép người ta cũng là một trong số đó.
Thế nhưng, thiếu niên này tuy mặc bố y nhưng vẻ ngoài tuấn tú còn mơ hồ mang theo quý khí, Thành Bái cảm thấy y không giống với người xấu.
Dù sao mình cũng không có tiền, còn trời sinh mang theo suy, cho dù có là một chân phiến tử () cũng không có gì đáng lo.
() lừa đảo.
Thành Bái liền tùy ý thiếu niên kéo đi bên cạnh.
Lên tầng hai của trà lâu, vào một nhã gian, thiếu niên gọi người hầu trà rót trà, cười tủm tỉm nhìn Thành Bái nói: “Vùng phụ cận cũng chỉ có ở đây coi như là yên tĩnh nhất. Trà bánh sơ sài, huynh đài chớ chê.”
Thành Bái nói: “Đa tạ ý tốt của huynh đài, nhưng từ giờ trở đi xin đừng ở lâu với ta, ta sợ….”
Thiếu niên lại cười nói: “Thỉnh huynh đài yên tâm, mặc dù lời huynh nói ta cũng không phủ nhận, hơn nữa ngược lại ta cảm thấy rằng sự thực cũng không phải như huynh nói. Không biết huynh đài có nguyện đưa bát tự cho tại hạ?”
Thành Bái chỉ có thể nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Nâng tay áo vái chào, “Tiểu đệ họ Thành, tên một chữ Bái, người quận Bột Hải.”
Thiếu niên nói: “A, tại hạ cũng quên nói cho huynh biết tên họ. Nói chuyện lâu như vậy, thật là làm khó cho Thành huynh không coi ta là phiến tử (kẻ lừa đảo). Tại hạ là Diệp Pháp Sư, là người Vân Du.”
Thành Bái ngẩn người: “Huynh….. Huynh tên là Diệp Pháp Sư?”
Đương nhiên, khắp chốn kinh thành mà Thành Bái nhìn thấy đều cực kì khó lường, cực kì lợi hại.
Đường phố rộng lớn, lầu các hoa lệ, còn có người tóc đỏ, kẻ tóc vàng, mắt lam xanh biếc. Thành Bái nghĩ, cho dù mọc ra mười con mắt cũng không đủ nhìn.
Khi trông thấy hoàng cung nguy nga tráng lệ ở xa xa, nội tâm Thành Bái kích động không ngừng.
Hắn hỏi thăm người đi đường về Nhàn Vân Quan mới biết được, người bình thường không được vào Nhàn Vân Quan, hắn càng chớ nghĩ đến việc có thể gặp được Diệp Pháp Sư. Bởi vì Diệp Pháp Sư hiện nay là phương sĩ () được sủng tín () nhất của hoàng thượng, chỉ có hoàng thượng mới có thể gặp mặt.
() Phương sĩ (xưa gọi những người cầu tiên học đạo).
() Sủng tín: ưu ái, tín nhiệm.
Tuân theo lời hứa đối với ân công cứu mạng, Thành Bái vẫn chưa hết hi vọng mà muốn thử một lần, hắn một mình đi đến ngồi dưới cổng chào lớn hoa lệ “Sắc tạo () Nhàn Vân Quan”, kết quả là vì mặt mày dơ bẩn dính đầy bụi đất nên đã bị người ta đuổi đi không thương tiếc, đến cả đại môn của Nhàn Vân quan cũng chưa được sờ.
() Sắc tạo: Sắc chỉ của nhà vua ban ra thành lập Nhàn Vân Quan.
Một ông cụ mở sạp ở đầu đường nói với Thành Bái, Nhàn Vân quan vốn là một tiểu quán, điện thờ vẫn luôn hưng thịnh trong thời gian dài, vào mùng một, mười lăm, ngày lễ hoặc ngày tết mọi người đều đến đó thắp một nén hương cầu bình an, còn mấy bà nương () tới đó bái lạy để cầu con rể hoặc cầu con trai.
() Bà nương: Người phụ nữ đã có chồng.
Nhưng chẳng biết thế nào, dù hai năm qua ở phương diện trị quốc hoàng thượng rõ ràng thiên vị Nho gia hơn, nhưng lại đối với phương diện siêu trần thoát tục của Đạo gia ngày càng có hứng thú, thí dụ như là dưỡng khí, luyện chế thuốc các loại.
Lúc trước, có một đạo nhân gọi là Lê Bồng Tử, huyền pháp tinh diệu, sở trường cầu phúc cầu yên các tai họa, tinh thông luyện đan, nuôi dưỡng nguyên thuật, không đàm luận đến chính sự, hoàng đế rất sủng tín. Nhưng có một ngày, Lê Bồng Tử chào từ giã với hoàng thượng, ông nói kiếp số của ông sắp đến, chỉ có thể đi chu du tránh tai họa. Hoàng đế thập phần không muốn, Lê Bồng Tử liền tiến cử Diệp Pháp Sư, nói rằng người này đạo thuật cao hơn ông nhiều, dùng bạch hạc truyền tin mời Diệp Pháp Sư tới kinh thành, tạm ở tại Nhàn Vân Quan. Hoàng đế vừa thấy Diệp Pháp Sư, quả nhiên vô cùng yêu thích, sau khi Lê Bồng Tử rời đi, Diệp Pháp Sư thay thế vị trí trở thành người đứng đầu ngự tiền phương sĩ giải quyết những việc khó khăn, hoàng đế còn sủng tín hơn cả Lê Bồng Tử, phong y làm hộ quốc chân nhân. Nhàn Vân Quan cũng một bước lên mây, từ một đạo quán nho nhỏ, phút chốc trở thành một nơi rộng lớn như ngày hôm nay.
Thành Bái nghe được cảm thán không thôi, tự biết Nhàn Vân Quan nhất thì bán khắc () không vào được nên đối với kinh thành càng thêm một phần kính sợ, một ông cụ tầm thường mở sạp hàng đối với quốc sự cũng đã hiểu rõ như vậy, còn kiến giải sắc bén, càng làm hắn thêm mặc cảm tự ti.
() một thời nửa khắc.
Việc này thất bại, Thành Bái nhất thời rơi vào bế tắc, chẳng biết tiếp theo nên làm gì. Giấy chứng nhận thân phận của hắn đã bị mất, hắn muốn đi tìm vị bạn tốt của tổ phụ trong kinh thành, nhưng người đó tên gì, ở đâu, hắn đều không nhớ được. Dọc đường đi, hắn cũng đã thông hiểu được chút ít đạo lí đối nhân xử thế, dù mình nghĩ đến việc tìm tới tận cửa nhưng chỉ sợ không có bằng chứng gia nhân cũng sẽ không thừa nhận hắn, chi bằng trước tiên ổn định trước rồi sẽ viết một lá thư báo bình an gửi về nhà.
Hắn lấy hết cam đảm ở một nhà trọ tên là Kim Vạn Phúc, mướn một gian phòng gần góc hẻo lánh tăm tối xa chỗ khách trọ, lại đi dạo trên đường phố, vào một cửa tiệm bán y phục cũ trên người rồi mua hai kiện quần áo cũ, lại đến Liễu gia thư phường mua mấy quyển sách, tiện thể mua một ít giấy và bút.
Giá cả các mặt hàng ở kinh thành rất cao, mặc dù hắn không sợ đem xui đến cho người bên ngoài, hồ tiên tặng cho lộ phí, cũng không chống đỡ được lâu.
Thành Bái mang theo đồ đạc, vừa suy nghĩ làm thế nào để tiếp tục sống ở kinh thành vừa đi về phía trước vài bước, chợt thấy chỗ nào đó ở đằng trước vô cùng náo nhiệt. Thành Bái không kiềm nổi đi về chỗ tụ hợp, mọi người vây quanh một tòa tiểu lâu phi trù treo cẩm (). Thành Bái nhìn xuyên qua đoàn người, thấy trước lầu dựng thẳng một bảng thông cáo, vải đỏ chỉ ghi chữ vàng. Mọi người xung quanh hắn đều nghị luận, “Bây giờ thi Nho học thật vẻ vang”, “Xem ra sửa đổi độc tôn Nho giáo chỉ là lời tán nhảm”, “Ôi đáng tiếc, bây giờ trở lại con đường học hành, đạo minh minh đức cũng không còn kịp rồi”…
Thành Bái cố gắng chen lên phía trước để nhìn cho rõ, cuối cùng cũng thấy được rõ ràng. Bảng thông cáo này dĩ nhiên là do lễ bộ phụng chỉ hoàng thượng mà lập nên, nói về chuyện thi cử Nho học. Mười sáu tháng chín bắt đầu báo danh, sau khi báo danh thì sẽ xét tuyển lần đầu tiên, tập hợp những người đạt yêu cầu thi tài một lần nữa vào ngày mùng sáu tháng chạp, cả hai lần xét đều thông qua, mới có thể chính thức tham gia khoa thi vào tháng ba năm sau.
Trên cáo thị còn viết, người được tân định Nho học sẽ được hoàng thượng đặc biệt ban thưởng ân điển, phàm người nào báo danh tham dự tuyển chọn đều ban cho phần thưởng. Vòng thứ nhất lựa chọn người vượt qua, Lễ bộ thưởng cho một bộ điển tịch Nho học viết tay, một bộ văn phòng tứ bảo, một cái túi gấm. Vượt qua đợt thứ hai, được ngự ban một bộ áo cẩm bào, một đôi ngọc bội. Nếu xét không qua được cả hai lần cũng có thưởng, tặng cho kim ngân và một thước chặn giấy, một thanh phiến (cái quạt) và túi đựng phiến. Rớt vòng thi đầu được một bộ bút nghiên mực, một hộp hương mực.
Đủ loại vật phẩm ban thưởng bày trên trường án cạnh bảng cáo thị. Vài quan viên lễ bộ đứng sau án, tất cả mọi người đều tranh nhau nhìn, Thành Bái đi tới cuối trường án cũng lén nhìn. Báo danh là có thể có được bút nghiên mực và hương mực, vẫn tốt hơn so với hắn mua.
Một gã quan viên thấy mắt Thành Bái cứ nhìn vật phẩm ban thưởng cho vòng sơ khảo đầu tiên không lọt, liền cười nói: ”Vị thiếu niên này không cần thở dài, tuổi tác ngươi còn nhỏ, nếu thật có ý định tham gia Nho khảo thì bắt đầu từ hôm nay chăm chỉ học hành, tuyệt không được chậm trễ việc học. Cẩm bào ngọc bội cũng chỉ là một trong số đó. Phải trâm hoa vào triều mới là người có chí hướng.”
Thành Bái vội vàng khom người làm lễ nói: “Đa tạ đại nhân khích lệ. Học trò tự vỡ lòng, liền nhập làm môn hạ của Khổng thánh, nhưng trời sinh tính ngu dốt, đọc sách mấy năm chưa nhận ra sai lầm. Chẳng bao giờ dám suy nghĩ nhiều.”
Quan viên kinh ngạc: “Ngươi từ thuở nhỏ đã đi học Nho? Lần này thi khoa, đúng là cần những tú tài như ngươi. Ngươi đã là nho sinh thì nên biết, học là áp dụng, đã như vậy lại càng không nên khiếp rụt (). Ngươi tên là gì?”
() khiếp rụt: nhát gan sợ hãi.
Thành Bái cúi đầu nói: “Tạ đại nhân chiếu cố hỏi thăm, học trò là Thành Bái. Chỉ là…. Học trò thật không báo được khoa thi lần này….”
Ngay cả văn điệp thân phận cũng không có, lấy cái gì mà báo?
Thành Bái lại vội vã thi lễ: “Tạ đại nhân cổ vũ, nếu học trò có tư cách tham gia tất nhiên sẽ thử một lần… Học trò thỉnh tội, cáo từ trước….” Nói xong liền chui qua đoàn người.
Quan viên kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, cuối cùng lắc đầu.
Thành Bái quay lại trên đường, vừa vội đi mấy bước chợt nghe được chỗ bố cáo thi Nho truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Hóa ra là người quan sát quá nhiều, chen lấn nhau lên trước bàn, có vài người náo loạn sấn tới cướp vật phẩm ban thưởng. Mọi người tranh đoạt, các quan viên muốn dẹp yên tiếng động ồn ào, bọn thị vệ vội vàng bắt kẻ trộm, lại phải ổn định tình hình, lại phải bảo vệ các vị đại nhân khỏi sơ sót, hiện trường người người bao quanh loạn chuyển, thập phần không thể kiểm soát.
Thành Bái nhìn mà kinh hãi một trận.
Lẽ nào lão sư cũng đoán sai? Mình là dạng trời sinh tai tinh, ngay cả kinh thành và khoa cử cũng không thể trấn áp?
Hắn lại cúi đầu nhìn sách bút mực trên tay, không biết có nên tiếp tục không nữa.
Bên người bỗng nhiên có một thanh âm nói: “Huynh đài chớ sợ, chỉ là một trận tiểu loạn mà thôi.”
Thành Bái ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu niên so với hắn lớn hơn hai tuổi, đứng cao hơn hắn nhiều, tràn ngập thiện ý mà nhìn hắn.
Thành Bái vội lùi về sau vài bước: “Đa tạ huynh đài an ủi. Đệ cũng không phải là kinh sợ hỗn loạn. Tóm lại… Đệ đây mang điềm xấu trên người, mong rằng huynh đài đứng cách xa ta một chút.”
Thiếu niên kia thiêu mi: “Huynh đài nói như thế là ý gì?”
Thành Bái cười khổ: “Đệ nói là lời thật. Đệ từ nhỏ đã gây tai họa cho người khác, sống tạm đến ngày nay đã liên lụy vô số người, nghiệp chướng nặng nề. Nói thế này, có thể huynh đài nghe có chút không thể tưởng tượng nổi. Nhưng….. Trận nhiễu loạn này, chỉ sợ cũng là bởi vì bị đệ mang điều xấu đến mà gây ra.”
Thiếu niên hai mắt sáng lên: “Lại có loại sự tình này? Nhưng nhìn trên người huynh đài, cũng đâu có khí hắc ám. Kì thực tại hạ có hiểu sơ bói toán thuật số, chẳng hay huynh đài có thể nói ngày sinh tháng đẻ cho ta biết?”
Thành Bái lắc đầu: “Đa tạ ý tốt của huynh đài, thực không dám giấu diếm, lúc ta còn nhỏ có cao nhân phán số mệnh cho ta, còn từng muốn sửa lại, nhưng mà….”
Các trưởng lão hồ tộc đều nói không thể đổi được.
Lời này không thể nói với người xa lạ.
Thành Bái chỉ có thể tiếp tục nghiêm nghị nói: “Huynh đài nói chuyện với ta quá nhiều, sợ là đã bị ta nhiễm âm suy, thỉnh mau mau rời đi thôi. Ý quan tâm, thực sự cảm tạ.”
Thiếu niên cười: “Huynh đài nói như vậy, ta thực muốn chữa giúp cho huynh.” Y nắm lấy cánh tay của Thành Bái, “Huynh đài có thể cùng tại hạ qua bên trà lâu kia ngồi nghỉ chốc lát không?”
Thành Bái sửng sốt.
Trên đường đi, hắn đã nhìn thấy nhiều loại mánh khóe bịp người, thầy tướng số bắt ép người ta cũng là một trong số đó.
Thế nhưng, thiếu niên này tuy mặc bố y nhưng vẻ ngoài tuấn tú còn mơ hồ mang theo quý khí, Thành Bái cảm thấy y không giống với người xấu.
Dù sao mình cũng không có tiền, còn trời sinh mang theo suy, cho dù có là một chân phiến tử () cũng không có gì đáng lo.
() lừa đảo.
Thành Bái liền tùy ý thiếu niên kéo đi bên cạnh.
Lên tầng hai của trà lâu, vào một nhã gian, thiếu niên gọi người hầu trà rót trà, cười tủm tỉm nhìn Thành Bái nói: “Vùng phụ cận cũng chỉ có ở đây coi như là yên tĩnh nhất. Trà bánh sơ sài, huynh đài chớ chê.”
Thành Bái nói: “Đa tạ ý tốt của huynh đài, nhưng từ giờ trở đi xin đừng ở lâu với ta, ta sợ….”
Thiếu niên lại cười nói: “Thỉnh huynh đài yên tâm, mặc dù lời huynh nói ta cũng không phủ nhận, hơn nữa ngược lại ta cảm thấy rằng sự thực cũng không phải như huynh nói. Không biết huynh đài có nguyện đưa bát tự cho tại hạ?”
Thành Bái chỉ có thể nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Nâng tay áo vái chào, “Tiểu đệ họ Thành, tên một chữ Bái, người quận Bột Hải.”
Thiếu niên nói: “A, tại hạ cũng quên nói cho huynh biết tên họ. Nói chuyện lâu như vậy, thật là làm khó cho Thành huynh không coi ta là phiến tử (kẻ lừa đảo). Tại hạ là Diệp Pháp Sư, là người Vân Du.”
Thành Bái ngẩn người: “Huynh….. Huynh tên là Diệp Pháp Sư?”