Chương : 11
A Khinh cuối cùng cũng có một chút tinh thần, Thành Bái thở phào nhẹ nhõm. Ăn cơm trước mặt A Khinh thì nội tâm hắn cảm thấy hổ thẹn, nên đến giờ ăn cơm liền chạy nhanh vào trù phòng uống vài ba hớp canh rồi hấp tấp lau miệng đi ra ngoài. Lúc này A Khinh như rất mệt mỏi mà nằm trên miếng lót mềm mại ở trong phòng hoặc ở trong viện, y thỉnh thoảng nhấc mí mắt liếc nhìn Thành Bái từ phòng bếp đi ra ngoài, vẻ mặt như hiểu rõ “Ta biết huynh đã làm gì”
Một lần khi Thành Bái ăn cơm tối xong đi ra ngoài, A Khinh lại liếc mắt nhìn hắn, đầu vẫn cúi gầm nhìn xuống chân, y thở dài một tiếng lớn. Cõi lòng Thành Bái đầy áy náy, lấy dược hoàn ra đút y, A Khinh mệt mỏi há miệng ngậm rồi nuốt xuống, y lật người lại để Thành Bái giúp chải lông, bộ dáng vẫn không hăng hái lắm, buổi tối thì quấn chăn lặng lẽ ngủ.
Sáng sớm hôm sau Thành Bái tỉnh lại phát hiện trong chăn trống rỗng, không thấy A Khinh đâu.
Thành Bái trở mình bò dậy tìm trong phòng ngủ cũng không thấy. Đại sảnh cũng không thấy. Chạy ra cửa phòng rốt cuộc cũng phát hiện cục lông màu đen ở trên cành cây đại thụ trước viện.
A Khinh cúi đầu nhìn Thành Bái đang luống cuống dưới tàng cây, y tung người nhảy xuống mặt đất, da lông lắc lắc đem mấy giọt nước bám trên người quẩy lên vạt áo của Thành Bái, rồi trực tiếp đi qua trước mặt hắn.
Sau lần này, A Khinh thường xuất hiện ở trên cây hoặc trên tường viện, Thành Bái nghĩ chắc hẳn y rất tịch mịch, trước đây y là một con hồ ly tự do tự tại, hiện tại lại tạm thời bị nhốt trong cái tiểu viện này đối mặt với một người không hề thú vị, chắc hẳn y rất nghẹn khuất nên chỉ có thể đứng ở nơi cao cao nhìn phong cảnh phía xa giải trừ tịch mịch.
Hắn sờ đầu A Khinh vừa từ cành cây nhảy xuống đất, bộ lông trong tay truyền đến cảm giác mát mát vì thấm đẫm sương sớm: “Hôm nay ta dẫn huynh ra ngoài đi dạo, huynh có muốn đi không?”
A Khinh nghiêng đầu một chút, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
Thành Bái không khỏi nở nụ cười: “Ta đang nghĩ làm cách nào để đưa huynh ra ngoài.”
Thành Bái tìm một vòng trong nhà, nhớ lại ngày trước hắn mua sách có thuận tiện mua một cái gùi trúc. Khí trời đã chuyển lạnh, cây trúc là hàn vật, Thành Bái sợ A Khinh bị lạnh nên dùng một tấm thảm dày lót ở bên trong, rút vài nhánh trúc ra để A Khinh nằm vào, y không còn hờn dỗi nữa vì có thể tự do nhìn phong cảnh, y vẫy vẫy đuôi tỏ vẻ hài lòng.
Thành Bái mang gùi trúc trên vai rồi ra ngoài, hắn tung tăng trên phố, dù có mười đôi mắt cũng không đủ để nhìn hết sự phồn hoa. Cách buổi trưa còn một ít thời gian, nhưng những người đến mua thức ăn ở các sạp nhỏ ven đường cũng không ít, mùi thơm của hoa quả, điểm tâm trộn lẫn với nhau, Thành Bái cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, A Khinh trong gùi trúc sau lưng hắn cũng đang bắt đầu quấy nhiễu.
Thành Bái nhanh chóng để gùi xuống, ôm gùi vào trong ngực rồi đi tới một góc tường khuất, nói nhỏ: “Ly huynh, trong kinh thành, người hiểu đạo thuật có rất nhiều, hôm trước ta vừa đụng phải một người, tốt nhất là nên cẩn thận vẫn hơn.”
A Khinh làu bàu vài tiếng trong miệng.
Cách đó không xa, điểm tâm vừa mới ra lò được bày bán, mùi bánh rán thơm lừng. Người chủ sạp đang vớt bánh vừng từ trong chảo ra quầy hàng. Thành Bái nghe thấy tiếng bao tử không tự chủ mà kêu lên rột rột.
Hắn lại vỗ vỗ vành gùi trúc: “Ly huynh, lúc ta rời nhà thì ban đầu là dùng tiền ở trong nhà, cho tới hôm nay đều là nhờ huynh và chư vị hồ tiên chăm sóc. Tính ra ta đã lớn như vậy, nhưng cũng chưa một lần dựa vào bản thân mình kiếm cái ăn.”
Một đường đi tới kinh thành, hắn đã gặp qua rất nhiều người cùng tuổi với hắn, người ta đã biết kiếm tiền nuôi gia đình rồi. Trên các gian hàng ở chợ, lại càng có thể thấy rất nhiều trẻ con mười tuổi đang chạy qua chạy lại giúp đỡ việc làm ăn của cha mẹ. Thành Bái so sánh mình với bọn họ liền cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Chính mình từ nhỏ chỉ có thể trốn ở trong tiểu viện nên bản thân vẫn thường hối tiếc khôn nguôi, cũng không muốn vì mình mà mọi người trong nhà không thể làm được chuyện gì, mình so với Nhiễm ca và các huynh đệ khác cũng đều được ăn cơm trắng giống nhau, điều này nên cảm ơn tổ phụ và cha mẹ sinh thành, mình có tư cách gì mà oán trời trách đất?
Hắn vào kinh thành chính là muốn vùng thoát khỏi cái ***g giam giữ ấy, con đường duy nhất là thoát khỏi vòng khuôn phép, nhưng trong khoảng thời gian đi trên con đường này, hắn đã gặp được thiên địa nên mới khiến hắn đối với tương lai mù mịt của mình dần dần có quyết định rõ ràng.
Thành Bái nhẹ nhàng xoa nắp gùi nhỏ.
“Ly huynh, đợi ta kiếm được tiền ta nhất định sẽ mời huynh ăn hết mọi thứ trên con đường này. Được chứ?”
Trong gùi A Khinh ồn ào một chút, đôi mắt sáng như tuyết tập trung nhìn vào khe hỡ chỗ cây trúc trống.
Thành Bái đang muốn vác gùi lên lưng để về nhà, lại nghe một âm thanh quen tai từ xa: “Ồ, Thành huynh? Thật đúng lúc. Huynh đang làm gì vậy?”
Diệp, Diệp Pháp Sư?!
Thành Bái đứng bật dậy chắn trước gùi trúc.
Sợ cái gì thì cái đó tìm đến, những lời này không phải là nói xằng. Thành Bái gắt gao che chắn cái gùi, cố gắng nặn ra một nụ cười: “A, Diệp… Diệp chân nhân, thật đúng là trùng hợp.”
Nghìn vạn lần đừng phát hiện A Khinh, nghìn vạn lần đừng phát hiện….
Ông trời không nghe thấu lời khẩn cầu trong lòng Thành Bái, Diệp Pháp Sư quan sát Thành Bái rồi lại nhìn về cái gùi trúc phía sau lưng hắn: “Thành huynh, cái gùi này là của huynh? Bên trong sao lại có tiểu hồ ly?”
Thành Bái hơi run rẩy, kéo người Diệp Pháp Sư: “Diệp chân nhân!”
Diệp Pháp Sư nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của hắn liền nở nụ cười xán lạn: “Thành huynh đừng sợ, ta chỉ là hiếu kì mà thôi, cũng không thương tổn vị bằng hữu hồ ly của huynh.” Y cúi người quan sát cái gùi, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, lát sau lại giãn ra mà mỉm cười: “Đây là….. Thiên hồ?”
Trong gùi A Khinh cố sức vẫy vẫy đuôi.
Thành Bái nhẹ giọng nói: “Thân thể y có chút không khỏe, đang phải tĩnh dưỡng.”
Diệp Pháp Sư gật đầu sáng tỏ, nhẹ nhàng nâng nắp gùi lên một chút: “Đúng là huyền sắc thiên hồ, màu sắc như vậy vẫn là lần đầu tiên ta được thấy.” Y vươn tay sờ đỉnh đầu của A Khinh.
Hai lỗ tai A Khinh run run, y nghiêng đầu nhìn hắn, đối với cái xoa này cũng không có ý không thích, còn chủ động cạ cạ vào lòng bàn tay của Diệp Pháp Sư.
Diệp Pháp Sư đứng lên: “Vị bằng hữu hồ ly của Thành huynh thật đáng yêu. Đúng rồi, hôm nay Thành huynh không phải đi báo danh thi Nho học sao?”
Thành Bái ngẩn người, đúng rồi, hôm nay là ngày mười sáu tháng chín.
Diệp Pháp Sư nhướng mày: “Lẽ nào Thành huynh còn chưa quyết định có nên thi hay không?”
Thành Bái lập tức nói: “Đương nhiên là phải thi. Chỉ là qua một thời gian dài nên quên mất ngày tháng, đa tạ Diệp huynh đã nhắc nhở. “May mắn may mắn, lúc ra cửa có đem theo văn điệp thân phận ở trên người.”
Diệp Pháp Sư cười nói: “Ta đây sẽ không làm lỡ việc của Thành huynh. Bây giờ Thành huynh đang ở đâu? Ngày khác nếu rãnh rỗi ta sẽ tìm huynh thưởng trà.”
Một lần khi Thành Bái ăn cơm tối xong đi ra ngoài, A Khinh lại liếc mắt nhìn hắn, đầu vẫn cúi gầm nhìn xuống chân, y thở dài một tiếng lớn. Cõi lòng Thành Bái đầy áy náy, lấy dược hoàn ra đút y, A Khinh mệt mỏi há miệng ngậm rồi nuốt xuống, y lật người lại để Thành Bái giúp chải lông, bộ dáng vẫn không hăng hái lắm, buổi tối thì quấn chăn lặng lẽ ngủ.
Sáng sớm hôm sau Thành Bái tỉnh lại phát hiện trong chăn trống rỗng, không thấy A Khinh đâu.
Thành Bái trở mình bò dậy tìm trong phòng ngủ cũng không thấy. Đại sảnh cũng không thấy. Chạy ra cửa phòng rốt cuộc cũng phát hiện cục lông màu đen ở trên cành cây đại thụ trước viện.
A Khinh cúi đầu nhìn Thành Bái đang luống cuống dưới tàng cây, y tung người nhảy xuống mặt đất, da lông lắc lắc đem mấy giọt nước bám trên người quẩy lên vạt áo của Thành Bái, rồi trực tiếp đi qua trước mặt hắn.
Sau lần này, A Khinh thường xuất hiện ở trên cây hoặc trên tường viện, Thành Bái nghĩ chắc hẳn y rất tịch mịch, trước đây y là một con hồ ly tự do tự tại, hiện tại lại tạm thời bị nhốt trong cái tiểu viện này đối mặt với một người không hề thú vị, chắc hẳn y rất nghẹn khuất nên chỉ có thể đứng ở nơi cao cao nhìn phong cảnh phía xa giải trừ tịch mịch.
Hắn sờ đầu A Khinh vừa từ cành cây nhảy xuống đất, bộ lông trong tay truyền đến cảm giác mát mát vì thấm đẫm sương sớm: “Hôm nay ta dẫn huynh ra ngoài đi dạo, huynh có muốn đi không?”
A Khinh nghiêng đầu một chút, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
Thành Bái không khỏi nở nụ cười: “Ta đang nghĩ làm cách nào để đưa huynh ra ngoài.”
Thành Bái tìm một vòng trong nhà, nhớ lại ngày trước hắn mua sách có thuận tiện mua một cái gùi trúc. Khí trời đã chuyển lạnh, cây trúc là hàn vật, Thành Bái sợ A Khinh bị lạnh nên dùng một tấm thảm dày lót ở bên trong, rút vài nhánh trúc ra để A Khinh nằm vào, y không còn hờn dỗi nữa vì có thể tự do nhìn phong cảnh, y vẫy vẫy đuôi tỏ vẻ hài lòng.
Thành Bái mang gùi trúc trên vai rồi ra ngoài, hắn tung tăng trên phố, dù có mười đôi mắt cũng không đủ để nhìn hết sự phồn hoa. Cách buổi trưa còn một ít thời gian, nhưng những người đến mua thức ăn ở các sạp nhỏ ven đường cũng không ít, mùi thơm của hoa quả, điểm tâm trộn lẫn với nhau, Thành Bái cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, A Khinh trong gùi trúc sau lưng hắn cũng đang bắt đầu quấy nhiễu.
Thành Bái nhanh chóng để gùi xuống, ôm gùi vào trong ngực rồi đi tới một góc tường khuất, nói nhỏ: “Ly huynh, trong kinh thành, người hiểu đạo thuật có rất nhiều, hôm trước ta vừa đụng phải một người, tốt nhất là nên cẩn thận vẫn hơn.”
A Khinh làu bàu vài tiếng trong miệng.
Cách đó không xa, điểm tâm vừa mới ra lò được bày bán, mùi bánh rán thơm lừng. Người chủ sạp đang vớt bánh vừng từ trong chảo ra quầy hàng. Thành Bái nghe thấy tiếng bao tử không tự chủ mà kêu lên rột rột.
Hắn lại vỗ vỗ vành gùi trúc: “Ly huynh, lúc ta rời nhà thì ban đầu là dùng tiền ở trong nhà, cho tới hôm nay đều là nhờ huynh và chư vị hồ tiên chăm sóc. Tính ra ta đã lớn như vậy, nhưng cũng chưa một lần dựa vào bản thân mình kiếm cái ăn.”
Một đường đi tới kinh thành, hắn đã gặp qua rất nhiều người cùng tuổi với hắn, người ta đã biết kiếm tiền nuôi gia đình rồi. Trên các gian hàng ở chợ, lại càng có thể thấy rất nhiều trẻ con mười tuổi đang chạy qua chạy lại giúp đỡ việc làm ăn của cha mẹ. Thành Bái so sánh mình với bọn họ liền cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Chính mình từ nhỏ chỉ có thể trốn ở trong tiểu viện nên bản thân vẫn thường hối tiếc khôn nguôi, cũng không muốn vì mình mà mọi người trong nhà không thể làm được chuyện gì, mình so với Nhiễm ca và các huynh đệ khác cũng đều được ăn cơm trắng giống nhau, điều này nên cảm ơn tổ phụ và cha mẹ sinh thành, mình có tư cách gì mà oán trời trách đất?
Hắn vào kinh thành chính là muốn vùng thoát khỏi cái ***g giam giữ ấy, con đường duy nhất là thoát khỏi vòng khuôn phép, nhưng trong khoảng thời gian đi trên con đường này, hắn đã gặp được thiên địa nên mới khiến hắn đối với tương lai mù mịt của mình dần dần có quyết định rõ ràng.
Thành Bái nhẹ nhàng xoa nắp gùi nhỏ.
“Ly huynh, đợi ta kiếm được tiền ta nhất định sẽ mời huynh ăn hết mọi thứ trên con đường này. Được chứ?”
Trong gùi A Khinh ồn ào một chút, đôi mắt sáng như tuyết tập trung nhìn vào khe hỡ chỗ cây trúc trống.
Thành Bái đang muốn vác gùi lên lưng để về nhà, lại nghe một âm thanh quen tai từ xa: “Ồ, Thành huynh? Thật đúng lúc. Huynh đang làm gì vậy?”
Diệp, Diệp Pháp Sư?!
Thành Bái đứng bật dậy chắn trước gùi trúc.
Sợ cái gì thì cái đó tìm đến, những lời này không phải là nói xằng. Thành Bái gắt gao che chắn cái gùi, cố gắng nặn ra một nụ cười: “A, Diệp… Diệp chân nhân, thật đúng là trùng hợp.”
Nghìn vạn lần đừng phát hiện A Khinh, nghìn vạn lần đừng phát hiện….
Ông trời không nghe thấu lời khẩn cầu trong lòng Thành Bái, Diệp Pháp Sư quan sát Thành Bái rồi lại nhìn về cái gùi trúc phía sau lưng hắn: “Thành huynh, cái gùi này là của huynh? Bên trong sao lại có tiểu hồ ly?”
Thành Bái hơi run rẩy, kéo người Diệp Pháp Sư: “Diệp chân nhân!”
Diệp Pháp Sư nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của hắn liền nở nụ cười xán lạn: “Thành huynh đừng sợ, ta chỉ là hiếu kì mà thôi, cũng không thương tổn vị bằng hữu hồ ly của huynh.” Y cúi người quan sát cái gùi, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, lát sau lại giãn ra mà mỉm cười: “Đây là….. Thiên hồ?”
Trong gùi A Khinh cố sức vẫy vẫy đuôi.
Thành Bái nhẹ giọng nói: “Thân thể y có chút không khỏe, đang phải tĩnh dưỡng.”
Diệp Pháp Sư gật đầu sáng tỏ, nhẹ nhàng nâng nắp gùi lên một chút: “Đúng là huyền sắc thiên hồ, màu sắc như vậy vẫn là lần đầu tiên ta được thấy.” Y vươn tay sờ đỉnh đầu của A Khinh.
Hai lỗ tai A Khinh run run, y nghiêng đầu nhìn hắn, đối với cái xoa này cũng không có ý không thích, còn chủ động cạ cạ vào lòng bàn tay của Diệp Pháp Sư.
Diệp Pháp Sư đứng lên: “Vị bằng hữu hồ ly của Thành huynh thật đáng yêu. Đúng rồi, hôm nay Thành huynh không phải đi báo danh thi Nho học sao?”
Thành Bái ngẩn người, đúng rồi, hôm nay là ngày mười sáu tháng chín.
Diệp Pháp Sư nhướng mày: “Lẽ nào Thành huynh còn chưa quyết định có nên thi hay không?”
Thành Bái lập tức nói: “Đương nhiên là phải thi. Chỉ là qua một thời gian dài nên quên mất ngày tháng, đa tạ Diệp huynh đã nhắc nhở. “May mắn may mắn, lúc ra cửa có đem theo văn điệp thân phận ở trên người.”
Diệp Pháp Sư cười nói: “Ta đây sẽ không làm lỡ việc của Thành huynh. Bây giờ Thành huynh đang ở đâu? Ngày khác nếu rãnh rỗi ta sẽ tìm huynh thưởng trà.”