Chương : 7
Rạng sáng, Lãnh Tử Tình lâng lâng trong giấc ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy thực sự khó thở. Giống như đang ở trong một đám cháy, giữa những ngọn lửa, muốn dùng sức thở dốc nhưng căn bản là không thể hô hấp. Bốn phía tối đen một mảnh, cái gì cũng không nhìn thấy! Cô liền liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi nơi hắc ám này. Vung mạnh cánh tay lên, bất ngờ nhận thấy một cánh tay cường tráng đang chặn ở mũi mình, cô bỗng mở choàng mắt. Ngạc nhiên nhìn vào một đôi mày nhíu chặt, khuôn mặt đẹp trai phóng đại, nhưng cũng còn… còn khỏa thân… "Aaa–" Lãnh Tử Tình hét lên ở mức đề-xi-ben cao nhất!
Lôi Tuấn Vũ vội che miệng cô lại, cáu kỉnh khó chịu ghé sát mặt, lạnh lùng nói: "Đừng kêu!
Là tôi đây!"
Lãnh Tử Tình vừa định há mồm cắn vào tay hắn, ngạc nhiên phát hiện người đàn ông đẹp trai đang tức giận này hình như đã từng gặp qua ở đâu… Hai mắt cô chậm rãi nheo lại, a…
Thì ra là Lôi Tuấn Vũ! Không đúng! Lôi Tuấn Vũ nửa đêm đi đến giường của cô làm cái gì?
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, dĩ nhiên là 2h sáng, hai mắt cô phút chốc lại một lần nữa trừng lớn.
Lôi Tuấn Vũ cảnh cáo nói: "Không được kêu! Ok?" Lãnh Tử Tình ngoan ngoãn gật đầu.
Lôi Tuấn Vũ nhìn khuôn mặt cô chỉ lộ ra hai mắt, sau khi tẩy trang ánh mắt thật trong suốt.
Vừa nãy quá vội vàng, căn bản không có cơ hội nhìn kỹ. Chưa từng nghĩ đến cô sau khi bỏ lớp trang điểm còn trông thuận mắt thế, không khó coi giống như trong tưởng tượng của anh, khó coi đến nỗi còn cần dùng đến trang điểm để che giấu.
Thấy cô lúc này có vẻ nghe lời, Lôi Tuấn Vũ liền chậm rãi thu hồi cánh tay, vừa định nói chuyện, chỉ thấy Lãnh Tử Tình dùng hết khí lực cả người hét lên tiếng thét chói tai: "Aaa–" Lôi Tuấn Vũ nheo mắt, phút chốc bịt lại lần nữa cái miệng có khả năng giết người kia của cô.
Lãnh Tử Tình bị ép trên giường, mặt đỏ bừng, cô ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi đôi tay nanh vuốt của hắn! Đúng là cái tên bịp bợm! Rõ ràng đã nói là sẽ không dính dáng đến cô!
Còn ký hợp đồng cái gì?! Đều là gạt người! Mới qua một ngày, không! Còn chưa đến một ngày, hắn đã lộ ra thú tính rồi! Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục. Ra vẻ hiền thục, chỉ sợ bị người ta bán chính ở chỗ này mà kiếm tiền đi!
Người phụ nữ này có phải hay không bị điên rồi! Cô ta nghĩ anh có thể nào cảm thấy hứng thú với mình hay sao? Lôi Tuấn Vũ càng nhíu chặt mày, thấp giọng quát: "Yên nào! Cha mẹ tôi ở ngay bên ngoài, em muốn cho bọn họ nghe được à?!" Lãnh Tử Tình bỗng cứng người, cái gì? Cô không nghe nhầm chứ? Cha mẹ hắn… Đến đây?
Làm cái gì! Khuya khoắt thế này tới làm cái gì?
Lôi Tuấn Vũ thu tay về, thấy miệng cô còn há rộng, nước miếng thế nhưng còn hơi chảy ra, mắt không khỏi nhíu lại. Đây là tính tình gì?! Rõ thật là… Lôi Tuấn Vũ nhanh chóng đứng dậy, rời xa bộ dạng xấu hổ của cô, đi đến hướng cánh cửa bên cạnh, vừa đi vừa nói chuyện:
"Tôi nói với bọn họ là em đã ngủ rồi, bọn họ không nên quấy rầy em. Bây giờ có phải hay không em nên đi theo tôi đến phòng bên đi, một lát nữa gặp mặt bọn họ một chút."
Những lời này giống như mệnh lệnh, căn bản là không hề có ý trưng cầu ý kiến của cô. Lãnh Tử Tình bật dậy, sửa sang lại quần áo ngủ của mình, lúng túng đi theo hắn qua cánh cửa.
Cha mẹ hắn thật đúng là… Trời ạ! Về sau không phải sẽ mỗi ngày đều như vậy chứ?! Chết mất! 365 ngày này mới qua được có một ngày, cô như thế nào chợt cảm thấy lạnh cả người…