Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Ngôn Tình |
Số chương | 39 |
Lượt đọc | 105 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Thể loại: trọng sinh, mạt thế, 3S, HE
Số chương: 135 chương 4 PN
Editor: Linh Lan
Một tháng trước khi tận thế chưa buông xuống, ánh mắt Lâu Điện nhìn cô càng ngày càng lộ liễu khiến cô sợ hãi!
Trong cuộc đời mỗi con người luôn xảy ra rất nhiều biến cố bất ngờ.
Khi Lâu Linh chưa sẵn sàng, tận thế ập đến.
Lâu Điện dạy cô làm thế nào sinh tồn trong mạt thế, cho cô đồ ăn quý giá nhất, nhưng ngay từ đầu dục vọng tà ác của anh rõ rành rành.
Ở thời tận thế này, Lâu Điện hệt như quý công tử hoàn toàn độc chiếm, giam cầm cô, bắt cô trở thành vật sở hữu của riêng anh!
Anh giống như một loại chất độc gây nghiện, giật mình quay đầu thì đã hoàn toàn chìm đắm.
PS: Đây là chuyện xưa của một nam chính xà tinh bệnh* và em gái sức sống ương ngạnh ở tận thế vui chơi giải trí (OOXX)! =__= !
PSS: Vui vẻ ngọt văn!
Nội dung nhãn: Trùng sinh không gian, mang theo người sống ở tận thế
Từ ngữ mấu chốt: Nhân vật chính: Lâu Điện, Lâu Linh ┃Phối hợp diễn: Lâm Bảo Bảo, Đàm Mặc, Lâu Triển, Nghiêm Cách…
*Xà tinh bệnh: bệnh thần kinh.
Mạt thế nghĩa là tận thế, do 1 tác nhân nào đó khiến con người biến đổi thành zombie, các giống loài khác cũng thay đổi.
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.