[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Tình Trọng
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Huyền Huyễn, Cổ Đại |
Số chương | 30 |
Lượt đọc | 121 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Edit: Tiểu Bạch Dương
Rốt cuộc hắn muốn gì a!
Trốn sát thủ cốc để đào hôn rồi mà vẫn không thể cắt được cái đuôi này?
Dư Khinh không ngờ được tên tử triền thối nát kia lại chơi trò kể lể với mình.
Chẳng lẽ, Vô Biên kia là có chút mị lực cho nên lâu ngày sinh tình?
Được rồi, mọi chuyện cũng không quá nghiêm trọng. Điều duy nhất chính là bản thân mình cũng đã có tình cảm với hắn.
Cũng bởi vì như thế, dù biết rõ sau khi quay về sát thủ cốc sẽ bị ép buộc phải thành thân, Dư Khinh vẫn cam tâm tình nguyện cùng bằng hữu trở về.
Ai nào biết trắc trở mà bọn họ gặp được thiệt không ít, đêm tân hôn cũng không có biện pháp động phòng hoa chúc.
Một con hạc giấy từ Bạch Vân Sơn lại khiến hai người như lâm vào đại địch, mà đó cũng chính là sư môn của Vô Biên.
Nhưng thật tức giận chính là, căn bản trong môn trong có xảy ra sự việc gì kinh thiên động địa mà lại khiến bọn họ bỏ công không chạy về một chuyến.
Từ từ, …. đạo sĩ này hôn mê nửa năm rốt ruộc đã xảy ra chuyện gì ?
Hắn …. hắn thế nhưng lại là người vợ phụ bạc của con kỳ lân kia, trời ạ, chân tướng đến tột cùng là như thế nào a ?
Sau khi tất cả đáp án được sáng tỏa.
Dư Khinh lại bị bắt cóc, Dư Khinh có Tam Thanh tổ sư gia kiêu ngạo làm chỗ dựa, đến tột cùng trong môn phái lãnh huyết kia sẽ nháo thành cố sự gì ?
Đáp án đều ở trong 《 yêu chuyện ngoại truyện chi tình trọng 》
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Siêu Năng Hack Thuật
Sát Thủ Quy Ẩn
Người Chơi Này Thông Thạo Hết Kỹ Năng
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.