Phù Dung Vương Phi
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Ngôn Tình, Ngược, Nữ Cường, Cổ Đại, Truyện Full |
Số chương | 136 |
Lượt đọc | 404 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Sinh ra là một thiên kim tiểu thư, ngàn vạn sủng ái, nâng niu trên tay
Nhan sắc tựa phù dung, tinh khiết, trong trắng, như tiên nữ hạ phàm, nét đẹp chớm nở khiến người người ao ước
Năm 8 tuổi, nàng tự đính ước với một thiếu niên anh tuấn bằng ván cờ sát phạt
Trớ trêu thay, tín vật lại rơi vào tay một người con gái xinh đẹp khác
Không thể tranh đoạt, nàng buông tay, chỉ vì muốn thủ hộ gia môn.
Năm 8 tuổi, nàng một đêm tan cửa nát nhà, từ nay nàng thành đọa tiên, không còn sự vô tư, không nhiễm khói lửa nhân gian
"HẬN" khắc sâu vào tâm trí nàng, từng hành động của nàng
Nàng sống để trả thù
Bất kể hạnh phúc chung thân, nàng liều mình trộm long tráo phụng, thành tân nương của người đó
Chìm đắm trong hận thù đau đớn, nàng lần đầu tiên biết yêu thương, động lòng
Nàng giao ra tâm mình, nguyện lòng tin tưởng
Hóa ra tất cả là một hồi đùa cợt của tạo hóa, là một tràng hề của lão thiên
Người nàng yêu lại là nhi tử của kẻ thù tàn sát cả nhà nàng
Đấu tranh, dằn vặt, đau khổ…
Nàng dám hận, nhưng liệu có dám yêu?
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.