Lạc Lối
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Ngôn Tình, Phương Tây, Khác, Truyện Full |
Số chương | 26 |
Lượt đọc | 824 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Tôi tên là Laura, tôi 19 tuổi. Tôi là sinh viên sinh ngữ và tôi buộc phải bán thân để có thể có tiền đi học. Tôi không phải là trường hợp duy nhất. Có lẽ có đến 40 000 nữ sinh khác cũng làm như tôi. Tất cả tiếp nối nhau theo một thứ logic khủng khiếp, cho đến khi tôi thực sự nhận ra rằng mình đã sa ngã.
Laura là một nữ sinh viên năm thứ nhất. Một tối, khi đang lướt web, cô tìm thấy một kiểu rao vặt được xếp vào mục những cuộc gặp gỡ có trả thù lao. Chỉ sau một cú nhấp chuột, cuộc đời Laura đã bị đẩy vào thế giới của quan hệ tình dục trả tiền với lượng khách hàng ngày càng tăng.
Và Lạc lối hay còn là tự sự của một nữ sinh viên kiếm gái gọi, chính là một lời chứng đáng tin cậy và chưa từng có về một hiện tượng đương đại chỉ tăng lên rõ rệt kể từ khi có sự phổ biến của Internet và điện thoại di động. Một cách chân thực và sống động, câu chuyện vén bức màn che phủ cuộc sống trượt dài phía sau giảng đường của một bộ phận các cô gái với ý định ban đầu là bán thân lấy tiền ăn học.
Là tự truyện của một nữ sinh viên ký bút danh Laura D., cuốn sách trở thành một hiện tượng xuất bản ở Pháp năm 2008 với những nội dung gây tranh cãi dư luận sâu sắc.
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.