Im Miệng Và Hãy Hôn Em Đi!
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Phương Tây |
Số chương | 38 |
Lượt đọc | 170 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI PRECIOUS, TEXAS... nơi các màn đánh đấm bằng được biểu diễn ở các sân khấu ngoài trời và đám mưa kiến lửa rơi từ trên trời xuống. Người dân địa phương thường rất thân thiện, hơi lập dị. Không được chụp hình, nếu không bạn có thể tìm thấy chính mình là khách mời của nhà xác địa phương.
Nhà báo ảnh Shala Winters thật sự đã rất bận rộn với việc mang khách du lịch đến thành phố nhỏ heo hoét, lạc hậu này, nhưng công việc của cô ngày càng trở nên khó khăn hơn. Các bức ảnh có thể nói được hàng ngàn lời, và một trong số các bức ảnh của Shala là bức ảnh kẻ giết người máu lạnh đang cười phá lên. Giờ cô phải giao phó cuộc đời mình cho một sĩ quan cảnh sát đầy nam tính, luôn nổi nóng – nhưng cô sẽ không bao giờ giao trái tim mình cho anh ta.
Tin hay không, Sky Gomez sẽ không để tên giết người chạm tay vào cái máy Nikon hay bất cứ vật sở hữu dễ thương nào khác của Shala. Cái miệng của cô hoạt động còn nhanh hơn cả con gà lôi đuôi dài ở Piney Woods, nhưng tất cả những gì anh có thể nghĩ là nó có vị tuyệt vời như thế nào… và làm thế nào để cô không bao giờ trốn thoát khỏi tình yêu chân thật.
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Từ Nông Nô Đến Đại Lãnh Chúa
Từ Nông Nô Đến Đại Lãnh Chúa
Tôi Coi Các Người Như Anh Em
Ta Mở Thương Trường Tại Tây Huyễn
Công Lược Lĩnh Chủ Thành Phố Ngầm Kia
Tiến Công Chiếm Đóng : Trêu Chọc Nam Thần 100 Thức
Yêu Bạn Cùng Lớp
Người Yêu Nhặt Được Là Ác Ma [Tây Huyễn]
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.