Dữ Dã Thú Tại Y Điện Viên
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Đam Mỹ, Truyện Full |
Số chương | 12 |
Lượt đọc | 119 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Thể loại: Đam mỹ giả tưởng, hiện đại (?), nhân thú, xuyên việt, ôn nhu công x dụ thụ, 1×1, H văn, HE
Edit: K
Lái một chiếc máy bay mà từ động cơ khói đen bóc lên nghi ngút, quả thật bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy cực kì cực kì không dễ chịu.
Cảm giác hoảng hốt càng ngày càng mãnh liệt, nhìn xem cánh rừng phía dưới chỉ chốc lát nữa thôi sẽ cùng phi cơ của mình thân mật tiếp xúc, Âu Dương Long toàn thân mồ hôi lúc này mới tuôn ra như suối.
Sớm biết như vậy sẽ không tự mình tiến hành lắp ráp chết tiệt cái gì khung phi cơ, loại hành động vĩ đại này đúng là không phải dễ làm!
Trong nhà có nhiều tiền làm lá gan cậu cũng lớn hơn! Đáng tiếc giờ hối hận cũng đã muộn, uốn éo cơ thể một chút, trên lưng mang dù để nhảy, Âu Dương Long đứng ở cabin yên lặng niệm một tiếng A-men.
Nhìn thoáng qua chiếc phi cơ đáng thương một lần cuối – cậu thả mình nhảy xuống cánh rừng rậm bên dưới……i
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại
Tử Thần Đại Nhân Ra Mắt Vị Trí Center rồi
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.