Đời Này Kiếp Này
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Ngôn Tình, Truyện Full |
Số chương | 20 |
Lượt đọc | 115 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Diệp Thận Thủ là cô tiểu thư xinh đẹp đài các. Từ nhỏ cô đã sống trong nhung lụa và sự cưng chiều của các thành viên trong gia tộc nổi tiếng của mình đặc biệt là của những ông anh trai họ chơi bời và đào hoa khét tiếng. Cuộc sống khiến nhiều người ghen tị chỉ khiến cô sinh viên mới lớn Thủ Thủ càng thêm tôn sùng về một tình yêu thuần khiết, cao cả nhưng không kém phần lãng mạn.
Trong ngôi trường đại học Truyền thông Trung Quốc nổi tiếng với “mỹ nữ như mây”, Thủ Thủ đã gặp Dịch Trường Ninh, chàng trai trẻ tài đức vẹn toàn lại đẹp trai rất mực. Tiếng sét ái tình đến với Thủ Thủ, mở đầu cho quãng thời gian hẹn hò ngọt ngào của hai người. Những tưởng Dịch Trường Ninh sinh ra để dành cho cô nhưng không lâu sau Dịch Trường Ninh tuyệt tình dứt áo ra đi chỉ đơn giản vì một lí do: “Chán!”
Thủ Thủ rơi vào trong vực thẳm của hụt hẫng và tuyệt vọng. Cô như đứa trẻ lần đầu đầu được nếm hương vị của kẹo ngọt nhưng bị người ta nhẫn tâm giật mất một cách trắng trợn. Cũng là lần đầu tiên Thủ Thủ biết đến những giọt nước mắt của đau khổ.
Kỷ Nam Phương cũng là một công tử tuấn kiệt phi phàm, thường giao du cùng với các anh họ của Thủ Thủ khắp chốn ăn chơi. Anh và Thủ Thủ chơi với nhau từ nhỏ và cũng thường xuyên cãi cọ chành chọe nhau như nước với lửa. Vốn là người tôn sùng một tình yêu vĩnh hằng, Thủ Thủ không mấy thiện cảm với Kỷ Nam Phương và những mối tình chóng đến chóng đi của anh. Nhưng điều cô không bao giờ nghĩ đến được ấy là chính anh lại trở thành chồng của cô trong một quyết định bồng lúc lúc tuyệt vọng nhất. Những bí mật gia đình động trời được hé lộ, bức ảnh cưới của Dịch Trường Ninh rạng rỡ bên một người phụ nữ khác khiến một con người chưa bao giờ biết đến khổ đau như Thủ Thủ khi rơi xuống tận cùng của tuyệt vọng. Thủ Thủ định mượn cái chết để giải thoát nhưng không thành. Cô chọn cách trở thành vợ của Kỷ Nam Phương để chấm dứt mọi chuyện.
Thủ Thủ chưa bao giờ nói yêu Kỷ Nam Phương. Chưa bao giờ muốn gần gũi với anh và chưa bao giờ coi anh là một người chồng, coi mình là một người vợ đích thực. Cô giống như một tảng băng mà Kỷ Nam Phương cho dù có kiên trì hay cố gắng như thế nào cũng không thể nào làm cô tan chảy. Bởi vì Thủ Thủ tin anh không phải là người cô tìm kiếm trong cả cuộc đời này.
Nhưng chính cô không biết rằng, Kỷ Nam Phương đã yêu cô bằng một tình yêu cao thượng và bao la hơn những gì cô có thể tưởng tượng, vĩnh hằng hơn cả những thứ mà cô tôn sùng. Dù cô không nhận ra, dù anh luôn cố gắng buông xuôi, dù anh luôn nói và làm những điều ngược lại với trái tim mình.
Liệu rằng cuối cùng Thủ Thủ có phát hiện ra được tình cảm của Kỷ Nam Phương dành cho mình? Và Thủ Thủ sẽ quyết định lựa chọn ra sao khi Dịch Trường Ninh trở lại cùng với nguyên nhân về sự ra đi cương quyết của anh năm xưa tất cả là vì muốn tốt cho cô?
Câu chuyện kết thúc khi người đọc vẫn không biết cuối cùng Thủ Thủ sẽ chọn cùng với Dịch Trường Ninh đến nhà thờ làm lễ kết hôn hay lên máy bay trở về với Kỷ Nam Phương. Nhưng hình ảnh Kỷ Nam Phương thẫn thờ trải bộ quần áo ngủ duy nhất Thủ Thủ đề lại đặt bên cạnh bộ đồ ngủ của anh khi Thủ Thủ đi rồi khiến chúng ta không khỏi xót xa. Anh buông tay, không phải vì không yêu mà chỉ vì mong cho cô hạnh phúc. Cho dù hạnh phúc ấy thuộc về một người đàn ông khác không phải anh.
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.