Diệt Thế Kỷ
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Đam Mỹ |
Số chương | 112 |
Lượt đọc | 169 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Người edit: Ameaki + [S]hizuka
Thể loại: đam mỹ, hiện đại, ma pháp, nhất công nhất thụ, cường công cường thụ, HE.
Một kẻ hoàn khố, người thân cho hắn là như vậy, đám bạn bè cũng nghĩ hắn như thế, và đau nhất là đến cả người kia cũng nghĩ hắn như vậy, nhưng đâu ai biết đc dưới lớp vỏ bọc đó hắn phải chịu một gánh nặng lớn đến như thế nào.
Thân nhân, bằng hữu, những người nhận thức y đều không biết, tại sao người có thể nói là hoàn mỹ như y lại yêu cái tên ăn chơi trác táng, hỗn đản đến cực điểm kia. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, y đều vì tên hỗn đản kia mà điên cuồng. Vì người kia, y phản bội tất cả những gì từng thủ hộ, quỳ gối bên chân hắn mà tuyên thệ trung thành: “Ta là kỵ sĩ của ngươi, là kỵ sĩ chỉ thủ hộ một mình ngươi.” Phản bội tất cả, chỉ vì ngươi.
.
Tội nghiệt của nhân loại, cuối cùng liệu có nhận được tha thứ, có nhận được cứu thục không? Thẩm phán cuối cùng rốt cục sẽ là diệt thế (ta nghĩ ở đây có nghĩa là chỉ nhân loại bị diệt tuyệt toàn bộ, chứ không phải thế giới cũng bị hủy như “tận thế”) hay tân sinh?
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại
Tử Thần Đại Nhân Ra Mắt Vị Trí Center rồi
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.