Đêm Thao Thức
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Ngôn Tình, Trinh Thám, Linh Dị, Phương Tây |
Số chương | 50 |
Lượt đọc | 286 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Đêm, trên nhà nghỉ Bình Minh Bên Hồ, có hai kẻ trằn trọc không sao ngủ được…
Mười bảy năm trước, cô bé Irene Stenson trở về nhà sau một buổi đi chơi khuya, để rồi bàng hoàng thấy bố mẹ mình nằm chết trên sàn bếp. Giờ đây, khi bất ngờ nhận được manh mối chấn động về hai cái chết vẫn bám riết nàng trong những cơn mơ, Irene quyết tìm cho ra sự thật. Và lần này nàng không đơn độc. Luke Danner – một cựu lính thủy quân lục chiến chỉ quen thói nạt nộ, cũng như Irene quen thói tảng lờ - đã nhìn thấu nỗi sợ hãi ẩn dưới vẻ ngoài tự tin của Irene, và không cưỡng được ham muốn bảo vệ nàng. Khi cả hai cuốn vào nhau giữa tâm điểm của hiểm nguy và những bí mật rúng động nơi thị trấn Dunsley, họ phải chạm trán với cơn ác mộng còn rùng rợn hơn những gì họ từng trải.
Đến từ tác giả của hàng chục đầu sách bán chạy nhất theo xếp hạng của tờ New York Times, Đêm thao thức xứng đáng là một thiên tiểu thuyết lãng mạn cực kỳ sống động, pha trộn tài tình giữa đam mê và vụ án ở một thị trấn bé nhỏ song không hề yên bình.
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.